Chap 7.2: rắc rối bắt đầu
máy tính vừa bị hư
lại bị bạn bè chê truyện dở T.T
nên giờ viết truyện không tập trung được
lỗi rất nhiều
mn thông cảm
Chap 7.2: rắc rối bắt đầu
- Ê mày, cái con nhỏ nhà quê kìa.
- Cái con bán nam bán nữ hám trai… - Một tên trong đám học sinh mỉa mai nhỏ
- Nhìn chả ra gì mà dám bám đuôi anh Tuấn San, rồi lại lẽo đẽo theo anh hội trưỡng ưu tú trường mình. Thấy gớm…
- …
Nhỏ bực mình, đúng là yêu nhền nhện với mấy tên cọp giơ xương, chả bao giờ ngớt lời được. Nhỏ lừ mắt rồi đi thẳng.
Cái giọng “lanh lảnh” làm nhỏ nổi da gà, quay lại nhìn chỗ phát ra tiếng nói. Một cảnh tượng đập vào mắt khiến nhỏ há hốc cả mồm. Một hàng con gái khoảng 6, 7 đứa đang đứng xếp hàng “khép nép”, “e lệ” liếc mắt “đưa tình” với một chàng trai đang cầm một quyển sổ, một cây thước, đôi mắt đẹp huyền diệu khẽ chau lại nhìn những “yêu nhện nhện” đó. Điều nhỏ không thể tưởng là chàng trai đó là Tùng Dương – hội trưởng hội học sinh yêu quý của trường.
“Má ơi… Trong trường mà cũng có chuyện kén “vợ” hả trời? Mà tên “ác bá yêu râu xanh” lại là Dương sao?...”
Nhỏ như hoa mắt, dụi dụi mãi mà vẫn chẳng thay đổi gì. Bản tính tò mò nổi dậy, nhỏ đến gần gần hơn một tí, núp đằng sau cái cây gần đó và “banh tai” ra để ngóng tin tức ^^.
- Theo nội quy nhà trường, học sinh phải mặc đúng đồng phục. Với con gái là áo sơ mi trắng có dán logo trường, váy caro màu nâu - trắng. Cô không chấp hành đúng áo đồng phục. Ba thước. –Dương nghiêm mặt nói với cô nàng mặc áo sơ mi mỏng như “xuyên suốt” đang đứng trước mặt.
- Gì vậy nhỉ? Kén vợ cũng phải kén người mặc đúng đồng phục à? Lạ thật á!
Nhỏ gãi gãi đầu suy nghĩ, chưa kịp nhìn lên thì… Bốp… Bốp… Bốp…
- Trời ơi, không đạt tiêu chuẩn là đánh à?? – Nhỏ tròn mắt nhìn Dương.
- Á… Anh Tùng Dương… Tha cho em đi mà… Tụi em không dám nữa đâu… huh u… - Cả đám con gái còn lại nhao nhao
- Cô đi đi, nếu vi phạm lần nữa tôi sẽ phạt nặng hơn là cọ nhà vệ sinh. – Dương không phản ứng gì với đám con gái còn lại, quay sang nói với nhỏ vừa bị hắn đánh te tua.
- Tiếp theo… Váy đồng phục dài 55cm, qua đầu gối, còn cô, dám tự ý cắt bớt. Tôi nhìn chắc có lẽ chỉ còn 25cm. Vi phạm đồng phục. 5 roi.
Nhỏ đứng nhìn cảnh tượng ấy mà mắt chữ a miệng chữ o. Hết gười vi phạm đồng phục rồi đến cắt ngắn váy, mở bung cúc áo, tóc nhuộm,… đều bị Tùng Dương bắt lỗi và đánh. Giờ nhỏ mới biết rằng Dương phạt “yêu nhền nhện” tội không đúng đồng phục chứ không phải “kén vợ” như nhỏ nghĩ. Tội lỗi quá đi! Nhỏ nuốt nước bọt, nhìn xuống đồng phục của mình. Cũng may vừa nãy giao báo xong là nhỏ thay đồ nhờ ở nhà bà chủ luôn. Không thì chắc giờ nhỏ cũng chịu chung số phận với mấy cô nàng kia rồi. hịc hịc.
- Thôi, tốt nhất chuồn về lớp sớm. Lỡ như bị bắt tội gì chắc gãy tay lun.
Nói rồi nhỏ chạy tót luôn lên phòng lớp mình, hắn chưa tới. Bước vào, ai cũng nhìn nhỏ cười tươi như hoa. Nhỏ không hiểu sao mỗi lần những người đó định bước tới nói chuyện với nhỏ thì lại bị người khác túm lại rồi thì thầm gì đó khiến họ tái mặt tái mày ngồi im. Bực mình, nhỏ túm đầu tên ngồi trước mặt, hỏi cho cặn kẽ thì mới biết nguyên nhân chính là cái tên mặt mốc ấy ra lệnh nếu ai dám nói chuyện với nhỏ thì có nghĩa là dám chống lại hắn.
- Aiya, sao lại có cái lí vô duyên như thế chứ? Tên điên kia, đồ mặt mốc, đồ… đồ…
- Đồ gì?
Chưa kịp nói hết câu thì giọng nói lạnh lùng của hắn làm cho nhỏ giật mình. Hắn tới từ lúc nào không hay, đúng là giống ma quỷ thật. Nhỏ hất mặt lên nhìn hắn, cười cười:
- Đồ đểu!
- Cái gì? – Hắn nhíu mày.
- Tai cậu bị bệnh hả? ô, giờ tôi mới biết á! Cần tôi nhắc lại không? –nhỏ cười nham nhở nhìn hắn.
- Không cần. Cậu được lắm! Dám mắng tôi sao CON VỊT QUÈ? – Hắn cúi xuống gần nhỏ, cố gắng nhấn mạnh ba “mỹ từ” hắn đặt cho nhỏ.
Quả đúng như ý hắn, mặt nhỏ đang tức lên, đôi môi nhỏ mấp máy muốn mắng hắn nhưng không nói được. Hắn nở nụ cười ranh mãnh, đặt chiếc cặp xuống rồi ngồi vào bàn mình.
- Làm ơn dẹp cái miệng đang chảy nước miếng vì sức cuốn hút của tôi dùm đi. Dơ quá!
Nhỏ giật mình, nhìn xuống.
- Làm gì có chứ? Nhìn cậu thấy ơn chứ cuốnh hút cái nỗi gì? Tên mặt mốc như cậu có cho tôi cũng chẳng thèm. Xí… - Nhỏ liếc hắn một cái rồi quay mặt đi, khoanh tay trước ngực.
- Vậy sao? Vậy ai hôm qua xin tôi một cuộc hẹn nhỉ? À mà còn món quà của tôi đâu?
Lúc này nhỏ mới nhớ ra cái “món quà” dành cho hắn. Đột nhiên khuôn mặt cảm xúc của nhỏ thay đổi 180 độ chóng mặt. Nhỏ mỉm cười e lệ nhìn hắn, đưa tay rút từ trong cặp ra một cái hộp được gói giấy bong kiếng cẩn thận đưa cho hắn, kèm theo lời nói hết sức “nổi da gà”
- À… Tuấn San… mình quên mất! hì, tặng cậu nè! Cái này mình phải bỏ công sức hết cả buổi chiều hôm qua mới làm được đó! – Nhỏ nháy mắt một cái khiến hắn suýt ngã nhào ra ghế. Nhỏ tiến gần hắn hơn khiến hắn có cái cảm giác không an toàn tí nào – Cậu nhận giùm mình nha. Mà nhớ là về nhà rồi mở quà. Nhá… nhá…
- Nếu không nhận thì sao? – hắn nuốt nước bọt, chưa bao giờ hắn thấy áp lực như lần này.
- Cậu… à không… Tuấn San… Nhận đi mà… nhận đi…
Nhỏ cầm vạt tay áo của hắn day day, lắc lắc, cộng thêm cái giọng nói “vàng anh” ỉ ôi của nhỏ khiến hắn chịu không được. Nếu là bình thường một người con gái như thế thì sẽ khiến người ta yêu hơn, muốn che chở hơn. Nhưng đây lại là nhỏ nên khiến hắn toát cả mồ hôi hột.
- Thôi được rồi! Tôi nhận. Cậu đi ra đi, nóng quá!
- Hì hì, nhận rồi nha! Nhớ về nhà rồi mở nhá! – mắt nhỏ lóe sáng. Kì thực không hiểu nhỏ đang làm cái gì nữa.
- Biết rồi! – hắn gằn giọng.
Nhỏ nhảy nhót tung tăng yên vị vào chỗ ngồi. hắn thật không hiểu nổi người con gái ngồi gần bàn kia thật sự là người như thế nào. Lúc thì mắng người ta xối xả, coi như oan gia không đội trời chung. Lúc lại dịu dàng e lệ tặng quà cho hắn. Chẳng nhẽ, nhỏ đúng như lời người ta nói: nhỏ hám trai? Hắn lắc đầu rồi lạnh lùng quay đi chỗ khác. Lúc đó cũng có một người cùng suy nghĩ với hắn: Nhỏ là người tầm thường như vậy sao? – Tùng Dương.
- Cậu vào lớp rồi hả Tùng Dương? Hôm qua cậu đi về có gặp rắc rồi gì không vậy?? –Nhỏ tròn mắt nhìn Tùng Dương đang bước vào lớp.
- Không có gì! Không cần cậu quan tâm.
Dương có vẻ như khó chịu với nhỏ, nhỏ không để ý, chỉ ngồi cười cười, xoay xoay cái bút trên tay, một tay chống cằm nhìn chắm chú ra ngoài. Người khác nhìn ào thì chắc chắn họ sẽ nghĩ rằng nhỏ đang vui mừng vì Tuấn San nhận quà của nhỏ. Nhưng không ai biết rõ suy nghĩ của nhỏ giờ đang là gì.
--------------------------------------------------------
Cả hai tiết đầu nhỏ ngồi im phăng phắc, chẳng thèm đá động gì tới hắn như hôm qua. Cả lớp ai cũng thấy lạ, nói đúng hơn là những con trai trong lớp trừ hắn và tùng Dương đều buồn. Vì ai cũng không ngờ rằng học sinh nữ duy nhất trong lớp vẫn như những cô cái kia thích Tuấn San. Nhưng bản tính trời sinh không thể nói đổi là đồi. Rốt cục thì cuộc chiến đấu “võ mồm” vẫn diễn ra ầm ầm trong tiết hóa.
- ô la la… hóa ơi… hóa à… tao yêu mày lắm lắm… - Nhỏ vừa cầm sách hóa vừa ca cẩm bằng cái giọng “không thể chê vì quá nhiều chỗ chê” của nhỏ.
- Làm ơn đi, tôi nổi cả da gà rồi nè! – hắn chống cằm, nhăn mặt nhìn phía nhỏ.
- Kệ tôi. Liên qua gì tới cậu chứ! Plè – nhỏ lè lưỡi chọc tức hắn.
- Hai người làm ơn đi. Mới yên ổn được 2 tiết lại đá đểu nhau nữa rồi. – tùng Dương lắc đầu. Nhỏ chỉ biết hăn mặt cười híp mắt nhìn Dương rồi không nói gì nữa.
Hôm nay môn hóa có giáo viên mới nhận vào dạy, nhỏ tò mò không biết là ai. Nghe nói thầy khó tính lắm nên nhỏ đang âm mưu “lấy lòng” thầy bằng vẻ học sinh đoan trang lịch sự. Nhưng dường như nó bị đổ vỡ hết khi nhỏ vừa nhìn thấy thầy.
- Woaaa, đầu gì mà sáng bóng thế? – nhỏ tròn mắt nhìn vào cái đầu bị hói của thầy giáo thốt lên.
- Cậu muốn chết à? Vậy thì lần này cho cậu chết! – hắn quay sang nở nụ cười ranh mãnh.
Lúc này nhỏ mới nhận thức được mức độ nghiêm trọng của câu nói mình vừa phát ngôn. Nhờ cái loa phát thanh của nhỏ mà toàn bộ câu chữ đã nằm gọn trong tai thầy giáo vừa bước vào. “hức, lần này chết chắc!”. Nhỏ nhăn mặt thầm trách mình.
Nhưng cũng nhờ câu nói củ nhỏ mà cả lớp được một trận cười vỡ bụng. Hắn thì hơi nhếch miệng một tí, còn cậu bạn bên cạnh đã nở nụ cười đến đỏ mặt lúc nào không hay. Nhỏ đứng như trời trồng, nhìn mặt thầy biến đổi như da tắc kè từ trắng sang hồng rồi đỏ sang tím.
- Em vừa nói gì tôi hả?
- Dạ, em nói đầu thầy thật sáng ạ! – Nhỏ ngây ngô trả lời.
- Em muốn đi trực nhà vệ sinh một tuần và bị hạ hạnh kiểm không hả? – thầy hóa càng ngày lúc càng tức giận hơn.
- Thưa thầy, em nghĩ thầy hiểu lầm gì em rồi ạ. Em nói đều là sự thật không sai. – Nhỏ tự tin với câu trả lời của mình, có lẽ trong đầu óc của nhỏ đã nghĩ được kế thoát thân.
- Nè, cậu xin lỗi thầy đi. Sao lại nói vậy hả? Thầy khó tính gần như nhất trường đấy! – Tùng Dương ngồi cạnh nhắc nhỏ.
- Hì hì, yên tâm. Mình không bị gì đâu. Có thể còn được cưng nữa đấy – Nhỏ quay sang Dương cười khiến anh chàng chỉ có thể lắc đầu bó tay.
- Em dám nói vậy sao?
- Dạ. Em nghĩ mình nói không có ác ý gì đâu ạ. Thầy có thể cho em tự giải thích về câu nói của mình không ạ?
- Em nói đi.
- Em nói đầu thầy sáng có ý là khuôn mặt thầy khi em nhìn thấy đã toát lên một vẻ rất tri thức. Sáng đây có nghĩa là sáng dạ ạ. Chứng tỏ thầy là một người rất lịch thiệp và thông minh. Nếu không sai thì có lẽ thầy cho rằng em đang chế nhạo tóc thầy hơi ít. Thầy đừng nghĩ em như thế cũng như thầy đừng tự ti mặc cảm gì hết. hói không phải là một cái xấu. Nó biểu tượng cho những người sống lâu và giàu có. Thầy không thấy sao? Có rất nhiều đại gia bị hói. Rồi ông thọ cũng thế đó……… - Nhỏ đứng lý luận một hồi nồi kết thúc bằng nụ cười mãn nguyện.
Cả lớp đứng lặng một hồi trước lý luận vộ cùng “hợp lý” của nhỏ rồi vỗ tay ầm ầm.gương mặt của thầy giáo bây giờ trở nên tươi tắn hơn. Có vẻ như nhờ câu nói của nhỏ mà giờ thầy đã tự tin hơn để khoe “chiếc đầu hói” của mình.
- Em ngồi xuống đi. Không ngờ em lại có thiện cảm với đầu sáng của thầy. cảm ơn em – Thầy giáo nhìn nhỏ cười trìu mến.
- Dạ không có gì đâu ạ!
Nhỏ cười, quay sang nháy mắt chọc tức hắn rồi ngồi xuống.
- Coi như vừa nãy là màn chào hỏi thầy rất ưng ý. Hôm nay là tiết thực hành hóa học nên thầy cũng phân cặp thực hành cho cả năm. Để công bằng chúng ta sẽ bốc thăm.
Thầy hóa đưa ra một chiếc hộp chứa đầy số phiếu theo cặp. Nhỏ lon ton chạy ra bốc phiếu trước.
- chà chà, không biết ai cùng số phiếu với mình đây ta??
Nhỏ từ từ mở lá phiếu ra, hai mắt tròn xoe chăm chú nhìn.
- Woa… là số 4 nè! Ôi số iu quý ơi… Ai cùng số với mình thế??
Nhỏ hí hửng cầm tờ phiếu lắc qua lắc lại trên đầu nhưng không ai trả lời cả.
- mình số 5, tiếc quá!
- Mình số 1 nè!...
Đám đứa con trai nhao nhao, mặt mày ai cũng ủ rũ vì không ai có số giống nhỏ cả. Nhỏ ỉu xìu mặt mày, ngồi thụp xuống, day day con số của mình rồi liếc sang nhìn Tùng Dương ánh mắt ngấn lệ.
- Mình số 5, không phải số 4. làm cậu thất vọng rồi… - Tùng Dương lắc đầu cười nhìn nhỏ - giờ còn một người cậu chưa hỏi đó, có lẽ cậu ấy giữ số 4. – Dương hất đầu sang tên đang chống cằm nhìn ra cửa sổ một cách bất cần kia.
- Hic…hic… làm ơn đừng là cái tên mặt mốc đáng ghét ấy! – nhỏ lầm bầm.
Ngước mặt sang nhìn hắn, nhỏ thầm cầu trời khấn đất đừng để nhỏ thực hành hóa với hắn. Chưa kịp nói thì đột nhiên hắn quay phắt lại nhìn nhỏ, nở nụ cười hết sức ranh mãnh. Từ từ ngồi xích lại gần trước mặt nhỏ, hắn chìa lá phiếu của mình ra. Nhỏ cố gắng nhích mắt từng tí từng tí thoát khỏi cái khuôn mặt gian ác kia để nhìn xuống lá phiếu và kết quả là… “má ơi, số 4! Hu hu, không biết đâu. Sao lại để con làm chung với cái tên dở hơi này chứ??”. Mặt nhỏ bây giờ nhăn nhó thậm tệ, cúi rạp cả người xuống bàn cầu mong đây không phải là thật. Đang vò đầu bứt tóc thì có một giọng nói thì thầm bên tai làm nhỏ nổi cả da gà.
- Số cậu tốt lắm mới được làm chung một cặp thực hành với tôi đây1 nhớ tranh thủ dịp này mà tìm cách xích gần với tôi hơn… tôi sẽ cho cậu cơ hội… Nhưng mà… những gì cậu đã đối xử tệ với tôi, tôi sẽ nhân dịp này mà trả lại…
Nói xong hắn ngồi lại về chỗ mình, khoanh tay trước ngực nhìn nhỏ cười mỉa mai trước th.ân thể dần “hóa tượng” của nhỏ.
- Các em đã nhận được người bạn thực hành chung với mình rồi phải không? Đây là sự lựa chọn của các em nên tuyệt đối không ai đổi cho ai hết! – thầy nghiêm giọng – bây giờ các em hãy xuống phòng thực hành hóa với tôi…
“ Cuộc chiến phòng hóa học” bắt đầu…