[Shortfic dịch] Mối tình câm (Love Is Unspoken)

@pecun_evil : Đúng là có hơi sốc cái vụ tỏ tình. Tưởng Ai bất chấp hậu quả mà nói ra luôn rồi chứ, sau đó sẽ làm mặt tỉnh phán rằng "tớ đùa thôi". Không ngờ thủ đoạn được cải tiến. Nói mà như không nói. Chỉ thắc mắc Conan quay vào lớp lúc nào mà Ai không biết. Chắc lúc nằm dài trên bàn tưởng tượng lung tung, Ây ya..., bạn Nan trông thấy sẽ nghĩ sao? :KSV@05:
 
CHAPTER 5: Định Nghĩa Tình Yêu (Love and Definition)

Part 1
.
.
** Người ta thích đặt tên và định nghĩa cho tất cả mọi thứ

Cố định nghĩa tình yêu, như thể nó là một thứ bạn có thể cắt ra thành từng mảnh và xem xét dưới kính hiển vi

Rõ là nực cười, phải vậy không?**
.
.
.
...-...-...-...-...-...​

“Trời ơiiiii…, tại sao hôm nay lại mưa chứ? Có còn mùa mưa nữa đâuuuu!!!”. Genta gào lên, khổ sở nhìn từ cửa sổ lớp học xuống sân bóng đang bị nhấn chìm trong cơn mưa rả rít.

“Ừ, đáng lẽ chúng ta được học đá bóng vào tiết 5 này rồi”. Mitsuhiko tiếp lời, mắt vẫn đang nhìn quyển sách giáo khoa hờ hững.

“Vậy bây giờ chúng ta sẽ làm gì trong lớp đây? Yên lặng đọc sách hay tập viết Kanji chán thấy mồ”. Ayumi rên rỉ.

“Đừng có than vãn nữa, các em. Chúng ta sẽ cùng chơi một trò chơi nhỏ trong tiết học trống này”. Cô giáo Kobayashi bước vào lớp, tươi cười thông báo.

“Cô ơi, chơi trò gì vậy?”. Cả lớp học nhốn nháo hẳn lên, bọn trẻ tỏ ra vô cùng hào hứng.

“Nó rất là dễ. Bây giờ mỗi em hãy lấy một mảnh giấy ra nhé”. Cô giáo vừa nói vừa vỗ tay để thu hút sự chú ý của những cô cậu học trò nhỏ.

“Tốt…, các em hãy viết ra suy nghĩ của mình về tình yêu. Có thể là tình yêu dành cho gia đình, bạn bè, trường lớp… cái gì cũng được. Sau đó mỗi người sẽ đổi cho nhau. Các em sẽ đọc to trước lớp mảnh giấy của bạn bên cạnh mình, và bạn đó sẽ đọc cái của em. Dễ mà, phải không nào?”

“Cái này cũng gọi là trò chơi được ạ?”. Genta dài mặt ra, sự phấn khích của cậu bé rơi về vạch số “0”.

“Đúng vậy, nó thật là kỳ cục”. Mitsuhiko tán thành, tay gõ gõ cây viết chì lên bàn. Rõ ràng là không còn nhiệt tình gì hết.

Cô Kobayashi chống nạnh, cuối xuống ghé mặt vào hai đứa nhóc, hỏi bằng một giọng đầy đáng sợ “Thế các em có chơi không thì bảo?”.

Cả hai nhìn nhau cười lo lắng rồi ngay lập tức lấy giấy ra, hí hoáy viết.

Cô giáo đi dọc theo lối đi, cười vui vẻ và quan sát cả lớp đang chăm chú vào những mảnh giấy, tất nhiên cũng có “ngoại lệ”.

“Thậm chí nếu cô giáo muốn tạo cơ hội cho cả lớp hiểu nhau nhiều hơn thì cô ấy cũng không nên chọn chủ đề ngớ ngẫn này”. Conan lẩm bẩm, tay vẫn xoay xoay cây bút chì.

“Chứ không phải cậu mới là người thích thú với chủ đề này nhất à, Kudo-kun? Tình yêu chung thủy của cậu dành cho… cậu biết ai mà?”. Ai nhếch mép cười, không ngừng nắn nót viết từng chữ.

“Đồ ngốc, chúng ta đang ở trong lớp một đấy!”. Cậu nhóc bốn mắt thì thào, hai má chợt ửng hồng.

“Vậy… ý cậu là nếu đây không phải là lớp một, cậu sẽ sẵn sàng viết cả một bản anh hùng ca về tình yêu bất tử của mình dành cho cô ấy hả?”. Đầy vẻ mỉa mai, cô bé tóc nâu đỏ liếc nhìn sang bên cạnh.

“Cậu nghĩ tớ là ai? Một kẻ lãng mạn quái dị à?”. Conan giật mình buông viết xuống, trợn mắt phản ứng lại.

“Không. Chỉ là một gã ngốc trong một bộ phim sến súa thôi”. Cô trả lời thờ ơ, mắt dán chặt xuống mảnh giấy trên bàn.

“Này… này…”. Cậu nhóc quay về phía cô bạn định cãi lại, gương mặt lặp tức chuyển sang trạng thái tò mò. Cô ấy có vẻ rất tập trung vào trò chơi kỳ cục này.

“Cậu đang viết cái gì thế, Haibara?”. Conan nghiêng người sang bên cạnh, định lén xem thử cô viết gì. Ngay lập tức, cô bé lấy tay che hết lại.

“EDOGAWA-KUN!”, cậu nhóc nhẩy dựng khi nghe cô giáo gọi to tên mình. Cười cầu tài, gãi đầu gãi tai ra vẻ dễ thương nhằm thoát tội như bao lần khác.

“Em không được quấy rầy bạn Haibara. Mọi người sẽ đổi cho nhau sớm thôi nên không cần phải cố xem trước như vậy”. Cô giáo cau có nhìn cậu và khóe miệng cong xuống tỏ ý không hài lòng.

“Em xin lỗi”. Cậu bé tiu nghỉu.

Ai cười thầm, nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt “không vui” của tên ngồi bên cạnh.

x...x...X​

“Mitsuhiko, đến lượt cậu rồi kìa”. Ayumi nhắc cậu bạn trong khi cậu bé tàn nhang chỉ lo mải miết vẽ những vòng tròn vô nghĩa vào sổ nháp.

Mitsu đứng phắt dậy, cầm tờ giấy của Genta trong tay, gương mặt bắt đầu nhăn nhó. Chữ viết lượm thượm, không ngay hàng thẳng lối làm cậu bé phải lắc đầu ngán ngẩm mà kêu lên rằng: “Trời ơi, chữ cậu xấu quá, Genta. Mình không đọc được”.

“Chỉ vì cậu gà thôi, Mitsuhiko”. Genta tức tối giật mảnh giấy lại, dõng dạc “Cô giáo, em có thể tự đọc của mình không?”.

“Được thôi, cứ đọc đi”. Cô Kobayashi gật đầu, ra hiệu đồng ý. Cô rất vui thì các học sinh chịu hưởng ứng trò chơi này.

Genta đứng trang nghiêm, ho lấy giọng vài lần, nghiêm túc như thể cậu bé sắp trình bày một bài phát biểu quan trọng về hòa bình.

“Tình yêu là một con lươn. Nó rất ngon. Dù cho tôi đã ăn nó nhiều bao nhiêu. Và ăn nữa. Tôi vẫn muốn ăn thêm. Và thêm nữa. Một chén rồi mười chén. Dạ dày tôi sẽ không bao giờ no.”

Cậu bé kết thúc và nhìn xung quanh, mong chờ một tràng vỗ tay dồn dập từ các bạn cùng lớp. Nhưng cả lớp chỉ há hốc mồm nhìn cậu, sau đó đột nhiên đồng loạt cười lớn, cười muốn bể bụng, cười rung bàn.

Thậm chí cả cô giáo cũng phải giơ tay lên che miệng cười.

“Cậu luôn tràn đầy tâm hồn ăn uống, phải vậy không, Genta-kun?”. Vừa ôm bụng, Ayumi vừa chọc cậu bạn.

Buồn rầu ngồi xuống, Genta còn quay sang cãi nhau với Mitsu.

“Bài viết của em rất dễ thương, Kojima-kun”. Cô Kobayashi dỗ ngọt. Cả lớp vỗ tay đồng ý và nụ cười đã trở lại trên gương mặt của cậu bé mập.

“Thật ra, Genta có những quan điểm rất đúng về tình yêu”. Ai thì thầm, chống cằm uể oải.

“Hả”. Conan bất ngờ, vội vàng quay sang cô bạn.

“Tình yêu chính là một món ăn đặt biệt. Cậu có thể ăn rất nhiều nhưng luôn cảm thấy đói và muốn nhiều hơn những gì cậu có. Ngoài ra, mỗi người sẽ có mùi vị yêu thích riêng của mình. Cho nên họ sẽ chọn những món ăn khác nhau. Nếu món ăn yêu thích của cậu là gà rán, cậu sẽ hết lòng và trung thành với nó. Dù cho người khác có cho cậu một món ăn ngon đến cỡ nào, cậu vẫn sẽ chọn thứ mà cậu thích nhất. Cậu có nghĩ vậy không?”. Ai cong mày nhìn vào khuôn mặt đang dãn ra của tên bốn mắt.

“Này,… Cậu nói cứ như là chuyên gia tình yêu ấy, Haibara. Tớ thật sự rất tò mò dù tớ nghĩ rằng điều này là không thể. Cậu từng yêu ai chưa?”. Conan hồ hởi hỏi, pha một chút châm chọc. Rõ ràng là cậu ta không nghiêm túc, ngay cả giọng nói cũng cho thấy điều đó.

Đôi mắt của cô bé, trong một giây, trở nên lạnh giá. Như băng trên đỉnh núi. Như sương mù giữa mùa đông. Như bức tường xù xì, gai góc cô dựng lên bao lấy trái tim mình.

“Tớ không giống cậu, Edogawa-kun. Tớ không bao giờ tin vào điều gì mà không có lí do, như là tình yêu. Nó chỉ là những ảo tưởng con người tạo ra để dựa dẫm vào trong cuộc đời buồn chán này. Lãng phí cuộc sống và thời gian để tìm kiếm những thứ mơ hồ, không thực…”. Giọng cô đều đều một cách vô cảm.

“Haibara...”. Conan ngập ngừng, muốn nói điều gì đó nhưng đã bị cô Kobayashi cắt ngang một lần nữa.

“Haibara-san, đến lượt em”. Cô giáo nói với một nụ cười ngọt ngào.

Liếc nhìn Conan, cô bé giơ tay ra. Conan ngại ngùng đặt mảnh giấy vào trong lòng bàn tay cô.

“Tình yêu là một quyển sách trinh thám. Bạn có thể đọc nhiều lần nhưng không thể hiểu tường tận nó”. Cô đọc với một chất giọng trong trẻo, nhẹ nhàng nhưng hoàn toàn không có một tí dấu vết của cảm xúc.

“Woa, hay lắm đó, Conan-kun”. Ayumi reo lên.

“Cảm ơn”. Cậu bé có chút bối rối.
 
CHAPTER 5: Định Nghĩa Tình Yêu (Love and Definition)

Part 2
.
.​
Tiếp theo là Conan. Haibara chuyền cho cậu tờ giấy của mình. Có một tia sáng lóe lên trong mắt cô ấy làm Conan thoáng bồn chồn. Cậu bé từ từ mở tờ giấy ra và ngay lập tức… giương mắt ếch, há hốc mồm như một phản ứng đã được dự báo trước, miệng cậu lầm bầm một âm thanh không rõ ràng.

“À… ờ…”. Cổ họng cậu phát ra những âm thanh “gừ gừ” rất khẽ. Cậu liếc nhìn Ai bằng một đôi mắt mang hình viên đạn.

Ngồi thẳng lưng, cô bé nhìn thẳng về phía cô giáo với một gương mặt vô tội, như thể cô hoàn toàn không biết tí gì về thái độ kì lạ của bạn Conan.

“Chuyện gì thế, Conan. Đừng nói với tớ là cậu không đọc được chữ của Haibara đấy nhé”. Genta tỉnh bơ hỏi.

“Không đời nào! Chữ của Haibara-san rất đẹp và gọn gàng nhé, không như cậu đâu, Genta”. Mitsuhiko ngay lập tức biện hộ.

“Edogawa-kun. Đọc đi mà. Đừng mắc cỡ”. Cô Kobayashi động viên cậu nhóc.

Khóe miệng của Ai khẽ nhếch lên khi cô bé cố nén một nụ cười nửa miệng.

Conan hít một hơi sâu, cắn răng, bắt đầu suy nghĩ. Tay cậu bé ướt đẫm mồ hôi.

“Tình yêu là… Nó là…”. Cậu nhóc bốn mắt lắp bắp một cách khổ sở, cố tìm kiếm trong đầu một từ ngữ hiện ra để lắp vào vị trí của vị ngữ.

“Tình yêu là… một bông hoa được ươm mầm và nở hoa trong trái tim của bạn”. Cậu bé đỏ mặt, giơ tay múa chân như một đứa trẻ để minh họa cho những gì mình đang nói.

Mắt Ai dãn ra đầy vẻ ngạc nhiên. Cô sẽ cười thật to nếu không vì quá sửng sốt như thế này.

“Thật là sâu sắc, Haibara-san”. Cậu bé tàn nhang nhút nhát cất lời khen.

Nhưng Ai vẫn còn trong trạng thái nhìn-trống-rỗng.

Cô giáo bắt đầu giải thích ý nghĩa câu nói cho cả lớp trong khi cả Conan và Ai đều không mấy quan tâm.

“Năng lực sáng tạo của cậu làm tớ ngạc nhiên đấy, Edogawa-kun. Cậu không hề đọc những gì tớ viết”. Ai khịt mũi.

Cậu liếc cô một cái, trong khi đặt tờ giấy trở lại phần bàn của cô.

“Làm sao tớ có thể đọc những thứ như thế trong lớp học của học sinh lớp một kia chứ? Cậu sẽ gặp rắc rối lớn đấy, Haibara. Tớ chỉ cố giúp cậu thôi”. Cậu “xí” một cái, tỏ ý không hài lòng.

“Tớ chẳng viết điều gì sai cả”. Ai khó chịu đáp trả.

“Phải rồi, đâu có vấn đề gì đâu…”. Cậu nhại lại giọng điệu nhạo báng của cô, rồi nói tiếp, “… trừ khi mắt cậu có vấn đề hay não cậu không thể đọc chữ”.

Cậu bắt đầu đọc những gì cô viết với một âm lượng nhỏ nhất có thể, chỉ cho hai người bọn họ có thể nghe thấy.

L – lost (đánh mất): Đánh mất chính bản thân mình và trở nên mất phương hướng, như rơi vào một vòng xoắn ốc vô tận không thể nào thoát ra.

O – obstructive (bế tắt): Làm cho bản thân bị mắc kẹt tại một nơi, không có đường lui.

V – vacant (trống rỗng)/ vulnerable (dễ bị tổn thương): Làm cho bản thân trở nên trống rỗng và dễ bị tổn thương. Hệ thống phòng vệ của bạn sẽ trở nên yếu ớt. Bất kỳ ai cũng có thể chạm đến bạn, tổn thương bạn, bỏ rơi bạn.

E – epidemic (bệnh dịch): Nó là một căn bệnh truyền nhiễm mà bạn mắc phải, gần như bất trị. Nhưng nếu bạn may mắn trở thành một trong số hàng triệu người, có thể thoát khỏi nó. Thì nó vẫn để lại những vết sẹo sâu trong trái tim của bạn.

Ai cười khúc khích, “Nó đúng là vậy mà, không phải sao?”.

“Nghiêm túc đấy, Haibara, tớ biết cậu không phải loại người sống vì tình yêu nhưng nhìn theo cách này quá tiêu cực rồi. Tớ thừa nhận là tình yêu sẽ mang lại cho chúng ta nhiều bi kịch như tớ là một ví dụ, nhưng nếu là tình yêu thật sự, cậu chắc chắn sẽ tìm thấy được hạnh…”

“Dừng lại! Đừng nói về chuyện này nữa”. Ai đột nhiên cắt ngang lời cậu nói. Cái cách cô nhìn cậu rất kỳ lạ.

Giận dữ? Hay đau đớn? Cậu cũng không rõ nữa.

Một lúc lâu sau, họ vẫn không nói với nhau lời nào. Những tiếng ồn ào xung quanh như vọng về từ một thế giới khác. Chỉ có mưa không ngừng gõ vào cửa sổ, lắp đầy không gian giữa họ bằng một giai điệu u buồn.

Nhìn ra ngoài màn mưa dày đặt, cô gái nhỏ thì thầm, như tiếng gió lùa qua những rặng cây, phá vỡ bầu không khí lặng yên đang bao trùm lấy họ. “Một người nào đó yêu một người khác nhưng không dám nói ra, là ngốc lắm phải không?”.

“Này, cậu đang nói tớ đó hả?”. Conan lúng túng hỏi lại. Cậu nheo mắt quan sát tỉ mỉ thái độ của cô bạn.

“Ai biết…”, môi cô mấp mấy, như cơn gió thổi qua cánh đồng.

x...x...X
.
.​
Chuông báo hiệu đã reo mười phút trước, thế nên giờ đây chỉ còn những tia sáng lẻ loi đi vào lớp học trống. Ánh sáng không ngừng nhảy múa trên khung cửa sổ, lau khô những giọt mưa rơi xuống từ trời cao.

Sâu trong hộc bàn của cô bé tóc nâu đỏ, một mảnh giấy nhàu nát đang nằm chỏng chơ. Thậm chí nếu ai đó có nhìn thấy và nhặt lên, họ cũng không thể nhìn ra chữ nào.
.
.​
Bởi vì những dòng chữ này đã được xóa đi và vứt bỏ…
.
.
“Tình yêu như thể ai đó âm thầm đặt một chậu hoa vào trong phòng bạn. Bạn không thể phát hiện mùi hương của nó ngay lập tức. Nhưng sau một lúc, mùi hương sẽ tràn ngập mỗi ngóc ngách trong căn phòng. Và trước khi bạn có thể nhận ra, bạn đã bị quyến rũ bởi mùi hương dịu nhẹ ấy rồi…”
.
.
Cậu, kẻ ngồi bên cạnh tớ , chính là một mùi hương kỳ diệu, có thể làm ấm lại những băng giá ngàn năm và dịu đi những cơn đau…

.
.
Liệu tớ có thể hít thở mà không còn mùi hương này nữa không?

.
.
...-...-...-...-...-...

.
.
**Có những thứ tình yêu mà bạn không bao giờ biết ý nghĩa của nó là gì.

Không cần lời hứa. Không cần những câu ngọt ngào. Không có cả những dòng lệ hữu hình.

Nó ngự trị trong tâm trí bạn như một cái bóng mơ hồ, tạo nên những vết xướt vô định.

Nó đi xuyên qua đời bạn một cách âm thành, dẫn theo những bi kịch mà không hề báo trước.
.
.
.
Hãy để những cảm xúc này vô tình chèn lên sợi dây tình bạn, tớ nguyện cho tình cảm này mãi mãi không thể gọi thành tên.**
.
.
.
 
@jiegeng : ss quá khen rồi :Conan01:

@Erika Kaulitz : Đúng là em thích phán nhưng em không dám nhận làm thánh.
Mà ss lại dụ em nữa rồi. 2 chap mới không còn anh chàng bí ẩn nào xuất hiện nữa. Nhưng mà em thích 2 chap này lắm. Thích nhất là chap 4, tuy buồn nhưng lại thấy vui vui. Như vậy là đủ lắm rồi, hehe...
 
Mình-không phải là người dành quá nhiều tình cảm cho Haibara nhưng có một sự đồng cảm đặc biệt với cách Haibara nhìn Ran và Conan , đó không phải là sự đố kị mà là cái nhìn chúc phúc . Trong fic này tác giả đã làm cho hình tượng Haibara trong mình bị lụy và ủy mị quá , rất giống với bất kỳ tản văn hay đơn thuần là truyện ngắn về tình cảm đơn phương của những người khác. Có lẽ tác giả chỉ mượn hoàn cảnh hay nhân vật Haibara để nói lên quan điểm và chính kiến cá nhân thôi , có nhiều câu rất hay từ tác giả nhưng những câu đó mềm yếu hết sức .
Yêu đơn phương không khổ đến vậy đâu , nó là thứ gì đó rất đẹp đẽ và đáng để ta nhớ đấy chứ , chí ít khi mình yêu không ai biết , không cần ai hiểu, chỉ cần người mình yêu hạnh phúc thì bản thân cũng tự vui lên thôi , đó chính là cái mình yêu đơn phương khác biệt so với tình cảm 2 phía .
 
@Shinichi Ai : lâu lắm mới gặp bé. Vui vì em thích. Ss nghĩ ý của cô giáo chính là "yêu tổ quốc, yêu đồng bào..." hay "em yêu trường em với bao bạn thân và cô giáo hiền, như yêu quê hương..." nhưng tụi nhỏ này mới lớp một mà đã thích nhau lung tung, loạn hết cả lên. Còn ** là ký hiệu của tác giả. Ss đoán tác giả dùng nó thay cho dấu ngoặc kép để đánh dấu lời dẫn đầu mỗi chap và lời kết ở mỗi chap.

@Haibara_no_1 : hạnh phúc giản đơn có phải không? Tuy buồn nhưng rất ấm áp và ngọt ngào.

@yubytran : có thể nó hơi mang xu hướng chủ quan của tác giả nhưng cũng có thể vì Ai vốn dĩ có một số phận bất hạnh hơn người bình thường mà. Người bình thường yêu đơn phương nhưng vẫn còn gia đình, bạn bè. Còn Ai thì khác, cô ấy không có những cái đó theo đúng nghĩa. Bác Agasa tuy quan tâm nhưng vẫn ko thể thay thế cha, mẹ, chị gái. Với lại bác Agasa lại thiếu một chút sự tinh tế, chăm sóc về mặt tinh thần. Thứ mà mọi cô bé đều cần ở mẹ hay chị gái. Một cô bé bị trêu chọc là con lai, đi học chỉ biết ngồi ăn một mình... một cô bé quen với cô độc từ bé.
Bọn nhóc lại càng không thể thay thế được như những người bạn đích thực. Chúng có thể mang lại cho cô những niềm vui nho nhỏ nhưng chúng quá trẻ con, và ko thể thấu hiểu được những nỗi đau hay ác mộng của cô. Chúng có thể vì coi phim hoạt hình mà về trước. Suy cho cùng chúng vẫn còn là những đứa trẻ.
Ai trong truyện luôn nói những điều lạnh lùng và tiêu cực. Nhưng tất cả chỉ là những gì cô nói. Còn cô nghĩ gì? Cô cảm thấy ra sao? Bác Gosho không cho chúng ta thấy nhiều. Chỉ có vài lần như khi cô đứng buồn bã ngắm mặt trời lặn mà thốt lên : "ánh tà dương. Khoảnh khắc của ngày tàn. Liệu có bao giờ gặp lại...". Thông thường, đằng sau một cô gái luôn tỏ ra mạnh mẽ là một tâm hồn yếu đuối, dễ bị tổn thương. Cho nên mới phải xù gai nhím lên tự vệ. Cô đâu thể thích thì khóc to lên như những cô gái khác?
Cô lại phải đối mặt với những hiểm nguy, sống một cuộc đời bị săn đuổi, bên cạnh lưỡi hái tử thần. Sợ hãi mình sẽ liên lụy đến người khác.
Trong cuộc sống đầy bế tắt đó, cuộc sống của mất mát và bi thương đó, cô gặp được Conan. Cô kể cho cậu nghe những chuyện cô không hề kể cho người khác. Họ trò chuyện và thấu hiểu nhau. Cậu dùng sinh mệnh của mình để bảo vệ cô. Cậu là cái phao xuất hiện khi cô đang bị cuốn giữa dòng nước xoáy. Đối với một người phải trãi qua đau thương, mất mát trước khi học cách yêu thương, mình nghĩ ý nghĩa của Conan đối với cô không đơn giản chỉ là một mối tình đơn phương bình thường.
Nói nhiều vậy không phải chứng minh Ai vốn rất lụy mà chỉ là muốn nói Ai có quyền lụy hơn bất cứ cô gái nào khi Gosho Aoyama đã ban cho cô một số phận quá đặt biệt. Nhưng cô vẫn luôn mạnh mẽ hay cố tỏ ra mạnh mẽ như thế đó. Cũng không mong mọi người có thể vì đó mà thương hại cô. Cô xứng đáng nhiều hơn lòng thương hại. Fan của Ai yêu mến cô vì tâm hồn và tính cách đặc biệt đó.
 
Thực chất mình không hề phủ nhận một cô gái khi sinh ra có quyền bị lụy nhưng số phận mỗi người khác nhau . Mình chỉ nói ở phạm vi trong fic ( vì fic là tự do mà viết , tác giả có thể thay đổi tính cách nhân vật ,...) đâu có nói đến phạm vi trong truyện . Chỉ cảm giác Haibara trong fic dễ bị tổn thương và yếu đuối như bất kỳ cô gái bình thường nào thôi . Trong mường tượng của mình Haibara chịu nhiều mất mát hay đau thương nhưng là 1 người kiên cường , không vì tình cảm đơn phương kia mà buồn hoài . Với mình cuộc đời này sinh ra ai cũng công bằng , yêu thương là 1 trong những thứ cơ bản như thế , không phải cứ nói hoàn cảnh mà ta phải thế này thế kia , ta sinh ra ở thể chủ động chứ không phải bị động để dòng đời dẫn lối .
 
@yubytran : Mình ko phải tác giả nên ko biết tác giả nghĩ gì nên thôi mình sẽ trình bày theo quan điểm cá nhân. Fic này tác giả bám khá sát cốt truyện rồi. Nên mình mới lấy chi tiết trong truyện ra làm dẫn chứng. Tác giả không nói rõ, nhưng ai cũng hiểu Ai trong fic này là cô bé mồ côi, cô độc, đang bị săn lùng, ám ảnh về quá khứ. Lấy hoàn cảnh ra là để chứng minh vai trò của Conan với Ai không chỉ đơn giản là tình đơn phương. Cho nên tác động của nó đến tâm trạng của cô bé cũng sẽ lớn hơn một người bình thường chỉ buồn vì yêu đơn phương.

Đầu tiên mình muốn nói: "Ai có quyền buồn, có quyền yếu đuối". Hầu như các nhân vật đều khá gần nguyên tác, ngoại trừ Ai. Tuy nhiên ngoại trừ ở đây không có nghĩa là Ai khác nguyên tác vì lời nói và hành động bên ngoài đều rất giống nguyên tác. Chỉ có vẽ thêm góc nhìn về nội tâm của Ai. Nếu bảo là nó hơi quá, mình đồng ý nhưng theo cảm nhận chủ quan của mình cũng chỉ là 10 so với 8 mà thôi. Bé Ai cũng là con người, cũng có cảm xúc, yêu người mình không nên yêu, yêu mà không thể nói và quan trọng hơn là mặc cảm tội lỗi với người mình yêu. Cho nên đau khổ dằn vặt là điều tất yếu. Nhưng mình vẫn cảm thấy cô ấy mạnh mẽ vì cô ấy không hề khóc trước mặt người khác, không hề than vãn oán trách với ai cả. Bởi vì ai có thể hiểu được đây? Cô ấy chỉ âm thầm chịu đựng. Yêu là một quyền cơ bản của con người, buồn cũng là quyền cơ bản vậy. "Hỷ, nộ, ái, ố" luôn đi cùng với nhau. Dù cô ấy có rơi lệ một mình, có đau khổ... vẫn không làm cho cô ấy trở nên tầm thường. Căn bản là cuộc đời cô ấy đã không được bình thường, nếu chỉ phản ứng lại ở mức độ bình thường cũng là nhẹ hơn lắm rồi. Nếu là cô gái khác trong hoàn cảnh đó, chắc khóc lóc ầm lên, đòi sống đòi chết đủ kiểu rồi.

Tiếp theo là vấn đề "sao Ai cứ buồn hoài?". Fic này nói về mối quan hệ của Ai và Conan. Mà mối quan hệ đó chứa đầy nỗi buồn, nên sẽ thấy Ai hay buồn. Chứ lúc vui vẻ bình thường, không có gì xảy ra thì kể làm gì? Giống như mọi người hay bảo Conan đi đến đâu cũng có xác chết. Thực ra lúc không có ai chết thì đem vô kể làm cái chi? Không lẽ kể một ngày ăn uống, đi học, đi chơi, đi... vệ sinh, đi ngủ rồi hết chuyện? Chưa chắc Ai buồn suốt ngày, chỉ là lúc nào buồn tác giả mới kể. Ví dụ chap 2 là đang mùa mưa, qua chap 5 là hết mùa mưa => cũng đã vài tháng trôi qua, chỉ trong 4 chap đâu có kể hết từng ngày của Ai đâu. Sao bạn biết Ai không có lúc nào vui?

Thứ ba là vấn đề "cuộc sống công bằng". Tất nhiên là con người phải làm chủ số phận của mình, vận mệnh nằm ở trong tay. Nhưng vẫn còn có những chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của bản thân mình. Đời đâu phải lúc nào cũng như ý mình hết đâu? Con người không được chịu thua số phận nhưng thực tế là cuộc sống vốn không công bằng. Có người sinh ra trong gia đình hạnh phúc cũng có người chịu nhiều thiếu thốn, thiệt thòi. Dù không phải lấy đó làm cớ để bao biện cho hành động của bản thân, nhưng người ngoài muốn phán xét cũng cần nhìn vào hoàn cảnh. Pháp luật muốn định tội một người cũng phải dựa vào động cơ yếu tố xung quanh, vẫn còn có khoan hồng. Cuộc sống không phải chỉ có trắng và đen, còn có màu xám nữa. Không thể cứ lý trí nhìn nhận đúng và sai mà bỏ qua sự cảm thông. Bên cạnh bộ não cũng còn có trái tim mà.

Tất nhiên nhìn nhận về Ai thế nào là quyền của bạn. Mình không thể áp đặt suy nghĩ của mình lên bạn được. Chỉ là muốn trao đổi về fic này và về Ai thêm thôi.
Thân ái! :D
 
Mình từng viết bình luận là Haibara trong mình bị lụy quá chứ không phải trong lòng bạn . Với bạn mạnh mẽ là không khóc , thực ra với mình không thể lấy nước mắt ra đo yếu đuối hay mạnh mẽ , nếu cứ mặc định không khóc là mạnh mẽ thì cứ khóc là yếu mềm ư? . Hỉ,nộ, ái,ố là quy luật bất di bất dịch trong mỗi cá nhân thì đó mình không chối bỏ đâu nhé . Bạn đừng đưa ra cô gái khác trong hoàn cảnh này là sướt mướt, đòi sống đòi chết , nhiều người cũng đâu đến mức đó , nói như bạn rất chủ quan hay rất quy chụp .
Vấn đề thứ 2 mình chỉ nói là Haibara buồn trong phạm trù fic thôi nhé , đây là khai thác góc nhìn về tình yêu của Haibara chứ cũng không khai thác đời sống hằng ngày .Mình không ngốc đến mức khi viết ra bình luận về fic mà không biết gì . Nếu tác giả cứ viết theo kiểu liệt kê Hai thế này thế kia thế nọ thì đâu còn nét đặc sắc fic này .
Thứ 3 mình nói ai sinh ra cũng công bằng chứ không ghi cuộc sống công bằng bởi mình biết tự nhiên khắc nghiệt với Haibara . Cái cần là phải chèo lái được mới gọi là bản lĩnh và mạnh mẽ . Bạn so sánh pháp luật và cuộc sống rất khập khiễng vì pháp luật có lí lẽ riêng của nó , có bằng chứng mới định tội không thể vì anh nghèo anh khổ anh có quyền phạm tội , duy nhất pháp luật có 1 đặc ân đó là khoan hồng khi ta biết thế nào là chừng mực . Còn cuộc sống làm gì có khoan hồng đâu , khi bị dồn vào ngõ cụt hoặc là bạn thoát khỏi hoặc là chờ chết. Với mình lựa chọn thứ 2 bi quan , khi ta mấy người thân không phải là ta không còn gì mà ta còn người quan tâm ta , ta còn sống , được sống là một niềm hạnh phúc rồi , khi ta sinh ra đâu ai cho ta cái quyền "được chết" đâu
Cuối lời mình cũng không thể áp đặt suy nghĩ của bạn Quan điểm hay nhìn nhận của mình khó có thể sâu sắc như các bạn fan chính chủ được Xin chào và xin cảm ơn đã đọc bình luận của con dở hơi này
P/s fic và bình luận của bạn có đôi chỗ sai chính tả
 
@yubytran : Ok! Hai người không cùng chung quan điểm có nói thêm cũng không có kết quả gì. Từ đầu mình đã không có chủ ý muốn thay đổi quan điểm của bạn. Chỉ vì bạn vào bình luận và mình cảm thấy với tư cách là chủ topic, mình có trách nhiệm cùng thảo luận với bạn, không nên làm lơ bạn mà thôi.

Dù sao cũng rất cảm ơn những đóng góp chân thành và rất mang tính xây dựng của bạn.

Và cũng rất xin lỗi vì đã bỏ thời gian, công sức để dịch một fic dở tệ; cũng như vấn đề không có thời gian rà soát kỹ càng, làm fic có nhiều lỗi chính tả, làm ảnh hưởng đến tâm trạng, cảm xúc của bạn. Nhưng thú thật là mình cũng không biết giải quyết làm sao với lời nhắn nhủ chân thành này của bạn. Vì fic này rất dài, mình không có thời gian tìm lại từng chữ. Mà chắc cũng vì ngày xưa học ngu văn nên tự đọc chắc cũng không phát hiện ra. Thôi thì đành cúi đầu tạ tội ^:)^

Chào thân ái! :D
 
Mới đầu định tối nay dịch cho xong fic này. Nhưng lúc cuối bể show, phải làm báo cáo gấp (dời ngày nộp, bà nội nó ra ~X() nên tối nay chỉ kịp dịch 1 chap. Chap còn lại đành hẹn ngày mai.
Chap này phải nói là siêu sến, nội dung không có gì đặc biệt, Ai lại tiếp tục lảm nhảm về chuyện tình yêu của cô bé với Conan. Chắc sẽ làm một số bạn không vui. Thôi, cố gắng đi, gần hết rồi, chịu không nổi nữa thì nghỉ :D
........................................................................................................................
CHAPTER 6: Nói Dối Tình Yêu (Love and Lies)


** Có rất nhiều kiểu nói dối khác nhau.

Có rất nhiều lí do để nối dối.

Chúng ta nói dối để làm tổn thương nhau.

Chúng ta nói dối để làm tan vỡ nhau.

Chúng ta nói dối để che dấu sự dễ bị tổn thương của mình.
.
.
Có rất nhiều cách yêu khác nhau.


Có rất nhiều lí do để yêu nhau.

Chúng ta yêu để sống.

Chúng ta yêu để cười.

Chúng ta yêu để có thể mạnh mẽ hơn.**
.
.
...-...-...-...-...-...

Đôi khi tớ bất giác nhận ra mình đã lo nghĩ quá nhiều cho một người mình không nên nghĩ tới. Đôi khi tớ bất giác nhận ra mình cứ nhìn thật lâu một người mình không nên nhìn đến.

Con người vẫn thường làm những thứ họ không nên làm. Không quan tâm nó có nguy hiểm hay điên rồ ra sao.

Có lẽ bởi vì chúng ta muốn khám phá những điều chúng ta chưa từng trãi nghiệm bao giờ. Có lẽ bởi vì chúng ta muốn thử thách bản thân trong bất hạnh để phát hiện cuộc sống vốn hạnh phúc đến dường nào.

Hay tất cả chỉ là cái cớ để che đậy sự thật là chúng ta đều là những kẻ ngốc?

Tớ không bao giờ muốn đặt mình vào những trường hợp đó. Dù cho hành động của tớ luôn nói lên điều ngược lại.

Nhưng cậu nào có hay có biết gì đâu.

Hãy nhớ lại lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. Tớ đã lặng lẽ quan sát cách cậu suy luận để tìm ra chân tướng của người phụ nữ áo đen, tớ thầm đánh giá tài năng của cậu. Cậu không hề biết được phải không?

Hãy nhớ lại lần tớ đóng giả làm cậu để lừa Ran. Cậu đã hỏi tớ vì sao tốt với cậu như thế làm cho tớ phải bối rối che đi đôi má ửng hồng. Cậu không hề biết được phải không?

Hãy nhớ lại lần cậu liều mạng cứu tớ từ chuyến xe bus định mệnh ấy? Cậu giành lại tớ từ lưỡi hái tử thần, trả tớ về với cuộc sống nhưng lại đánh cắp trái tim tớ mất rồi. Cậu không hề biết được phải không?

Hãy nhớ lại lần tớ bất chấp tất cả chạy đến đương đầu với Vermouth, phá hủy hoàn toàn kết hoạch hoàng hảo của cậu. Trong giây phút ấy, tớ đã quyết định sẽ hy sinh tất cả những gì tớ có để bảo vệ cậu và mọi người. Cậu cũng không hề biết được phải không?

Nhưng tớ không mong cậu sẽ biết được bất cứ điều gì…
.
.
“Này, Haibara. Cậu có nghĩ rằng chúng ta có thể trở về hình dáng cũ được nữa không?”. Ngày hôm nay cậu bất ngờ hỏi tớ, đầy vẻ suy tư. Ánh mắt cậu trông thật lạ. Nó không còn sáng lấp lánh như thường ngày. Nó mờ mịt như đại dương đã chết.

“Tất nhiên là chúng ta có thể chứ!”. Tớ trả lời cậu với sự tất cả sự tự tin và chắc chắn nhất tớ có thể tưởng tượng ra. Nói dối đã trở thành kỹ năng số một của tớ từ những ngày còn trong Tổ chức. Diễn xuất chính là tài năng thiên bẩm của tớ.

Dù cho sự thật là, tớ không có bất cứ lí do nào để trở lại làm Shiho nữa.

Con người ngày xưa đó đã xa xôi lắm rồi. Con người ngày xưa đó đã chết và biến mất từ lâu lắm rồi... Chỉ còn sót lại nỗi ám ảnh khủng khiếp mà thôi.

Cậu lại lặng yên một lúc lâu. Mắt dán chặt xuống nền đất lạnh.

“Tớ thấy Ran khóc ngày hôm qua. Cô ấy nói mong Shinichi sớm quay trở lại…”

Cậu thở dài chán nản. Nó rõ ràng hơn bất cứ từ ngữ nào, cậu đang buồn vô hạn. Và con tim tớ nhói đau vì điều đó.

Ngày hôm qua là Valentine.

Cô ấy đã gửi cho cậu một cái bánh sô cô la hình trái tim và tớ thấy cậu ăn nó ngon lành, cứ như thể nó tuyệt vời hơn bất cứ cái gì trên thế gian .

Tớ tự hỏi cái bánh sô cô la đó có vị thế nào? Có giống cậu không: ngọt ngào, một chút đắng và có vị của thiên đường?

Tớ tự hỏi cô ấy sẽ cảm thấy thế nào khi biết cậu nhận được nó? Vô cùng hạnh phúc, hoàn toàn phấn khích hay có một chút buồn?

Tớ không biết được. Không thể nào biết được. Sẽ không biết được. Không bao giờ!

…-…-…​

“Tớ nên làm gì đây? Có nên nói cho cô ấy nghe sự thật không?”. Cậu quay sang tớ, đặt một câu hỏi mà tớ nghe cả nghìn lần. Mà nói nghìn lần cũng còn hơi ít đó.

Dù cho tớ đã nghe bao nhiêu lần, mỗi khi nghe lại đều cảm thấy đau lòng như khi mới nghe lần đầu tiên.

Làm đảo lộn cuộc sống của cậu là lỗi của tớ. Tước đi hạnh phúc của cậu là lỗi của tớ. Khiến cho cậu phải nói dối người yêu là cũng lỗi của tớ. Tất cả những điều tồi tệ xảy đến với cậu đều là lỗi của tớ, có phải không?

‘Tớ nên làm gì đây’ – Cậu có biết câu hỏi của mình ngớ ngẫn đến mức nào không? Tớ mới là người đáng khóc trong tuyệt vọng cho câu hỏi này, không phải mỗi mình cậu. Thế nhưng hoàn cảnh của tớ hiện tại không cho phép tớ thể hiện điều đó.

Cái gì đã trót sai rồi tớ không có khả năng mang nó trở lại.

“Nếu cậu nghĩ rằng nói với cô ấy tất cả sẽ khiến mọi chuyện tốt hơn thì cứ làm đi.”

Cậu sửng sốt nhìn tớ như thể tớ vừa bảo cậu đi nhảy lầu. Có thể tớ nên làm thế thật. Chẳng phải đây là câu trả lời cậu luôn mong chờ hay sao?

“Cậu bị ấm đầu à, Haibara? Hay sáng nay cậu uống lộn thuốc? Thật không giống những lời cậu hay nói.”

Cậu xoay ghế lại, hoài nghi xem xét chiếc mặt nạ của tớ.

Sẽ không có cách nào để cậu biết được tớ đang nghĩ gì. Sẽ không có cách chi để cậu nhận ra cảm xúc thật của tớ.

“Cậu muốn có lời khuyên, tớ đã cho cậu rồi đấy thôi”. Tớ làm ra vẻ mặt tức giận. Tớ biết tớ đang nói gì mà.

Hãy cho tớ biết…

Làm sao tớ có thể an ủi cậu khi mà con tim tớ còn đau đớn hơn?

Làm sao tớ biết cậu nên làm gì khi mà ngay cả tớ cũng không biết mình phải làm gì?

Cậu lại im lặng một lần nữa. Tớ cảm thấy như thế giới này lại xoay tròn và rơi xuống. Cậu trở nên quá mờ ảo, cậu thế này là đang lấy hết dưỡng khí của tớ đó, biết không?

Tớ đã chẳng còn gì có thể trao cho cậu ngoài tình yêu của tớ.

Đáng tiếc là cậu cần nhiều thứ nhưng ngoại trừ nó ra.

Thật đáng mỉa mai làm sao!

“Cần một chút thời gian nữa mới hoàn thành xong thuốc giải. Sau đó, cậu có thể quay về bên cô ấy. Chẳng phải người ta vẫn hay nói chờ đợi càng lâu, đến khi có được sẽ càng tuyệt vời hơn sao?”. Tớ mỉm cười, cố gắng làm dịu tâm trạng cậu. Rốt cuộc lời nói ra là thật hay giả đây?

Dù cho tớ có phải vứt trái tim mình xuống sàn, để nó vỡ tan thành trăm nghìn mảnh nhỏ.

Dù cho tớ có phải đứng nhìn cậu bước ra khỏi cuộc đời tớ, như một giấc mơ tan biến từ trước khi nó được rõ ràng.

Tất cả những gì tớ ao ước là cậu được hạnh phúc.

Tất cả những gì tớ muốn là sửa chữa sai lầm ngu ngốc của mình.

“Cậu chắc chứ?”. Cậu e dè hỏi lại. Lần đầu tiên tớ nhìn thấy cậu bất an đến thế.

Người ta vẫn nói khi ta biết yêu, ta sẽ trở nên yếu đuối, như là con ốc bị mất đi chiếc vỏ. Tớ có thể hiểu điều đó rõ ràng hơn bất cứ ai.

“Sao cậu dám nghi ngờ tớ hả? Nếu cậu không tin lời tớ nói, có nghĩa là cậu không tin tưởng vào tình yêu của Ran. Cô ấy vẫn luôn kiên nhẫn và chung thủy chờ đợi cậu quay trở về, không phải sao?”. Tớ đảo mắt nhìn cậu, mong mỏi sự tự tin trở lại với cậu.

Cô ấy là điểm yếu của cậu. Cậu có thể đánh đổi tất cả vì cô ấy. Cô ấy cũng là sức mạnh phi thường của cậu. Cậu có thể làm tất cả vì cô ấy.

“Cậu nói đúng. Cô ấy sẽ luôn ở đó chờ tớ, giống như tớ luôn ở đây hướng về cô ấy”. Mùa xuân đã trở lại trên gương mặt cậu. Trông cậu phấn chấn hơn rất nhiều. Đúng như những gì tớ hằng mong đợi.
.
.
Luôn luôn…


Luôn luôn…

Luôn luôn là thế phải không?
.
.
Này, cậu biết không nhiều lúc tớ muốn được làm Ran?

Không phải vì được ở bên cạnh cậu. Không phải vì được cậu yêu. Mà là vì có thể được khóc bất cứ khi nào tớ muốn mà không phải kiềm nén.

Tớ sẽ khóc khi tớ cảm thấy buồn. Tớ sẽ khóc khi tớ cảm thấy đau. Tớ sẽ khóc khi nhìn cậu rời xa…

Nhưng tớ là Ai Haibara. Tớ không phải là Ran Mori.

Tớ không phải cô gái của cậu. Tớ không phải người yêu của cậu.

Thế nên… tớ chỉ có thể sống trong giả dối và mỉm cười trước tất cả những việc này thôi.

Điều gì là đau đớn hơn? Yêu một người không yêu mình hay là yêu một người nhưng mãi mãi không thể nào nói ra?

“Từ hôm nay tớ sẽ chăm chỉ hơn để nhanh chóng đánh bại Tổ chức”. Cậu nghiến chặt răng và nắm chặt tay thể hiện tinh thần quyết tâm cao độ. Tớ có thể cảm nhận ý chí sục sôi của cậu ngay lúc này.

Cậu biết không, tớ từng nghĩ tại sao con người thích nói những điều nhằm tự lừa dối chính mình? Nói bao giờ cũng dễ hơn làm? Nhưng rồi chính cậu đã dạy tớ, con người cần có niềm tin và hy vọng.

Nên dù cho tương lai có mù mịt, tớ sẽ không bỏ chạy.

Dù cho tớ không có một kết cục tốt đẹp, tớ vẫn sẽ ở lại và chiến đấu bên cậu.

Bởi vì cậu là điểm yếu của tớ…

Và cậu cũng là sức mạnh của tớ…
...-...-...-...-...-...
.
.
Tớ yêu cậu


Trong từng sắc màu của miền kí ức dần phai

Trong từng mùi hương của những ngày trôi vào quên lãng

Trong từng họa tiết của chú bướm lạc đường
.
.
Tớ yêu cậu


Cho những điều tớ biết và những điều tớ không biết

Cho những gì tớ vương tới và những gì tớ không thể chạm tới

Cho tất cả những gì tớ có và cả những thứ tớ không có
.
.
Tớ yêu cậu


Thậm chí khi tớ nói những điều giả dối

Thậm chí khi tớ phải cô độc một mình

Thậm chí khi tớ sẽ phải ngã xuống và mất đi
.
.
Tớ sẽ yêu cậu


Như tớ vẫn hằng yêu…
 
Hiệu chỉnh:
Ss toàn show hàng nửa đêm ko à, làm em ko giựt đc tem :((
Theo em nghĩ khi viết fanfic, ng viết sẽ theo hai xu hướng một là khiến cho nv nhiều cảm xúc hơn bình thường hay khiến cho nv bỗng dưng ác quá trớn *kiểu cuồng ngược í :D *. Khi viết như vậy thì ng đọc sẽ có hai kiểu cảm nhận: nếu là nv mình thích thì họ sẽ vô cùng thích thú vì nv của họ dc xây dựng trên một hình tượng mới dưới một bàn tay mà họ thích, nếu là nv họ ko quan tâm nhiều hc nói thẳng là ko thích thì họ sẽ ko ủng hộ nhiệt tình như các fan của nv đó, họ sẽ cố thủ giữ hình tượng ban đầu vốn có. Và theo em nghĩ đó là do mình thích khám phá những gì mình hứng thú hơn là những gì mình ko thích... Ầy, nói lan man vậy ko biết ss có hiểu ý em ko :)))
Quay trở lại vấn đề chính là fic thì em vẫn thích hình tượng này của Ai, ko thể nói rằng cô ko lụy nhưng cô vẫn đối đáp và có suy nghĩ rất ngầu ;) Còn về quan niệm tình yêu thì hồi đó em có xem một phim và nv đó đã nói câu khiến em rất ấn tượng về nó là "love is poison" Có lẽ đúng với Ai nhỉ ss :p

P/s: @Haibara_no_1 @Aluminium hai ng tám cẩn thận kẻo mod tưởng spam xóa bài bây h :))))
 
@pecun_evil : Thông cảm đi, ban ngày đi học nên tối về mới có time dịch được. Nếu không có bài vỡ, hoạt động vui chơi giải trí gì thì sẽ dịch được 2 chap. Như vậy chap thứ 2 hoàn thành cũng là nửa đêm rùi. Đọc tới đọc lui vài lần là post liền đó, nên mới up tầm 11-12 giờ. Mà mấy chuyện tem tiếc gì đó cũng ko quan trọng lắm mà :D

Nhắn nhủ là ss hoàn toàn hiểu ý em, em gái yêu dấu :*. SS cũng cảm thấy Ai trong fic này vẫn rất ngầu, chắc phải học tập tác giả xây dựng lời thoại chất thế này. Chứ mình tự viết, có vẻ Ai còn hiền quá :-?
Quan niệm tình yêu thì đóng góp vô chap 5 luôn kìa, ở đó có một đống định nghĩa rồi đó. Ss thích cách nhìn của Genta. Có thể nói như vầy: "Tôi yêu Ai (?). Tôi đọc Conan vì có Ai. Dù tôi đọc nhiều bao nhiêu tôi cũng muốn đọc nữa, để thấy Ai. Xem thêm movie, amine, OVA, Magic Files... để ngắm Ai thêm nữa. Viết fic để được nghĩ về Ai nhiều hơn nữa. Một, hai, ba,... lần... Tôi sẽ không bao giờ chán". =))
 
@Haibara_no_1 : Suốt ngày anh chàng bí ẩn. Ai đâu có mê trai như cưng. Lúc nào cũng thích dự đoán. Mà đoán thì chưa chắc trúng. Tại sao dám RIP ở đây? Trù ẻo Ai hả? Có tin ta sẽ xử nhỏ không? :Conan19:

Chap cuối cùng đây. Kết thúc một câu chuyện tình. Sẽ có người hài lòng, có người không hài lòng. Xin cảm ơn các bạn đã kiên nhẫn theo dõi đến lúc này. Dù cho nó không được hoàn hảo, nhưng mình tin rằng nó vẫn cho chúng ta những phút giây đong đầy cảm xúc, những khoảnh khắc ngọt ngào (cho cả fan của cả hai nàng nhà DC), những chiêm nghiệm cuộc sống thú vị... :Conan17:
 
CHAPTER 7: Bàn Tay Tình Yêu (Love and Hands)


** Cậu có biết, bàn tay cũng có tâm hồn không?

Chúng có thể cảm nhận được khi bạn nắm chặt tay một ai đó và cả khi bạn buông tay để người đó ra đi…**
.
.
…-…-…-…-…​

“Phòng cô ấy rất tối”

Ánh sáng duy nhất còn tồn tại trong phòng thí nghiệm bây giờ được hắt ra từ màn hình máy vi tính của cô bé.

Ngồi vắt vẻo trên ghế, Ai đăm đăm nhìn ra phía cửa, có cảm giác như bản thân đang chờ đợi một cái gì đó, hay một người nào đó.

Mọi thứ thật là thân thuộc, bức tường xám cũ kỹ, mùi hóa chất nồng nặc và thậm chí là bầu không khí yên tĩnh dày đặc xung quanh. Thế nhưng cô vẫn biết tất cả chỉ là mộng ảo...

Cô gái nhỏ không cần tự vả vào má mình hay thử đá chân vào cạnh bàn cũng có thể nhận ra điều đó.

Bởi vì nếu trong thực tế, người ta sẽ không cảm thấy họ đang bị giam giữ trong cơ thể của chính mình, chỉ có thể nhìn thấy những gì trong tầm mắt, như khi họ xem một vở kịch, phải vậy không?

Đột nhiên, có tiếng bước chân hối hả bên ngoài làm xới tung không gian yên lặng đang bao phủ lấy căn phòng.

“Ba, hai, một”. Ai nhẩm đếm cho đến khi cánh cửa mở toang.

“Bingo”. Cô lẩm bẩm khi xuất hiện sau cánh cửa là một cậu bé với nụ cười rạng rỡ trên môi, như một kẻ ngốc.

“Cậu có biết phép lịch sự tối thiểu là phải gõ cửa trước khi vào phòng người khác không?”. Ai đảo mắt, thể hiện thái độ không hài lòng.

“Chào cậu, Haibara. Hỏi thật nhé, làm sao cậu có thể sống được trong bóng tối như thế này?”. Khép lại cánh cửa đằng sau, cậu nhóc bốn mắt hoàn toàn phớt lờ câu hỏi của cô bạn, đi thẳng về phía cuối phòng và bật đèn lên.

Ai bị lóa mắt trong khoảnh khắc. Đôi mắt mệt mỏi của cô dần dần điều tiết theo cường độ ánh sáng mạnh mẽ trong căn phòng. Vậy là chỉ trong chốc lát, cùng với sự xuất hiện của cậu ấy, mọi bóng tối quấn quanh cô bé đều tan biến. Cô có thể nhìn thấy bản thân mình, rõ ràng hơn bao giờ hết.

Cũng như cậu ta có thể nhìn thấy cô, chính là cô, người đang thưởng thức giấc mơ này.

Nhưng, nó là điều không thể và thật sự nực cười!

Cậu ta, chàng thám tử tài năng đó, thậm chí còn không hề để mắt đến cô trong đời thực. Làm sao có thể nhìn thấy cô trong giấc mơ ngu ngốc này?

“Sao, cậu khỏe không?”. Cậu bé ngồi xuống bên cạnh, khoe ra nụ cười vui vẻ đến tận mang tai.

“Tôi hoàn toàn khỏe mạnh, Kudo-kun. Cậu không thấy câu hỏi này là thừa sao khi chúng ta chỉ mới gặp nhau hai ngày trước? Lẽ ra cậu nên hỏi về thuốc giải vĩnh viễn chứ nhỉ?”. Ai cau mày khoanh tay trước ngực, cười mỉa mai.

Cậu ta sẽ không thể nhìn thấy nỗi đau phải không? Suy cho cùng nỗi đau vẫn luôn vô hình dù là thực hay mơ.

Đã nhiều lần Ai ước nỗi đau có thể đông đặc lại thành một khối rắn, để cô có thể ném nó đi thật xa. Và sẽ không cảm thấy gì nữa.

“Này…”. Cậu nhóc cất tiếng gọi, nụ cười vẫn rộng mở, vẻ hào hứng không hề giấu giếm. “Nó đâu rồi?”

Ai lục trong ngăn kéo, lấy ra một cái lọ nhỏ rồi quẳng cho cậu. “Thuốc giải sẽ giống với loại cậu vẫn hay uống, các phản ứng sẽ xảy ra như nhau. Chỉ khác là tớ đã thêm một số thành phần nên nó sẽ không còn bị giới hạn về thời gian, có nghĩa là cậu sẽ không bao giờ trở lại làm Conan nữa. Tuy nhiên, tớ không đảm bảo không có tác dụng phụ khi dùng thuốc. Nguy cơ không phải là không có. Trong trường hợp nếu cậu chết thì đừng về tìm tớ đòi mạng vì tớ đã cảnh báo cậu trước rồi, okay?”

“Oi, oi… Haibara”. Cậu say sưa nhìn lọ thủy tinh trong tay, mắt sáng lên từng tia hạnh phúc.

Thậm chí nếu phải liều lĩnh cả tính mạng, cậu cũng sẽ tiến về phía trước. Về một tương lai không có Ai. Chỉ có Ran, tình yêu của cậu ấy.

Rồi đột nhiên cậu chuyển tầm mắt từ chiếc lọ nhỏ sang gương mặt vô cảm của Ai. “Còn cậu thì sao, Haibara?”

“Còn tớ thì sao?”, cô lặp lại câu hỏi, mắt trống rỗng nhìn vào bàn tay của cậu ấy, né tránh trả lời cho câu hỏi mà cô ghét nhất.

“Cậu hiểu tớ muốn nói gì mà. Tổ chức đã không còn. Cậu đâu cần phải trốn nữa. Cậu có thể trở lại hình dáng cũ và làm lại từ đầu. Dù cho cậu từng là người của chúng nhưng cậu không giống chúng. Chúng bắt cậu nghiên cứu về APTX4869. Nhưng cậu đã bỏ đi, cậu giúp tớ và FBI tiêu diệt tập đoàn tội ác đó. Với tài năng của mình, cậu sẽ rất có ích cho cảnh sát. Vậy…”.

“Cậu còn muốn gì ở tớ nữa hả Kudo-kun?”. Cô bé tỏ ra khó chịu, cắt ngang lời nói của cậu bạn rồi quay đầu nhìn sang hướng khác. Tớ còn có thể trao cho cậu điều gì nữa đây?

Dù là mộng hay không, có những sự thật không bao giờ thay đổi.

Ngay từ đầu, vai trò của Ai Haibara chính là trở thành cộng sự của Conan Edogawa và mang cậu ấy trở về hình dáng thật.

Nhưng khi nhiệm vụ hoàn thành, cô ấy có thể làm gì tiếp theo?

Thời gian đã cướp đi của cô tất cả mọi thứ. Cô không thể lấy lại được tuổi thơ đã mất, càng không thể giành lại gia đình yêu thương.

Không có ai chờ đợi Shiho quay trở lại. Không có ai nhớ đến Shiho, dù cho cô ấy chết đi.

Tại sao cô phải trở lại làm Shiho Miyano?

Tuy nhiên nếu cô lựa chọn vào vai Ai Haibara và tiếp tục cuộc sống của một cô bé bảy tuổi, liệu cô ấy có thể vô tư tươi cười và quên hết quá khứ tội lỗi? Liệu cô ấy có thể ngu ngốc tin rằng chỉ cần là Ai Haibara, tâm hồn của cô ấy sẽ trở nên tinh khiết và thanh thản như chưa từng xảy ra chuyện gì? Tuổi thơ có thể vẽ lại dễ dàng như vậy sao?

Không! Chắc chắn cô ấy không thể. Cô ấy không thể suy nghĩ đơn giản như Kudo.

Cuộc đời là một tờ giấy trắng và mỗi sự việc trong đời là một loại mực kỳ lạ. Mọi thứ bạn viết ra sẽ còn ở đó mãi mãi. Bạn có thể gạch bỏ vài điều nhưng bạn không thể nào xóa chúng đi. Sai lầm gây ra có thể sửa nhưng sẽ không thể thu lại hay tìm cách lãng quên hoàn toàn.

“Haibara, tớ không…”. Cậu bé nhíu mày lại, vẻ ngập ngừng.

Ai nhún vai mệt mỏi, vẻ thờ ơ không quan tâm cậu bạn sắp nói gì. Cô len lén quan sát kĩ mặt cậu rồi bất giác nhận ra mình sẽ nhớ khuôn mặt trẻ con này biết bao nhiêu.

Conan...

Dù cho cô chưa bao giờ thừa nhận, nhưng cậu ấy chính là nguyên nhân chính để cô cười mỗi ngày, để cô lại hy vọng và ước mơ một lần nữa.

Cậu ấy làm cô cảm nhận cuộc sống theo một cách khác, dạy cho cô biết thế nào mới là sống, không chỉ là hít thở và chịu đựng qua ngày.

Cậu ấy mang đến cầu vòng sau cơn mưa, xua đi tất cả mây mù trong quá khứ để đón ánh mặt trời.

Và bây giờ, người đang xuất hiện trước mắt cô đã chẳng là cậu ấy nữa.

Edogawa Conan, ảo ảnh do chính viên thuốc của cô tạo ra đã không còn tồn tại.

Có lẽ chúng ta gặp nhau là nhờ sự kết nối của định mệnh, thế nhưng nó lại không đủ mạnh để buộc chặt cuộc đời chúng ta lại với nhau.

“Nè Kudo, giơ tay ra đi”. Giọng cô lãnh đạm, dù cho ngữ điệu lại vương một chút ngập ngừng, một chút mất mát.

Thoáng bối rối, chàng trai vẫn chìa tay ra trước mặt cô.

Cô bé chậm rãi đặt tay mình lên đó, lòng bàn tay của họ áp vào nhau. Ai nhìn chằm chằm vào hai bàn tay bên cạnh nhau nhưng lại không có cảm giác kết nối.

Trong khi bàn tay cô nhỏ bé, thực tế nó vẫn là bàn tay của trẻ con; bàn tay của cậu ấy to lớn, vững chãi, ấm ấp, gợi lên một cảm giác an toàn, cảm giác được bảo vệ.

Sau một vài phút, hay chỉ vài giây, một giây dài như cả thế kỷ, cô bé mỉm cười chua chát.

“Cậu thấy điều đó chứ, Kudo-kun?”. Cô nói rất chậm, và nghiêm túc.

Trong một khoảnh khắc, chàng trai cảm thấy có cái gì đó hút cạn vẻ lạnh lùng, cao ngạo thường ngày, chỉ còn lại một cô bé thật mỏng manh và dễ bị tổn thương. Giống như chiếc lọ nhỏ trong bàn tay, nếu cậu không cầm chắc, nó sẽ rơi xuống sàn, vỡ tan.

“Thấy cái gì hả Haibara?”. Cậu nhìn cô, bối rối hơn bao giờ hết.

Cô bé lấy tay về, bờ vai khẽ run lên. “Đừng bận tâm, tớ chỉ…”. Lời nói nghẹn lại giữa chừng, mất hút vào không khí.

Tớ yêu cậu

Nhưng tớ có thể làm gì?

Tự thú tất cả? Có ích gì đâu. Cậu sẽ trở về được sao? Cậu sẽ yêu tớ lại sao?

Chỉ có thể luôn dõi theo cậu… Và để mất cậu…

Tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu… dù cho không cách nào chạm tới cậu…

Trước khi cậu mở miệng hỏi ‘có gì chuyện gì sao?’, Ai đứng dậy đi nhanh về cuối phòng. Tất cả ánh đèn biến mất, nhấn chìm căn phòng trong bóng tối vô tận. Máy tính của cô bé đã tắt từ lâu.

“Đi đi, Kudo”. Giọng nói lạnh lùng vang lên, cắt không gian yên tĩnh bằng những nhát sắc liệm. Làm cho chàng trai trẻ không dám lại gần dù cho cậu thật sự rất muốn đến bên cạnh xem cô ấy có ổn không.

Cậu chỉ đứng đó, bất động, làm cho cô cảm thấy việc thở khó khăn hơn bao giờ hết. Cô thầm ước mình có thể tỉnh lại ngay lập tức, hay đơn giản là biến mất khỏi nơi đây.

“Làm ơn”. Ai vốn không thích nói từ này, vì nó gợi lên cảm giác của sự tuyệt vọng.

Cô có thể cảm nhận ánh mắt lo lắng của cậu ấy dành cho mình, nhưng cuối cùng cũng đành bỏ cuộc mà chuẩn bị rời khỏi phòng. Cậu thở dài thườn thượt, quay về phía cô nói giọng dịu dàng “Chúng ta sẽ nói chuyện sau nhé, Haibara” rồi xoay nắm cửa bước ra.

Cái cách cậu ấy nói, không chỉ là một câu đơn giản, nó là một lời hứa. Cô cúi đầu lặng lẽ, siết chặt tay thành nắm đấm không ngừng gõ vào bước tường lạnh lẽo.

Bàn tay tớ quá nhỏ bé để có thể chạm vào cậu

Bàn tay tớ quá nhỏ bé để có thể với tới cậu

Bàn tay tớ quá nhỏ bé để có thể giữ được cậu…

Quá nhỏ bé…

Bóng tối nuốt chửng lấy cô gái nhỏ vào cái hố sâu thăm thẳm của nó.

“Tạm biệt nhé, Conan”. Ngay cả trong mơ, nước mắt vẫn mặn đắng trên môi.
.
.
.
x...x...X​

Cảnh vật xung quanh cô bé đã thay đổi hoàn toàn. Nhiều lúc Ai cảm thấy như thể mình bị cuốn đi đến một không gian khác. Và khi cơn gió mang cô trở lại, mọi thứ đã không còn như trước nữa.

Suốt thời gian Ai lạc trong miền không gian màu xám, giữa thức giấc và mộng mị, cô bé cuối cùng nhận ra một điều. Bởi vì cô chưa từng một lần cố nắm lấy một bàn tay ai đó, cố chấp tin rằng mọi người rồi sẽ rời bỏ cô như cha mẹ, chị Akemi, như cậu ấy… nên cô đã để bản thân trôi dạt đi khỏi những người yêu thương cô nhất.

Cô đã mải miết không ngừng đi, không ngừng chạy, không ngừng trốn. Cố gắng quên đi, thay vì học cách tha thứ cho chính mình.

Ai đã quên rằng dù cho bàn tay Conan là thứ ấm áp nhất, không có nghĩa là những bàn tay khác không ấm áp và rộng mở với cô.

Ayumi, Mitsuhiko, Genta luôn yêu quý cô như người bạn thân thiết. Bác Agasa yêu thương cô như con gái ruột của ông.

Bàn tay nhỏ bé của ba đứa trẻ ngây thơ đã sưởi ấm đôi tay lạnh lẽo, chia sẽ với cô những ký ức tuổi thơ ngọt ngào.

Ông tiến sĩ già tốt bụng đã dang rộng vòng tay đón lấy bàn tay tê cóng của cô trong đêm mưa tầm tã đó, đã cho cô một mái nhà, chấp nhận con người cô không quan tâm cô là ai, Ai Haibara hay Shiho Miyano, hoặc không ai trong số họ.

Vì vậy, Ai tin rằng chính phần kết của giấc mơ kỳ lạ đó, những con người đó đã mang cô quay trở lại, đứng đây, trong nhà thờ xinh đẹp này và ngắm nghía cậu ấy đang căng thẳng chuẩn bị cho lễ cưới.

Dẫu vậy, cô vẫn không chịu thừa nhận sự thật cô trở về còn vì cậu ấy.

Cô vẫn luôn tự hỏi đâu là điểm khác nhau giữa Conan Edogawa và Shinichi Kudo, dù họ chỉ là một người?

Có lẽ vì cách họ đi.

Có lẽ vì cách họ cười.

Đến khi cậu ấy quay về phía cô mỉm cười rạng rỡ, cô gái nhỏ 99,9% tin rằng nụ cười chắc chắn không phải là điểm khác biệt giữa hai người.

Bởi vì trái tim cô vẫn đập thình thịch, muốn lộn nhào ra khỏi trong lồng ngực.

Bởi vì cô không thể nhớ nổi họ đã nói với nhau chuyện gì, trước mắt cô chỉ còn duy nhất nụ cười thân thuộc ấy mà thôi.

Và khi cậu ấy định cất bước quay đi, cô gái vô thức nắm chặt bàn tay đó giữ lại.

Bị bất ngờ, cậu dành cho cô cái nhìn bối rối.

Nín thở. Cô không thể nghe. Cô không thể thấy.

Và rồi cô bất giác nhận ra, dù cho năm qua năm, tháng qua tháng, ngày qua ngày, tình yêu vô vọng - ngu ngốc - ngớ ngẫn này sẽ không bao giờ thay đổi. Không quan tâm cậu ấy là Conan hay Shinichi.

Cô đã tự trói mình vào trong mặt trời bỏng rát. Là con thiêu thân cứ đâm đầu vào ngọn lửa. Cô ước tất cả những thứ này chỉ là một giấc mơ, như nhiều giấc mơ khác của cô về cậu ấy.

Như khi cô nhìn thấy gương mặt tươi cười của Conan, nụ cười ấy không ngừng thiêu đốt tất cả mọi thứ xung quanh.

Như khi cô lắng nghe cậu kể về một quyển sách trinh thám.

Như khi cô cãi nhau với cậu ấy về đội bóng xứng đáng vô địch mùa giải năm nay.

Như khi cô thấy cậu ấy ngồi bên cạnh, mỉm cười, nói rằng cậu sẽ không bao giờ bỏ rơi cô một mình.

Những giấc mơ quá sống động sẽ viết nên những ký ức không thật.

Chỉ có hiện thực vẫn rõ nét hiện ra. Không thể chạy trốn. Cô biết mình phải học cách đối mặt.

“Có chuyện gì không ổn sao Hai…, Miyano?”. Cậu ân cần hỏi cô, quan tâm như những người bạn lâu ngày không gặp.

“Cà vạt của cậu bị lệch kìa, chú rể. Cậu không muốn trông thật hoàn hảo tại buổi lễ hay sao?”. Cô gái mỉm cười, sửa cà vạt lại thật ngay ngắn. Tớ nên giành giải Oscar cho vai diễn này.

Anh chàng đỏ mặt, luống cuống nói lời cảm ơn.

Cô chỉ nhún vai. “Không cần khách sáo, chú rể. Cậu có thể đi được rồi. Thiên thần của cậu đang đợi đấy. Tớ thật sự rất mừng cho cậu, Kudo-kun”.

Bàn tay của cậu

Bàn tay tớ nắm chặt trong chuyến xe bus định mệnh ngày hôm ấy

Bàn tay không biết bao nhiêu lần, kéo tớ khỏi lưỡi hái tử thần

Bàn tay bảo vệ tớ như một lời hứa

Bàn tay luôn tìm thấy tớ mỗi khi tớ gặp hiểm nguy, thất vọng hay u buồn.

Bàn tay đã dắt tớ đến thế giới mới, có những nụ cười và niềm vui.
.
.
Tớ đã luôn biết rằng


Sẽ có ngày, tớ phải buông bỏ hoàn toàn…

“Cảm ơn nhiều nhé, Miyano”. Shinichi cười nhẹ nhàng, tràn đầy cảm kích. “Tớ sẽ gặp cậu sau”.

Cũng như mọi khi, luôn luôn và mãi mãi như vậy, cô lặng nhìn cậu bước đi, rời khỏi cuộc đời cô, về với bến bờ hạnh phúc.

“Tạm biệt, Shinichi.”

Thậm chí trong những giấc mơ, tớ vẫn không thể giữ cậu lại được.

Thậm chí trong những giấc mơ, vẫn là tớ nhìn theo lưng cậu…
.
.
Nhưng tớ không sao đâu, thật đấy.


Tớ sẽ học cách đứng lên và vượt qua

Chỉ cần cậu được hạnh phúc

Đó là tất cả… đối với tớ.
.
.
Hôn lễ. Hoa. Nụ cười. Hạnh phúc…

Cô gái bước chầm chậm ra khỏi nhà thờ, dừng chân trên một cây cầu, đắm chìm trong ánh nắng mặt trời.

Đôi khi, cô không thích mặt trời. Cô sợ… nhìn thấy nó biến mất khỏi bầu trời.

Nhưng chẳng phải ngày hôm sau mặt trời lại xuất hiện hay sao?
.
.​
Vài người cho rằng tình cảm xuất phát từ một phía không thể gọi là tình yêu.

Tình yêu là sự kết nối giữa hai trái tim, của hai tâm hồn. Đó là sự tác động hai chiều.

Tình yêu là giao lộ của hai con đường, cảm xúc phải đến từ hai phía.

Những tình cảm đến từ một phía sẽ giống như con đường một chiều, đi mãi, không có điểm dừng…
.
.
Tớ yêu cậu… và… cậu không yêu tớ…


Vậy tình cảm của tớ đâu phải là tình yêu, có phải không?

Tình yêu này vốn dĩ đâu hề tồn tại?
.
.
Nhưng tớ không quan tâm cảm xúc tớ dành cho cậu gọi là gì…


Tên gọi chính xác của những tình cảm này…

Điều đó có quan trọng không?
.
.
Con đường một chiều của tớ sẽ không thể giao nhau với cậu…


Trên con đường của cậu, sẽ không bao giờ có sự hiện diện của tớ
.
.
Nhưng chỉ cần yêu thương thôi, là đủ rồi…


Phải không Shinichi?
.
.
.

...-...-...-...-...-...-...-...

Chúng ta cùng nhau đi qua những hiểm nguy lẫn những giây phút huy hoàng, sát cánh chiến đấu với kẻ thù chung. Dù cho tớ là người mang cậu đến thế giới nhuốm màu bóng tối đó, cậu vẫn không hề bỏ rơi tớ, bảo vệ tớ khỏi nanh vuốt và tàn tích của quá khứ.

Dù cho đến cuối cùng chúng ta không thể cầm tay nhau tiến vào tương lai.

Dù cho tất cả kết thúc khi nó còn chưa bắt đầu.

Tớ vẫn không hề hối tiếc…

Được và mất, tớ không còn gì để mất, nhưng lại nhận được quá nhiều. Những ký ức này sẽ mãi mãi là tài sản vô giá của riêng tớ. Con người nhiều lúc cần biết thế nào là đủ…

Ở trên cao, mặt trời vẫn sáng chói rực rỡ…

........................... THE END ...........................​
 
Cảm ơn ss vì đã mang đến cho fan như em một fic hay như vậy. Một fic rất nhẹ nhàng, đào sâu vào nội tâm của Ai. Những khía cạnh trong tâm hồn Ai đã được bộc lộ rất sâu sắc. Tác giả viết hay, ss dịch cũng hay nốt. Fic ko còn gì để chê nữa :D
Còn về chap cuối thì... Mặc dù em thích hình ảnh Shiho sửa cà vạt cho Shinichi nhưng em ko thích cái kết đó :( Chắc ss hiểu lý do tại sao nhỉ :p
 
@pecun_evil : Hiểu mà. Rất hiểu...
Ss cũng thích chi tiết cái cà vạt, quan tâm từng li từng tí.
Thế mà bảo không nhìn thấy gì hết. Chị hai này cũng biết lợi dụng nắm tay nắm chân người ta lắm. Hên là không đi phá đám cưới Shin, nếu không chắc mềm xương với Ran quá! :))

Nhưng với bối cảnh này tác giả chắc không còn lựa chọn nào khác. Hoặc Ai chết hoặc sống tiếp và chấp nhận. Dù sao cô ấy đã tìm được ý nghĩa cuộc sống của mình bên bác Agasa và bọn nhóc.
Một cái kết buồn nhưng khá là hợp lí rồi... :KSV@17:

Thôi để hôm nào rãnh, viết fic vui gỡ lại tâm trạng ha.. :Conan20:
 
Shiho tính tình trầm lặng, đa sầu đa cảm nên nàng sẽ ko đi phá đám cưới của ng ta. Vả lại Shiho thông minh đủ biết cú đá của Ran lợi hại thế nào nên ko tự chuốc họa vào thân như ai kia đâu =))))

Ss nói đúng, sự thật luôn phũ phàng mà :((
Nhưng mà hóng fic của ss, mong là sẽ có nhiều cảnh hài hước, vui tươi ;)
 
Buồn quá à... bắt đền ss đó! Phải mau viết fic vui vẻ đền bù cho em. Hình ảnh cuối cùng, Shiho đứng trên cây cầu và ngắm nhìn mặt trời thật là buồn thê thảm. Vậy mà lúc đầu tác giả vẻ nên một anh chàng bí ẩn làm chi. Sao khúc cuối ko cho anh ấy xuất hiện trên cầu chứ? Cũng may Ai ko chết như dự đoán của em. Còn sống là còn hy vọng (ko phải hy vọng Shin li dị đâu, hy vọng gặp anh giai nào đó). Hay ss viết tiếp phần 2 đi. Cho Hakuba làm vai chính :KSV@05:
 
Quay lại
Top Bottom