15/08/17.
Nay tôi gửi em một cành đào, mai tôi tặng em đóa cúc dại. Cả một đời tôi vẫn chờ em.
Thì tôi cứ viết thế thôi, có hoa mỹ, có ảo tưởng thì cũng là trang giấy. Dẫu sao thì đã là trang giấy, cũng đâu hao mòn dấu chân ai.
Sáng nay lớ ngớ thế nào lại quên béng cái hẹn của 5 ngày trước, may có Bảo Bảo em nhắc, chạy tức tốc cũng kịp giờ. Mà trước khi đi nó còn lẽo đẽo theo sau châm chọc, nó bảo thể nào người ta cũng nhầm cái ngành nghề của tôi. Cũng đúng thật, tôi nhìn bản thân tôi cũng tự cảm thấy như thế mà. Người ngồi đợi tôi là một cô gái tóc ngang lưng, vai đeo túi thổ cẩm, thân hình có vẻ hơi tròn trịa, cô ấy 22 tuổi. Tôi cười hối lỗi vì để một cô gái ngồi đợi mình, nhưng cô ấy rất thân thiện, và cũng rất hiểu biết. Chúng tôi trao đổi một số vấn đề, cô ấy có vẻ khá bối rối, và vẫn hay nói xin lỗi vì đã đổi điểm hẹn. Chúng tôi ngồi ở đấy rất lâu, đến cuối cùng vì có việc đột xuất nên cô ấy xin phép tôi rời đi. Dẫu sao thì đó cũng là một cô gái lịch sự, chúng tôi có vài vấn đề chưa giải quyết xong, tôi mong thứ sáu đến tôi có thể hoàn thành nó.
Con bé cười lớn khi thấy tôi gật đầu cho câu hỏi của nó, BB em không phải là đứa em gái dịu dàng trước mặt tôi. Con bé đôi khi giống như một con tê tê vậy. Tôi thích ví BB em như thế, nhưng nó lại cho rằng nó giống một con khỉ hơn. Và hôm nay BB em cùng bạn đến nơi làm việc của một thằng nào đấy, kết quả là sau khi về đến nhà tôi phát hiện hóa ra là BB em cùng bạn đến vẽ henna. Sau đó tôi nhớ đến năm tôi 18t, tôi bật cười vì tự dưng tôi lại liên tưởng đến cái túi thổ cẩm của cô gái kia.