Oneshot 4: Một chút xa xôi.
Author: Ruby-chan.
Pairing: Shinichi Kudou x Ran Mouri.
Note: Hướng phấn ngập mặt mùa giáng sinh nha bà con :3
Bạn nào muốn re-up nơi khác thông báo cho mình một tiếng nhé
.
.
.
Một ngày gần giáng sinh, ông Mouri đi suối nước nóng cùng đám chiến hữu chơi mạt chược, Shinichi tất nhiên là không chút e ngại hay xấu hổ mặt dày đánh tiếng muốn sang ăn nhờ . Ran nhẹ nhàng mỉm cười đồng ý, hơn nữa lòng lại có chút vui vui.
Anh vẫn ngồi ở vị trí của Conan bé tí trước đây, nhưng giờ người thì lại là Shinichi to đùng. Đang ăn tối, vừa xem tivi vừa nói chuyện rất vui vẻ, Shinichi đã vô tình nói ra điều không nên nói vào lúc này.
-Cái gì? Rời Nhật Bản khoảng vài tháng?? Ba ngày nữa bay???
Ran buông đũa xuống, đôi mày ngài khẽ chau lại kinh ngạc.
Anh quan sát biểu tình của cô một hồi lâu, cuối cùng cũng đưa tay chạm vào gần khóe môi Ran miết nhẹ, mở miệng nói một câu chẳng ăn nhập gì với vấn đề cô đang hỏi:
-Hạt cơm dính trên miệng kìa...
Ran đỏ mặt nghiêng người về phía sau rời khỏi tầm với của anh, có chút cảm giác xấu hổ. Cô khó chịu nhìn Shinichi khôi phục lại hành động dang dở lúc nãy: cắm đầu ăn cơm, gắp thức ăn lia lịa như thật sự đã nhịn đói lâu ngày
-Đi đến đâu? Sao lại phải đi?
-Italia! Anh Akai vì tham gia vào một vụ giải cứu con tin tuần trước ở phố Shibuya mà trúng hai phát đạn ở bụng, đang trong thời kì dưỡng thương. Cậu không nhớ sao?
-Nhưng chuyện đó thì có liên quan gì? -Ran dở khóc dở cười.
-Lúc trưa tớ gặp bác James trao đổi đến quên cả bữa ăn trưa. Cấp trên điều anh ấy đến Ý để tham gia giải quyết một vụ trọng án, sau lại nhận tin anh Akai đang ở Nhật trị thương mà họ lại đang rất cần người...
Ran dán mắt vào bát cơm lần thứ ba sạch loáng không một hạt cơm của Shinichi, đầu cô cúi ngày càng thấp, cổ họng nghèn nghẹn hờ hững buông một câu tiếp lời:
-Vậy là anh ấy giới thiệu cậu cho họ?
-Thông minh thật đấy! -Shinichi vờ trưng ra bộ dáng ngưỡng mộ lấy lòng -Dù sao tớ cũng đã giúp cảnh sát Nhật hết lần này đến lần khác, phía FBI cũng đã liên hệ hỏi ý kiến sở cảnh sát Tokyo, kết quả tớ hoàn toàn đủ điều kiện. Có thể là vài tháng, hoặc vài năm không rõ, phá án thành công sớm thì về sớm. Vậy nên là mấy bữa trước anh Akai...
-Sao bây giờ cậu mới nói với tớ?
-...cần thiết lắm sao? -Shinichi nhún vai, cười méo xệch -Ban đầu trao đổi với họ, tớ cũng chưa chắc chắn lắm nên thấy chưa tiện nói với cậu...
-Shinichi, đủ rồi. -Trên mặt Ran hiện lên một tầng u ám.
-Ran, tớ...
-Hết cơm rồi, cậu về đi!
-Ơ...
Giọng nói nhẹ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng chủ nhà thật sự không chút kiêng nể lập tức ngắn gọn đầy súc tích thẳng thắn đuổi khách.
Ran nhanh như chớp thu dọn chén đũa rồi im lặng bê vào bếp, không thấy trở ra. Shinichi ngơ ngác nhìn mãi vào chỗ bóng Ran vừa khuất, một ngón chân cũng không dám nhích tới gần.
-Ran này...
Chẳng có ai đáp lại. Tiếng nước xả ở bồn rửa bát càng lúc càng to.
Trước giờ Ran có giận dỗi thì cũng sẽ to tiếng một chút, Shinichi không nghĩ là cô ấy lại giận đến mức không nói tiếng nào với mình. Hẳn là thực sự nghiêm trọng rồi đây...
Chỉ là thông báo trễ một chút vì sợ cậu lo nghĩ quá nhiều thôi mà. Có gì phải cáu???
"Ăn chực cũng có cái giá của ăn chực" chứ nhỉ?
Shinichi nghĩ thế, thở ra một hơi điều chỉnh cảm xúc, sau đó lau dọn thức ăn vụn trên bàn, cuối cùng là để lại giấy nhắn gắn trên cánh cửa chính.
"Cám ơn vì bữa ăn ngon. Tớ về nhé, đợi cậu bình tĩnh lại chúng ta sẽ nói chuyện đàng hoàng với nhau!
Nhớ khóa cửa cẩn thận, tối ngủ ngoan!"
.
.
Ran đợi đến khi vang lên âm thanh cánh cửa đóng lại, một lúc lâu nữa mới rời khỏi nhà bếp.
Cô ngồi bệt xuống sàn, tay nắm chặt tờ giấy nhắn, vùi mặt vào đầu gối lặng lẽ chảy nước mắt.
Lần đầu tiên cô không phải cãi vã dây dưa qua lại với Shinichi, lần đầu tiên anh không níu kéo hết lần này đến lần khác để giải thích.
Lần đầu tiên, họ tạm biệt nhau trong im lặng đến đau lòng.
.
.
.
Hôm sau, Ran đến nhà bác Agasa thăm Akai, tuyệt nhiên không ghé sang biệt thự nhà Shinichi Kudou. Ló đầu từ sau cánh cửa, Ran ôm giỏ hoa quả, hướng về phía Shiho và Akai cười tươi rói:
-Chào buổi sáng anh Akai, Miyano. Lại làm phiền rồi...
-Anh làm phiền em mới đúng...em vào đi.
Ấn tượng về Shuichi Akai đã dần thay đổi so với lần gặp đầu tiên. Ran cảm thấy khá an tâmkhi nhìn Akai mỉm cười, bên cạnh anh ấy lại có cô bạn xinh đẹp chăm sóc thể nào chẳng chóng khỏi.
Shiho liếc nhanh Ran từ trên xuống dưới, ra hiệu cô đến ngồi gần mình.
-Mouri, cậu không được ổn à? -Shiho nói nhanh, đặt nửa quả táo đang gọt lên đĩa.
-Trông...trông tớ kì cục lắm sao?
-Không kì cục, chỉ là quầng thâm dưới mắt đậm quá...
Shiho quay sang nhìn Shuichi, anh chỉ gật đầu như bảo "các em cứ thoải mái nói chuyện với nhau đi".
Cô hiểu ý với anh, ngồi ngay tại chỗ trực tiếp nói chuyện. Shiho di chuyển ngón tay lên vùng mắt Ran xoa nhẹ hai cái, điềm tĩnh hỏi:
-Có phải vì chuyện của "cậu ta" không?
Ran nghe từng lời nói trong như mạch nước ngầm của Shiho rót vào tai, thấm vào tim như vỗ về xoa dịu, bất chợt không kiềm nén mà nói hết mọi suy nghĩ của mình:
-Miyano...tớ đã luôn nghĩ rằng mình là người đầu tiên cậu ấy muốn chia sẻ mọi điều bí mật, người sẽ giúp cậu ấy cảm thấy có thể tin tưởng bất cứ điều gì, từ ngày còn bé đã là như thế. Nhưng...sau sự cố đó mọi thứ dần thay đổi. Cậu ấy như sống trong một lớp sương mù. Tớ dù với tay tới, chạm vào được, tuyệt nhiên không cách nào nhìn thấu được.
Ran không biết mình đã siết chặt lấy tay Shiho từ bao giờ, khổ tâm tự nhiên lại phơi bày ra hết.
Shiho thở hắt ra thật nhẹ, đem bàn tay còn lại đặt lên bàn tay Ran, đôi mắt xanh mang ánh nhìn rất dịu dàng lời nói lại có vẻ như đang trách móc .
-Cậu không oán trách anh Shuichi, lại trách cậu ấy. Vậy có công bằng?
-Shiho, sao lại là anh...
Shuichi nhất thời nghệch mặt, không ngờ Shiho lại cố "bán đứng" mình.
Ran dừng mắt thấy Shuichi lúng túng nhìn Shiho không biết cư xử ra sao thì cứ thấy vui vui, cô mỉm cười nhẹ lắc đầu:
-Anh Akai chỉ là muốn tìm ra phương án tốt nhất để giải quyết, và chọn cậu ấy. Cuối cùng người quyết định mọi thứ chỉ có thể là Shinichi, không trách anh ấy được. Shinichi đam mê trinh thám, yêu công lý, điều này tớ rõ. Cậu ấy là kẻ sẵn sàng lao vào nguy hiểm để tìm ra sự thật của mọi tội ác, điểm này tớ cũng không quên. Tớ chỉ nhất thời quên mất rằng cậu ấy luôn thích tự quyết định mọi chuyện chẳng cần ý kiến bất kì ai. Không hẳn tớ trách cậu ấy, có lẽ là khá ích kỷ...nhưng...tớ chỉ muốn Shinichi hiểu cảm giác của tớ lúc bị xem nhẹ, bị gạt phăng ra khỏi mọi chuyện trong cuộc sống của cậu ấy thôi.
-Haizzz~~ -Shiho lườm Ran -Shinichi rồi cũng sẽ thay đổi, cậu cũng vậy. Ngày còn bé cậu ấy có thể vì bản thân muốn nhẹ gánh một chút nên trút bớt sang cậu, còn giờ có thể sao? Cậu muốn Kudou hiểu cậu, vậy liệu cậu có hiểu rõ suy nghĩ của cậu ấy chưa?
-.........
Ran hơi sửng sốt, tay buông lỏng bàn tay Shiho một chút, nhất thời không biết phải nói gì. Shiho thì nhìn bộ dạng ngốc ngốc của Ran vừa tức giận vừa buồn cười, tiện đà áp đảo "chém" tới luôn.
-Tớ nói không đúng à? Shinichi Kudou là người dù có chịu đựng bao nhiêu việc đi chăng nữa cũng không muốn cậu chịu tổn thương, không muốn cậu lo nghĩ quá nhiều cho cậu ta. Tuy cách làm hơi vụng nhưng thật sự không phải vì xem nhẹ cậu, lẽ nào điều này cậu một chút cũng không cảm nhận được sao? Hơn nữa, ngày xưa bạn thân là quan trọng, nhưng lớn lên người chia sẻ được với cậu ta là người yêu, không phải kiểu "bạn thân" cậu đang thủ vai, xét ra chẳng đủ điều kiện để cậu ta "báo cáo" hết mọi việc. Mouri, cậu nghĩ lại lần nữa xem lời tỏ tình đó của cậu ta ở London, cậu mơ mơ hồ hồ như thế đến giờ chắc vẫn chưa trả lời đúng không? Dây dưa như vậy có thể trách cậu ấy sao??
Ran càng nghe càng sáng ra nhiều điều, tay đã rời bàn tay Shiho mà nắm chặt gấu áo. Cô lần đầu tiên bị Shiho nói thế này, lại có cảm giác nhẹ lòng đến lạ. Có lẽ đúng thật...cô cảm thấy Shinichi đi ngày càng xa, còn cô vẫn giậm chân tại chỗ...vì cô không biết cách tiến về phía anh.
-Nói sao bây giờ nhỉ...Miyano, cám ơn cậu nhiều lắm!
Shiho không nói gì, chỉ lắc đầu cười thật đẹp.
Có đôi lúc người trong cuộc không rõ, người ngoài lại nhìn thấu đến tận đẩu tận đâu. Bất quá là...khai sáng cho Ran ngốc một tí vậy. Shiho với tay lấy cốc nước cùng mấy viên thuốc đưa cho Shuichi, hỏi Ran:
-Vậy giờ cậu tính thế nào?
-Tớ...chắc học một câu tiếng Ý, chào một câu trước khi Shinichi lên máy bay cho có chút thành ý vậy. -Ran quẹt quẹt đuôi mắt có chút nước đang ứa ra, cười méo xệch.
-Cần chi học đâu xa xôi, tớ cũng biết đây. Muốn nói gì tớ chỉ cho.
-Wow... -Ran tròn miệng chớp mắt nhìn Shiho, khâm phục ngưỡng mộ không để đâu cho hết.
-Nhìn gì dữ vậy? -Shiho phì cười -Thế nào? Muốn nói những gì?
-Ừm..."Tạm biệt. Cậu đi đường bình an nhé!"...nhiêu đó thôi.
-"Ciao. Ti amo!"
-Ti amo...rồi, đơn giản thật. Tớ nhớ rồi.
"Phụtttttttttttttttttt"
Shuichi bỗng sặc nước làm thuốc rơi vương vãi hết trên gi.ường, chưa uống được viên nào. Shiho lườm anh một cái, ném cho anh chiếc khăn tay ướt.
-Anh là con nít à? Gọn gàng một tí chứ!
-À ừ...
Shuichi đón lấy chiếc khăn, biết điều im lặng.
Ran cười rạng rỡ vì trút được gánh nặng, rối rít cám ơn hai người, sau đó chào tạm biệt. Từ trên khung cửa tầng 2 nhìn xuống bóng dáng cô gái tóc đen dài chạy như bay về nhà, cả hai lại nhìn nhau cùng nhận xét.
-Cô ấy ngốc thật!
-Em cũng nghĩ thế, khoảng cách giữa hai người có xa cách mấy thì hai đứa ngốc này vẫn sẽ tự khắc biết đường rút ngắn, nhưng em vẫn muốn cô ấy chủ động hơn một chút.
-Ừm...bất quá em đóng vai kẻ ác chặt chém Mouri, chỉ có cậu ta là hạnh phúc thôi...
-Em chưa từng nhận mình là người tốt...này! Sao anh lại uống cả phê của em?!?
-Uống chút thôi.
-Bác sĩ dặn không được uống! Phun hết ra mau!!!!!!
Trong ngôi nhà nào đó vào mùa giáng sinh, cũng có hai người nào đó đang cảm thấy hạnh phúc.
.
.
.
Hôm ấy tuyết rơi trắng xỏa mặt đất. Shinichi vẫn theo kế hoạch rời Nhật Bản. Sonoko, Kazuha, Makoto và Heiji đều có mặt, bác Agasa, Shiho và Shuichi cũng đến tiễn, duy nhất có một người lại không thấy đâu.
Mấy ngày qua người đó vẫn không chịu đối mặt với anh một lần, ấy vậy mà cuối cùng lại đùng một phát xuất hiện trước mặt Shinichi ngay tại sân bay, tay cầm một chiếc túi giấy chạy hộc tốc đến làm anh cảm giác có chút gì đó...hôi ảo.
Dụi dụi mắt hai cái, vẫn là Ran Mouri đứng đấy, tóc trước mướt mồ hôi bết vào trán.
-Ran...
-Ơn Chúa, tớ đến kịp rồi.
Shinichi nhìn cô sắc mặt tái nhợt mắt lại có quầng thâm, ngực nhói lên một chút. Lẽ nào là do chuyện của anh mà ngủ không ngon giấc?
Tháo chiếc găng tay để tay trần âm ấm chạm vào trán vuốt mồ hôi cho Ran, Shinichi cười méo xệch, trách móc:
-Cậu chơi trò chiến tranh lạnh, gọi điện không bắt máy, nhắn tin không trả lời, tớ lại vì không muốn cậu khó chịu nên cũng không tìm tới nhà. Cuối cùng cậu lại lao đến đây, vậy cậu đã để tớ ở chỗ nào trong suốt mấy ngày qua vậy hả?
Ran vẫn thở hồng hộc, tim đập liên hồi, chợt nhớ ra mấy ngày nay mình đã vứt di động qua một bên chẳng hề ngó ngàng tới. Cô chau mày nặn ra một nụ cười hối lỗi.
-Shin...thật xin lỗi, tớ...
-Cũng do lỗi của tớ đã không nói gì với cậu, Dù sao tớ cũng phải đi, mọi chuyện bỏ qua hết nha! -Shinichi vỗ vỗ trán cô mấy cái -Ở nhà chú ý sức khỏe, tớ sẽ gọi điện về thường xuyên. Nhớ biết đường mà bắt máy đấy.
-Shinichi!
-Gì?
-Khăn choàng...
Ran nhìn chiếc khăn màu lam mình tặng đang quấn ở cổ Shinichi, đã ba mùa đông, mùa nào cũng thấy anh dùng nó. Shinichi lại không thấy có gì kì quái cả.
-Ấm lắm. Vẫn dùng tốt mà.
-Không...ừm...cũng cũ rồi, nếu được thì dùng cái này đi. Giáng sinh vui vẻ.
Ran dí cái túi giấy vào ngực anh, mặt hướng xuống mặt thềm sáng bóng. Tặng quà lần nào cũng chỉ có hai đứa, giờ vẫn là trước mặt bao nhiêu người thế này lại tặng cho người ta...thật sự có chút xấu hổ.
Shinichi cười xóa, lôi ra chiếc khăn choàng màu nâu mềm mại tỉ mỉ đến từng đường nét, nhất thời lòng chùng xuống. Giờ đã hiểu vì sao cô nàng thành ra cái bộ dáng dọa người này, bực mình tuôn ra câu cửa miệng:
-Đồ ngốc!
-Tớ...
Ran cắn môi, cảm thấy bị mắng như vậy thật oan ức, vừa tức lại vừa không nỡ đấu đá lại vào giây phút này.
Ran Mouri trước mắt Shinichi chẳng khác xưa là mấy. Cô lúc nào cũng xem anh như đứa bạn thời trẻ con ở bên cố mà chăm sóc, mà lo lắng trăm đường, đôi lúc tự làm khổ bản thân, cứ phải mua dậy tự trói mình lại như vậy.
Shinichi thấy hơi khó chịu, lời tỏ tình ngày nào anh thật sự không muốn dồn ép Ran trả lời, vì anh hiểu những thứ Ran chưa đủ can đảm để quyết định, cô ấy sẽ không bao giờ nói ra để đối phó.
Đã có thông báo cho chuyến bay đến Ý của anh vọng ra từ bốn bề, Shinichi cười tươi chào mọi người, lại nhìn về phía Ran.
Thấy cô ấp úng như định nói cái gì đó, anh chỉ biết phì cười đổi khăn choàng cổ mới, cái còn lại cho vào túi giấy mang theo bên mình. Anh vỗ nhẹ vào vai cô:
-Vẫn là nên cám ơn nhỉ. Có lẽ chỉ là không được cùng cậu đón tết, không ghé ăn nhờ cơm cậu nấu, không thể đi chơi viên hải dương học, Tropical Land lại càng không, sắp tới năm cuối đại học cậu cũng bận đủ chuyện. Nhưng mà... chỉ cần cậu không quên tớ, chịu khó nghe điện thoại dù vài phút cũng được. Như vậy đã là tốt lắm rồi.
-Shin...
-Sẽ cố gắng xong việc về sớm mà...Bạn à...tớ đi nhé!
Anh vỗ đầu cô thêm hai cái, xoay người kéo vali bước đi.
-Shinichi!
Vừa quyết tâm đi mấy bước thì đã bị cô nàng giật mạnh gấu áo suýt té ngửa ra phía sau. Shinichi trên trán như muốn nổi gân xanh to tiếng với cô.
-Đồ ngốc! Muốn tớ đập đầu xuống sàn chạm mạch luôn sao?
-
Shinichi...Ciao! Ti amo!
-..........
Shinichi mắt chữ O mồm chữ A, nghe rõ ràng chẳng bỏ sót tí nào cả, đột ngột bất ngờ đến không kịp phản ứng. Anh định thần hỏi dồn, tim dập loạn:
-Ran, cậu nói tiếng Ý sao? Vừa rồi cậu nói cái gì?
Ran gượng gạo kiên nhẫn lặp lại.
-Ti amo, chỉ là "Ciao. Ti amo"...học lóm được nhiêu đó...Cậu chăm chỉ học tiếng Ý cấp tốc mà nghe không hiểu sao? Hay là do tớ nói không đúng?
Á à, thật sự cô ấy cũng đã cố gắng lắm rồi! Phát âm cũng chẳng hề sai.
Shinichi tâm trạng chưa bao giờ tốt hơn, bất chấp ánh nhìn từ người thân xung quanh ôm chặt lấy Ran Mouri, cúi đầu hạ môi xuống dán lênmôi cô, tặng cho một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước để lại một chút hơi ấm, chút ngọt ngào giữa chốn kẻ ở người đi.
Sợ mình dây dưa thì sẽ không đi được nữa, anh dứt khoát buông tay, nhắm mắt cụng nhẹ trán mình vào trán cô, giọng trầm ấm đáp lễ:
-Ci vediamo! Ran, Ti amo!
Shinichi Kudou đã để lại cho Ran Mouri nụ cười đẹp nhất mà cô từng thấy trong suốt cuộc đời mình, giữa thành phố Tokyo tuyết rơi trắng trời, nụ cười ấm áp sưởi ấm mùa đông lạnh buốt.
Dáng người cao gầy dứt khoát quay đi, để lại trên mắt Ran một tầng sương mỏng, người phía trước cứ xa dần, xa dần ngoài tầm với của cô.
Cậu ấy lại rời đi nữa rồi...
Ran ngồi thụp xuống vùi đầu vào gối, nước mắt thấm ướt cả vào váy áo. Tự khiển trách mình lại tiếp tục dây dưa. Đến cả nói yêu người ta còn chẳng dám lên tiếng, có tư cách để khóc sao?
-Gì...gì mà cậu kích động vậy chứ? Chỉ là chúc cậu "đi đường bình an" thôi mà...
-Ran này... Ai nói với cậu đó là "Đi đường bình an?", đừng có múa ríu qua mắt thợ với người đang học tiếng Ý như tớ chứ...
Kazuha đứng phía sau cười xòa cắt ngang cảm xúc của Ran, ngón tay quẹt nước mắt đang ứa ra vì cười. Bên cạnh cô ấy cũng là một đám bạn thân cười ngả nghiêng đến mất sạch hình tượng.
-Gì...gì mà cười? -Ran cảm thấy đang bị cả đám hùa nhau trêu trong lúc mình đang đau lòng, hùng hổ đáp lời -Miyano dạy tớ, sao mà sai được???
-Cô nương à ~ Đôi lúc cô ấy cũng lắm chiêu mà... -Kazuha vẫn chưa thể nhịn cười - Cái câu "Ti amo" với "I love you" và "Aishiteru" về nghĩa có gì khác nhau sao? À mà kệ đi, được xem một màn vui ra trò trước mắt, bất quá chả có ai phật ý đâu!
Mặt Ran từ hồng hồng chuyển sang bỏ bừng như người say rượu, đảo mặt nhìn khắp mọi người đang cố nín cười. Sonoko nhăn nhở chỉ về phía lối đi xuống tầng hầm đỗ xe.
-Tìm thủ phạm hả? Sau kiss scene cô ấy với anh Akai lặng lặng chuồn đến bệnh viện tái khám rồi.
Heiji cười ha hả bồi thêm vào:
-Các cậu cứ dây dưa hết lần này tới lần khác sợ tới tết Congo chuyện cũng chả thành, cả người điềm tĩnh như Miyano cũng phát cáu nên mới giở chút "mánh" ra thôi. Cậu cũng chẳng thể trách cô ấy được đâu.
-Các người...các người xúm vào bắt nạt tôi!!!
Ran đưa cao tay hét thật to lao về phía đám người đang chạy tán loạn đã trêu chọc mình.
Trong tâm cô có vẻ khá hơn một chút, nhẹ lòng thật đấy.
Chỉ là bất an lo lắng nhiều, nhưng vẫn trấn an mình được.
Chỉ là nhút nhát hay xấu hổ không dám nói ra, cuối cùng lại vì giúp đỡ của bạn tốt mà nói ra hết.
.
.
Ừ thì chỉ là một chút xa xôi thôi mà, bao lâu lại chẳng thể chờ được chứ!
"Ci vediamo! Ran, Ti amo!"
Shinichi không chỉ dành cho cô
"Hẹn gặp lại", mà còn có
"Anh yêu em!"
Một lời khẳng định, thế là đủ lắm rồi!
Từ khoảng xa xôi đó, Ran Mouri dần vén màn sương mù nhìn thấu người dối diện, từng chút từng chút một chạm khẽ vào trái tim anh.
__________(THE END)__________