21/01/17
Đôi lúc tôi dẹp những câu chuyện của mình qua một bên, tò mò vào một trang giấy. Tôi nhận ra xung quanh mọi thứ đang dần thay đổi. Ngay cả cô gái nhỏ này.
"Sẽ có một vài khoảnh khắc đôi mắt ta chạm nhau rồi lại biến mất sau ô cửa sổ.
Gửi cho một người bạn tôi luôn bên cạnh!
Dòng ký ức chạy qua, từng bản nhạc, hình ảnh, ánh nhìn hiện lên như một cuốn phim trôi chậm. Ngày cứ thế trôi qua miên man, một mình tôi nơi đây, chờ đợi một ai đó đến bên cạnh và xóa đi đám mây đen bên cạnh. Thế nhưng rồi người tôi mơ ước chẳng bao giờ bước đến, tự lắng nghe nhịp tim của tôi, nó thật chậm rãi. Thế rồi tôi gặp một đám mây đen khác, rũ bỏ đi những màu xám xịt của bản thân, tôi muốn mang ánh nắng đến.
Từng ngày trôi qua, tôi vẫn luôn bên cạnh cậu, người bạn của tôi. 5 năm là một khoảng thời gian không quá ngắn, cũng không đủ dài để chúng ta hiểu nhau. Nhưng có lẽ nó đủ để chứng minh sự kiên nhẫn của tôi thật tuyệt vời. Cậu muốn quên đi những tháng ngày ấy, hai ta đâu có quyền níu giữ bất kỳ gì. Liệu rằng ở nơi cậu đang trốn chạy có một ánh nắng khác mang màu xanh?
Trời lộng gió, tôi là con người của tự do. Thế nhưng tôi vẫn chọn bên cạnh cậu âm thầm. Bởi vì chúng ta là bạn!
Tôi không chắc cậu những cậu đùa của cậu có bao nhiêu phần trăm là thật. Cũng chả thể hiểu được những cảm xúc trong cậu. Thế nhưng tôi đã hứa, tôi sẽ chẳng làm trái với lời của mình đâu.
Đôi khi tôi lặng nhìn khoảng không trước mặt mình, rồi tôi nhận ra mình đã cho thời gian trôi đi thật lãng phí. Tôi lạc giữa những cảm xúc mà tôi tạo ra, tôi vội vàng tìm kiếm lại chính bản thân.
Thật mong manh!
Phố xa, cơn gió lạnh nói với tôi rằng đừng tìm mãi những điều vô nghĩa, hãy xếp lại những ký ức xưa, cất giữ những ký ức nơi con tim tôi dành cho cậu. Tôi đã và luôn nghĩ chúng ta sẽ mãi mãi là bạn.
Thời gian chẳng bao giờ chờ đợi ai, thế nên tôi và cậu cũng không ngoại lệ.
Cậu vẫn chơi trò trốn tìm đấy à? "
Trần gian rộng lắm cô gái nhỏ ạ, chẳng thể trưởng thành được nếu cứ mãi nắm lấy đôi tay một cách hững hờ.