Sau khi đọc lại câu chuyện buồn thê thảm này, bạn chủ thớt đã lên cơn, đi đến một quyết định đó là viết thêm một kết thúc khác dành cho những ai không thích đoạn kết trong chap 7 hay fan couple ShinShi. Tuy nhiên, có vài vấn đề cần nói rõ như sau:
1) Để thể hiện sự tôn trọng đối với câu chuyện gốc cũng như tác giả, xin nhắc lại đây chỉ là một đoạn thêm vô, do dịch giả tự viết trong một phút bốc đồng. Đọc cho vui thôi. Câu chuyện gốc đã kết thúc chính thức trong chapter 7. Đó là kết thúc hoàn chỉnh.
2) Fan Ran tốt nhất không nên xem. Đọc xong tức ối máu, mình không chịu trách nhiệm. Xin lỗi Ran! Tuy mình thường viết fic ShinShi nhưng chưa bao giờ chủ trương hạ thấp Ran. Coi như lần này là một phút lầm lỡ. Mà nó cũng có phải là fic hoàn chỉnh đâu. Hic, hic...
Tặng 2 em gái dễ thương
@pecun_evil và
@Haibara_no_1 , những người đã ủng hộ nhiệt tình câu chuyện gốc và kêu la than khóc (hình như nói hơi quá) với cái kết. Xem thử ss viết thêm như vầy hai đứa có chịu chưa? Chưa chịu thì tự viết cái khác đi cưng...
************
Phần ngoại truyện
Đây là câu chuyện xảy ra sau đám cưới của Shinichi. Anh chàng thám tử bây giờ đã là một cảnh sát trẻ đầy tài năng với một gia đình êm ấm, một cô vợ xinh đẹp dịu dàng. Trong mắt của nhiều người, anh làm người khác phải ước ao khi vẹn toàn cả sự nghiệp và gia đình. Thế nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ hạnh phúc từ lâu đã trở nên xa vời như thế nào…
Part 1: Thiên thần gãy cánh
Suốt năm đầu tiên trong cuộc sống hôn nhân, đó dường như là khoảng thời gian thiên đường của Shinichi và Ran khi những chờ đợi và yêu thương cuối cùng đã ươm thành trái ngọt. Tuy nhiên cùng với đó cũng là sự bén rễ của cỏ dại hoài nghi và ghen tuông trong lòng Ran với sự xuất hiện của cô bạn thân xinh đẹp cùng câu chuyện quá khứ về Conan Edogawa được tiết lộ.
Shinichi không muốn tiếp tục lừa dối người bạn đời của mình nên đã tự thú mọi chuyện với Ran sau đám cưới. Và câu chuyện sẽ không có gì to tát nếu như hai người họ không quá thân thiết và hiểu nhau đến như thế, làm cho Ran bị ám ảnh về Conan và Haibara của ngày xưa. Ngày đó, chính cô luôn tin rằng người Conan thích là Haibara vì hai đứa trẻ cứ dính với nhau như hình với bóng, suốt ngày thì thầm to nhỏ cũng như sự ăn ý trên cả tuyệt vời lúc chúng ở cùng nhau.
Nhớ lại suốt bốn năm cô ấy mất tích, Ran đã chứng kiến anh ấy lo lắng như thế nào dù cho anh vẫn yêu thương và chăm sóc cho cô rất tốt. Rõ ràng vai trò của cô ấy trong lòng anh có một chỗ đứng nhất định. Shinichi chỉ thanh thản cười khi cô ấy trở về và xuất hiện trong đám cưới của họ.
Làm sao không lo cho được khi Ai Haibara, giờ đây là Shiho Miyano vào làm ở bộ phận pháp chứng, tại sở cảnh sát Tokyo, sớm tối cận kề cùng anh ấy. Ran cảm thấy hối hận khi ngày xưa cô học luật theo giấc mộng về công lý giống như mẹ, thay vì phải trở thành cảnh sát để có thể… giám sát Shinichi. Tại sao sở cảnh sát lại có thể tuyển dụng một chuyên ngành chẳng tí liên quan như hóa học mà lại không cho luật sư vào làm việc tại sở cảnh sát?
Cuộc đời thật bất công! Cuối cùng Ran đành phải an phận trở thành một công tố viên tại tòa án.
Thế là Ran luôn cố gắng xuất hiện bên cạnh Shinichi mọi lúc mọi nơi, bất chấp lời trêu chọc của mọi người là “đôi vợ chồng mới cưới cứ dính lấy nhau như sam”. Cô cũng tranh thủ kết bạn, rủ rê Shiho đi chơi, đi mua sắm để thuận tiện thăm dò tình địch. Bằng trực giác của phụ nữ, cô có thể khẳng định 100% cô ấy yêu Shinichi.
Dù cho Shiho không bao giờ thể hiện tình cảm trước mặt Shinichi. Dù cho thật sự Shinichi chỉ xem cô ấy như một người bạn, cô tin vào chồng mình và tình yêu của anh ấy dành cho cô. Thế nhưng,… chỉ cần hai người họ đi bên cạnh nhau, cô lại cảm thấy như mình là người thừa trong ba người, rằng cô không cùng chung một thế giới với họ.
Cô ấy luôn theo kịp những suy nghĩ của Shinichi mà Ran không thể nào hiểu nổi. Họ vẫn thường bàn luận về một vụ án tại Sở. Thỉnh thoảng họ lại tranh luận về một trận bóng, các cầu thủ ra sao trong khi điều duy nhất thu hút Ran về bóng đá chính là có Shinichi.
Trước đây, Ran biết Shinichi rất ít uống cà phê nhưng gần đây cô mới nhận ra Shinichi bắt đầu uống cà phê những lúc thức khuya làm việc. Sau đó, trong một lần cùng ăn tối tại nhà tiến sĩ Agasa, cô vô tình phát hiện Shiho đã biết điều này từ lâu, cô ấy còn biết anh ấy thích uống cà phê không sữa và bỏ 2 viên đường. Và họ thường xuyên uống cà phê cùng nhau ở Sở vào giờ ăn trưa.
Đúng rồi, làm sao cô lại quên mất họ là hàng xóm. Vì vấn đề chỗ ở này mà Shinichi thường xuyên cho cô ấy quá giang đi làm cũng như từ Sở về nhà. Shiho sống cùng bác Agasa như con gái dù sự thật ra chẳng có bất cứ quan hệ ruột rà máu mủ nào. Tại sao cô gái này không dời đi nơi khác sống? Biến mất khỏi tầm mắt cô và cuộc đời anh ấy?
Nhiều lúc Ran cũng không hiểu vì sao mình lại trở nên như vậy. Đúng là tính cô hay ghen nhưng trước đây, cô vẫn có thể tin tưởng không điều kiện mà chờ đợi Shinichi trở về. Thế mà giờ đây, khi đã có được anh ấy rồi, cô lại không thể tiếp tục tin tưởng anh ấy nữa. Đâu là sự khác nhau này?
Có lẽ là do sự xuất hiện của Shiho Miyano.
Trước khi biết cô ấy, cô tự tin rằng Shinichi Kudo ngốc nghếch trước con gái đó sẽ không thể để mắt đến bất kỳ cô gái nào khác ngoài cô.
Sau khi biết cô ấy, cô phát hiện ra còn có một cô gái khác yêu anh ấy không thua kém gì mình và quan trọng hơn hết, anh ấy quan tâm cô ta theo một cách đặc biệt hơn đối với những cô gái khác. Shiho là một phần không thể thiếu trong cuộc đời anh.
Có người vợ nào không ghen khi chồng có một cô bạn thân, kiêm đồng nghiệp, kiêm hàng xóm xinh đẹp đến như thế? Cô ta quá thông minh và quyến rũ, làm bất kỳ cô gái nào cũng phải ghen tị.
Dù chưa phải là yêu, nhưng ai biết được khi nào anh ấy sẽ thay lòng và yêu cô ta? Không ai có thể đảm bảo được điều đó!
Làm gì có thể tồn tại tình bạn đơn thuần giữa một nam và một nữ? Chỉ trừ khi chàng trai đó là gay thôi. Lẽ dĩ nhiên Ran biết rõ Shinichi không phải. Vì vậy, Shiho Miyano chính là mối đe dọa khôn lường cho hôn nhân của cô.
Shinichi mãi mãi là một tên ngốc. Cứ mỗi lần Ran tỏ ra không vui là anh lại mỉm cười, bảo “Đừng suy nghĩ lung tung, anh với Shiho chỉ là bạn”.
Làm sao có thể không suy nghĩ lung tung cho được? Nhưng bởi vì cô phải giữ bổn phận một người vợ hiểu chồng. Bởi vì cô không thể cấm chồng giao du với bạn, nhất lại là một người bạn đặc biệt như cô ấy.
Có lúc Ran muốn dùng đứa con để bảo đảm hôn nhân nhưng lần nào tâm sự với chồng, anh ấy cũng từ chối với lí do: “Hiện tại anh cần tập trung cho công việc. Chúng ta vẫn còn trẻ, chuyện con cái vài năm nữa hả tính”. Anh ấy là thế, vẫn luôn mãi mê với công việc. Phá án thì có gì vui? Nỗi uất ức trong lòng Ran lại tăng thêm một bậc.
Sự chịu đựng của con người có giới hạn, đến một ngày nào đó, Ran bắt đầu vùng lên. Cô tra hỏi những lần anh về muộn, thường xuyên tới tận chỗ làm, xem lén điện thoại của chồng, hạn chế anh sang nhà bác Agasa, không cho anh đi công tác xa…
Mặc cho anh cố gắng giải thích khuyên can, Ran cảm thấy không thể tin những gì anh nói. Cô làm cho anh và chính mình mệt mỏi. Hôn nhân bây giờ chỉ còn là sự chịu đựng lẫn nhau.