Đứng trước cửa căn hộ quen thuộc, Kikyou không khỏi xúc động. Tuy chỉ ở lại trong một khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng cô bé đã coi nơi đây như căn nhà thứ hai của mình – một căn nhà đầy rẫy tiếng cười và niềm vui. Vậy mà giờ đây, bầu không khí ngột ngạt tang thương như bao phủ khắp mọi ngóc ngách trong ngôi nhà bé nhỏ.
“Kính coong!”
Toshiro với tay khẽ chạm lên chuông cửa. Ông bần thần nhìn cánh cửa đang đóng kín mít trước mặt và nhớ lại lần cuối cùng mình đến nơi đây. Người bạn thân nhất của ông lúc nào cũng tươi cười chào đón ông vào nhà. Toichi luôn rất tử tế với ông, nhưng giờ đây người ấy đã không còn trên cõi đời này nữa.
“Cạch.”
Hiện diện phía sau cánh cửa vừa bật mở là một người phụ nữ. Không còn nét hiền lành phúc hậu trên gương mặt, Chikage trông giống như người mới ốm dậy lâu ngày. Đôi mắt cô sưng vù thâm quầng và vẫn còn đang sũng nước, gương mặt hốc hác phờ phạc lộ rõ vẻ mệt mỏi.
- Cô Chikage… -Toshiro quyết định lên tiếng trước, ánh mắt ông đau đớn và ái ngại trước bộ dạng của người phụ nữ đang đứng trước mặt.
- Anh Toshiro, cháu Kikyou,… - Chikage gượng cười.- Mời hai người vào nhà.
Toshiro cùng con gái theo chân người phụ nữ bước vào trong. Căn hộ vẫn không có chút thay đổi nào kể từ lần cuối cùng Kikyou ở lại đây. Điều khác biệt duy nhất là giờ đây trong nhà đã không còn vang vọng tiếng nói cười của trẻ thơ.
Chikage dẫn Toshiro và con gái ông vào trong phòng khách và mời họ ngồi. Cô với tay lấy chiếc bình trà và rót vào tách mời hai cha con, sau đó cũng tự rót cho mình một tách. Mân mê chiếc ly sóng sáng nước trong tay, Chikage khẽ lên tiếng:
- Anh thật tốt vì đã đến đây, anh Toshiro à.
- Đương nhiên là tôi sẽ đến. –Toshiro chậm rãi trả lời.- Tôi và Kikyou trở về đây ngay sau khi đi thăm anh Toichi.
Chikage nước mắt lưng tròng khi nghe thấy âm vang cái tên quen thuộc. Cô hỉ mũi lên chiếc khăn mùi xoa đang cầm trong tay và nấc lên khe khẽ.
- V--vâng. –Giọng nói Chikage rời rạc trong làn nước mắt.- C--cám ơn anh và cháu nhiều lắm.
- Cô không sao chứ? –Toshiro e ngại nhìn người phụ nữ trẻ.
- Đ--đương nhiên là tôi không sao. –Chikage đưa tay gạt đi dòng nước mắt, cố nở một nụ cười để chứng tỏ mình vẫn ổn. –Chỉ là… Việc này xảy ra quá nhanh và bất ngờ. Tôi không nghĩ rằng mình sẽ chịu đựng được thêm nữa.
- Tôi hiểu. –Toshiro đồng cảm.- Tôi đã vô cùng bàng hoàng và đau đớn khi nghe tin. Nếu không ngại, cô hãy liên lạc với tôi và Ohara bất cứ khi nào cô thấy cần. Chúng tôi sẽ giúp đỡ cô hết sức mình.
- Anh thật tử tế. Rất cám ơn anh, Toshiro. –Chikage cảm động nhìn hai cha con.- Và cháu nữa, Kikyou.
Cô gái nhỏ nãy giờ ngồi im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Chikage và ba mình, giọt lệ đau buồn vẫn còn vương trên bờ mi. Kikyou chốc chốc lại ngước lên nhìn Chikage, đôi mắt đen láy giờ đây ngập tràn sự tiếc thương và đau đớn thay cho người phụ nữ đang ngồi trước mặt.
- Cháu đang lo lắng cho Kaito lắm phải không? –Chikage dịu dàng nói với cô bé.
- V--vâng. – Kikyou gật đầu thú nhận.- Cháu rất lo lắng cho cô và cậu ấy…
- Cháu đúng là một cô bé ngoan. –Chikage âu yếm nhìn Kikyou.- Cháu đừng lo cho cô, Kaito mới là người đang cần sự quan tâm của cháu nhất. Nhưng cô e là lúc này thằng bé không muốn tiếp chuyện với bất cứ ai, kể cả cô.
- Cháu biết. –Giọng cô gái nhỏ có đôi chút xót xa.- Nhưng cháu vẫn muốn được gặp Kaito một lần để chắc chắn rằng cậu ấy vẫn ổn. Cháu được phép chứ, thưa cô?
- Đương nhiên rồi. –Chikage mỉm cười với cô bé.- Kaito đang ở trong phòng của thằng bé trên tầng lầu. Cô chắc rằng thằng bé sẽ cảm thấy vui hơn khi được gặp lại cháu.
Kikyou nhẹ nhàng nhấc người lên khỏi chiếc ghế bành và đi ra khỏi phòng khách. Cô bé bước hai bậc một trên chiếc cầu thang hướng đến căn phòng của cậu bạn, lòng quặn đau khi nghĩ đến hình ảnh một Kaito đang suy sụp trước cái chết bất ngờ của người cha. Cánh cửa căn phòng quen thuộc chẳng mấy chốc đã hiện rõ lên trước mắt Kikyou. Không lãng phí bất cứ giây phút nào, cô bé vươn tay chạm lên nắm đấm cửa.
Kaito đang ngồi trên gi.ường, lưng cậu bé quay về phía cánh cửa. Trong phòng yên tĩnh không có bất cứ một tiếng động nào cho dù là nhỏ nhất. Hai chú chim bồ câu trắng muốt đậu trên vai Kaito cũng đang bất động giống như chủ nhân của chúng. Kikyou đau đớn vô cùng khi phải chứng kiến cảnh tượng trước mắt. Cô rất muốn đến bên Kaito, muốn an ủi, vỗ về cậu bằng chính đôi tay này, nhưng lời dặn dò của Chikage vẫn đang vang vọng trong đầu cô gái nhỏ. Nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa như lo sợ làm kinh động đến người đang ngồi bên trong, cô bé bước trở xuống cầu thang mà không hề ngoái lại phía sau dù chỉ một lần.
Kikyou định quay trở lại phòng khách nhưng cô bé vô cùng ngạc nhiên khi thấy cô Chikage và ông Toshiro đã đứng chờ sẵn mình ở ngoài hành lang từ bao giờ rồi. Cô gái nhỏ biết rằng thời gian của mình đã hết, nhưng cô vẫn không đành lòng để Kaito phải cô đơn một mình như vậy.
- Chúng ta đi thôi, Kikyou. –Ông Toshiro nắm lấy tay cô bé.
- Ba à, con… -Kikyou ngập ngừng.- Con muốn ở lại với Kaito, được không ba?
Toshiro kinh ngạc nhìn cô con gái. Con bé đang định làm gì vậy? Liệu con bé có hiểu điều mà nó vừa nói ra hay không?
- Chỉ trong hôm nay thôi… -Ánh mắt Kikyou đầy vẻ cầu xin.- Ba hãy cho con ở lại với Kaito, ba nhé?
- Tại sao con lại muốn như vậy?
- Con… Con thực sự rất lo cho Kaito. –Kikyou thú nhận.
Toshiro định mở miệng phản đối ngay cái ý tưởng bất chợt của cô con gái, nhưng ông chợt kìm lòng khi trông thấy khuôn mặt tràn đầy hi vọng của Chikage đang hướng về phía mình.
“Để đến được đây, mình và Kikyou đã phải rất khó khăn mới qua mặt được tổ chức. Kể cả con bé có ở lại cả ngày thì cũng không làm cho nó gặp nguy hiểm hơn được nữa đâu.”
Toshiro buông tay con gái và mỉm cười với cô bé:
- Chiều nay ba sẽ đến đón con.
- Cám ơn ba nhiều lắm!
Kikyou ôm chầm lấy người cha, reo lên những tiếng vui mừng. Chikage đứng bên cạnh bật cười nho nhỏ trước hành động của cô bé.
- Cảm ơn anh, Toshiro à. –Giọng người phụ nữ trẻ tràn đầy niềm vui và lòng biết ơn sâu sắc.
- Không có gì. Đây là việc nên làm mà. –Toshiro mỉm cười.- Tôi rất mừng vì Kikyou có thể giúp được cô và Kaito.
- Tôi cũng vậy.
Kikyou theo chân Chikage tiễn cha mình ra tận cửa. Toshiro không quên vẫy tay chào cô con gái và hứa sẽ quay lại đón cô vào buổi chiều. Chỉ khi bóng người cha khuất dần sau cánh cửa, Chikage và cô gái nhỏ mới quay trở lại vào nhà.
- Kikyou… -Chikage nắm lấy tay cô bé.- Cô rất vui vì được gặp lại cháu. Sau khi cháu đi rồi, mấy ngày trời Kaito chỉ ngồi lỳ trong phòng không tiếp chuyện với bất cứ ai. Thằng bé lúc đó rất giống với bây giờ…
- Cậu ấy không sao chứ ạ?
- Cô nghĩ khi đó Kaito chỉ đơn giản là buồn chán vì không còn cháu ở bên cạnh, thằng bé rất nhớ cháu. Aoko thường xuyên đến chơi với thằng nhóc, chẳng bao lâu sau nó đã vui đùa trở lại. Còn bây giờ…
Chikage nấc lên khe khẽ, cố ngăn những giọt nước mắt chỉ trực trào ra.
- Aoko đến thăm thằng bé hằng ngày, nhưng Kaito chẳng thèm quan tâm, nó cũng không mở lời nói với con bé được câu nào. Hôm qua khi cô mở cửa phòng Kaito, thằng bé đang… - Chikage không giữ nổi bình tĩnh nữa, gương mặt giàn giụa nước mắt.- N--nó đang đập nát đống dụng cụ biểu diễn ảo thuật của mình, cả những cuốn sách và tài liệu về ảo thuật nó cũng xé vụn nốt.
- Cô Chikage…
Chikage lúc này đang vùi đầu lên vai Kikyou mà khóc nức nở. Toàn thân run lên bần bật, Chikage giờ đây rất cần một điểm tựa cả về thể xác lẫn tinh thần. Không có con trai ở bên cạnh an ủi vỗ về, cô chẳng còn biết bấu víu vào đâu…
- Xin lỗi cháu nhiều lắm, Kikyou. –Chikage đưa tay quệt ngang dòng nước mắt. –Để cháu phải chứng kiến cô như thế này…
- Không sao đâu cô Chikage. –Cô gái nhỏ vươn tay ôm chặt lấy người phụ nữ trước mặt.- Cháu biết cô rất đau buồn sau cái chết của chú Toichi. Cô yên tâm, cháu sẽ ở lại đây với cô. Cô cứ khóc thật thoải mái, sau đó cô sẽ thấy dễ chịu hơn.
- Ch--cháu ngoan lắm, nhưng đừng quá lo cho cô. –Chikage đưa tay xoa đầu Kikyou.- Hãy lên phòng nói chuyện với Kaito đi, thằng bé đang rất cần cháu.
Chikage khẽ mỉm cười khi bắt gặp ánh mắt lo lắng của cô gái.
- Nếu cháu bắt chuyện được với Kaito, cháu sẽ giúp cô rất nhiều đấy.
- Vâng, cháu sẽ cố gắng.
------------------------------------------------------------
Kaito lặng người ngắm nhìn những chú chim câu đang bay vòng vòng trên đầu mình. Thỉnh thoảng lại có một vài chú chim bay sà xuống, mổ khẽ lên ngón tay Kaito như lời mời gọi cậu bé cùng chơi đùa với chúng. Trái tim Kaito quặn thắt khi nghĩ đến người cha kính yêu của mình. Cảnh tượng kinh hoàng ba ngày trước giờ đây hiện ra rõ ràng trong đầu cậu như những thước phim quay chậm. Chẳng gì đau đớn hơn bằng việc phải tận mắt chứng kiến cái chết của người cha. Vụ nổ kinh hoàng ấy đã làm rung động cả một khán phòng rộng lớn, ở chính giữa sân khấu nơi cha cậu đang đứng khi đó chỉ còn là những tảng bê tông vụn vỡ. Đội cứu hộ đã phải mất nhiều giờ vất vả mới đưa được cha cậu ra khỏi đống gạch đá. Kaito gần như chết lặng khi nhìn thấy thi thể không còn nguyên vẹn của cha mình, và từ lúc đó đến nay cậu không hề nhỏ bất kì giọt nước mắt nào.
“Ba đã dạy mình bí quyết để giữ một bộ mặt lạnh tanh không cảm xúc.” –Kaito cay đắng nghĩ.- “Bây giờ chính là lúc thích hợp để sử dụng nó, phải không ba?”
Dòng suy nghĩ của Kaito bị cắt đứt khi một chú chim bồ câu bay xuống đậu lên vai cậu bé, thả vào lòng cậu một mảnh giấy nhàu nát. Kaito cầm mảnh giấy bị xé nham nhở trên tay, cậu bất chợt nhớ về hành động mất bình tĩnh của mình ngày hôm qua. Cũng tại căn phòng này, cũng ngồi trên chiếc gi.ường này, một ý nghĩ thoáng chốc lóe lên trong đầu Kaito. Cha cậu chết trong khi trình diễn ảo thuật. Chính ảo thuật đã cướp đi mạng sống của ông ấy… Kaito nhớ như in mình đã điên cuồng đập phá đống dụng cụ biểu diễn như thế nào, xé vụn từng trang tài liệu và sách báo ra sao. Cậu chỉ muốn phá nát tất cả trước khi nhận ra rằng mình không hề căm ghét ảo thuật, cậu chỉ đang đổ lỗi cho ảo thuật đã lấy đi sinh mạng người cha kính yêu của cậu mà thôi.
“Cạch.”
Cánh cửa sau lưng Kaito bật mở lần thứ hai trong ngày. Chẳng cần phải quay lại cậu cũng biết rằng đang có người bước từng bước nhẹ nhàng tiến về phía mình.
Kikyou thả người ngồi xuống bên cạnh Kaito, mắt không nhìn cậu bé và cũng không mở lời nói với cậu một tiếng nào. Chính vì không nhìn Kaito nên Kikyou đã không biết rằng ánh mắt cậu bé có đôi chút sững sờ khi nhận ra cô bạn của mình. Hai đứa nhỏ cứ thế ngồi im lặng bên nhau rất lâu. Kikyou lúc này đang đưa tay vuốt ve bộ lông dày mịn màng của chú chim bồ câu, còn Kaito chỉ ngồi bất động như trước. Sau cùng, một trong hai đứa trẻ quyết định lên tiếng trước.
- Cậu đến thăm tớ à?
Kikyou ngạc nhiên quay sang nhìn Kaito, ánh mắt cô bé lộ rõ vẻ sững sờ.
- Tớ… tớ cùng ba đến thăm cậu và cô Chikage.
- ….
- Cậu không sao chứ, Kaito?
- Tớ chẳng sao cả. –Kaito hờ hững trả lời.
- Mẹ cậu nói cậu nhốt mình trong phòng đã mấy ngày rồi. –Giọng cô gái nhỏ đầy xót xa.- Cậu thậm chí còn không muốn nói chuyện với ai nữa.
- Tớ cần chút thời gian để tĩnh tâm lại, có thế thôi. –Kaito hướng vẻ mặt không chút biểu cảm về phía Kikyou.
- Tớ hiểu. Nhưng cậu không thấy mình rất quá đáng sao?
Suýt chút nữa Kaito đã ném phăng đi cái bộ mặt giả tạo của mình sau khi nghe thấy lời nói của người bạn.
- Tại sao cậu lại nói vậy?
- Tớ chỉ nói ra những điều mà tớ thấy. –Kikyou nhún vai.- Không chỉ có cậu, cô Chikage cũng đang rất đau buồn sau cái chết của chú Toichi. Đáng lẽ cậu phải ở bên cạnh an ủi người mẹ thì cậu lại giam mình vào đây, từ chối tất cả sự quan tâm của những người yêu thương cậu. Tớ thực sự muốn hỏi cậu câu này.
Kikyou nhìn thẳng vào mắt người bạn. Kaito khẽ giật mình khi lần đầu tiên phải đối diện với cô bé.
- Cậu đang tính làm gì vậy?
- T--tớ… -Kaito lúng túng, khuôn mặt giờ đây lộ rõ vẻ bối rối.
- Thôi bỏ đi. –Kikyou dứt mắt khỏi bạn mình.- Tớ đến đây không phải để nhìn cậu tự hành hạ mình thế này. Kaito mà tớ biết lúc nào cũng cười nói vui vẻ, luôn quan tâm đến những người xung quanh.
Cô bé lấy tay mân mê những lọn tóc dài mượt của mình, nói thêm:
- Và tớ rất nhớ cậu ấy.
- Kikyou…
Ánh mắt Kaito ngập tràn nỗi đau. Lần đầu tiên sau khi tận mắt chứng kiến cái chết của người cha, từng giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài thấm đẫm gương mặt cậu.
- Tớ… tớ xin lỗi. Thực ra tớ…
Không thể nói hết câu, Kaito òa khóc nức nở. Bao nhiêu đau đớn căm giận mà cậu kìm nén bấy lâu giờ đây tuôn tràn theo hai hàng nước mắt. Kikyou dịu dàng ôm lấy người bạn, để cậu thoải mái thổn thức trong vòng tay mình.
.
.
.
.
Ngay lúc đó, ở dưới tầng lầu…
Chikage ngồi im lặng trên chiếc ghế bành trong phòng khách, đầu cô đau như bị hàng ngàn chiếc kim đâm trúng. Cô không thể nhớ lần cuối cùng mình ăn hay ngủ là vào khi nào. Từ sau đám tang của Toichi, lúc nào cô cũng ngồi đây như đang chờ đợi ai đó, chỉ có điều người mà cô mong chờ đã vĩnh viễn ra đi không bao giờ trở lại.
“Tại sao anh lại làm thế hả Toichi? Tại sao anh lại bỏ em mà đi?”
Chikage muốn òa khóc lúc này, nhưng nước mắt đã cạn khô. Cô muốn hét lên lúc này, nhưng cổ họng nghẹn đắng không thể thốt lên lời.
“Em phải làm sao đây? Anh nói đi…”
Chikage ngước nhìn qua khung kính cửa sổ. Ngoài kia, từng dòng người tấp nập đi lại trên con phố. Họ không hề biết – và sẽ không bao giờ biết – những mất mát đau thương mà Chikage phải chịu đựng lúc này. Cô nhớ lại cái giây phút định mệnh đã cướp đi trong tay cô người chồng thân yêu nhất. Đó là lần đầu tiên Toichi biểu diễn một tiết mục ảo thuật mới trước mặt các khán giả, và đó cũng là tiết mục cuối cùng trong cuộc đời ông. “Tai nạn nghề nghiệp đơn thuần” là kết luận của cảnh sát sau khi đến khám xét hiện trường.
“Đó thực sự chỉ là một tai nạn thôi sao?”
Chikage mở bừng con mắt. Những ngày qua cô chỉ làm được đúng một việc là đắm chìm trong nỗi đau đớn tuyệt vọng, cô không hề nghĩ về nguyên nhân dẫn đến cái chết của Toichi. Chồng cô từ trước đến nay nổi tiếng là người cẩn thận và kĩ tính, những tiết mục ảo thuật mới lạ của ông luôn được tập dượt kĩ càng trước khi biểu diễn trên sân khấu. Chẳng có lí do nào để các nhà chức trách vội nhảy đến cái kết luận “tai nạn thương tâm và cực kì đáng tiếc” ấy. Trừ khi Toichi bị mưu sát và chính quyền đã vội lấp liếm chuyện đó…
“Trường hợp này không phải là không thể xảy ra.”
Chikage nhớ về những người lạ mặt mà Toichi từng tiếp xúc. Phải, cô luôn biết về cái
sở thích lạ lùng và quái đản của chồng mình. Ngay từ ngày đầu gặp mặt, Toichi đã cho cô thấy con người thực sự của ông. Bày trò chọc phá đám cảnh sát giống như trẻ con chơi đồ chơi, nhiều lúc Chikage có cảm tưởng chồng mình giống như một người có hai nhân cách. Trong bộ đồ hóa trang, Toichi đã thu hút sự chú ý của hàng triệu khán giả hâm mộ, làm điên đầu giới cảnh sát, và một bộ phận nhỏ các kẻ - lạ - mặt nữa. Chikage chỉ nhớ mang máng họ đến gặp chồng cô để nhờ vả chuyện gì đó, mỗi lần gặp lại là một người khác nhau. Điểm chung duy nhất của đám người đó là họ luôn mặc một bộ đồ màu đen và không có tên gọi cụ thể. Cái chết đầy bất ngờ của người chồng và sự xuất hiện của những kẻ mặc đồ đen khiến Chikage không khỏi nghi ngờ. Cô thực sự muốn tìm hiểu kĩ hơn về vấn đề này, nhưng…
Thở dài đánh thượt một cái, Chikage đã hoàn toàn quên mất đứa con trai độc nhất của mình. Kaito vừa mất đi một người cha, liệu thằng bé có chịu nổi không nếu người thân duy nhất còn lại của nó quyết định bỏ nhà đi bụi, để lại thằng bé một mình đơn côi trong căn nhà vắng vẻ lạnh lẽo?
“Vẫn còn rất nhiều nghi vấn xung quanh cái chết của anh Toichi. Mình sẽ điều tra ngay khi có cơ hội. Điều quan trọng nhất lúc này là Kaito. Thằng bé liệu có vượt qua được cú sốc này hay không?”
------------------------------------------------------------
Bầu trời đỏ rực màu máu khi hoàng hôn dần buông xuống. Toshiro hiện đứng trước cửa một căn hộ, nôn nóng ấn chuông.
- Ba! Ba đã đến rồi.
Kikyou xuất hiện ngay trước mặt ông, theo sau là Chikage và cậu con trai Kaito. Cô bé reo lên vui vẻ khi nhìn thấy cha của mình.
- Kikyou, -Toshiro mỉm cười với con gái.- Con sẵn sàng chưa?
- Vâng thưa cha. –Cô bé chạy đến bên người cha.
- Chào cô Chikage và cháu Kaito. –Toshiro gật đầu với người phụ nữ trẻ.- Hãy bảo trọng.
- Anh cũng vậy, anh Toshiro. Cám ơn anh vì tất cả.
Kikyou cùng cha chào tạm biệt Chikage và Kaito, sau đó dắt tay nhau bước đi trên phố.
- Khoan đã Kikyou! –Kaito im lặng suốt cuộc chia tay, lúc này mới gọi với theo hai cha con Kikyou.
Kikyou vội dừng chân, quay đầu lại nhìn người bạn.
- Cậu vẫn còn giữ bông hoa lần trước tớ tặng chứ?
- Đương nhiên là tớ vẫn giữ. –Kikyou mỉm cười.
- Cậu không được nuốt lời hứa giữa chúng ta đâu đấy.
- Tớ sẽ không làm vậy đâu. –Kikyou vẫy vẫy tay chào cậu bạn.- Hẹn gặp lại, Kaito.
Kaito đứng trước hiên nhà rất lâu sau khi Kikyou lại một lần nữa bỏ đi. Đôi mắt cậu bé đượm vẻ xa vắng, trong lòng cảm thấy hụt hẫng vô cùng. Cậu bất chợt nhớ đến lời nói của Kikyou…
“Cô ấy đã hứa rằng sẽ trở lại. Cô ấy sẽ không bao giờ thất hứa.”
Kaito đâu biết rằng, lời hứa giữa hai người sẽ không bao giờ được trọn vẹn. Lần chia tay thứ hai này cũng là lần cuối cùng cậu nhìn thấy cô bạn thân yêu.
End Chap 3.