Chap 1

Rào rào rào...
Cộp cộp cộp!
Cạch!
"Đồ uống đến rồi, chúc quý khách ngon miệng!" Ran cười nhe cả lợi, hơi cúi đầu rồi quay lưng định bước đi
"Này." giọng nói quen thuộc như sợi xích sắt kéo Ran lại. Cô lặng người một lúc, cố để cơ miệng dãn ra thành một nụ cười giấu đầy tà khí.
"Không quay lại sao?" chất giọng nghiêm như súng chặn đứng luồng ám khí đang tỏa ra từ cô. Ran đưa tay vén cọng tóc bên má lên vành tai rồi xoay người nói, răng lợi bị bặm đến bấy nhầy
"Vâng! Quý khách có gì không vừa ý sao?" tiếng răng nghiến ken két bị át đi bởi sự ồn ã xung quanh. Noriko đưa ngón út lên chỉnh lại gọng kính, chân gác, tay khoanh, ánh mắt sắc như dao nhẹ nhàng cứa thủng da mặt của Ran.
"Miệng ly, dấu vân tay. Thành ly, không đúng chuẩn mực nước. Miếng lót cũng không để ngay ngắn. Cô, thật sự đang làm gì ở đây vậy?"
Noriko hất mắt về ly nước trái cây trên bàn, miệng không ngừng xả những lời chắc nịch như súng liên thanh, về những "chuẩn mực của xã hội". Ran đứng im thin thít như cún cụp đuôi, nhìn cô gái đang xoay xoay lọn tóc vàng của mình.
Một giây... Hai giây... Ba giây...
Pực!
Phụt...!
Đầu Ran như chai sâm panh bị bật nắp rồi như có cột núi lửa đang ùng ùng phun trào. Vài sợi tơ đen nhánh trên đỉnh đầu chợt lổm nhổm dựng ngược như điện giật. Ánh mắt tóe lửa nổ lép bép, miệng như con rồng khà lửa bốc khói ngùn ngụt.
Tạch...! Xì! Cái đầu bốc hỏa bỗng như trái bóng bị chọc thủng, cô xịu mặt
Phù! Bình tĩnh, bình tĩnh nào Ran. Đó chỉ là con nhỏ xí quách luôn lên mặt dạy đời người khác. Mày không cần bận tâm làm gì. Aizz~ Con nhỏ này đúng là sướng từ trong trứng sướng ra mà, luôn coi mình là cái rốn của vũ trụ. Để rồi đến một ngày, hãy xem ta di ngươi dưới gót giày thế nào nhé Nori-chan~~
Ran siết chặt tấm Menu trong tay, nhìn Noriko trối chết cùng những suy nghĩ chết chóc đến rợn. Khóe môi khẽ giật giật vài cái như nụ cười của ác quỷ.
"Cô đang phê đấy à?" Noriko chớp mắt, huơ huơ tay trước mặt Ran
"T...tôi...tôi làm sao!" Ran như bị giật kinh phong, tỉnh khỏi mộng hồng "Mà...Nori-chan này..."
"Noriko."
"No...Noriko, chỉ là...cậu thấy đấy, tôi bận đến thế mà, ba đầu sáu tay cũng không làm xuể. Tôi biết cậu ưa sạch sẽ nhưng mà..." Ran chắp tay cầu xin cô gái tóc vàng, song nhanh tay chỉnh sửa ly nước trên bàn lại cho hợp với ý bà hoàng
"Vậy nên, tha cho tôi lần này nhé? Ly trái cây này, coi như tôi tặng cậu, nha?" Ran phồng má, chớp chớp mắt, tay xoa đi xoa lại đến bỏng rát.
"Được thôi. Dù sao tôi là người có tâm, cái đám bẩn mắt mà cậu vác về cũng cần tiền mà. Lần này, coi như tôi cho qua." Noriko khẽ rung chân, nhếch mép vẻ mỉa mai rồi cầm chiếc túi xách toan đứng dậy
"Cô...cô làm gì vậy!" Ran cúi gằm mặt, rồi như võ sĩ được hồi sức vươn tay nắm chặt hai thành ghế khiến Noriko không thể đứng dậy được. Cô dí sát mặt vào gương mặt đang nhỏ giọt mồ hôi vì kinh ngạc kia, Ran hằm hè gằn giọng từng tiếng
"Đừng động đến San và mọi người." ánh mắt như mảng băng lạnh đâm thủng con ngươi của Noriko. Tiếng nhếch mép hờ hững thoát khỏi khuôn miệng bôi son đỏ kia, Noriko nhìn lại Ran bằng nửa con mắt vẻ chế giễu.
"Làm sao? Cô là "mẹ" của đám chó hoang đó mà. Chỉ giỏi lo việc bao đồng, có thời gian thì lo chăm chút cho kết quả học tập của mình đi, cùng lớp với cô...thật mất mặt!" nói rồi nhỏ đẩy Ran sang bên khiến cô loạng choạng, miệng lộ rõ nụ cười đểu
"Chủ với chó, toàn đám dơ bẩn!" tiếng lẩm bẩm của nhỏ được gió đưa đến tai cô.
"Chẳng phải đỡ hơn đứa ăn bám như cậu sao?" Ran cắn chặt răng, nuốt thứ gì đăng đắng đang nghẽn nơi cuống họng. Bất ngờ cô xoay người ghì chặt lấy vai Noriko, môi khẽ thốt ra lời đay nghiến.
Rào...!
Ly trái cây đang yên vị trên bàn bỗng bị nhỏ chụp lấy, hất thẳng vào mặt cô. Cửa tiệm náo nhiệt như bị hút mất chân không, im lặng như tờ. Những con mắt tò mò dán chặt vào thân ảnh của hai cô gái trẻ, nhất là cô nàng đang ướt như chuột lột kia. Noriko siết chặt nắm tay, mắt trợn lên như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Cố kiềm chế cơn giận, nhỏ lại đưa ngón út lên chỉnh lại gọng kính đang méo xệch. Nở nụ cười khinh khỉnh nhìn Ran như con nhặng xanh dơ bẩn. Ánh mắt vẫn hằn lên gân đỏ nơi tròng trắng như sắp toét cả ra.
"Xin lỗi, xin lỗi, thật sự xin lỗi quý khách ạ. Nhân viên của tôi có gì không vừa ý, tôi thay mặt xin lỗi ạ!" quản lí cửa tiệm chạy sộc đến, lôi đầu Ran cúi gằm xuống đất, tuôn ra một tràng không ngừng.
"Sa thải cô ta hoặc tôi cho cửa tiệm này giải tỏa." Noriko nói chắc như đinh đóng cột, nhỏ gườm gườm cái đầu ướt nhẹp đang chúc xuống kia rồi hừ mũi bỏ đi.
"Cô, lại gây ra chuyện tày trời nào thế hả!!" chờ con nhỏ kiêu hãnh kia khuất bóng, ông quản lí dần dần thừ người rồi ngẩng mặt lên tía lia xung quanh. Thở dài một hơi, bao nhiêu cơn giận mà ông tích tụ không ngần ngại xả tất nơi trung tâm cửa tiệm.
"Là cô ấy đã xúc phạm tôi trước ạ!" Ran lù đù, cắm mặt như chông dưới đất. Nước nhỏ lõng thõng trên sàn
"Khách hàng là thượng đế, cô chưa nghe tôi nói bao giờ sao!" ông quản lí tay chống, tay nghiêng, trán nổi đầy gân xanh gân đỏ tưởmg chừng bao sợi thần kinh giận dữ đang tróc từng lớp vảy
"Nhưng tôi cũng có lí của mình chứ ạ!" giọng nói đầy phẫn nỗ nay xen lẫn sự yếu ớt cùng tiếng run nhè nhẹ.
"Quá đủ rồi! Cô biến cho khuất mắt tôi! Đừng bao giờ quay lại nữa, cô bị sa thải, rõ chưa!!"
Ran đứng như trời trồng giữa ngàn cặp mắt thương hại. Nước mắt chợt tuôn, rơi lã chã trên gò má... Cô khóc.

Sa thải! Sa thải! Sa thải!!!
"Sa thải cái quái gì chứ! Tưởng bổn cô nương đây khoái vào làm ba cái nơi cóc ghẻ thế à!"
Hai cái chữ sa thải cứ quay mòng mòng quanh đầu khiến Ran tức giận khua tay khua chân rủa xả. Miệng cứ oang oang lồng lộn khắp con hẻm. Bước chân loạng choạng hết ngả sang phải rồi nghiêng bên trái. Mặt mày đỏ bừng nồng nặc mùi rượu
Ức... ức... ức...
Tiếng nấc của đứa con gái say xỉn khiến người qua lại cũng phải tặc lưỡi lắc đầu. Cố lết cái thân mềm nhũn lần mò tìm nhà, Ran huơ tay chân khắp nơi. Ánh trăng rẽ lá soi xuống mặt đất ánh sáng bàng bạc nhẹ như sa tanh bao phủ khắp nơi. Gió lạnh hiu hiu thổi cuốn theo lá cây khô. Dường như với cái con người như trúng gió độc đó sẽ chẳng bao giờ lạnh nổi.
Ợ! Tới nhà rồi.
Moi móc khắp túi tìm chiếc chìa khóa, Ran như người già lẩm cẩm nhíu mặt nheo mày soi chỗ tìm chìa. Suýt nữa thì vấp phải bậc cửa, mặt cô đỏ gay như vừa ăn ớt chín, mắt lờ đờ muốn cụp cả vào.
Ức... ức... ức...
"San à~~~" cô cất tiếng gọi nhão như cháo, đung đưa hai cái tay mềm oặt, lần này cố lê cái vai vào nhà trong.
- Này, cô đi đâu vậy hả! Tôi đói rồi, mau cho tôi ăn đi. - San đang ểnh bụng giữa nhà, bỗng nghe tiếng ồm oàm ngoài cửa liền ngoe nguẩy đuôi chạy ra
- Chán cô thật! Lại uống rượu đấy à? - nhìn cái mặt đỏ lựng đang lê xác về phía mình San thở hắt ra ngao ngán
"San a~~" cô giật thọt một tiếng rồi tỉnh cả ngủ nhào đến ôm chầm lấy chú cún lông trắng chấm nâu kia
- Rồi rồi, cho tôi ăn, cho tôi ăn đi.- San thừ người, kêu cứu trong vô vọng. Ran vuốt lấy vuốt để, cưng nựng San như con búp bê nhỏ. San mặt mày cứ thất thiểu mỗi khi Ran dí cái mặt nồng rượu vào mình.
"À! Hình như tôi chưa cho cậu ăn! Hôm nay sẽ là món thịt khoái khẩu của cậu nhé~" Ran cười toe, miệng nói mà cứ kêu ưng ức
- Đúng rồi, đúng rồi! Là món thịt ấy đấy, mau lấy nhanh đi! - San ngoe nguẩy đuôi phấn khích, mắt sáng lấp lánh nhìn Ran đang chồm người với lấy hộp đồ ăn trên kệ
- Mở! Mở ra mau đi! - San thè lưỡi như muốn nhảy tưng khắp nơi nhìn hộp thịt trong tay Ran
"Cái...cái này..." cô chọc chọc miếng mở nắp vài cái rồi lặng thinh.
- Này con người, cô làm sao thế? Ngủ rồi sao? Khoan đã, thịt của tôi! Mở ra đã rồi hẵng ngủ! - San sủa lên vài tiếng the thé rồi hếch mũi về tay Ran, cậy cậy hộp thịt
- A~~ thịt của tôi~ - San méo mặt thầm khóc than. Chợt Ran nhổm dậy như người bị mộng du, vòng tay ôm lấy cục thịt bông trước mặt rồi lăn ra khò. Không thể ngọ nguậy nổi, San đành nằm im chịu trận với cái miệng đang khò mùi hắc xì dầu này
"San à~~"
- Ngủ. Nhắm mắt, đừng mở nữa cho tôi nhờ. Chìm vào giấc ngàn thu hộ tôi luôn đi. Cô quy tiên về suối vàng cho tôi khỏe cái~ - Nhìn cái miệng nhép nhép ngon lành chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, San gục cằm lên tay cô
"San à, hôm nay có người nói cậu là chó hoang đấy. Đúng là đồ đáng ghét, cậu còn tôi mà, phải không San..." Ran lẩm bẩm, mắt vẫn nhắm nghiền, chìm vào cơn men như đám khí đen đặc đang phủ lấy cô. San trầm ngâm, đôi mắt khẽ cụp xuống nhìn khuôn mặt nhỏ thó đầy mùi nước trái cây kia. Đang ngập trong mớ suy nghĩ mông lung, bỗng...
Ợ...!
- Ược! Mùi rượu! Cô uống gì mà lắm thế hả! - Ran thả mưa phùn nhằm trúng hồng tâm là mặt cậu, San lắc lắc cái đầu bông, lông trên đầu dựng đứng lên, bao suy nghĩ như sợi dây căng quá khổ, đứt phạch
"Tôi yêu cậu, San... Yêu cậu nhất... " Ran lại lẩm bẩm mộng du
- Giời ạ! Ngủ đi, đừng tỏ tình! Tôi và cô không đến được với nhau đâu! - San lại ngao ngán kết thúc mối tình đầy ảo tưởng
Ở khóe mắt đỏ hoe, bỗng lăn dài giọt nước trong như pha lê, nóng hôi hổi. Hai giọt, ba giọt tư rồi thành hàng dài.
- Này con người, hôm nay đã xảy ra chuyện gì khiến cô khóc cả trong mơ thế...
San lặng lẽ nheo mắt nhìn cô, nhẹ nhàng cuộn người thành cục bông tròn rồi rúc vào lòng Ran, tựa đầu lên tay cô, mắt lim dim hây hẩy rồi nhắm tịt. Buổi đêm tĩnh mịch chỉ nghe gió rít qua khe cửa. Không gian trở nên ấm sực!
Cả hai chìm vào giấc ngủ...

End chap 1