châp.1: cuộc hẹn bất đắc dĩ...
chap mới này hơi lủng củng và dài một tí, tại khu vực của mình bị mất điện nên ngồi viết gấp gáp, các tình tiết chưa thực sự nổi bật lắm, mn thông cảm cho T.T
Chap 6.1: cuộc hẹn bất đắc dĩ…
Nếu như là máy cô nàng tiểu thư kia thì chắc chắn sẽ nhảy cẫng lên vì vui mất. Nhưng với nhỏ thì ngược lại. Câu nói của hắn làm cho từng cọng tóc ở sau gáy nhỏ dựng đứng, da gả đua nhau nổi lên chi chit. Nhỏ tính đẩy mạnh hắn ra, nhưng… ánh mắt nhỏ lóe lên một tia sáng (tác giả: nguy hiểm, tránh xa, nhỏ: phi một chiếc dép vào mặt tác giả, kết cục: “á”, xịt máu mũi, hịc hịc… T.T)
Vẫn nguyên tư thế ấy, nhỏ khẽ thầm thì vào tai hắn:
- Vậy đi, cho tôi một cái hẹn nhá!
Quả thật câu nói của nhỏ có tác dụng. ngay lập tức hắn bật người ra sau, đôi mắt hiện lên sự ngỡ ngàng. Thái độ của nhỏ khiến hắn không thể lường trước được. Cứ nghĩ nhỏ sẽ đẩy hắn ra rồi la oai oái, ai dè…Nhỏ khoanh tay lại, nhìn hắn:
- Sao hả? Có chuyện gì sao?- Nhỏ nghiêng đầu tới gần hắn – Hay cậu sợ tôi hả? – Nhỏ híp mắt cười.
- Hừ, sợ sao? Được thôi. Coi như tôi làm tốt một lần. chiều nay, 1 giờ tại công viên, đợi tôi ở đó.
Hắn nhếch mép cười, cầm cái cặp rồi bỏ đi luôn, trong lòng có chút thất vọng. “ chẳng nhẽ cô gái ấy lại tầm thường như bao người kia sao? Haizz, cũng tại mình nâng cao nhỏ đó quá!”. Hắn lắc đầu rồi đi thẳng. Còn một người khác cũng thất vọng như hắn – Tùng Dương. Anh chàng nghĩ cô gái là người thú vị, không hám trai, nhưng mà…
Ra về nên ít ai để ý tới chuyện vừa rồi. Ai nấy cũng đều nháo nhào đua nhau chạy ra khỏi trường sớm nhất. Hì, học sinh có khác, dù giàu hay nghèo cũng luôn có một số tư tưởng hành động giống nhau. Nhỏ ra về cuối lớp, thu dọn đống sách vở của mình vào kệ tủ cá nhân, đôi môi vẫn nở nụ cười ranh mãnh. “Hì hì, chắc chắn mình phải tìm ra một trò gì đó để phá cậu mới được, Tuấn San à!”.
Nhỏ nhanh chóng phóng xuống nhà để xe, xách “con ngựa chiến” của mình ra ngoài cổng rồi phi thật lẹ. Nhỏ chạy về ngôi trường cũ của nhỏ để đón em trai – Đại Bảo và cô bạn thân của mình – Tâm Nhi.
“ Lạ thật, theo mình nhớ thì giờ này phải ra rồi chứ? Hay cậu nhóc nhà mình lại nghịch ngợm gì đây nhỉ? Hay…” Nhỏ nghĩ tới đây liền giật mình, nhanh chóng dắt xe vào nhà để xe rồi chạy thẳng vào trường kiếm em trai mình- Đại Bảo. Trước đây nhỏ là chị hai trong trường này nên không ai dám bắt nặt người thân quen của nhỏ cả, nhưng mỗi lần nhỏ vắng mặt thì chắc chắn sẽ có rắc rối, nên nhỏ nghĩ lần này cũng vậy…
- Nhóc à! Cố lên nha, đừng có bị gì hết đó. Chị sẽ tới sớm thôi mà…
Nhỏ chạy một vòng quanh dãy phòng học nhưng không thấy ai. Nhỏ đi xuống nhà kho một cách nhanh chóng.
- Oaa, Nguyệt như ơi… Mình nhớ bạn quá đi àaaa…
Chưa kịp định hình tiếng nói thì từ đâu có một người bay ra ôm chầm lấy nhỏ khiến nhỏ ngã lăn xuống đất. Cũng may trời đất cho nhỏ nhận thức kịp, nếu không cô bạn xinh xắn của nhỏ sẽ “lĩnh” về hai con mắt gấu trúc ^^.
- Nhi ơi, tính giết người hay sao mà xiết cổ mình chặt thế hả?? Khíp quá đi.
- Ơ, người ta nhớ bạn mà, lâu năm mới gặp lại mà sao nỡ nhẫn tâm buông lời lạnh lùng thế chứ! Cho mình “hun” cái nào… moa… moa…
Nói xong tâm Nhi nhảy vào, chu mỏ trông “dễ ghét” đồi cướp hun nhỏ. Hịc hịc, chật vật lắm nhỏ mới đẩy được cô bạn mình ra, bảo toàn “tính mạng” trong sáng của mình…
- Thôi nào. Mình có chuyện muốn hỏi bạn đó. Có thấy Tiểu Bảo của mình đâu không??
- Chị hai! – tiếng nói phát ra đằng sau lưng nhỏ khiến nhỏ giật bắn cả người. – Em đứng sau chị nãy giờ lun đó. Tại chị không để ý em thôi à. Nhìn hai chị “ôm ấp” nhau thế nên em không dám lám phiền. Hì hì.
- Ôm ấp cái gì mà ôm ấp chứ? Mún ăn đòn không hả?- Nhỏ nhăn mặt nhìn Bảo Bảo. – Mà em không bị gì chứ? Có bị ai đánh không hả?
- Dạ có chứ! Nhưng mà Tâm Nhi “tỉ tỉ” oánh te tua hết rồi. – Vừa nói, Bảo Bảo lấy tay chỉ chỉ về hướng nhà kho.
Lúc này nhỏ mới để ý đến “tàn dư cuộc chiến” ở trong nhà kho. Người thì ôm mặt, người ôm tay, người lăn lộn dưới đất,…
- Là bạn sao?? – Nhỏ nghi ngờ nhìn về phía Nhi rồi khẽ lắc đầu – Không tin được…
- Sao không tin chứ? Mình cũng học võ chứ bộ, tại thường ngày toàn bạn động thủ không nên mình không có dịp “trổ tài”. Thôi muộn rồi, về đi.
Nhi híp mắt cười, cầm tay nhỏ lôi đi, để Đại Bảo chạy theo sắp chết. Đại Bảo bẩm sinh thể lực rất yếu. Vẻ ngoài tuy khá baby và bảnh nhưng chỉ chơi được một số môn thể thao nhẹ. Vậy mà đám con gái trong trường lại mê tít mắt. Cũng vì vậy mà nhiều người rất ghét em trai của nhỏ.
Cả ba người chạy xe đạp bon bon về nhà, không ngớt tiếng cười rôm rả. Chỉ thế này nhỏ mới cảm thấy được bình yên.
---------------------------------
- thưa ba/ bác con mới về - Cả ba người đồng thanh, ông Lâm ngồi trong nhà cười dịu hiền gật đầu. Vậy là cả nhỏ, Bảo, Nhi lon ton chạy vào phòng ngủ bé bé ấm áp.
Đợi cậu nhóc đi ra khỏi phòng, Nhi hỏi nhỏ:
- Nè, Nguyệt Như, chiều nay bạn có đi tìm việc không? –
- Chiều nay á! Có chứ!... Á, chắc là không được rồi. – Nhỏ nhăn mặt.
- Sao thế?
- Hì hì, có chuyện cần phải giải quyết thôi mà.
- Chuyện gì thế? Cho mình biết được không? Mà hôm nay ngày đầu học thế nào? Chắc nhìu boy đẹp lắm ha?
- Haizz, bạn bè thế đó! Hỏi thăm bấy nhiêu cũng lòi ra được cái mục đích. Ngậm bớt miệng vào đi má, chảy hết nước miếng ra rùi. Thấy khíp lun
Nhỏ xua xua tay, Nhi mỉm cười mũm mĩm. Và sao một hồi bị hỏi cung, nhỏ cũng cho Nhi biết một phần.
- Thế á! Đi hẹn hò lun sao? – Nhi há hốc mồm.
Nhỏ vội vàng bịt “cái loa phóng thanh” của nhỏ bạn lại
- Giảm volume xuống dùm cái đi. Tính cho mình ra đường ở lun hả? Thôi cũng tới giờ rồi, mình đi thay đồ rồi chuồn đây. Hì hì.
- Nhìn cái mặt kìa! Vậy mà cứ nói người ta hám trai cơ.
- Yên tâm, mình có thế nào cũng thua bạn mà. Thôi, ra ngoài cho mình thay đồ cái.
Nhỏ thay đồ với tốc độ tên lửa, vèo một cái rồi phóng ra ngoài.
- Ba ơi, con đi ra ngoài khoảng chiều muộn con về nha.
- Ừ con đi đi. –Ông Lâm hơi nghiêm mặt nhưng ông không muốn gò bó nên chấp nhận cho nhỏ đi chơi.(nhìn cách ăn mặc mà ông biết)
Nhỏ bắt xe buýt đi tới công viên. Con gái người ta đi hẹn hò sẽ mặc bộ cánh màu nhẹ, trang điểm một tí để thu hút hơn. Nhưng nhỏ lại khác. Nhỏ mặc đồ chẳng khác nào một đứa con trai, phảng phất một chút bụi bụi.
- Oài, cuối cùng cũng đến được công viên rồi. Mấy giờ rồi nhỉ? –Nhỏ bước xuống xe, đưa tay lên xem đồng hồ - Á, 1h20 rồi, sao lẹ vậy nè. Hắn giết mình mất thôi. Mà giết hya gì cũng được, miễn sao không phá hủy buổi “hẹn hò”, hì hì…
Mặt nhỏ gian gian nở nụ cười xảo quyệt. Nhỏ chạy nhanh tới cổng công viên, ngó qua ngó lại mà không thấy bong dáng hắn. Nhỏ thở dài thất vọng. Một tên công tử như hắn thì chắc chắn chẳng bao giờ chịu chờ người khác đâu, lần này lại là nhỏ- người mà hắn rất ghét. Đang ỉu xìu vì tự đưng mất 5 ngàn đi xe buýt, rồi mất một buổi đi kiếm việc làm, bỗng dưng có một bàn tay đặt lên vai nhỏ, giọng nói lạnh toát vang lên:
- Cậu thật không biết điều đấy! Biết bây giờ là mấy giờ rồi không?
Nhỏ giật mình, quay lại nhìn. Chính là hắn. Mà tại sao giờ này mà hắn chưa về? Chẳng lẽ hắn chờ nhỏ thật sao? Nhìn khuôn mặt đăm chiêu của nhỏ, hắn biết nhỏ đang suy nghĩ gì.
- Khụ… khụ... Đừng suy nghĩ lung tung, chỉ là tôi đi xe qua đây, nhớ tới câu nói hồi sáng nên tôi mới ghé, đúng lúc thấy cậu loay hoay ở đây thôi. – Hết câu, hắn ghé mặt mình vào mặt nhỏ, nở nụ cười ranh mãnh – không ngờ tôi lại làm cho cho cậu mê mệt đến nỗi đứng chờ tôi gần nửa tiếng như vậy.
- Đừng mơ. – Nhỏ đẩy mạnh hắn ra, nhìn hắn, nhỏ nổi hết cả da gà.
- Thôi được rồi, đã đến đây thì đi luôn. Nhưng mà…- Hắn lưỡng lự - Cậu tính mặc cái bộ đồ nhà quê này đi với tôi sao? – Hắn chăm chú nhìn từ trên xuống dưới nhỏ, nhíu mày.
- Ừ! Sao đâu chứ? Cách ăn mặc của tôi là vậy mà.
- Đi theo tôi.
Hắn cầm tay nhỏ lôi đi, theo phản xạ, nhỏ giật tay lại.
- Đi đâu chứ?
- Bộ cậu không tính hẹn hò với tôi sao? Muốn thì đi lẹ lẹ, không thì thôi. Trễ hết thời giờ của tôi rồi. ( hì hì, thật ra không hiểu sao hắn lại nôn nóng đi sớm tới công viên đợi nhỏ, từ 12h50 đã có mặt rồi, không tốn thời gian mới lạ á)
Nhỏ không nói gì, cúi đầu xuống, nhưng trong lòng của nhỏ đang sôi sục lên. “làm như thôi muốn á! Cứ chờ đó đi, cọp tinh cắn tôi, tôi cắn lại, ha ha”. Thấy nhỏ ngẩn người ra, hắn bực mình, túm tay nhỏ lôi lên xe của mình.
Bánh xe chuyển bánh. Cuộc hẹn bất đắc dĩ bắt đầu…