- Tham gia
- 21/11/2013
- Bài viết
- 348
Lời của tác giả: Hi mọi người! em là em gái của ss Santa, từ nay em xin đảm nhiệm fic Hối hận này từ chap 4 cho đến cuối chap luôn lý do Santa bận một số công chuyện. Nên có gì mong mọi người góp ý vì đây là lần đầu em viết fic. Cách hành văn của em có thể khác nhưng nội dung mãi sẽ không thay đổi. Về tính cách Shiho thì em hoàn toàn đồng ý với Rika nhưng sau khi 2 tiếng để nghe phân trần giải thích thì thật sự Shiho không phải con người như vậy, ngoài ra, Shiho và Ran còn có mối quan hệ..... ừm! thôi dùng từ thân thiết đi ha. Tất cả mọi bí mật sẽ dần hiện lên trong fic. Nên mọi người cứ bình tĩnh mà đọc, không sao cả. Trong fic em còn lồng ghép nhân vật KaiAo nhưng nếu như chi tiết nào không cần thiết em sẽ loại bỏ. Vì tính em không thích những thứ lằng nhằng. Vậy nếu có gì gây ảnh hưởng xin bình luận để em biết được mà sửa chữa.
Thôi nói vậy thôi, ta bắt đầu vào fic nào
Chap 5: Nhớ lại!?
- Cảm ơn cháu đã đến dự buổi tiệc này Kudo- kun!_ Vị thanh tra già cất giọng.
- Dạ chẳng có gì to tát... Bác Peter cháu xin phép!
Không một lời nói, không một tiếng thưa gửi nào, Shinichi liền quay nhanh đi, tiến về chỗ ngồi ổn định. Sự thật mà nói, ngoại trừ gia đình, cuộc đối thoại giữa anh với người khác duy nhất vỏn vẹn vài ba câu thế thôi. Đừng nên dài dòng, đừng nên lắc nhắc vì thám tử thì luôn muốn thẳng thắn, hướng về phía trước, vạch mặt hung thủ và tìm ra sự thật duy nhât cuối cùng!
Tiếng nhạc vang lên du dương, trầm ấm bay bổng theo lời hát đọng vào tai anh. Nhưng điều đó chỉ khiến cho Shinichi cảm thấy choáng váng, đau đầu, không thể nghĩ ngợi gì nữa, chỉ muốn tìm một cái ghế ngồi vững chãi cho riêng mình. Mặc xác những ánh mắt, sự dò xét, khen ngợi của thiên hạ âm thầm vang lên.
Bức màn đêm buông xuống tuyệt đẹp làm sao! lưng lưng giống tâm hồn anh vậy, làn gió nhẹ thoang thoảng, xuyên qua mái tóc anh rồi dần dần lặng lẽ biến vào không trung vô định, xem như chưa từng tồn tại. Cầm ly rượu Gin trên tay, nhìn vào chất lỏng sóng sánh màu đỏ đó, trong lòng bỗng nhói lên một cơn đau không rõ nguyên do.
Có cái gì quan trọng lắm...!
Thứ nhớt nhát, ghê tởm tự nhiên khắc hoạ trong tiềm thức...!
Máu...
Máu văng ra sàn...
Máu dính lên người...
Máu tạt vào cơ thể... Lấy đi sự sống... Quăng cái chết một cách vô tâm...
Và GIN... GIN... GIN...
Cái tên quanh quẩn xung quanh, quen nhưng cũng thật xa lạ... Nó làm anh hoang mang, nó thúc giục anh, tra tấn anh điên cuồng, làm tâm trí anh hỗn loạn... Còn anh có thể làm gì hơn ngoài sự điên dại này!!
Một bàn tay vươn ra, đặt lên vai anh, kéo anh ra khỏi cõi mông lung trở về thực tại. Shinichi cảm thấy giật mình vì nếu không có sự đánh thức nhiệt tình ấy thì chắc cái đôi mắt xanh kiên định như đại dương bao la kia vẫn sẽ nhìn chằm chằm cái ly rượu mà đáng ra anh phải uống từ nãy tới giờ.
Tự tạo đưa mình trong cái mớ cảm xúc hỗn độn để giờ muốn thoát cũng không được. Shinichi lắc đầu, tránh cái mơ hồ ngu ngốc xâm nhập vào tâm lần nữa. Anh ngước nhìn con người đối diện mình. Trước mặt anh, người con trai có khuôn mặt khá giống anh mỉm cười với anh. Một nụ cười rất ư là đẹp song có phần trẻ con và trêu chọc.
- Kudo! Lâu rồi không gặp còn nhớ tớ không?
- ... À... À... Ra là Kid!
Sau một hồi định thần, cuối cùng Shinichi cũng lên tiếng, giọng anh toả ra nam tính nhưng vướng một chút sâu lắng không phai.
- Cứ gọi Kaito. Kudo rất vui vì cậu vẫn còn nhớ tớ!
- Đương nhiên rồi! Đối thủ đáng gờm nhất mà tớ biết!
- Kudo! xin giới thiệu cậu cô bạn gái của tớ- Aoko Nakamori. Ơ...
Kaito vừa nói vừa đảo mắt khắp nơi. Ủa! đáng ra ngay phút này đây thì cô ấy đã có mặt rồi chứ sao bây giờ lại không thấy đâu cả. Cô ấy đi đâu thế nhỉ??
Một nỗi lo lắng lớn thể hiện trên khuôn mặt Kaito, từ bình tĩnh cho tới khi hai hàng mi mắt chuyển lặng xuống. Có vẻ Kaito hơi quá quan tâm đến cô bạn gái của mình, và nó chân thực tới mức Shinichi có thể thấy rõ thông qua mỗi cử chỉ, mỗi hành động của cậu- Như một ngọn lửa bùng cháy xuất phát sâu nơi đáy lòng. Nở nụ cười nửa miệng quyễn rũ quen thuộc. Shinichi thầm ghen tỵ riêng với anh chàng siêu trộm khét tiếng này. Bởi ngay chính bản thân anh cũng đừng hòng có những cử chỉ thân mật đó... Dù là một chút... Trừ phi là người anh yêu thực sự!!
Thời gian trôi qua lặng lẽ
Thầm mang anh rời xa em
Cho tới khi anh nhận ra rằng
Mình chẳng hình dung về em thêm lần nữa.
- Kaito!
Phía bên góc đường, nơi những cánh hoa anh đào đang tung tăng nhảy múa theo chiều gió, đan xen cùng bầu trời lấp lánh đầy sao, một người thiếu nữ với mái tóc đen huyền ong ả cùng nụ cười tràn trề sức sống ngày xuân đang đứng lặng lẽ nhìn Kaito bằng một cặp mắt hồ thu trong trẻo, ẩn chứa sự trìu mến, sự yêu thương và nhiều cảm xúc vẩn vơ khác nhau.
Vui có...
Hạnh phúc có...
Vì tìm được người mình yêu chăng!?...
Hương thơm ấm áp của đất trời khẽ lướt nhẹ hai hàng mi cong vút, bóng dáng xinh đẹp nhưng lẻ loi ấy phấn khởi, dõng dạc bước từng bước chân, từ từ chậm rãi cho tới khi nhanh nhất, chững chạc chạy đến bên anh ( sến quá! mong mọi người thông cảm nhưng nếu không liên hệ hai nhân vật này thì chap năm sẽ không mang ý nghĩa gì đâu! )
Dưới lòng đường rộng rãi thênh thang, không bóng người.....
Một chút nữa thôi...
Chỉ một chút nữa thôi....
Cô sẽ chạy đến bên Kaito.....
Nắm lấy tay anh bởi anh đã nhớ đến cô?
Kaito hoặc Aoko dường như không biết hay không để ý rằng, vẫn còn một bóng người khuất dáng đằng sau anh, một bóng người để ý thấy hết từng hình ảnh, từng hành động, khuôn mặt ở cô gái rồi được thu hồi trong đôi mắt xanh lung linh to tròn ấy.
-" Mình gặp cô gái này ở đâu rồi nhỉ "...
Một ý nhĩ thoáng hiện lên trong đầu Shinichi, tua đi tua lại như một cuốn băng không hơn không kém. Anh quen Aoko hay quen một con người khá giống Aoko. Vấn đề đó chỉ có ông trời mới hiểu mới xuyên thấu huống hồ chi là anh. Nhưng anh hoặc Kaito không biết được rằng một điều khủng khiếp sắp xảy ra và nó đang xảy ra!!
Một chiếc xe...
Một tiếng còi....
Một tiếng phanh...
Chân bất động. Đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào nó!!
Cô định bỏ mặt số phận cho ông trời quyết định sao Aoko!?
Một thói quen hình thành từ lâu, bị cất giấu trong trái tim nay được bộc phát rõ ràng. Không nhớ vô tình hay cố ý, Kudo Shinichi- thân hình nam tính lao vút qua dòng người trong tiệc tùng linh đình, trước sự ngỡ ngàng của Kaito. Dùng thân mình nhảy vào cuộc chiến tranh sống chết giữa thần chết và cô gái Aoko mà anh lần đầu gặp.
Và... Cái giây phút gần như là định mệnh ấy, cái giây phút được coi là nên nín thở ấy, bỗng chốc cánh của đã khóa từ lâu rộng mở trong tâm trí anh. Xoay vòng quanh, hiện hữu ở toàn cơ thể, đưa hàng ngàn mảnh kí ức về một cô gái có đôi mắt tím rực rỡ cộng đôi má hồng phúng phính trở nhanh với chính chủ nhân của nó. Kéo dẫn bao hoài niệm, bao nhớ nhung, bao trông chờ ra khỏi vùng tối tăm, vùi đắp chỉ còn lại niềm tin yêu ấp ủ.
- Conan! tại sao em liều mình bảo vệ chị thế? Tai sao Conan?
- Bởi vì em yêu chị... Em yêu chị rất nhiều... Hơn bất cứ ai trên Trái Đất này!
******
- Vì đó có một người mà cháu không nuốn để chết nhất trên thế gian!
******
- Chết đi!
- Ran! Shiho! Cẩn thận!!!!!_ ........... Pằng................... Rầm!!
- SHINICHI!!!!!
Đầu óc nhảy múa theo năm tháng phai nhoà. Đôi mắt xanh bừng sáng hết cỡ. Trái tim đập rộn ràng, dồn dập, tan chảy cái giá lạnh xa xưa.... Để mang một Shinichi tìm lại chính mình trong cái thể giới chông gai cũng như trong những đêm dài hạnh phúc nơi miền qua khứ.
Lỗi của anh khi hi vọng quá nhiều
Lỗi của anh khi lầm tưởng tình yêu
Lỗi của anh... Khi đã yêu em.
Anh mất quá nhiều thời gian...
... Chỉ nhận ra một điều đơn giản...
Chúng ta...
Ngay từ đầu...
... luôn thuộc về nhau...
Và suốt đời thuộc về nhau...
Hơi đất thoang thoảng ở đâu bốc lên, xồng xộc đập vào mũi Aoko khiến cô hơi khó chịu. Cố mở choàng mắt, nhận thấy mình nằm xổng xoài dưới nền cỏ từ khi nào. Bị chấn động mạnh làm cô tê dại, tay chân rã rời, chẳng cất bước nổi. Hơi gió từ phương nào tát vào mặt, lạnh buốt, bừng tỉnh sau giấc mộng dài, gắng nhỏm dậy nhưng với sức lực cỏn con của cô thì xin lỗi nhé!! Một vật gì đấy đè lên người cô, phải mất đến hai phút cô mới nhận ra thứ kia là gì! Chớp chớp tia mắt vài lần để khẳng định mình không nhìn lầm nhưng sự thật thì luôn chỉ có một thôi Aoko ơi!!
Bình tĩnh kéo chân mình ra ngoài nhẹ nhàng thiệt từ tốn. Cô không muốn làm ân nhân điền trai này thức giấc. Chắc do hồi nãy va chạm mạnh với thêm sự hồi hộp không lường trước đã dẫn anh đi vào trạng thái bất tỉnh chăng??
Qua một hồi vất vả với thứ nặng nề ấy, cuối cùng cô cũng bình an vô sự. Định toang chạy kêu Kaito giúp đỡ thì một bàn tay ấm nóng bám lấy cô. Aoko hơi giật mình. Hóa ra người này không hề lâm sàng mà chỉ giả vờ lấy lại sức thôi sao!?
Aoko công nhận bàn tay mãnh mẽ thiệt thậm chí có mù cô vẫn cảm nhận sức tỏa nhiệt của các tế bào máu đông đặc tại một chỗ. Shinichi chống tay bật dậy khó khăn, mồ hôi lấm tấm mấy giọt trên vầng trán cao rộng càng tôn thêm vẻ oanh hùng. anh nhắm thẳng vào Aoko như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Giọng nói trầm, vang lên cực nhoc, chứa nhiều dư âm.
- Ran! Ran phải không?
- Ran? A! Anh nhầm rồi, anh nhầm người rồi. Tôi là Aoko Nakamori!
Aoko quyết phủ nhận thầm mong Shinichi "không điên". Cô lẩn cẩm, run bần bật. Đã kiệt quệ sức lực như người mất hồn mà còn gặp ba cái chuyện chả đâu vào đâu. Thiệt tình! Hỏi ai không tức!!
Lắc đầu vài lần cho tỉnh táo, nhìn thêm lần nữa hóa ra không đúng. Với ánh mắt, giọng nói, mái tóc thì càng không đúng. Shinichi kìm nén tiếng thở dài. Trên đời, người giống người là chuyện quá đỗi bình thường... Shinichi vội vàng đỡ Aoko dậy. Vì cú ngã ngoạn mục vừa vài phút ấy mà bây giờ làm anh choáng váng, chẳng nhìn nổi đâu là trời đâu là đất a!!
Nhưng đây không phải lúc để nghỉ ngơi, không phải lúc thư giãn mà là lúc để vạch mặt tất cả- dối trá, lừa đảo - nghĩ đến đó thôi, cũng làm vấy bẩn đôi mắt từ màu xanh thái bình biến thành đen đặc thấy rõ, gương mặt vô cảm, tàn nhẫn ( nói quá! nhưng em bí từ rồi! ), tay nắm chặt đến nỗi đỏ tái. Quay đi không lấy một câu, không lời xin lỗi.
Trở về nhà dưới ánh cô độc lẻ loi.
*****************
Ngồi một mình nhâm nhi tách trà nóng thơm ngon, Shiho im lặng, nhìn vào một khoảng không vô định nào đó, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi xót xa khó phai, ngậm ngùi... Shiho cười buồn, đương nhiên cũng không ngoại lệ về một lời hứa năm xưa, một lời hứa rất lâu mà cho đến tận hôm nay cô vẫn cố giữ kín an toàn tuyệt đối...
Trên bàn thức ăn nguội hẳn đi, chẳng còn khói bốc lên như thuở ban đầu. Shiho thở hắt một cái, chờ đợi một người đúng là quá sức tưởng tượng với kẻ như cô...
Một giờ, hai giờ, ba giờ
Tôi vẫn ngồi đây!!
Một giờ, hai giờ, ba giờ
Canh giữ một bóng hình
Dù biết nó không thuộc về tôi!!
Hai hàng mi mắt sắc xảo khẽ nhíu lại, lộ rõ vẻ khó chịu. Cho tới giây phút này, cô luôn giữ khoảng cách an toàn với Shinichi và anh cũng thế- đơn giản là không tiếp xúc trừ phi có chuyện rất quan trọng cần bàn. Không những vậy, liên tiếp mấy đêm liền, nghĩ ngợi trong chăn ấm, sao cô thấy mình lố bịch dữ dội, thứ đồ chuyên lợi dụng người khác thật chẳng mang cảm giác vui vẻ gì ngoài tội lỗi. Khinh bỉ chính bản thân, bởi cô ngốc ngếch, bởi cô khờ dai nên đã đẩy anh tới chỗ ngu mơ................ Đáng lí không nên chấp nhận lời hứa ngày kia, chắc có lẽ anh...
Ờ! Cứ cho cô có tình cảm thân thiết với Shinichi đi, một tình cảm thật sự chân thành đẹp đẽ. Song nào ai tin được, cái cuộc sống hiện nay, cái cuộc sống ấm no đưa anh kề bên cô không là gì ngoài sự ép buộc rõ ràng. Đôi lúc chán nản quá mức chỉ muốn chấm dứt các lời thề dối, mò tìm anh rồi tuôn chảy mọi sự thật nhưng cô đoán, cô... Không thể!
Cánh của bật mở tung mạnh, suýt gần như méo móp. Một con người bước lê trên sàn, khuôn mặt anh tuấn nhợt nhạt, mái tóc vướng đầy mồ hôi nhễ nhại. Tuy chỉ cách vài khoảng chân, Shiho mãi có thể cảm nhận một luồng khí lạnh bao xung quanh mình... Thời gian như ngừng trôi, không một vật xê dịch ngay thảy thở cũng phải kìm nén. Shinichi chừng mắt nhìn cô chẳng khác một sinh vật lạ. Không chần chừ vì anh ghét chần chừ, không lằng nhằng ừ đấy là điều anh không thích, bắt chân chạy đua cùng vận tốc ánh sáng để níu kéo một sự thật rùng rợn, một sự thật đáng sợ.
Bóp chặt tay Shiho kéo nó về phía mình, chẳng chút ngần ngại thậm chí còn mãnh liệt hơn. Không thèm quan tâm cô phản ứng thế nào, không thèm quan tâm cô đau đớn thế nào. Điều duy nhất anh quan tâm là những lời nói xuất phát từ chính miệng cô thôi!
Mọi việc xảy ra chấp nhoáng, thế giới qua loa, ù đặc hẳn đi. Shiho cảm thấy sao mắt mình mờ đục đi hẳn. Con tim như bị ném xuống vực thẳm một cách không thương tiếc... Vì cô biết chuyện gì sắp xảy ra với mình khi bắt gặp từng hành động của anh. Cả đôi mắt xanh kiên định luôn dồn thủ phạm vào chân tướng. Tất cả chưa chi đã bộc lộ hết rồi sao? Shiho bặm chặt lấy môi mình, ráng không nấc lên chữ đau. Hiển nhiên trước hay sau nó cũng tới. Vấn đề hóc búa duy nhất Shiho đã chuẩn bị tâm lý rất lâu thế rồi sự lựa chọn của cô sẽ dẫn tương lai đi về đâu.
- Trả lời đi!
_ Sao anh hỏi toàn câu chả đầu chả đuôi thế?_ Shiho có vẻ thực hiện viêc che giấu cảm xúc khá tốt khi cô ẩn nó dưới lớp mặt nạ lạnh lùng vốn dĩ của mình.
- Đừng đóng kịch nữa!
- Anh nhớ ra??
- ...
Tuyệt! vậy cô đoán không sai. Vòng quay định mệnh nối duyên hai người đằng đằng vẫn trở về số không đúng vị trí ban đầu. Chẳng nhấc lên được nữa. Sao giờ nhỉ? Phát toẹt tất cả sự thật hay tiếp tục dối trá. Thả tự do cho Shinichi hay tiếp tục giam cầm anh ấy. Những lo lắng, buồn bã xoay vòng vòng trong mớ hỗn độn đến nỗi mất kiểm soát. Ở đáy mắt cô bỗng xuất hiện vài tia bất đắc dĩ.
Nhắm mắt mình lại, hít vào thở mạnh. Cô đã có quyết định riêng cho mình. Phải! Và một màn kịch thứ hai được dựng lên...
- Anh lo cho cô ấy?
- Shiho! anh rất quan tâm đến em nhưng lợi dụng tình cảm, chia rẽ tình cảm là cái anh không chấp nhận.
- Vậy anh muốn trở về?
- ...
- Em e là không được vì..._ giọng nói chốc chốc nghẹn nghẹn ở đầu lưỡi, chẳng cất nổi_ Vì Ran đã có người khác rồi!!
Đùng! như một hòn đảo tác động mạnh đè gánh lên vai Shinichi khiến anh khụy xuống nền. Đầu óc lảo đảo, đôi môi khô khốc. Trái tim nhỏ bé như bị hàng ngàn mũi tên đâm thủng, xuyên thấu. Đau đớn... gục ngã... Bỏ mặc kệ anh kêu than, la hét ầm ĩ
Khó khăn, tự dằn vặt nỗi vết thương xát đầy muối y hệt con thỏ đế, nhút nhát không đủ dũng cảm rời khỏi ổ. Bởi người con gái anh yêu thương nhất, người con gái mà anh vô tình lỡ đánh mất lại đang hạnh phúc bên một tình yêu mới... đằm thắm không tên, không tuổi.
- Để em lấy cho anh cốc nước. Shinichi! Anh cần vô phòng nghỉ ngơi.
Tiếng Shiho nhẹ nhàng, dõng dạc nhưng với anh nó là một cú đánh ngoạn mục ăn điểm đánh thẳng vào mặt anh, đưa anh về nhanh đúng con người của mình. Loạng choạng, đứng dậy , quay vào phòng...
***************
Ngày qua ngày, trôi đi chống vắng, chưa chi đã tới mùa đông. Lạnh lẽo bi thương giống tâm hồn ai đó. Một mình một mặt, bơ vơ chơ chọi giữa chốn bâng quơ. Không giấu giếm gì, từ khi nghe được cái tin bão tố đấy, Shinichi dường như xuống cấp trầm trọng hẳn. Ngoài vụ án, hầu như đêm nào anh cũng tự giam cầm mình, lấy vài chai rượu rồi tự nốc cạn chẳng khác kẻ điên, kẻ mê muội- Một tên si tình ngu ngốc. Anh uống cực nhiều đến nỗi tưởng chừng nếu không có nó anh sẽ chết đói vậy. Shinichi thầm khinh bỉ, cái giá phải trả quá đắt so với một cuộc tình đáng quá nhỉ?
Để mình trôi theo dòng kí ức ngược xuôi, anh vẫn nhớ in sâu trong đầu sau bao nhiêu năm ở văn phòng thám tử, Ran lúc nào cũng quan tâm đến anh, chăm lo cho anh từng chút một mà quên cả bản thân mình ra sao, chí ít cô còn dành trọn cả ngày để đi chơi với anh. Xin nghỉ học để ở nhà chăm sóc anh những lúc anh bị bệnh. Cô biết ăn thích ăn gì, biết ăn thích làm gì mà không cần phải đợi anh nói. Vậy anh tự hỏi anh đã làm gì được cho cô chưa?? Suốt ngày anh chỉ biết theo đuổi ước mơ của mình, say mê vụ án một cách điên cuồng mà quên mất sự chung thủy của cô. Cho tới khi anh sực tỉnh ngộ, quay đầu lại thì chẳng còn cô ở đó nữa. Chán ghét! Ngồi bên cạnh cô nhưng chưa bao giờ đọc được sự trầm tư của cô- cô là vụ án hóc búa, gian nan nhất mà anh từng đối mặt. Người ta ngoài đời ngoài hẻm chắc chắn sẽ không tin được một con người hoàn hảo về mọi mặt như Shinichi, một con người có tất cả, trí thông minh, danh vọng, tiền bạc. Một vị thám tử trẻ tuổi với ý quyết liệt và lòng dũng cảm lại đang... Chùn bước trước mối tình đầu giữa cô bạn thủa nhỏ. Một tình yêu đẹp đáng lẽ nên hạnh phúc!!
Hai con người!
Hai thế giới!
Hai khoảng cách riêng tư!
Sức khỏe của Shinichi khiến Shiho càng thêm lo lắng, day dứt không thể ngồi yên, chịu một cú sốc quả là đả kích đối với anh- cô hiểu điều đó- Shinichi mệt mỏi, chán nản, chênh vênh tới cỡ nào. Nhưng thèm khát rượu một cách mê mẩn như thế thì thật không giống anh, Anh chẳng những không thèm nói chuyên với cô mà còn hay bỏ bữa nữa... Xuýt xoa bàn tay mình để nó tìm ít hơi ấm. Chẳng lẽ quyết định của cô đã bay vào sai lầm? Đi tới đi lui, vẩn vơ bao lo toan, cô phải làm sao? Làm sao để chữa lành vết thương đó? Shinichi đau khổ đủ lắm rồi vậy thì ông trời nên buông tha đi chứ. Đừng níu kéo mãi!!
Có thể lừa dối tất cả nhưng đừng bao giờ lừa dối chính bản thân...
Trái tim sinh ra không phải tự làm đau chính nó.........
Dừng chân....... Ngập ngừng.......... Suy ngẫm........ Trên môi khẽ réo nụ cười nhẹ nhưng yên bình như những gợn sóng lăn tăn............. Lí trí cuối cùng cũng vẫn chịu thua con tim......... Vở kịch dù thế nào cũng tới hồi kết........... Tan nát đã xong....... Ngậm ngùi đã ổn.......... Chỉ còn việc chấm bút kết thúc và Shiho............. Liệu phần chọn lựa tiếp theo của cô sẽ hàn kết mối duyên giữa họ được không?
Ngoái đầu về hướng khác, đôi bàn chân nhỏ nhắn, thoăn thoắt, nhịp nhàng theo từng âm điệu bậc thang. Có thể cô sẽ là người đầu tiên phá hủy giao ước nhưng cô không thể ngắm con người anh dần tàn lụi. Tức nghĩa đen, bắt buộc cô cầm vũ khí xé toạc tất cả. Trả cho anh sự thanh thản. Đứng trước cửa phòng, lo lắng, ngần ngại.
Xoay tay nắm, đập thẳng mắt cô là Shinichi đang gục đầu xuông mặt bàn, xung quanh chỉ toàn các lon bia trống rỗng. Shiho bước đến gần, chạm tay vào khoảng lặng.
- Shinichi! Em có chuyện muốn nói!
-...
- Chuyện của em và Ran!
- Sao!?
__________________________________
Sì tốp sì tốp! Được rồi được rồi, cắt ở đây thôi. Còn gì để cho mọi người tự đoán. Đầu tiên em có vài câu hỏi cho mọi người đêy:
Đầu tiên là tại sao với người có lòng tự trọng cao như Shiho lại phải nói dối Shinichi?
Thứ hai mối quan hệ của Shiho và Ran là gì?
Thật ra đây là lần đầu em viết nên mọi người cứ làm thẳng tay nhé ( chap này dài coi như đền bù mấy chap trước vậy :3) Mặc dù đã cố gắng hết sức song vẫn còn nhiều sai sót mong mọi người bỏ qua cho!
Hẹn mọi người ở tháng hè nhé!
Thôi nói vậy thôi, ta bắt đầu vào fic nào
Chap 5: Nhớ lại!?
- Cảm ơn cháu đã đến dự buổi tiệc này Kudo- kun!_ Vị thanh tra già cất giọng.
- Dạ chẳng có gì to tát... Bác Peter cháu xin phép!
Không một lời nói, không một tiếng thưa gửi nào, Shinichi liền quay nhanh đi, tiến về chỗ ngồi ổn định. Sự thật mà nói, ngoại trừ gia đình, cuộc đối thoại giữa anh với người khác duy nhất vỏn vẹn vài ba câu thế thôi. Đừng nên dài dòng, đừng nên lắc nhắc vì thám tử thì luôn muốn thẳng thắn, hướng về phía trước, vạch mặt hung thủ và tìm ra sự thật duy nhât cuối cùng!
Tiếng nhạc vang lên du dương, trầm ấm bay bổng theo lời hát đọng vào tai anh. Nhưng điều đó chỉ khiến cho Shinichi cảm thấy choáng váng, đau đầu, không thể nghĩ ngợi gì nữa, chỉ muốn tìm một cái ghế ngồi vững chãi cho riêng mình. Mặc xác những ánh mắt, sự dò xét, khen ngợi của thiên hạ âm thầm vang lên.
Bức màn đêm buông xuống tuyệt đẹp làm sao! lưng lưng giống tâm hồn anh vậy, làn gió nhẹ thoang thoảng, xuyên qua mái tóc anh rồi dần dần lặng lẽ biến vào không trung vô định, xem như chưa từng tồn tại. Cầm ly rượu Gin trên tay, nhìn vào chất lỏng sóng sánh màu đỏ đó, trong lòng bỗng nhói lên một cơn đau không rõ nguyên do.
Có cái gì quan trọng lắm...!
Thứ nhớt nhát, ghê tởm tự nhiên khắc hoạ trong tiềm thức...!
Máu...
Máu văng ra sàn...
Máu dính lên người...
Máu tạt vào cơ thể... Lấy đi sự sống... Quăng cái chết một cách vô tâm...
Và GIN... GIN... GIN...
Cái tên quanh quẩn xung quanh, quen nhưng cũng thật xa lạ... Nó làm anh hoang mang, nó thúc giục anh, tra tấn anh điên cuồng, làm tâm trí anh hỗn loạn... Còn anh có thể làm gì hơn ngoài sự điên dại này!!
Một bàn tay vươn ra, đặt lên vai anh, kéo anh ra khỏi cõi mông lung trở về thực tại. Shinichi cảm thấy giật mình vì nếu không có sự đánh thức nhiệt tình ấy thì chắc cái đôi mắt xanh kiên định như đại dương bao la kia vẫn sẽ nhìn chằm chằm cái ly rượu mà đáng ra anh phải uống từ nãy tới giờ.
Tự tạo đưa mình trong cái mớ cảm xúc hỗn độn để giờ muốn thoát cũng không được. Shinichi lắc đầu, tránh cái mơ hồ ngu ngốc xâm nhập vào tâm lần nữa. Anh ngước nhìn con người đối diện mình. Trước mặt anh, người con trai có khuôn mặt khá giống anh mỉm cười với anh. Một nụ cười rất ư là đẹp song có phần trẻ con và trêu chọc.
- Kudo! Lâu rồi không gặp còn nhớ tớ không?
- ... À... À... Ra là Kid!
Sau một hồi định thần, cuối cùng Shinichi cũng lên tiếng, giọng anh toả ra nam tính nhưng vướng một chút sâu lắng không phai.
- Cứ gọi Kaito. Kudo rất vui vì cậu vẫn còn nhớ tớ!
- Đương nhiên rồi! Đối thủ đáng gờm nhất mà tớ biết!
- Kudo! xin giới thiệu cậu cô bạn gái của tớ- Aoko Nakamori. Ơ...
Kaito vừa nói vừa đảo mắt khắp nơi. Ủa! đáng ra ngay phút này đây thì cô ấy đã có mặt rồi chứ sao bây giờ lại không thấy đâu cả. Cô ấy đi đâu thế nhỉ??
Một nỗi lo lắng lớn thể hiện trên khuôn mặt Kaito, từ bình tĩnh cho tới khi hai hàng mi mắt chuyển lặng xuống. Có vẻ Kaito hơi quá quan tâm đến cô bạn gái của mình, và nó chân thực tới mức Shinichi có thể thấy rõ thông qua mỗi cử chỉ, mỗi hành động của cậu- Như một ngọn lửa bùng cháy xuất phát sâu nơi đáy lòng. Nở nụ cười nửa miệng quyễn rũ quen thuộc. Shinichi thầm ghen tỵ riêng với anh chàng siêu trộm khét tiếng này. Bởi ngay chính bản thân anh cũng đừng hòng có những cử chỉ thân mật đó... Dù là một chút... Trừ phi là người anh yêu thực sự!!
Thời gian trôi qua lặng lẽ
Thầm mang anh rời xa em
Cho tới khi anh nhận ra rằng
Mình chẳng hình dung về em thêm lần nữa.
- Kaito!
Phía bên góc đường, nơi những cánh hoa anh đào đang tung tăng nhảy múa theo chiều gió, đan xen cùng bầu trời lấp lánh đầy sao, một người thiếu nữ với mái tóc đen huyền ong ả cùng nụ cười tràn trề sức sống ngày xuân đang đứng lặng lẽ nhìn Kaito bằng một cặp mắt hồ thu trong trẻo, ẩn chứa sự trìu mến, sự yêu thương và nhiều cảm xúc vẩn vơ khác nhau.
Vui có...
Hạnh phúc có...
Vì tìm được người mình yêu chăng!?...
Hương thơm ấm áp của đất trời khẽ lướt nhẹ hai hàng mi cong vút, bóng dáng xinh đẹp nhưng lẻ loi ấy phấn khởi, dõng dạc bước từng bước chân, từ từ chậm rãi cho tới khi nhanh nhất, chững chạc chạy đến bên anh ( sến quá! mong mọi người thông cảm nhưng nếu không liên hệ hai nhân vật này thì chap năm sẽ không mang ý nghĩa gì đâu! )
Dưới lòng đường rộng rãi thênh thang, không bóng người.....
Một chút nữa thôi...
Chỉ một chút nữa thôi....
Cô sẽ chạy đến bên Kaito.....
Nắm lấy tay anh bởi anh đã nhớ đến cô?
Kaito hoặc Aoko dường như không biết hay không để ý rằng, vẫn còn một bóng người khuất dáng đằng sau anh, một bóng người để ý thấy hết từng hình ảnh, từng hành động, khuôn mặt ở cô gái rồi được thu hồi trong đôi mắt xanh lung linh to tròn ấy.
-" Mình gặp cô gái này ở đâu rồi nhỉ "...
Một ý nhĩ thoáng hiện lên trong đầu Shinichi, tua đi tua lại như một cuốn băng không hơn không kém. Anh quen Aoko hay quen một con người khá giống Aoko. Vấn đề đó chỉ có ông trời mới hiểu mới xuyên thấu huống hồ chi là anh. Nhưng anh hoặc Kaito không biết được rằng một điều khủng khiếp sắp xảy ra và nó đang xảy ra!!
Một chiếc xe...
Một tiếng còi....
Một tiếng phanh...
Chân bất động. Đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào nó!!
Cô định bỏ mặt số phận cho ông trời quyết định sao Aoko!?
Một thói quen hình thành từ lâu, bị cất giấu trong trái tim nay được bộc phát rõ ràng. Không nhớ vô tình hay cố ý, Kudo Shinichi- thân hình nam tính lao vút qua dòng người trong tiệc tùng linh đình, trước sự ngỡ ngàng của Kaito. Dùng thân mình nhảy vào cuộc chiến tranh sống chết giữa thần chết và cô gái Aoko mà anh lần đầu gặp.
Và... Cái giây phút gần như là định mệnh ấy, cái giây phút được coi là nên nín thở ấy, bỗng chốc cánh của đã khóa từ lâu rộng mở trong tâm trí anh. Xoay vòng quanh, hiện hữu ở toàn cơ thể, đưa hàng ngàn mảnh kí ức về một cô gái có đôi mắt tím rực rỡ cộng đôi má hồng phúng phính trở nhanh với chính chủ nhân của nó. Kéo dẫn bao hoài niệm, bao nhớ nhung, bao trông chờ ra khỏi vùng tối tăm, vùi đắp chỉ còn lại niềm tin yêu ấp ủ.
- Conan! tại sao em liều mình bảo vệ chị thế? Tai sao Conan?
- Bởi vì em yêu chị... Em yêu chị rất nhiều... Hơn bất cứ ai trên Trái Đất này!
******
- Vì đó có một người mà cháu không nuốn để chết nhất trên thế gian!
******
- Chết đi!
- Ran! Shiho! Cẩn thận!!!!!_ ........... Pằng................... Rầm!!
- SHINICHI!!!!!
Đầu óc nhảy múa theo năm tháng phai nhoà. Đôi mắt xanh bừng sáng hết cỡ. Trái tim đập rộn ràng, dồn dập, tan chảy cái giá lạnh xa xưa.... Để mang một Shinichi tìm lại chính mình trong cái thể giới chông gai cũng như trong những đêm dài hạnh phúc nơi miền qua khứ.
Lỗi của anh khi hi vọng quá nhiều
Lỗi của anh khi lầm tưởng tình yêu
Lỗi của anh... Khi đã yêu em.
Anh mất quá nhiều thời gian...
... Chỉ nhận ra một điều đơn giản...
Chúng ta...
Ngay từ đầu...
... luôn thuộc về nhau...
Và suốt đời thuộc về nhau...
Hơi đất thoang thoảng ở đâu bốc lên, xồng xộc đập vào mũi Aoko khiến cô hơi khó chịu. Cố mở choàng mắt, nhận thấy mình nằm xổng xoài dưới nền cỏ từ khi nào. Bị chấn động mạnh làm cô tê dại, tay chân rã rời, chẳng cất bước nổi. Hơi gió từ phương nào tát vào mặt, lạnh buốt, bừng tỉnh sau giấc mộng dài, gắng nhỏm dậy nhưng với sức lực cỏn con của cô thì xin lỗi nhé!! Một vật gì đấy đè lên người cô, phải mất đến hai phút cô mới nhận ra thứ kia là gì! Chớp chớp tia mắt vài lần để khẳng định mình không nhìn lầm nhưng sự thật thì luôn chỉ có một thôi Aoko ơi!!
Bình tĩnh kéo chân mình ra ngoài nhẹ nhàng thiệt từ tốn. Cô không muốn làm ân nhân điền trai này thức giấc. Chắc do hồi nãy va chạm mạnh với thêm sự hồi hộp không lường trước đã dẫn anh đi vào trạng thái bất tỉnh chăng??
Qua một hồi vất vả với thứ nặng nề ấy, cuối cùng cô cũng bình an vô sự. Định toang chạy kêu Kaito giúp đỡ thì một bàn tay ấm nóng bám lấy cô. Aoko hơi giật mình. Hóa ra người này không hề lâm sàng mà chỉ giả vờ lấy lại sức thôi sao!?
Aoko công nhận bàn tay mãnh mẽ thiệt thậm chí có mù cô vẫn cảm nhận sức tỏa nhiệt của các tế bào máu đông đặc tại một chỗ. Shinichi chống tay bật dậy khó khăn, mồ hôi lấm tấm mấy giọt trên vầng trán cao rộng càng tôn thêm vẻ oanh hùng. anh nhắm thẳng vào Aoko như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Giọng nói trầm, vang lên cực nhoc, chứa nhiều dư âm.
- Ran! Ran phải không?
- Ran? A! Anh nhầm rồi, anh nhầm người rồi. Tôi là Aoko Nakamori!
Aoko quyết phủ nhận thầm mong Shinichi "không điên". Cô lẩn cẩm, run bần bật. Đã kiệt quệ sức lực như người mất hồn mà còn gặp ba cái chuyện chả đâu vào đâu. Thiệt tình! Hỏi ai không tức!!
Lắc đầu vài lần cho tỉnh táo, nhìn thêm lần nữa hóa ra không đúng. Với ánh mắt, giọng nói, mái tóc thì càng không đúng. Shinichi kìm nén tiếng thở dài. Trên đời, người giống người là chuyện quá đỗi bình thường... Shinichi vội vàng đỡ Aoko dậy. Vì cú ngã ngoạn mục vừa vài phút ấy mà bây giờ làm anh choáng váng, chẳng nhìn nổi đâu là trời đâu là đất a!!
Nhưng đây không phải lúc để nghỉ ngơi, không phải lúc thư giãn mà là lúc để vạch mặt tất cả- dối trá, lừa đảo - nghĩ đến đó thôi, cũng làm vấy bẩn đôi mắt từ màu xanh thái bình biến thành đen đặc thấy rõ, gương mặt vô cảm, tàn nhẫn ( nói quá! nhưng em bí từ rồi! ), tay nắm chặt đến nỗi đỏ tái. Quay đi không lấy một câu, không lời xin lỗi.
Trở về nhà dưới ánh cô độc lẻ loi.
*****************
Ngồi một mình nhâm nhi tách trà nóng thơm ngon, Shiho im lặng, nhìn vào một khoảng không vô định nào đó, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi xót xa khó phai, ngậm ngùi... Shiho cười buồn, đương nhiên cũng không ngoại lệ về một lời hứa năm xưa, một lời hứa rất lâu mà cho đến tận hôm nay cô vẫn cố giữ kín an toàn tuyệt đối...
Trên bàn thức ăn nguội hẳn đi, chẳng còn khói bốc lên như thuở ban đầu. Shiho thở hắt một cái, chờ đợi một người đúng là quá sức tưởng tượng với kẻ như cô...
Một giờ, hai giờ, ba giờ
Tôi vẫn ngồi đây!!
Một giờ, hai giờ, ba giờ
Canh giữ một bóng hình
Dù biết nó không thuộc về tôi!!
Hai hàng mi mắt sắc xảo khẽ nhíu lại, lộ rõ vẻ khó chịu. Cho tới giây phút này, cô luôn giữ khoảng cách an toàn với Shinichi và anh cũng thế- đơn giản là không tiếp xúc trừ phi có chuyện rất quan trọng cần bàn. Không những vậy, liên tiếp mấy đêm liền, nghĩ ngợi trong chăn ấm, sao cô thấy mình lố bịch dữ dội, thứ đồ chuyên lợi dụng người khác thật chẳng mang cảm giác vui vẻ gì ngoài tội lỗi. Khinh bỉ chính bản thân, bởi cô ngốc ngếch, bởi cô khờ dai nên đã đẩy anh tới chỗ ngu mơ................ Đáng lí không nên chấp nhận lời hứa ngày kia, chắc có lẽ anh...
Ờ! Cứ cho cô có tình cảm thân thiết với Shinichi đi, một tình cảm thật sự chân thành đẹp đẽ. Song nào ai tin được, cái cuộc sống hiện nay, cái cuộc sống ấm no đưa anh kề bên cô không là gì ngoài sự ép buộc rõ ràng. Đôi lúc chán nản quá mức chỉ muốn chấm dứt các lời thề dối, mò tìm anh rồi tuôn chảy mọi sự thật nhưng cô đoán, cô... Không thể!
Cánh của bật mở tung mạnh, suýt gần như méo móp. Một con người bước lê trên sàn, khuôn mặt anh tuấn nhợt nhạt, mái tóc vướng đầy mồ hôi nhễ nhại. Tuy chỉ cách vài khoảng chân, Shiho mãi có thể cảm nhận một luồng khí lạnh bao xung quanh mình... Thời gian như ngừng trôi, không một vật xê dịch ngay thảy thở cũng phải kìm nén. Shinichi chừng mắt nhìn cô chẳng khác một sinh vật lạ. Không chần chừ vì anh ghét chần chừ, không lằng nhằng ừ đấy là điều anh không thích, bắt chân chạy đua cùng vận tốc ánh sáng để níu kéo một sự thật rùng rợn, một sự thật đáng sợ.
Bóp chặt tay Shiho kéo nó về phía mình, chẳng chút ngần ngại thậm chí còn mãnh liệt hơn. Không thèm quan tâm cô phản ứng thế nào, không thèm quan tâm cô đau đớn thế nào. Điều duy nhất anh quan tâm là những lời nói xuất phát từ chính miệng cô thôi!
Mọi việc xảy ra chấp nhoáng, thế giới qua loa, ù đặc hẳn đi. Shiho cảm thấy sao mắt mình mờ đục đi hẳn. Con tim như bị ném xuống vực thẳm một cách không thương tiếc... Vì cô biết chuyện gì sắp xảy ra với mình khi bắt gặp từng hành động của anh. Cả đôi mắt xanh kiên định luôn dồn thủ phạm vào chân tướng. Tất cả chưa chi đã bộc lộ hết rồi sao? Shiho bặm chặt lấy môi mình, ráng không nấc lên chữ đau. Hiển nhiên trước hay sau nó cũng tới. Vấn đề hóc búa duy nhất Shiho đã chuẩn bị tâm lý rất lâu thế rồi sự lựa chọn của cô sẽ dẫn tương lai đi về đâu.
- Trả lời đi!
_ Sao anh hỏi toàn câu chả đầu chả đuôi thế?_ Shiho có vẻ thực hiện viêc che giấu cảm xúc khá tốt khi cô ẩn nó dưới lớp mặt nạ lạnh lùng vốn dĩ của mình.
- Đừng đóng kịch nữa!
- Anh nhớ ra??
- ...
Tuyệt! vậy cô đoán không sai. Vòng quay định mệnh nối duyên hai người đằng đằng vẫn trở về số không đúng vị trí ban đầu. Chẳng nhấc lên được nữa. Sao giờ nhỉ? Phát toẹt tất cả sự thật hay tiếp tục dối trá. Thả tự do cho Shinichi hay tiếp tục giam cầm anh ấy. Những lo lắng, buồn bã xoay vòng vòng trong mớ hỗn độn đến nỗi mất kiểm soát. Ở đáy mắt cô bỗng xuất hiện vài tia bất đắc dĩ.
Nhắm mắt mình lại, hít vào thở mạnh. Cô đã có quyết định riêng cho mình. Phải! Và một màn kịch thứ hai được dựng lên...
- Anh lo cho cô ấy?
- Shiho! anh rất quan tâm đến em nhưng lợi dụng tình cảm, chia rẽ tình cảm là cái anh không chấp nhận.
- Vậy anh muốn trở về?
- ...
- Em e là không được vì..._ giọng nói chốc chốc nghẹn nghẹn ở đầu lưỡi, chẳng cất nổi_ Vì Ran đã có người khác rồi!!
Đùng! như một hòn đảo tác động mạnh đè gánh lên vai Shinichi khiến anh khụy xuống nền. Đầu óc lảo đảo, đôi môi khô khốc. Trái tim nhỏ bé như bị hàng ngàn mũi tên đâm thủng, xuyên thấu. Đau đớn... gục ngã... Bỏ mặc kệ anh kêu than, la hét ầm ĩ
Khó khăn, tự dằn vặt nỗi vết thương xát đầy muối y hệt con thỏ đế, nhút nhát không đủ dũng cảm rời khỏi ổ. Bởi người con gái anh yêu thương nhất, người con gái mà anh vô tình lỡ đánh mất lại đang hạnh phúc bên một tình yêu mới... đằm thắm không tên, không tuổi.
- Để em lấy cho anh cốc nước. Shinichi! Anh cần vô phòng nghỉ ngơi.
Tiếng Shiho nhẹ nhàng, dõng dạc nhưng với anh nó là một cú đánh ngoạn mục ăn điểm đánh thẳng vào mặt anh, đưa anh về nhanh đúng con người của mình. Loạng choạng, đứng dậy , quay vào phòng...
- " Vụn vỡ, bể nát, tôi nên làm gì"?
***************
Ngày qua ngày, trôi đi chống vắng, chưa chi đã tới mùa đông. Lạnh lẽo bi thương giống tâm hồn ai đó. Một mình một mặt, bơ vơ chơ chọi giữa chốn bâng quơ. Không giấu giếm gì, từ khi nghe được cái tin bão tố đấy, Shinichi dường như xuống cấp trầm trọng hẳn. Ngoài vụ án, hầu như đêm nào anh cũng tự giam cầm mình, lấy vài chai rượu rồi tự nốc cạn chẳng khác kẻ điên, kẻ mê muội- Một tên si tình ngu ngốc. Anh uống cực nhiều đến nỗi tưởng chừng nếu không có nó anh sẽ chết đói vậy. Shinichi thầm khinh bỉ, cái giá phải trả quá đắt so với một cuộc tình đáng quá nhỉ?
Để mình trôi theo dòng kí ức ngược xuôi, anh vẫn nhớ in sâu trong đầu sau bao nhiêu năm ở văn phòng thám tử, Ran lúc nào cũng quan tâm đến anh, chăm lo cho anh từng chút một mà quên cả bản thân mình ra sao, chí ít cô còn dành trọn cả ngày để đi chơi với anh. Xin nghỉ học để ở nhà chăm sóc anh những lúc anh bị bệnh. Cô biết ăn thích ăn gì, biết ăn thích làm gì mà không cần phải đợi anh nói. Vậy anh tự hỏi anh đã làm gì được cho cô chưa?? Suốt ngày anh chỉ biết theo đuổi ước mơ của mình, say mê vụ án một cách điên cuồng mà quên mất sự chung thủy của cô. Cho tới khi anh sực tỉnh ngộ, quay đầu lại thì chẳng còn cô ở đó nữa. Chán ghét! Ngồi bên cạnh cô nhưng chưa bao giờ đọc được sự trầm tư của cô- cô là vụ án hóc búa, gian nan nhất mà anh từng đối mặt. Người ta ngoài đời ngoài hẻm chắc chắn sẽ không tin được một con người hoàn hảo về mọi mặt như Shinichi, một con người có tất cả, trí thông minh, danh vọng, tiền bạc. Một vị thám tử trẻ tuổi với ý quyết liệt và lòng dũng cảm lại đang... Chùn bước trước mối tình đầu giữa cô bạn thủa nhỏ. Một tình yêu đẹp đáng lẽ nên hạnh phúc!!
Hai con người!
Hai thế giới!
Hai khoảng cách riêng tư!
Sức khỏe của Shinichi khiến Shiho càng thêm lo lắng, day dứt không thể ngồi yên, chịu một cú sốc quả là đả kích đối với anh- cô hiểu điều đó- Shinichi mệt mỏi, chán nản, chênh vênh tới cỡ nào. Nhưng thèm khát rượu một cách mê mẩn như thế thì thật không giống anh, Anh chẳng những không thèm nói chuyên với cô mà còn hay bỏ bữa nữa... Xuýt xoa bàn tay mình để nó tìm ít hơi ấm. Chẳng lẽ quyết định của cô đã bay vào sai lầm? Đi tới đi lui, vẩn vơ bao lo toan, cô phải làm sao? Làm sao để chữa lành vết thương đó? Shinichi đau khổ đủ lắm rồi vậy thì ông trời nên buông tha đi chứ. Đừng níu kéo mãi!!
Có thể lừa dối tất cả nhưng đừng bao giờ lừa dối chính bản thân...
Trái tim sinh ra không phải tự làm đau chính nó.........
Dừng chân....... Ngập ngừng.......... Suy ngẫm........ Trên môi khẽ réo nụ cười nhẹ nhưng yên bình như những gợn sóng lăn tăn............. Lí trí cuối cùng cũng vẫn chịu thua con tim......... Vở kịch dù thế nào cũng tới hồi kết........... Tan nát đã xong....... Ngậm ngùi đã ổn.......... Chỉ còn việc chấm bút kết thúc và Shiho............. Liệu phần chọn lựa tiếp theo của cô sẽ hàn kết mối duyên giữa họ được không?
Ngoái đầu về hướng khác, đôi bàn chân nhỏ nhắn, thoăn thoắt, nhịp nhàng theo từng âm điệu bậc thang. Có thể cô sẽ là người đầu tiên phá hủy giao ước nhưng cô không thể ngắm con người anh dần tàn lụi. Tức nghĩa đen, bắt buộc cô cầm vũ khí xé toạc tất cả. Trả cho anh sự thanh thản. Đứng trước cửa phòng, lo lắng, ngần ngại.
Xoay tay nắm, đập thẳng mắt cô là Shinichi đang gục đầu xuông mặt bàn, xung quanh chỉ toàn các lon bia trống rỗng. Shiho bước đến gần, chạm tay vào khoảng lặng.
- Shinichi! Em có chuyện muốn nói!
-...
- Chuyện của em và Ran!
- Sao!?
__________________________________
Sì tốp sì tốp! Được rồi được rồi, cắt ở đây thôi. Còn gì để cho mọi người tự đoán. Đầu tiên em có vài câu hỏi cho mọi người đêy:
Đầu tiên là tại sao với người có lòng tự trọng cao như Shiho lại phải nói dối Shinichi?
Thứ hai mối quan hệ của Shiho và Ran là gì?
Thật ra đây là lần đầu em viết nên mọi người cứ làm thẳng tay nhé ( chap này dài coi như đền bù mấy chap trước vậy :3) Mặc dù đã cố gắng hết sức song vẫn còn nhiều sai sót mong mọi người bỏ qua cho!
Hẹn mọi người ở tháng hè nhé!
Hiệu chỉnh: