# 23: Con cũng muốn về nhà lắm mẹ ơi, nhưng tuần trước định về thì lại đc biết 2 tuần nữa anh họ sẽ lấy vợ... đành phải để lúc đó về cùng 1 thể. Sinh viên về nhà thường xuyên thấy tốn kém quá. Mẹ nhắn tin cho con không thường xuyên, và ít gọi điện. Con đều trả lời mỗi tin nhắn mẹ dặn con uống thuốc, dặn con dọn dẹp... và thỉnh thoảng có nhắn mẹ nhớ nhắc việc học của em, hay hỏi về những rắc rối ở nhà mà con được nghe kể... Nhưng không biết tại sao mẹ lại không nhận đc tin nhắn của con... Không phải con không nhớ nhà... trước giờ con lúc nào cũng có vẻ lạnh lùng, bất cần, không biết cách và ngại thể hiện tình cảm, càng rất kém giao tiếp. Có thể mẹ nghĩ con vô tâm, hay có thể con đúng là rất vô tâm, vô tư... nhưng con nhớ và mong về nhà lắm... tuần sau về nhà, con sẽ đi thăm mọi người, việc mà trước đây mỗi lần mẹ dặn con lại hẹn lần hẹn nữa... Bây giờ điện thoại hết tiền, chưa có dịp khuyến mại... tiếc tiền mua cái thẻ mà không gọi điện về cho gia đình, thấy con thật dở hơi và không đâu... nhưng con là vậy. Nhận đc dòng tin nhắn từ 1 BFF ""Eku, dạo này vẫn khỏe chứ?"" mà con không những k vui, còn thấy thật... phải nói khá hụt hẫng... vẫn thường gặp nhau trên Fb, vẫn biết rõ tình hình của nhau, vậy mà câu hỏi thăm xã giao của nó khiến con thấy xa lạ vô cùng... đôi khi thấy rằng những câu hỏi quan tâm kiểu vậy thật vô duyên... Thì ra đó là lí do vì sao con cứ sông như vậy... chẳng bao h gọi điện hay đi thăm họ hàng khi không có lí do đặc biệt gì. Buôn chuyện điện thoại đối vs con là tốn kem và... nói thật những lúc nói qua điện thoại, con chẳng nói đc câu tình cảm hay tử tế nào... tính con là vậy, Bảo Bình lúc nào cũng ra vẻ bất cần... chỉ khi viết ra như vậy, con mới nói được những lời như thế này... nhưng cũng không dám gửi cho mẹ, thôi để khi nào về, hành động sẽ thay cho lời nói
Cuối tuần sau, con về nhà rồi mẹ ạ!
# 24: Có lẽ cảm giác nhớ nhà, nhớ quê hương đất nước là cảm xúc mà không thể không có ở bọn du học sinh như mình. Hãy thử tưởng tượng bạn đang ở một nơi xa lạ, rồi bỗng bắt gặp một hình ảnh quen thuộc, dù chỉ là thoáng qua trong giây lát, nhưng cũng đủ để lòng ta xao xuyến cả ngày.
Mình cũng đã có một ngày như vậy đó. Ngày đẹp trời của mình bắt đầu khi trường mình có buổi giao lưu với đoàn học sinh đến từ Việt Nam. Khoảng khắc nhìn thấy các bạn nữ sinh bước ra cùng với tà áo dài duyên dáng thướt tha thật khó tả. Ngỡ như là vừa có một cú hích nhẹ vào tim. Một cảm giác bồi hồi, ấm áp và hạnh phúc cứ thế nhẹ nhàng dâng lên.
Cô bạn người Nhật ngồi cạnh quay qua hỏi: "Đó là trang phục truyền thống của đất nước bạn à? Nó thật là đẹp! Các bạn gọi những bộ đồ đó như thế nào?". "Đó là áo dài! Là trang phục truyền thống của dân tộc Việt Nam mình. Aó dài còn là đồng phục của các bạn nữ cấp ba nữa đấy!" mình tự hào trả lời. Cô bạn ấy bập bẹ phát âm từ "ÁO DÀI" _ bằng tiếng việt hẳn hoi, rồi vội quay lại bàn tán với đám bạn. Mà hình như mình nghe thấy tiếng tiếc nuối của các bạn đó, liệu có phải các cô bạn người Nhật đang ghen tỵ vì không được mặc kimono đi học không nhỉ?
Tối hôm ấy, trong cái cảm giác bồng bềnh lơ lửng, mình thả hồn vào playlist nhạc Việt. Hãy lắng nghe ca khúc "Em trong mắt tôi" cùng mình nhé. Vì "tôi yêu em, tôi nhớ em", áo dài Việt Nam ơi.
# 25: Tôi từng ước một ngày không có em. Nghe thật lạ lùng phải không? Tôi đã ước như vậy ở cái thuở học trò xa xưa ấy.
Năm tôi học cấp hai, vì đi trễ ngày đầu nhập học, lũ con trai ngồi hết chỗ ở dãy bàn dưới nên tôi phải bấm bụng ngồi dãy đầu cùng với tụi con gái. Và thế là tôi nghiễm nhiên trở thành đứa con trai duy nhất ở trong tổ ấy. Khỏi phải nói là tôi quê đến nhường nào khi bị lũ con trai trêu chọc, còn đám con gái suốt ngày lôi tôi ra mà sai vặt, nào là mua kẹo, bánh tráng, me, ổi; rồi nào là đến phiên trực nhật thì toàn đặc cách cho tôi đi du lịch ở "Thác rùng" hay còn gọi là thùng rác. Những ngày kiểm tra luôn là những ngày đau khổ của tôi, trong khi hợp tác xã con trai hí hửng làm ăn, tôi ngồi cắn bút giữa một rừng các nàng cứ hí hoáy viết; hỏi thì không dám vì đàn ông con trai ai lại đi hỏi đàn bà phụ nữ, mà ngay dãy bàn đầu nên tôi cũng không thể nào giở trò cọp với dê được (mà nếu có dê đi nữa thì tụi con gái cũng sẽ hê lên ngay, kiểu gì cũng chết đến bị thương cả). Vào ngày 8-3 năm đó, mỗi bạn nữ trong lớp nhận được một bông hồng từ xóm con trai. Còn tôi thì nhận được một thanh kiếm nhựa kèm một tấm thiệp với một câu thơ "Thanh gươm lạc giữa rừng hoa / Ngỡ rằng hoa nát ai ngờ gãy gươm". Câu thơ đó ám ảnh tôi suốt cả năm tháng đó. Và lúc đó, tôi đã ước, ước gì lớp tôi đừng có nữ.
Thời gian thắm thoát trôi, cuốn đi nỗi buồn năm nào, cuốn đi những tháng năm học sinh đầy mộng mơ, cuốn đi tất cả, chỉ còn lại những kỷ niệm trong tim ta. Tôi giờ đây đã là một chàng sinh viên học ngành công nghệ thông tin, một ngành rất hiếm nữ. Có phải chăng lời ước năm nào của tôi giờ trở thành hiện thực mà sao lớp tôi chẳng có nổi một bóng hồng. Bỗng thấy nhớ những mòn quà vặt truyền tay, bỗng thấy nhớ những buổi liên hoan trong lớp với các tiết mục của các bạn nữ, bỗng thấy nhớ bóng hình của một ai đó khiến ta cứ muốn liếc nhìn trong giờ học để rồi bị thầy cô nhắc nhở, bỗng thấy nhớ những ly chè, cây kem là thù lao ta đã chở ai kia về, bỗng thấy nhớ những trận cầu đầy tiếng hò reo cổ vũ của phe kẹp tóc, bỗng thấy nhớ cái miệng mẻo lép của nhỏ lớp trưởng, bỗng thấy nhớ những nụ cười tươi tắn của các nàng khi đón lấy những cành hồng tươi thắm... Uh thì giờ tôi đã biết, biết thế nào là một ngày không có em.
#26: Con gái là chúa ngây thơ
Đã tròn mười bảy cứ vờ mười ba
Đã bảo rất ghét người ta
Đôi con mắt cứ thật thà đong đưa
Đang nắng sớm bỗng mưa trưa
Bao nhiêu thời tiết chẳng vừa màu pha
Để vẽ lúc tươi như hoa
Khi hờn như bão giông và vân vân...
Con gái tứ thơ bâng khuâng
Khiến con trai bước lạc vần chiêm bao
Thoáng gặp, muối ngỡ ngọt ngào
Điệu đàng gừng vội trốn vào lời ca
Con gái khác với quê nhà
Sao xa cứ nhớ như là...tha hương !
# 27: Hôm nay, lại một lần nữa tôi lang thang và gặp lại bài viết “CHÚNG TA CÒN ĐƯỢC GẶP BỐ MẸ BAO NHIÊU LẦN?”
Mỗi lần đọc bài này, cảm giác trong tôi vẫn nguyên vẹn, nó gợi lại cho tôi một cảm xúc khó tả, như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng, nhưng cũng như một lời trách móc. Hơn hết, nó làm tôi nghĩ về mẹ nhiều hơn…
Hằng ngày, cuộc sống tất bật, công việc, học hành, bạn bè, tiền bạc… như làm lu mờ đi những nỗi lo về mẹ trong tôi.
Mẹ ngày 1 già đi, ở độ tuổi ngoài 50, mẹ tôi đang già đi nhanh chóng, 1 sự thật phũ phàng tôi không muốn nhìn nhận nhưng vẫn phải chấp nhận.
Tôi ở xa, mỗi tháng chỉ thu xếp về nhà được 1 lần, mẹ cũng bảo “Con về như thế là dày rồi đấy, mẹ không dám trách gì đâu, thằng H con bác T nó cũng học xong rồi mà cứ ở mãi trên thành phố thôi, không chịu về nhà, bác ấy buồn lắm.”. Tôi biết mẹ nói thế nhưng thực lòng mẹ chỉ muốn tôi ở nhà luôn với mẹ như những ngày còn bé.
Mỗi lần về tôi lại thấy tóc mẹ bạc hơn đi, mẹ lại bị tóc ngứa, tóc sâu nên cứ phải nhổ đi, tóc mẹ ngày thưa dần, da mẹ ngày càng nhiều nếp nhăn. Em út tôi còn nhỏ nên vô tư hỏi mẹ “Mẹ, sao tóc mẹ giờ bạc nhiều thế? Nhìn không đẹp tí nào!”.
Không biết có phải vì câu hỏi ngốc nghếch đó của thằng em tôi mà mẹ đã phải nhuộm tóc cho đen lại. Tôi sợ mẹ dùng các loại thuốc nhuộm không rõ nguồn gốc mà bị ung thư như các tờ báo vẫn đăng, nói với mẹ, bảo mẹ “Để lần sau về con mua loại tốt mẹ dùng an toàn hơn nhé mẹ, đừng dùng thuốc đó nữa bệnh ra đó mẹ.”, thì mẹ chỉ cười cười trả lời như bao lần “Mua làm gì cho tốn tiền con, mẹ dùng loại đó được rồi, người ta dùng đầy ra đó cũng có ai ung thư, ung thiếc gì đâu.”
Nghe mẹ nói, tôi đã bỏ vào trong, nước mắt tự nhiên ướt cả hai mắt, cả đời mẹ tất bật, chịu khổ, chịu cực cùng bố nuôi con cái khôn lớn, giờ đến khi con cái có thể làm được cho mẹ chút gì đó cho mẹ thì mẹ cũng vì nghĩ cho con mà không nhận.
Viết những dòng này ra, tôi biết mẹ chắc cũng không đọc được đâu, nhưng nó cho tôi nhẹ lòng rất nhiều, tôi tự nhủ lòng rằng sẽ cố gắng về nhà chơi với mẹ ngay khi có thể, dành cho mẹ những sự quan tâm nhỏ bé của tôi với chỉ một mong ước, mẹ ơi mẹ hãy luôn đi cùng con nhé, con dù lớn vẫn là con của mẹ, vẫn cần đôi tay mẹ nâng đỡ những khi xa ngã, yếu lòng.
Và một câu trong bài đó làm tim tôi nghẹn lại khi đọc đến mà tôi muốn gửi đến mọi
người:
“Bố mẹ luôn nói không cần ta đền đáp, nhưng con người khát lắm những yêu thương...”
Chắc không riêng gì mẹ tôi nhỉ?
#28:Hôm nay con viết thư đầu / Gửi mẹ hiền yêu dấu của con!
Đã lâu lắm rồi con không viết thư cho mẹ nhỉ? Thế nên bữa nay con sẽ viết thơ tặng mẹ nhân ngày 20-10 mẹ nhé!
Đã bao năm từ ngày thơ bé
Hễ mẹ vắng nhà khóc oe oe
Lớn thêm một chút thì ma le
Trưa mẹ đi vắng mắt he hé
Bật máy luyện game cười he he
Giờ đây lớn rồi lại khác xưa
Hay ngồi nghe đài suốt buổi trưa
Ngóng trông mẹ về cùng dùng bữa
Bàn chuyện phim Hàn thật say sưa
Chẳng biết từ bao giờ con nhớ mẹ
Nhớ ly trà bưởi những lúc ho he
Nhớ bộ phim truyện con xem ké
Nhớ những chợ chiều đi cùng mẹ
Ai cũng nhầm cũng tưởng chị em he
Mẹ ơi hôm nay con sẽ nói
Những lời con chưa từng nói mẹ nghe
Con yêu mẹ nhiều thật nhé
Yêu hết những điều be bé từ mẹ
Mẹ ơi mau về mẹ nhé
Để cả nhà ai cũng sẽ cười tươi
Bài thơ này mình xin được gửi tặng đến cho mẹ của mình là Đường Thị Hồng Diệp, hiện đang học tiến sĩ tại trường Mahidol của Thái Lan. Và bên cạnh đó, xin gửi tặng đến mẹ cùng với tất cả các bạn bài hát "Mẹ yêu nhé".