Hoàn Tôi ghét cậu... đồ mặt mốc!

Chap 10: tại… tại mình có tật…

Mọi người ủng hộ cho mình nha ^^
thanks mn nhìu nhìu.


Chap 10: tại… tại mình có tật…

Dương lúng túng khi nhìn thấy vẻ mặt nhỏ. Một tay chống cằm, một tay nhịp nhịp lên bàn, đôi mắt chăm chú nhìn Dương, miệng nở nụ cười ranh mãnh, tổ hợp lại khiến người ta phải nổi da gà.

  • e hèm… có chuyện gì mà nhìn tôi chăm chú vậy?
  • à… - vẫn gương mặt ấy – hì, mình nói câu này nha
  • ừm, nói đi.
  • Cậu… đẹp trai thật!
Nhỏ cười toe. Cho dù được người ta khen nhiều, nhưng đột nhiên nhỏ nói vậy khiến đôi mắt Dương thoáng bối rối.

  • Vậy cậu nãy giờ…
  • Ngắm cậu á! – Nhỏ thản nhiên.
  • Khụ… khụ…
  • Đừng hiểu lầm. Nhìn cậu đẹp thật, đúng xứng đáng là hotboy. Mình tin điều đó. Nhưng mà mình thắc mắc tại sao cái tên mặt mốc kia cũng là họt- boy chứ? – Nhỏ vừa nói, vừa nhìn sang cái bàn trống bỉu môi.
  • Hì… Ra là vậy! Cậu không để ý thôi. Trong trường, San San được mệnh danh hoàng tử lạnh lùng cuốn hút tất cả cô gái trong trường đó, mình không bằng được như thế.
  • Xì… hết gì? Trừ mình ra à nha. Nhìn đi nhìn lại, mình thấy cậu xứng đáng hơn. Đẹp nè, học giỏi nè, quy tắc nè, hiền từ nè, lại tốt bụng nữa.. – Nhỏ vừa kể vừa đếm đếm ngón tay - Ui nhìu lắm, không kể hết được, nói chung cái gì cũng hơn hắn ta. Hì – Nhỏ híp mắt cười. – À mà tiết này là tiết gì thế?
  • Văn.
  • Hở? Văn á! – Nhỏ há hốc, tròn mắt nhìn hắn rồi nhăn nhó mặt mày – Hức, biết vậy là ở ngoài để bị oánh còn hơn chui đầu vô đây.
  • Sao thế?
  • Tại… tại mình có cái tật…
  • Hai em bàn cuối trật tự - Cô Quyên – giáo viên dạy ngữ văn nghiêm giọng.
Nhỏ và Dương ngồi gọn vào bàn. Mặt nhỏ giờ méo xệch. Nhỏ đúng là thích học thật. Nhỏ cũng học rất khá môn toán, lí,hóa,… Nhưng đâu ai biết rằng, mỗi lần nhỏ đụng tới văn thơ là ngủ gật?
Chưa đầy 3 phút, một tay chống mặt, một tay cầm bút, đầu nhỏ đã gật lên gật xuống. Hai mi mắt cứ nhíu lại khiến nhỏ không ngóc lên được. Dương ngồi bên cạnh lúc này cũng hiểu được cái tật của nhỏ là gì, chỉ quay sang nhìn rồi mỉm cười. Đúng là một cô gái đáng yêu.
Gật lên gật xuống, cuối cùng nhỏ cũng đành chịu thua cơn buồn ngủ. Nhỏ tuột tay, đập mạnh đầu xuống bàn kêu á một tiếng.

  • Nguyệt Như! Em đứng lên nêu cảm nhận của em về bài thơ cố vừa phân tích.
  • Dạ?? Em á?
  • Phải.
Nhỏ cúi gằm mặt xuống, mặt mếu máo, nhìn qua Dương đang cười, rồi nhìn lên ai cũng đang chăm chú quan sát nhỏ. Nhỏ nuốt nước bọt, cố giữ thái độ bình tĩnh chuẩn bị “Chém gió” (tài của nhỏ mà).

  • Dạ… thưa… cô… Ý… kiến… của…em… về… bài… thơ… này… là… - Nhỏ cố gắng kéo dài từng chữ, đưa tay lật trang sách, đôi mắt nhanh nhẹn lướt qua những dòng thơ rồi mạnh dạn “chem.” – Bài thơ rất hay ạ. Bài thơ này truyền tả một cảm xúc rất thật, rất thấu đáo và dễ đi vào lòng người. Tác giả của bài thơ này đã chọn lọc và sử dụng từ ngữ xuất sắc, các biện pháp nghệ thuật điêu luyện, hình ảnh tinh tế…v.v…
Sau một hồi “thuyết giảng”, ai cũng tròn mắt thán phục nhìn qua nhỏ, đặc biệt là người bạn cạnh bàn. Dương không ngờ nhỏ lại có tài nói khéo như vậy, khả năng biểu cảm gương mặt rất lẹ và nhanh. Cô Quyên cũng khá ngạc nhiên, nở nụ cười hiền dịu với nhỏ.

  • Nhận xét của em rất hợp ý với cô. Hay… Em ngồi xuống đi. Nãy giờ cô để ý thấy em gật gù trong lớp, cô nghĩ em ngủ gật, nhưng không ngờ là vì em “thả hồn theo thơ” nên mới thế! Tốt, lần sau cần phát huy.
Nhỏ ngồi xuống, nở nụ cười hãnh diện. “ Trời ơi, phục tài chém gió của mình quá! Ui da, đau…” Nhỏ nhìn xuống vết xước trên tay, giờ ngày càng sưng, lại chảy máu khiến nhỏ nhăn nhó.

  • Không ngờ… Mình thán phục bạn lắm đấy!
  • Hì… chuyện nhỏ thôi mà! A… - Nhỏ nhăn mặt.
  • Tay… tay bạn bị gì vậy?
  • À… không có gì đâu. Vừa nãy bị tên mặt mốc kia lôi nên tay bị cạnh sắc hộp đựng bình cứu hỏa cứa phải. Không hiểu sao nó lại chảy máu. Không sao đâu mà… hì hì
Nhỏ xua xua tay cười xòa, rồi lại chống cằm tiếp tục cuộc “chinh chiến” với ngủ gật. Dương hơi nhíu mày nhìn tay nhỏ, nhưng nhìn gương mặt của nhỏ lại không khỏi nhịn cười. Trông mặt nhỏ vô tư không chút vướng bận khiến người khác nhìn vào cũng thấy thanh thản trong long.
-------o0o-------

  • Oaa… - Nhỏ há miệng ngáp một hơi dài, vươn tay thoải mái – Hì hì, cuối cùng tiết văn cũng kết thúc. Ôi, iu cái tiếng chuông này quá!
  • E hèm, vì là lần đầu nên mình tha cho cậu. Nếu lần sau cậu còn ngủ gật trong lớp thì cậu dọn vệ sinh lớp một tuần nha.
  • Hả? dọn…dọn vệ sinh á! Huhu, tật rồi mà, làm sao hết được chứ??
  • Nhìn ngủ mà nước miếng chảy đầy miệng, ghê quá! – Một giọng nói phát ra đằng sau lưng nhỏ khiến nhỏ giật mình.
  • Gì chứ? Ai nói – Nhỏ quay lại – Á… Sao lại là cậu?
  • Không là tôi thì là ma à? – Hắn thản nhiên, ngồi khoanh tay dựa lưng vào ghế, bắt chân lên bàn.
  • ừ… Chắc vậy.
  • Cậu…
  • Nhìn bộ dạng cậu không hù chết người ta là may lắm rồi á! Thôi, hì hì… Cậu về lớp hồi nào dợ??
  • Một lúc…
  • Ò… Tay cậu bớt đau chưa?
  • Rồi, hỏi lắm – Hắn nhìn xuống tay mình rồi lạnh lùng nhìn nhỏ.
  • Lắm á? Cậu dám nói tôi vậy sao? Tên mặt mốc kia! Người ta quan tâm cho là phước đức 3 đời nhà cậu rồi ở đó mà còn chê bai. – Nhỏ tức “xì khói”
  • Hừ, được chăm sóc, đỡ tôi là phước của cậu thì có! – Hắn nhìn nhỏ cười nhếch mép.
  • Cậu…
  • Nhưng dù sao tôi cũng sẽ cộng điểm cho cậu. Cố gắng lên. Thêm nỗ lực nữa thì may ra tôi sẽ để ý cậu.
  • Xùy… xùy… ai mà thèm cậu để ý chi cho hại cái mạng nhỏ bé vì lũ yêu nhền nhện ngoài kia. Tránh càng xa càng tốt… - Nhỏ hất mặt.
  • Thật không? – Hắn nghiêng người, ghé mặt mình vào mặt nhỏ - Tôi trông bộ dạng của cậu có lẽ trong lòng đang mừng rơi nước mắt nhưng bề ngoài cố tình làm mặt lạnh để ghi thêm điểm thì phải? Được, tôi cộng thêm cho cậu một điểm.
  • Ai thèm cái điểm của cậu. Mà thôi, miễn sao mai mang cho tôi con gấu là được.
  • Con gấu nào?
  • Là con gấu vừa nãy cậu hứa trả công tôi đó!
  • Không biết! – Hắn trở về chỗ ngồi, thản nhiên trả lời.
  • Cậu tính trốn tránh sao?
  • Không có con gấu nào hết. Tôi nhớ là vậy mà.
  • Cậu… Cậu được lắm!
Nhỏ bực mình, quay mặt ra chỗ khác, làm mặt giận không thèm nhìn hắn. Cũng vì vậy nên nhỏ không nhìn thấy miệng của tên mặt mốc kia dường như đang nhếch lên cười.
 
hì hì
xin lỗi mọi người nhìu nhìu lắm
mấy bữa nay bận hoạt động trên trường sớm tối nên mệt
hk lên viết truyện được
sr nhìu nha
máy tính của mình thì... T.T... hu hu, nó bị để trong góc không biết khi nào mới cài được
hiện tại mình đang "xài ké" của papa nên không biết có đủ thời gian viết truyện được hay không
nhưng mình sẽ cố gắng hì hì
 
Chap 10: Đây là người mình yêu…

chap này hơi ngắn
vì lý do sử dụng máy tính có thời hạn nên không viết dài được
mọi người thông cảm cho mình nha
*hức, vừa ngắn lại không đạt chất lượng nữa T.T*
sorry vì sự bất tiện này


Chap 10: Đây là người mình yêu…


  • Hứ! Cái đồ mặt mốc đáng ghét! Đồ hứa lèo, đồ gian lận, đồ… đồ…
Nhỏ đang làu bàu mắng hắn, không ngờ đang mắng thì ngước hai con mắt lên thấy hắn đang đứng sát trước mặt nhỏ khiến nhỏ giật mình.

  • Đồ gì? – Hắn nghiêm giọng
  • Đồ.. đồ… - Nhỏ lắp bắp, đưa mắt nhìn mọi phía để “cầu cứu” nhưng vô ích, ai cũng sợ hắn cả. Ngay Tùng Dương cũng không phản ứng, vì Dương muốn xem biểu hiện của cô bạn thú vị thế nào.
  • E hèm… khụ khụ… - Hắn cố tình ho để giục nhỏ nói.
  • Cậu bị ho lao hở? – Nhỏ thản nhiên ngồi thẳng dậy hỏi hắn.
  • Khụ… không phải. Ý tôi là cậu nói tôi là đồ gì?
  • Thì là đồ…
  • Mọi người nghe rõ đây. Nếu như xúc phãm lớp trưởng thì phải phạt cái gì nhỉ? – Hắn đứng dậy, nói to với cả lớp nhưng ý chỉ “ai đó”
  • Cậu… - Nhỏ tròn mắt nhìn hắn bực tức. Cố gắng nuốt bực tức, nhỏ nói nhẹ - Cậu là đồ… đồ đáng yêu, dễ thương, tốt bụng… hì hì. – Nhỏ nhăn nhó cười.
  • Sao? Nói to lên, tôi không nghe được. – Hắn nghiêng người, ghe tai xuống gần nhỏ
  • Đồ đáng yêu.
  • Hở? To lên. –hắn nhếch miệng cười.
  • Cậu là đồ… - Nhỏ đứng hẳn dậy, cười, nhìn hắn nhẹ nhàng ghé sát vào tay hắn và.. – ĐỒ MẶT MỐC ĐÁNG GHÉT! ĐỒ HỨA LÈO…
Nhỏ hét hết “tần suất” rồi chạy ra xa xa kẻo bị hắn “oánh”. Hắn thì đột ngột bị hét vô tai nên giật mình, nhảy cẫng lên ôm tai, nhìn nhỏ bằng ánh mắt sát thủ.
Cậu được lắm, vịt què à! Hôm nay ở lại trực lớp cho tôi.

  • Plè… Trực thì trực, ai sợ ai. Xí… - Nhỏ lè lưỡi châm chọc hắn.
Cả 5 tiết học trôi qua trong sự im ắng lạ thường. Hắn với nhỏ cứ mỗi lần chạm mặt nhau lại hừ một tiếng rồi qua mặt đi. Ôi… im lặng quý báu trở về. Trong tiết học, có gì không hỏi, nhỏ đều quay sang hỏi Tùng Dương, cả hai người trò chuyện vui vẻ. Ở bên cạnh, hắn cảm thấy có gì đó khó chịu, hắn bực mình không quan tâm, đeo hai tai phone vào nghe nhạc. Thầy cô không để ý nên hắn không bị khiển trách.

Reng… reng… reng…

  • Ya… được về rồi! hì, vui quá đi… - Nhỏ la lên cuống quýt.
Vừa quay lại thì bắt gặp cảnh hắn đang ngồi bắt chéo chân, một tay chống cằm, một tay gõ nhịp nhịp lên cạnh ghế, hai mắt chăm chăm nhìn nhỏ đầy “Sát khí”. Đúng lúc này nhỏ ỉu xìu. “ hức, tự dưng chấp nhận trực nhật chi chứ? Nhìn mặt hắn thấy ghét! Oài… chán quá đi.” Nghĩ xong, nhỏ bỏ sách vở vô cặp rồi từng bước lấy cây chổi ở góc lớp với khuôn mặt mếu máo thậm tệ.

  • Hừ… biết vậy cũng tốt! mau làm đi, tôi sẽ ở đây trong chừng cậu dọn dẹp lớp. Ẩu là không xong với tôi đâu. – Vẫn cách ngồi đó, hắn nhếch mép cười.
  • Cái gì? Cậu ở lại á? Thôi… thôi… Cậu về đi… Tôi làm tốt lắm mà, không trốn đâu… (hức, hắn ở lại thì sao mà chuồn được chứ?) – Nhỏ nhíu mày.
  • Làm đi. – Hắn nghiêm giọng.
Cả lớp ai cũng vội vàng ra về nên không ai để ý. Nhỏ hằn học cầm cái chổi quét quét.

  • Để mình giúp cho nha.
  • A… - Nhỏ quay mặt lại – Tùng Dương, hì. Thật không? Bạn giúp mình hả? Bạn tốt thật á! – Nhỏ hí hửng- chả như cái tên mặt mốc thích chèn ép với hứa lèo ngồi kia.
  • Ai cho cậu giúp chứ? Tránh ra, tôi phạt cậu ấy, không lien quan tới cậu. – lúc này hắn đứng thẳng dậy.
  • Dạo gần đây dường như San San không giữ được vẻ bình tĩnh nữa nhỉ? – Dương nhìn hắn cười đầy ẩn ý.
Hắn không nói gì, chỉ trở về chỗ ngồi cũ. Nhỏ nhanh nhẹn quét, còn Dương thì giúp nhỏ sắp xếp lại bàn ghế. Đang lau lau nốt vết dơ trên bảng thì có một tiếng “ líu lo” vang lên.

  • Nguyệt Như ơi… Bạn có trong lớp đó không?
Vừa nghe tiếng gọi, nhỏ lau lẹ rồi vất luôn cái giẻ lau vào hắn đang đứng gần đó, lon ton chạy ra ngoài.

  • Ui… Tâm Nhi ơi… Nhớ bà quá! Sao bà lại tới đây thế?
  • Hì hì, tại mình thấy nhơ nhớ bạn đó. Mà mình nó rồi. đừng gọi mình là bà thế, nghe già lắm. À, không phải chỉ mình mình nhớ bạn đâu, còn một người nữa kìa – Nhi quay lại chỉ tay về phía người con trai bên cạnh – Đứng chờ mà cậu nhóc cứ lo lắng cho bạn suốt.
  • Hì hì, đâu phải mình cố ý! Tại cái tên đáng ghét kia phạt mình dọn lớp thôi mà. Bỏ qua nghen… iu nhìu lắm!
Nhỏ vừa nói, vừa vô tư nhéo hai má phúng phính của người con trai kia.

  • Nè, tính làm loạn hả? Dọn dẹp xong chưa mà dám ra ngoài, lại còn ném cái giẻ dơ này vào mặt tôi nữa chứ? – Hắn cùng Dương đứng ở cửa nãy giờ, nên cũng nhìn thấy hết hành động của nhỏ.
  • Xì… tôi làm xong hết rồi chứ bộ, còn cái giẻ là do tôi thấy da cậu mốc đen lên nên tôi “dặm” ít phấn lên mặt cậu cho đẹp mờ… - Nhỏ cười châm chọc hắn, tay vòng qua tay Nhi và con trai kia.
  • Như ơi… Sao ở lớp cậu có 2 người đẹp trai như vậy mà không kể cho mình biết chứ. – Tâm Nhi giựt giựt áo nhỏ, đôi mắt chăm chú nhìn không chớp hướng về hắn và Dương.
  • Xùy… Ngậm bớt miệng vô đi, nhìn gớm quá! Chảy hết nước miếng rồi kìa…
Nhi vội vàng ngậm miệng lại, e lệ cúi chào. Đáp lại, Dương vui vẻ cười “hút hồn”, còn hắn thì quay mặt ra chỗ khác.

  • Nè, mà cậu nói sai rồi, chỉ có Tùng Dương – người đứng bên phải mới đẹp thôi. Còn tên còn lại xấu hoắc. À quên… hì hì… còn người bên cạnh mình đẹp nữa. – Nhỏ mỉm cười.
Hắn nghe vậy tức tối. Dù gì hắn cũng là hotboy nổi nhất trường, không ai dám chê hắn, vậy mà nhỏ… Đã thế còn chọc ghẹo cái người bên cạnh một cách âu yếm nữa.

  • Nè… Cậu muốn trực thêm một ngày nữa không hả?
  • Thôi… Hai người đừng cãi nhau nữa. – Dương can ngăn – Mà Như à, hai người bên cạnh cậu là ai thế? Đứng nãy giờ mà cậu chưa giời thiệu cho bọn mình.
Hắn muốn nói lại, nhưng nghe vậy hắn không nói thêm. Vì hắn và Dương đang cùng một suy nghĩ: “ người con trai bên cạnh nhỏ là ai?”

  • à… hì… mình quên mất. Đây là Tâm Nhi, người bạn thân nhất của mình. Còn đây là người mà mình yêu nhất và cũng là người yêu mình nhất. Nói sao ta… Thôi, nói chung là người mình yêu, hì hì…
  • Sao? Người cậu yêu? – Cả hai đều đồng thanh ngạc nghiên, cậu con trai kia cũng bất ngờ không kém. Chỉ duy nhất nhỏ đang híp mắt cười, đầu tựa vào vai người con trai bên cạnh…
 
Chap 12: Vết xước xui xẻo…

mn ủng hộ truyện mình nha
thanks mn nhìu nhìu lắm
mấy bữa nay không biết ý tưởng nó bay đi đâu hết trơn rồi, hị hị
viết truyện mình không biết phải liên kết tình tiết làm sao hết
mọi người cho mình ý kiến với
hức

Chap 12: Vết xước xui xẻo…

Nhỏ vô tư ôm chặt người con trai bên cạnh trước con mắt ngỡ ngàng của mọi người xung quanh trừ Tâm Nhi. Vì Nhi biết nhỏ bạn than mình đang tính phá cái gì đây. Người con trai bên cạnh thoáng đỏ mặt, nhẹ nhàng cúi đầu nói nhẹ gì đó với nhỏ, nhỏ cũng khẽ thì thầm với người đó tỏ như thân thiết lắm. Nói xong, nhỏ cười toe, ngó vào thì hắn vào trong lớp hồi nào không biết. Nhỏ nhìn qua Dương.

  • Mình hoàn thành nhiệm vụ rồi, mình về được rồi chứ?
  • Ờ… ừm… Cậu về đi.
Dương trả lời thấp giọng, thoáng qua như có vẻ gì đó buồn và thất vọng. Nhỏ thản nhiên lon ton chạy vào trong lớp lấy cặp. Chưa kịp chạy ra thì tay trái nhỏ bị hắn níu lại.

  • Á… Cậu làm gì vậy? – Nhỏ nhíu mày nhìn vết xước trên tay.
  • Tay… tay cậu? – hắn nới lỏng tay, bối rối nhìn tay nhỏ
  • Còn hỏi nữa? Do cậu đó. Vừa nãy lôi xềnh xệch tôi đi nên bị vậy nè. – Nhỏ chu môi, lấy tay chỉ chỉ.
  • Do cậu hậu đậu thôi, không lien quan tới tôi. – Hắn lạnh lùng.
  • Gì chứ? Mà thôi, mai tính sau. Cậu có gì muốn nói với tôi thì nói đi. – Nhỏ bực mình, quay mặt đi.
Hắn ngập ngừng, suy nghĩ một lúc rồi thả tay nhỏ ra.

  • Không có gì. Cậu về đi…
  • Xì… vậy mà còn làm bộ níu kéo khiến tôi mất thời giờ. Tôi xong nhiệm vụ rồi nha. Tôi về trước đây. Bye bye. – Nhỏ đeo cặp lên vai rồi chạy ra ngoài.
  • Mình về trước nha Dương. Cậu là người rất tốt! – Nhỏ mỉm cười với Dương đang ở cửa lớp rồi vắt tay qua vai hai người bạn đang chờ nhỏ đi về.
Đi được một đoạn, dường như nhỏ nhớ ra điều gì đó liền quay lại hét to.

  • Nè! Đồ mặt mốc! Mở quà của tôi ra coi được rồi á! Nhớ giữ gìn cẩn thận nha. Công sức một buổi chiều của tôi đó.
Nói rồi nhỏ kéo Nhi và người kia chạy nhanh xuống lầu. hắn ở trong lớp nghe nhỏ nói mới nhớ, liền lục trong cặp lấy hộp quà nhỏ tặng hồi sang. Dương cũng tò mò ngồi cạnh để xem, rốt cục nhỏ tặng gì mà bắt hắn phải đợi tới lúc mới mở.

  • Cậu ngồi đây làm gì? – Cầm trong tay hộp quà nhỏ nhắn, hắn lạnh lung nhìn Dương.
  • Ích kỉ thế? Dù gì tụi mình cũng là bạn bè thân nhau từ nhỏ tới lớn mà. Mở ra đi.
  • Không. – Hắn thẳng thừng.
  • Haizz… Được thôi, tôi né ra chỗ khác. – Dương thở dài, đứng dậy bước ra chỗ khác, đôi mắt vẫn không rời hộp quà.
Xoay xoay chiếc hộp nhỏ nhắn, đôi mắt của hắn có vẻ rất vui. Chăm chú một hồi, hắn mau lẹ mở quà ra. Ngoài một vài tờ gì đó rơi ra, không còn cái gì khác. Hắn nhặt tờ giấy vừa rớt trong hộp ra thì…

  • A… Nguyệt Như! Cậu dám làm vậy với tôi sao? – Hắn chạy vội ra cửa sổ nhìn xuống dưới chỗ nhỏ đang đi.
  • Hahaha… cậu xem rồi hả? thú vị không? Tôi còn nhiều lắm á. Từ từ chiêm ngưỡng nhá. Tôi về đây… haha. – Nhỏ vọng từ dưới lên, cười đắc chí rồi kéo hai người chạy vội về.
Ở trên, hắn nổi giận, đập bàn ghế lung tung. Dương thắc mắc liền tiến gàn, nhặt một tờ giấy còn sót dưới đất lên, và kết cục là…

  • hahaha… trời ơi… Nguyệt Như, quả không sai với suy nghĩ của mình. Cậu thật thú vị đấy. haha, Tuấn San, đây có phải cậu hay không thế?
Dương ôm bụng cười rơi nước mắt nhìn cậu bạn lạnh lùng thuở nào đang điêu đứng trước một cô nhóc mới chuyển tới lớp. San không biết nói gì, chỉ gào lên, giật tờ giấy rồi xé. Tờ giấy đó chính là “kiệt tác” mà nhỏ thu được khi đi “hẹn hò” với hắn. Những bức hình “chộp” được hình ảnh của hắn đang trong tình cảnh dở khóc dở cười: Miệng nhét đầy chả cá vậy mà cò cố há thật to, mắt nhắm nghiềm, tay trái 3 que thịt xiên, tay phải đang cầm miếng mực nướng nhét vào miệng. Quả là kiệt tác. Còn có bức chụp hắn đang chơi trò tàu lượn siêu tốc, mặt trắng như người chết, trán toát mồ hôi, tay nắm chặt tay nhỏ; tấm lại chụp hắn đang “te tua” sau trò chơi,…

  • Nguyệt Như… Cậu chết chắc với tôi…
--------o0o--------

  • Chị hai à. Chị có quá đáng không hả? Ai đời lại nói người em trai là người mình yêu chứ? – Đại Bảo vừa đạp xe đạp, vừa quay qua nhìn nhỏ nhíu mày.
  • Hì hì, chị nói đúng mà. Chị yêu Bảo nhất, Bảo cũng yêu chị đúng không? Mà chị nói yêu đây đâu phải tình yêu nam nữ đâu. Yêu thương than thiết chứ bộ… - Nhỏ mỉm cười.
Bảo không nói gì, chỉ mỉm cười, lắc đầu nhẹ. Nhi đi bên cạnh đang còn ngẩn ngơ nhớ về hai “hotboy” vừa nãy. Nhỏ bực mình, ngồi sau cốc đầu Nhi (đang chở nhỏ bằng xe đạp) một cái.

  • Đang mơ tưởng gì thế?
  • Có gì đâu. À mà vừa nãy bạn làm gì khiến anh chàng kia giận dữ thế? – Nhi thắc mắc.
  • Hì hì… Không cần biết đâu. Đạp lẹ lẹ đi bà. Còn về nấu cơm nữa.
  • A… chị hai hum nay nấu cơm hả? Ui, thích thật, không phải nấu nữa. – Đại Bảo reo lên.
  • Tí cho mình làm người ăn ké cái nha. – Nhi quay lại nháy mắt.
  • Hì, hôm nay tâm trạng vui vui, nấu ăn một bữa, dù gì cả tuần nay bắt Bảo Bảo nấu rồi.
  • Mà chị hai nấu sao nha, đừng để em với chị Nhi bị “Tào Tháo rượt” nhá!
  • A… Bảo nha, bữa nay còn có vụ chọc chị hai này nấu dở nữa à? Biết tay với chị nha…
Cả ba đạp xe về, vừa đi vừa chọc, cười nói vui vẻ.
--------o0o--------

  • Như ơi, tạy bạn bị xước vậy dễ bị nhiễm trùng lắm đó. – Nhi lo lắng cầm tay nhỏ.
  • Không có gì đâu mà. Mình khỏe như trâu ý.
  • Xùy… biết… khỏe như trâu… nhưng để mình bôi thuốc cho, coi chừng nó loét ra đau lắm đó.
  • Eo, nói ghê quá vậy. Thì bôi đi…
Nhi cẩn thận bôi thuốc cho nhỏ. Chỉ từ một vết xước nhỏ, bây giờ trở thành một vết rách sưng to, chảy máu trên tay trắng nõn của nhỏ. Nhỏ vô tư, vừa đưa tay trái cho cô bạn bôi thuốc, tay kia lại xào nhanh món rau cho bữa trưa và tối.
--------o0o--------


Tít tít tít… tít tít tít…
Nhỏ nhăn nhó với tay tắt công tắc đồng hồ rồi vội leo xuống gi.ường chuẩn bị đi giao báo. Đang bước xuống, nhỏ xém ngã nhào ra đất. Đâu óc của nhỏ đột nhiên tối sầm, nhỏ lắc lắc đầu mấy cái rồi đưa tay rờ lên trán.

  • A… Nóng quá! Bị sốt sao? – Nhỏ chống tay đứng đậy, khuôn mặt toát mồ hôi – Không được. Mình không được phép bị ốm, mình không bị sao…
Nhỏ gắng gượng bước đi, vươn tay chân cho bớt mệt mỏi rồi chuẩn bị đi làm thêm buổi sáng.
Quãng dường từ nhà tới chỗ làm chỉ cách 500m nhưng nhỏ bị ngã tới 3 lần. Có vẻ như nhỏ bị sốt rất cao. Vừa bước vào chào bà chủ lấy báo, nhỏ ngã ầm xuống đất.

  • Như ơi, con bị sao thế này? – Bà Hoa- bà chủ của nhỏ- chạy lại đỡ, lo lắng hỏi – Trời ơi, con sốt cao lắm rồi. Thôi, đừng đi làm nữa. Nghĩ một bữa đi con…
  • Dạ, con không sao đâu mà- Nhỏ gượng dậy, cố nặn ra nụ cười.
  • Không sao cái gì? Té lăn ra đất vậy mà không sao. Con nghĩ đi, bà không trừ lương con đâu, để nhóc Tí đi thay con.
  • Nhưng mà…
  • Không nhưng nhị gì hết. Con vào trong thay đồ rồi đi học đi. Tí cũng lớn rồi, có thể phụ bà rồi chứ.
Nhỏ không muốn nhưng cảm thấy trong người khó chịu, nhỏ chỉ dạ một tiếng rồi bước vào phòng thay đồ đi học.

  • Đi cẩn thận nha con. – Bà hoa nhìn theo nhỏ đầy quan tâm trìu mến.
  • Dạ. Con đi học ạ. – Nhỏ cúi đầu lễ phép rồi dắt xe đạp đi học.
Bà Hoa tuy chỉ là bà chủ quầy giao báo, nhưng bà rất quan tâm tới nhỏ. Bà có gia đình nhưng chồng và đứa con gái đều bị mất trong một vụ tai nạn giao thông. Nhỏ hiểu được nên thường xuyên tới trò chuyện với bà lúc rảnh và nhận việc làm thêm ở đây luôn.

  • Haizz, sao lại bị sốt chứ. Bực thật… chóng mặt quá!
Nhỏ nhăn mặt, đạp xe từ từ lên trường. Vết xước giờ sưng đỏ hẳn lên khiến nhỏ khá đau. Có lẽ cũng vì nó mà nhỏ bị sốt. Nhỏ cố gắng lấy lại tinh thần rồi bước vào trường.
Mới chỉ có 5h 30 nên trường khá vắng. Có lẽ nhỏ là học sinh đi sớm nhất. Bước từng bước nặng nhọc lên cầu thang, mắt nhỏ hoa dần.
Đặt chiếc cặp xuống, nhỏ nằm rạp xuống bàn, đưa tay vuốt mồ hôi trên mặt. Cổ họng nhỏ giờ khô rát. Mọi thứ dần tối sầm lại, nhỏ từ từ ngất lịm vào vô thức…
 
Kiểu này chắc văn bạn hơn 9, mất

hì hì, văn mình dở tệ à
8 còn chưa với nổi nữa @.@
9, chắc là hồi năm tiểu học thì may ra ^^
máy của mình sửa xong rồi, nên mình sẽ cố dành thời gian để viết truyện
mn thông cảm nha ^^
thanks
 
Chap 12.2: vết xước xui xẻo

truyện còn nhiều thiếu sót, mn giúp đỡ mình nhé ^^
thanks mn nhìu nhìu lắm


Chap 12.2: vết xước xui xẻo
Nhỏ nằm bất động trên bàn, gương mặt đẫm mồ hôi, da xanh xao hẳn.
Cạch…

  • Nguyệt như? – Dương hơi ngạc nhiên.
Mở cửa bước vào, cậu cất chiếc cặp rồi quay qua nhìn nhỏ.

  • Thật là, lên trường sớm làm gì để giờ ngủ gật? – Dương mỉm cười, kéo chiếc ghế ngồi sát nhỏ, nhưng chỉ nhìn được sau đầu nhỏ thôi nên không để ý. - Như à, mình thật không ngờ cậu lại có thể khiến cho Tuấn San có được nhiều sắc thái biểu cảm khác thường như thế! Trông cậu ngốc nghếch hậu đậu vậy nhưng lại có thể khiến người khác dở khóc dở cười… Nhưng mà mình không hiểu sao cậu không chịu nói một câu xin lỗi hay cảm ơn… Cậu là một cô gái lạ lung lắm đấy.
Thì thầm một hồi, Dương đứng dậy, xoa xoa nhẹ tóc nhỏ rồi đứng lên, lấy quyển sổ để đi kiểm tra việc chấp hành nội quy.
Đôi mắt nhỏ hơi nhíu lại, nhưng nhỏ vẫn mê man, không thể nghe được những gì dương nói. Nhỏ cứ nằm như thế, từng người bước vào lớp, ai cũng nghĩ nhỏ đang ngủ. Cho dù muốn lại gần nhưng do hắn đã có lần đe dọa không cho ai dám nói chuyện hay chơi chung với nhỏ hết, nên đành bỏ qua.
--------o0o--------
Ở trong chiếc xe hơi Lamborghini màu đen, hắn vừa lái vừa nhìn vào tấm hình nhỏ chụp. Không hiểu sao hắn tức nhưng trong lòng vẫn cảm thấy cái gì đó vui vui khiến hắn bật cười.
- Nguyệt Như… cậu giỏi lắm. dám làm cho tôi ra bộ dạng này rồi chụp lại… Chắc chắn tôi sẽ trả thù cậu…
Hắn mỉm cười ranh mãnh rồi đạp ga phòng nhanh về đằng trước.
--------o0o--------

  • Nguyệt Như… - vừa bước vào lớp, hắn đã gằn giọng gọi tên nhỏ khiến cả lớp ai cũng giật mình.
Hắn đưa mắt tìm nhỏ nhưng nhìn nhỏ đang nằm hắn hơi ngạc nhiên. Hắn tiến về chỗ, cất cặp rồi quay sang.

  • Nè… đồ vịt què kia… Dậy mau, đừng nghĩ giả vờ như vậy là trốn được tôi nhé! – Hắn đứng gần nhỏ, đưa giọng hăm dọa.
Vẫn không có trả lời, hắn càng bực mình hơn. Cả lớp ai cũng chăm chú nhìn vào hắn, Tùng Dương cũng vừa bước vô nhưng không ngạc nhiên trước hành động của hắn, vì Dương biết chắc nhỏ sẽ phải “chịu phạt” về việc hôm qua.

  • Cậu có bị điếc không hả? Dậy mau lên… đồ vịt què! – Hắn giục.
Trong tiềm thức, nhỏ nghe thấy giọng “oang oang” của hắn, khẽ nhíu mày, nhỏ muốn bật dậy mắng lại hắn là đồ mặt mốc nhưng không được.
Vẫn không một câu trả lời, không một cử động, hắn mất kiên nhẫn.

  • Được rồi, nếu cậu không muốn dậy th.ì đừng trách tôi nhé!
Đôi mắt hắn lóe lên tia gian xảo, miệng hắn khẽ nhếch lên. Hắn nhấc bổng trán nhỏ, nâng đầu nhỏ thẳng dậy và…
Rầm… hắn thả tay và đầu nhỏ bị đập mạnh xuống bàn. Mọi người ai cũng tròn mắt nhìn hắn, cả Tùng Dương cũng vậy, nhưng Dương có một chút gì đó lo lắng. Lúc này nhỏ mới tình được, vội đưa tay xoa xoa cái đầu tội nghiệp, dụi dụi mắt rồi quay sang nhìn hắn.

  • Đồ mặt mốc kia, cậu làm cái gì vậy hả?
  • Ô… tôi tưởng cậu ngủ thật chứ? Không ngờ cũng bật dậy phản kháng lại được… - Hắn nhếch mép cười.
  • Người nào đang ngủ bị cậu đập đầu như vậy thì không tỉnh mới lạ. Bộ cậu nghĩ tôi là đồ vật không biết đau chắc – Tuy rát cổ họng nhưng không hiểu sao cứ nhìn thấy hắn là máu “hỏa” của nhỏ lại nổi lên. Nhỏ đứng hẳn dậy, đối diện nhìn hắn nói lại.
  • ừ… - Hắn trả lời gọn không thể ngắn hơn.
  • Cậu… - Nhỏ choáng váng – Đồ mặt mốc, đồ đáng ghét, đồ hứa lèo… Xí… không thèm nói. –Nhỏ ngồi xuống ghế vì đầu nhỏ lúc này đau nhói, nhỏ khoanh tay giận giỗi.
  • Hừ… cậu không nói thì tôi nói. – Hắn quay sang nhìn mọi người xung quanh – Mau ra ngoài hết đóng cửa lại cho tôi.
Hắn quát lên khiến ai cũng tái mặt đi ra ngoài, Dương hơi lắc đầu nhưng cũng đi ra. Dù sao cửa vẫn có cửa sổ nên có thể quan sát được bên trong, chỉ là không nghe được thôi.
Khi mọi người ra hết, hắn ghé sát mặt mình vào mặt nhỏ, miệng mỉm cười gian xảo đắc chí. Hắn nghĩ nhỏ sợ nên nhỏ mới toát mồ hôi, xanh mặt vì hắn nhưng thực tế có như thế đâu. Nhỏ lúc này đầu như búa bổ, tay chân run lên mệt mỏi, hai mắt hoa đi nhưng vẫn cố giữ vẻ bình thường không chịu khuất phục trước hắn. Nhỏ quay phắt mặt nhìn hắn.

  • Cậu tính làm gì?
  • Làm gì sao? Xử lý cậu về chuyện hôm qua…
  • A… - Nhỏ vỗ tay cái bốp, quay sang cười cười nhìn hắn – ra là mấy tấm hình đó hả? hahaha, đẹp mà… - Thái độ của nhỏ khiến hắn bất ngờ, nhưng rồi cũng nghiêm mặt lại.
  • Đẹp sao? Cậu dám khiến tôi thành như thế mà đám cười?
  • Ai chứ? Chính hôm đó cậu giành đồ xiên của tôi chứ bộ. Hứ… ăn như heo, ăn hết phần của tôi…
  • Do cậu “mê hoặc” tôi chứ? – Hắn cũng cãi cùn lại với nhỏ.
  • Mê hoặc? – Nhỏ tròn mắt nhìn hắn – ai chứ? Cậu có bị “mê sảng” không mà nói thế?
  • Cậu… Hừ, từ nay cậu sẽ trở thành con số zero trong mắt tôi.
  • Xì, ai thèm điểm của cậu đâu chứ! Muốn bao nhiêu thì bấy nhiêu, không quan tâm. – Nhỏ hơi nhíu mày, quay mặt sang chỗ khác.
  • Chẳng phải cậu thích tôi sao? – lúc này hắn hơi giật mình vì nhận ra mình đã lỡ lời, nhỏ có người mình yêu rồi thì thích hắn gì chứ?
  • Ple`, cho dù trên đời này chỉ có mình cậu là con trai đi chăng nữa tôi cũng không thích cậu đâu. – Nhỏ khẳng định.
Hắn biết trước là nhỏ sẽ nói vậy nhưng trong long thoáng một chút gì đó thất vọng. quay sang nhìn nhỏ, hắn ghé tai nói khẽ.

  • Vậy sao? Chắc chắn tôi sẽ làm cho cậu chết mê chết mệt vì tôi. – Hắn mở nụ cười nham hiểm - Còn bây giờ tôi phải tính sổ về chuyện hôm qua với cậu.
Nói xong hắn túm lấy tay nhỏ định gõ đầu nhỏ một cái nhưng không ngờ hắn nắm ngay vết thương của nhỏ. Bất ngờ, nhỏ á lên một tiếng, vì đau cộng thêm nhỏ đang choáng nên ngã xuống nằm im không nhúc nhích.
Hắn tròn mắt nhìn nhỏ nằm trên đất, tay kia đang định gõ đầu nhỏ buông thõng xuống. Lúc này, Dương ở bên ngoài xông vô.

  • Cậu làm gì khiến Như ngất thế chứ? – Vừa nói, dương vừa cúi xuống định bế nhỏ lên nhưng bị hắn can lại.
  • Không cần đâu. Đồ vịt què, đừng giả bộ nữa, tỉnh dậy đi. – hắn đưa chân khều nhỏ, nhỏ vẫn nằm im.
Dương gạt chân hắn ra, quay sang nhìn hắn với ánh mắt phảng phất giận dữ.

  • Cậu nhìn đi, cậu ấy toát hết mồ hôi, tay chân run lên, da tái nhợt như vậy mà giả sao?
Lúc này hắn mới để ý kĩ lại gương mặt nhỏ. Đúng là mặt nhỏ xanh xao hẳn, hơi thở nhỏ cũng khó nhọc. Chưa kịp phản ứng, Dương đã bế hẳn nhỏ dậy lên phòng y tế trước bao con mắt cảm thông lẫn ganh tị thù hằn của “yêu nhền nhện” ngoài kia.
Hắn đứng trời trồng trong lớp nhìn ra phía nhỏ trong đầu đầy bối rối. “ Vịt què bị bệnh thật sao? Vậy nãy giờ là cậu ấy mệt chứ không phải sợ mình. Vừa nãy mình lại đập đầu nhỏ đó nữa…”. Hắn lắc đầu, trong long cảm thấy áy náy bứt rứt. Bỗng hắn thấy tay có gì đó ướt ướt, vừa nhìn xuống nhìn hắn sửng sốt. Tay nhỏ chảy máu sao?
 
:KSV@06:
xin lỗi mọi người vì có sự nhầm lẫn rất rất lớn vì cái tội hậu đậu của mình
*cúi đầu tạ lỗi* :KSV@16:
tên nhân vật nhỏ hiện tại là Lâm Nguyệt Như
nhỏ được ông Lâm cứu nên đặt họ là Lâm
còn tên nhỏ là do một vật sau này giúp nhỏ tìm được gia đình, tới lúc đó mình sẽ bật mí nhé
xin lỗi mọi người vì sự cố này
:KSV@17:
 
×
Quay lại
Top Bottom