02/09/2018
Mặc cho thời tiết như thế nào, Sài Gòn vẫn ồn ào và tấp nập những tạp âm đan xen. Dù Sài Gòn có lộng lẫy, có đầy đủ các sắc thái khác nhau, đâu đó giữa muôn vàn màu sắc ấy vẫn có một vài bóng lưng cô đơn, lặng lẽ bước đi trên những con hẻm vắng người. Con người, mỗi ngày trôi qua đều học cách trưởng thành hơn, học cách yêu bản thân hơn và cũng có người học cách ẩn mình đi sau những lời nói dối. Đôi khi chúng ta dùng lời nói dối để che giấu đi sự thật, và đôi khi cũng là để che giấu đi những phiền muộn của bản thân mình. Nhưng dù là vì lý do gì, thì đó vẫn là bản chất của sự dối trá. Hầu hết những người mà tôi đã từng gặp đều cho rằng mình là người trung thực, thẳng thắn và không nói dối. Họ, chỉ là có một số bí mật không muốn nói cùng người khác, họ vẫn rất ổn. Nhưng chẳng ai ổn mà lại tìm đến tôi cả.
Vào một ngày nào đó của một năm trước, tôi có gặp một cô gái trẻ, cô ấy 22 tuổi, một nữ sinh viên của trường luật. Và hôm nay tôi gặp lại cô, cô vẫn chẳng thay đổi gì nhiều. Ngày trước cô ấy không muốn gặp tôi, vì tôi chẳng phải là điều gì đó tốt đẹp có thể giúp cô ấy, mang cho ấy những hy vọng mà cô cần. Hôm nay, cô ấy bảo, chỉ cần tôi nói "mọi chuyện sẽ ổn thôi", cô ấy sẽ tin và không còn lo lắng gì nữa. Vì cô ấy tin tưởng tôi. Nhưng, cái tôi không muốn nhất lại chính là niềm tin mà cô gái trẻ này đặt vào tôi, càng giữ quá nhiều những bí mật cho người khác, tôi lại càng thấy niềm tin của chính mình chẳng còn giá trị nữa rồi.
Vào một ngày nào đó của rất nhiều năm về trước, tôi có gặp một cô bé với đôi má phúng phím rất đáng yêu. Và một vài ngày trước tôi gặp lại cô, rất khác so với hoàn cảnh của năm nào. Hiện tại cô ấy đang theo học chuyên ngành văn hóa học, một cô sinh viên 21 tuổi thông minh, đáng yêu với nhiều tham vọng, nhiệt huyết và đam mê. Cô chỉ có duy nhất một vấn đề, cô không tự tin vào những thứ cô đang có. Trước kia và cho đến hiện tại, cô vẫn mãi mặc kẹt vào những lời nói sáo rỗng của người khác về thân hình của mình. Cô ấy hỏi, tại sao tôi chưa một lần cười nhạo thân hình của cô ấy, tôi không biết phải trả lời như thế nào. "Vì tôi không phải là một kẻ thích phán xét bề ngoài của người khác", "Vì tôi không chú ý" hay "vì công việc của tôi không cho phép tôi hành xử như vậy". Sau tất cả thì tôi chỉ bảo, "là vì cô tin tưởng tôi". Khi có quá nhiều những lời cảm ơn từ người khác, tôi đã trở nên dần chán ghét bản thân hơn. Vì càng có nhiều những thứ thế tôi lại càng cảm thấy thật tệ.
Vào một ngày nào đó của năm nay, có một cậu sinh viên trường y 24 tuổi tìm gặp tôi. Chúng tôi dành rất nhiều khoảng im lặng cho nhau.
Vào một vài ngày trước, tôi lại có một cuộc nói chuyện với cậu sinh viên nọ. Tôi không chắc mọi thứ đang tiến triển tốt, hay là nó vẫn như thế. Tôi chỉ biết là tôi cần một ai đó để nói chuyện, không phải là một đồng nghiệp, một người bạn, mà chỉ là một ai đó mà thôi!