Trước tiên Satan xin chân thành cám ơn đến góp ý của tất cả mọi người! Satan hứa chap này sẽ viết tốt hơn! Mặc dù đã cố gắng nỗ lực rất nhiều nhưng vẫn còn nhiều sai sót đăc biệt là lỗi lặp từ
và diễn tả nên mong mọi người bỏ qua cho!!! Chúc mọi người đọc fic vui vẻ. Xem ra trong fic này ta hành hạ nhân vật khá nhiều. Nên đọc xong đừng ném gạch đấy!!
_____________________________
CHAP 4: Hãy mạnh mẽ lên.
Trong 1 tòa nhà khá cũ ở khu phố Beika, 1 cô gái mang nét đẹp tựa như thiên thần đang ngồi khép nép bên khung cửa sổ để ngắm nhìn toàn cảnh thành phố lúc lên đèn. Mái tóc đen mềm mại, bồng bềnh thả tự do trong gió. Khuôn mặt mộc mạc thánh thiện không hề vương vấn 1 chút bụi trần nào. Ánh mắt tím trông thiệt đẹp nhung luôn toát ra vẻ cô độc và bi ai. Ngày qua ngày, thời gian cứ trôi đi mà người ta chưa bao giờ thấy cô gái lạ lẫm đó bật đèn để căn phòng được sáng lên, chưa bao giờ. Hầu như không đêm nào căn phòng không chìm vào tĩnh mịch, tối tăm.
Tựa đầu bên vách tường, cảm nhận hương thơm trong lành của cây cỏ, nhìn cô thật xinh đẹp và yên bình đến kì lạ. Nhưng ít ai biết được rằng, sâu thẳm trong đáy mắt ấy là có hàng nghìn cơn sóng dữ dội trào dâng, đánh đập, đưa 1 thiên sứ hạnh phúc rơi tõm xuống hố vực lạnh lẽo tận thấu xương. Chẳng còn con đường nào có thể dẫn cô ra sự an toàn tuyệt đối cả. Phải đó chính là Ran Mori, 1 Ran Mori của thời hiện tại!
Nhưng đây không phải là Ran! Vì Ran mà mọi người biết trước kia luôn luôn mạnh mẽ và yêu đời. Còn cô ấy, cô ấy dường như không còn 1 chút sức sống nào trong người, lúc nào cũng ủ rũ khiến cho người khác có cảm tưởng như đây.............. chỉ là 1 cái xác mà thôi!!
Vậy điều gì đã khiến cho cô ấy trở nên như thế? Câu trả lời chính là những kí ức, những quá khứ đáng bị nguyền rủa đó và thật tiếc thay là thiên thần ấy lại được tận mắt "chiêm ngưỡng". Sự thật quả là trớ trêu! Mọi thứ, từ những sự chết chóc cho đến nhũng tiếng nổ vang trời, từ những lời yêu thương sâu đậm đến những tiếng hét khóc than. Tất cả đã khiến cho 1 Ran Mori luôn vui vẻ trở thành kẻ yếu đuối hơn bao giờ hết!!!
Nhưng... Mấy cái kí ức không đáng nhớ ấy, ta nhớ lại làm gì cho thêm đau khổ, nghĩ làm gì để giọt lệ tuôn ra. Có níu kéo được đâu, có thay đổi số phận dược đâu. Vậy thì chỉ còn cách quên đi, quên đi những ngày tháng đen tối, tập xóa đi những muộn phiền âu lo. Giờ đây ta hãy cho đầu óc được thanh thản, vô tư. Nhờ gió gội sạch những vết thương trong tâm hồn. Để khi tỉnh dậy, ta sẽ mang cho mình 1 chiếc mặt nạ biến mình thành 1 kẻ tách biệt với thế giới xung quanh. Đang mơn man chìm trong bóng tối, tâm sự cùng với 4 bức tường nơi đây thì bỗng 1 tiếng nói dịu dàng, nam tính phát ra, đánh thức cô khỏi dòng trầm tư.
- Lại như thế nữa à?
- Anh Tomoaki!!
Ran trả lời 1 cách cực nhọc, hơi thở tỏa ra nhè nhẹ nhưng nếu không lắng tai nghe thì chắc sẽ chẳng nghe được gì đâu. Araide chỉ biết thở dài lắc đầu. Đã 3 tháng nay, kể từ khi trận chiến không cân sức ấy kết thúc, Ran Mori vẫn vậy, vẫn không khá lên. Mặc dù anh đã làm mọi cách, hết sức khuyên nhủ, động viên thế mà cô chẳng tốt hơn được bao nhiêu. Thậm chí còn đi theo chiều hướng tồi tệ. Vậy mấy cái thứ được coi là chờ đợi rồi tình cảm hàn gắn gia đình, đều là hư vô hết ư? Sao rảnh đời thế?
Bản thân anh- Tomoaki, anh đã nảy sinh rất nhiều tình cảm khi lần đầu gặp Ran ( cái này chém ), được tận mắt chứng kiến cảnh Ran quan tâm đến người khác,chăm sóc cho người khác mà trên môi, dù đau đớn hay vui vẻ Ran đều cười, 1 nụ cười đối với anh được coi là đẹp như hoa, 1 nụ cười có thể làm vơi đi biết bao gánh nặng trong mọi người. Nhưng số phận thật nghiệt ngã, vì lý do gì mà 1 cô bé luôn hồn nhiên, mang gương mặt thiên thần này lại chịu những đả kích, những áp lực quá lớn đè gánh lên vai. Cô ấy đã làm sai điều gì chứ? Trong khi cô bé mới 20 tuổi, tương lai còn đang chờ phía trước. Araide lắc đầu, nếu mà cái tai họa ấy gặp anh hay ai đó chắc chọn cách tự sát để giải quyết từ lâu lắm rồi.
Araide nhìn cô, không 1 tiếng động, không 1 lời nói,cô chỉ lặng im, coi anh không có ở trước mặt cô. Araide cười buồn, thay vì tự sát, thì cô lại thích tự giam mình mỗi đêm khi hoàng hôn buông xuống, khi vạn vật ngủ yên. Ngồi ở 1 chỗ, nhắm mắt, rồi tự gắm nhấm nỗi đau 1 mình. Mặc cho ác mộng tra tấn, hành hạ cào xé bản thân, cô vẫn cứ tỏ ra bình tĩnh. Cô............ lì lợm quá nhỉ! Thật đáng khâm phục.
Không khí cần nên bớt u ám, vì anh không muốn ngày qua ngày cứ phải gắp cô trong tình trạng chán nản như thế này. Anh liền tiến đến 1 chiếc bàn gỗ, nơi để 1 thứ đồ vật duy nhất. Thứ này Ran đã không dùng tới từ lâu lắm rồi " 1 đồ điều khiển ti vi ". Giờ đây, nó bám khá nhiều bụi. Đương nhiên 3 tháng qua, nó đâu có dịch chuyển, đâu có cầm lên, nó chỉ chơ chọi 1 mình trên chiếc bàn gỗ ấy mà thôi. Dường như biết được chuyện gì sắp xảy ra, Ran liền quay phắt lại với 1 phản xạ cực kì nhanh. Ánh mắt nhắm thẳng vào Araide, nhất là bàn tay anh đang động vào cái đấy, quát lớn:
- MAU TRÁNH XA NÓ RA, KHÔNG ĐƯỢC ĐỘNG VÀO NÓ!!! HÀ HÀ HÀ...
Im lặng... Im lặng... Sự im lặng bao trùm cả canh phòng...... Cánh quạt vẫn quay......... Màn cửa vẫn đung đưa trong gió. Và trong khoảnh khắc gần như lắng đọng đó, Araide nhận ra rằng Ran đang sợ, đôi vai run rẩy, bờ môi cắm chặt lại đến bật máu, hơi thở hồng hộc. Cô thu đôi chân mình vào, cô lạnh ư hay nói trắng ra cô đang trốn tránh , trốn tránh cái thử thách dành riêng cho mình mà đáng lý ra nên mạnh mẽ đương đầu mới đúng.
Araide hết nhìn cô rồi lại nhìn cái điều khiển trên tay mình, bỗng 1 ý nghĩ xẹc qua đầu anh khiến anh thức tỉnh. À! Hiểu rồi, thì ra cái điều bắt cô chạy đua với thời gian chính là những bản tin xuất hiện trên màn hình phẳng kia.
Gì mà "thám tử lừng danh Kudo Shinichi mất trí nhớ... Các thành viên trong băng đảng áo đen đã giết được tận gốc... Bài Amazing Grace... Những bộ phim tình cảm lãn mạng... Đủ thứ! Không phải cô đã từng nói với anh cô muốn quên hết sao. Vậy anh còn ép buộc cô nhớ lại? Một khi kí ức bên trong cô vỡ òa, nó sẽ đâm thủng trái tim cô từ tận sâu đáy lòng, bỏ mặc cô rỉ máu cho đến chết.
Tâm trạng cô giờ rối bời, không cảm nhận được gì nữa. Chỉ muốn biến ra khỏi chỗ này. Araide đi tới bên cô, chạm tay vào cô như muốn xoa dịu những nỗi đau trong lòng. Cô mỏng manh và nhỏ bé quá. Cô cần 1 vòng tay ấm áp để che chở, quan tâm nhưng đáng tiếc là bàn tay ấy không phải là của anh
- Ran à! Em cần mạnh mẽ, nếu em cứ thế ba mẹ em sẽ giận đó!
Ran im phăng phắc... Cô không trả lời hay cô đang tìm 1 câu trả phù hợp để nói với anh!? Cô có còn gì nữa đâu. Cô mất hết tất cả rồi. Vậy anh còn muốn gì ở cô nữa đây???
- Tomoaki anh thích lấy gì sao? em chẳng còn thứ gì nữa đâu. Vậy anh làm ơn để em yên đi. Đừng hành hạ em nữa!!
Đôi mắt tím vô hồn nhìn anh, lặng lẽ. Đôi lúc cô tự hỏi mình sống vì lý do gì!? Tồn tại trên thế giới này được lợi ích gì đâu. Ánh mắt Araide trầm xuống, kéo tay ôm chầm cô vào lòng, giọng nói đượm buồn:
- Anh biết, nhưng đây chưa phải là lúc để gục ngã nhưng là lúc để nắm bắt. Em có biết là có rất nhiều người ở bệnh viện muốn được tung tăng, muốn vui đùa hay không vậy tại sao em không như họ?
Ran như sống lại trước câu nói của Araide. Phải cô nhận ra có rất nhiều người muốn được như cô, muốn được chạy nhảy và được làm bất cứ thứ gì mình thích vậy tai sao cô lại dễ bỏ cuộc đến thế. Suy nghĩ hồi lâu, Ran liền đứng phắt dậy, rời khỏi chỗ đó. Khuôn mặt Araide chợt bừng tỉnh, trong lòng có 1 tia hi vọng nhỏ nhoi. Dù 1 chút thôi cũng đủ lắm rồi. Chải đầu thiệt gọn gàng, mặc quần áo chỉnh tề, thu xếp mọi thứ vật dụng cần thiết. Trông cô khác hẳn với hình ảnh bê bết, luộm thuộm hằng ngày mà anh từng biết.
-Ran!
Giọng Araide nhỏ nhẹ, thoáng chút vui mừng. Ran hiểu nụ cười đó sâu sắc như thế nào. Cô quay người lại, đối diện với anh, khuôn mặt giãn ra, nụ cười thật tươi:
- Mình đi thôi! Chẳng phải anh muốn em đến bênh viện để chữa trị căn bệnh sao? em chuẩn bị xong hết rồi. A! Trời sáng!!
Mặt trời đã rộ lên cao. Những tia nắng ấm áp chan hòa xuyên qua từng kẽ lá, người người tấp nấp vội vã trên khu phố tràn ngập sắc hồng...... Rời khỏi ngôi nhà tồi tàn đó, anh và cô bước đi dưới con đường rộn rã. Cô bận cho mình 1 chiếc áo len kín cùng với khăn choàng cổ màu đỏ, váy trắng dài càng tôn vinh vẻ đẹp của người thiếu nữa ấy. Nhìn cô bây giờ thật đẹp, thật xinh tươi đúng như Ran Mori của 3 tháng trước. Tuy trong lòng luôn bị con dao sắc nhọn đâm thủng, dày vò nhưng cô quyết đứng dậy để đương đầu vì cô là Ran Mori mà!!!!
Và bây giờ em đã ổn
Tuy trong lòng vẫn còn nhiều tổn thương
Nhưng nếu vì anh mà không phải ai khác
Em xin tự nguyện, sẵn sàng làm tất cả!!!
_________________________________
3 năm sau. Tại Los Angeles.
- Chúc mừng cháu kudo! Cháu giải quyết xong xuoi 1 vụ án rồi đấy!!
Vị thanh tra già Peter lên tiếng. Thục sự ông rất cảm kích trước sự thông minh đột phá của anh chàng này. Vừa là 1 thám tử tài ba còn là con của nhà trinh thám nổi tiếng thế giới!!! Người con trai đứng bên cạnh ông nở nụ cười nửa miệng quyến rũ quen thuộc mái tóc rối bù xù bay phất phới trong gió, ánh mắt kiên quyết luôn muốn phơi bày sự thật, hương thơm nam tínhtoả ra lạnh lùng. Tất cả từ anh có thể khiến cho hàng trăm cô gái gục ngã dưới chân anh! Anh là 1 người đàn ông mạnh mẽ, 1 con người lý tưởng.
- Dạ không có gì đâu thưa bác, nếu có gì thì cứ gọi cho Kudo Shinichi này!!
- Tất nhiên là thế rồi! À mà bác có tổ chức 1 bữa tiệc nhỏ để mừng thành công vụ án hồi nãy. Bác hi vọng cháu cũng có mặt!
- Vâng chắc chắn rồi!
Nói xong Shinichi liền cất bước quay đi, trở về nhà, rời khỏi cái nơi đã làm anh đau đầu từ sáng tới giờ. Dáng đi nhẹ nhàng, cuốn hút nhưng sao cô đơn quá! 3 năm qua, anh đã ổn định tinh thần và tìm được những mảnh kí ức mà mình lỡ đánh quên. Nhưng đa số kí ức của anh chỉ toàn là các vụ án, các cách vặt mặt hung thủ và sự đồng hành của người bạn thân- Hattori Heiji- thám tử miền tây. Ngoài ra anh không còn nhớ bất cứ thứ gì hết, 1 chút về cô ấy cũng không. Chẳng hề có hình ảnh nào gợi lại cho anh về Ran Mori ở cái chốn này......Chẳng hề có!!!!
Và hơn hết, anh đã kết hôn với 1 người- Shiho Miyano. Sau đó, cả 2 đã chuyển về căn biết thự tại los Angeles để tiện cho công viêc làm ăn, phụ giúp bố mẹ mình. Dù đi bất cứ chỗ nào, làm bất cứ cái gì, ai ai cũng nói anh và cô đúng là 1 cặp trời sinh.1 Vị thám tử trẻ tuổi- 1 nhà khoa học thiên tài......... Thế này thế nọ... Thiên hạ sánh tai nhau làm ầm lên, họ đâu biết cái cuộc sống hiện tại của anh, cái cuộc sống anh nắm trong lòng bàn tay của mình giờ đây.... Ra sao!? Đâu phải có tiền, có địa vị là có tất cả đâu!!
Cánh cửa được mở thật nặng nề. Anh luôn về trễ thế này. Mà cứ hễ hỏi tới thì lúc nào cũng vụ án rồi vụ án. Con người anh hiên nay là thế, không quan tâm đến vấn đề nào khác, chỉ nghĩ đến công việc. Đối với anh......... Vậy là đủ!
Từ trong gian nhà bếp, 1 người con gái lật đật tiến đến bên anh. Trên người buộc 1 chiếc tạp dề quanh hông, mái tóc nâu đỏ rực rỡ. Gương mặt xinh đẹp, sắc xảo song không giấu được nỗi lo lắng trong lòng. Shiho dùng khăn ướt lau đi mấy bông tuyết bám víu lấy anh không chịu dời đi. Với tư cách là 1 người vợ, cô phải chăm lo, quan tâm đến anh về mọi mặt. Chấp nhận cũng như làm theo các đề nghị của anh mà không 1 chút phàn nàn.
- Anh thật là! Sao cứ để em lo thế?
- anh không sao! Thôi anh phải lên phòng làm việc tiếp đây. Cảm ơn em!!
Shinichi không nói gì nữa vội vã bước nhanh lên phòng. Shiho chẳng buồn, cô không trách anh vì cô quá quen với việc này. Với lại nhiệm vụ của cô mà người ấy giao là chăm sóc anh và khiến anh quên đi quá khứ. Shiho biết làm vậy thật tàn nhẫn nhưng đã hứa thì không thể rút lời. Quay lại vào bếp, chạm tay trên thành rửa. Coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Đụng tới xấp giấy trên bàn. Shinichi thở dài. Công việc của anh ngày càng chất đống, gần như không thể nào kiểm soát. Không sao! Mọi thứ vẫn ổn, càng làm nhiều thì sẽ quên được nhiều. Vì Ngay chính bản thân anh cũng không hiểu vì sao dù đã là chồng của Shiho nhưng anh lại chẳng có cảm giác gì khi ở bên cô ấy!? Trái tim anh có ngăn thứ 2 à? Nhảm nhí. Mỗi đêm, chạm vào cô khiến anh thật khó chịu, mệt mỏi. Anh thức suốt đêm thậm chí đến sáng chỉ để làm việc, làm không ngừng nghỉ cốt để quên đi cảm giác sợ hãi tận trong lòng! Tất cả những thứ anh chu cấp cho cô đều đều là vật chất, của cải từ bên ngoài. Chưa bao giờ hay nói đúng hơn là chưa 1 lần anh cho cô cái ôm đằm thắm, nụ hôn mãnh liệt......... Đơn giản là 1 người chồng, thế thôi!! Ngày mai anh có bữa tiệc quan trọng, nên anh muốn đầu óc phải thư giãn, cất bỏ mọi gánh nặng.......................... Đêm nay đủ lắm rồi!!
_______________________________
Mong mọi người thứ lỗi cho mình! Thật ra chap này chưa kết thúc đâu nhưng do công việc nhiều quá nên phải dừng lại! Mong mọi người ủng hộ nhé. Làm xong chap này đọc lại thấy nó cứ sao sao ấy! Thôi kệ cám ơn mọi người đã ủng hộ!!:x