Hoàn Tôi ghét cậu... đồ mặt mốc!

Chap 13.1: giấc mơ…

mong mn ủng hộ ^^
chap hơi ngắn 1 tí

Chap 13.1: giấc mơ…

Trong cơn mê, nhỏ cảm nhận được một luồng hơi ấm áp bên cạnh nhỏ. Nó vừa xa lạ nhưng đồng thời lại rất quen thuộc. Dường như, nhỏ đã có cảm giác này từ lâu rồi. Nhỏ muốn mở mắt xem hơi ấm ấy từ đâu nhưng hai mi mắt nặng trịch khiến nhỏ không thể hé được.
Dương bước nhạnh về phòng y tế. Không hiểu sao bây giờ trong lòng cậu lại có cảm giác rối bời, lo lắng không yên. Dường như nhỏ có vị trí rất quan trọng trong long Dương vậy. Cậu cũng không hiểu sao cậu lại có hành động như thế. Chẵng lẽ là do nhỏ cùng tên với cô ấy ư?
Vào phòng y tế, Dương nhẹ nhàng đặt nhỏ xuống nệm. Cô Hoa vội xem tình hình của nhỏ rồi yêu cầu Dương ra ngoài. Dương nhìn nhỏ một lúc rồi bước ra đóng cửa phòng.
Trong phòng, cô cởi dùm nhỏ áo khoác thì thấy tay nhỏ đang rỉ máu. Lúc này cô đã hiểu một phần lý do nhỏ bị ngất. Cẩn thận sơ cứu, cô bôi thuốc rồi băng bó cho nhỏ một cách khóe léo và nhẹ nhàng.

  • Em vào được rồi đó Dương.
  • Dạ, bạn em như thế nào rồi cô? – Dương bước vào, lo lắng hỏi.
  • Không nặng đâu, chỉ bị nhiễm trùng nên tạm thời sốt. Lát nữa bạn ấy tỉnh thì cô sẽ cho bạn ấy uống thuốc là ổn.
  • Dạ, em cảm ơn.
  • Dương này, cô thấy hơi lạ. – Cô Hoa chăm chú nhìn cậu.
  • Vâng? – Dương ngạc nhiên
  • Bình thường cô thấy em hòa đồng thật nhưng chưa bao giờ động chạm gì tới một cô gái… - Cô nhìn sang nhỏ.
  • Em hiểu thưa cô. Nhưng nếu trước mắt cô có một người ngất thì cô sẽ làm như thế nào ạ? – Dương thoáng bất ngờ vì câu nói của cô nhưng cũng lấy lại nụ cười khẳng định nhìn vào mắt cô Hoa nói.
  • ừm. Bây giờ vào tiết học rồi đó. Em về lớp đi. ở đây cô sẽ chăm sóc cho bạn ấy.
  • Dạ, em xin phép. – Dương cúi đầu, nhìn nhỏ một cái rồi về lớp.
Đột nhiên chuông điện thoại của cô Hoa reo lên. Cô bắt máy rồi vội vàng gọi Dương lại.

  • Dương ơi, tiết đầu em học gì thế?
  • Môn lịch sử ạ. – Dương đứng lại, quay đầu nhìn cô
  • ừm… Cô có việc phải đi gấp rồi, nếu em không phiền thì chăm sóc bạn ấy dùm cô được chứ?
Dương khẽ nhíu mày, nhìn vẻ mặt lo lắng hoảng hốt của cô Hoa, cậu biết cô Hoa đang có chuyện gì đó rất gấp. Cậu gật đầu đồng ý. Cô Hoa mỉm cười rồi chạy vào phòng lấy túi xách rồi đi.
Dương bước vào phòng, nhỏ nằm ở đó. Khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, da mặt tái nhợt. Cậu ngồi bên cạnh, nhìn chỗ băng bó trên cánh tay rồi đặt tay lên trán nhỏ.

  • A… nóng quá! – Dương giật mình. – Haizz, thật là… Đã mệt rồi còn thích đấu khẩu nữa, giờ ngất luôn rồi đó. – Dương lắc đầu, khẽ mỉm cười.
Nhìn gương mặt của nhỏ, Dương hơi nhíu mày, có gì đó loang loang vậy nhỉ? Quay qua quay lại, cậu lấy một chiếc khăn ướt lau mồ hôi cho nhỏ, Dương giật mình.

  • Cái gì màu nâu thế? Chẵng lẽ… chẳng lẽ cậu ấy không rửa mặt sao?
Dương nhăn mặt, nhưng vẫn tiếp tục lau. Càng lau, Dương càng bất ngờ. da mặt nhỏ trắng mịn, không còn những vết tàn nhang lấm tấm trên mặt như ngày thường nữa. Bây giờ, gương mặt nhỏ xin xắn cực kì. Da trắng như sữa, đôi má phúng phính, nổi bật đôi môi nhỏ đỏ tươi lại cộng thêm đôi mắt kính nôbita khiến nhỏ trở nên ngộ nghĩnh đáng yêu vô cùng.

  • Như ơi là Như… Mình thật không hiểu nổi, cậu còn bao nhiêu điều khiến người ta ngạc nghiên nữa chứ?
Khẽ vuốt nhẹ má nhỏ, Dương chăm chú nhìn cô gái kì lạ đang nằm trước mặt mình kia. Trong lòng cậu lúc này có một cảm xúc khó hiểu. Dường như cậu đã tìm thấy một thứ gì đó rất quan trọng mà cậu đã đánh mất bấy lâu nay. Nhưng cậu cũng không biết đó là gì. Ở bên cạnh nhỏ, Dương cảm nhận được một điểu gì đó rất quen thuộc, rất nồng ấm hạnh phúc – ĐIều mà bấy lâu nay cậu không thể nhìn thấy được ở đâu khác ngoài cô ấy.
Đang suy nghĩ, bỗng dưng nhỏ mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đủ sức làm lay động trái tim ai đó. Nhỏ đang mơ, mơ một giấc mơ đẹp về kí ức bị đánh cắp…
--------o0o--------
Trong một cánh đồng cỏ, hai đứa trẻ đang nô đùa…

  • A… - Cô gái nhỏ khoảng chừng 8, 9 tuổi kêu lên…
  • Như ơi, cậu bị sao thế. – Một cậu bé trạc tuổi với giọng nói hiền lành, ấm áp chạy tới lo lắng hỏi.
  • Không sao… - Cô bé lắc đầu – Mình bị trặc chân một tí thôi à… - Cô bé mỉm cười, trấn an cậu nhóc.
  • Không sao thế nào được, bị trặc chân đau lắm đấy! – Cậu nhóc gõ đầu cô bé một cái. – Để mình đỡ bạn dậy.
Cậu con trai nắm tay, dìu cô bé đứng dậy. Nhưng ngay lập tức, cô bé nhăn mặt, ngồi xuống đất ôm chân.

  • Mình xin lỗi, Như ơi, cậu đau lắm không? Mình thổi cho bạn nhé!
  • Không, không cần đâu. Như đứng dậy được mà. – Cô bé cười xòa…
Không kịp phản ứng, cậu bé cúi xuống, phả những luồng hơi ấm áp vào chân cô bé, giúp cô bé cảm thấy đỡ đau hơn.

  • Đỡ đau hơn chưa? – Cậu bé quay sang nhìn vào gương mặt bầu bĩnh của cô bé hỏi.
  • Đỡ đau hơn nhìu rồi – Cô bé gật đầu, mỉm cười.
  • Giờ mình cõng cậu nhé! Trời sắp tối rồi. Mình về thôi.
  • Nhưng mà…
  • Không nhưng gì hết. Hay là Như muốn ở lại đây một mình – Cậu bé nghiêm nghị.
  • Như không muốn ở lại đây một mình đâu…
  • Vậy thì lên đi.
Cậu bé ngồi xuống, vỗ vỗ vào lưng. Cô bé mỉm cười ngây thơ, leo ngay lên lưng để được cõng. Vì cô bé sợ cảm giác một mình lắm. Bên cạnh cũng có một người nở nụ cười ấm áp. Cậu bé đi nhẹ nhẹ, từ từ trở về nhà.

  • Cậu mệt không?
  • Không đâu. Mình khỏe lắm. Mình có thể cõng cậu mải luôn cũng được.
Cô bé im lặng không nói gì. Từ từ, từ từ cúi xuống, cô bé đặt một nụ hôn lên đôi má ửng hồng của cậu.

  • Cảm ơn cậu nhiều nhé.
Đôi má cậu bé giờ ửng hồng hơn. Gương mặt tươi tắn hiện rõ. Hai đứa trẻ cứ thế vừa đi vừa đùa giỡn, kể những câu chuyện ngộ nghĩnh trẻ con cho tới khi về nhà…
--------o0o--------
Dương giật mình trước nụ cười của nhỏ. Trong một khoảnh khắc, trái tim cậu bị lệch nhịp, đập nhanh hơn. Dương cúi từ từ xuống, đưa mặt gần sát tới mặt nhỏ hơn và đặt lên trán nhỏ một nụ hôn nhẹ. Nhưng ngay sau đó cậu nhận ra hành động thái quá của mình. Cậu đứng thẳng dậy, đưa tay che miệng, đôi mắt bối rối nhìn ra chỗ khác.
Hành động vừa rồi của Dương đã thu trọn vào đôi mắt của một người đang đứng ngoài cửa. Cậu hơi sững lại khi nhìn thấy cảnh ấy, nhưng cũng lấy được vẻ bình tĩnh lạnh lùng vốn có, cậu đẩy cửa bước vào.
Cạch…

  • San? – Dương ngạc nhiên.
  • Sao? Bộ làm chuyện gì mờ ám nên mới giật mình vậy hả? – Hắn lạnh lùng nhưng có ý mỉa mai.
  • Không… Không có chuyện đó – với vẻ bình thản thường ngày, Dương đáp – Mình chỉ ngạc nhiên sao giờ này cậu lại xuống đây thôi?
  • À… Tôi chỉ muốn xem coi vịt què còn sống hay chết vậy thôi. – Hắn nhếch mép. – Dù gì cũng là do tôi mà… Với lại cậu biết tôi chán ghét môn sử, tiện thể trốn xuống đây luôn.
  • Vậy sao? Tùy cậu. Vậy bây giờ cậu ở lại xem coi cậu ấy có bị gì hay không đi. Tôi lên lớp đây. Trong lớp mà cả lớp trưởng lẫn lớp phó đều đi hết thì không hay đâu.
Vừa nói, Dương vừa bước ra cửa. Cậu không muốn mình trở nên mất kiểm soát khi gần nhỏ được. Trong phòng, hắn nhìn theo rồi đi đến gần nhỏ. Gương mặt hắn giờ đây toát lên một vẻ “gian tà”.

  • Như à… Giờ cậu chết chắc với tôi…
 
Sao ma mat tri nho ma lai van lay ten la như. Nguoi cuu cung dau co biet ten dau.

mình có một khung nhỏ giải thích rồi đó bạn.
tên của nhỏ bây giờ là Như do có một vật đi bên người của nhỏ ghi " Nguyệt Như"
còn họ bây giờ lấy họ Lâm. Mình ghi hôm thứ 6 rồi á ^^
còn vật gì thì từ từ tới lúc sẽ xuất hiện
 
Chap 13.2: Ác mộng.


Hắn nhìn xuống cánh tay vừa băng bó xong của nhỏ mà lòng hơi bứt rứt. Dù gì cũng do hắn khiến nhỏ bị vậy. Nhưng hắn lại lắc đầu “ đó là hậu quả cậu phải chịu vì dám đụng tới tôi, vịt què à…”. Hắn ngó xung quanh phòng và cũng kiếm được thứ hắn cần. Hắn ngồi xuống cạnh nhỏ đang ngủ, nhìn gương mặt nhỏ, hắn thoáng giật mình.

  • Mấy cái chấm chấm trên mặt vịt đâu rồi nhỉ?? À… Đúng là con gái, chắc cậu lại tốn cả một hộp phấn để dặm lên cho trắng đúng không? Nhìn vậy mà không ngờ lại điệu đà như mấy người ngoài kia… Thất vọng thật. – Hắn khẽ lắc đầu. – Vịt què à, cậu dám mắng tôi mặt mốc, để tôi cho cậu biết mặt ai mốc hơn ai.
Hắn mỉm cười nhếch mép và bắt đầu “công cuộc trả thù” của mình.
Sau 2 phút, hắn đứng dậy , phủi phủi tay rồi nhìn lại thành quả. Mặc dù hắn đã cố gắng lắm nhưng gương mặt của hắn vẫn đỏ lên vì nhịn cười. Nhỏ vì mệt và một lý do khác nên nhỏ chưa tỉnh lại, đôi lúc chỉ hơi khẻ nhíu mày rồi quay đầu đi thôi.
Hắn đút hai tay vào túi quần, lững thững bước ra ngoài, đầu hơi ngoài lại về phía nhỏ.

  • Không ngờ mình lại có khiều như thế… Hà hà, cậu đừng trách tôi nhé!
Vừa mở cửa, hắn khựng lại, hắn nhớ ra một chuyện mà hắn quên mất. Hắn rút từ trong túi quần ra chiếc điện thoại rồi ghi lại thành quả của mình.

  • Như vậy là huề nhé, vịt què!
Hắn mỉm cười rồi quay lưng trở vồ lớp.
-----o0o-----

  • Sao cậu lại về lớp? – Dương nhìn hắn hỏi.
  • Vịt có bị gì đâu? Cứ để vịt nằm nghỉ đi. Lát ra chơi lên thăm sau. – Hắn bình thản trả lời.
Hắn về chỗ, lấy sách vở bắt đầu tiết học.
-----o0o-----
Ở phòng y tế, nhỏ lại gặp một việc mà nhỏ không hề muốn. Nói đúng hơn là nhỏ rát sợ phải gặp nó.
Lại giấc mơ ấy, không, là ác mộng. Nhỏ nhìn thấy mình đang nằm trong vũng lầy, xung quanh toàn màu đen tối và mưa ào ào tạt vào người nhỏ. Nhỏ quơ quơ tay đi trong màn đêm ghê sợ, đột nhiên nhỏ vấp vào cái gì đó khiến nhỏ ngã nhoài, cả người ướt đẫm chất lỏng trong lầy ngập tràn.
Tanh… một mùi tanh xộc vào mũi nhỏ. Mắt nhỏ điều tiết tốt hơn, xung quanh trời dường như sáng hơn giúp nhỏ có thể nhìn thấy mọi thứ một cách mờ ảo.

  • Cái gì vậy? – Nhỏ ngồi dậy, lấy tay lau lau người, tay quẹt luôn vào mặt. – A, tanh quá!
Nhỏ nhìn kĩ chất lỏng ấy hơn. Nó không như nước bình thường mà đó hơi sánh lại. Th71 chất lỏng ấy cứ theo mưa mà quấn lấy người nhỏ.

  • Nó có màu… đỏ sao?? – Nhỏ bất ngờ. – Máu…
Mắt nhỏ giờ tốt hơn, xúc giác của nhỏ cũng rất tốt nên không thể lầm được. Máu ở khắp nơi, xung quanh nhỏ chỉ toàn máu. Cơn mưa này cũng là máu. Nhỏ hoảng hồn, bật dậy định chạy nhưng lại vấp vào cái vật vừa nãy. Nhỏ lồm cồm bò dậy. Nhìn vào “vật” đã ngáng chân nhỏ.
“Cái tay??” – Tâm trạng của nhỏ giờ càng hoảng hơn. – Á…
Nhỏ hét lên khi nhìn vào toàn bộ vật mà nhỏ vấp. Một người phụ nữ tóc dài xõa hết mặt, cả người bao phủ chỉ một màu đỏ tươi của máu. Cảm giác than thương trong nhỏ trỗi dậy và nhỏ bất giác gọi lên:

  • Mẹ… mẹ ơi… Mẹ… Đừng nằm im như vậy, dậy đi mẹ ơi… Con đây mà…
Nhỏ thét lên, nhỏ nấc, nấc nghẹn. Nhỏ sợ cảm giác này. Nhỏ cố vén mái tóc người phụ nữ ra, nhưng không hiểu sao, càng vén thì tóc lại càng nhiều, khiến nhỏ không thể nào nhìn được gương mặt thân thương ấy… Nhỏ không khóc, đúng hơn là nhỏ không khóc được. Nhỏ quá sợ với cảnh trước mắt. Nhỏ ôm chầm lấy người phụ nữ bất động, lay lay gọi nhưng trả lời lại nhỏ chỉ có tiếng mưa ào ào.
Nhỏ buông thõng một tay xuống thẫn thờ. Nhưng đột nhiên tay nhỏ hình như đang chạm vào một bàn tay khác. Nhỏ quay mặt lại, nhìn ảnh trước mắt khiến nhỏ suýt ngất. Một người đàn ông đang ngồi trên một chiếc ghế, đầu ngước ra sau, đôi mắt mở trừng nhìn nhỏ, khuôn mặt cũng như toàn thân nhuốm máu nên nhỏ cũng không nhìn thấy được gương mặt ấy. Cả người nhỏ run bắn lên. Nhỏ thấy người nhũn ra trước những gì nhỏ thấy.

  • Ba…
Nhỏ bật lên yếu ớt, đưa tay run run chạm vào mặt người đàn ông kia. Cố gắng lấy can đảm, nhỏ dùng tay để vuốt mắt cho người đó. Nhỏ đuối sức, nước mắt lúc này mới bắt đầu tuôn chảy. Nhỏ đưa tay lay lay hai người đang bên cạnh mình, khóc thét lên trong vô vọng…

  • Đừng bỏ con mà… Đừng mà…
------o0o------

  • Đừng…
Nhỏ bừng tỉnh, cả người nhỏ ướt đẫm mồ hôi. Cả người nhỏ ê ẩm và mệt mỏi. Nhỏ vừa ngồi dậy th.ì đúng lúc Dương và hắn bước vào. Nhỏ quay sang nhìn và…

  • A hahaha… haha… - Chào đón là một trận cười giòn giã của hắn.
Nhỏ ngớ người, chẳng hiểu gì, nghiêng đầu quay sang nhìn Dương. Cậu bạn nhỏ cũng đang cố sức vật lộn với cơn cười, cả mặt đỏ bừng lên, 1 tay bụm miệng, 1 tay ôm bụng.
Nhỏ nhíu mày, mặt ngơ ngác lướt qua lướt lại hai người đang bị “liệt nút cười” trước mặt mình.

  • Hai người làm gì mà cứ cười vậy? – Nhỏ bực mình.
  • Haha… nhìn cậu… trời ơi, chết mất thôi.
Hắn tính nói gì đó, nhưng nhìn gương mặt của nhỏ ngố không chịu được. Cho dù là do hắn làm và hắn cũng đã thấy nhưng bây giờ lúc nhỏ tỉnh thì nhìn nhỏ trông buồn cười hơn.

  • Nguyệt… Nguyệt Như… phì… Cậu lấy cái gương soi đi. – Dương chịu không nổi, quay mặt sang chỗ khác cười.
  • Mặt mình dính gì à??
Loay hoay lấy cái gương gần đó, vừa đưa lên soi thì nhỏ đã vất luôn cái gương xuống gi.ường. Cái gì vậy trời? Mặt nhỏ giờ chẳng khác thằng hề. Hai “ria hùm” cong vút xuất hiện trên miệng của nhỏ, miệng nhỏ cũng bị vẽ vừa đen, vừa to,dười còn vẽ lưa thưa cọng râu “dê” vào đó. Mũi nhỏ hưởng trọn một hình “nốt ruồi” đen thui “xinh xắn” nằm chễm chệ. Hai vòng tròn ngoáy ngoáy trên mắt kình cộng thêm vài nếp nhăn trên trán nữa. hèn gì nãy giờ nhỏ thấy gì đó che khuất tầm nhìn.
Mặt nhỏ mếu lại, hai tay liên tục dụi dụi xoa xoa gương mặt đầy thành quả của hắn. Nhìn hành động của nhỏ y như con nít bị chọc. Nhỏ vừa mếu máo, vừa lau lau má, đưa mắt thăm dò nhìn sang Dương và dừng lại ở hắn đang cười nắc nẻ.

  • là cậu đúng không?
  • Phải, sao? Đẹp chứ? Không ngờ hoa tay tôi lại vẽ đẹp thế kia. Haizz, vậy mà bấy lâu nay không biết… - hắn lúc này lấy lại vẻ bình tĩnh như thường, nhìn nhỏ châm chọc.
  • Cậu… Cậu dám vẽ bậy lên mặt tôi?
  • Không chỉ thế thôi đâu. Do là “kiệt tác” đầu tay nên tôi còn lưu lại nữa nè.
Hắn rút điện thoại ra, mở hình cho nhỏ xem. Tức lại càng tức, nhỏ nóng cả mặt, muốn đứng thẳng dậy giựt điện thoại nhưng không được. hắn nhanh nhẹn lùi về sau khiến nhỏ bị ngã lăn xuống đất.

  • A… - Nhỏ ôm tay của mình kêu lên.
  • Như… cậu không sao chứ? – Dương nhanh chóng chạy lại đỡ nhỏ.
Mặt nhỏ nhăn nhó, tay run lên khiến hắn cũng giật mình, chạy lại đỡ nhỏ lên gi.ường.

  • Cái này là do cậu, không trách tôi được. – hắn “thanh minh”
  • Cậu…
nhỏ tính nói gì đó, nhưng bộ óc nhanh nhẹn đã bật đèn. Có cách trả thù rồi. Nhỏ nhìn thấy cây bút lông mà vừa nãy hắn vẽ nhỏ đang nằm ngay đầu gi.ường của nhỏ. Tay nhỏ luồn ra sau và cầm được cây bút lông. Nhỏ ngay lập tức đổi giọng.

  • San à…
  • Gì? – Hắn giật mình với giọng nói nhỏ nhẹ hiếm thấy của nhỏ. Nhưng là hiếm với hắn thôi.
  • Cậu… bây giờ tôi mới biết cậu đẹp thật. – Mặt nhỏ bắt đầu nổi chữ “gian”
  • Còn… còn phải nói! – Hắn “ngượng”.
Lúc này hắn đang đỡ nhỏ nên gương mặt hắn khá gần mặt nhỏ. Dương bên cạnh thấy biểu hiện như vậy cũng nhanh chóng hiểu ra nhỏ dự tính làm gì, nhưng chỉ thắc mắc là nhỏ sẽ làm gì thôi.

  • Hì… Cậu tốt thật. – Nhỏ tiếp tục chọc hắn.
  • Sao?
  • Tôi chọc cậu vậy mà cậu vẫn đỡ tôi dậy lúc tôi ngã, hình như lúc tôi ngất cậu cũng ở bên cạnh trông tôi… Cậu… cậu thật tốt… - Nhỏ ngập ngừng, cúi đầu xuống.
  • Cái đó… Có gì đâu chứ. – trong lòng hắn đang rối bời. vừa ngạc nhiên lại vừa thấy vui.
  • Hì, san nè…
  • Gì?
  • Cúi xuống gần cái coi, mình muốn nói cái này, hì hì, nói nhỏ được thôi, tại… tại có…
  • À… - Hắn nhìn sang Dương, Dương nhún vai, quay đầu sang chỗ khác, lòng có cảm giác gì đó hơi khó chịu. – Cúi vầy được chưa?
  • Nữa… - Nhỏ ra vẻ bộ mặt “cún con”
  • Nè, nói gì nói đi.
Hắn cúi sát xuống mặt nhỏ, nghiêng tai để nghe nhỏ “tâm sự”. Nhỏ thì thầm.

  • Tôi… - Mắt nhỏ giờ lộ rõ sự nghịch ngợm trái lại mặt hắn lại toát lên vẻ đắc chí – Ghét cậu nhiều lắm!
Nhò hét vào tai hắn, cộng them cái tay lanh lẹ vẽ luôn một đường râu trên mép hắn.
Hắn giật nhảy cả người ra ngoài ôm tai. Lần này là lần thứ hai nhỏ hét vào tai hắn như thế. Nhỏ ngồi ôm bụng cười nhìn vẻ mặt biến sắc của hắn.

  • hahaha, trông mặt cậu dễ thương quá đi! Hahaha…
Dương cũng hóa đá trước hành động của nhỏ. Quả thật không ai có thể biết được nhỏ đang nghĩ gì và sẽ làm gì. Trước đó là tỏ vẻ thân mật, ngượng ngùng, và bây giờ là vẻ mặt đắc thắng. Nhỏ bị bệnh mà giọng hét còn khỏe hơn người bình thường nữa.

  • Vịt què… cậu biết tay tôi.
Một tay ôm tai, hắn tức giận bước tới định túm áo nhỏ để hét trả lại nhỏ. Nhưng đúng lúc đó, cô Hoa trở về.
 
Chap 14: Phòng y tế.

Dạo gần đây mình gặp chút rắc rối nên tâm trạng ảnh hưởng tới việc viết truyện
cho nên chap mới có nhiều vấn đề + lỗi lắm :KSV@17:
mong mn bỏ qua cho mình nha
xl mn nhìu nhìu

Chap 14: Phòng y tế.


  • Ủa? em tỉnh rồi sao?... – Cô hoa sửng lại khi nhìn vào mặt nhỏ và hắn – Mặt… mặt hai em sao thế này?
Nhỏ đầy hắn ra, lấy tay lau lau mặt, mắt liếc xéo nhìn hắn. Hắn cũng vội quay người lại lau vết mực nhỏ vừa quẹt lên. Dương cười.

  • Không có gì đâu cô. Mà cô xong việc rồi ạ?
  • Ừ, vừa rồi người ta nói con cô đi lạc, nhưng thật ra bố nó đón đi chơi rồi. Hôm nay sinh nhật nó mà. – Cô mỉm cười gật đầu nhìn Dương. – Mà tay em hết đau chưa? – Cô quay sang hỏi nhỏ.
  • Dạ? – Đang lau mặt, đột nhiên bị hỏi nên nhỏ hơi giật mình. Nãy giờ nhỏ cử động toàn tay phải còn tay trái nhỏ chỉ hơi nhúc nhích nên nhỏ không biết đỡ hay chưa.- Dạ chắc không sao đâu ạ. – Nhỏ cười xòa, đưa tay phải lắc lắc.
  • Tiếc nhỉ? Tôi tưởng tay cậu què rồi chứ? Như vậy mới giống vịt què hơn mà. – Hắn nhếch mép cười.
  • Nè! Đồ mặt mốc. Cậu nói ai là vịt què hả? Do cậu mà tôi bị vậy đó.
  • Do cậu hậu đậu thôi, tôi không có liến quan.
  • Cậu… - Nhỏ tức giận, nhấc tay trái lên – A… - Mặt nhỏ nhăn nhó lại, ôm tay.
Hắn cũng giật mình, Dương cùng cô Hoa chạy lại, nhìn nhỏ lo lắng.

  • Em chưa lành hẳn đâu. Do bị nhiễm trùng nặng, lại không sơ cứu lúc vừa mới bị nên tay cử động sẽ đau. Nhưng chắc cũng mau lành thôi. Em uống thuốc đi, cô lấy cho.
Cô Hoa đứng lên, quay sang tủ thuốc lấy cho nhỏ. Vừa nghe nhắc đến thuốc, nhỏ đã tròn mắt hóa đá. Một lúc sau nhỏ cử động được thì lúc đó thuốc đã kề miệng.

  • Thuốc đây. Em uống đi.
Mặt nhỏ méo mó, nhìn viên thuốc “to đùng” (với nhỏ thôi) rồi đưa mắt nhìn cô.

  • Phải uống ạ… - Nhỏ mếu máo.
  • ừ.
  • Không uống được không cô. Em không uống thuốc đâu. – Nhỏ lắc đầu nguầy nguậy, lấy tay đẩy đống thuốc ra xa.
  • Cậu phải uống mới hết chứ. – Dương nghiêm giọng.
  • Không uống. – Nhỏ quay đầu sang chỗ khác.
  • Uống.
  • Không.
  • Uống.
  • Không.
  • Thôi thôi, hai em nói qua nói lại cô chóng mặt quá. Em không uống thuốc thì không sao, cô sẽ đổi cho em.
  • Dạ… hì, đổi gì ạ? – Nhỏ hớn hở.
Dương hơi khó chịu, quay sang nhìn nhỏ. Nhỏ mỉm cười châm chọc. Cô Hoa loay hoay một hồi rồi quay lại, mỉm cười hiền dịu.

  • Em không uống thuốc cũng không sao. Cô tiêm cho em một liều là được.
  • Chích hả cô? – Nhỏ tròn mắt, há hốc miệng nhìn chiếc kim tiêm. – Á… em không chích đâu. – Nhỏ lùi ra xa.
  • Hahaha… Vịt què, mặt cậu đa cảm thật đấy. Không uống thuốc giờ lại không chích. – Đột nhiên hắn tiến tới gần nhỏ, gương mặt gian xảo hiện lên. – Hay cậu muốn cả hai. Tôi giúp cho.
  • Em đừng hù bạn ấy thế. – Cô hoa lên tiếng – còn em, giờ em uống thuốc hay là tiêm thuốc.
Nhỏ nhìn qua đống thuốc rồi nhìn cây kim tiêm nhọn hoắc mà nuốt nước bọt. Đó là hai thứ mà nhỏ ghét nhất. Nhỏ không sợ đau nhưng không hiểu sao nhìn cây kim tiêm là nhỏ nổi da gà. Quay sang Dương, cậu cũng không nói gì, chỉ ngồi cười, còn hắn thì gương mặt đầy “sát khí”.

  • Em đỡ rồi mà cô. – Nhỏ nhìn cô Hoa với ánh mắt “thỏ con” – Em không sao đâu, mấy ngày là khỏi thôi à.
  • Không được – Ngay lập tức Dương lên tiếng khiến nhỏ giật mình. – Cậu nói vậy tới hồi lại xỉu thì sao? Không phải mình quan tâm cậu mà là mình không muốn lớp bị rối loạn thôi.
Nhỏ ỉu xìu. Nếu vậy thì nãy giờ không phải là Dương quan tâm tới nhỏ mà là Dương lo nhỏ sẽ gây ảnh hưởng tới lớp.

  • Phải rồi. Cậu phải uống thuốc để khỏe, chứ đừng nằm đây ăn vạ, gây tiếng xấu cho tôi. – Hắn cũng chen vào.
  • Xí… yên tâm, tôi có chết cũng không muốn đụng gì tới cậu đâu. Mắc công tôi lại bị mấy yêu nhền nhện chặn đánh lần nữa.
Nhỏ vừa nói thì ngay lập tức bịt miệng lại. Nhỏ bết nhỏ đã lỡ lời. Hắn ngạc nhiên.

  • Cậu bị đánh sao?
  • Không. Không có đâu. – Nhỏ lắc đầu.
  • Không cái gì? Hôm đó mình không tới thì chắc cậu cũng nhừ xương rồi chứ lại. – Dương nhíu mày.
  • Dù gì mình có bị gì đâu. Với lại hôm đó cậu không tới, mình cũng sẽ cho mấy ả một trận rồi chứ bộ.
Nhỏ chu môi, vung tay khiến đụng tới vết thương. Nhỏ nhăn nhó nhưng rồi cũng phì cười. Vì nhỏ không muốn bị uống thuốc hay tiêm gì đâu.
Sau một hồi “chống đối”, cuối cùng nhỏ cũng đành phải cầm mấy viên con nhộng “bự chảng” đưa vào miệng trước bao nhiêu con mắt đang chăm chú nhìn ngắm. Vừa uống thuốc xong thì nhỏ đã nhăn mặt, lè lưỡi, khôn mặt ngố đến phát cười.

  • A… đắng… đáng quá! Trời ơi…
Dương nhìn nhỏ bật cười, đột nhiên nhét vào miệng nhỏ một cục kẹo, nhỏ im re, không kêu la nữa, nhìn Dương mỉm cười.

  • Hết đắng chưa? – Dương hỏi. nhỏ gật đầu. – vậy thì nằm yên ở đây đi. Mình vào lớp đây.
Dương đứng lên, kéo hắn về lớp và không quên chào cô Hoa. Hắn nãy giờ đứng im không nói gì. Vì hắn mà nhỏ gặp toàn rắc rối. Lạ thật, chẳng phải buổi đầu hắn nhất định sẽ đuổi nhỏ ra khỏi trường trong vòng một tuần sao? Chẳng phải hắn đã bày kế để nhỏ bị đánh đòn? Sao lần này hắn lại thấy lỏng bứt rứt, lo lắng?
Hắn cúi đầu chào cô Hoa rồi cùng Dương về lớp. Nhỏ không muốn ở lại đây, nhưng sợ ảnh hưởng như Dương nói nên nhỏ cũng cúi đầu, nằm ngủ.
--------o0o--------

  • haiz… Chán quá… quá chán…
Nhỏ than thở sau khi “tung hoành” một vòng trong phòng y tế khiến cô Hoa bực mình bắt nhỏ ngồi im trên gi.ường. Tính đã 2 tiết trôi qua nhưng không ai vào thăm nhỏ hết. Nhỏ ngầm thuốc ngủ nên ngủ suốt một tiết, còn bây giờ thì ngồi phá, hết nhấc lọ này lên thì lại ngắm cái lọ khác.
Reng…reng…reng…

  • hức, ra chơi rồi. Cô ơi, cho em về lớp được không ạ? – nhỏ năn nỉ.
  • tay em chưa được cử động nhiều. Với lại, vừa rồi, Dương nói với cô là để em nằm hết buổi rồi mới được về. – cô Hoa vừa gõ gõ máy tính vừa trả lời nhỏ.
Mặt nhỏ ỉu xìu, tay vẽ vẽ xoay xoay lên nệm.

  • Nguyệt Như! – một giọng nói cất lên.
 
Chap 15: Lời cảnh cáo

chap này viết vội nên còn nhìu sai sót
mong mn bỏ qua cho mình nha :KSV@17:
thanks mn nhìu lắm

Chap 15: Lời cảnh cáo.

BỐP…
Nhỏ vừa bị kéo lên sân thượng thì ngay lập tức nhận một cái tát mạnh kèm dấu 4 móng tay kéo dài trên mặt của không ai khác – Tuyết Nghi.
Nhỏ giật mình ôm má, định đánh trả. Nhưng nhỏ ngừng lại, nhỏ phải nhịn, nhỏ không muốn gây ra rắc rối cho gia đình ông Lâm.

  • Hừ! Mày biết lý do tao tặng mày cái tát rồi đấy! – Cái giọng lanh lảnh xuyên thấu của Tuyết Nghi vang lên, vừa lấy khăn lau tay, Nghi vừa tặng nhỏ một ánh nhìn sắc lạnh. – Thứ nhất là tao trả lại cái tát hôm bữa – Nghi hất cằm nhỏ lên, đưa móng tay cào nhẹ theo vết mà đỏ ửng của nhỏ - Thứ hai là bài học dạy dỗ mày. Tao đã cấm mày đụng tới hai người đó mà mày không nghe.
  • Phải… - Giọng “vàng anh” của người bên cạnh Nghi lúc này mới “hót” - Cô bé chỉ khoảng lớp 10, 11, mắt to tròn, đen, gương mặt bầu bỉnh xinh xắn, ăn mặc ngắn không thể ngắn hơn– Ve vãn anh Dương thì không nói, lại dám ve vãn anh San của chị Nghi sao?
  • Để tụi em cho nó một trận. – Hai người còn lại trong đám bước tới lên tiếng.
  • Không cần đâu. Dưng vậy đủ rồi. – Nghi quay sang nhìn đứa vừa lên tiếng rồi đe dọa nhỏ. – Đây là cảnh cáo. Mày hãy nhớ đấy! Nếu còn lần sau thì sẽ mạnh hơn thế này…
Dứt lời, Tuyết Nghi lại “tặng” nhỏ thêm một “vết tay xinh xắn” ngay má trái mà Nghi vừa “tặng” lúc đầu.
Nhỏ ngã xuống đất, má nhỏ nóng rát, móng tay Tuyết nghi in sâu vẽ lên từng đường xước rõ rệt. Hất tóc, nhìn nhỏ khing bỉ, Nghi phủi áo bỏ đi.
Đầu nhỏ choáng váng, nãy giờ nhỏ cố gắng nhẫn nhịn, không biểu lộ ra ngoài sự căm tức. “Nhịn cũng có giới hạn của nó. Chỉ lần này thôi. Phải nhịn. Phải nhịn.” Nhỏ cố gắng nhẫn nhục, chống tay đứng dậy nhìn về phía Tuyết Nghi.

  • Đây là lần cuối tôi nhịn bạn. Nhưng sẽ không có lần sau đâu. – Ánh mắt nhỏ bất chợt vô cảm, người ngoài nhìn vào có thể cảm thấy cái lạnh chạy dọc sống lưng.
--------o0o--------

  • Nguyệt Như! Nãy giờ cậu đi đâu thế? – Vừa nhìn thấy Nguyệt Như bước vào cửa phòng y tế, Dương liền lên tiếng.
  • À… hì… Có gì đâu. Trong này nóng nực nên mình ra ngoài hóng gió một tí.
  • Hóng xong bị gió nhập nên về chứ gì? Vịt đúng là vịt, không ngồi yên được một chỗ. – Hắn ngồi trên ghế không nhìn nhỏ, lạnh lung nói nhưng có ý mỉa mai.
Nhỏ một tay ôm má, vừa xụ mặt nhìn hắn rồi quay sang Dương cười tươi.

  • Nè! Có phải hai cậu nhớ mình nên mới xuống đây thăm mình không hả?
  • Mơ giữa ban ngày à! – Nhỏ vừa dứt lời thì hắn liền nói. – Tôi chỉ lo cậu phá tan cái phòng y tế nên xuống trị cậu một trận thôi.
  • Gì chứ? Cậu xuống trị tôi á! Người mơ là cậu thì đúng hơn. – Nhỏ hất mặt chọc lại hắn.
  • Thôi, hai cậu cứ như lữa với nước, đụng nhau là gây lộn. Ngừng ở đây đi, đây là phòng y tế chứ không phải cái chợ đâu. – Dương nhíu mày, cắt dứt “cuộc đấu khẩu”. – Mà cậu không bị sao chứ?
  • Hở? Bị gì? – Nhỏ ngơ ngác hỏi, tay vẫn ôm má, che dấu tay mà Nghi tát nhỏ.
  • Thì chẳng phải vừa nãy cậu đi với Tuyết Nghi sao? – Dương dò hỏi.
  • Ờ… Hì, thì ra nói chuyện rồi vô thôi,có gì đâu chứ! – Nhỏ cười xòa cho qua chuyện.
  • Thật không?
  • Thật mà!
Nhỏ vừa nói, vừa dươn đôi mắt “vô số tội” nhìn Dương, tay chỉ chỉ vào mặt mình mỉm cười.

  • Mặt mình thế này mà cậu không tin sao?
  • Mặt vịt thì ai mà tin được. – Hắn chen vô.
  • Nè! Tên mặt mốc kia, cậu nói gì đó hả?
Nhỏ bật người lên, lừ mắt rồi tính chạy tới “cấu xé” trả thù hắn. Nhưng lúc đó Dương đột nhiên lên tiếng khiến nhỏ giật mình.

  • Sao nãy giờ cậu ôm má hoài thế? Mặt cậu bị gì sao?
  • Đâu… đâu có gì đâu. Nhỏ lùi ra xa né tránh cánh tay Dương đưa ra trước mặt nhỏ, nhỏ xua xua tay mỉm cười. – Không có gì thật mà.
Đang lùi thì vấp phải chân hắn khiến nhỏ suýt ngã. Hắn hơi nghiêng người nhìn mặt nhỏ rồi xoa xoa cằm.

  • Phải rồi đó! Nãy giờ tôi thắc mắc sao vịt cứ lấy tay che má hoài. Hay là… - Mắt hắn lóe lên tia gian xảo – Hay là cậu thích nét vẽ vừa nãy của tôi quá nên cố tình để lại làm kỉ niệm?
Nhỏ suýt ngã vì “suy luận thiên tài”của hắn.

  • Không có chuyện đó. Tuyệt đối không. – Nhỏ cự tuyệt.
  • Vậy thì bỏ tay ra đi. – Hắn tiến tới.
  • Phải rồi, không có gì thì cậu bỏ tay ra đi. – Dương cũng len tiếng.
  • Không có mà! – Nhỏ nhắn mặt.
Cố gắng lùi ra sau, nhưng nhỏ lại đụng cánh cửa. Nhỏ không muốn gây chuyện nên cố gắng xua xua tay đầy hắn với Dương ra. Nhưng rốt cuộc nhỏ cũng phải “giơ cờ trắng” trước chiêu “chọc lét” của Dương và hắn.

  • Mặt cậu…- Dương giật mình nhìn mặt nhỏ.
Hắn đứng bên cũng bất ngờ không kém. Má nhỏ đỏ ửng, ít nhất cũng 7 vết xước chảy máu. Nhìn sơ cũng biết là bị tát. Nhỏ chen ra ngoài, quay sang mỉm cười.

  • Không có gì đâu mà. Do tôi sơ ý đi cầu thang té chà mặt vào đất thôi. Hì, chẳng phải mặt mốc cũng nói tôi hậu đậu sao.
Nhỏ gãi gãi đầu. Dương nhăn mặt, nhưng cũng không nói gì, kéo tay nhỏ ngồi xuống ghế.

  • ngồi đây đi, mình lấy thuốc bôi cho cậu.
  • Kh…
  • Im lặng – Nhỏ chưa kịp nói thì Dương đã bắt nhỏ ngồi yên. Vì Dương biết câu nhỏ sắp nói là “ không sao đâu mà”.
  • Đồ vịt què. Đúng là vịt què. Không những hậu đậu mà còn ngốc nghếch nữa. – Hắn ngồi bên cạnh, lắc đầu, thở dài trách móc.
  • Kệ tôi. Không liên quan tới cậu. Hứ! – Nhỏ bĩu môi chọc lại.
Đứng gần tủ thuốc, Dương quay ra nhìn nhỏ đang ngồi trên ghế nghiêng đầu, mỉm cười, chân đung đưa như đứa trẻ mà lắc đầu.

  • Như à. Cậu ngốc thật. Bị người ta đánh mà còn chối nữa. Lúc nào cũng nhận về mình. Cậu nghĩ mỉm cười, nhẫn nhịn thì chuyện sẽ qua sao?
Đôi mắt xa xăm nhìn nhỏ, nhưng đột nhiên hình ảnh cô bé 5 năm trước hiện lên trong đầu Dương. Cậu lập tức xua tan suy nghĩ của mình, quay đầu tìm lọ thuốc, cô Hoa vừa ra ngoài có việc, Dương cũng rành về thuốc nên có thể tự lấy.
Không được nghĩ lung tung. Tuy cậu ấy giống tên, nhưng tuyệt đối không thể nào là cô ấy. Tuyệt đối không được nhầm lẫn tình cảm. Chỉ một mình cô ấy thôi.
 
Chap 17: Âm thanh kì lạ.

do mình gặp chuyện buồn, nên chất lượng truyện không được tốt, còn nhiều sai sót
mọi người bỏ qua cho mình nha
thanks mn nhìu nhìu ^^

Chap 17: Âm thanh kì lạ.
Sau một hồi suy nghĩ, Dương đi ra với gương mặt niềm mở, trên tay cầm theo lọ thuốc và băng cá nhân. Nhỏ ngước nhìn mỉm cười rồi ngồi im cho Dương bôi thuốc.

  • Tùng Dương à! – Nhỏ lên tiếng.
  • Ừ! Mình nghe. – Vừa dán miếng băng cá nhân, Dương vừa trả lời, mắt vẫn không rời khỏi má của nhỏ.
  • Hì hì, sao tự dưng mình thấy cậu giống bảo mẫu quá! – Nhỏ mỉm cười chọc ghẹo.
Dương giật mình rồi “hóa đá” với “mỹ từ” nhỏ vừa đặt cho cậu: bảo mẫu. Hắn một bên đang ngả người trên ghế xoay, nghe nhỏ nói vậy thì hành động đầu tiên của hắn là bật dậy nhìn nhỏ rồi quay sang nhìn cậu bạn “hóa đá”.

  • Ha ha… bảo mẫu sao? – Hắn tròn mắt rồi đột nhiên ôm bụng cười – một nụ cười đối với nhỏ là bình thường, nhưng với những người khác là một việc hiếm thấy. – ha ha ha… hay, hay lắm. Vịt què à! Giờ tôi mới để ý đó!
  • Cậu im lặng được không? – Dương khẽ quay nhìn hắn. – Nguyệt Như, cậu cũng tốt bụng thật nhỉ?
  • A… hà hà… Đâu có gì! Mình chỉ thấy giống giống thì thuận miệng nói thôi. Không có ý gì đâu mà.
Nhỏ day day hay ngón tay, nhìn Dương rồi cúi đầu xuống. Chỉ vì không khí im lặng nên nhỏ không chịu được, tìm đề tài nói nhưng đâu nghĩ sẽ khiến Dương bực mình như thế.
Hắn ngồi xuống lại chiếc ghế, xoay xoay. Lúc này hắn cũng khá ngạc nhiên vì hành động vừa rồi của mình. “Cười sao? Mình vừa cười? Vì câu nói của vịt què sao?”. Hắn nhíu mày, xua tan suy nghĩ vừa rồi, cẩn thận nhắc nhở bản thân không cho phép vượt quá giới hạn lần nào nữa, đặc biệt là vì nhỏ.
Đang dán nốt miếng băng cá nhân lên má nhỏ, bỗng dưng Dương nghe thấy một âm thanh rất lạ.
ột… ột… ột… ộttttt….

  • Nguyệt Như! – Dương ngồi hẳn dậy.
  • Hở? – Nhỏ ngơ ngác nhìn.
  • Bạn… nghe thấy tiếng gì không? – Dương khẽ nhíu mày.
  • Tiếng gì?
Ột… ột ột… ột ột ộtttt…

  • Đúng! Có tiếng gì đó. – Hắn nghe Dương hỏi cũng chú ý lắng nghe.
  • Mình có nghe thấy tiếng gì đâu? – Nhỏ ngây người nhìn Dương rồi ngó hắn.
  • Mình nghe thấy mà. – Dương khẳng định.
  • Tôi cũng thế! – Hắn cũng ủng hộ ý kiến của Dương. – Không tin thì cậu ngồi im lắng nghe thì sẽ thấy.
Nhỏ gật đầu, cả ba ngồi im lặng để “thám thính” cộng “điều tra” nguồn gốc của âm thanh kì dị ấy.
1s… 2s…3s…

  • Có thấy gì đâu? – Nhỏ lên tiếng trước.
Vừa dứt câu thì âm thanh lại nổi lên.
ộttt… ột… ột…

  • Á… - Nhỏ giật mình, lấy tay ôm bụng rồi nhìn hai người còn lại mỉm cười. – Mình có nghe thấy tiếng gì đâu mà. Chắc hai cậu suy nghĩ nhiều thôi à. Thôi mau lên lớp đi, sắp vào lớp rồi.
Vừa nói, nhỏ vừa đứng lên kéo tay Dương với tay hắn đi nhưng bị hắn chặn lại. Nhỏ nhăn mặt.

  • Đứng im. – hắn ra lệnh.
Ột… ột… ột…

  • Là cậu? – Cả hai người con trai cùng đồng thanh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mặt đang đỏ lên vì xấu hổ của nhỏ.
  • Là cậu đúng không? Vịt què – Hắn đứng dậy, đặt tay lên vai nhỏ, nhếch mép cười nham hiểm. – Thì ra âm thanh bí hiểm phát ra từ đây.
  • Có… có đâu. – Tay nhỏ ôm bụng, cố gắng “đán áp” cuộc “nổi dậy của bao từ nhở”, mặ nhăn nhó cố nặn ra nụ cười cầu hòa. – Thật không có mà.
  • Cứng đầu nè! – Hắn vừa nói, vừa búng vào trán nhỏ một cái rõ đau. – Cậu thật là một người ồn áo và thích náo nhiệt đấy! không làm ồn bằng miệng được thì lại nhờ… - Hắn nhìn xuống bụng nhỏ - Nhờ bao tử làm ồn giùm. Đúng là vịt què mà.
Nhỏ xoa xoa cái trán tội nghiệp, cúi đầu, hai má phồng lên, một phần vì thẹn, một phần vì tức hắn. “ai nói tôi thích làm ồn chư1 Tại cái bụng tôi không được đáp ứng đầy đủ thôi. Đồ mặt mốc đáng ghét!” Nhỏ liếc xéo nhìn hắn căm phẫn.
Dương nãy giờ ngồi tủm tỉm cười hay nói đúng hơn là cười đến nỗi té lăn ra gi.ường, bây giờ lấy lại được vẻ mặt nghiêm nghị bình thường đứng lên đến gần nhỏ. “ Hức, hết tên mặt mốc rồi giờ chẳng lẽ Dương cũng muốn “xử” tội mình sao?”. Vẻ mặt nhỏ khổ sở, đứng im chịu trận. Nhưng không ngờ vừa tới gần nhỏ, Dương liền kéo tay nhỏ lôi đi.

  • Đi thôi.
  • Đi… đi đâu? – Nhỏ khựng lại.
  • Xuống căn tin. Chẳng lẽ cậu muốn để lát nữa lên lớp cho mọi người tò mò vì âm thanh kì lạ sao? – Dương quay lại nhìn nhỏ mỉm cười.
  • Mình không sao mà. Lát nó hết thôi. – Nhỏ lắc đầu.
  • Cậu muốn bị kỉ luật vì tội làm ảnh hưởng giờ học của lớp không? – Dương nghiêm giọng. – Với lại tôi cũng hơi đói rồi.
Nhỏ bối rối, đầu thầm trách. “ Căn tin ở đây đắt như trên trời, mình làm gì có đủ tiền chứ? Thôi kệ, ra đó ngồi không cũng được”. Hắn nãy giờ quan sát hành động của nhỏ, hơi ngạc nhiên. Nếu như là những người khác thì sẽ hét lên vì sung sướng rồi bám víu lấy hắn và Dương không ngừng, chứ hắn chưa bao giờ nhìn thấy con gái nào hành xử như nhỏ.

  • Đi thôi. Tôi cũng đói rồi. – hắn đút tay vào túi, bước ra trước. – Mau tranh thủ đi, còn 8 phút nữa là vào lớp rồi đó. Đừng làm ảnh hưởng tới bao tử của tôi.
Nhỏ ngơ ngác nhìn hắn rồi cũng bước nặng nề theo sau hai hotboy của trường. Mặt mày nhỏ không vui vẻ tí nào. “ Haizz, kiểu nào cũng phải đụng yêu nhền nhện thêm lần nữa. mặc kệ, gặp thì gặp rồi, lỡ rồi thì lỡ luôn.” Nghĩ xong, nhỏ mỉm cười, chạy theo bong dáng phía trước, lại bày trò rồi cãi nhau một trận với hắn cho tới căn tin. Cả ba cười ầm, đi qua khúc quẹo mà không để ý có ánh mắt quan sát tỉ mi từng hành động của họ.
 
chap 18: căn tin

:KSV@15: lâu lắm rồi mình mới được trở lại
không biết giờ viết truyện còn ai nhớ hay không
hức...
do thời gian dừng khá lâu, nên nguồn mạch của truyện không được trôi chảy cho lắm
mong mn bỏ qua

Chap 18: Căn tin


  • Oa…. Cái này là căn tin sao? – nhỏ tròn mắt, há hốc cả miệng nhìn nơi gọi là căn tin trước mắt.
Căn tin ở trường cũ của nhỏ so với đây có lẽ chỉ có thể gọi là “chòi” tạm bợ. Ở đây rộng ít nhất cũng 400 m[SUP]2[/SUP], sàn được lát bằng đá hoa cương sáng bóng, giữa phòng là một dãy bàn bày sẵn các thức ăn đắt tiền được xếp thành vòng tròn, xung quanh là các bàn ghế được sắp xếp theo kiểu cách phương Tây.

  • Chứ là gì nữa? – Hắn lên tiếng. – À mà phải rồi, nhà quê như cậu thì sao mà biết được mấy chỗ này chứ! – Hắn mỉa mai nhìn nhỏ.
  • Thôi, đừng đấu khẩu nữa. – Tùng Dương cố gắng dập tắt “đám lửa” đang cháy trong mắt nhỏ, ho nhẹ một cái rồi nói tiếp – Mau vào ăn để kịp giờ vào lớp.
  • Đồ mặt mốc đáng ghét! Hứ! – Nhỏ liếc nhìn hắn – À mà sao ở đây không có quầy bán hàng vậy?
  • Căn tin trường được xây dựng theo lối tiệc buffet nên cậu cứ việc vào lấy thức ăn ăn thôi, ở đây không có người bán, chỉ có người phục vụ. – Dương nhỏ nhẹ giải thích.
  • Vậy là ăn “chùa” hả? – Mắt nhỏ sáng lóe lên.
  • Này thì chùa – Hắn từ sau gõ vào đầu nhỏ một cái đau điếng – Chỉ cần cậu vào lấy đồ ăn trên đó là đã tính vào khoản học phí phải trả cuối tháng của cậu rồi. Ăn nhiều hay ít cũng tính như nhau thôi.
  • Ai da… - Nhỏ nhăn nhó xoa xoa cái đầu tội nghiệp của mình – Vậy mất bao nhiêu?
  • Khoảng 1 hay 2 triệu gì đó thôi. –hắn xoa xoa cằm.
  • Hả?
Nhỏ lớn tiếng rồi giật mình ôm miệng vì biết lỡ lời. Mọi người nhìn nhỏ nhíu mày, trong đó có hắn và Dương. Nhỏ gãi gãi đầu

  • Mắc vậy á? Vậy thôi, Dương à, cậu với cái tên đáng ghét ăn đi. Mình lên lớp trước đây. Mình cũng không thấy đói mà.
Nhỏ quay lưng định về lớp nhưng bị bàn tay Dương kéo lại.

  • cậu tính để lát nữa lớp không học được vì tiếng ồn của cậu à? Mau vào ăn đi. Mình sẽ trả tiền. Có gì cậu trả lại mình một bữa đồ nướng gì gì đó hồi trước cậu với San ăn là được rồi. – Dương mỉm cười nhìn nhỏ.
  • Vậy… vậy có được không?
  • Vào ăn đi. Nhiều chuyện quá! – Hắn đút tay vào túi lững thững đi trước.
Nhỏ cúi đầu bước vào sau. Nhỏ cũng không muốn mang nợ ai, nhưng cái bụng của nhỏ “biểu tình” suốt lại cộng thêm cái mùi thơm “chết người” phát ra từ dãy thức ăn ở trước mắt khiến nhỏ phải nuốt nước miếng liên tục.
Là hotboy có khác, hắn và Dương vừa bước vào thì cả đám con gái chạy vào bu lấy khiến nhỏ bị hất văng ra ngoài. Người cười nói trêu ghẹo, người làm nũng, người tò mò ngạc nhiên, có cả người ngất khi được Dương đáp lại bằng một nụ cười “hớp hồn”.
Nhỏ ngơ người một lúc trước cảnh tượng trước mắt rồi quay lưng lại, người run lên, đầu cúi thấp xuống, 1 tay ôm bụng, một tay ôm miệng… cười nắc nẻ. Nếu không vì sợ gây chú ý thì chắc nhỏ đã nằm luôn ra sàn mà cười.

  • Tránh ra đi… - Hắn bắt đầu khó chịu, đầu ngẩng cao, mắt hơi khép lại – Tôi bảo mấy người tránh ra cơ mà!
Từng “yêu nhền nhện” rút ra khỏi người hắn, đôi mắt vẫn luyến tiếc như chưa “xơi tái được miếng mồi ngon trước mắt”. Tuy vậy nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh sắc của hắn thì ai cũng phải đẩy tay nhau ra ngoài. Nhờ vậy mà Dương cũng được “bình yên” lây.

  • Nguyệt Như đâu rồi? – Dương hỏi.
Hắn quay lại nhìn nhưng không thấy bóng dáng nhỏ đâu hết. Hắn hơi nhíu mày.

  • Cái con vịt què này, đã bảo vào ăn mà lại trốn…
  • Ai nói tôi trốn chứ? – Nhỏ bất thình lình xuất hiện, đá vào ống chân hắn một cái rồi quay ra cười với Dương – Mình ra lấy đồ ăn thôi mà. Sắp vào lớp rồi phải tranh thủ chứ!
  • Xem ra cậu cũng không phải thuộc dạng háu ăn nhỉ? – Dương cười lại nhỏ, vừa nói vừa nhìn xuống dĩa mà nhỏ vừa lấy.
  • Như heo chứ dó mà không háu ăn. – hắn châm chọc.
  • Gì chứ? – Nhỏ nguýt mắt rồi quay xuống nhìn lại, miệng ngậm cái nĩa.
“1 miếng gan ngỗng, 2 con tôm nướng phoma, 1 miếng sườn thăn bỏ lò kèm một ít khoai tây nướng, bò hầm, nem cua, salad Hi Lạp. (sr, tác giả không rành về buffet) Có thế thôi mà, nhiều gì chứ? Mình còn có thể ăn thêm gấp 10 lần chỗ này. Đồ mặt mốc, đồ đáng ghét.”

  • Vào ăn đi. –Dương đầy vai nhỏ, dắt nhỏ vào bàn. – Chờ tụi mình ở đây nhé!
Nhỏ gật đầu.
Sau 3 phút, cả hai người trở lại với dĩa thức ăn.

  • Eo ơi, hai cậu tính nhịn ăn làm siêu mẫu hay sao mà ăn ít vậy? Nè, ốm quá coi chừng ra đường gió thổi bay mất á!
Nhỏ ngạc nhiên khi nhìn vào hai dĩa thức ăn mà hai người vừa lấy. Dương thì chỉ lấy miếng salad rau trộn, còn tên kia chỉ lấy một ít bò hầm kiểu Pháp.

  • Còn cậu thì lốc đi qua cũng không bay được. – Hắn liếc nhìn nhỏ cười nữa miệng.
  • Cậu… - Nhỏ bực mình, đặt nĩa xuống nhìn hắn.
  • Thôi, ăn đi rồi vào học. Hai cậu thích đấu khẩu nhỉ? – Miệng nói nhưng Dương không vẫn từ tốn ăn như không có chuyện gì.
Nhỏ nhịn không nói gì, dơ dơ nắm đấm trước mặt ám chỉ hắn rồi quay xuống lấy miếng thịt bò hầm nhét vào miệng ắn suýt nữa nghẹn. Dương chỉ mỉm cười hơi nhìn nhỏ rồi cúi xuống ăn tiếp.
Cả ba cắm cúi ăn, đúng hơn là nhỏ, mà không để ý gì về những ánh mắt căm giận, ganh tị xung quanh đang dồn hết vào nhỏ.

  • Sao con nhỏ ấy lại được ngồi chung với anh San và anh Dương nhỉ?
  • Phải đó, lại còn được ăn chung nữa chứ! Coi kìa, đúng là nhà quê. Thật không xứng mà.
  • Đồ nhà quê, đũa mốc mà chòi mâm son…
Đám “yêu nhền nhện” xung quanh bu lại xầm xì nhưng khi nhìn thấy ánh mặt khá lạ từ Dương, từng người từng người giải tán dần. Còn về phía nhỏ thì… không còn biết trời trăng mây gió. Vì đây là lần đầu tiên trong suốt 5 năm nhỏ mới được ăn những món ngon như thế này.
-------o0o-------
Reeng… reeng… reeng…

  • Vừa kịp vào lớp rồi đó! – Dương vừa ngồi vào chỗ vừa nhìn lên đồng hồ treo trên tường rồi nói.
Hắn không nói gì, chỉ im lặng ngồi xuống ghế rồi bắt chéo chân lên bàn. Nhỏ thì lật đật chạy vào sau, hai tay còn đỡ bụng vừa mới tròn o của nhỏ.

  • Oa… No quá đi. Đi không nổi luôn. – Nhỏ cười híp mắt.
  • Cậu phải nhớ 1 bữa đi ăn đồ nướng với cá viên đó nha. –Dương nhắc.
  • Tất nhiên rồi. Sao tự nhiên hôm nay mình lời quá ta.
  • Nè! Tôi cũng trả 1 phần cho cậu đấy, đừng có quên tôi. – Hắn ngồi bên cạnh cũng nói theo, hai mắt vẫn nhắm lim dim.
Nhỏ nhíu mày quay sang nhìn hắn rồi mỉm cười.

  • Cho cậu đi cậu ăn hết phần của tôi nữa à? Tôi chưa đòi lại phần của tôi đâu á! Tới hôm đó cậu phải trả lại cho tôi. À mà còn con gấu nữa ấy nha.
  • Gấu gì chứ? Đó là do tôi lấy được đó chứ! – Vẫn lim dim mắt, không đổi tư thế, hắn đáp lại bằng giọng trêu chọc.
  • Nhưng mà hôm qua cậu hứa…
Nhỏ chưa kịp nói xong thì giáo viên bộ môn vào, nhỏ không nói nữa, chỉ hậm hực trong lòng, rủa: “Đồ đáng ghét, đồ hứa lèo, đồ mặt mốc! tôi ghét cậu, ghét cậu, ghét cậu…” Nhỏ vừa nghĩ vừa lấy tay day day cây bút, ánh mắt sát thủ quét qua hắn rồi quay lên bảng. Hắn ngồi nghiêm chỉnh lại đúng với tư thế của “một học sinh gương mẫu”, tay cầm cây bút xoay xoay, hắn quay mặt ra phía ngoài cửa sổ, bất giác nở một nụ cười…
 
:KSV@16: sr mn nhìu nhìuvì hiện tại và sắp tới, mình phải ôn bài kiểm tra + thi nên sẽ tạm dừng việc viết truyệnhức, nhưng mình hứa, khi nào mình rảnh mình sẽ viết tiếp, mong mn thông cảm và đừng bỏ rơi mình nhathanks mn.
Bao h thi co chap moi vay b
 
^^ thanks maketvotinh vs cusshi nhìu nhìu nha, mình sẽ cố gắng viết tiếp chap mới của truyện
vì cũng 1 thời gian ngưng nên mạch truyện bị gián đoạn, không liên kết cho lắm
mình sẽ khắc phục và cố gắng hoàn thành truyện, cảm ơn mn đã không bỏ rơi mình
:KSV@03: iu mn lắm
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Chap 19: Món nợ

^^ truyện còn nhiều thiếu sót
mong mn góp ý để mình hoàn thiện hơn
thanks

Chap 19: Món nợ


  • cậu khác lúc trước rồi…
Dương một tay cầm xấp ảnh trên tủ lạnh, một tay lấy ly nước trong tủ ra uống, mắt nhìn vào những tấm hình, tiến tới phía hắn đang ngồi ghế salon xem TV.

  • Gì mà khác chứ? – Hắn trả lời nhưng mắt vẫn không rời màn hình, một tay gác lên phần dựa của ghế, một tay cầm cái điều chỉnh chống cằm, ngồi vắt chân nhịp nhịp.
Cả hai đang ở nhà hắn, sau một buổi học dài.

  • Không phải sao? Thật sự tôi không ngờ cậu lại có những vẻ mặt phải nói là… cực kì… “dễ thương” thế này đó! – Dương đặt ly nước lên trên bàn trước mặt hắn, mỉm cười châm chọc.
Dương lúc này mới để ý xấp ảnh trên tay Dương, liền nhanh chóng giật lại, nhíu mày.

  • Cậu tùy tiện nhỉ?
  • Không phải tủy tiện. Do cậu đặt nó ngay tầm với của tôi chi? – Dương vừa nói vừa ngồi phịch xuống cạnh San.
Hắn không nói gì, vất xấp ảnh lên bàn rồi xem TV. Dương vẫn nụ cười ấy, chăm chú quan sát hắn.
Sau một lúc im ắng, Dương mở lời, mắt hướng về chiếc TV.

  • Và tôi càng không ngờ, người làm cho cậu “thê thảm” như vậy lại là một cô nhóc mới chuyển tới đấy.
Hắn hơi nhích người, nhưng không biểu hiện cũng như nói gì. Vẫn tư thế ngồi khoanh tay trước ngực, vắt chân chéo, mắt hướng thẳng.

  • Haizz… Nói cậu mặt mốc thật đúng mà. Tôi về đây, nói chuyện với cậu không im lặng thì lại “choảng”, chán chết được. – Dương đứng dậy, vươn vai rồi lấy chìa khóa xe tiến ra cửa.
  • Ừ, không tiễn. – Hắn nói.
  • Cậu… - Dương nhíu mày nhìn hắn – Đúng là bạn tốt mà.
Dương quay đi. Đến cửa, đột nhiên mặt Dương nghiêm hẳn, không quay đầu.

  • Cậu cũng cảm thấy như tôi chứ? Cô gái ấy dường như có một cảm giác… thân quen. Cậu biết tôi nói ai mà.
Nói rồi, Dương về hẳn, không đợi hắn trả lời. Trong phòng, hắn vẫn ngồi đấy, nhưng vai hắn run lên. Hắn tiến đến tấm ảnh của một cô bé mười hai, mười ba tười, mái tóc dài ngang lưng uốn lọn phần dười với màu hạt dẻ nổi bật, gương mặt tươi cười, hai mắt sáng trong trẻo. Hắn ôm tấm ảnh vào lòng, gương mặt run lên.
Vài giọt nước rơi xuống…
------o0o------
5 giờ chiều…

  • Ủa? Ba… Sao ba về sớm quá vậy? – Nhỏ chạy từ góc bếp ra cửa mỉm cười toe, tay vẫn đang cầm đôi đũa gỗ tự vót.
  • Ba mới về… - Bảo Bảo đang giúp nhỏ nấu bếp cũng ra đón.
  • À… ừm… hôm nay ba xong việc sớm…- Ánh mắt của ông Lâm hơi toát lên vẻ bối rối – Không lẽ hai con không muốn cho ba về sớm hả? Hay là làm việc gì mờ ám dấu ba đây?
  • Á… không không đâu ba. Ba về sớm thì tụi con mừng lắm đó chứ. Việc mờ ám gì đâu… - Đại Bảo gãi đầu, cười ngượng ngịu.
Nhỏ nhìn cậu em trai mỉm cười rồi nhanh miệng.

  • Ba vào nhà thay đồ, tắm rửa nghỉ ngơi, đợi tụi con nấu cơm xong rồi ba ba con ngồi ăn luôn. – Nhỏ vừa nói vừa đỡ cái túi lỉnh kỉnh toàn đồ dùng trong việc xây dựng.
Ông Lâm nhìn hai đứa con mỉm cười, nhưng ánh mắt ông có vẻ gì đó đượm buồn.
Bữa cơm đạm bạc chỉ có cơm với muối, rau cải mà nhỏ trồng trong thùng xốp bé bé để ở góc bản học của nhỏ. Chỉ giản đơn vậy thôi, nhưng luôn đầy ắp tiếng cười và sự đầm ấm.
Sau bữa cơm, ông Lâm thấy mệt nên nghỉ trước, hai chị em vào phòng học bài.
11h 30 tối…
Nhỏ ngáp dài một tiếng, vươn vai thoải mái.

  • Cuối cùng cũng học xong…
Nhỏ đứng dậy, quay qua nhìn cậu em đang ngủ ngon lành sau một buổi “thuyết giáo” của nhỏ, mỉm cười.

  • Khát nước quá! Ra lấy nước uống cái đã rồi ngủ sau.
Nhỏ bước ra phòng, nhìn thấy bóng một người đàn ông ngồi ngoài ghế.

  • Ba… Sao ba chưa ngủ? Tối rồi, ba nên nghỉ sớm để giữ gìn sức khỏe chứ! – Nhỏ nhíu mày, không bật điện để tránh ảnh hưởng tới Đại Bảo, tiến gần ngồi cạnh ông Lâm.
  • À… ba… - Ông nhìn đứa con gái như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi – Ba sẽ ngủ bây giờ mà – Ông cười gượng.
Mặc dù không bật điện nhưng dưới ánh sáng của trang rọi qua những kẽ tôn, lỗ hổng trên bức tường, nhỏ nhìn thấy những biểu hiện khác lạ lộ trên gương mặt hằn vết sương gió và quy luật của thời gian ấy.

  • Ba… Có chuyện đúng không? – Nhỏ nghiêm mặt, nắm tay ông Lâm.
  • Không… không có chuyện gì đâu con. Con cũng nên ngủ sớm đi, mai con còn phải đi giao báo mà.
  • Dạ, con sẽ ngủ, nhưng chỉ khi nào ba nói cho con biết rắc rối mà ba đang gánh. – Nhỏ cương quyết.
  • Không có…
  • Ba không tin con sao? – Nhỏ cắt ngang lời nói của ông.
Ông Lâm hơi cúi đầu, cơ mắt ông giật giật, ông bắt đầu nói.

  • Ba… Ba bị mất việc rồi con à…
Nhỏ nhìn vào ánh mắt của ông Lâm một lúc rồi cười nhẹ.

  • Mất việc này thì tìm việc khác mà ba. Ba đừng lo lắng quá! Hại sức khỏe đó. Chỉ cần có sức khỏe thì ngại gì không kiếm được việc làm.
  • Con nói đúng… nhưng mà…
  • Nhưng sao ạ? – Nhỏ thắc mắc.
  • Ba… Ba… Ba xin lỗi con ơi… - Ông Lâm đột nhiên nghẹn ngào.
  • Ba sao lại nói nhứ thế? Ba có lỗi gì đâu ạ? – Nhỏ bối rối.
  • Lần trước… - Ông Lâm kể lại mọi việc cho nhỏ, mắt ông ngân ngấn nước.
  • Ba chơi bài bạc sao? – Nhỏ hốt hoảng sau khi nghe ông kể.
  • Ba xin lỗi, chỉ là người ta dụ ba… lúc đầu ba thắng… nhưng rồi bị thua. Có người cho ba vay tiền, ba vay 1 triệu thôi, nhưng sau khi kí thì mới nhận ra… ba kí vào tờ nợ… 50 triệu con à… - giọng nói của ông ngắt quãng.
Nhỏ bàng hoàng, trước giờ ông có cờ bạc đâu? Lần này lại bị lừa mang số nợ đến 50 triệu, trong vòng 3 tháng phải hoàn trả lại, lấy đâu ra số tiền ấy chứ? Đầu nhỏ xoay như chong chóng với những rối bời vừa hiện hữu. Nhưng nhanh chóng nhỏ lấy lại được bình tĩnh, hai tay nắm chặt lấy tay ông, mỉm cười.

  • Không sao đâu mà ba. Ba đừng buồn. Thế này nha ba, mai con và ba sẽ đi kiếm việc làm. Mai không kiếm ra thì mốt, mốt không kiếm được thì ngày kia. Chỉ cần hai ba con quyết tâm sẽ kiếm được việc để trả nợ mà. Con hứa, con sẽ cố gắng hết sức để trả món nợ này của ba. Dù gì là do ba bị gạt thôi…
  • Nhưng mà… món nợ của ba sao lại để cho con gánh được? – Ông bối rối.
  • Không… chẳng lẽ ba không coi con là con trong nhà sao? Cũng tới lúc con nên báo đáp ơn cứu mạng con của ba rồi. Bây giờ ba nằm xuống nghỉ ngơi đi.
  • Con… - Ông Lâm nói nhưng nhỏ nhanh chóng bước vào phòng. Lòng ông hối hận, bứt rứt khôn cùng.
Nhỏ bước vào dưới ánh sáng mờ ảo của ánh trăng, nhỏ ngước mặt lên, nhắm mắt lại hít thở thật sâu rồi bước vào gi.ường.

  • 50 triệu… trời ơi… biết kiếm ở đâu ra số tiền lớn ấy chứ? Lại thêm số tiền mình đi học ở cái hang cọp ấy nữa, rồi tiền ăn uống… Hay là… mình quay lại…
Nghĩ tới đây, nhỏ lắc đầu nguầy nguậy.

  • Không được đâu… vào đó thì sẽ có thể liên lụy đến những người xung quanh mình… Nhưng mà… ông ấy cũng tốt, và cũng không có việc gì kiếm tiền mau hơn việc đó… Haizz… bực mình quá! Đi ngủ rồi mai tính.
Nhỏ vò cái bộc tóc giả trên đầu rồi trùm chăn ngủ đi lúc nào không biết. Trong giấc ngủ, lại cảnh ấy, người phụ nữ ấy, người đàn ông ấy… Nhưng khác là, người đàn ông đột ngột nắm lấy tay nhỏ, mỉm cười hiền dịu rồi nói:

  • Sắp rồi… sắp rồi…
Nhỏ bừng tỉnh, trong đầu lại chạy dài những suy nghĩ miên man…
 
Quay lại
Top Bottom