Thơ tình buồn

Anh nhìn em
Mắt đầy sao rơi
Em đong được tình anh chứa trong đôi mắt
Sao cứ rơi đầy
Biết anh hạnh phúc
Những năm tháng chúng mình yêu nhau.

Tình ra đi như một chuyến tàu
Giờ gặp lại vẫn đôi mắt ấy
Không còn sao rơi
Nỗi buồn đọng lại
Chẳng còn tình
Mắt có còn sao rơi?
 
Đi dưới chiều mưa trên đường Hà Nội
Sao chiều nay chẳng ai muốn kể
Cứ bước hoài, bước mãi, không thôi
Chỉ để mình mưa kể, mưa ơi!

Bảo rằng nghe tiếng mưa rơi
Chiều nay Hà Nội nhân đôi nỗi buồn
Chiều nay sao chứ bồn chồn
Dùng dằng hai đứa vẫn còn nhớ mưa.
 
Anh đi xa xứ người ơi
Lo người bên đó buồn vui thế nào
Cuộc sống lắm sự ồn ào
Lúc cần khoảng lặng mà nào ai hay
Em ở nơi đó ngóng trông
Anh đây thắt quặn tim đau từng ngày
Nụ cười em chút thơ ngây
Nước mắt em đó giọt mây giọt buồn
Bờ vai anh mong mỏi sớm hôm
Để em có chỗ dựa vào lúc đau
Nếu mai ta có xa nhau
Vì thời gian khoảng cách cũng đâu lạ gì
Chúc em hạnh phúc bên người
Còn anh cô độc mình anh một mình
 
Hè về trời chẳng còn mưa
Để che giúp nhỏ... giọt mưa mắt buồn

giúp moon tiếp đi mấy bạn .... học Toán quá thơ thẩn trốn hết rùi :((
 
Hè về trời chẳng còn mưa
Để che giúp nhỏ... giọt mưa mắt buồn

giúp moon tiếp đi mấy bạn .... học Toán quá thơ thẩn trốn hết rùi :((
Buồn thương cô nhỏ chiều hôm
Ngóng trong tiếng hát mưa tuôn giọt buồn
Hỡi cô bé ở nhà bên
Có nghe anh hát mà lên duyên mình
Trong anh luôn khắc bóng hình
Nhỏ ơi có biết tình mình héo hon
 
Anh nhìn em
Mắt đầy sao rơi
Em đong được tình anh chứa trong đôi mắt
Sao cứ rơi đầy
Biết anh hạnh phúc
Những năm tháng chúng mình yêu nhau.

Tình ra đi như một chuyến tàu
Giờ gặp lại vẫn đôi mắt ấy
Không còn sao rơi
Nỗi buồn đọng lại
Chẳng còn tình
Mắt có còn sao rơi?

rồi như gió
tình mình thoảng qua ký ức
anh trở về với những thao thức khôg đâu
như trăng vỡ rơi đầy sân ga vắng
mình chia ly trong lẳng lặng niềm đau
loài hoa dại là một thoáng ở trong nhau
em quay mặt giấu đi vội nỗi buồn sâu
chân anh bước để cố gắng sự bắt đầu
hai ngã rẽ mà chúng mình không cùng bước
hết cả đời sẽ chẳng có ai hiểu được
trái ngang nào để rơi nước mắt chia li
em trở về
có lẽ pháo vu quy rộn rã
em trở về
em làm vợ người ta
anh đi xa
dấn mình vào cõi phong ba cuộc sống
ta khép lại những ngày xưa là hi vọng
ngày gặp lại chắc nỗi buồn vẫn còn trong sóng mắt
anh vẫn nhớ và rồi em cũng nhớ
có một thời ta đã se sắt yêu nhau
 
Hè về trời chẳng còn mưa
Để che giúp nhỏ... giọt mưa mắt buồn
Tháng ngày nỗi nhớ vô hồn
hè về sợi nắng héo hon chi hè
để để cho mình nhỏ tái tê
lạnh lùng nghe gió nẻo quê xa vời
thơ buồn nhỏ thả à ơi
lời ru cánh võng gửi nơi ngút ngàn
nhớ thuơng cũng chẳng chịu ngoan
từng đêm vò võ trái ngang nhỏ chờ
nhờ người trong tận giấc mơ
mà hoài xa vắng bến bờ mong manh
hè sang một nỗi đoạn đành
ơ người có biết tình xanh sắp tàn




 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:

rồi như gió
tình mình thoảng qua ký ức
anh trở về với những thao thức khôg đâu
như trăng vỡ rơi đầy sân ga vắng
mình chia ly trong lẳng lặng niềm đau
loài hoa dại là một thoáng ở trong nhau
em quay mặt giấu đi vội nỗi buồn sâu
chân anh bước để cố gắng sự bắt đầu
hai ngã rẽ mà chúng mình không cùng bước
hết cả đời sẽ chẳng có ai hiểu được
trái ngang nào để rơi nước mắt chia li
em trở về
có lẽ pháo vu quy rộn rã
em trở về
em làm vợ người ta
anh đi xa
dấn mình vào cõi phong ba cuộc sống
ta khép lại những ngày xưa là hi vọng
ngày gặp lại chắc nỗi buồn vẫn còn trong sóng mắt
anh vẫn nhớ và rồi em cũng nhớ
đã một thời ta đã se sắt yêu nhau


Rồi như gió
Gió cuốn lệ rơi
Rồi như mưa
Mưa hòa nước mắt
Sao không là nắng
Nắng chứa chan tình
Anh đi rồi
Sân ga thành bến đợi
Chỉ còn em cùng với gió với mưa
Anh đi rồi
Tình có còn ở lại?

Nắng đã lên nhưng mắt em vẫn vậy
"Cặp mắt mùa thu" ngày xưa anh vẫn gọi
Nắng đã lên nhưng trong em vẫn là
Gió....
Mưa.....

Em cứ đi, đi mãi, chẳng dừng
Như quán tính trôi vào vô thức
Đường nào anh đi, dấu chân nào anh bước
Đâu hết rồi? ngày ấy, chỉ còn em
Quán tính dẫn em về bến đợi
Anh chưa về
Những toa tàu thời gian nối mãi
Chỉ còn lại
Mình em.


▶️

" Khi anh nắm chặt tay em
Và nhiều lần nói em hãy tự bảo trọng
Khi anh nhìn sâu vào đôi mắt em
Và nhiều lần nói "thôi đừng tiễn nữa"
Khi anh lê bước trên bến tàu biệt ly
Cuối cùng em đã không ngừng gào thét
Nhìn đoàn tàu ngày càng xa khuất
Con tim em ngổn ngang trăm điều

Ngàn vạn lời đã không kịp nói ra
Nước mắt em tuôn trào từ lâu
Từ đây em lạc bước trên sân ga ấy
Biết bao lần em si dại nhìn
Cảnh ly biệt cứ tái diễn
Dường như anh đang vẫy tay từ biệt
Biết khi nào đoàn tàu mới mang anh trở lại
Em ở đây si dại trông ngóng
Anh ở đâu em không quản
Xin anh hãy bảo trọng vì em"
 
Hà Nội
Chiều mưa
Chìm trong nỗi nhớ
Có người đếm mưa
Hạt to
Hạt nhỏ
Hạt buồn
Hạt nhớ
Đầy trời mưa đan
Có hạt rơi nghiêng
Nghiêng chiều Hà Nội
Có hạt rơi đứng
Đứng chiều nhớ anh.
 
Anh chưa về
Những toa tàu thời gian nối mãi
Chỉ còn lại
Mình em.
C7AA5C96365D4DB49F7AA0E3C841C3C1.jpg





có một chiều ta trở về nơi phố vắng
góc quán buồn chiều lặng lẽ lục bình trôi
chút nhớ xa xôi
quán vắng một người
nỗi nhớ mồ côi
ta thiếu một nụ cười
chiều cô quạnh một mình ta chờ đợi
dạo em đi em chẳng hẹn ngày về
một mình ta đắng chát giọt cà phê
bản tình ca nhấp nháp một nỗi buồn
tê tái cô đơn
lục bình giận hờn
vẫn theo dòng trôi đi mãi
em đã đi để cho anh thời vụng dại
suốt mấy mùa chẳng thấy nguôi ngoai
nước mắt người con trai
rơi trên dòng sông vắng
một chuyện tình chát đắng
nhớ mà để cho ai
chuyến tàu thời gian
chẳng khi nào trở lại
chiều quán vắng ta chẳng biết chờ ai
 
Ngày dần trôi buông nơi kẻ xa xứ
Nhớ quê nhà nhớ cô bé tên Chi
Hàng dâm bụt đỏ hoa lòng tê tái
Nỗi niềm này chôn chặt vào tim
Anh bên này cô độc lặng im
Mong mỏi , ngóng trông từng giờ từng phút
Về lại bên em một chiều phố vắng
Để ta lên duyên thắm khăn hồng :X
 
đầu lòng hai ả tố nga
thúy kiều là chị em là thúy vân


câu thơ ai đọc đôi lần
chiều nay nghe gió âm thầm buồn dâng
kiếp hoa mấy thuở mà nâng
xót xa nghìn kiếp vạn tầng người ơi
một lần yêu ở trong đời
một lần ngang trái giữa trời trái ngang
câu thơ em khóc lỡ làng
chưa phai nét mực đã sang cuộc tình
ừ thì là chẳng lung linh
cái niềm tê tái một mình em đau
cho người người có biết đâu
một lần là để âu sầu thiên thu
nghẹn lời chát đắng câu ru
tháng năm ở tận mịt mù hoang mang
ta khóc em tiếng lỡ làng
khóc em nuối tiếc muộn màng không yêu
câu thơ ta viết hôm chiều
khóc em duyên nợ tiêu điều trước sau
ngàn năm cũng chẳng biết đâu
một mình em với bể dâu kiếp trần


 
Chiếc lá úa trong chiều thu lơ đãng
Nhè nhẹ rơi rớt xuống bên thềm
Cô độc
Chơi vơi
Làm nỗi lòng ai man mác nhớ.....
Người đã xa , xa thật rồi
Mãi mãi chẳng thể quay trở lại
Ngày xưa cũ giờ chỉ là dĩ vãng
Lời thoáng qua cơn gió bay bay
Mưa , nắng tình yêu có gì đâu
Chỉ là hờn giận, ghen tuông , ích kỷ
Sao chẳng là thương yêu, hạnh phúc
Lá cứ để gió cuốn xa cây
Ngày dần buông nhìn phía chân trời
Rực rỡ, ảm đạm, hay cô quạnh nhỉ
Nào ai hay chốn cũ có người mong
Ngõ nhỏ xa vắng giờ quạnh hiu lắm
Tiếng cười đùa, giọng nói thân quen
Nay còn đâu ?
Chỉ còn một nỗi niềm u uất
Của người xưa
Trách ai đó chẳng giữ lời ....
 
Rồi như gió
Gió cuốn lệ rơi
Rồi như mưa
Mưa hòa nước mắt
Sao không là nắng
Nắng chứa chan tình
Anh đi rồi
Sân ga thành bến đợi
Chỉ còn em cùng với gió với mưa
Anh đi rồi
Tình có còn ở lại?

Nắng đã lên nhưng mắt em vẫn vậy
"Cặp mắt mùa thu" ngày xưa anh vẫn gọi
Nắng đã lên nhưng trong em vẫn là
Gió....
Mưa.....

Em cứ đi, đi mãi, chẳng dừng
Như quán tính trôi vào vô thức
Đường nào anh đi, dấu chân nào anh bước
Đâu hết rồi? ngày ấy, chỉ còn em
Quán tính dẫn em về bến đợi
Anh chưa về
Những toa tàu thời gian nối mãi
Chỉ còn lại
Mình em.


▶️

QUOTE]


trong phong trào thơ mới và thơ cực mới của văn học việt nam, nhiều tác giả đã đi vào lịch sử chỉ với 1, 2 bài thơ đuợc viết nên, hầu hết trong số đó là những bản tức cảnh sinh tình mà có thể nói là cho tiền thì tác giả cũng không thể nào viết lại đuợc lần thứ 2 như thế

có thể trong chúng ta đã một hay vài lần nghe đến tác gia , chủ quán ruợu gia TIỂU YẾN TỬ và bài thơ đòi nợ trứ danh của chị, bài thơ sau khi ra đời đã đuợc các báo in dày đặc trên trang nhất và truyền hình phỏng vấn chị nhiều lần vì những câu thơ ấy. chúng ta may mắn đuợc TIỂU YẾN TỬ đăng bài ấy lên vuờn thơ và là những nguời đầu tiên cảm nhận và chịu đựng cái hay của bài thơ đòi nợ trên. chúng ta hãy cùng phân tích bài thơ để thấy đuợc những ý tứ tế nhị tác giả gửi gắm qua bài thơ : đòi nợ sân ga của tác gia, chủ quán ruợu gia TIỂU YẾN TỬ .


Rồi như gió
Gió cuốn lệ rơi
Rồi như mưa
Mưa hòa nước mắt
Sao không là nắng
Nắng chứa chan tình
Anh đi rồi
Sân ga thành bến đợi
Chỉ còn em cùng với gió với mưa
Anh đi rồi
Tình có còn ở lại?

mở đầu bài thơ là hình ảnh cơn gió nhẹ nhàng thoảng nhanh, rồi như gió , gió cuốn lệ rơi, rồi tiếp theo là mưa, mưa hoà nuớc mắt.4 câu thơ trừu tuợng đau khổ với lệ rơi và nuớc mắt đầm đìa cá sấu, và câu hỏi tu từ tiếp theo, sao không là nắng, nắng chứa chan tình,một câu hỏi tu từ không lời đáp, như hỏi một điều gì đó ở vô vọng để mở ra khoảng thơ sau bát ngát cùng gió và nắng


Anh đi rồi
Sân ga thành bến đợi
Chỉ còn em cùng với gió với mưa
Anh đi rồi
Tình có còn ở lại?


5 câu thơ lẽ tiếp theo đầy ngụ ý,nhân vật ở đâu tự nhiên xuất hiện rồi đi ngay, như con tàu đến ga rồi mất hút, và để lại một nguời vò võ chờ đợi với gió mưa cùng câu hỏi, bao giờ anh trở lại.

truớc khi phân tích tiếp những câu thơ sau, chúng ta tìm hiểu thêm về tác giả TIỂU YẾN TỬ , cái tên nghe đồn có ý nghĩa là tử yến đi tiểu, sau rút gọn lại cho đẹp là TIỂU YẾN TỬ.nàng vốn là con của một gia đình bán thịt cầy nhật tân từ mấy đời truớc,truớc nàng mở công ty kinh doanh thịt chó với gia đình nhưng sau đó nhìn thấy món hời lớn từ việc kinh doanh này nên sau thời gian kinh doanh nàng đã tích góp đuợc một số vốn lớn và ra riêng với quán thịt chó sân ga đã đi vào thơ.truớc khi viết bài thơ này tác giả cũng đã ghé qua quán ấy và trà dư tửu hậu với một số khách ở đó, nghe kể chuỵên thì chị chủ quán truớc kia vốn là một nguời đẹp nghiêng nuớc nghiêng chậu đất hà thành.phải lòng một lơ chuyên nhảy tàu hay ghé quán. năm tháng qua đi, tuổi đời đã in trên mặt chị nhưng những gì của ngày xưa vẫn còn đó, guơng mặt chị dù hoang tàn nhưng vẫn còn sót lại đôi chút sắc của ngày xưa. và bài thơ này bắt đầu cũng từ mối tình ấy.

anh yêu chị và chị yêu anh, thế nhưng tính anh hơi nhầy nhụa, ăn thịt chó toàn nợ không trả tiền, lại còn hay rủ bạn bè tới ăn nợ, 1 trăm 2 trăm chị còn vì tình có thể bỏ qua, 1 triệu 2 triệu chị cũng có thể vì anh mà không đòi dữ , nhưng khi số nợ lớn hơn số ấy thì chị cũng cụt vốn,đòi dai và đòi dữ thì anh bắt đầu ít xuất hiện và tăng số lần hứa,cho tới ngày chị quyết tâm đòi thì

Nắng đã lên nhưng mắt em vẫn vậy
"Cặp mắt mùa thu" ngày xưa anh vẫn gọi
Nắng đã lên nhưng trong em vẫn là
Gió....
Mưa.....

Em cứ đi, đi mãi, chẳng dừng
Như quán tính trôi vào vô thức
Đường nào anh đi, dấu chân nào anh bước
Đâu hết rồi? ngày ấy, chỉ còn em
Quán tính dẫn em về bến đợi
Anh chưa về
Những toa tàu thời gian nối mãi
Chỉ còn lại
Mình em.

anh trốn đi trong một buổi sớm mai thức giấc, hay nói đúng hơn là lặn mất tăm mất tích cùng số nợ, chị sau phút đầu ngỡ ngàng thì điên lên,sùng sục,bị lừa tình đau đớn, bao nhiêu là thịt chó của chị đã thành hư không, mắt chị hằn lên những tia giận giữ . cặp mắt mùa thu bây giờ long sòng lên toàn mưa gió sấm sét, những câu thơ chị tả rất đúng và rất thực.và đâu dễ gì xù đuợc của chị " Em cứ đi, đi mãi, chẳng dừng "' ''Đường nào anh đi, dấu chân nào anh bước''' tìmchứ, con dao chọc tiết chó sau lưng và chị tìm khắp hà nội, mong gỡ gạc chút vốn, cũng may là anh đã bỏ dép mà chạy kịp.


Đâu hết rồi? ngày ấy, chỉ còn em. và nỗ lực của chị tìm anh đã không thành. chị trở về bên quán thịt chó thân yêu cụt vốn mất rồi, cuối khổ thơ là một câu đầy trăn trở " chỉ còn lại .... mình em "
 
Sư phụ iu vấu phải đưa bài nì vào " GÓC BÌNH LOẠN " chứ
30132I7-2-591K7.gif

Sư phụ là nhất oy kakaka
30132I7-2-O9393.gif

ss Tiểu Yến Tử đừng trách sư đồ nhà Heo nhá, iu ss nhìu nhìu
30132I7-2-205464.gif
 
nếu phải chờ nhau mà hóa đá
cũng phải chờ thử 1 lần xem
chỉ sợ mai này thành núi biếc
ngàn năm không thấy bóng a về
 
Oài. tưởng có bài thơ nào nữa k ngờ lại bình loạn thơ của tui.:KSV@19:.thế này thì làm sao dám tiếp tục sự nghiệp nữa chứ.:KSV@08:
 
×
Top Bottom