Chương 1
(Tiếp)
…………………………….
Vân Kinh là một tỉnh nhỏ, cách kinh thành hai ngày đường. Tuy vậy, nơi này lại rất nổi tiếng về hương liệu và vải vóc. Suốt nhiều năm nay, đây là một trong nhưng trọng điểm kinh thương được triều đình chú trọng.
Nơi này, cũng là nơi có nhất thế Đằng gia.
Đằng phủ - Tây các.
“Nhị thiếu gia!!”
Trong sân vườn, mỹ nam tử dịu dàng ôm ôn hương ngọc nhuyễn trong lòng. Dưới ánh chiều tà, nhìn nàng thiếp đi, nét mặt có chút thỏa mãn, có hạnh phúc. Nhiều cảm xúc đan xen, gương mặt lộ hỉ khí.
Đã lâu rồi, trong phủ mới có tin vui.
“Nhị thiếu gia, nhị thiếu phu nhân!!”
Tiếng hoảng hốt thất thanh từ xa vọng lại, vọng tới nơi này, trong chốc lát đã phá vỡ không gian yên tĩnh bình lặng.
Nam tử nhìn tiểu nha hoàn thở dốc, hơi nhíu mày.
“Có chuyện gì?”
Mỹ phu nhân trong lòng cũng vì náo động, ngủ lại không sâu nên rất nhanh bị đánh thức. Có chút ngơ ngác, thần trí lại thanh tỉnh rất nhanh, quay đầu nhìn nha hoàn trước mặt mình.
Tiểu nha hoàn chỉ mới thành niên, mặt đỏ hồng, khó khăn mà thở. Gương mặt lại lộ rõ vẻ lo lắng, hớt hải, cùng hoảng loạn.
“Cô… Cô nương…”
Nghe tới đây, không khí xung quanh trầm xuống, hai người bỗng có phản ứng.
Trong phủ này, người được gọi là ‘cô nương’ chỉ có một.
“Mau nói!”
Tiếng nói căng thẳng tới nỗi khiến tiểu nha hoàn giật mình. Gương mặt vốn đã tái, lại trở nên xanh mét.
Khi hắn cùng phu nhân chạy tới tiểu viện nhỏ, bước vào căn phòng kia, hoàn toàn cảm thấy kinh ngạc.
Nói đúng hơn, phải là kinh hách.
Mỹ phu nhân vội vã chạy lên trước, bỏ mặc phu quân của mình, nét mặt sợ hãi vô cùng. Chỉ là, đến khi tận mắt nhìn được người trước mặt lại không thể bước thêm một bước, dường như cũng không thể cất tiếng được nữa.
Trong căn phòng nhỏ, nữ tử vận trung y màu trắng màu trắng ngồi trên gi.ường, dựa lưng về phía sau. Chỉ thấy nàng vô hồn nhìn về phía bức tường đối diện mình.
Xung quanh, có hai nha hoàn mặt không còn huyết sắc, không biết làm gì ngoài run rẩy.
Một người đã hai năm bất động, vô phương cứu chữa, giờ lại ngồi đó.
Hai má có chút hóp sâu vào ghò xương. Gầy guộc, tàn tạ, ướt đẫm.
Máu đen.
Mỹ nam tử nhíu mày, liếc nhìn theo hướng nàng, tới bức tranh duy nhất đặt trong phòng. Tranh vẽ một đóa u lan.
Nàng bỗng nhiên ngây ngẩn quay đầu, nhìn những người mới chạy tới. Giống như vô thức, như một con rối không dây.
Đôi mắt mờ đục dần bị nước mắt tẩy nhòa, dù là, màu đen này thoạt nhìn vô cùng không sạch sẽ.
Đột nhiên, cũng đem sự vô hồn đi mất.
Nàng nhìn từng người trong ánh mắt, từng người từng người một, từ từ rõ ràng gương mặt của từng người.
Những gương mặt lạ.
Đầu tiên, là sự ngơ ngác. Sau đó, ánh mắt đột nhiên kinh ngạc, rồi dại ra.
Nàng nhìn đến hắn.
Cả người dù mơ mơ hồ hồ không có cảm giác, nhưng lại bất ngờ lạnh toát. Nàng kinh hách.
Từng đường nét một, dù là lông mày, ánh mắt, sống mũi, ghò má, hay đường môi…
Gương mặt đó….
Cũng vừa lúc, ánh mắt chạm nhau.
Gương mặt nam tử không có bao nhiêu xúc động. Có một chút vui mừng, có một chút nhẹ nhõm, nhưng nhiều hơn là những cảm xúc phức tạp. Còn nàng… toàn thân tê liệt tới mức cũng không rõ mình hiện tại đang có biểu cảm gì.
“A….”
Hai cánh môi hé mở, âm tiết phát ra rất yếu, lại khô khốc, thậm chí còn có cảm giác giống như hụt mất tiếng.
“Lợi Lan?”
Tiếng gọi nàng rất mềm mại, rất dịu dàng. Trong lo sợ, cũng có vui mừng.
Lợi Lan… là tên của nàng…
Trong mơ hồ, đầu nàng lướt qua những ánh sáng màu đỏ cam lẫn lộn. th.ân thể dường như vẫn còn cảm nhận được cái nóng đến bỏng rát, đến đau đớn. Chỉ là, cảm giác của khi đó cũng giống như lúc này, đều như bị xiềng xích vạn cân khóa chặt, không thể cử động được bao nhiêu.
Việc có thể ngồi dậy được, dường như cũng chỉ là trong lúc vô thức.
Đầu óc giống như bị phủ bởi một đám sương mù, cùng với mệt mỏi kiệt quệ.
Mơ hồ, nàng nhận ra có gì đó bất thường đã xảy ra, nhưng không có cách để suy nghĩ. Hoàn toàn mù mờ lạc lối.
“Y Xuy?”
Mỹ phu nhân lại lo lắng gọi tên nàng lần nữa.
Y… Xuy?
Y Xuy?
Bỗng chốc, nàng cảm thấy kinh hãi.
Cái tên Y Xuy này, không phải là nàng chưa từng nghe.
Đầu giống như bị giáng mạnh một cú.
Nàng cắn răng, dùng hết sức mở khẩu hình, dùng khẩu ngữ hướng hắn mà hỏi.
“Công Đằng…. Tiêu Dương?”
Hắn lại nhíu mày, nhưng không phải là do không hiểu, ánh mắt của hắn không có một chút nghi hoặc nào. Đợi một lát mới khó hiểu khẽ gật một cái.
Nàng dường như cứng người lại.
Lại nhìn về phía mỹ phu nhân, mấp máy môi.
“Phương… Nghi?”
Mỹ phu nhân không hiểu, lo lắng nhìn hắn. Hắn nhẹ trấn an phu nhân của mình, mới hướng nàng lại gật đầu.
Nàng hoàn toàn ngây dại.
Công Đằng Tiêu Dương, Nam Cung Phương Nghi.
Không biết phải làm gì, bản thân trong phút chốc rơi vào hoảng loạn.
Rồi, lại không hiểu vì sao mà trong lòng lại thầm nhếch môi. Là vui vẻ, hay là chưa sót, nàng cũng không biết.
Ánh chiều muộn dần tắt.
Bái nguyệt
(Cúi đầu bái trăng)
Nàng hạ tầm mắt, khóe môi không hiểu sao lại có cảm giác cay, rất khó tả.
Cái tên này, chính nàng đã đặt, vì học muội.
Không biết từ lúc nào, thần trí đã thanh tỉnh.
Nàng không hề ngốc, cũng biết lúc nào để mơ mộng đùa giỡn, lúc nào không.
Trung y trắng thấm màu đen, có lẽ là do nước mắt.
Xuyên rồi.
Cứ như vậy, xuyên rồi…
#MVTT
@tho ngoc : Tiện lợi khi post ở đây là, ss đọc mà theo rồi góp ý, em có thể sửa dễ dàng hơn - ý là tâm lí thoải mái hơn vì chẳng mấy ai qua nhìn cả.
Em nghĩ là nó cần sửa, định mai hoàn thành nốt mấy cái kia rồi đăng, nhưng thôi, em hết biết giữ rồi...