@tho ngoc Ss...... Trả nợ trước a...... Em bò lên rồi nè....
Mao Lợi Lan – là nghĩa nữ của Đằng phủ phu nhân, Công Đằng Hữu Hi Tử. Là một đứa bé mồ côi từ nhỏ, lúc đói đến bất tỉnh trên đường cái vô tình gặp được đoàn người của Đằng gia đang đi cúng bái. Từ năm 6 tuổi cho đến năm 20 tuổi đều ở bên người đệ nhất phu nhân Nam Quốc. Nàng không học giỏi nhiều thứ, cũng không có hứng thú với nhiều thứ, chỉ duy đối với hai điều là chấp tâm chấp niệm. Thứ nhất, là y thuật, đại sư ở chùa cũng vì vậy mà đặt cho nàng cái tên Y Xuy làm pháp danh. Lợi Lan không xuất sắc, nhưng đại sư nói rằng tâm nàng tịnh, thích hợp học y. Còn thứ hai, là Công Đằng Tiêu Dương, nhị biểu ca của nàng. Đó là một mối tình từ thuở nhỏ, cho tới tận khi lớn rồi vẫn không có cách buông tay.
Đó là Mao Lợi Lan của Bái Nguyệt.
Nếu nàng nói căn bản cái tên thứ hai vốn có nguồn gốc từ việc nhân vật này dựa quá nhiều trên nàng, Lợi Lan chịu không nổi cảm giác bị ngược cẩu bằng tên thật như vậy nên mới cố tình đào ra thêm cái tên thứ hai không biết có bị mấy ngàn đọc giả của cuốn tiểu thuyết này khinh bỉ chết, rồi người đọc của chính nàng phỉ nhổ đến không còn mặt mũi hay không.
Mao Lợi Lan tự giễu chính mình.
Đến lúc này còn có thể nghĩ linh tinh được. Tại sao nàng lại không đi dối diện thẳng với sự thật còn cay đắng hơn đây. Rằng, “Mao Lợi Lan” nhân vật nữ phụ có số phận bi đát này đã lấy từ đời thật của nàng quá nhiều, cho tới tình cũ cũng không tha.
Nàng quả thật từng thích một người có tên Tiêu Dương, bạn gái của người đó hiện tại cũng quả thật tên là Phương Nghi. Lợi Lan thật muốn vả chết mình, tại sao ôm thất tình lại uống rượu say để rồi kể sạch bách cho học muội đây… Rồi con bé lấy luôn chi tiết này vào truyện nữa chứ…
Điều bất ngờ nhất, là dung mạo tình cũ của nàng trong ngoài đều giống hệt. Tất nhiên, bạn gái của người ta cũng không sai. Náng mất ba tháng để có thể đứng dậy một lần nữa, là ba tháng quằn quại khổ sở. Nói chứ, cũng là cắt đứt quan hệ rồi, hai người họ đã qua Mỹ, làm gì còn ở lại để xát muối vào lòng nàng nữa, đương nhiên Lợi Lan chịu được. Ba năm rồi, đến bưu thiếp nàng còn không dám gửi, gọi điện lại càng không. Ba người từng là bạn bè thân thiết thời đại học lại có mối quan hệ lạnh lẽo như vậy.
Nàng thật không biết nên cười hay khóc lúc này. Dung mạo đó, vẫn vậy, không thay đổi. Nàng vẫn cảm thấy rất mệt mỏi, rất khổ sở khi nhìn thấy gương mặt ấy. Và lại là còn trong tình huống cũng không khác gì ngoài đời mấy nữa. Có khác, chỉ là trong này, nàng đã làm nhiều chuyện tán tậm lương tâm mà thôi… Không giống như ngoài đời thật vậy, quá nhút nhát, chỉ biết chạy trốn rồi khóc một mình.
Khi tiếng gõ cửa vang lên, nàng vẫn đang miên man trong suy nghĩ, bàn tay chống cằm, dựa vào mặt bàn.
“C… Cô nương? Có nhị phu nhân muốn tìm cô, cô còn thức hay không?”
Tiếng nói đó là của một nha hoàn được cắt cử cho nàng, nàng vẫn còn nhớ đó là nha hoàn đã đi theo Nam Cung Tịnh Nghi, được cử sang chăm sóc cho nàng từ ngày nàng tỉnh lại. Vì căn bản, nhị phu nhân muốn nàng được chăm sóc thật tốt, nàng vốn không có nha hoàn bên mình. Việc này cũng không phải vì nàng không muốn có, mà từ nhỏ, Mao Lợi Lan đã như nàng vậy, là cô nhi, từ nhỏ luôn có cảm giác khép kín với người ngoài. “Nàng” mở lòng không với quá năm người, được rồi, cái này thì quả thực thế thảm hơn nàng thật.
Lợi Lan nghe tới hai chữ “nhị phu nhân”liền giật mình”. Kế đó, cảm giác muốn khóc lại kéo tới, nàng muốn gục thẳng xuống bàn bàn gỗ….
“Lại tới nữa….”
Nàng lầm bầm.
Vị nhị phu nhân này, đã ba tháng kể từ ngày nàng tỉnh lại, cứ cách hai đêm lại tới coi nàng một lần. Sáng nào cũng qua tìm nàng trò chuyện….
Nam Cung Phương Nghi nàng biết vốn không có thừa hơi rảnh việc như vậy, nữ hảo hán đầu đội trời chân đạp đất luôn kêu nàng phải ưỡn ngực tự hào mà nhìn đời đâu rồi kia chứ? Cái người nếu nàng có bận tối mặt hoàn thành luận văn vẫn không thèm đếm xỉa, thậm chí còn mắng nàng một trận vì tội nước đến chân mới nhảy rồi thoải mái đi ngủ đâu rồi…
Ba tháng trời này, Lợi Lan thật sự thấy khó sống còn hơn chuỗi ngày vừa học vừa kiếm tiền đóng học phí nữa…
“Cô nương?”
“…….” Nhưng Lợi Lan có thể nói không sao? Nàng thở dài ngồi hẳn dậy, mím môi “Vào đi…”
Giọng nàng thật sự là bất lực. Nếu nàng dám từ chối thêm lần nữa, thật sự sẽ phải gặp mặt người không muốn gặp nhất, bị người đó nhìn như tử địch luôn…
Tim nàng thật sự không thể chịu thêm một lần như vậy nữa đâu, nàng thật sự sẽ chết mất.