Tình không dám lún sâu, sợ chỉ là cơn mộng mị
Quẻ không dám tính hết, sợ đạo trời đổi thay
Lần đầu nàng gặp hắn, vô ý bị gió thổi mất nón vải. Hắn là một chài ngư, nhìn nàng đỏ mặt.
Nói rằng, như thanh như tỉnh, như mê như say.
Lần thứ hai gặp, hắn đã là tú tài.
“Cô nương… có muốn gả cho tiểu sinh không?”
Nàng nhìn hắn, mỉm cười thoáng qua.
“Vì ta đẹp sao?”
“Vì nàng đẹp. Niệm niệm nhớ mãi chẳng dám quên.”
“Được.”
Sau này, đêm tân hôn hắn nói với nàng.
“Hoảng loạn trong lòng vào lúc đó, chỉ sợ nàng biết được.”
“Ta biết.”
Hắn cười nhẹ.
Nàng vuốt nhẹ mu bàn tay, thấy ấm áp mới nhẹ chạm lên mặt hắn. Trên cơ thể chỉ có nơi này là ấm áp cũng thật có chút phiền.
“Ta biết.”
Là lời của cả hắn và nàng.
Hắn đối xử với nàng tốt. Phi thường tốt. Không thê thiếp, duy chỉ mình nàng, Hắn vẫn hay đùa chính là độc sủng.
Đi ra ngoài thường hãnh diện nhìn nàng, để nàng che mặt. Người người hỏi có phải nàng bị bệnh ở mặt, nàng gật đầu, hắn không nói gì. Người thấy nang thường trốn tránh ngoại nhân, khó gần, mà hắn tương lai rộng mở bèn khuyên hăn nên cưới thêm một thiếp, hắn liền cho người kia một quyền, sau đó đoạn tuyệt quan hệ. Nàng bôi thuốc cho hắn mất mấy ngày mới hết sưng.
Thành thân hơn hai năm, vẫn chưa có tin gì. Nàng muốn ra ngoài tìm đại phu, hắn biết được bèn bỏ cả bằng hữu lâu ngày trở về tìm nàng.
Nàng nói, là nàng lo thôi.
Hắn nói, hắn mồ côi, không phụ mẫu, nàng không cần lo lắng chuyện đó.
Nàng nói, nàng muốn hắn vui một chút.
Hắn nói chỉ cần nàng an ổn yên vui, hắn sẽ vui.
Nàng biết hắn biết, nàng chịu đau rất kém, chỉ cần nguyệt kỳ tới đã làm nàng thở cũng khó khăn.
Lại lén trốn đi vài lần, kết qur hắn nói sẽ bỏ trường thi trông nàng. Nàng biết sợ, đành thôi.
Tên của nàng, hắn chưa từng hỏi.
Sơ kiến năm đó gọi cô nương. Sau này, chỉ gọi là nương tử.
Có một lần có người hỏi hắn tên của nàng, hắn mỉm cười trả lời.
“Nhất tú giang sơn.”
Hắn liền bị chê cười.
Nàng hỏi hắn. Thì hắn trả lời.
“Giang sơn này, là lòng ta.”
Nàng chỉ còn biết chạm vào trái tim mình.
Hồi lâu sau mới nói ra mấy chữ, thì thầm rất nhỏ.
Hắn không nhíu mày.
“Ta là người của Hồi tộc.”
Hắn vuốt tóc nàng.
“Ta biết.”
Nàng nhìn hắn, sau đó tựa vào bờ vai ấy, mỉm cười.
“Ừm.”
“Đừng quên.”
Hắn nắm lấy tay nàng.
“Không quên.”
Thế rồi, thời gian trôi.
Hắn đỗ trạng nguyên. Hắn đón nàng từ thôn nhỏ tới kinh thành.
Khi ra ngoài, người người hỏi hắn phu nhân ra sao. Hắn nói.
“Thủy phù dung.”
Thanh thanh lệ lệ, trí mỹ động lòng người.
Có một lần, nàng theo hắn chơi hội bên ngoài, bị mấy người ấy thấy. Kể từ đó ý tứ của hắn bị hiểu sai lệch. Nàng là kinh thành tứ mỹ, đương nhiên là mỹ lệ hơn người.
Hắn biết được, có hơi buồn bực. Nàng thắc mắc, hắn mới giải thích.
“Nàng, chỉ cần một mình ta nhìn, chỉ cần một mình ta khen.”
Nàng bật cười.
Cuộc sống nhẹ nhàng, thật ra từng đêm một, đều hao mòn. Từng chút, từng chút.
Nàng lâm bệnh, đại phu nói cần tới nơi thanh tĩnh an dưỡng. Hắn đưa nàng trở lại thôn nhỏ năm xưa.
Nàng nghe được, thể chất nàng không hợp với nơi kinh thành đó.
Hắn viết đơn từ quan. Nàng muốn khuyên, lại bị hắn dỗ mà không nói lên lời.
Ngày tháng trôi qua, sức khỏe của nàng dần tốt hơn. Gương mặt hắn lại càng sầu não. Nàng biết.
Ngày đó lâm bệnh cũng là vì sao.
Độc dược kinh thành.
Trong trách giang sơn, nàng không biết, nhưng nàng hiểu được.
Hắn há còn dám mang nàng đi?
Chỉ là nàng im lặng như thế.
Cho đến ngày.
“Ta phải đi.”
“Chàng đi đi.”
“Rất lâu.”
Nàng nhẹ lắc đầu.
“Không sao, ta đợi.”
Hắn ôm lấy nàng, không cho nàng nhìn thấy mặt hắn.
Chỉ có giọng nói là nặng nề.
“Rất, rất lâu.”
“Không sao.”
Hắn nói.
“Không …hẹn ngày trở về.”
Nàng nói, nép vào người hắn, cảm nhận hơi ấm ấy.
“Không sao.”
Nàng đưa cho hắn một lá hưu thê, có điểm chỉ của nàng. Chữ Hắn hắn dạy nhiều năm, nàng học nhanh. Cả lá thư đều là do chính nàng viết. Chỉ duy tên của nàng, nàng thay bằng một dấu tay đỏ. Hắn nhận lấy, xoay người, hồi lâu mới có thể cất bước. Còn nàng, ở lại sau cánh của gỗ, vụng trộm ngóng theo.
Sau này, nàng nghe hắn thành danh lắm, còn có chính thê rất xinh đẹp. Chi tiết nàng không rõ, cũng không hỏi thăm thêm. Vấn chiếc khăn màu nâu đã sờn lên tóc, nhẹ vỗ lưng ru tiểu hài tử ngủ say.
Hát một khúc, vẩn vơ trong gió.
Ai còn nhớ không? Bóng dáng năm nào dìu bước đi khắp ngõ nhỏ xóm thôn…
Chỉ còn rõ ràng mấy chữ.
“Đừng quên.”
“Không quên.”
Tiểu hài tử trong lòng khóc, nàng dịu giọng, mới phát hiện lệ đã ướt má. Lệ rơi trên mắt nhỏ kia khiến tiểu hài từ khóc.
Nàng vuốt bờ trán nóng, sốt rồi.
Tìm đại phu.
Ngày đó, toàn phủ chìm trong biển lửa, hắn trốn được tới cốc nhỏ, mấy ngày sau có người gửi tới một lá thư của nàng.
“Chàng sống tốt không?”
Rất nhàu nát, không giống với tính tình của nàng.
Hắn uống hết vò rượu, tại sao lệ lại vẫn chảy dài.
Tiếng huyên náo bên ngoài quá náo nhiệt, tâm hắn lại quá lạnh lẽo, quá thanh tĩnh.
Hắn muộn rồi…
Muộn, từ sáu năm trước.
Giờ mới đuổi liệu có còn kịp nữa không?
Quẻ không dám tính hết, sợ đạo trời đổi thay
Lần đầu nàng gặp hắn, vô ý bị gió thổi mất nón vải. Hắn là một chài ngư, nhìn nàng đỏ mặt.
Nói rằng, như thanh như tỉnh, như mê như say.
Lần thứ hai gặp, hắn đã là tú tài.
“Cô nương… có muốn gả cho tiểu sinh không?”
Nàng nhìn hắn, mỉm cười thoáng qua.
“Vì ta đẹp sao?”
“Vì nàng đẹp. Niệm niệm nhớ mãi chẳng dám quên.”
“Được.”
Sau này, đêm tân hôn hắn nói với nàng.
“Hoảng loạn trong lòng vào lúc đó, chỉ sợ nàng biết được.”
“Ta biết.”
Hắn cười nhẹ.
Nàng vuốt nhẹ mu bàn tay, thấy ấm áp mới nhẹ chạm lên mặt hắn. Trên cơ thể chỉ có nơi này là ấm áp cũng thật có chút phiền.
“Ta biết.”
Là lời của cả hắn và nàng.
Hắn đối xử với nàng tốt. Phi thường tốt. Không thê thiếp, duy chỉ mình nàng, Hắn vẫn hay đùa chính là độc sủng.
Đi ra ngoài thường hãnh diện nhìn nàng, để nàng che mặt. Người người hỏi có phải nàng bị bệnh ở mặt, nàng gật đầu, hắn không nói gì. Người thấy nang thường trốn tránh ngoại nhân, khó gần, mà hắn tương lai rộng mở bèn khuyên hăn nên cưới thêm một thiếp, hắn liền cho người kia một quyền, sau đó đoạn tuyệt quan hệ. Nàng bôi thuốc cho hắn mất mấy ngày mới hết sưng.
Thành thân hơn hai năm, vẫn chưa có tin gì. Nàng muốn ra ngoài tìm đại phu, hắn biết được bèn bỏ cả bằng hữu lâu ngày trở về tìm nàng.
Nàng nói, là nàng lo thôi.
Hắn nói, hắn mồ côi, không phụ mẫu, nàng không cần lo lắng chuyện đó.
Nàng nói, nàng muốn hắn vui một chút.
Hắn nói chỉ cần nàng an ổn yên vui, hắn sẽ vui.
Nàng biết hắn biết, nàng chịu đau rất kém, chỉ cần nguyệt kỳ tới đã làm nàng thở cũng khó khăn.
Lại lén trốn đi vài lần, kết qur hắn nói sẽ bỏ trường thi trông nàng. Nàng biết sợ, đành thôi.
Tên của nàng, hắn chưa từng hỏi.
Sơ kiến năm đó gọi cô nương. Sau này, chỉ gọi là nương tử.
Có một lần có người hỏi hắn tên của nàng, hắn mỉm cười trả lời.
“Nhất tú giang sơn.”
Hắn liền bị chê cười.
Nàng hỏi hắn. Thì hắn trả lời.
“Giang sơn này, là lòng ta.”
Nàng chỉ còn biết chạm vào trái tim mình.
Hồi lâu sau mới nói ra mấy chữ, thì thầm rất nhỏ.
Hắn không nhíu mày.
“Ta là người của Hồi tộc.”
Hắn vuốt tóc nàng.
“Ta biết.”
Nàng nhìn hắn, sau đó tựa vào bờ vai ấy, mỉm cười.
“Ừm.”
“Đừng quên.”
Hắn nắm lấy tay nàng.
“Không quên.”
Thế rồi, thời gian trôi.
Hắn đỗ trạng nguyên. Hắn đón nàng từ thôn nhỏ tới kinh thành.
Khi ra ngoài, người người hỏi hắn phu nhân ra sao. Hắn nói.
“Thủy phù dung.”
Thanh thanh lệ lệ, trí mỹ động lòng người.
Có một lần, nàng theo hắn chơi hội bên ngoài, bị mấy người ấy thấy. Kể từ đó ý tứ của hắn bị hiểu sai lệch. Nàng là kinh thành tứ mỹ, đương nhiên là mỹ lệ hơn người.
Hắn biết được, có hơi buồn bực. Nàng thắc mắc, hắn mới giải thích.
“Nàng, chỉ cần một mình ta nhìn, chỉ cần một mình ta khen.”
Nàng bật cười.
Cuộc sống nhẹ nhàng, thật ra từng đêm một, đều hao mòn. Từng chút, từng chút.
Nàng lâm bệnh, đại phu nói cần tới nơi thanh tĩnh an dưỡng. Hắn đưa nàng trở lại thôn nhỏ năm xưa.
Nàng nghe được, thể chất nàng không hợp với nơi kinh thành đó.
Hắn viết đơn từ quan. Nàng muốn khuyên, lại bị hắn dỗ mà không nói lên lời.
Ngày tháng trôi qua, sức khỏe của nàng dần tốt hơn. Gương mặt hắn lại càng sầu não. Nàng biết.
Ngày đó lâm bệnh cũng là vì sao.
Độc dược kinh thành.
Trong trách giang sơn, nàng không biết, nhưng nàng hiểu được.
Hắn há còn dám mang nàng đi?
Chỉ là nàng im lặng như thế.
Cho đến ngày.
“Ta phải đi.”
“Chàng đi đi.”
“Rất lâu.”
Nàng nhẹ lắc đầu.
“Không sao, ta đợi.”
Hắn ôm lấy nàng, không cho nàng nhìn thấy mặt hắn.
Chỉ có giọng nói là nặng nề.
“Rất, rất lâu.”
“Không sao.”
Hắn nói.
“Không …hẹn ngày trở về.”
Nàng nói, nép vào người hắn, cảm nhận hơi ấm ấy.
“Không sao.”
Nàng đưa cho hắn một lá hưu thê, có điểm chỉ của nàng. Chữ Hắn hắn dạy nhiều năm, nàng học nhanh. Cả lá thư đều là do chính nàng viết. Chỉ duy tên của nàng, nàng thay bằng một dấu tay đỏ. Hắn nhận lấy, xoay người, hồi lâu mới có thể cất bước. Còn nàng, ở lại sau cánh của gỗ, vụng trộm ngóng theo.
Sau này, nàng nghe hắn thành danh lắm, còn có chính thê rất xinh đẹp. Chi tiết nàng không rõ, cũng không hỏi thăm thêm. Vấn chiếc khăn màu nâu đã sờn lên tóc, nhẹ vỗ lưng ru tiểu hài tử ngủ say.
Hát một khúc, vẩn vơ trong gió.
Ai còn nhớ không? Bóng dáng năm nào dìu bước đi khắp ngõ nhỏ xóm thôn…
Chỉ còn rõ ràng mấy chữ.
“Đừng quên.”
“Không quên.”
Tiểu hài tử trong lòng khóc, nàng dịu giọng, mới phát hiện lệ đã ướt má. Lệ rơi trên mắt nhỏ kia khiến tiểu hài từ khóc.
Nàng vuốt bờ trán nóng, sốt rồi.
Tìm đại phu.
Ngày đó, toàn phủ chìm trong biển lửa, hắn trốn được tới cốc nhỏ, mấy ngày sau có người gửi tới một lá thư của nàng.
“Chàng sống tốt không?”
Rất nhàu nát, không giống với tính tình của nàng.
Hắn uống hết vò rượu, tại sao lệ lại vẫn chảy dài.
Tiếng huyên náo bên ngoài quá náo nhiệt, tâm hắn lại quá lạnh lẽo, quá thanh tĩnh.
Hắn muộn rồi…
Muộn, từ sáu năm trước.
Giờ mới đuổi liệu có còn kịp nữa không?