Chap 12: Vết xước xui xẻo…
mn ủng hộ truyện mình nha
thanks mn nhìu nhìu lắm
mấy bữa nay không biết ý tưởng nó bay đi đâu hết trơn rồi, hị hị
viết truyện mình không biết phải liên kết tình tiết làm sao hết
mọi người cho mình ý kiến với
hức
Chap 12: Vết xước xui xẻo…
Nhỏ vô tư ôm chặt người con trai bên cạnh trước con mắt ngỡ ngàng của mọi người xung quanh trừ Tâm Nhi. Vì Nhi biết nhỏ bạn than mình đang tính phá cái gì đây. Người con trai bên cạnh thoáng đỏ mặt, nhẹ nhàng cúi đầu nói nhẹ gì đó với nhỏ, nhỏ cũng khẽ thì thầm với người đó tỏ như thân thiết lắm. Nói xong, nhỏ cười toe, ngó vào thì hắn vào trong lớp hồi nào không biết. Nhỏ nhìn qua Dương.
- Mình hoàn thành nhiệm vụ rồi, mình về được rồi chứ?
- Ờ… ừm… Cậu về đi.
Dương trả lời thấp giọng, thoáng qua như có vẻ gì đó buồn và thất vọng. Nhỏ thản nhiên lon ton chạy vào trong lớp lấy cặp. Chưa kịp chạy ra thì tay trái nhỏ bị hắn níu lại.
- Á… Cậu làm gì vậy? – Nhỏ nhíu mày nhìn vết xước trên tay.
- Tay… tay cậu? – hắn nới lỏng tay, bối rối nhìn tay nhỏ
- Còn hỏi nữa? Do cậu đó. Vừa nãy lôi xềnh xệch tôi đi nên bị vậy nè. – Nhỏ chu môi, lấy tay chỉ chỉ.
- Do cậu hậu đậu thôi, không lien quan tới tôi. – Hắn lạnh lùng.
- Gì chứ? Mà thôi, mai tính sau. Cậu có gì muốn nói với tôi thì nói đi. – Nhỏ bực mình, quay mặt đi.
Hắn ngập ngừng, suy nghĩ một lúc rồi thả tay nhỏ ra.
- Không có gì. Cậu về đi…
- Xì… vậy mà còn làm bộ níu kéo khiến tôi mất thời giờ. Tôi xong nhiệm vụ rồi nha. Tôi về trước đây. Bye bye. – Nhỏ đeo cặp lên vai rồi chạy ra ngoài.
- Mình về trước nha Dương. Cậu là người rất tốt! – Nhỏ mỉm cười với Dương đang ở cửa lớp rồi vắt tay qua vai hai người bạn đang chờ nhỏ đi về.
Đi được một đoạn, dường như nhỏ nhớ ra điều gì đó liền quay lại hét to.
- Nè! Đồ mặt mốc! Mở quà của tôi ra coi được rồi á! Nhớ giữ gìn cẩn thận nha. Công sức một buổi chiều của tôi đó.
Nói rồi nhỏ kéo Nhi và người kia chạy nhanh xuống lầu. hắn ở trong lớp nghe nhỏ nói mới nhớ, liền lục trong cặp lấy hộp quà nhỏ tặng hồi sang. Dương cũng tò mò ngồi cạnh để xem, rốt cục nhỏ tặng gì mà bắt hắn phải đợi tới lúc mới mở.
- Cậu ngồi đây làm gì? – Cầm trong tay hộp quà nhỏ nhắn, hắn lạnh lung nhìn Dương.
- Ích kỉ thế? Dù gì tụi mình cũng là bạn bè thân nhau từ nhỏ tới lớn mà. Mở ra đi.
- Không. – Hắn thẳng thừng.
- Haizz… Được thôi, tôi né ra chỗ khác. – Dương thở dài, đứng dậy bước ra chỗ khác, đôi mắt vẫn không rời hộp quà.
Xoay xoay chiếc hộp nhỏ nhắn, đôi mắt của hắn có vẻ rất vui. Chăm chú một hồi, hắn mau lẹ mở quà ra. Ngoài một vài tờ gì đó rơi ra, không còn cái gì khác. Hắn nhặt tờ giấy vừa rớt trong hộp ra thì…
- A… Nguyệt Như! Cậu dám làm vậy với tôi sao? – Hắn chạy vội ra cửa sổ nhìn xuống dưới chỗ nhỏ đang đi.
- Hahaha… cậu xem rồi hả? thú vị không? Tôi còn nhiều lắm á. Từ từ chiêm ngưỡng nhá. Tôi về đây… haha. – Nhỏ vọng từ dưới lên, cười đắc chí rồi kéo hai người chạy vội về.
Ở trên, hắn nổi giận, đập bàn ghế lung tung. Dương thắc mắc liền tiến gàn, nhặt một tờ giấy còn sót dưới đất lên, và kết cục là…
- hahaha… trời ơi… Nguyệt Như, quả không sai với suy nghĩ của mình. Cậu thật thú vị đấy. haha, Tuấn San, đây có phải cậu hay không thế?
Dương ôm bụng cười rơi nước mắt nhìn cậu bạn lạnh lùng thuở nào đang điêu đứng trước một cô nhóc mới chuyển tới lớp. San không biết nói gì, chỉ gào lên, giật tờ giấy rồi xé. Tờ giấy đó chính là “kiệt tác” mà nhỏ thu được khi đi “hẹn hò” với hắn. Những bức hình “chộp” được hình ảnh của hắn đang trong tình cảnh dở khóc dở cười: Miệng nhét đầy chả cá vậy mà cò cố há thật to, mắt nhắm nghiềm, tay trái 3 que thịt xiên, tay phải đang cầm miếng mực nướng nhét vào miệng. Quả là kiệt tác. Còn có bức chụp hắn đang chơi trò tàu lượn siêu tốc, mặt trắng như người chết, trán toát mồ hôi, tay nắm chặt tay nhỏ; tấm lại chụp hắn đang “te tua” sau trò chơi,…
- Nguyệt Như… Cậu chết chắc với tôi…
--------o0o--------
- Chị hai à. Chị có quá đáng không hả? Ai đời lại nói người em trai là người mình yêu chứ? – Đại Bảo vừa đạp xe đạp, vừa quay qua nhìn nhỏ nhíu mày.
- Hì hì, chị nói đúng mà. Chị yêu Bảo nhất, Bảo cũng yêu chị đúng không? Mà chị nói yêu đây đâu phải tình yêu nam nữ đâu. Yêu thương than thiết chứ bộ… - Nhỏ mỉm cười.
Bảo không nói gì, chỉ mỉm cười, lắc đầu nhẹ. Nhi đi bên cạnh đang còn ngẩn ngơ nhớ về hai “hotboy” vừa nãy. Nhỏ bực mình, ngồi sau cốc đầu Nhi (đang chở nhỏ bằng xe đạp) một cái.
- Đang mơ tưởng gì thế?
- Có gì đâu. À mà vừa nãy bạn làm gì khiến anh chàng kia giận dữ thế? – Nhi thắc mắc.
- Hì hì… Không cần biết đâu. Đạp lẹ lẹ đi bà. Còn về nấu cơm nữa.
- A… chị hai hum nay nấu cơm hả? Ui, thích thật, không phải nấu nữa. – Đại Bảo reo lên.
- Tí cho mình làm người ăn ké cái nha. – Nhi quay lại nháy mắt.
- Hì, hôm nay tâm trạng vui vui, nấu ăn một bữa, dù gì cả tuần nay bắt Bảo Bảo nấu rồi.
- Mà chị hai nấu sao nha, đừng để em với chị Nhi bị “Tào Tháo rượt” nhá!
- A… Bảo nha, bữa nay còn có vụ chọc chị hai này nấu dở nữa à? Biết tay với chị nha…
Cả ba đạp xe về, vừa đi vừa chọc, cười nói vui vẻ.
--------o0o--------
- Như ơi, tạy bạn bị xước vậy dễ bị nhiễm trùng lắm đó. – Nhi lo lắng cầm tay nhỏ.
- Không có gì đâu mà. Mình khỏe như trâu ý.
- Xùy… biết… khỏe như trâu… nhưng để mình bôi thuốc cho, coi chừng nó loét ra đau lắm đó.
- Eo, nói ghê quá vậy. Thì bôi đi…
Nhi cẩn thận bôi thuốc cho nhỏ. Chỉ từ một vết xước nhỏ, bây giờ trở thành một vết rách sưng to, chảy máu trên tay trắng nõn của nhỏ. Nhỏ vô tư, vừa đưa tay trái cho cô bạn bôi thuốc, tay kia lại xào nhanh món rau cho bữa trưa và tối.
--------o0o--------
Tít tít tít… tít tít tít…
Nhỏ nhăn nhó với tay tắt công tắc đồng hồ rồi vội leo xuống gi.ường chuẩn bị đi giao báo. Đang bước xuống, nhỏ xém ngã nhào ra đất. Đâu óc của nhỏ đột nhiên tối sầm, nhỏ lắc lắc đầu mấy cái rồi đưa tay rờ lên trán.
- A… Nóng quá! Bị sốt sao? – Nhỏ chống tay đứng đậy, khuôn mặt toát mồ hôi – Không được. Mình không được phép bị ốm, mình không bị sao…
Nhỏ gắng gượng bước đi, vươn tay chân cho bớt mệt mỏi rồi chuẩn bị đi làm thêm buổi sáng.
Quãng dường từ nhà tới chỗ làm chỉ cách 500m nhưng nhỏ bị ngã tới 3 lần. Có vẻ như nhỏ bị sốt rất cao. Vừa bước vào chào bà chủ lấy báo, nhỏ ngã ầm xuống đất.
- Như ơi, con bị sao thế này? – Bà Hoa- bà chủ của nhỏ- chạy lại đỡ, lo lắng hỏi – Trời ơi, con sốt cao lắm rồi. Thôi, đừng đi làm nữa. Nghĩ một bữa đi con…
- Dạ, con không sao đâu mà- Nhỏ gượng dậy, cố nặn ra nụ cười.
- Không sao cái gì? Té lăn ra đất vậy mà không sao. Con nghĩ đi, bà không trừ lương con đâu, để nhóc Tí đi thay con.
- Nhưng mà…
- Không nhưng nhị gì hết. Con vào trong thay đồ rồi đi học đi. Tí cũng lớn rồi, có thể phụ bà rồi chứ.
Nhỏ không muốn nhưng cảm thấy trong người khó chịu, nhỏ chỉ dạ một tiếng rồi bước vào phòng thay đồ đi học.
- Đi cẩn thận nha con. – Bà hoa nhìn theo nhỏ đầy quan tâm trìu mến.
- Dạ. Con đi học ạ. – Nhỏ cúi đầu lễ phép rồi dắt xe đạp đi học.
Bà Hoa tuy chỉ là bà chủ quầy giao báo, nhưng bà rất quan tâm tới nhỏ. Bà có gia đình nhưng chồng và đứa con gái đều bị mất trong một vụ tai nạn giao thông. Nhỏ hiểu được nên thường xuyên tới trò chuyện với bà lúc rảnh và nhận việc làm thêm ở đây luôn.
- Haizz, sao lại bị sốt chứ. Bực thật… chóng mặt quá!
Nhỏ nhăn mặt, đạp xe từ từ lên trường. Vết xước giờ sưng đỏ hẳn lên khiến nhỏ khá đau. Có lẽ cũng vì nó mà nhỏ bị sốt. Nhỏ cố gắng lấy lại tinh thần rồi bước vào trường.
Mới chỉ có 5h 30 nên trường khá vắng. Có lẽ nhỏ là học sinh đi sớm nhất. Bước từng bước nặng nhọc lên cầu thang, mắt nhỏ hoa dần.
Đặt chiếc cặp xuống, nhỏ nằm rạp xuống bàn, đưa tay vuốt mồ hôi trên mặt. Cổ họng nhỏ giờ khô rát. Mọi thứ dần tối sầm lại, nhỏ từ từ ngất lịm vào vô thức…