"Em muốn đưa anh trở về..."
Anh nhìn tôi, ánh mắt ngưng đọng. Cho đến lúc đó, hay về sau nữa, anh vẫn luôn như vậy. Chậm rãi, im lặng, chờ đợi tôi.
Anh hỏi.
"Em có biết mình đang nói gì không?"
"Em..." Tôi chắc chắn bản thân mình không hề do dự. Thế nhưng vào giây phút đó, tôi lại không thốt lên được lời nào.
Trong một khoảng khắc, tôi nhớ tới một buổi tối muộn nọ. Từ sâu thẳm trong ký ức, thế nhưng cơn mưa tuyết xa xưa đó bỗng nhiên hiện về đầy chân thực. Khi tôi chuếnh choáng say, khi tôi gào khóc, nói... tôi muốn được đi cùng với mẹ. Giữa đêm tối ấy, khi tôi vật vã dưới nền tuyết lạnh lẽo, anh đã ôm lấy tôi. Mặc cho tôi đánh, mặc cho tôi kêu. Tôi nhớ, anh cũng đã hỏi.
"Em có chắc mình muốn như vậy không?"
"Em muốn...! Em muốn đến chết...!!"
Còn anh chỉ im lặng siết lấy tôi. Thật lâu, thật lâu.... Thật lâu mới chậm rãi nói.
"Vậy... anh đi cùng em."
Khi tôi từ Pháp trở về, tới đấu đá với mấy người phụ nữ đó vì tài sản của ba, say xỉn, phá phách đến nỗi bất tỉnh bên bàn rượu, người ở bên lo lắng, chịu đựng đứa con gái như tôi đều là anh. Khi bị chèn ép tới mức không còn nhà, cũng là anh tới cười hỏi tôi "Thôi để anh trả lại tiền bánh năm đó vậy nhé?". Khi tôi cúi đầu nói anh có quyền lựca chọn của anh, anh chỉ xoa đầu mà gật, sau đó lặng lẽ rời đi. Khi tôi đau dạ dày gọi điện cho anh, dù đang gặp ba mẹ vợ tương lai, anh vẫn chạy xe về đưa tôi đi bệnh viện.
Khi tôi tùy hứng, khi tôi phá phách, anh đều có mặt. Khi tôi xinh đẹp nhất hay xấu xí nhất, anh cũng sẽ có mặt.
Khi tôi hỏi lý do anh vẫn chưa có bạn gái, anh chỉ cười nói.
"Em chưa lấy anh đã lấy, chỉ sợ về sau phải mừng nhiều tiền cưới hơn thôi."
Chưa bao giờ... anh nói hay làm bất cứ điều gì vì mình cả.
Tôi ngoan cố hỏi anh.
"Anh... có coi em như em gái không?"
Anh nói, từ phi trường phía xa.
"Có hay không, cũng rất khó để anh nói."
Sau đó anh trở về Anh.
Anh chưa bao giờ từ bỏ, tôi biết. Bởi lẽ, con người anh không biết tới hai chữ từ bỏ. Bởi lẽ, vốn dĩ ngay từ đầu, anh đã không hề cố gắng dành giật bất cứ điều gì cả. Anh làm mọi chuyện, đều nghĩ cho tôi. Anh ra đi không phải cho tôi một sự giải thoát hay buông tay từ bỏ nào. Anh... là cho tôi tự do. Anh cho tôi tự đứng dậy, tự học cách sống mà không có anh. Anh đã nhận ra, nếu còn ở bên anh như thế, tôi sẽ mãi mãi không bao giờ có thể ngừng than khóc được.
Bởi vì tôi... quá yếu đuối, còn anh thì lại bảo vệ tôi quá kĩ càng.
Tôi im lặng, cúi đầu. Đôi giày màu trà anh mua cho tôi đã hai năm, từng vết bẩn đều đánh dấu sự di chuyển của thời gian.
Anh nói, rất nhẹ.
"Ran... Em về đi."
Hai năm trước, khi tôi đến tìm anh không nói một lời. Cũng giọng nói đó, nói tôi ở lại.
"...Vâng." Cảm giác khi xách vali rồ khỏi căn hộ vào lúc đó của anh, tôi đã cảm nhận được rồi.
Anh quay đầu, nhấc cuốn sách từ trên bàn lên, trở về ghế sopha.
Tôi hít một hơi, cảm giác nghèn nghẹn nơi cuống họng vẫn còn đó. Chỉ lúc đó tôi mới hiểu được cảm giác khi anh đứng trước tôi. Có phải... những lời đó cũng đã nghẹn lại giống như thế này? Khó khăn đến như thế?
"Anh... Hai năm trước, cảm ơn anh." Tôi cúi đầu.
Anh không đáp.
"Việc anh không đuổi em về hôm nay, cảm ơn anh."
Tôi nói, dần dà giống như sợ sẽ không còn có thể nói cho anh nghe được nữa. Sợ bất cứ điều gì cũng có thể cắt bỏ những lời này của tôi.
"Người chủ nhà thuê tốt bụng, cảm ơn anh."
"Giấy phép của hợp đồng, chuyện đó cảm ơn anh."
"Công việc của em hiện tại tốt lắm, cảm ơn anh. Mọi người ở đó đều rất tốt."
"Thuốc đau bụng đó em vẫn uống, tốt lắm, cảm ơn anh."
"Em cũng đã bỏ không uống rượu nữa rồi. Cảm ơn anh."
"Cảm ơn anh, vì mười bảy năm qua."
"Tất cả những gì anh cho em, cảm ơn anh."
Rồi, tôi mỉm cười với bóng lưng anh.
"Việc anh đã từng yêu em, cảm ơn anh."
Bước chân của anh dừng lại.
"Từng cho em lợi dụng tình yêu của anh đối với em, cảm ơn anh."
Tôi nhếch khóe môi đang muốn cong ngược trở lại của mình.
"Khiến anh ế rồi. Em xin lỗi."
"Chuyện Hakuba vào viện cần anh trở lại để xử lí giấy tờ đó, là em lợi dụng nó, xin lỗi anh."
Giọng tôi dần nhỏ đi, dần lạc đi. Tôi cố gắng nói rõ ràng, nhưng ngoài việc âm thanh lớn hơn cũng không còn gì hết.
"Xin lỗi anh... Vì em vẫn còn yêu anh."
Tôi nắm lấy quai túi xách, nhanh tới cửa, mở nó.
"Xin lỗi anh, vì em thật sự cứng đầu muốn giữ lại những cảm xúc này."
Sau đó, tôi đóng cánh cửa lại. Thang máy phía cuối hành lang chợt mở, chỉ có vài ba người trong đó, đều đi ra. Một cô gái nhìn thấy tôi, liền nhanh tay ấn phím giữ cửa. Tôi lao về phía đó.
Bước vào trong, tôi nói.
"Cảm ơn..."
Còn cô ấy chỉ lắc đầu rồi bước ra.
"Không có gì đâu."
Và, thang máy đóng lại.
Nguyện vọng của Shiho khi muốn tôi tới đây, là hiểu rõ lòng mình. Tôi làm rất tốt, thậm chí còn giải tỏa luôn khúc thắt trong lòng luôn rồi.
Tôi mỉm cười, ngồi sụp xuống sàn lạnh lẽo.
Mình làm rất tốt, rất tốt....
Tôi không mong chờ ở anh điều gì nữa cả. Anh là người nếu đã quyết định một lần thì sẽ không bao giờ quay lại một lối mòn nào cả. Cả trong quá khứ và hiện tại. Sự lí trí không giống một ai.
Tôi hiểu rất rõ.
...Hơn hết là lối mòn này đã không còn cách nào để đi nữa rồi...
...........................................
Một đoạn ngắn đăng ngẫu hứng trên Face, hôm nay rảnh đào mộ nó....