Chap 10
Một phần của........... hồi ức
Tình đơn phương...........là yêu trong thầm lặng......
Không cưỡng cầu.....chỉ đơn giản là..........
Mong người ấy hạnh phúc......!!!!
Part 1 *
Phía đằng đông, bóng mặt trời dần ló dạng sau ngọn núi Phú Sĩ vững chãi. Những tia nắng đầu ngày vẫn dịu dàng như mọi hôm, vẫn chan hòa và ấm áp, nhưng mang chút gì đó bình yên. Một ngày mới lại bắt đầu!!!
Trên hành lang tầng 2 của biệt thự nhà Kudo, cánh cửa số được mở toang, đón những luồng gió đầu xuân mát rượi, thoang thoảng mùi thơm của đất trời, hòa quyện với hương thơm ngào ngạt của những đóa hoa phong lữ xinh xắn.
Cạnh lang cang, hình ảnh chàng trai với đôi mắt màu trời sâu thẳm, như cố che đậy một nỗi buồn nào đó. Anh suy tư, đôi mắt nhìn thẳng lên bầu trời xa tít, khẽ nhớ thương hình bóng một cô gái vốn đã không còn tồn tại. Anh nhớ cô? Phải, nhớ rất nhiều….
Những tia nắng mai vàng óng khẽ chạy đùa trên từng cánh hoa phong lữ xinh xắn, mềm mại như lụa, làm chúng thêm phần lộng lẫy.
Flash back
- Nè Asami, em có thích hoa hồng không? - chàng trai nhìn thẳng vào đôi mắt của người con gái đối diện, gương mặt thoáng ứng đỏ.
Trước câu hỏi kì lạ kia, lúc đầu tuy có chút bất ngờ, nhưng cô không nói gì, chỉ nhìn vào ánh mắt cương nghị của anh, sau hồi lâu mới lên tiếng:
- Không! - cô gái nở một nụ cười bí ẩn, rồi quay sang làm tiếp công việc đang dang dở.
Shinichi đứng đó, nghệch mặt ra. Anh thật sự không hiểu. Theo số liệu thống kê của trang web mà anh đọc ngày hôm qua, thì tất cả phụ nữ đều thích hoa hồng. Nhưng sao cô gái này lại không chứ?! Có khi nào…..Asami không phải là con gái, mà là 1 tên biến thái nào đó giả dạng để lừa tình anh. Nghĩ cũng có thể lắm chứ, anh vừa giàu có lại đẹp trai, mọi người xung quanh đều phải ngước nhìn, đường đường là Tổng giám đốc của Tập đoàn tài chính Kudo.
Anh vẫn bất động, không thể ngố hơn được nữa, gương mặt kéo dài 3 vạch đen.
Bỗng từ đâu một cái đánh trời giáng vào trán khiến Shinichi tỉnh mộng. Một cảm giác rát rát kéo đến dồn dập. Đau điếng!
- Nè, anh làm gì mà đứng ngẩn tò te ở đó vậy, bộ bị trúng tà rồi hả? - giọng nói mỉa mai của Asami khiến ai đỏ tức muốn thổ huyết.
- Asami này…….em…..có phải là con gái không vậy??? - Shinichi e ngại trước câu hỏi có phần…..khác người trái đất của mình.
“
Bụp……..”
Âm thanh chói tay vang lên, thì ra lão già đa nghi Shinichi vừa được “ban tặng” một cú vồ ếch ngoạn mục do ai kia cho. Một cục u to tướng nằm chình ình trên dung mạo tuấn tú.
- Ây da……….!!! Em làm gì vậy Asami??!! - giọng nói oán trách, có phần nhỏng nhẻo của Tổng giám đốc tập đoàn Kudo, thiệt là mất hình tượng a~~~
- Nói cho anh biết, em từng là hoa khôi của trường Đại học Y dược Tokyo, biết bao chàng trai theo đuổi, chiều cao lý tưởng 1m84, số đo 3 vòng 90-60-89. Mặt V-line, mắt 2 mí, mũi cao, hông quả táo. Có đàn ông nào sở hữu thân hình quyến rũ như em không hả??? Hả? Hả?
Shinichi thoáng chút bàng hoàng, không ngờ cô gái này bình thương ít nói vậy chứ, mà mỗi lần chạm vào “nhan sắc” thì như rằng “thỏ con hóa hổ”, đúng là con gái thật là khó hiểu mà. Nhưng giờ mới để ý, quả là thân hình của cô thiệt là nóng bỏng a~~
- Anh có biết anh đang nhìn chằm chằm vào “chỗ nhạy cảm” nãy giờ không hả??!! Muốn chết sao?
Asami giận dữ, lòng khẽ trách thầm: “lão dê già này!!!”. Shinichi cố gắng kiềm chế “máu dê” đang dâng trong người. Lúc nãy không thích hợp để…….có gì để đêm tân hôn tha hồ mà “dòm”.
Anh nuốt nước bọt xuống cổ họng, lắp bắp lên tiếng:
- Vậy….Asami, em thích hoa gì?
- Phong lữ. - câu trả lời gọn lỏn, xúc tích của cô làm anh thêm phần khó hiểu.
- Phong lữ? Tại sao là phong lữ chứ? - Shinichi ngờ nghệch hỏi lại, cùng một dấu chấm hỏi to tướng trên đầu.
Asami cười mỉm, đôi mắt sáng rực như ánh dương, hạnh phúc trả lời:
- Vì hoa phong lữ là biểu tượng của “sự ưu ái”.
Nói rồi cô rời đi, không quên để lại cho anh cái nháy mắt chết người. Bổng một vòng tay ấm áp giữ chặt lấy thân người, anh thủ thỉ:
- Vợ của anh tuyệt vời quá!
Asami không nói gì, chỉ khẽ tựa vào bờ vai vững chãi của anh, nở nụ cười đầy mãn nguyện.
End flash back
Cứ mỗi lần nhìn thấy những chậu hoa phong lữ, hình ảnh người con gái nằm thoi thóp trên vũng máu đỏ tươi vào mùa đông năm nọ lại ùa về. Vết thương lòng lại rỉ máu. Thật khó chịu!
“
ÁAAAAAAAAAAA……………….”
Khung cảnh nên thơ lãng mạn với nắng và gió lại biến thành cái “thảm cảnh trần gian” chỉ trong chốc lát. Tiếng hét của người nào đó vang vọng khắp ngỏ ngách của căn biệt thự rộng lớn.
Shinichi ngay lập tức gác lại những kỉ niệm đẹp đẽ giữa anh và cô qua một bên, chạy ngay lại nơi phát ra thứ âm thanh chói tay ấy.
.
.
.
.
Trước cánh cửa làm bằng loại gỗ quý được sơn màu nâu sang trọng của căn phòng nằm ở góc của hành lang tầng 3 của biệt thự, Shinichi thở hỗn hễn như sắp hết hết Oxi, có lẽ vì chưa ăn gì mà chạy với tốc độ “ánh sáng” như vậy khiến đầu óc khá choáng trong những giây đầu. Sau ít giây thở dốc, anh nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa bước vào bên trong, xem chuyện gì đã xảy ra.
Cánh cửa gỗ dần hé ra, mọi thứ vẫn bình thường, vẫn yên ắng như mọi hôm, không có gì để gọi là bất ổn. Ngoài những lớp bụi lại càng dày thêm theo năm tháng thì có thể nói, căn phòng này chả có gì là lạ.
1s……...2s…..3s……..trôi qua. Mọi thứ vẫn yên tĩnh không một tiếng động.
“
Không lẽ mình chưa già mà bị lãng tai rồi sao?!” - Shinichi nghĩ thầm, lòng có chút bực bội. Anh đã lãng phí 3 giây, à không, hơn cả phút cuộc đời cho cái việc vô bổ này. Phải nhanh chóng rời khỏi đây ngay, nếu còn ở đây giây nào thì anh e là mình sẽ bị điên theo giây đó.
“
Cạch….”
Nghĩ là làm, anh nhanh chóng khép nhanh cánh cửa phòng lại, đang lúc chuẩn bị quay gót rời đi thì bỗng cái âm thanh chói tay ấy lại sồng sộc vang lên, xé toạt cả buổi sáng bình yên với những giây phút lắng đọng tâm hồn của chàng giám đốc trẻ.
Nhiệt độ cơ thể của Shinichi bỗng dưng tăng cao đột biến, nếu không muốn nói là ngang ngửa với nhiệt độ của mặt trời a~~. Kéo theo là hàng loạt triệu chứng phụ như: đỏ mặt, tía tai, sôi máu, hung hăng, thú tính trỗi dậy…...vâng vâng và mây mây….
Gương mặt của anh lộ rõ những đoạn gân xanh, đôi mắt đỏ ngầu giận dữ. Anh quyết tâm phải “triệt hạ” hoàn toàn cái thứ âm thanh quỷ quái này, dám phá vỡ buổi sáng của Tổng giám đốc Tập đoàn tài chính Kudo thì phải trả giá thật xứng đáng a~~.
Shinichi bước đến gần cánh cửa, từ từ xoay tay nắm.
“
Cạch……”
Cánh cửa màu nâu nhạt một lần nữa lại được mở ra, anh nghiêng đầu vào trong, xem xét chuyện gì đang diễn ra. Mọi thứ vẫn im bặt, vẫn yên ắng như cái vẻ lãnh đạm hằng ngày của mình…...thật là biết trêu người mà!!!
“
Cái quái gì thế này?!” - Shinichi thầm nghĩ, lần này anh hạ quyết tâm sẽ rời đi cái phòng quỷ quái này, dù có ai la rách cổ họng thì nhất quyết không lặp lại cái hành động ngu ngốc mà nãy giờ anh đang làm thêm một lần nào nữa.
Bỗng trong ánh mắt đại dương sâu hút, phản chiếu hình ảnh của một vật thể lạ đang phong nhanh về phía anh. Tựa như một tảng thiên thạch với kích thước của tượng Nữ Thần Tự Do đang chuẩn bị đâm sầm vào trái đất. Vật thể lạ ấy bay với tốc độ kinh hoàng…..dự là sẽ có một vụ nổ lớn đây a~~
“
BỐP………!!!!!”
Chuyện gì đến cũng đã đến, mọi chuyện cũng đã xảy ra. E là núi lửa lại một lần nữa dâng trào, chắc chỉ có thần linh mới có thể ngăn chặn.
Ôi thôi! Từ lúc nào mà cái dung mạo ưa nhìn của tổng tài Kudo lại trở nên biến dạng như kia! Uổng cho một đời trai mà! Shinichi suýt xoa đau đớn, muốn cười cũng không được, khóc cũng không xong, chỉ dám nén lệ sau bộ mặt giận dữ.
“
RẦMMMMMM………!!!!!” “ĐÙNGGGGGGGG…….!!!!!” “ÁAAAAAA……!!!”
Hàng loạt những âm thanh chói tay nhất đồng thanh vang dội. Những chú chim sẻ không dám đậu trên những tán cây xanh rì, chim sơn ca thì im bặt chẳng dám hót, ánh nắng ấm áp gi.ường như tặt hẳn. Không gian và thời gian như ngưng lại……
Quay lại với những gì đang diễn ra, trên sàn nhà được làm từ loại gạch men loại 1, có đôi tình nhân, í lộn, đôi nam nữ đang nằm sống soài. Thiệt là ám muội a~~
Cô gái với bộ váy trắng tinh toát lên nét đẹp ngây thơ cùng đôi mắt tím buồn và mái tóc đen dài rối bù, gương mặt xinh xắn co rúm lại, hằn lên những tia máu, vẻ sợ hãi hiện rõ trên mặt cô.
Có lúc cô lại nhảy cẫng lên, không ngừng lấy những gì có sẵn trong tầm tay ném vào một góc phòng. Như có kẻ thù truyền kiếp đang nấp đâu đó trong căn phòng này.
- Hình như cô quên là mình đang nằm trên người tôi thì phải?! - giọng nói lí nhí vọng ra từ vật thể phía dưới thân người Ran.
Lúc này cô mới kịp hoàng hồn, đưa mắt xuống phía dười. À…...ừm…...nói thế nào đây ta? Chính xác là cô đang nằm gọn trên bụng của anh, nhưng có vẻ anh không thích điều này.
Ran vội phóng xuống, hai gò má nóng rang, thật là mất mặt mà! Đừng có nghĩ cô là hồ ly tinh tối ngày chui rủi trong cái rừng gì gì đó để tu tu luyện luyện mà không biết xấu hổ a~~. Cửu vĩ hồ cũng có cái giá của Cửu vĩ hồ chớ!!!
Shinichi đứng dậy, phủi phủi mấy hạt bụi dính trên quần áo của mình. Sau đó, nhìn chằm chằm vào đôi mắt tím kia, như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Anh khẽ nuốt cục tức vào bụng, không hiểu là tại sao mình lại phải ở chung nhà với cô gái xui xẻo này. Chỉ mới có 1 ngày mà biết bao nhiêu là chuyện rắc rối ập xuống đầu. Thiệt là tội cho chàng trai đó!!!
- Cô làm cái quái gì mà lo lối dữ thế?! Bộ ma hiện hình hả??? - anh nói bằng giọng bình tĩnh nhất có thể.
Ran nhanh chóng đáp lại câu nói của anh:
- Ma cái gì mà ma! Nó còn đáng sợ hơn cả ma, nó là chu……. - cô im lặng, mặt xanh lét.
- Á!!!!!! CHUỘT!!!!!!!!!!!!!!!! - vừa dứt câu, Ran bay thẳng lại ôm anh, hai mắt nhắm nghiền, miệng không ngừng chửi rủa, chẳng khác gì một đứa bé cả.
- Xuống ngay!!! - Shinichi nghiêm giọng.
Cô vẫn nhắm chặt mắt, vòng tay không vì thế mà nới lỏng, vẫn ôm chặt lấy anh, như tìm kiếm một chỗ dựa.
- Anh đuổi cái con gớm ghiếc ấy đi cho tôi!
- Con gì????
Ran chỉ tay vào góc của căn phòng. Oa! Thì ra là một anh chuột đẹp trai, tóc vuốt vuốt keo, đẹp trai mới có nhiều đứa yêu, đang chạy qua chạy lại, khiến ai đó khẽ rùng mình, không dám mở mắt ra nhìn dù chỉ một lần a~~.
- Anh thấy chưa? Đuổi nó đi đi! - giọng cô lí nhí.
10 phút sau
Nắng đã lên cao, những tia nắng vì thế cũng bắt đầu gay gắt hơn. Bầu trời trong xanh cùng những đám mây trắng xốp lả lướt trôi.
Tại biệt thự nhà Kudo, tiếng cười hả hê lớn đến nỗi mọi người ngoài phố cũng có thể nghe thấy.
Số là chủ nhân của căn biệt thự vừa phát hiện ra một tin cực kì vui, cười đến đau bụng, chảy nước mắt, lăn xuống ghế mấy lần mà vẫn không hết mắc cười.
Thì ra cái cô gái tự cao tự đại mà anh cho “sống nhờ” lại sợ một con vật nhỏ bé, mang tên là “chuột”. Shinichi không thể nào quên được cái ánh mắt tím long lanh như cảm phục anh sát đất khi mang con vật đó ra khỏi nhà. Ôi! Càng nghĩ lại càng mắc cười mà!
Ran ngồi đối diện, bực tức vô cùng. Thắc mắc không biết lão già ngồi đối diện có mắc hội chứng tâm lí nào đặc biệt không mà cười như thằng dở hơi í! Đẹp trai mà khùng, uổng dễ sợ!
Mà mỗi lần nhớ lại hình ảnh con chuột bẩn thỉu chạy quanh người khi cô ngủ say thì Ran không khỏi rùng mình.
- Tôi không ngờ là cô sợ một con chuột bé xíu luôn đó. - giọng anh mỉa mai.
Ai bảo cô sợ chuột chớ, tại vì lúc còn là một tiểu hồ ly, cô bị một con chuột khổng lồ cắn đuôi nên sợ nó tới bây giờ thôi.
Mà cái tên bệnh hoạn này, có gì mắc cười nức nẻ dữ thế.
- Anh im ngay cho tôi! - Ran giận dữ quát lớn. Nhưng không vì vậy mà tên kia dừng cái trận cười quý giá này lại. Sao mà cô muốn cho hắn ăn 1 chưởng quá đi mất!
Mãi lúc sau, hắn mới định thần lại. Tạm ngưng cười chế nhạo cô nữa! Shinichi nhanh chóng bước lên lầu, tiến về phòng ngủ của mình, lấy cặp để chuẩn bị đến công ti. 9 giờ anh có cuộc họp với đối tác mà giờ đã 8 giờ 45 mà vẫn còn ngồi đây ngắm mưa bay.
Shinichi lao ra chỗ chiếc xe Audi sang trọng, không quên để lại cho Ran lời nhắn:
- Cô ở nhà đi, thức ăn một lát nữa sẽ có người mang đến. Không được phá phách, không được ra khỏi ngoài. Tối tôi sẽ về.
Ran nhìn theo bóng chiếc Audi khuất dần sau cánh cổng lớn. Ngoài ra, còn thấy bóng một đội vệ sĩ ai nấy cao lớn, đứng gác trước cổng.
Shinichi nói:
- Không cho cô ta ra ngoài khi không có lệnh của tôi.
End part 1
(Hoa phong lữ - hình ảnh minh họa)
oOo Note
oOo:
- Sau thời gian dài trốn nợ, ta hụp lên trả nợ cho đời, với cái part dài bằng 1 chap
- Ai đọc xong mà bị đau mắt thì không phải lỗi của ta nghe chưa
- Nhớ để lại like hoặc com để au biết bạn đã đọc nó.