- Tham gia
- 6/2/2013
- Bài viết
- 98
Chap 13.1: giấc mơ…
mong mn ủng hộ ^^
chap hơi ngắn 1 tí
Chap 13.1: giấc mơ…
Trong cơn mê, nhỏ cảm nhận được một luồng hơi ấm áp bên cạnh nhỏ. Nó vừa xa lạ nhưng đồng thời lại rất quen thuộc. Dường như, nhỏ đã có cảm giác này từ lâu rồi. Nhỏ muốn mở mắt xem hơi ấm ấy từ đâu nhưng hai mi mắt nặng trịch khiến nhỏ không thể hé được.
Dương bước nhạnh về phòng y tế. Không hiểu sao bây giờ trong lòng cậu lại có cảm giác rối bời, lo lắng không yên. Dường như nhỏ có vị trí rất quan trọng trong long Dương vậy. Cậu cũng không hiểu sao cậu lại có hành động như thế. Chẵng lẽ là do nhỏ cùng tên với cô ấy ư?
Vào phòng y tế, Dương nhẹ nhàng đặt nhỏ xuống nệm. Cô Hoa vội xem tình hình của nhỏ rồi yêu cầu Dương ra ngoài. Dương nhìn nhỏ một lúc rồi bước ra đóng cửa phòng.
Trong phòng, cô cởi dùm nhỏ áo khoác thì thấy tay nhỏ đang rỉ máu. Lúc này cô đã hiểu một phần lý do nhỏ bị ngất. Cẩn thận sơ cứu, cô bôi thuốc rồi băng bó cho nhỏ một cách khóe léo và nhẹ nhàng.
Dương bước vào phòng, nhỏ nằm ở đó. Khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, da mặt tái nhợt. Cậu ngồi bên cạnh, nhìn chỗ băng bó trên cánh tay rồi đặt tay lên trán nhỏ.
Đang suy nghĩ, bỗng dưng nhỏ mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đủ sức làm lay động trái tim ai đó. Nhỏ đang mơ, mơ một giấc mơ đẹp về kí ức bị đánh cắp…
--------o0o--------
Trong một cánh đồng cỏ, hai đứa trẻ đang nô đùa…
--------o0o--------
Dương giật mình trước nụ cười của nhỏ. Trong một khoảnh khắc, trái tim cậu bị lệch nhịp, đập nhanh hơn. Dương cúi từ từ xuống, đưa mặt gần sát tới mặt nhỏ hơn và đặt lên trán nhỏ một nụ hôn nhẹ. Nhưng ngay sau đó cậu nhận ra hành động thái quá của mình. Cậu đứng thẳng dậy, đưa tay che miệng, đôi mắt bối rối nhìn ra chỗ khác.
Hành động vừa rồi của Dương đã thu trọn vào đôi mắt của một người đang đứng ngoài cửa. Cậu hơi sững lại khi nhìn thấy cảnh ấy, nhưng cũng lấy được vẻ bình tĩnh lạnh lùng vốn có, cậu đẩy cửa bước vào.
Cạch…
mong mn ủng hộ ^^
chap hơi ngắn 1 tí
Chap 13.1: giấc mơ…
Trong cơn mê, nhỏ cảm nhận được một luồng hơi ấm áp bên cạnh nhỏ. Nó vừa xa lạ nhưng đồng thời lại rất quen thuộc. Dường như, nhỏ đã có cảm giác này từ lâu rồi. Nhỏ muốn mở mắt xem hơi ấm ấy từ đâu nhưng hai mi mắt nặng trịch khiến nhỏ không thể hé được.
Dương bước nhạnh về phòng y tế. Không hiểu sao bây giờ trong lòng cậu lại có cảm giác rối bời, lo lắng không yên. Dường như nhỏ có vị trí rất quan trọng trong long Dương vậy. Cậu cũng không hiểu sao cậu lại có hành động như thế. Chẵng lẽ là do nhỏ cùng tên với cô ấy ư?
Vào phòng y tế, Dương nhẹ nhàng đặt nhỏ xuống nệm. Cô Hoa vội xem tình hình của nhỏ rồi yêu cầu Dương ra ngoài. Dương nhìn nhỏ một lúc rồi bước ra đóng cửa phòng.
Trong phòng, cô cởi dùm nhỏ áo khoác thì thấy tay nhỏ đang rỉ máu. Lúc này cô đã hiểu một phần lý do nhỏ bị ngất. Cẩn thận sơ cứu, cô bôi thuốc rồi băng bó cho nhỏ một cách khóe léo và nhẹ nhàng.
- Em vào được rồi đó Dương.
- Dạ, bạn em như thế nào rồi cô? – Dương bước vào, lo lắng hỏi.
- Không nặng đâu, chỉ bị nhiễm trùng nên tạm thời sốt. Lát nữa bạn ấy tỉnh thì cô sẽ cho bạn ấy uống thuốc là ổn.
- Dạ, em cảm ơn.
- Dương này, cô thấy hơi lạ. – Cô Hoa chăm chú nhìn cậu.
- Vâng? – Dương ngạc nhiên
- Bình thường cô thấy em hòa đồng thật nhưng chưa bao giờ động chạm gì tới một cô gái… - Cô nhìn sang nhỏ.
- Em hiểu thưa cô. Nhưng nếu trước mắt cô có một người ngất thì cô sẽ làm như thế nào ạ? – Dương thoáng bất ngờ vì câu nói của cô nhưng cũng lấy lại nụ cười khẳng định nhìn vào mắt cô Hoa nói.
- ừm. Bây giờ vào tiết học rồi đó. Em về lớp đi. ở đây cô sẽ chăm sóc cho bạn ấy.
- Dạ, em xin phép. – Dương cúi đầu, nhìn nhỏ một cái rồi về lớp.
- Dương ơi, tiết đầu em học gì thế?
- Môn lịch sử ạ. – Dương đứng lại, quay đầu nhìn cô
- ừm… Cô có việc phải đi gấp rồi, nếu em không phiền thì chăm sóc bạn ấy dùm cô được chứ?
Dương bước vào phòng, nhỏ nằm ở đó. Khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, da mặt tái nhợt. Cậu ngồi bên cạnh, nhìn chỗ băng bó trên cánh tay rồi đặt tay lên trán nhỏ.
- A… nóng quá! – Dương giật mình. – Haizz, thật là… Đã mệt rồi còn thích đấu khẩu nữa, giờ ngất luôn rồi đó. – Dương lắc đầu, khẽ mỉm cười.
- Cái gì màu nâu thế? Chẵng lẽ… chẳng lẽ cậu ấy không rửa mặt sao?
- Như ơi là Như… Mình thật không hiểu nổi, cậu còn bao nhiêu điều khiến người ta ngạc nghiên nữa chứ?
Đang suy nghĩ, bỗng dưng nhỏ mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đủ sức làm lay động trái tim ai đó. Nhỏ đang mơ, mơ một giấc mơ đẹp về kí ức bị đánh cắp…
--------o0o--------
Trong một cánh đồng cỏ, hai đứa trẻ đang nô đùa…
- A… - Cô gái nhỏ khoảng chừng 8, 9 tuổi kêu lên…
- Như ơi, cậu bị sao thế. – Một cậu bé trạc tuổi với giọng nói hiền lành, ấm áp chạy tới lo lắng hỏi.
- Không sao… - Cô bé lắc đầu – Mình bị trặc chân một tí thôi à… - Cô bé mỉm cười, trấn an cậu nhóc.
- Không sao thế nào được, bị trặc chân đau lắm đấy! – Cậu nhóc gõ đầu cô bé một cái. – Để mình đỡ bạn dậy.
- Mình xin lỗi, Như ơi, cậu đau lắm không? Mình thổi cho bạn nhé!
- Không, không cần đâu. Như đứng dậy được mà. – Cô bé cười xòa…
- Đỡ đau hơn chưa? – Cậu bé quay sang nhìn vào gương mặt bầu bĩnh của cô bé hỏi.
- Đỡ đau hơn nhìu rồi – Cô bé gật đầu, mỉm cười.
- Giờ mình cõng cậu nhé! Trời sắp tối rồi. Mình về thôi.
- Nhưng mà…
- Không nhưng gì hết. Hay là Như muốn ở lại đây một mình – Cậu bé nghiêm nghị.
- Như không muốn ở lại đây một mình đâu…
- Vậy thì lên đi.
- Cậu mệt không?
- Không đâu. Mình khỏe lắm. Mình có thể cõng cậu mải luôn cũng được.
- Cảm ơn cậu nhiều nhé.
--------o0o--------
Dương giật mình trước nụ cười của nhỏ. Trong một khoảnh khắc, trái tim cậu bị lệch nhịp, đập nhanh hơn. Dương cúi từ từ xuống, đưa mặt gần sát tới mặt nhỏ hơn và đặt lên trán nhỏ một nụ hôn nhẹ. Nhưng ngay sau đó cậu nhận ra hành động thái quá của mình. Cậu đứng thẳng dậy, đưa tay che miệng, đôi mắt bối rối nhìn ra chỗ khác.
Hành động vừa rồi của Dương đã thu trọn vào đôi mắt của một người đang đứng ngoài cửa. Cậu hơi sững lại khi nhìn thấy cảnh ấy, nhưng cũng lấy được vẻ bình tĩnh lạnh lùng vốn có, cậu đẩy cửa bước vào.
Cạch…
- San? – Dương ngạc nhiên.
- Sao? Bộ làm chuyện gì mờ ám nên mới giật mình vậy hả? – Hắn lạnh lùng nhưng có ý mỉa mai.
- Không… Không có chuyện đó – với vẻ bình thản thường ngày, Dương đáp – Mình chỉ ngạc nhiên sao giờ này cậu lại xuống đây thôi?
- À… Tôi chỉ muốn xem coi vịt què còn sống hay chết vậy thôi. – Hắn nhếch mép. – Dù gì cũng là do tôi mà… Với lại cậu biết tôi chán ghét môn sử, tiện thể trốn xuống đây luôn.
- Vậy sao? Tùy cậu. Vậy bây giờ cậu ở lại xem coi cậu ấy có bị gì hay không đi. Tôi lên lớp đây. Trong lớp mà cả lớp trưởng lẫn lớp phó đều đi hết thì không hay đâu.
- Như à… Giờ cậu chết chắc với tôi…