Hoàn Tôi ghét cậu... đồ mặt mốc!




ờ,quên,hê hê,ngại quớ.sorry chủ thớt nhớ!

dạ không có gì đâu ạ ^^
tại em viết sao sao á, không rõ tí nào hết, lại sai thíu tùm lum
em phải xin lỗi anh và mọi người mới được *cúi đầu tạ lỗi*
:KSV@17:
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
:KSV@08:
xin lỗi mọi người nhìu nhìu
em đã sửa lại một vài thông tin cần thiết ở trên rồi ạ
xin lỗi vì sự vô ý này, mong mọi người bỏ qua T.T
cảm ơn về sự góp ý kiến ạ, ^^
 
Mà cũg chả cần nói bao tuổi đâu chỉ sửa thành 1hay 2 năm thuj thế là an toàn nhất
 
ơ.ko có gì đâu.lúc ms nghĩ ra ý tưởng thì thường ko lôgic mà.ai chả thế.cố lên.
 
châp.1: cuộc hẹn bất đắc dĩ...

chap mới này hơi lủng củng và dài một tí, tại khu vực của mình bị mất điện nên ngồi viết gấp gáp, các tình tiết chưa thực sự nổi bật lắm, mn thông cảm cho T.T

Chap 6.1: cuộc hẹn bất đắc dĩ…

Nếu như là máy cô nàng tiểu thư kia thì chắc chắn sẽ nhảy cẫng lên vì vui mất. Nhưng với nhỏ thì ngược lại. Câu nói của hắn làm cho từng cọng tóc ở sau gáy nhỏ dựng đứng, da gả đua nhau nổi lên chi chit. Nhỏ tính đẩy mạnh hắn ra, nhưng… ánh mắt nhỏ lóe lên một tia sáng (tác giả: nguy hiểm, tránh xa, nhỏ: phi một chiếc dép vào mặt tác giả, kết cục: “á”, xịt máu mũi, hịc hịc… T.T)
Vẫn nguyên tư thế ấy, nhỏ khẽ thầm thì vào tai hắn:

  • Vậy đi, cho tôi một cái hẹn nhá!
Quả thật câu nói của nhỏ có tác dụng. ngay lập tức hắn bật người ra sau, đôi mắt hiện lên sự ngỡ ngàng. Thái độ của nhỏ khiến hắn không thể lường trước được. Cứ nghĩ nhỏ sẽ đẩy hắn ra rồi la oai oái, ai dè…Nhỏ khoanh tay lại, nhìn hắn:

  • Sao hả? Có chuyện gì sao?- Nhỏ nghiêng đầu tới gần hắn – Hay cậu sợ tôi hả? – Nhỏ híp mắt cười.
  • Hừ, sợ sao? Được thôi. Coi như tôi làm tốt một lần. chiều nay, 1 giờ tại công viên, đợi tôi ở đó.
Hắn nhếch mép cười, cầm cái cặp rồi bỏ đi luôn, trong lòng có chút thất vọng. “ chẳng nhẽ cô gái ấy lại tầm thường như bao người kia sao? Haizz, cũng tại mình nâng cao nhỏ đó quá!”. Hắn lắc đầu rồi đi thẳng. Còn một người khác cũng thất vọng như hắn – Tùng Dương. Anh chàng nghĩ cô gái là người thú vị, không hám trai, nhưng mà…
Ra về nên ít ai để ý tới chuyện vừa rồi. Ai nấy cũng đều nháo nhào đua nhau chạy ra khỏi trường sớm nhất. Hì, học sinh có khác, dù giàu hay nghèo cũng luôn có một số tư tưởng hành động giống nhau. Nhỏ ra về cuối lớp, thu dọn đống sách vở của mình vào kệ tủ cá nhân, đôi môi vẫn nở nụ cười ranh mãnh. “Hì hì, chắc chắn mình phải tìm ra một trò gì đó để phá cậu mới được, Tuấn San à!”.
Nhỏ nhanh chóng phóng xuống nhà để xe, xách “con ngựa chiến” của mình ra ngoài cổng rồi phi thật lẹ. Nhỏ chạy về ngôi trường cũ của nhỏ để đón em trai – Đại Bảo và cô bạn thân của mình – Tâm Nhi.
“ Lạ thật, theo mình nhớ thì giờ này phải ra rồi chứ? Hay cậu nhóc nhà mình lại nghịch ngợm gì đây nhỉ? Hay…” Nhỏ nghĩ tới đây liền giật mình, nhanh chóng dắt xe vào nhà để xe rồi chạy thẳng vào trường kiếm em trai mình- Đại Bảo. Trước đây nhỏ là chị hai trong trường này nên không ai dám bắt nặt người thân quen của nhỏ cả, nhưng mỗi lần nhỏ vắng mặt thì chắc chắn sẽ có rắc rối, nên nhỏ nghĩ lần này cũng vậy…

  • Nhóc à! Cố lên nha, đừng có bị gì hết đó. Chị sẽ tới sớm thôi mà…
Nhỏ chạy một vòng quanh dãy phòng học nhưng không thấy ai. Nhỏ đi xuống nhà kho một cách nhanh chóng.

  • Oaa, Nguyệt như ơi… Mình nhớ bạn quá đi àaaa…
Chưa kịp định hình tiếng nói thì từ đâu có một người bay ra ôm chầm lấy nhỏ khiến nhỏ ngã lăn xuống đất. Cũng may trời đất cho nhỏ nhận thức kịp, nếu không cô bạn xinh xắn của nhỏ sẽ “lĩnh” về hai con mắt gấu trúc ^^.

  • Nhi ơi, tính giết người hay sao mà xiết cổ mình chặt thế hả?? Khíp quá đi.
  • Ơ, người ta nhớ bạn mà, lâu năm mới gặp lại mà sao nỡ nhẫn tâm buông lời lạnh lùng thế chứ! Cho mình “hun” cái nào… moa… moa…
Nói xong tâm Nhi nhảy vào, chu mỏ trông “dễ ghét” đồi cướp hun nhỏ. Hịc hịc, chật vật lắm nhỏ mới đẩy được cô bạn mình ra, bảo toàn “tính mạng” trong sáng của mình…

  • Thôi nào. Mình có chuyện muốn hỏi bạn đó. Có thấy Tiểu Bảo của mình đâu không??
  • Chị hai! – tiếng nói phát ra đằng sau lưng nhỏ khiến nhỏ giật bắn cả người. – Em đứng sau chị nãy giờ lun đó. Tại chị không để ý em thôi à. Nhìn hai chị “ôm ấp” nhau thế nên em không dám lám phiền. Hì hì.
  • Ôm ấp cái gì mà ôm ấp chứ? Mún ăn đòn không hả?- Nhỏ nhăn mặt nhìn Bảo Bảo. – Mà em không bị gì chứ? Có bị ai đánh không hả?
  • Dạ có chứ! Nhưng mà Tâm Nhi “tỉ tỉ” oánh te tua hết rồi. – Vừa nói, Bảo Bảo lấy tay chỉ chỉ về hướng nhà kho.
Lúc này nhỏ mới để ý đến “tàn dư cuộc chiến” ở trong nhà kho. Người thì ôm mặt, người ôm tay, người lăn lộn dưới đất,…

  • Là bạn sao?? – Nhỏ nghi ngờ nhìn về phía Nhi rồi khẽ lắc đầu – Không tin được…
  • Sao không tin chứ? Mình cũng học võ chứ bộ, tại thường ngày toàn bạn động thủ không nên mình không có dịp “trổ tài”. Thôi muộn rồi, về đi.
Nhi híp mắt cười, cầm tay nhỏ lôi đi, để Đại Bảo chạy theo sắp chết. Đại Bảo bẩm sinh thể lực rất yếu. Vẻ ngoài tuy khá baby và bảnh nhưng chỉ chơi được một số môn thể thao nhẹ. Vậy mà đám con gái trong trường lại mê tít mắt. Cũng vì vậy mà nhiều người rất ghét em trai của nhỏ.
Cả ba người chạy xe đạp bon bon về nhà, không ngớt tiếng cười rôm rả. Chỉ thế này nhỏ mới cảm thấy được bình yên.
---------------------------------

  • thưa ba/ bác con mới về - Cả ba người đồng thanh, ông Lâm ngồi trong nhà cười dịu hiền gật đầu. Vậy là cả nhỏ, Bảo, Nhi lon ton chạy vào phòng ngủ bé bé ấm áp.
Đợi cậu nhóc đi ra khỏi phòng, Nhi hỏi nhỏ:

  • Nè, Nguyệt Như, chiều nay bạn có đi tìm việc không? –
  • Chiều nay á! Có chứ!... Á, chắc là không được rồi. – Nhỏ nhăn mặt.
  • Sao thế?
  • Hì hì, có chuyện cần phải giải quyết thôi mà.
  • Chuyện gì thế? Cho mình biết được không? Mà hôm nay ngày đầu học thế nào? Chắc nhìu boy đẹp lắm ha?
  • Haizz, bạn bè thế đó! Hỏi thăm bấy nhiêu cũng lòi ra được cái mục đích. Ngậm bớt miệng vào đi má, chảy hết nước miếng ra rùi. Thấy khíp lun
Nhỏ xua xua tay, Nhi mỉm cười mũm mĩm. Và sao một hồi bị hỏi cung, nhỏ cũng cho Nhi biết một phần.

  • Thế á! Đi hẹn hò lun sao? – Nhi há hốc mồm.
Nhỏ vội vàng bịt “cái loa phóng thanh” của nhỏ bạn lại

  • Giảm volume xuống dùm cái đi. Tính cho mình ra đường ở lun hả? Thôi cũng tới giờ rồi, mình đi thay đồ rồi chuồn đây. Hì hì.
  • Nhìn cái mặt kìa! Vậy mà cứ nói người ta hám trai cơ.
  • Yên tâm, mình có thế nào cũng thua bạn mà. Thôi, ra ngoài cho mình thay đồ cái.
Nhỏ thay đồ với tốc độ tên lửa, vèo một cái rồi phóng ra ngoài.

  • Ba ơi, con đi ra ngoài khoảng chiều muộn con về nha.
  • Ừ con đi đi. –Ông Lâm hơi nghiêm mặt nhưng ông không muốn gò bó nên chấp nhận cho nhỏ đi chơi.(nhìn cách ăn mặc mà ông biết)
Nhỏ bắt xe buýt đi tới công viên. Con gái người ta đi hẹn hò sẽ mặc bộ cánh màu nhẹ, trang điểm một tí để thu hút hơn. Nhưng nhỏ lại khác. Nhỏ mặc đồ chẳng khác nào một đứa con trai, phảng phất một chút bụi bụi.

  • Oài, cuối cùng cũng đến được công viên rồi. Mấy giờ rồi nhỉ? –Nhỏ bước xuống xe, đưa tay lên xem đồng hồ - Á, 1h20 rồi, sao lẹ vậy nè. Hắn giết mình mất thôi. Mà giết hya gì cũng được, miễn sao không phá hủy buổi “hẹn hò”, hì hì…
Mặt nhỏ gian gian nở nụ cười xảo quyệt. Nhỏ chạy nhanh tới cổng công viên, ngó qua ngó lại mà không thấy bong dáng hắn. Nhỏ thở dài thất vọng. Một tên công tử như hắn thì chắc chắn chẳng bao giờ chịu chờ người khác đâu, lần này lại là nhỏ- người mà hắn rất ghét. Đang ỉu xìu vì tự đưng mất 5 ngàn đi xe buýt, rồi mất một buổi đi kiếm việc làm, bỗng dưng có một bàn tay đặt lên vai nhỏ, giọng nói lạnh toát vang lên:

  • Cậu thật không biết điều đấy! Biết bây giờ là mấy giờ rồi không?
Nhỏ giật mình, quay lại nhìn. Chính là hắn. Mà tại sao giờ này mà hắn chưa về? Chẳng lẽ hắn chờ nhỏ thật sao? Nhìn khuôn mặt đăm chiêu của nhỏ, hắn biết nhỏ đang suy nghĩ gì.

  • Khụ… khụ... Đừng suy nghĩ lung tung, chỉ là tôi đi xe qua đây, nhớ tới câu nói hồi sáng nên tôi mới ghé, đúng lúc thấy cậu loay hoay ở đây thôi. – Hết câu, hắn ghé mặt mình vào mặt nhỏ, nở nụ cười ranh mãnh – không ngờ tôi lại làm cho cho cậu mê mệt đến nỗi đứng chờ tôi gần nửa tiếng như vậy.
  • Đừng mơ. – Nhỏ đẩy mạnh hắn ra, nhìn hắn, nhỏ nổi hết cả da gà.
  • Thôi được rồi, đã đến đây thì đi luôn. Nhưng mà…- Hắn lưỡng lự - Cậu tính mặc cái bộ đồ nhà quê này đi với tôi sao? – Hắn chăm chú nhìn từ trên xuống dưới nhỏ, nhíu mày.
  • Ừ! Sao đâu chứ? Cách ăn mặc của tôi là vậy mà.
  • Đi theo tôi.
Hắn cầm tay nhỏ lôi đi, theo phản xạ, nhỏ giật tay lại.

  • Đi đâu chứ?
  • Bộ cậu không tính hẹn hò với tôi sao? Muốn thì đi lẹ lẹ, không thì thôi. Trễ hết thời giờ của tôi rồi. ( hì hì, thật ra không hiểu sao hắn lại nôn nóng đi sớm tới công viên đợi nhỏ, từ 12h50 đã có mặt rồi, không tốn thời gian mới lạ á)
Nhỏ không nói gì, cúi đầu xuống, nhưng trong lòng của nhỏ đang sôi sục lên. “làm như thôi muốn á! Cứ chờ đó đi, cọp tinh cắn tôi, tôi cắn lại, ha ha”. Thấy nhỏ ngẩn người ra, hắn bực mình, túm tay nhỏ lôi lên xe của mình.
Bánh xe chuyển bánh. Cuộc hẹn bất đắc dĩ bắt đầu…
 
Tg hum nax có bận nữa k nhể

hì, mới kiểm tra hôm nay xong, ra dò kết quả không như ý
nên tâm trạng hôm nay sao sao á!
vì vậy chap mới của mình viết hơi loằng ngoằng một tí! thông cảm nha, sắp post rùi ^^!
 
Chap 6.2: cuộc hẹn bất đắc dĩ…

mình có cảm giác truyện mình viết càng ngày càng "dở dở" thì phải. Cho mình ý kiến để hoàn thiện nha

Chap 6.2: cuộc hẹn bất đắc dĩ…
Cạch…

  • Đi xuống đi
Hắn dừng xe trước một tiệm shop thời trang rất lớn và hiện đại, buông một câu lạnh lùng rồi mở cửa phía mình bước xuống. Nhưng một hồi vẫn chưa thấy nhỏ ra, hắn quay lại nhìn thì … Phụt… Hắn lại một lần nữa bụm miệng cười trước cảnh tượng “thê thảm” của nhỏ.
Nhỏ không biết mở cánh cửa xe nên loay hoay ngoáy ngoáy một hồi vẫn chưa ra được. khuôn mặt bây giờ của nhỏ méo xệch. Ngồi trong xe hét hắn nhưng mà không cách nào vọng ra được. Nhỏ cũng không biết cách hạ cửa kính xuống nên cũng đành ngồi mày mò tìm cách mở cửa. một tay, hai tay giựt giựt ngay cửa kính, rồi cầm tay nắm mở cửa bằng hai tay, thêm một cái chân để đẩy nhưng ngặt một điều là thay vì đẩy ra, nhỏ lại…kéo vô. Nhìn khuôn mặt ngộ nghĩnh gốc ngếch của nhỏ ướt đẫm mồ hôi, hắn lắc đầu, đi tới mở cửa cho nhỏ một cách nhẹ nhàng.
Mở được cửa với nhỏ như vừa mở cửa tù nhốt nhỏ 10 năm vậy. Nhỏ ton ton nhanh chóng chạy ra, cười toe toét cảm ơn hắn rồi lại quay sang chiếc xe chọt chọt, thắc mắc tại sao hắn mở nhẹ vậy mà nhỏ làm hết hơi vẫn không nhúc nhích.
Đến lúc này, hắn không thể nhịn nổi, cốc vào cái đầu ngố ngố của nhỏ một cái rồi dắt nhỏ đi vào. Nhỏ hơi quê nên cũng ngoan ngoãn đi theo hắn bước vào. Hắn dẫn nhỏ tới một quầy quần áo rồi bắt nhỏ đứng yên ở đó. Nhỏ vẫn chưa hiểu cái gì, im lặng nghe lời hắn.
Hắn đi một vòng quanh dãy chưng đồ “con gái” cuối cùng cũng rút ra được 4 bộ. Hắn tiến tới nhỏ, giơ một bộ đồ hết sức “sexy” trước người nhỏ, nhíu mày suy nghĩ. Nhỏ giật mình, thu người lùi lại, đưa ánh mắt cảnh giác nhìn vào hắn:

  • Nè nè, đừng giở trò với tôi nha. Cậu tính làm gì vậy hả?
  • Tôi không muốn đi chung với một đứa trai không ra trai, gái không ra gái như cậu. Vì vậy nên ngoan ngoãn đứng yên đó đi.
  • Xùy xùy – nhỏ vừa nói vừa xua xua cái bộ đồ hắn đang giơ lên nhỏ - thay cái gì mà thay, cậu bắt tôi mặc cái này thì thà lôi tôi ra đánh một trận thì tốt hơn, hở hang kỉu đó tôi không mặc đâu. Đánh chết cũng không mặc.
Hắn nhìn lại, cũng có lý. Nhưng hắn thấy nó cũng đâu hở bao nhiêu so với mấy đứa suốt ngày ve vỡn hắn, hở trên hở dưới không chút ngại ngùng. Quả thật hắn cũng không thích kiểu con gái như thế. Hắn đưa bộ đồ thứ 2 lên, nhỏ lắc đầu nguầy nguậy. Bộ thứ 3 nhỏ đứng không vững. Hắn nhíu mày, chưa thấy đứa con gái nào dám đối xử với hắn như thế. Thường ngày, hắn nói gì, người ta đều nghe theo rắm rắp, có điều hắn chưa bao giờ đi chọn đồ cho người khác như thế này, cho nhỏ là lần đầu tiên. Nhỏ thì khác, đang cố gắng hết sức để không mặc mấy thứ hở hở ấy, cứ thầm than trời rủa hắn, cứ đợi lát nữa đi, cậu sẽ biết tay tôi.
Bộ thứ tư là bộ hắn ưng ý nhất. Lần này không hỏi ý kiến của nhỏ nữa, hắn vất vào tay nhỏ rồi đẩy nhỏ vào phòng thay đồ kèm theo ánh mắt răn đe. Mặt nhỏ giờ đây nhìn không thể nào tả nổi, nhăn nhó, buồn bả, bực tức, xấu hổ, “trộn” lẫn vào nhau.
Nhỏ ấm ức nhưng vì “sự nghiệp lớn” nhỏ đành cắn răng thay đồ. Nhưng thay xong nhỏ không chịu bước ra, cứ đứng sau rèm hé đầu ra nhìn hắn.

  • Nè… -nhỏ gọi nhỏ, hắn đang ngồi dựa trên ghế sopha gần đó, hai mắt lim dim, nghe giọng nhỏ gọi, hắn mở mắt – Không mặc cái này được không? Năn nỉ đó!
  • Thay chưa? – Hắn hỏi lạnh lùng, nhỏ gật gật đầu- Vậy sao chưa chịu bước ra?
  • Nhưng mà bộ đồ này…
Chưa hết câu, hắn đã bước tới, kéo rèm ra. Hắn tròn mắt, sững sờ nhìn nhỏ. Nhỏ giờ như thiên thần vậy. Da nhỏ trắng, dáng lại thon đẹp mặc thêm bộ váy màu hồng nhạt ngắn ngang đầu gối hắn chọn khiến hắn khó nhận ra được đó là nhỏ. Nhỏ ngượng ngùng ‘chịu đựng… chịu đưng… vì nghiệp lớn… hức hức”. Trong tích tắc, thời gian như đứng lại. Dường như khoảnh khắc ấy đã làm cho trái tim ai kia bị lệch nhịp.
Nhanh chóng hắn lấy lại được bộ mặt lạnh lùng bình thản, hắn gọi tiếp tân đến thanh toán tiền rồi dắt nhỏ ra ngoài. Nhỏ vội vàng cầm theo bộ đồ cũ gói vào trong bao rồi đi theo. “hì hì, thời cơ đã đến rồi, bắt đầu hành động 1: phá túi tiền của hắn ^^”.
 
Mà tý còn phần nào nữa k. Mai cho tg ngkỉ 1 ngay

hì hì, z thì phải cố mới được, còn 1 phần nữa, chap 6 có 4 phần
mai mình cũng bận việc nữa, nên mai phải "xả xì-trét" cái đã
^^
 
Chap 6.3: cuộc hẹn bất đắc dĩ…

Mong mọi người ủng hộ mình nha ^^

Chap 6.3: cuộc hẹn bất đắc dĩ…
Ngồi trong xe của hắn, nhỏ hết vô tư thò đầu thò tay ra ngoài hứng gió, hát líu lo như con nít rồi lại quay sang làm phiền hắn bởi những câu hỏi về chiếc xe nhỏ đang ngồi.
Đến công viên, nhỏ lôi hắn chơi hết trò này đến trò khác. Nhỏ thì đúng là giỏi võ, học giỏi thật, nhưng nhỏ lại rất hậu đậu trong các trò chơi hội chợ. Chính vì vậy không ít lần nhỏ khiến hắn bực mình, điển hình như trò ném banh vào rổ.
Đi qua gian hàng trò chơi. Nhỏ sững lại ngắm nghía con gấu bông màu hồng phấn giống màu váy của nhỏ, tay đang cầm thêm hình trái tim, cộng thêm đôi mắt kính tròn tròn nữa, trông thích lắm. Nhỏ quyết tâm giành cho bằng được. Nhưng ngặt thay, nhỏ rất rất tệ về tài thiện xạ nên nhỏ năn nỉ nhờ hắn giúp nhưng hắn không chịu. Nhỏ đành phải “xuất chiêu”.Trái thứ nhất, nhỏ ném chệch sang bay vào bụng người chủ trò chơi. Quả thứ hai thì rớt ngay dưới chân nhỏ. Hắn đứng xem bực mình.

  • Trái cuối cùng đấy, nếu cậu ném không trúng thì chết với tôi.
Nhỏ nuốt nước bọt, “hức, đã biết người ta ném dở rồi mà! Sao mà ném được? Không ra giúp đi lại còn đứng đó đe dọa, nhìn thấy ớn…” Nhỏ xịu mặt quay sang nhìn hắn.

  • Haizz, xem tôi nè… Hây yaaa…
Nhỏ cầm quả banh xoay vòng vòng liên tục, tới lúc ném thì không biết cái quả banh nó “chuồn” đâu mất. Nhỏ ngó ngó vào chiếc rổ, rồi xoay người tìm quả bóng dưới đất.

  • A, tìm thấy rồi, hì hì… - Nhỏ giựt giựt quả bong từ trong tay hắn, nhưng không được – Nè, sao không bỏ ra, để tôi ném thêm lần nữa coi.
  • Cậu biết cậu vừa ném vô đâu không?
  • Không – Nhỏ phán một câu ngây ngô trước bộ mặt “sát thủ” đang chằm chằm nhìn nhỏ.
Cốp…

  • Á… á… Sao cậu lại cốc đầu tôi… - Nhỏ xoa xoa cái đầu tội nghiệp của mình, mặt mũi nhăn nhó như sắp khóc nhìn hắn.
  • Đó là cái tội hậu đậu ngốc nghếch không đúng chỗ của cậu. Cái đầu tôi là cái rổ để cậu ném banh vô chắc.
  • A… Vậy là tôi ném vô đầu cậu hở?? – Nhỏ ngây ngô hỏi. Hắn bực mình, không thèm nói tiếp.
Hắn xoay người, nhíu mày quan sát rồi… 1… 2… 3… Trái banh đã nằm gọn gàng trong rổ.

  • Woaaa… vô rồi… vô rồi… - Mắt nhỏ sáng rực, vỗ tay bôm bốp trong như trẻ con vậy.
Hắn nhìn nhỏ khuôn mặt đột nhiên đỏ lên. Nhỏ định đưa tay ra cầm con gấu nhưng không ngờ

  • cái này của tôi. Ở đây chán quá! Ra chỗ khác chơi đi…
Nói rồi hắn đi một mạch, bỏ lại nhỏ đang hóa đá. Nhỏ chạy theo, khuôn mặt nhăn lại, đôi mắt cứ dán chằm chằm vào con gấu bông iu quý đang nằm trong tay cái tên lạnh lùng mặt mốc. Đang suy nghĩ tìm cách lấy con gấu bông thì đột nhiên có một thứ khiến nhỏ quên luôn việc mình định làm – Quầy bán chả cá, thịt bò cuốn lá lốt, nem rán… Nhỏ quay phắt sang hắn, day day cái áo năn nỉ cộng thêm cái bụng đang biểu tình của nhỏ.

  • Nè, ra chỗ kia ăn nha! Tôi đói rồi… hì hì… - Nhỏ cười híp mắt ngây ngô, tay chỉ chỉ ra chỗ quầy bán.
  • Ra cái chuồng vịt kia ăn á? Tôi không đi! – Hắn lạnh lùng nói.
  • Cái gì mà chuồng vịt chứ? Mà cậu không ăn cũng được, tôi ăn. Ra đó đi, tôi đói meo bụng luôn rồi.
Nhỏ xoa xoa cái bụng rồi lôi hắn đi. Tời nơi, nhỏ đẩy hắn ngồi vào cái ghế mini rồi gọi một hơi các món. (kế hoạch của nhỏ là khiến hắn cháy túi mà). Nhỏ xoa xoa cái tay, mắt nhìn món ăn không rời. Vừa đưa thức ăn đến là nhỏ vồ lấy ăn “ngấu nghiến” (vậy mà biểu người ta là cọp cơ, chính mình còn dữ hơn cọp =.=). Hắn ngồi cạnh chỉ lắc đầu, thật là háu ăn mà.
Đang xử lí nhưng “tội đồ” món xiên nướng, nhỏ quay sang, đưa một miếng thịt bò quấn lá lốt lên miệng hắn.

  • ăn đi! Ngon lắm á! Bộ không thấy đói hả?
  • Không, nhìn thấy dơ vậy ăn vào lỡ bị gì thì sao? – hắn quay mặt né sang chỗ khác, không thèm để ý gì đến miếng thịt bốc mùi thơm phức.
Nhỏ bực mình, lấy tay nhéo ngay chân hắn một cái…

  • Á… ưm… ô àm ì ậy… (cô làm gì vậy?)
Nhỏ cười hì hì. Nhân lúc hắn á một tiếng nhỏ nhanh chóng nhét luôn 2 cục thịt vào miệng hắn khiến hắn nói không ra hơi…

  • Sao? Ngon không hả? Ngon đúng không??
Nhỏ híp mắt cười rồi tiếp tục cuộc “hành xử”.

  • dở ẹc chứ ngon gì! – Hắn lạnh lùng trả lời
  • thật không đó? – Miệng nhai “nhồm nhoàm”, đưa con mắt đểu đểu sang nhìn hắn.
  • Ơ… Ừm… cũng tạm tạm… - Hăn quay mặt đi.
  • Nè ăn típ nha…
Nhỏ đưa thêm một miếng lên miệng hắn, nhưng nghĩ sao nhỏ lại bỏ xuống.

  • À tôi quên là mấy người nhà giàu như cậu không thích người ta đút cho ăn. Cầm lấy tự ăn nhá!
Nói xong nhỏ vô tư cầm thêm một miếng chả ram, há miệng thật to chuẩn bị đút vào. Đột nhiên hắn túm lấy tay nhỏ, đưa miếng chả sang miệng hắn ăn ngon lành. Nhỏ tức giận

  • nè, cái đó của tôi mà. Ai cho cậu ăn chứ! Xí!
Nhỏ lấy tiếp một miếng to khác, nhưng cứ gần tới miệng lại bị hắn giật lại ăn mất. Vậy là cuộc chiến giành ăn bắt đầu. Hai người cứ ngồi ngay quán giành qua giành lại trước những con mắt ngỡ ngàng và ái mộ của mọi người ^^.
Và kết quả chiến thắng thuộc về hắn. Tay hắn dài nên kéo hẳn đĩa chả, thịt về phía mình, một tay lia lịa nhét vào miệng, một tay đẩy mặt nhỏ ra, không cho nhỏ ăn miếng nào. Nhỏ ấm ức, bụng nhỏ biểu tình dữ dội khiến nhỏ càng thêm bực. Đang nhăn nhó mặt mày chịu thua nhìn hắn nhắm mắt nhắm mũi gắp hết những “tội đồ” của nhỏ, bỗng mắt nhỏ lóe lên một tia sáng. "Kaka, giờ cậu chết với tôi rồi nhé!".
Nhỏ nhẹ nhàng cẩn thận rút chiếc điện thoại ra. Tít… tít… “ hì hì, hai bức là đủ rồi”. Nhỏ cất lại vào trong túi xách, rồi tiếp tục giành ăn với hắn vô tư.
Haizz, kiểu này thì hắn sắp bị te tua với nhỏ rồi…
 
Thế hum nay viết chap tiếp đk chưa vậy

:KSV@16: hum nay mình bị ốm ùi *sụt sịt* nên chưa biết có được ngồi lâu hay không nữa
nhưng mình sẽ cố gắng ra chap mới trong thời gian sớm nhất
xin lỗi nha
hịc hịc
 
hôm nay hơi chậm trễ, mọi người thông cảm nha. Chap mới của mình có một số rắc rối, mong sự giúp đỡ góp ý của mọi người để hoàn thiện hơn. Cảm ơn nhiều
mọi người ủng hộ cho mình nhé ^^ :KSV@17:

Chap 6.4: cuộc hẹn bất đắc dĩ…

Sau một hồi “quyết chiến”, cả hai rời khỏi quầy. Hắn đi ra với cái bụng bây giờ chẳng khác gì “ông Địa”, còn nhỏ thì sắp trở thành ma đói. Khuôn mặt hắn hồng hào mập mạp, cộng thêm cái điệu cười nữa miệng nhìn nhỏ làm nhỏ càng tức muốn “ói máu”.

  • Cười cái gì mà cười? Bộ nhìn tôi buồn cười lắm hả? Ăn hết mà chẳng chừa cho tôi phần nào hết! hứ. – Nhỏ liếc hắn cái thật dài rồi quay sang chỗ khác, khoanh tay lại.
  • Vậy cậu muốn ăn tiếp không?
  • Đâu… đâu?? Muốn lắm! – Mặt nhỏ sáng rỡ lên.
  • Chắc trong kẽ răng tôi còn á! Tôi cầm tăm lấy ra cho cậu ăn được không? – Hắn vừa cười vừa đưa đôi mắt đểu nhìn nhỏ
  • Á… Dám chọc tôi! Đồ… đồ… đồ mặt mốc đáng ghét!
Nhỏ hét lên nhìn hắn đang đút tay vào túi thong thả đi trước, lửa bắt đầu lan lên khắp người nhỏ. Nhỏ chạp ầm ầm (như voi á) tiến tới định cấu xé hắn ra. Nhưng khi chỉ còn cách hắn hai ba bước thì nhỏ dừng lại. “hì hì, kiếm được đồ chơi mới rồi”.

  • Nè!
  • Gì? Bộ muốn ăn hả?– Hắn đứng lại, hơi quay đầu nhìn nhỏ.
  • Tôi đạp cậu giờ đó! – Nhỏ nắm chặt tay, hai mắt nhíu lại tức tối – Chơi cái kia đi.
Lúc này hắn quay lại, nhìn nhỏ đang nhắn nhó cười, chỉ tay lên một thứ mà hắn chưa bao giờ có ý định tiến gần – Tàu lượn siêu tốc có độ cao cao nhất là 1200 mét.
Mặt hắn hơi danh lại rồi lạnh lùng quay ra chỗ khác.

  • Tôi không đi. Cậu đi một mình đi. Tôi sẽ trả tiền.
  • Sao thế? Chơi đi. Vui mà – Nhỏ ngây thơ chạy tới gần hắn, giương to đôi mắt “vô số tội” nhìn hắn, đưa tay lên túm áo hắn giựt giựt trông như con nít vậy.
  • Đã nói không chơi. Đừng lắm chuyện. – Hắn vung tay ra chỗ khác.
  • Chơi đi… A, tôi biết rồi, cậu sợ đúng không hả? Trời ơi, đường đường là họt- boy của trường mà lại sợ độ cao. Ha ha, cái tin này chắc hót lắm đây, về 8 mới được. Haha…
Hắn vội lấy tay bịt miệng đang cười sặc sụa của nhỏ, lên giọng đe dọa.

  • Im ngay. Ai nói tôi sợ. Chỉ vì tôi không thích chơi mấy trò con nít đó thôi. Nếu không tin thì… - Hắn hơi ngập ngừng một tí, cái tay vẫn chưa buông ra làm nhỏ nghẹt thở - Thì tôi sẽ chơi với cậu là được chứ gì?!
  • Ưm…ưm…
Lúc này hắn mới giật mình, thả tay ra khỏi miệng nhỏ. Mặt nhỏ đỏ lại, thở khó nhọc, liếc mắt nhìn hắn.

  • Tính giết người hả? miệng tôi mà méo thì cậu phải đền cho tôi đấy biết chưa?- Nhỏ xoa xoa cái má tội nghiệp của nhỏ - Thôi, giờ đi chơi đi. Tàu dừng lại rồi kìa.
Nhỏ túm tay hắn lôi đi, hắn hơi khựng lại nhưng lại để nhỏ kéo hắn đến chỗ chơi. Nếu như là những đứa con gái khác thì chắc nhỏ sẽ te tua với hắn một trận rồi, nhưng không hiểu sao với nhỏ hắn lại…
Nhỏ lon ton đợi hắn trả tiền vé rồi đẩy hắn ngồi ngay ghế đầu. Hắn nhíu mày khó chịu nhưng cũng đành ngồi xuống. chuyến tàu hôm nay dường như đông hơn mọi ngày, đa số đều là con gái. Lúc này mới biết sức hút của hắn cao đến mứa nào. Mặc cho những lời nói mỉa mai của mấy “yêu nhền nhện” đằng sau, nhỏ hí hửng ngó ngó xung quanh.
Chuyến tàu bắt đầu lăn bánh, nhỏ vui sướng hét lên ríu rít. Lên cao dần rồi rớt xuống dốc, nhỏ nhắm mắt tận hưởng cảm giác mạnh. Đột nhiên có một bàn tay nắm vào tay nhỏ - là hắn. Lúc này nhỏ mới để ý đến khuông mặt bên cạnh. Thường ngày hắn lạnh lùng bao nhiêu thì bây giờ hắn thê thảm bấy nhiêu. Gương mặt trắng bệch, trán ướt đẫm mồ hôi, đôi môi mím chặt lại, cả người run lên. Dường như hắn muốn hét lên nhưng vì “hình tượng” mà hắn cố nén lại.

  • haha, vậy mà nói không sợ độ cao nữa chứ? Trông mặt cậu kìa, chẳng khác gì xác chết. – Nhỏ hì hửng cười, lấy tay chọt chọt vào má hắn.
  • Im lặng đi, nếu cậu không muốn rơi xuống dưới – Hắn gạt phăng tay nhỏ ra, gằn giọng, đôi mắt nhắm nghiền, tay bên kia vẫn đang nắm chặt tay nhỏ.
Nhỏ nhìn xuống dưới nuốt nước bọt. Tuy nhỏ lì thật nhưng với hắn thì không gì là không thể, nhỏ ngồi im. Tay nhỏ hơi đau, nhưng nhìn gương mặt toát mồ hôi của hắn, nhỏ thấy hơi hối lỗi, dù gì thì cũng do nhỏ lôi hắn lên mà.
Ngước khuôn mặt cảm nhận gió ùa ùa vào mặt, mắt nhỏ lại lần nữa lóe lên tia ranh mãnh. “hà hà, phải lấy một hình làm kỉ niệm chứ! Hình ảnh hiếm có mà. Nè tên mặt mốc kia, đừng trách tôi nhá. Ai bảo cậu dám lấy con gấu bong iu thích và giành ăn với tôi…”
Nhỏ rút điện thoại ra, cố gắng cầm chắc rồi chụp mấy tấm hình của hắn. Hắn sợ độ cao nên không dám mở mắt nhìn cảnh vật xung quanh. Vì vậy mà “âm mưu” của nhỏ thực hiện trót lọt.
------------------------------------

  • ọe…ọe…
  • nôn ra hết đi, ai biểu vừa nãy ăn hết đồ ăn của tôi chi. Giờ cho cậu chết – nhỏ vỗ bôm bốp vào lưng hắn, tranh thủ thời gian chọc tức hắn luôn.
  • Cậu dám… ọe…
  • He he, tất nhiên dám. Tôi có miệng mà tại sao lại không được nói. Mà cũng tại cậu… Sợ độ cao thì nói đại đi, ai biểu làm oách chi, khiến tôi vừa nãy xém nữa về gặp ba… Á… - Nhỏ vội bịt miệng lại.
Hắn đưa mắt thắc mắc nhìn nhỏ, sau một hồi xả đống đồ ăn vừa nãy giành giật với nhỏ, giờ hắn cũng không còn sức để hỏi hay đấu khẩu với nhỏ nữa.

  • Nè! - nhỏ đưa khăn giấy cho hắn.
  • Có dơ không đó? – Hắn nhìn nhỏ
  • Mệt quá! Làm như tôi ở dơ không bằng. Không lấy thì thôi, lấy áo cậu lau đi.
Nhỏ vừa nói vừa đưa tay cất khăn giấy, hắn giật lại. Nhỏ lắc đầu mỉm cười. Nhỏ thật sự chưa thấy ai lại kì lạ như hắn.

  • Haizz, chơi đã rồi. Tôi về đây. Hehe, lần đầu tiên tôi biết hẹn hò là như thế nào đấy! mai gặp lại. Về an toàn nghen…
Nhỏ vỗ cốp vào vai hắn một cái rồi quay đi thật lẹ. Bây giờ là 5h30 rồi, nhỏ mà không về mau thì nhỏ bị ăn đòn mất. hắn đứng sau cứ nhìn theo nhỏ mãi đến khi bong nhỏ khuất, đôi môi hắn bỗng nở một nụ cười, một nụ cười hiền dịu. Nhưng cũng như nó đến rất đột ngột thì nó đi cũng vậy. Khuôn mặt hắn lại lạnh như tiền. Quay người ra bến đỗ lấy xe. Không hiểu sao khi ở cạnh nhỏ, hắn cảm thấy được sự bình yên và thân thuộc, thứ mà chỉ một người có thể cho hắn 5 năm về trước.
“cảm giác này là sao?...”
--------------------

  • woaaa… Mệt quá trời… mà mặc cái váy này khổ thật, cứ phải cố gắn giữ nó không bị bay lên. Hở hang rách việc thật…
Nhỏ lắc đầu, chân đi nhẹ nhẹ trên con đường vắng, chỉ một số người qua lại. Đang thả hồn vào gió và buổi hoàng hôn. Đột nhiên nhỏ bị một đám thanh niên quấy rối.

  • Cô em, đi đâu thế? Chỉ một mình sao?
  • Hay đi với tụi anh nhá. Tụi anh dắt đi chơi là hết buồn à…
  • Đúng rồi. vui lắm, đi cùng tụi anh nha…
Đám thanh niên vừa nói vừa đưa tay túm lấy tay nhỏ. Tên thì rờ vào tóc nhỏ, tên thì cầm tay nhỏ, tên thì lấy hai tay xoa xoa vào nhau, khuôn mặt người nào người nấy đều nổi rõ hai chữ “dê xồm”. Nhỏ bực tức vùng ra, nghiến răng, lừ mắt nhìn vào đám “yêu râu xanh” trước mặt.

  • Nếu muốn toàn mạng thì tránh xa tôi ra.
  • He he, cô em nóng tính thế! Nếu nóng thì để tụi anh làm cho khuây khỏa nhá!
Nói xong, đám con trai dồn vào người nhỏ, nhỏ hét toáng lên, nghiến răng, đưa mắt nhìn xung quanh để xem có ai không. Không phải nhỏ tìm người giúp nhỏ, mà là để chắc chắn rằng không có ai đứng ở đó lúc nhỏ đánh cho tụi đang “chảy nước miếng” này một trận thừa sống thiếu chết. Vì ba nhỏ rất ghét con gái biết võ, đặc biệt là nhỏ. Vì ông quan niệm rằng, con gái phải thùy mị nết na. Một cách dò xét nhanh nhất là kêu cứu.
Nhỏ vừa đẩy mấy đôi tay đen đúa sần sùi của những tên háu đói kia ra, vừa hét to:

  • Có ai không? Cứu tôi với! Cứu…
Không ai trả lời, đôi mắt nhỏ hơi thất vọng nhưng rồi lại sắc bén hẳn, nó phảng phất một chút lành lùng tàn nhẫn và khinh bỉ. Nhỏ nắm chặt tay lại, đang chuẩn bị “luyện tập cơ bắp” thì…
Bốp… một tên trong đám hổ báo ấy gục ngã xuống, một chàng trai đang đứng đó, đôi mắt hơi lạnh lùng pha lẫn khinh bỉ nhìn những tên còn lại và nhỏ…
 
Quay lại
Top Bottom