"Tóc tôi gần như đã ướt hết khi tôi để ý tới nó. Tôi thậm chí còn cảm giọt nước trượt dài trên da đầu bên dưới làn tóc bết, có hơi buồn buồn. Mấy lọn tóc dính trên da mặt, tôi cảm giác nhìn vào chắc lôi thôi lếch thếch lắm. Cổ hơi mỏi, nhưng tôi không chắc lắm về thời gian mình đã ngẩng đầu lên ngắm bầu trời của hôm nay. Mười lăm phút? Nửa tiếng? Hay hơn? Bầu trời u ám lại thêm mấy đám mây xám xịt vừa to lớn vừa dày. Tôi tự hỏi thành phố này có mấy khi như thế. Mà chắc hẳn là do tôi chưa từng để ý, chứ làm gì có thành phố nào chưa từng mưa?
Mưa cũng không lớn lắm nên tôi không dùng thứ gì để che chắn cả. Tôi cứ bên cạnh một chiếc xích đu trong sân chơi, ngẩng đầu lên trời. Chiếc áo sơ mi tôi mặc cũng dính nước, nó không đến mức ướt đẫm nhưng đủ để nhìn thấy màu da bên dưới lớp áo. Tôi thầm tạ ơn bản thân luôn chọn đồ trong ngoài cùng màu. Ống quần jean cũng bó chặt lấy chân, nó ngấm nước khiến tôi cảm thấy khó chịu hơn hẳn. Tôi lạnh, vừa lúc đó cảm thấy dạ dày thắt lại, như đang cào cấu kêu gào. Nó "ọppp" một tiếng rõ thảm. Nhưng hiện tại dù tôi thế này thì cũng chưa hề muốn nhấc chân lên và rời khỏi đây.
Trên sân chơi nhỏ, nền đất nhấp nhô chẳng bằng phẳng như nền được lát si măng, lát gạch. Ở một góc, trong đống cát lớn được quây lại nhờ ít gạch được trát không khéo tay lắm có mấy món đồ chơi đủ màu. Xẻng nhựa, xe đồ chơi bằng gỗ, xô nhỏ, tất cả chúng thoạt nhìn chẳng phải cũ, nhưng cũng không mới. Chiếc ô tô bằng gỗ thậm đã mất một miếng trần xe. Chúng nằm đó một cách bẩn thỉu trong bùn đất và cát, có lẽ là do lũ trẻ đã để quên rồi? Cây rẻ quạt rõ lớn nằm im lìm ở một góc, bên dưới gốc cây là đống là rụng. Đống là dính nước mưa, nằm đó một cách lạnh lẽo và bừa bãi. Mưa vẫn rơi, bầu trời vẫn tối tăm.
Thế rồi chiếc xích đu bằng sắt phát ra mấy tiếng kẽo kẹt như phản kháng. Chiếc xích đu này dựng đã lâu rồi, có lẽ nó sẽ sớm tới ngày đình công chăng. Tôi cứ mặc kệ phần nước động trên ghế sắt rồi ngồi xuống, hai tay nắm lấy hai dây xích bên cạnh. Tôi hơi run. Lạnh quá.
Lạnh quá.
Nước lạnh trực tiếp khiến da gà tôi mọc lên, nhưng cố chịu thêm mấy phút thì cũng thấy chẳng tệ đến đâu được. Ở một góc, tôi bao quát tầm mắt của cả sân chơi nhỏ bé. Tôi thấy mình ở một góc đang nghịch cát, tôi thấy mình ở một góc đang ôm búp bê chạy vòng vòng. Ở một góc tôi thấy tôi đang ngồi xổm nhặt từng chiếc lá rẻ quạt, mặt mày hớn hở đút vào túi rồi nhẩm "Nhiều tiền quá nè". Tôi hơi mỉm cười. Rồi tôi quay đầu sang bên cạnh, tôi thấy tôi đang chơi xích đu. Chiếc xích đu bay cao giống như thật sự sẽ đưa tôi bay đi. ban đầu tôi gào khóc sợ hãi, về sau tôi cười lớn rất sảng khoái hơn hở. Và tôi thấy ba đang đẩy xích đu cho tôi nhìn vậy mà cũng nhếch môi cười. Mẹ tôi ở một góc ngắm nhìn ba con tôi, ánh mắt ấm áp vô cùng. Tôi cảm thấy dường như nếu nhắm mắt lại ngay lúc này thì cảm giác dường như được bay đó sẽ ùa về, rất chân thực, thật chân thực. Nhưng tôi nghe ra tiếng mưa rả rích bên tai, người tôi lạnh cóng và bàn tay đang siết lấy dây sắt trắng bệch.
Môi tôi đang nhếch lên lại giữa đường hạ xuống. Sự bất ngờ chẳng đồng đều khiến nó méo mó chẳng ra hình dạng gì. Không phải cười, lại càng không phải mếu.
Quê hương tôi chạy trốn, khi tôi mệt mỏi lại chạy về. Nơi tôi trốn tránh bao nhiêu năm, tới lúc mệt mỏi nhất lại tự quay về. Nơi khiến tôi có nhiều chia ly và nước mắt nhất trong đời, tới khi tôi không còn sức để chịu đựng bất cứ sóng gió nào nữa lại cứ vậy mà về.
Chỉ nhìn một chiếc xe gỗ cũng khiến tôi khóc nhiều hơn mười năm qua từng khóc, chỉ ngồi lên chiếc xích đu hỏng cũng khiến tôi không muốn rời hơn chiếc ghế quyền thế đã ngồi suốt mấy năm.
Mưa lạnh lắm, mưa rất lạnh. Tôi chỉ mặc một chiếc áo sơ mi với một chiếc quần jean, khi gió lạnh ùa tới chỉ biết run bần bật. Nước mưa rơi trên mặt ôm lấy nước mắt ứa ra từ khóe mắt. Tôi ngẩng đầu, giữa sân chơi nhỏ bé và xập xệ ấy oa khóc. Ngày còn bé tôi cũng từng như thế nhiều, khóc ở đây cũng nhiều. Khi thành công, khi có dạnh vị rồi lại chẳng còn khóc, cười cũng chẳng thật tâm. Hơi ấm gia đình chẳng có bên người, vậy so với hơi ấm từ chăn gối đơn lẻ, từ điều hòa thì tôi thà ngấm lấy sự lạnh lẽo này.
Lạnh lẽo biết bao mới gọt được đè nén suốt bao nhiêu năm của tôi. Trời vẫn xám xịt, mưa càng to. Cho tôi gào khóc, cho tôi kêu lên khổ sở. Không có ai nghe, có mưa nghe, cố hương nghe."
#Mộc
#Nhảm
Mưa cũng không lớn lắm nên tôi không dùng thứ gì để che chắn cả. Tôi cứ bên cạnh một chiếc xích đu trong sân chơi, ngẩng đầu lên trời. Chiếc áo sơ mi tôi mặc cũng dính nước, nó không đến mức ướt đẫm nhưng đủ để nhìn thấy màu da bên dưới lớp áo. Tôi thầm tạ ơn bản thân luôn chọn đồ trong ngoài cùng màu. Ống quần jean cũng bó chặt lấy chân, nó ngấm nước khiến tôi cảm thấy khó chịu hơn hẳn. Tôi lạnh, vừa lúc đó cảm thấy dạ dày thắt lại, như đang cào cấu kêu gào. Nó "ọppp" một tiếng rõ thảm. Nhưng hiện tại dù tôi thế này thì cũng chưa hề muốn nhấc chân lên và rời khỏi đây.
Trên sân chơi nhỏ, nền đất nhấp nhô chẳng bằng phẳng như nền được lát si măng, lát gạch. Ở một góc, trong đống cát lớn được quây lại nhờ ít gạch được trát không khéo tay lắm có mấy món đồ chơi đủ màu. Xẻng nhựa, xe đồ chơi bằng gỗ, xô nhỏ, tất cả chúng thoạt nhìn chẳng phải cũ, nhưng cũng không mới. Chiếc ô tô bằng gỗ thậm đã mất một miếng trần xe. Chúng nằm đó một cách bẩn thỉu trong bùn đất và cát, có lẽ là do lũ trẻ đã để quên rồi? Cây rẻ quạt rõ lớn nằm im lìm ở một góc, bên dưới gốc cây là đống là rụng. Đống là dính nước mưa, nằm đó một cách lạnh lẽo và bừa bãi. Mưa vẫn rơi, bầu trời vẫn tối tăm.
Thế rồi chiếc xích đu bằng sắt phát ra mấy tiếng kẽo kẹt như phản kháng. Chiếc xích đu này dựng đã lâu rồi, có lẽ nó sẽ sớm tới ngày đình công chăng. Tôi cứ mặc kệ phần nước động trên ghế sắt rồi ngồi xuống, hai tay nắm lấy hai dây xích bên cạnh. Tôi hơi run. Lạnh quá.
Lạnh quá.
Nước lạnh trực tiếp khiến da gà tôi mọc lên, nhưng cố chịu thêm mấy phút thì cũng thấy chẳng tệ đến đâu được. Ở một góc, tôi bao quát tầm mắt của cả sân chơi nhỏ bé. Tôi thấy mình ở một góc đang nghịch cát, tôi thấy mình ở một góc đang ôm búp bê chạy vòng vòng. Ở một góc tôi thấy tôi đang ngồi xổm nhặt từng chiếc lá rẻ quạt, mặt mày hớn hở đút vào túi rồi nhẩm "Nhiều tiền quá nè". Tôi hơi mỉm cười. Rồi tôi quay đầu sang bên cạnh, tôi thấy tôi đang chơi xích đu. Chiếc xích đu bay cao giống như thật sự sẽ đưa tôi bay đi. ban đầu tôi gào khóc sợ hãi, về sau tôi cười lớn rất sảng khoái hơn hở. Và tôi thấy ba đang đẩy xích đu cho tôi nhìn vậy mà cũng nhếch môi cười. Mẹ tôi ở một góc ngắm nhìn ba con tôi, ánh mắt ấm áp vô cùng. Tôi cảm thấy dường như nếu nhắm mắt lại ngay lúc này thì cảm giác dường như được bay đó sẽ ùa về, rất chân thực, thật chân thực. Nhưng tôi nghe ra tiếng mưa rả rích bên tai, người tôi lạnh cóng và bàn tay đang siết lấy dây sắt trắng bệch.
Môi tôi đang nhếch lên lại giữa đường hạ xuống. Sự bất ngờ chẳng đồng đều khiến nó méo mó chẳng ra hình dạng gì. Không phải cười, lại càng không phải mếu.
Quê hương tôi chạy trốn, khi tôi mệt mỏi lại chạy về. Nơi tôi trốn tránh bao nhiêu năm, tới lúc mệt mỏi nhất lại tự quay về. Nơi khiến tôi có nhiều chia ly và nước mắt nhất trong đời, tới khi tôi không còn sức để chịu đựng bất cứ sóng gió nào nữa lại cứ vậy mà về.
Chỉ nhìn một chiếc xe gỗ cũng khiến tôi khóc nhiều hơn mười năm qua từng khóc, chỉ ngồi lên chiếc xích đu hỏng cũng khiến tôi không muốn rời hơn chiếc ghế quyền thế đã ngồi suốt mấy năm.
Mưa lạnh lắm, mưa rất lạnh. Tôi chỉ mặc một chiếc áo sơ mi với một chiếc quần jean, khi gió lạnh ùa tới chỉ biết run bần bật. Nước mưa rơi trên mặt ôm lấy nước mắt ứa ra từ khóe mắt. Tôi ngẩng đầu, giữa sân chơi nhỏ bé và xập xệ ấy oa khóc. Ngày còn bé tôi cũng từng như thế nhiều, khóc ở đây cũng nhiều. Khi thành công, khi có dạnh vị rồi lại chẳng còn khóc, cười cũng chẳng thật tâm. Hơi ấm gia đình chẳng có bên người, vậy so với hơi ấm từ chăn gối đơn lẻ, từ điều hòa thì tôi thà ngấm lấy sự lạnh lẽo này.
Lạnh lẽo biết bao mới gọt được đè nén suốt bao nhiêu năm của tôi. Trời vẫn xám xịt, mưa càng to. Cho tôi gào khóc, cho tôi kêu lên khổ sở. Không có ai nghe, có mưa nghe, cố hương nghe."
#Mộc
#Nhảm