Chương 8
Tất cả, đều là dối trá!
--*--
“Thanh tra…” Một người điều tra viên thở hồng hộc chạy tới chỗ thanh tra Megure, anh ta hơi dừng lại một chút để bình ổn hơi thở, rồi báo cáo nhanh, “…Tên tài xế nằm ở phòng 012… đã tỉnh rồi ạ…”
Đôi mắt màu xanh biển vô hồn của Shinichi bỗng có chút xao động, anh ngước mắt nhìn người điều tra viên và thanh tra Megure bên cạnh, rồi đứng bật dậy, chạy ngược lại hướng người điều tra vừa đi tới, nhanh đến mức khiến người ta kinh ngạc.
“Shinichi???” Thanh tra Megure gọi với theo, nhưng hình như âm lượng quá nhỏ để Shinichi có thể nghe thấy.
Anh chàng điều tra viên há hốc mồm, “Thanh tra, tôi đã nói gì sai sao?”
“…Không có.” Thanh tra Megure thở dài, “Anh không sai, nhưng sự việc mà anh báo cáo đã sai rồi. Heiji, Kaito, hai cháu cùng với ta đuổi theo nó nào! Nếu nó không kiềm chế được cảm xúc của mình thì chúng ta cứ tiến hành theo kế hoạch nhé.”
Heiji và Kaito đứng gần đó nghe vậy thì gật đầu, cũng vội lao theo. Không khí yên tĩnh trên hành lang bệnh viện buổi trưa chợt bị phá hỏng bởi một tràng tiếng bước chân vội vã, tận sâu trong đó là những tâm trạng xen lẫn cảm xúc phức tạp. Dường như, khoảng thời gian bình yên đã chấm dứt…
“Rầm.”
Cánh cửa phòng bệnh bị đẩy vào bằng một sức mạnh cực lớn. Chàng trai với mái tóc rối bù xuất hiện ở đó làm cho bác sĩ, y tá lẫn người đàn ông trên gi.ường kinh ngạc đến không nói nên lời. Bộ dạng bây giờ của anh, thậm chí có thể dùng từ ‘thảm hại’ để hình dung. Tuy nhiên, toàn thân anh lại toát ra vẻ lạnh lẽo của mùa đông, điều mà có lẽ không nên xuất hiện ở một chàng trai mới độ tuổi mười bảy, khiến người nhìn phải e sợ.
“Cậu…”
Bác sĩ vừa định nói gì cũng đành im bặt, vì phía sau chàng trai, lại có thêm ba người xông vào. Người lớn tuổi nhất, chính là thanh tra của sở cảnh sát Tokyo. Hai anh chàng phía sau, một người là thám tử học sinh nổi tiếng, một người là ảo thuật gia tuổi trẻ tài ba, đều hay xuất hiện trên tivi. Và hình như… chàng trai vừa xông vào, là Shinichi Kudo thì phải…
“Shinichi, cháu bình tĩnh lại chút đi. Đây là tai nạn ngoài ý muốn mà…” Thanh tra Megure tiến lên, đặt bàn tay to lên vai người thám tử trẻ tuổi, thận trọng cất lời.
“Cái gì gọi là ngoài ý muốn hả bác?” Shinichi quay đầu nhìn thanh tra Megure, khóe môi nhếch lên, giọng nói thật trầm, nhưng cũng thật lạnh lùng, “Thắng xe không hề bị đứt, là ông ta uống rượu say, bác nói như vậy là để giảm sự tổn thương cho bác Mori tới mức thấp nhất mà thôi.”
Đúng vậy, anh đã tìm hiểu hết thảy sự thật kể từ khi rời khỏi sở cảnh sát, đã ghé qua hiện trường vụ tai nạn. Thậm chí, đã xuống chỗ chiếc xe bị nổ tung, nơi mà có lẽ bóng hình của Ran vẫn còn tồn tại. Khi tìm thấy chiếc móc khóa điện thoại mà anh tặng cho cô – tuy nay đã cháy xém - tim anh như ngừng đập...
Nắm chặt chiếc móc khóa điện thoại của Ran trong túi quần, anh liếc mắt nhìn người đàn ông trên gi.ường. Người này có lẽ chỉ ngoài ba mươi, râu ria xồm xoàm, đầu tóc cũng không gọn gàng mấy, sắc mặt của ông ta đã tái xanh sau khi nghe mấy lời của Shinichi. Ông ta lặng lẽ cúi đầu, đôi môi tái nhợt hơi mím lại, vẻ lo âu hiện rõ trong đôi mắt thâm trầm.
“…Tôi xin lỗi.” Người đàn ông kia mấp máy môi, giọng nói nhỏ đến mức mọi người đều phải tập trung thật kĩ mới có thể nghe được.
“…Là do tôi… đã uống rượu… trước khoảng thời gian lái xe… Lúc đó… tôi không ngờ là… còn có xe… Vì, đã trễ lắm rồi…”
Shinichi cuộn tay thành nắm đấm, anh nhắm mắt, rồi thở một hơi dài. Sau đó, anh gằn từng chữ, nhưng phát ra có vẻ không rõ ràng, “Đã uống rượu mà còn lái xe sao?”
“… Gì cơ?”
Người đàn ông nhíu mày nhìn Shinichi. Mọi người cũng nhìn chăm chăm về phía anh. Anh đang nói gì đó, nhưng mọi người dường như không thể nghe được.
Shinichi ngẩng đầu, đôi mắt màu xanh biển toàn là tia máu vì thiếu ngủ, giờ đây lại phát ra vài tia lạnh lẽo, đáng sợ đến tột cùng. Toàn thân anh tỏa ra một luồng hơi lạnh ngắt, như tảng băng nghìn năm không có độ ấm. Đôi môi nãy giờ đã bị cắn đến bật máu – vài giọt máu tươi đọng lại bên khóe môi. Trông anh như một ác quỷ đang giận dữ, cơn giận dữ có thể xé tan mọi thứ. Sự pha trộn giữa nét đẹp thiên thần và hình dáng ác quỷ càng khiến người ta rợn người hơn, nhưng len lỏi trong đó, là một nỗi đau không thể nói thành lời.
“Tôi hỏi….” Anh nhếch môi, giọng nói vô cùng lạnh lùng, “Đã uống rượu mà còn lái xe sao?”
“Tôi…” Người đàn ông đã bị Shinichi dọa đến phát khiếp. Ông ta lắp bắp, chẳng biết trả lời như thế nào. Một người đàn ông ngoài ba mươi lại sợ hãi một người con trai mới mười bảy tuổi, đúng là chuyện vô cùng nực cười. Nhưng nhìn dáng vẻ của Shinichi, cứ giống như là cậu ta có thể giết ông bất cứ lúc nào vậy.
Thanh tra Megure thấy tình hình đã chuyển biến xấu đi, vội can ngăn, “Shinichi, cháu-…”
“Tôi hỏi: Ông đã uống rượu rồi mà còn có thể lái xe sao? Ông muốn chết chứ gì? Tại sao không đi chết một mình đi? Tại sao lại lôi theo ba con người vô tội ngoài kia hả? Trả lời tôi đi! Tại sao? Hả?” Shinichi hét lên, sự bình tĩnh đã bị đánh mất từ lúc nào. Chất giọng đã trở nên khàn đặc vì đã lâu không nói.
Liền sau đó, Shinichi vơ lấy một cái ly thủy tinh trên bàn, đập mạnh xuống đất. Những mảnh vỡ văng khắp nơi – tựa như niềm hi vọng trong anh, đang dần vỡ tan tành. Có một mảnh vỡ bắn lên mặt anh, khiến từ chỗ khóe mắt xuống đến xương gò má xuất hiện một đường máu. Anh cầm lấy một mảnh vỡ lớn nhất, trực tiếp đưa lên trước mặt người đàn ông, “Đây. Ông muốn chết chứ gì? Cầm lấy! Chỉ cần quẹt vào động mạch ở cổ tay một cái thôi, ông sẽ chết ngay lập tức.”
Thanh tra Megure vô cùng kinh sợ trước hành động của Shinichi. Shinichi vốn là một thám tử, lấy sinh mạng của con người đặt lên hàng đầu. Vậy mà hiện giờ, anh lại muốn chỉ cho tên kia một con đường chết! Vậy mới nói, Shinichi dường như đã mất hết lí trí. Chuyện này mà lộ ra ngoài, e rằng sẽ vấp phải một chỉ trích lớn.
Khuôn mặt của người đàn ông dường như đã không còn một giọt máu. Ông ta cứng đơ người, nhìn mảnh thủy tinh đã rướm máu của Shinichi ở ngay trước mặt. Các bác sĩ đứng bên cạnh cũng sợ đến mức hồn vía lên mây. Kaito và Heiji muốn xông lên giữ Shinichi lại, nhưng lại ngại mảnh thủy tinh trên tay Shinichi. Không phải là e sợ nó sẽ đâm vào người mình, mà là e sợ Shinichi sẽ dùng nó để tự làm điều dại dột.
Shinichi hừ một tiếng, quăng mảnh thủy tinh xuống dưới đất. “Không dám chứ gì?”
Người đàn ông trở mình, tạo thành tư thế quỳ trên gi.ường, ông ta cúi đầu trước Shinichi và mọi người: “Tội lỗi của tôi, tôi xin nguyện trả. Trừng phạt bằng cách nào cũng được. Ở tù bao nhiêu năm cũng được. Hay là tử hình luôn càng tốt. Xin hãy trừng phạt tôi đi.”
“Trừng phạt ông? Ông nói nghe dễ dàng quá. Cho dù tử hình thì sao? Cho dù ở tù chung thân thì sao? Thiếu úy Sato và trung úy Takagi sau phẫu thuật nhất định sẽ có hậu di chứng. Ông có thể lãnh giùm họ được không?” Shinichi lại lên tiếng một lần nữa, như cơn cuồng nộ mới lại ập đến, vô cùng lạnh lùng, như muốn cuốn trôi tất cả những thứ đã gây nên bi kịch của ngày hôm nay.
“…”
Không thể. Tất cả, đều không thể…
Anh nghẹn ngào, cố ngăn cơn xúc động, “Còn… Ran? Cô ấy… mất một cách thảm khốc… Ông… chết thay cô ấy được không?” Đôi môi trắng bệch đã mấp máy không thành lời, “Cho dù như vậy thì sao chứ… Ran không thể sống lại được… Không thể…”
Không thể. Tất cả, đều không thể…
Mọi người xung quanh dường như mắt đã đỏ lên hết. Ngay cả Kazuha, Sonoko và Aoko đứng ngoài cửa nhìn vào cũng vậy. Ai nấy đều im lặng… nhìn chàng thám tử tài hoa của họ đang dần suy sụp.
Không khí yên tĩnh đến cực điểm.
Rồi bỗng nhiên, Shinichi quỳ xuống, dùng âm thanh khản đặc của mình gào lên: “Trả Ran lại cho tôi! Ai cho các người mang cô ấy đi? Trả cô ấy lại cho tôi!!! Trả Ran lại đây!!!”
Shinichi chống hai bàn tay xuống sàn gạch đã sớm đầy những mảnh vỡ sắc bén, máu tươi từ đó bật ra, thứ chất lỏng ghê người dần dần thấm ướt cả một vùng nhỏ. Không những thế, anh còn cuộn chặt hai tay lại, khiến những mảnh vỡ càng cắm sâu vào d.a thịt hơn. Chất lỏng đỏ tươi chảy ra càng ngày càng nhiều, tựa như nỗi đau đớn trong tâm can anh…
“Cậu suốt ngày cứ đá bóng rồi bị thương thế này, đến một ngày nhất định sẽ hết máu đó.”
“Sau này, nếu cậu mà có hết máu, tớ cũng sẽ truyền cho cậu.”
Cậu đi rồi… Ai sẽ truyền máu cho tớ đây? Ran?
Mọi người kinh hãi. Thanh tra Megure vung tay, “Tiến hành theo kế hoạch, nhanh lên.”
Heiji và Kaito xông lên, giữ chặt Shinichi. Shinichi bỗng bị bất ngờ như thế nên vùng vẫy rất mạnh, “Bỏ ra! Các người đang làm gì vậy hả?”
Tuy nhiên, Shinichi từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì, nên sức yếu đi rất nhiều. Một mình anh đương nhiên không thể chống lại Heiji và Kaito. Nên vùng vẫy như vậy cũng bằng không.
Từ ngoài cửa, một bác sĩ và y tá chạy nhanh vào. Heiji đè tay trái của Shinichi ra, bác sĩ kia đã cầm sẵn kim tiêm, tiêm thẳng vào động mạch của anh. Thứ dung dịch trong ống dần bị đưa vào người Shinichi. Heiji và Kaito cố gắng hết sức kìm Shinichi lại, trên vầng trán cao của họ đã xuất hiện một tầng dày mồ hôi.
Thời gian vẫn tích tắc trôi đi. Tiếng kim đồng hồ vẫn bình thản như đang muốn trêu ngươi hoàn cảnh của bọn họ lúc bấy giờ.
Cho đến khi chất lỏng ống kim tiêm đã hết, Shinichi lịm người đi, đôi mắt đầy tia máu cũng nhắm chặt lại, cả người thả lỏng, hô hấp cũng đều đều trở lại.
Mọi người thở phào.
Cần cho cậu ấy nghỉ ngơi thôi…!
***
Tối.
Mười một giờ đêm.
Căn phòng bệnh nhỏ nằm ở phía tay trái hành lang của dãy lầu thứ nhất là một phòng đơn – loại V.I.P. Bên trong trang bị rất đầy đủ thiết bị. Trên chiếc gi.ường trắng độc nhất trong đó có một chàng trai đang nằm. Không rõ là ngủ hay hôn mê. Khuôn mặt rất yên bình, đôi mắt nhắm chặt, đôi môi vốn trắng bệch cũng dần có lại tí huyết sắc. Tuy nhiên, trên mặt của anh ta lại có một vết sẹo dài, có thể nhìn ra từng bị thủy tinh rạch vào. Anh vận trên người bộ đồ trắng sọc xanh nhạt – bộ đồ bệnh nhân của bệnh viên Beika. Hai bàn tay bị quấn băng kín mít, chỉ có bàn tay phải là có một lỗ hổng nhỏ để ghim kim truyền nước biển vào người. Điều hòa mở ở độ vừa, có những làn gió nhẹ làm tóc của anh lay động.
Cánh cửa phòng bật mở, một đôi vợ chồng bước vào.
Yusaku và Yukiko ngay khi biết tin đã nhanh chóng trở lại Nhật Bản ngay trong ngày hôm đó. Nào ngờ, vừa xuống sân bay, lại nhận thêm một tin dữ là Shinichi đã phải nằm bệnh viện rồi. Nghe tin Ran bị tai nạn, rồi mất trong một vụ nổ xe, Yukiko khóc đến sưng mắt.
Yukiko chạy vội đến bên gi.ường bệnh của con trai, nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh, bà đau lòng không thôi. Khi biết tin, chắc hẳn anh đã rất sock, bà lại không có ở bên để an ủi…
“Bệnh nhân Shinichi Kudo quá mệt mỏi do cả ngày không ăn gì, cộng với tâm trạng đang không ổn định nên chúng tôi đã dùng thuốc an thần để trấn áp. Trên mặt có một vết xước nhỏ, không đáng kể. Tuy nhiên, hai bàn tay đã bị thủy tinh hủy hoại rất nặng nề, phải khâu tổng cộng hai mươi mũi. Ngoài ra, cậu ấy còn được truyền nước biển để ổn định lại tình trạng sức khỏe. Mong ông bà cố gắng an ủi cậu ấy.”
“Shinichi!” Yukiko òa khóc. Bà khẽ vuốt ve đôi mày đang chau lại của anh, rồi lướt qua vết sẹo đã đóng vảy trên mặt. Nước mắt rơi xuống đã thấm ướt cả tấm chăn trắng đang được đắp trên người anh.
“Anh à… Bé Ran… thật sự đã…” Yukiko quay lại nhìn chồng, ngập ngừng nói.
“…” Yusaku gật đầu, ông tiến lại gần, ôm bà vào lòng, “Chúng ta… đến lúc phải trở về với con rồi.”
Yukiko úp mặt vào vai chồng, khóc lớn.
“Chúng ta còn phải sang nhà Mori nữa, em cố gắng bình tĩnh cảm xúc đi nào. Không thể qua đó lại khóc lóc như vậy được.”
Bà khe khẽ gật đầu.
Đêm khuya, lại tràn đầy nước mắt…
…
Ngày thứ nhất sau khi Shinichi hôn mê.
Ông Kogoro, bà Eri, tất cả bạn bè từ lớp 12A, thậm chí cả những fan hâm mộ, đều đã đến trước gi.ường bệnh của anh trong ngày hôm đó, nhưng anh, vẫn tuyệt nhiên không hề mở mắt.
Bác sĩ nói, thuốc an thần không có tác dụng lâu như vậy, chủ yếu là do ý chí người bệnh. Nếu Shinichi không muốn tỉnh dậy, thì không phương thuốc nào có thể cứu chữa cả.
Yukiko úp mặt vào vai Yusaku, khẽ nấc.
Ngày thứ hai sau khi Shinichi hôn mê…
Tiết trời vẫn như thường lệ, trong xanh và thanh mát. Người người vẫn hòa mình vào nhịp sống nhanh nhẹn của khu đô thị phồn hoa tại Nhật Bản. Con đường của khu hẻm Beika cũng tấp nập người qua lại. Một bé gái nắm tay mẹ đi trên con đường ấy, khẽ nâng mắt nhìn con vành khuyên trên cành cây.
“Mẹ ơi, sao con chim màu vàng đó lại đứng ở đó hả mẹ? Đó là nhà của nó sao?”
“Không phải con à.” Người mẹ cười hiền dịu, “Đã gọi là loài chim rồi mà, chúng đi đến vô cùng bất định. Nay ở nơi này, mai ở nơi kia. Nhưng nó vẫn có nhà con nhé, khi trời tối, nó lại quay trở về với gia đình của mình.”
“Có phải mai mốt con cũng như vậy, đúng không mẹ?”
“Đúng vậy. Khi con đã trưởng thành, con có thể đi đến bất kì nơi đâu con muốn. Nhưng con phải nhớ rằng, luôn có một gia đình chờ con trở về… Gia đình có ba, và mẹ… Sẵn sàng che chở con cả đời…”
Cô bé mỉm cười, càng nắm chặt tay mẹ mình hơn…
Mọi thứ, vẫn diễn ra như vậy…
Có chăng, cái thiếu… là nụ cười kiêu ngạo của một chàng trai, và nụ cười tỏa nắng của một cô gái…
Sở cảnh sát Tokyo.
Trong một căn phòng, có khoảng bảy người đang ngồi xung quanh chiếc bàn hội nghị lớn. Bốn người là hai cặp vợ chồng, đôi mắt đỏ hoe của họ dường như đã vạch trần tâm tư của mỗi người, người còn lại là một người đàn ông, có vẻ ngoài rất mập mạp, trên khuôn mặt của ông hiện rõ vẻ mệt mỏi, còn hai người khác là hai điều tra viên thuộc tổ điều tra những vụ tai nạn giao thông.
Thanh tra Megure cất tiếng, phá tan bầu không khí im lặng kì quặc, “Ran… Thật ra, tôi không hiểu là vụ nổ đó quá lớn, hay là vì lí do nào đó… Dường như không tìm thấy xương cốt… Tuy cách nghĩ này có vẻ kì quái, nhưng con bé… có thể còn sống…”
Bà Eri đưa tay lau đi giọt nước mắt lần nữa chực trào, vẻ cứng rắn của một người phụ nữ đã có chồng và vẻ sắc sảo của một nữ hoàng luật sư đã không còn nữa, chỉ còn lại hình bóng của một người mẹ yếu đuối, “… Vậy, con bé có thể đang ở đâu chứ…? Đã hơn hai mươi bốn tiếng rồi… Con bé…”
Nói đến đây, Eri lại òa khóc, cổ họng dường như bị nghẹn lại bởi một thứ vị đắng chát nào đó, bà lại nấc lên, cố đưa tay vuốt ngực để làm mình bình tĩnh lại, nước mắt lại trào ra… thật nhiều…
Ông Kogoro ôm bà vào lòng, ôm lấy đôi vai gầy đang run lên nhè nhẹ.
Yusaku cũng nắm lấy bàn tay của vợ, liếc nhìn sang Yukiko rồi quay lại đối diện với thanh tra Megure, trả lời nghi vấn của ông, “Tôi cũng nghĩ giống như ông.”
“… Nhưng chỉ có hai chúng ta nghĩ thế thì làm được gì chứ?” Thanh tra Megure thở dài, “Tất cả mọi thứ đều chứng minh con bé đã mất…”
“Shinichi.” Ông Yusaku bỗng nói ra một cái tên.
“Sao cơ?”
“Shinichi cũng sẽ nghĩ như vậy. Tuy tỷ lệ là rất thấp nhưng không thể loại trừ.”
“…”
“Có lẽ vì thằng bé quá sock nên không để ý đến chi tiết này.”
“…”
“Và giờ thì hôn mê luôn rồi.” Yusaku nhún vai.
Trong trường hợp này, thì có lẽ tỉnh táo là phương pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề. Thanh tra Megure cử cả một đội đi tìm kiếm dấu vết của Ran xung quanh hiện trường tai nạn. Tìm kiếm người chứng kiến, các nhà dân xung quanh,…
Công tác tìm người được thực thi rất nghiêm túc và hiệu suất làm việc vô cùng cao. Không rõ là ông trời trêu ngươi hay hiện thực vốn đã tàn khốc như thế, mà khi xảy ra tai nạn, không một ai chứng kiến, đây lại là nơi chưa gắn camera ghi hình giao thông, cũng không ai phát hiện ra một cô gái bị thương xung quanh đó. Kết quả tìm kiếm kết thúc trong vô vọng.
Mọi người cố gắng hết sức tìm ra các khả năng có thể xảy ra đối với Ran, dù sao cũng chẳng chắc chắn rằng Ran đã mất, vì thế tuy tỷ lệ xảy ra là khá thấp, nhưng ông vẫn quyết định thử.
Trải qua ngày thứ hôm qua, cho đến hôm nay, tất cả vẫn là con số 0.
Ran Mori – không tìm thấy tung tích. Cho dù bây giờ còn sống, nhưng có thể bị thương nặng vì tai nạn, qua hai ngày không ăn uống, không chữa trị vết thương, e là… không còn cơ hội sống sót.
***
Mưa.
Cơn mưa chiều mỗi lúc một dai dẳng. Âm thanh rào rào khiến người ta cảm thấy cô quạnh, lại như một khúc nhạc bất hủ của thiên nhiên, len lỏi vào khoảng trống tâm hồn của mỗi người, nhẹ nhàng xoa dịu những nơi đã từng bị tổn thương, sưởi ấm trái tim mong manh của họ.
Bệnh viện Beika.
Trong căn phòng bệnh nọ, ngoại trừ im lặng, chỉ còn lại tiếng tít tít của máy điện đồ, tiếng tách nhỏ đều đều của giọt nước biển đang truyền vào cơ thể của người con trai đang nằm trên gi.ường bệnh. Lồng ngực anh nhấp nhô lên xuống, dường như đó là dấu hiệu duy nhất của sự sống…
Bỗng nhiên, ngón tay anh hơi cử động, rồi tới đôi mắt đang nhắm nghiền. Ban đầu là một cử động nhè nhẹ, sau đó, đôi mắt hoàn toàn mở ra. Đôi đồng tử xanh biếc mơ hồ nhìn chăm chăm lên trần nhà trắng toát. Anh hơi nâng người, ngồi dậy. Nhìn lướt qua xung quanh một lúc, rồi lại nhìn đôi tay đang băng bó kím mít của mình. Anh đưa mu bàn tay trái lên miệng, dùng răng tháo kim tiêm của ống truyền nước biển ra, rồi lại giật hết dây của máy điện đồ ra khỏi người. Anh mệt mỏi bước xuống gi.ường, động tác hơi nặng nề. Liếc nhìn cái điện thoại để trên bàn, anh cầm lấy, rồi xoay người, rời khỏi phòng bệnh.
Anh cứ đi, đi mãi. Mặc kệ trời đang mưa tầm tã, mặc kệ những ánh mắt như đang nhìn người điên hướng về phía anh, mặc kệ máu đang loan ở lớp băng trắng trên tay vì động tác giật kim quá thô bạo, mặc kệ bộ đồ ướt sũng làm anh lạnh, mặc kệ tất cả mọi thứ trên đời này…
“Các người trông bệnh nhân cái kiểu gì mà để cậu ấy đi không ai hay biết vậy hả?”
Tiếng quát của thanh tra Megure làm hai anh cảnh sát trẻ tuổi cúi đầu sợ hãi. Hai người chỉ vừa mới rời khỏi vị trí canh gác trước phòng bệnh để đi mua đồ thôi mà, ai dè đó lại lúc Shinichi tỉnh lại.
“Camera ghi nhận là cậu ấy đã đi ra khỏi bệnh viện rồi ạ, cũng chẳng mang theo ô hay bất cứ vật gì có thể che mưa cả.” Cô y tá nói, vẻ mặt hơi áy náy. Dù gì, đây cũng là lỗi của bệnh viện.
“Trời ơi, phải làm thế nào đây…?” Yukiko lo lắng lên tiếng, “Thằng bé còn bệnh mà lại dầm mưa như vậy…”
Trong lúc vô tình, bà lại lướt ánh nhìn qua chiếc bàn để đồ, và rồi ngẩn ra. Điện thoại… Sáng nay bà còn thấy điện thoại của Shinichi để trên bàn mà, sao bây giờ lại biến mất rồi?
“Điện thoại! Bé Shin có mang theo điện thoại!” Bà hét lên mừng rỡ. Tuy không rõ anh mang theo điện thoại làm gì, nhưng bà vẫn thấy an tâm hơn một chút. Vội lấy điện thoại trong túi xách ra, nhấn một hàng số đã sớm quen thuộc, bà đưa lên tai chờ đợi. Nhưng... máy bận?
“…Sao lại như vậy?”
“Shinichi tắt máy sao?” Yusaku đứng bên cạnh im lặng nãy giờ cũng cất tiếng hỏi.
“Máy bận. Bé Shin đang nói chuyện với ai đó.” Yukiko nhìn điện thoại với vẻ ngờ vực, chẳng lẽ anh đi ra ngoài, để nói chuyện điện thoại…?
Yusaku cầm lấy chiếc điện thoại từ tay Yukiko, ông vừa định bấm gọi lại thì một dòng chữ đã thu hút sự chú ý của ông. Dòng chữ nhỏ ở góc trái trên cùng màn hình, dòng chữ báo ngày tháng…
Ngày 4 tháng 5.
Yukiko cũng nhìn thấy, bà kinh ngạc che miệng, “Sinh nhật bé Shin...”
Tiếng mưa bên ngoài ngày càng lớn hơn…
Shinichi dừng lại ở công viên Beika. Ánh mắt vô hồn nhìn cảnh vật quen thuộc trước mắt, trong lòng lại hơi đau…
Chỗ này, anh và Ran chỉ mới đến hai tuần trước. Bây giờ, cảnh còn, mà người đã mất…
Shinichi chọn một chiếc ghế trống gần đó ngồi xuống. Kí ức ngày mưa hôm đó lại hiện về, vô cùng rõ rệt. Cũng trong làn nước xối xả của thiên nhiên, anh và cô cùng chơi ở đây thật lâu, cùng nói thật nhiều chuyện, cùng làm thật nhiều điều. Rồi trong một phút im lặng, anh và cô đã có một khoảnh khắc thật ấm áp…
(*)
“Reeng… reeng… reeng”
Tiếng chuông điện thoại vang lên, tuy bị lấn át bởi tiếng mưa nhưng anh vẫn có thể nghe được. Lúc nãy, khi quyết định đi ra khỏi bệnh viện, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào anh lại cầm theo điện thoại. Hình như, có một điều gì đó… đang chờ anh…
Shinichi lấy điện thoại ra, nước mưa cứ rơi xuống thấm ướt cả màn hình làm anh hơi khó thấy. Anh bèn cầm điện thoại đi tới một chỗ dưới bóng cây để trú. Lấy tay lau màn hình, để rồi sau khi nhìn thấy số điện thoại gọi tới, tim anh như lạc mất một nhịp.
Cuộc gọi đến
Ran kawaii ^~^
Trả lời Từ chối
“Này, cậu làm gì điện thoại tớ vậy?”
Shinichi giơ tay định đoạt lấy cái điện thoại của mình trên tay Ran thì bị cô đạp cho một cái, trừng mắt nhìn anh.
“Baka~ Tớ đang lưu số điện thoại của tớ trong điện thoại cậu.”
“Tớ đã lưu rồi mà. Tên Ran đó!”
Ran hừ mũi, “Tên quá đơn giản. Cậu thật tầm thường!”
Shinichi: “…”
“Vậy cậu lưu tên tớ trong danh bạ là gì?”
“Shinichi baka.”
Shinichi: “…”
Mãi một lúc sau, Ran mới hài lòng đưa lại cho Shinichi cái điện thoại. Liếc nhìn số của cô bạn mình, thấy hai chữ “Ran kawaii” đập ngay vào mắt, sau đó lại là biểu tượng mặt cười đáng yêu “^~^”.
“Sặc.”
“Sau này cấm đổi nhé.” Ran đứng dậy, phủi tay, ung dung bước đi.
Shinichi: “…”
Đúng vậy, cho đến giờ, anh cũng chưa từng đổi lại tên cô trong danh bạ.
Chỉ là, bây giờ, cô… đang gọi cho anh?
Sau khi xác định không phải mình nằm mơ, anh run run đưa tay nhấn chữ “Trả lời”, sau đó đưa lên tai.
Im lặng.
Mãi một lúc sau, mới có một giọng nói nhỏ xíu vang lên, “Shinichi…”
Shinichi giật mình trong phút chốc, Ran?
“Ran? Cậu đang ở đâu vậy? Cậu trốn đi đâu mấy ngày nay vậy hả?”
Bên kia dường như không ngạc nhiên vì tâm trạng của anh, lại tiếp tục nói, giọng nói rất vui vẻ, “Tớ là Ran này~ Shinichi có đang nghe không đấy?”
“… Tớ biết cậu là Ran mà. Cậu đang đùa với tớ đấy à?”
“Đừng tưởng là tớ gọi thật nhá, đây là dịch vụ gửi cuộc gọi trong tương lai đấy. Nên cậu đừng nói gì cả, chỉ im lặng nghe tớ nói thôi. Hiểu không? Vì cho dù cậu có nói, tớ cũng không nghe được đâu.”
(**)
Shinichi sững người, hy vọng trong anh lại bị bóp chết một lần nữa. Phải rồi, anh rõ ràng đã tìm thấy móc điện thoại của cô ấy mà, cô ấy rất thích cái móc đó, không thể nào tháo ra được. Đó, không phải Ran… Không hẳn là vậy! Đúng là cô ấy, nhưng, là cô ấy trong quá khứ…
Anh không làm theo yêu cầu của cô, vì biết đâu sau này, cô sẽ không gọi cho anh nữa…
“Ran, cậu đang ở đâu vậy? Trả lời tớ đi…”
“Tớ đang ở trong phòng cách âm để gọi điện cho cậu này. Từ đây có thể nhìn thấy cậu đấy! Sao cậu không sử dụng dịch vụ nhỉ? Cứ đứng nhìn cái gì ấy, hay là nhìn cô nào bên đường rồi?” Giọng nói thoáng chốc trầm xuống, ngữ điệu giận dỗi, “Đúng là vậy thì cậu chết chắc với tớ rồi.”
“… Tớ chỉ nhìn cậu thôi…”
“Được rồi được rồi. Bỏ qua đi. Cậu có biết tớ gọi cho cậu vào ngày hôm nay để làm gì không? Haha, chắc là lại quên rồi chứ gì! Để bổn cô nương nói cho cậu biết vậy! Hôm nay, là sinh nhật cậu đấy. Cậu tròn mười bảy tuổi rồi nhé. Happy Birthday~…”
Sau đó là bài hát Happy Birthday nổi tiếng được thể hiện qua chất giọng ấm áp của Ran.
Shinichi áp chặt điện thoại vào tai, im lặng nghe cô hát.
“Nè, đừng có mà chê đấy nhé!!! Tớ chắc chắn là tớ hát hay hơn cậu á.”
Shinichi bật cười, nụ cười chua chát, “Tớ biết.”
“Hưm…” Đầu dây bên kia có vẻ hơi đắn đo, “Tớ chưa mua quà cho cậu nữa. Nhưng chắc là buổi sáng hôm nay tớ đã dẫn cậu đi chơi rồi nha~ Vui không? Tớ cũng không biết là vui hay không vì hai ngày nữa mới là hôm nay mà.” Lại cười khúc khích, “Chàng trai, lớn rồi, chúc cậu ngày càng học giỏi… mà thôi, cậu giỏi lắm rồi, không cần giỏi hơn. Phá án thì phá án nhưng phải lo cho sức khỏe của mình. Cậu hay bỏ buổi sáng, tối lại thức khuya… Thế là không được, biết chưa? Nếu cậu còn ốm hơn nữa thì tớ sẽ rút xương cậu luôn ấy. Haha…”
Shinichi mỉm cười lần nữa, “Ngốc ạ, tớ biết rồi.”
“Ôi, chắc là dừng lại ở đây thôi. Nhìn mặt cậu ngoài kia kìa, chờ đợi đến cau có rồi. Này, mai mốt cũng không được thế, sẽ già nhanh lắm. Thôi, tạm biệt nhé~! Mai gặp, Shinichi baka~… Tút…tút…”
“Ran!” Shinichi hét lên.
Thế nhưng, đầu dây bên kia, đã cúp máy.
Anh vội bấm nút gọi lại, thế nhưng trả lời anh, không phải là giọng nói đáng yêu ban nãy, mà là một giọng nói lạnh lùng, “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”
Sau đó, lại có âm báo tin nhắn.
Từ tổng đài.
“Chào bạn. Số máy xxxxxxx đã sử dụng dịch vụ của chúng tôi để gửi tới bạn một điều gì đó trong ngày hôm nay. Chủ nhân của số máy này đã đăng kí vào ngày 1 tháng 5 để gửi cuộc gọi ghi âm tới bạn vào ngày hôm nay – 4 tháng 5. Bạn có bất ngờ với điều người kia vừa nói? Mong các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ chúng tôi. Xin cảm ơn đã sử dụng dịch vụ.”
Shinichi thẫn thờ ngồi phịch xuống, chiếc điện thoại trên tay dần rơi xuống, lún vào mặt đất, lấm lem bùn.
Phải rồi, cô ấy sao có thể gọi điện thoại được nữa?
Cô ấy dặn dò mình rất nhiều điều, phải chăng… là do định mệnh?
Phải chăng…
Shinichi lắc đầu, anh không muốn nghĩ nữa.
Vậy là, từ hôm nay, anh phải đi học về một mình, buổi sáng không còn ai đánh thức anh, không còn ai nhắc nhở anh phải ngủ sớm, không còn một cô bạn thanh mai trúc mã, không còn người ngồi trên hay quay xuống hỏi bài anh, không còn là một cặp đẹp đôi nhất trường do mọi người trêu đùa…
Không còn gì cả…
Không đúng! Không phải như vậy!
Từ trên gò má của chàng trai nọ, xuất hiện một giọt nước trong suốt chảy xuống, mang theo vị mặn của nỗi đau…
Không đúng!
Tất cả, đều là dối trá!
--*--
(*) Chi tiết này nằm ở chương 6.
(**) Chi tiết này nằm ở chương 7.
--*--
Buồn
Có phải là rất buồn không?
Vậy là ta đã thành công sao
Viết lách là đam mê… :x
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ :x
<3 <3 <3