[Longfic] Hé lộ tấm màn bí mật

Các bạn muốn trong fic có cảnh nóng hay không?

  • Đương nhiên là có rồi. Tác giả phang cảnh nóng nhiệt tình vào, cận cảnh luôn. Như xem phim full HD ý

    Số phiếu: 45 31,7%
  • Thêm vài cảnh cho đổi mới nhưng nhẹ nhàng thoáng qua thôi chị tác giả ơi, em chưa đủ tuổi đọc đâu.

    Số phiếu: 82 57,7%
  • Không đồng ý. Đề nghị tác giả đừng làm mất hình tượng các nhân vật trong DC.

    Số phiếu: 25 17,6%
  • Tôi nghĩ au nên drop fic, đừng sáng tác nữa và chuyển sang làm beta-reader. Fic đọc như dở hơi ấy.

    Số phiếu: 0 0,0%

  • Số người tham gia
    142
img.php
img.php


- Các con nghe đây. –Kuroba Toichi dặn dò lũ nhỏ.- Trước mặt chúng ta là một bờ đê chắn sóng rất thích hợp cho chuyến đi câu cá. Hai đứa có thể thoải mái vui chơi nhưng đừng để mình bị rơi xuống biển nhé.

- Nhất là con đấy, Kaito. –Chikage chêm vào.

- Vâng, con biết rồi thưa mẹ. –Kaito đỏ bừng cả mặt. Mẹ cậu vẫn chưa buông tha cho cậu kể từ khi bà phát giác ra vụ trốn nhà đi chơi của cậu và Kikyou.

- “Mẹ luôn coi mình như một đứa con nít vậy.”

Kaito vừa đi vừa lầm bầm, nhanh chóng đến bên Kikyou. Cô bé lúc này đang đứng dựa vào thành tàu, phóng ánh nhìn xa xăm vào khoảng không trước mặt.

- Cậu đã từng ra biển lần nào chưa, Kikyou?

- Tớ từng đi cào sò cùng ba mẹ ở ven biển vài lần, nhưng chưa từng đi tàu ra tận ngoài khơi bao giờ. –Kikyou nhoẻn miệng cười.

- Vậy đây là lần đầu tiên đúng không? –Nét mặt Kaito ánh lên vẻ rạng ngời.- Cậu sẽ vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy nơi mà chúng ta sắp đến cho mà xem.

Hai đứa nhỏ cười nói với nhau phấn khích vô cùng. Đằng sau chúng, các đấng phụ huynh cũng đang tỏ ra hào hứng không kém. Từng cơn gió mát rượi cùng không khí trong lành nơi biển khơi chính là liều thuốc giúp thư giãn tốt nhất dành cho những con người thường xuyên phải chịu nhiều áp lực công việc như Kuroba Toichi. Có lẽ Chikage cũng nghĩ như thế khi cố gắng lôi kéo ông chồng đi cùng mình cho bằng được.

- Anh Kuroba, là anh phải không?- Giọng một người phụ nữ trẻ vang lên. Cô tỏ ra vô cùng kinh ngạc khi nhận ra người đang đứng trước mặt mình.

- A, cô Shirone! –Kuroba Toichi nhoẻn miệng cười.- Đã lâu không gặp.

- Lâu quá rồi ấy chứ!- Shirone reo lên đầy thích thú.- Anh Kanaya sẽ vui lắm khi được gặp lại anh đấy, cả anh Ejiri nữa. Hai người họ đang ở buồng lái cùng với anh Ida.

- Ida đã nói với tôi rằng ngoài gia đình tôi sẽ có thêm vài người khác cùng đi trên chuyến tàu này, nhưng tôi không nghĩ đó lại là nhóm ba người của cô Shirone.

- Vâng, thời tiết hôm nay rất thích hợp cho một chuyến đi câu. Chính tôi là người rủ anh Ejiri và anh Kanaya cùng đi. Chắc anh Toichi cũng nghĩ như vậy khi đưa cả gia đình mình đi chơi vào ngày hôm nay phải không?

- Thực ra, -Kuroba Toichi quay sang vợ mình.- Ý tưởng cho chuyến đi lần này là của Chikage.

- Rất vui được gặp lại cô. –Chikage gật đầu chào người phụ nữ.

- Tôi cũng vậy. Rất vui được gặp lại chị.

Cuộc trò chuyện giữa Shirone và vợ chồng nhà Kuroba bị gián đoạn đôi chút vì một tiếng ré lên đầy kinh ngạc của một cô bé con và tiếng hò reo phấn khích của cậu bé bên cạnh.

- Kaito con trai anh lớn nhanh quá. –Shirone hướng mắt về phía hai đứa nhỏ, buông lời nhận xét. –Còn cô bé kia là Aoko phải không?

- À không. –Kuroba Toichi cười lớn. –Cô bé là con gái một người bạn của tôi. Tên cô bé là Kikyou.

Kikyou và Kaito chẳng thèm quan tâm khi nghe tên mình được xướng lên trong câu chuyện của các bậc cha mẹ. Cái mà hai đứa trẻ quan tâm bây giờ là cảnh tượng trước mắt. Một con đê chắn sóng dần hiện ra sừng sững giữa biển xanh sâu thẳm, xung quanh là rất nhiều trụ xi măng trông như những chiếc phao câu nổi lềnh phềnh trên mặt nước. Xuất hiện giữa biển trời mênh mông, con đê giống như một chiếc lá trôi nổi hờ hững như lo sợ bị nước cuốn đi bất cứ lúc nào.

- Tuyệt quá! –Cô gái nhỏ khẽ reo lên.- Chúng ta sẽ câu cá ở đây sao?

- Ừ, tất nhiên rồi. –Kaito cười rạng rỡ.

- Nhưng ở đây cũng có cá sao?- Giọng Kikyou đầy hoài nghi.

- Sao không chứ? Đê chắn sóng được ví như ngôi nhà của các loài cá đấy. Chúng thường tìm đến đây khi tới mùa sinh sản, vì vậy ở đây có rất nhiều cá! –Kaito kết thúc bài phát biểu của mình và tỏ ra vô cùng thích thú khi trông thấy đôi mắt tròn mở to đầy ngạc nhiên của cô bạn.

- Cậu thường xuyên đến đây câu cá cùng ba mẹ à?

- Gần đây thì không.

Với lấy hai chiếc cần câu, hai cái ghế và hộp đựng mồi, Kaito ngoắc ngoắc tay ra dấu cô bạn đi theo mình. Hai đứa trẻ đi đến đầu con đê thì dừng lại. Chikage định gọi với theo lũ trẻ, nhưng chồng cô đã kịp can ngăn:

- Không sao, cứ để kệ chúng.

Hai tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua kể từ khi lũ trẻ đặt chân lên con đê chắn sóng. Cậu bé Kaito tỏ ra rằng mình không phải tay mơ trong việc câu cá khi liên tiếp kéo lên từng chú cá to có, nhỏ có, thậm chí có chú còn bé xíu cỡ ngón tay út của trẻ con. Kikyou vô cùng ngạc nhiên khi thấy Kaito gỡ chú cá bé nhỏ ra khỏi móc câu và ném trở lại xuống biển.

- Cá nhỏ thì phải trả về biển. –Kaito giải đáp thắc mắc của cô bạn.- Đó là quy luật ngầm mà bất cứ người đi câu chân chính nào cũng đều tuân theo.

- Vậy sao?

- À, thực ra thì… -Kaito cười nhăn nhở.- Tớ đã nói với chú cá đó rằng hãy trở về nhà và ăn thật nhiều vào. Lần đi câu sau chú cá ấy phải chắc chắn rằng mình thực sự mập ú trước khi quyết định vướng vào lưỡi câu của tớ.

Cả con đê vang vọng tiếng cười của hai đứa trẻ. Ở sâu trong lòng đại dương, một vài chú cá khẽ quẫy nước như giật mình trước âm thanh lanh lảnh vừa được cất lên phía trên đầu mình.

Mở chiếc hộp đựng mồi câu giờ đây đã đầy nhóc những con cá đủ loại, Kaito reo lên đầy thích thú:

- Tối nay chúng ta sẽ được ăn xả láng món cá cho mà xem!

- Này Kaito, cậu làm ảo thuật với những chú cá đi.

- Ảo thuật?

- Ừ. Cậu có thể làm con cá này, -Kikyou chỉ tay vào một chú cá nhỏ cỡ lòng bàn tay trẻ con. -… biến mất, rồi sau đó xuất hiện trở lại được không?

- Đương nhiên là được.

Kaito nhẹ nhàng nhấc chú cá nhỏ lên và đặt vào tay mình.

- Cậu nhìn kĩ nhé.

Con cá nhỏ quẫy đuôi vài cái trong lòng bàn tay Kaito. Một tiếng nổ bụp vang lên cùng làn khói và những mảnh kim tuyến rơi vương v ã i, chú cá đã biến mất.

- Hay quá, Kaito giỏi quá!

Kaito nhe răng cười trước lời tán dương của cô bạn.

- Ơ, nhưng mà… - Đôi lông mày thanh mảnh của Kikyou khẽ nhíu lại.- Khoan đã. Chắc chắn cậu đã giấu chú cá ở đâu đó. Đứng yên đấy, Kaito!

Cô bé đi một vòng quanh Kaito, săm soi những chỗ trên người cậu bạn mà cô cho rằng rất có khả năng chú cá sẽ hiện diện ở đó. Cô thậm chí còn đưa tay vò lên những lọn tóc vốn đã rối bù của cậu nhóc, nhưng vẫn không thấy thứ cô cần tìm.

- Thôi được rồi. –Kikyou xịu mặt xuống, đập một cái bốp lên lưng người bạn. - Tớ chịu thua. Cậu làm chú cá biến mất bằng cách nào đấy hả, Ka--… Ơ, Kaito à?

Cô bé lo lắng nhìn bạn mình. Kaito lúc này đang quỳ xuống sàn bê tông cứng ngắc, hai tay ôm chặt lấy cổ họng, gương mặt tái mét và đang ho khù khụ.

- Kaito, cậu không sao chứ?

Đôi mắt Kikyou ánh lên vẻ sợ hãi. Kaito không trả lời cô bé, ngược lại cậu càng ho dữ hơn, gương mặt nhăn nhúm vô cùng đau đớn. Ngước mắt lên để tìm kiếm sự giúp đỡ, Kikyou thét lên:

- Chú Toichi! Chú Toichi ơi…!!

Kuroba Toichi lập tức ném cần câu, cùng Chikage chạy vội đến bên hai đứa nhỏ. Kaito lúc này đang nằm co quắp, lăn lộn dưới đất, tay vẫn ôm chặt lấy cổ họng và bắt đầu có dấu hiệu của người lên cơn khó thở…

--------------------------------------------------------------------------

Một màu trắng xóa ảm đạm gần như bao phủ khắp mọi nơi. Từng dãy ghế, rèm cửa, và ngay cả vạt áo của các y bác sĩ cũng đều mang thứ màu trắng nhợt nhạt như thế. Chikage và Kikyou đang ngồi tại phòng đợi dành cho người nhà bệnh nhân. Đôi mắt đỏ hoe, ràn rụa nước mắt, cô gái nhỏ thỉnh thoảng nấc lên khe khẽ và rấm rứt khóc. Bên cạnh cô bé, Chikage cũng đang lo sợ không kém. Từng cơn đau quặn thắt trong lòng khi cô nghĩ đến đứa con trai. Đứa con trai duy nhất của cô, nếu như nó có mệnh hệ gì…

-------------------------------------------------------------------------

Kuroba Toichi đi đi lại lại trước cửa một căn phòng. Ông không thể giữ được bình tĩnh, cứ chốc chốc lại ngước lên nhìn tấm bảng điện nhấp nháy ánh đèn “Đang phẫu thuật”. Ông vẫn biết rằng Kaito con trai ông có nhiều trò nghịch ngợm. Hồi bằng tuổi nó bây giờ, ông luôn khiến những người xung quanh mình phải điên đầu. Nhưng nghịch dại đến mức này thì…

“Cạch!”

Cánh cửa phòng bật mở. Vị bác sĩ bước ra, đưa tay tháo chiếc khẩu trang và lên tiếng:

- Anh là người nhà bệnh nhân phải không?

- Vâng, tôi là cha của cậu bé. –Kuroba Toichi sốt sắng hỏi.- Thằng bé không sao chứ, thưa bác sĩ?

- Anh yên tâm, bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, và đang dần ổn định lại. –Vị bác sĩ nói giọng trấn an. –Đây là dị vật lấy ra được từ cổ họng của bệnh nhân. Rất may cậu bé đã không có chung kết cục giống thế này.

Trên tay vị bác sĩ là một chú cá nằm phơi bụng trên một chiếc khay kim loại. Khuôn mặt Kuroba Toichi dần biến sắc.

“Thằng nhóc này…”

- Con cá này bị mắc trong cổ họng bệnh nhân. –Vị bác sĩ tiếp lời.- Cậu bé ho dữ dội khiến cá càng giãy mạnh hơn, lách sâu xuống gây tổn thương vùng hạ họng, dẫn đến việc bệnh nhân bị khó thở cấp. Cộng thêm việc bệnh nhân không được đưa đến cơ sở y tế chữa trị kịp thời khiến cho bệnh tình càng thêm trầm trọng. Chúng tôi đã tiến hành mổ nội soi, gắp thành công dị vật mà không làm cho vòm họng của bệnh nhân bị thương tổn hơn nữa.

- Bị thương tổn hơn nữa? –Kuroba Toichi lo lắng.

- Không có gì nghiêm trọng. Tạm thời cậu bé sẽ cảm thấy rất đau ở vùng họng, khó khăn trong việc nói chuyện hay ăn uống. Tôi e rằng cậu bé sẽ phải nhập viện từ hai đến ba ngày để tiện hơn trong việc theo dõi và xử lí các biến chứng nếu có.

- Vâng, tôi sẽ đi hoàn tất thủ tục nhập viện ngay bây giờ. –Kuroba Toichi bắt tay vị bác sĩ, tỏ lòng biết ơn sâu sắc.- Rất cám ơn bác sĩ đã cứu sống con trai tôi.
 
Hiệu chỉnh:
*Vui sướng* Aoko sắp xuất hiện mặt đối mặt với tình địch :)))
Cơ mà lúc đấu tớ đọc tới đoạn Kaito câu cá tớ nghĩ là vì Kikyo và bố mẹ cậu gặp chuyện gì trên biển nên về sau bị ám ảnh mới sợ cá nhưng sau cái vụ mắc họng thế này chắc là sợ cá luôn =))) *lăn lộn* tớ chỉ đoán vậy thội
Không hiểu sao tớ thích vụ tình tay 3 lăm thích hành hạ nhân vật ở mọi cảm xúc *vô nhăn đạo quá :))* tớ ko ngờ mình có hứng thú theo dõi 1 fic đang trong thgian sáng tác như thế này:)) tại bạn tạo tình tiết hấp dẫn hợp gu tớ =)))
Anw, đặt chỗ chờ chap mới:)))
 
Fic của bạn hay lém mình sẽ ủng hộ bạn hết mình nếu như bạn không bỏ fic* hứa đấy* mà nè lúc đầu bạn có thể để Aoko hơi buồn, ghen tuông một chút nhưng nếu bạn làm Aoko đau khổ thì mình sẽ" liều mạng" vs bạn đoá hihi. Mong chap mới của bạn, Aoko sắp xuất hiện nữa rồi ' háo hứ2 wá đi' hôhôhô
 
Fic của bạn hay lém mình sẽ ủng hộ bạn hết mình nếu như bạn không bỏ fic* hứa đấy* mà nè lúc đầu bạn có thể để Aoko hơi buồn, ghen tuông một chút nhưng nếu bạn làm Aoko đau khổ thì mình sẽ" liều mạng" vs bạn đoá hihi. Mong chap mới của bạn, Aoko sắp xuất hiện nữa rồi ' háo hứ2 wá đi' hôhôhô

Sao ai cũng dọa nạt tác giả vì bạn Aoko vậy :KSV@16: :KSV@16: :KSV@16:
Huhu hixhix *đau khổ quá* :KSV@16: :KSV@16: :KSV@16:
Nhưng dù sao cũng cám ơn bạn đã ủng hộ mình >.< :KSV@11:
 
*Vui sướng* Aoko sắp xuất hiện mặt đối mặt với tình địch :)))
Cơ mà lúc đấu tớ đọc tới đoạn Kaito câu cá tớ nghĩ là vì Kikyo và bố mẹ cậu gặp chuyện gì trên biển nên về sau bị ám ảnh mới sợ cá nhưng sau cái vụ mắc họng thế này chắc là sợ cá luôn =))) *lăn lộn* tớ chỉ đoán vậy thội
Không hiểu sao tớ thích vụ tình tay 3 lăm thích hành hạ nhân vật ở mọi cảm xúc *vô nhăn đạo quá :))* tớ ko ngờ mình có hứng thú theo dõi 1 fic đang trong thgian sáng tác như thế này:)) tại bạn tạo tình tiết hấp dẫn hợp gu tớ =)))
Anw, đặt chỗ chờ chap mới:)))

Hê hê, bạn hiền thật đoán đúng ý tớ. :KSV@10:
Theo đúng như tên fic, dần dần các bí mật rồi sẽ được bật mí hết. :KSV@09: Bí mật đầu tiên được hé lộ là chứng sợ cá của bạn Kaito :KSV@05:
 
Hê hê, bạn hiền thật đoán đúng ý tớ. :KSV@10:
Theo đúng như tên fic, dần dần các bí mật rồi sẽ được bật mí hết. :KSV@09: Bí mật đầu tiên được hé lộ là chứng sợ cá của bạn Kaito :KSV@05:


Tất nhiên chúng ta hợp gu *Đập tay* Mọi bí mật rồi sẽ được hé lộ =)) Tên fic ghi rõ ràng còn gị
Với cả tớ đoán đây vẫn là fic end nên vẫn phải ghi chép đúng sự kiện "lịch sử" trong truyện gốc vì vậy nên Kaito sẽ sợ cá :))
Ọs: tối rồi chap mới đi =)) bạn giống cú đêm lắm :))
 
Được rồi được rồi. Chap mới sẽ có ngay thôi. :KSV@10:
Lúc đầu tớ chỉ định cho chap 2 có 2 part thôi, cơ mà không hiểu sao lan man ra tận 4 part. Mà part 4 thì dài hơn 10 trang word rồi *cười đau khổ*
Theo đúng lời hứa, Aoko sẽ xuất hiện ở part 4. Tớ định sẽ khai thác chút tâm trạng Aoko khi lần đầu tiên gặp Kikyou, nhưng sau đó thấy chi tiết đó hơi thừa. Tớ không muốn làm mất đi vẻ trong sáng ngây thơ vốn có của mấy đứa trẻ :KSV@08: (Mới bé tí mà đã tình địch tình thù cái gì :KSV@09: :KSV@09: )
Xin lỗi bạn hiền nhé *cúi rạp người* Bạn đã mong chờ Aoko xuất hiện thế mà ... :KSV@16:
 
Mình không cố ý hù doạ bạn nhưng vì mình là fan KidAoko nên thông cảm hihi. Mong chap mớ4 mà chừng nào có chap mới zậy tác giả?
 
Được rồi được rồi. Chap mới sẽ có ngay thôi. :KSV@10:
Lúc đầu tớ chỉ định cho chap 2 có 2 part thôi, cơ mà không hiểu sao lan man ra tận 4 part. Mà part 4 thì dài hơn 10 trang word rồi *cười đau khổ*
Theo đúng lời hứa, Aoko sẽ xuất hiện ở part 4. Tớ định sẽ khai thác chút tâm trạng Aoko khi lần đầu tiên gặp Kikyou, nhưng sau đó thấy chi tiết đó hơi thừa. Tớ không muốn làm mất đi vẻ trong sáng ngây thơ vốn có của mấy đứa trẻ :KSV@08: (Mới bé tí mà đã tình địch tình thù cái gì :KSV@09: :KSV@09: )
Xin lỗi bạn hiền nhé *cúi rạp người* Bạn đã mong chờ Aoko xuất hiện thế mà ... :KSV@16:

Thôi mấy đứa nhỏ tạm tha =)) nhưng phải hành hạ =)) Yêu cho roi cho vọt =))) Cố lên nhớ :))
Sao chúng ta thích hành xác nhân vật thế =)) Càng yêu càng hành =)) Nhưng nó còn bé nên hẹn khi 17 tuổi =))
 
img.php
img.php



Kaito đang nằm thẳng đơ trên chiếc ga gi.ường cứng ngắc. Đầu đau như búa bổ, mí mắt nặng trĩu chỉ chực chìm sâu vào trong giấc ngủ. Phải cố gắng lắm Kaito mới mở được hai con mắt, tai cậu nghe văng vẳng những giọng nói quen thuộc.

- Con tỉnh rồi à, con trai?

- B--a…!

Cơn đau thấu xương bất chợt ùa đến ngay sau khi cậu mở miệng nói chưa được một câu.

- Ư…!

“Gì thế này? Đau quá! Cổ họng mình…”

- Tạm thời con chưa nói chuyện được đâu. –Kuroba Toichi lo lắng nhìn cậu con trai.- Bác sĩ nói họng con bị tổn thương sau… ờ, một tai nạn bất cẩn. Tạm thời con phải nằm viện vài ngày để kiểm tra.

Nháy mắt tinh nghịch với Kaito, ông chêm thêm vài câu không thương tiếc.

- Mặc dù bây giờ ba rất muốn nghe chính con kể lại chuyện gì đã xảy ra ở con đê chắn sóng. Nhưng ba nghĩ chắc ba phải đợi thôi.

- Chú Toichi, thực ra…

- Không sao đâu, Kikyou à. –Ông Toichi thích thú cười thành tiếng, bơ luôn vẻ mặt đỏ như gấc của cậu con trời đánh.- Dựa vào những dữ kiện gần đây nhất, chú có thể đoán ra được chính xác chuyện đã xảy ra mà. Nhưng phải nói rằng chưa bao giờ Kaito làm mọi người lo lắng như ngày hôm nay. Có vẻ thằng bé không thể kiềm chế được mình khi ở bên cạnh cháu.

Kikyou lo lắng liếc sang Kaito, đôi mắt cô bé đỏ au như sắp khóc.

- Ồ không, đó không phải lời quở trách đâu. –Kuroba Toichi trấn an cô gái nhỏ.- Chú rất vui vì Kaito có một người bạn tốt như cháu. Hai đứa có vẻ rất hợp nhau.

“Ba thôi đi!!!!!!”

Kaito hét ầm lên… trong đầu mình. Gương mặt cậu giờ đây đã sánh ngang với màu cà chua chín. Cách đó không xa, Kikyou cũng đang trong tình trạng tương tự.
Mặc kệ hai đứa nhỏ đang thi nhau biểu lộ cảm xúc, Kuroba Toichi quay sang nói chuyện với vợ mình.

- Anh phải đi bây giờ, Chikage à.

- Anh đi sao? Vậy còn lũ nhóc…

- Bây giờ Kaito đã hoàn toàn hồi phục, anh nghĩ có thể để Kikyou ở lại đây chăm sóc cho thằng nhóc là được rồi. Em nên về nhà nấu chút đồ ăn và mang lên đây cho tụi nhỏ.

- Và để chúng ở lại với nhau sao? –Mặt Chikage biến sắc. Cô không hiểu nổi Toichi đang nghĩ gì. Sau tất cả mọi chuyện mà ông vẫn vô tư cho hai đứa trẻ ở cạnh nhau mà không có bất cứ sự quản thúc nào?

- Không cần phải lo lắng quá như vậy.- Kuroba Toichi mỉm cười ý nhị.- Anh tin tưởng tụi nhỏ sẽ không gây ra bất cứ rắc rối nào nữa đâu.

-----------------------------------------------------------------

Chikage bước nhanh trên đường về sau khi đã dặn dò kĩ lưỡng hai đứa trẻ không được phá phách thêm bất cứ thứ gì nữa. Trong đầu cô suy nghĩ rất lung về những món ăn mà cô sắp nấu sau khi về đến nhà. Cô dự dịnh làm cho Kaito món cháo hành thịt băm – món mà thằng bé thích ăn nhất mỗi khi nó bất chợt bị ốm. Mà kể cả không ốm thì thằng nhỏ cũng vẫn cứ vòi vĩnh bắt cô nấu như thường. Chikage mỉm cười trước hình ảnh cậu con trai bé bỏng với gương mặt rạng rỡ vui tươi vì được ăn món ăn yêu thích đang hiện rõ trong đầu. Cô không hề để ý rằng ở đằng xa, có một bóng người đang ngồi gục xuống trước hiên cửa một căn hộ nơi mà Chikage sắp trở về.

Cô gái nhỏ với gương mặt bầu bĩnh đang dúi đầu mình vào hai bàn tay xinh xắn nhỏ xíu. Cô ngồi thu lu trên bậc thềm, mái tóc suôn dài xõa tung. Từng lọn tóc nâu ánh đồng mềm mượt khẽ bay lên tinh nghịch trước những cơn gió nhẹ bất chợt thổi qua.

- Là cháu đấy à, Aoko?

Aoko nhanh chóng ngẩng cao đầu ngay khi nghe thấy âm vang tên mình được xướng lên.

- Tại sao cháu lại ngồi ở đây? –Chikage ngạc nhiên hỏi.

- Cô Chikage… - Aoko mừng rỡ khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc của người phụ nữ.- Cháu nghe ba nói Kaito phải nằm viện. Cậu ấy không sao chứ ạ?

- Cháu yên tâm. –Chikage mỉm cười. –Cô vừa trở về từ bệnh viện. Kaito không sao cả, nhưng thằng bé sẽ phải nằm viện ít hôm.

- May quá!

Cô gái nhỏ thở phào nhẹ nhõm, vui mừng reo lên. Khi nghe tin dữ từ người ba, cô bé đã vô cùng lo sợ. Cô vội chạy đến nhà Kaito, nhưng khi đến nơi cô mới thấy hành động vừa rồi của mình là quá thừa thãi. Kaito đang nằm trên bệnh viện, đương nhiên ba mẹ cậu ấy phải ở bên chăm sóc cho cậu chứ, họ đâu thể có mặt ở nhà lúc này. Cô quyết định ngồi chờ trước cửa căn hộ của người bạn thân. Thà ở lại đây lo lắng cho Kaito còn hơn là đi về, cũng như nhau cả. Mà có khi cứ ngồi chờ thì sẽ gặp ba mẹ Kaito không biết chừng. Họ chắc chắn phải về nhà để mang những vật dụng cần thiết lên bệnh viện cho cậu bạn của cô. Ngay khi nhìn thấy bóng dáng người mẹ của Kaito, cô gái nhỏ đã biết rằng quyết định ở lại của mình là hoàn toàn đúng đắn.

- Cháu vào nhà chơi nhé. –Chikage mở cửa căn hộ, quay sang mỉm cười với cô bé.

Aoko theo chân người mẹ trẻ vào trong nhà, vừa đi vừa hỏi:

- Cô ơi, tại sao Kaito phải nhập viện thế ạ?

- À… - Chikage hơi chần chừ, cô đang cố tìm từ ngữ sao cho phù hợp.- Kaito gặp chút trục trặc khi biểu diễn mấy màn ảo thuật của thằng bé nên đã bị thương.

Chikage nói thêm khi nhìn thấy nét hoảng sợ trên gương mặt cô bé con.

- Chỉ là chút tai nạn nghề nghiệp, không có gì đáng ngại cả. Cháu đừng lo. Thực ra cô về nhà để chuẩn bị đồ ăn cho Kaito, sau đó đem lên bệnh viện cho thằng bé. Cháu có muốn đi cùng cô không?

- Vâng, cháu muốn chứ. –Cô bé mừng rỡ reo lên.

- Vậy thì tốt rồi. Cô sẽ vào bếp nấu đồ ăn ngay đây. Giúp cô một tay nhé Aoko.

- Vâng ạ!!

---------------------------------------------------------------

Chiếc bảng hiệu với dòng chữ “Bệnh viện trung ương Haido” hiện rõ trong đôi mắt cô gái nhỏ khi cô vừa mới rảo bước qua một cánh cổng cao và đồ sộ. Gương mặt Aoko thoáng chút u buồn khi những kỉ niệm đau thương trong quá khứ dần hiện về. Đây là nơi mà cô đã phải nói lời từ biệt với người mẹ thương yêu của mình. Cô gái nhỏ khi đó đã tự nhủ rằng sẽ không bao giờ bước chân vào nơi đây thêm bất cứ lần nào nữa. Vậy mà…

- Chúng ta đến nơi rồi.

Chikage vặn nắm đấm cửa và bước vào trong phòng bệnh, theo sau là một Aoko với gương mặt ủ rũ và tràn đầy tâm trạng.

- A, cô Chikage. –Giọng một cô bé vang lên.- Cô đã tới rồi ạ?

- Chào cháu, Kikyou. –Chikage mỉm cười hài lòng khi nhìn thấy hai đứa trẻ ngoan ngoãn ở trong phòng, không gây ra bất cứ rắc rối gì.

Kaito lúc này đang ngồi dựa lưng vào thành gi.ường. Tay trái của cậu bé lủng lẳng sợi dây dài và trong suốt, phía trên sợi dây đính với một chai thủy tinh chứa bên trong thứ chất lỏng màu vàng nhạt. Cậu nhóc đang cặm cụi viết lách gì đấy lên một tờ giấy đặt trên đùi mình, sau đó chuyển tờ giấy qua cho cô bạn đang ngồi trên chiếc ghế đặt sát cạnh gi.ường. Một lúc sau Kaito mới ngẩng đầu lên nhìn mẹ mình, cậu cười tít mắt và giơ cánh tay phải lúc này vẫn đang cầm một cây bút lên vẫy vẫy thay cho lời chào.

- Lại bày trò gì vậy, Kaito? –Chikage trách móc con trai.- Xem mẹ đưa ai đến thăm con đây này.

- Chào cậu, Kaito.

Cô gái nhỏ nãy giờ đứng nép sau lưng Chikage lúc này mới chịu lên tiếng.

- A, Ao..k…!

Lấy tay vuốt vuốt lên cổ họng nhằm giảm bớt cơn đau, Kaito ngốc nghếch đã quên khuấy đi mất là mình vẫn chưa nói chuyện được. Aoko bước đến bên gi.ường, lo lắng nhìn cậu bạn:

- Cậu không sao chứ?

Với tay lấy thêm một trong những tờ giấy đang nằm bừa bãi trên gi.ường, Kaito lại hí hoáy ngồi viết.

/Ngốc à, tớ không sao./

Aoko có đôi chút tức giận khi đọc những từ đầu tiên, nhưng cô vội kìm nén việc đá cho cậu bạn một cái khi trông thấy thảm cảnh te tua của cậu ta.

- Đừng chọc tớ, Kaito. Tớ sẽ xử lý cậu ngay khi cậu khỏi bệnh đấy!

Kaito viết vội vàng mấy dòng chữ trông như đang hành hạ tờ giấy, sau đó đưa cho cô bạn còn lại.

/Cậu thấy chưa, tớ đã bảo cậu rồi mà. Aoko bà chằn./

Cô bé kia cười ngất trước những dòng chữ của Kaito, sau đó đưa cho Aoko cùng đọc.

- C--cậu… -Aoko lắp bắp không thành tiếng. Gương mặt đáng yêu của cô bé giờ đây ánh lên sự giận dữ và có đôi chút xấu hổ.

Đặt khay đồ ăn lên chiếc bàn gỗ được kê sát cửa sổ, Chikage cảm thấy mình có hơi vô duyên khi chen vào giữa câu chuyện của lũ nhỏ. Cô ngay lập tức tìm cớ thoái lui:

- Mẹ đi lấy bệnh án của con đây, Kaito. –Cô quay sang Aoko dặn dò. –Lát nữa cô sẽ quay lại. Cháu ở đây chơi cùng Kaito nhé.

- Vâng thưa cô. –Aoko lễ phép trả lời.

Mặc kệ sự phản đối của cậu con trai, Chikage vẫn cố thơm đánh chụt một cái lên má Kaito trước khi rời đi. Mặt cậu bé ửng đỏ cả lên, và tay thì đang cố lau đi vết son còn vương lại trên má mình.

- Chà chà! –Aoko dài giọng trêu chọc cậu bạn.- Kaito thân thiết với mẹ mình quá nhỉ.

/Đương nhiên rồi, đó là mẹ tớ mà. Aoko ngốc!/

Bên dưới dòng chữ là một khuôn mặt đang cười nhăn nhở.

- Cái gì? Kaito cậu muốn chết hả? –Aoko hét ầm lên.

Kaito giả bộ lấy tay bịt chặt lỗ tai, sau đó thì toe toét cười.

- A… -Nhận thấy hành động vừa rồi của mình hơi quá lố, Aoko lập tức dịu giọng, quay sang nói với cô bé ngồi cạnh.- Tớ xin lỗi, cậu…

- Tớ tên là Kikyou. –Kikyou mỉm cười thân thiện.

- Còn tớ là Aoko. Rất vui được làm quen với cậu.

/Tớ là Kaito. Sao không thấy ai giới thiệu tớ nhỉ?/

- Cậu đi chết đi, Kaito ạ. –Aoko phán một câu xanh rờn, cuộn tròn tờ giấy và ném vào người cậu bạn.

- Kaito này. –Kikyou nhìn Kaito với ánh mắt khó hiểu.- Tại sao cậu thích trêu chọc bạn Aoko quá vậy?

- Đúng đúng! –Aoko đồng tình.- Tại sao lúc nào cậu cũng trêu tớ thế?

/Muốn biết hả, Aoko?
Vì cậu ngốc quá chứ sao. =)) /

- Aaaaaaaaaaaaaaa!!! –Aoko hét lên giận giữ, túm lấy chiếc gối trên gi.ường đập bùm bụp lên đầu cậu bạn.

- Hahaha..!! –Tiếng cười của Kikyou giòn tan.- Có cần tớ giúp đỡ không, Aoko?

Aoko giật mình nhìn xuống cái đống tàn tạ tả tơi tan tác mang tên Kaito, cô bé vội rụt tay lại, nói lí nhí:

- Xin lỗi nhé, Kaito. Tớ không cố ý đâu…

/Ui da, đồ bà chằn Aoko. Cậu có thể dịu dàng nữ tính hơn một chút cho giống với con gái được không hả?/

- Cái g--…!

- Thôi nào Kaito, đùa hơi quá trớn rồi đó. –Kikyou vội can ngăn.- Aoko à, Kaito không có ý đó đâu. Cậu đừng để tâm.

/Thấy chưa Aoko, nhìn mà học tập đi./

“Véo!”

Chiếc gối trên tay Aoko vừa rơi cái bốp lên mặt Kaito. Cô bé ngạc nhiên quay sang nhìn chằm chằm Kikyou – chủ nhân của hành động ném gối vô cùng chính xác và ngoạn mục khi nãy.

- Cư xử đúng mực một chút đi, Kaito. –Kikyou nhoẻn miệng cười dịu dàng, nhưng đôi mắt cô bé lại ánh lên vẻ thách thức đầy nguy hiểm, đối nghịch hoàn toàn với nụ cười trong sáng đang nở trên môi.- Dù sao tớ vẫn là đàn chị của cậu đấy.

- Đàn chị? –Aoko thắc mắc.

- Kaito kém tớ ba tuổi.

- Ơ, vậy là… -Cô gái nhỏ có đôi chút lúng túng.- Cậu… À không, chị…

- Không sao. –Kikyou cười lớn.- Aoko không cần phải gọi tớ là chị. Nhưng nhóc Kaito thì có đấy.

Cả hai cô bé cùng quay sang nhìn cậu bạn đang ngồi chễm chệ trên gi.ường. Kaito khẽ giật mình. Cậu có cảm giác mình như một miếng mồi ngon sắp bị đem ra xâu xé.

“ Chúa ơi, lần này thì chết thật rồi!”

------------------------------------------------------------

- Chào mừng về nhà, Kaito!

Chikage và Kikyou cùng đồng thanh, gương mặt ai cũng ánh lên niềm vui và hạnh phúc. Hôm nay, để chào mừng ngày Kaito xuất viện, Chikage đã đích thân làm những món ăn mà cậu con trai thích nhất. Nhìn thấy trên bàn bày biện la liệt toàn đồ ăn ngon, Kaito reo lên đầy thích thú:

- Ôi, hay quá! Mấy hôm rồi phải ăn cháo đến phát ớn, hôm nay mẹ đã cứu con đấy, mẹ à.

- Mẹ biết. –Chikage tươi cười.- Vậy nên mẹ và Kikyou đã làm những món con thích. Con nhìn xem: có ramen, sushi, đậu hũ, cá viên chiên, cơm carri, còn có cả chè đậu đỏ nữa.

- C--cá sao? –Gương mặt Kaito bỗng chốc tối sầm lại. Cậu kinh hãi ngó đĩa cá viên chiên.

Chikage hơi ngạc nhiên trước biểu hiện của cậu con trai, sau đó nhanh chóng với lấy đĩa cá tránh xa tầm mắt của Kaito.

- Cậu ăn thử món mỳ ramen nhé? –Kikyou hướng sự chú ý của Kaito về phía mình.- Chính tay tớ nấu đấy.

- À… ừ. –Kaito căng thẳng đáp, mặt vẫn tái mét.

Bầu không khí ngột ngạt sau khi Kaito nghe thấy chữ “cá” nhanh chóng tan biến khi hai đứa nhỏ quyết định bày trò ngay trong bữa ăn khiến Chikage không khỏi điên tiết. Mồm vẫn nhồm nhoàm nhai đậu hũ và tay thì gắp lấy gắp để món sushi, Kaito thắc mắc:

- Tại sao ba không về ăn cùng chúng ta hả mẹ?

- Ba con vướng chút việc bận. –Chikage trả lời.- Ba con tiếc vô cùng khi không thể trở về chung vui với chúng ta, nhưng ba rất mừng vì con được ra viện, Kaito à.

- Vâng, con biết.

Bữa ăn kéo dài suốt cả buổi tối, và tiệc chỉ tàn sau khi Chikage sử dụng đến biện pháp cuối cùng: bắt phạt cấm túc cả hai đứa nhỏ nếu chúng không lên gi.ường đi ngủ ngay lập tức. Kaito vươn vai và ngáp dài một cái giả bộ mệt mỏi. Cậu bé nhảy xuống ghế, tiến đến bên Chikage, biến ra từ không trung một cành hoa hồng đỏ thắm và tặng nó cho mẹ mình.

- Cám ơn mẹ vì bữa ăn hôm nay.

Kaito thơm nhẹ lên má người mẹ vẫn còn đang sững sờ vì hành động của cậu, sau đó nắm lấy tay Kikyou chạy biến lên lầu.

- Thằng nhóc này…

Cầm trên tay cành hoa hồng rực rỡ, Chikage khẽ mỉm cười.

“Kaito thật giống cha thằng bé.”


Những ngày tiếp sau đó, trò đùa cợt của Kaito và Kikyou tiếp tục diễn ra trong căn nhà. Chikage đã chính thức đầu hàng vô điều kiện với lũ nhỏ. Thở dài một tiếng ngao ngán, cô thét lên:

- Mấy đứa này, có thôi ngay không thì bảo!

- Mẹ à… -Kaito mặt mày nghiêm túc.- Mẹ đừng nên nóng giận, sẽ ảnh hưởng đến nhan sắc sau này.

“Ôi chúa ơi!”

Chikage hết lời để nói với cậu con trai lém lỉnh. Quyết định bỏ mặc lũ nhóc ở lại với nhau, cô đi ra phòng khách và ngồi xuống chiếc ghế salon. Ngoài trời, mây đen vần vũ kéo đến. Chẳng mấy chốc, ánh sáng yếu ớt trong căn phòng được hắt vào từ phía cửa sổ đã nhường chỗ cho bóng đêm đen kịt. Nhấc mình lên khỏi chiếc ghế để tìm công tắc đèn điện, Chikage khẽ thở dài.

“Mấy ngày rồi Toichi không trở về nhà. Liệu anh ấy có nhớ rằng hôm nay là ngày cuối cùng Kikyou ở lại đây không?”

- A, ba! Ba đã về!

Tiếng Kaito vang lên lanh lảnh. Chikage chạy ào ra khỏi phòng khách. Đúng là Toichi chồng cô đã trở về. Kuroba Toichi đóng sập cánh cửa phía sau lưng, cởi chiếc áo ngoài đi đường vương đầy bụi và dang hai tay ra ôm chầm cậu con trai bé nhỏ.

- Con trai của ba!

Bắt gặp ánh mắt của Chikage, Kuroba Toichi nhẹ nhàng đứng dậy và đi đến bên cô.

- Anh về đúng lúc lắm. –Chikage nhìn chồng đầy vẻ trách cứ.- Hãy xem Kaito con trai anh bày trò gì trong nhà bếp kìa.

- Kaito à, -Ông Toichi xoa đầu cậu bé.- Con đã hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời mẹ mà.

- Con đã giữ đúng lời hứa. –Kaito trả lời chắc nịch.

- Cái gì? –Chikage phản pháo ngay.- Nói gì vậy hả, nhóc con?

- Thôi thôi. –Kuroba Toichi xua tay can ngăn, hạ hỏa giúp người vợ của mình. –Ba sẽ xử lí con sau, Kaito.

Ông bật cười khi thấy vẻ phụng phịu trên gương mặt con trai, sau đó quay sang âu yếm nhìn vợ mình.

- Thực đơn tối nay là gì thế, Chikage? Tối nay anh sẽ ở nhà dùng bữa cùng em và hai đứa nhỏ đó.

Lần đầu tiên trong suốt ba tuần liền Toichi vắng mặt, cả gia đình nhà Kuroba mới có cơ hội ngồi lại bên nhau. Bữa tối đầm ấm hôm đó ngập tràn tiếng nói cười của trẻ nhỏ. Không còn những trò nghịch ngợm như trước, Kaito và Kikyou ngoan ngoãn vâng lời đến mức Chikage phải bất ngờ. Sau khi dẫn tụi nhỏ lên gi.ường và chúc chúng ngủ ngon, Kuroba Toichi bước xuống lầu và vào phòng khách nơi mà Chikage đang ngồi đợi sẵn.

- Anh Toichi. –Chikage lên tiếng trước.- Đã ba tuần trôi qua kể từ khi Kikyou đến ở lại nhà chúng ta rồi.

Kuroba Toichi khẽ thở dài. Phải, đêm nay là đêm cuối cùng trong thời hạn ba tuần mà Toshiro đã nhắc đến.

- Anh Toshiro, -Chikage tiếp lời.- …sẽ đến đón con bé vào ngày mai chứ?

- Anh không chắc, Chikage à. –Ông Toichi thú nhận.- Anh không liên lạc được với Toshiro kể từ cái đêm mà anh ấy rời khỏi nhà mình, để lại cô bé Kikyou ở đây.

- Có chuyện gì đã xảy ra với nhà Sasaki sao? –Chikage không nhịn nổi nữa, đành phải nói ra những thắc mắc bấy lâu.

- Anh tin Toshiro đang làm hết sức mình để bảo vệ vợ và con gái. Em đừng lo, mọi chuyện rồi sẽ ổn.

Kuroba Toichi liếc nhìn khoảng sân trước nhà qua khung kính cửa sổ, màn đêm đang ngự trị phía sau ô cửa nhạt mờ.

“Mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn.”



Sáng hôm sau, Kaito và Kikyou dậy sớm hơn thường lệ. Bước chân vào nhà bếp, hai đứa trẻ ngạc nhiên khi thấy ông Toichi đang ngồi trên chiếc ghế bên bàn ăn, tay mân mê tách trà nóng. Vừa nhìn thấy hai đứa nhỏ, Chikage đã kéo chúng ngồi xuống, đặt vào tay tụi nhỏ những chiếc bánh mì nóng hổi và đĩa trứng chiên còn đang bốc khói nghi ngút. Trong vài phút không ai nói gì với nhau vì hai đứa trẻ còn đang bận ngồi ăn. Chikage lòng dạ không yên, cứ chốc chốc lại liếc nhìn chồng mình đầy vẻ lo lắng.

“Kính coong!”

Tiếng chuông cửa kêu lên từng tiếng lanh lảnh khiến Chikage giật bắn cả người. Kuroba Toichi nhanh chóng ra mở cửa. Trao đổi vài lời với người đang chờ sẵn bên ngoài, Kuroba Toichi gọi với vào trong nhà:

- Kikyou, lại đây nào!

Kikyou bước ra khỏi nhà bếp, khuôn mặt ngơ ngác.

- Xem ai đến đón cháu này.

Ông Toichi mỉm cười, đứng nép vào một bên tường để cô gái nhỏ nhìn rõ mặt người đang đứng trước cửa nhà.

- Ba!

Kikyou chạy ào vào lòng người cha, khẽ thổn thức. Đã ba tuần rồi cô bé không được gặp cha. Bao nhiêu khấp khoải nhớ mong cô đều dồn vào đôi tay bé nhỏ đang ghì chặt lấy người cha thân yêu của mình. Trái ngược với Kikyou, ông Toshiro dường như không tỏ ra chút vui mừng nào khi gặp lại đứa con gái duy nhất.

- Cám ơn anh vì tất cả, anh Toichi. –Toshiro bắt tay người bạn.- Chúng tôi phải đi rồi.

- Cậu đi bây giờ sao, Kikyou?

Kaito đứng sau lưng cha mình, lặng lẽ nhìn cô bạn gái.

- Kaito… -Kikyou đến bên cậu bạn.- Tớ phải đi cùng ba rồi.

Môi nở nụ cười tươi tắn và dịu dàng nhất, Kikyou cúi xuống hôn lên má Kaito. Nụ hôn nhẹ nhàng thoảng qua như cơn gió mát lành ngày thu. Cặp má Kaito dần ửng đỏ.

- Chào cậu nhé, Kaito. Cậu là người bạn tốt nhất của tớ. –Vẫy tay chào tạm biệt người bạn, Kikyou hứa hẹn.- Đừng buồn nhé, tớ sẽ gặp lại cậu.

- Kikyou!

Kaito chạy vội đến bên cô bạn, biến ra từ không trung một cành hồng đỏ thắm.

- Cái này là của cậu. –Kaito mỉm cười.- Hãy giữ theo bên mình. Chừng nào cậu còn giữ nó, lúc đó chúng ta sẽ gặp lại nhau.

- Cám ơn cậu. –Kikyou xúc động, đôi mắt cô bé ngân ngấn nước trước cuộc chia tay.

Chào tạm biệt vợ chồng nhà Kuroba và Kaito một lần nữa, Toshiro nắm tay con gái mình cùng bước đi trên con phố vắng. Một chiếc xe ô tô màu đen mở sẵn cửa chờ hai cha con phía đằng xa. Kaito nhìn theo bóng người bạn khuất dần sau con phố. Đôi mắt xanh biếc bao phủ một màu buồn bã, cậu bé thầm cầu mong người bạn thân yêu của mình luôn bình an.

Chiếc xe đen đóng sập cửa và lao vút đi ngay sau khi hai cha con Toshiro bước vào trong.
 
Hiệu chỉnh:
Đi rồi đi rồi *có ác quá ko nhỉ* cơ mà Aoko xuất hiện dù chưa rõ lắm nhưng vẫn được Kaito trêu đùa để ý đến là tớ vui rồi :)))
Tớ đoán chuẩn vụ cá quá nhỉ :))) *sung sướng* nhưng có chút lo khi Kikyo về với Toshiro ko biết có gì xảy ra ko =))) dù hơi tàn nhẫn nhưng mà nếu Kikyo chết để Kaito đau đớn quằn quại trầm cảm cũng :))) tớ cũng muốn hành Aoko đau khổ vì Kaito nhưng về sau khi hết Kaito lại đau khổ vì Aoko =))) có vay có chả mà :))
Part này tớ đọc sau 1 cậu đăng phấn khích :))
Anw, mong chap mới ^^
 
*Phù* Mọi người thích là tốt rồi :KSV@11:
Tuy nhiên chap 3 cho phép mình ngâm lâu một chút nhé. Mình dự định trong chap 3 sẽ có rất nhiều chỗ miêu tả nội tâm nhân vật - thứ mà mình ghét nhất sau thịt c h ó và mắm tôm :KSV@09:
Mọi người thông cảm cho tác giả nha *cúi đầu* Từ khi ngồi trên ghế nhà trường tác giả đã rất ghét học môn văn, lại là dân ban A nên càng ghét tợn =)) :KSV@09: Vậy nên bây giờ ngồi viết fic thế này mới thấy cuộc đời có đôi chút trớ trêu *đau khổ* :KSV@08:
 
Mình chôm phong bì đây kakaka chap mới hay lém dài nữa, tuyệt! Thanks tác giả nhiều, Aoko và Kikyou đáng yêu ghê,tác giả cũng ghét thịt chó vs mắm tôm àk( giống mình đấy). Mình thông cảm cho tác giả nhưng không được ngâm wá 1 tuần đấy
 
*Phù* Mọi người thích là tốt rồi :KSV@11:
Tuy nhiên chap 3 cho phép mình ngâm lâu một chút nhé. Mình dự định trong chap 3 sẽ có rất nhiều chỗ miêu tả nội tâm nhân vật - thứ mà mình ghét nhất sau thịt c h ó và mắm tôm :KSV@09:
Mọi người thông cảm cho tác giả nha *cúi đầu* Từ khi ngồi trên ghế nhà trường tác giả đã rất ghét học môn văn, lại là dân ban A nên càng ghét tợn =)) :KSV@09: Vậy nên bây giờ ngồi viết fic thế này mới thấy cuộc đời có đôi chút trớ trêu *đau khổ* :KSV@08:


Cậu cứ ngâm thoải mái không Drop là được =)) ra một chap mới cũng lười mà :))
Miêu tả nội tâm tớ toàn kéo cho nó buồn lê thê để dễ hơn cơ mà dù làm thế thì nó vẫn không buồn được =)) Tớ viết Oneshot tình tay ba ý có cho nó buồn cơ mà có ngời vẫn bảo nó cute lạc lối =)) Khó khăn quá =))
Thịt chó tớ không bao giờ ăn tớ chưa đụng đũa tới thịt những con vật làm cảnh =)) Mắm tôm tớ cũng chả ăn chỉ ăn bún đậu nước mắm =))
Cơ mà cậu sinh năm bao nhiêu ý nhỉ =)) Tớ dân ban D =="
Anw, ngâm nhưng không được quá lâu lâu nhé :KSV@06:Mong chap mới :KSV@03:
 
Cậu cứ ngâm thoải mái không Drop là được =)) ra một chap mới cũng lười mà :))
Miêu tả nội tâm tớ toàn kéo cho nó buồn lê thê để dễ hơn cơ mà dù làm thế thì nó vẫn không buồn được =)) Tớ viết Oneshot tình tay ba ý có cho nó buồn cơ mà có ngời vẫn bảo nó cute lạc lối =)) Khó khăn quá =))
Thịt chó tớ không bao giờ ăn tớ chưa đụng đũa tới thịt những con vật làm cảnh =)) Mắm tôm tớ cũng chả ăn chỉ ăn bún đậu nước mắm =))
Cơ mà cậu sinh năm bao nhiêu ý nhỉ =)) Tớ dân ban D =="
Anw, ngâm nhưng không được quá lâu lâu nhé :KSV@06:Mong chap mới :KSV@03:

Chap 3 tớ sẽ cố gắng viết ngắn gọn thôi *phủi tay* (như kiểu viết cho xong trách nhiệm vì quá sợ diễn tả nội tâm nhân vật) :KSV@09: :KSV@09: :KSV@09:
À mà tớ đã bước sang tuổi 20 được 4 tháng rồi nhé *cười nham hiểm* :KSV@10:
 
Quay lại
Top Bottom