- Tham gia
- 27/6/2015
- Bài viết
- 198
Chap mới ra lò đây mọi người. Chap nóng hổi vừa thổi vừa đọc đê..... Mọi người đọc cẩn thận phỏng mắt nha.
Tuyết vẫn cứ rơi. Đã đến lúc cậu phải học cách chấp nhận sự thật. Đối mặt với khó khăn để hoàn thiện bản thân mình. Shinichi thở dài ngao ngán trước mấy chiêu trò rẻ tiền của bà Yukiko – mẹ cậu và thằng bạn thích lo chuyện bao đồng kia. Shinichi nhấc từng bước chân nặng trĩu về phía có một người con gái đang nhìn theo anh với ánh mắt hả hê. Dây thần kinh tức giận của Shinichi được dịp hoạt động hết công sức. Sáu tháng tới mình sẽ phải sống ra sao đây?
Thoáng chốc, cả thân hình rắn chắc của cậu đã nằm gọn trên chiếc ghế sofa ở phòng khách, tay trái nâng một tách cà phê đặt nhẹ lên miệng, tay phải cầm một tờ báo buổi sáng có các thông tin chứng khoán, xã hội,…Cậu đặt tách cà phê trở lại lên bàn, mắt liếc qua xem cô gái kia đang làm gì, miệng không kiềm chế được giật giật vài cái khi trông thấy cô đang nằm dài trên chiếc ghế và hai mắt khẽ nhắm lại. Chắc là cô ta đã ngủ?
Shinichi đứng thẳng dậy, định bụng là xem cô có ngủ thật không. Khi cậu bước đến, một gương mặt kiều diễm đập thẳng vào ánh mắt đại dương kia khiến cậu không kiềm chế được chạm nhẹ vào một bên má hồng hào của cô. Nước da trắng trẻo cùng nhan sắc đọng lòng người của Ran khiến hắn không thể nào thoát ra được. Vẻ đẹp ma mị đầy bí ẩn của cô làm cho người khác chỉ muốn chiếm hữu và khám phá.
Bàn tay Shinichi vẫn nhẹ nhàng dịu dàng chạm lấy gương mặt xinh đẹp ấy mà không biết cậu đã vô tình làm cho ai kia tỉnh giấc. Ran chụp lấy bàn tay ấm áp của Shinichi khiến hắn ta giật thót tim, định quay người đi đánh trống lảng nhưng cậu đã bị một lực khá mạnh giữ lại. Bàn tay cô lạnh lẽo không một hơi ấm giữ lấy cánh tay rắn chắc kia, khuôn miệng nhỏ nhắn khẽ thốt lên:
- Anh…….
Ran vừa nói vừa kề sát mặt mình vào mặt hắn. Khoảng cách rất gần. Từng hơi thở của cô phả vào gương mặt điển trai làm ai kia phút chốc loạn nhịp. Shinichi có thể cảm nhận bản thân đang rơi vào cái bẫy của cô nhưng không tài nào thoát ra được. Lý trí lên tiếng nhưng trái tim chặn lại. Đôi mắt thạch anh tím như thôi miên hắn, càng nhìn sâu càng bị thu hút. Khả năng chống lại cám dỗ của cậu bây giờ chỉ là con số 0.
Khoảng cách giữa họ ngày càng gần hơn. Gần hơn và……gần hơn nữa. Shinichi có thể thấy được từng đường nét hoàn hảo trên gương mặt cô. Trái tim cậu như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Đôi mắt màu xanh dương cương nghị dần nhắm lại một cách chậm rãi. Cánh tay cậu đưa lên như muốn chụp lấy tấm lưng nhỏ bé của cô.
Nhưng…..
Đời đâu đẹp như mơ……
Mọi chuyện chấm dứt bằng một câu nói phũ phàng kèm theo một nụ cười ranh mãnh của cô:
- Anh đừng có mà tưởng bở, đồ đầu đất. – Ran khựng lại, cô đưa mắt nhìn cái tên đối diện đang chu môi trợn má mà lòng cười khuây khả, hắn đã lọt vào cái bẫy “mỹ nhân kế” của cô một cách ngoạn mục.
Cậu như vừa lạc vào chốn bồng lai rồi lại bị đá xuống địa ngục trong phút chốc. Nhận thấy bản thân bị lừa, lòng như muốn nổ tung vì tức giận. Shinichi đứng nhìn ai kia đắc thắng cười sặc sụa mà đầu như bốc khói. Gương mặt điển trai chết người ấy giờ xám xịt như một tảng mây đen ngồm. Cô ta ngừng cười một lát, quay người sang phía Shinichi, trưng vẻ mặt vô phần đáng ghét:
- Có vẻ anh rất thích hôn tôi nhỉ?
Câu nói nhỏ nhưng có tính sát thương rất cao. Báo hại cậu gần như chết vì vỡ mạch máu. Còn cô gái kia miệng thì cười đắc thắng. Vẻ mặt rất chi là đáng ghét.
Ran quay lưng đi để lại một thân ảnh phía sau đang bốc cháy ngùn ngụt. Nhưng cô chỉ mới bước được vài bước chân thì bỗng có một lực rất lớn nếu lấy cánh tay nhỏ nhắn mềm mại, Ran choàng người quay lại thì bị một bàn tay to lớn giữ lấy mặt, một hơi ấm đặt nhẹ lên môi. Mùi hương bạc hà liên tục lan truyền khắp cơ thể mong manh của cô.
Vài giây đầu, Ran như một bức tượng sáp. Cô đứng bất động, đầu óc bé nhỏ bắt đầu đình chỉ hoạt động, chất xám bốc hơi hết ra ngoài.
Vài giây sau, Ran cố gắng gặng từng thước phim ký ức ra. Sự thật thì luôn mất lòng. Và sự thất ở đây là cô đang bị cưỡng hôn. Một cửu vĩ hồ như cô lại bị cưỡng hôn ư? Không thể chấp nhận được.
Vài giây cuối cùng, Ran định thần trở lại. Cô dùng hết sức để đẩy cái bóng đen kia đang cố gắng cướp nụ hôn đầu đời của mình. Nụ hôn ấy ngày một mãnh liệt hơn, say đắm hơn. Cô suýt nữa là bị hương thơm nam tính kia quyến rũ. Nhưng lý trí không cho phép cô mơ mộng thêm một phút một giây nào nữa. Đôi tay mềm mại thon dài nằm gọn lọn ngay trước ngực của cậu. Một, hai, ba. Đẩy. Đối với một Cửu vĩ hồ chỉ cần một chưởng là có thể hạ đo ván đối thủ, thì việc đó đối với Ran chẳng có nghĩa lý gì.
Hơi ấm trên môi biến mất. Đôi mắt tím xinh đẹp của Ran giờ nhuốm một màu đỏ giận dữ. Những khớp tay cô cứ kêu lên rắc rắc mà đáng sợ. Bình thường tên kia chắc chắn đã phải bỏ mạng, thậm chí là chết không toàn thây. Nhưng hiện giờ, cô đang che giấu thân phận thật của mình dưới lốt một thiếu nữ dịu dàng nên chuyện nhào vô xé xác ai kia là điều bất khả thi. Ran đành cố nén cơn thịnh nộ sau lớp mặt nạ hiền lương, cô chỉ dám thầm nguyền rủa tên chết bầm kia trong lòng, tự hứa với lòng sẽ quay lại xử đẹp hắn vì dám cướp nụ hôn đầu đời của mình.
Nhưng mà cảm giác ấy không tệ. Rất tuyệt vời. Cô có thể cảm nhận được từng hơi thở của hắn, cảm nhận được một tia ấm áp len lỏi trong trái tim băng giá, khô cằn của mình. Cô đang suy nghĩ mông lung gì vậy? Ran nhanh chóng cốc vô đầu mình một cái rõ đau, xua đuổi hết những suy nghĩ đen tối trong đầu. Hắn đã cưỡng hôn cô? Phải, vậy mà cô phải cảm ơn hắn vì cảm giác hắn mang lại à? Buồn cười. Thể diện của Ran này phải để ở đâu?
Cô có một cuộc đấu tranh tư tưởng rất mãnh liệt. Lý trí – tình cảm. Mặt cô không biết vì sao lại đỏ lên bừng bừng. Ran không biết là những hành động ấy đã vô tình lọt vào mắt xanh của tên kia.
Hắn cũng không biết mình đang làm cái quái gì nữa? Có phải dây thần kinh nào bị chạm mạch không? Hôn ư? Hắn chỉ hôn Asami được mấy lần vậy mà giờ lại đi cưỡng hôn một cô gái chỉ có vài lần gặp gỡ thôi sao? Nghĩ đến đây khuôn mặt ưa nhìn của Shinichi cũng thoáng chút ngượng ngùng. Xem ra cuộc sống sau này của hai người họ sẽ khó thở rồi đây?
Cậu bước đến bên chiếc ghế sofa êm ái. Thong thả thưởng thức tách cà phê như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cô đứng phía sau mà lườm hắn muốn rớt cả cặp mắt ra ngoài. Không khí trong ngôi biệt thự sang trọng dần dần chùn xuống.
Phòng 2508.
7:50 AM
Bên trong một căn phòng sang trọng, một quý bà đang nở một nụ cười đầy hàm ý.
Gương mặt của bà có vài nếp nhăn là dấu tích của thời gian để lại. Nhưng bà ta vẫn giữ được vẹn nguyên từng đường nét đôn hậu trên gương mặt xinh đẹp không tuổi của mình. Mái tóc xoăn làm tôn lên dáng vẻ sang trọng yêu kiều. Bà khoát trên người một bộ đồ có gam màu tối thích hợp với độ tuổi nhưng không thể nào che giấu được phẩm chất cao quý của bà ta.
Cánh cửa phòng bật mở sau vài tiếng gõ cửa. Từ ngoài bước vào một chàng trai cao to lịch lãm. Mái tóc màu nắng quen thuộc. Cậu ta khẽ lên tiếng:
- Hai người họ thế nào rồi cô Yukiko. – người đó tay bưng một tách trà đặt phía trước quý bà kia, tay kia chỉ vào màn hình Laptop có cảnh phòng khách của ngôi biệt thự nhà Kudo. Trong đó là cảnh cãi nhau chí ché của hai người nào đó.
- Như cháu thấy. – giọng người phụ nữ kia nhẹ như không. Bà nâng tách trà ô long lên, húp một ngụm rồi lại từ tốn chuyện trò cùng chàng trai phía sau lưng.
- Shinichi có biết cháu lắp đặt camera chìm ở đấy không Hakuba?
- Con nghe theo lời cô thì làm sao cậu ta biết được?! – Hakuba phát ngôn đầy tự tin.
- Tốt. – bà ta vẫn giữ nguyên tư thế của mình. Hai mắt bà vẫn dán vào màn hình laptop trước mặt.
- Con bé Shiho đâu rồi?
- Cô ấy đang ở nhà của Suzuki rồi thưa cô. Bây giờ con sẽ đi rước cô ấy đây.
- Được rồi, con đi đi. Chúc hai đứa đi chơi vui vẻ. – Yukiko khẽ nở một nụ cười ấm áp.
- Mà tại sao cô lại muốn Kudo và cô gái đó ở chung nhà vậy? Chẳng phải như vậy thì hai người họ rất dễ nảy sinh tình cảm sao? – anh không thể giấu được sự nghi hoặc của mình về hành động mờ ám của quý bà kia.
Bà ấy chỉ nở một nụ cười thay cho câu trả lời. Yukiko nhẹ nhàng đặt tách trà đang uống dở xuống bàn. Quay người lại phía sau, điềm đạm mở miệng:
- Con không cần biết đâu Hakuba.
Tập đoàn Kudo.
10:00 AM
Tại một tòa nhà 15 tầng lầu. Một cái biển hiệu chà bả bự mang tên: “Tập đoàn tài chính Kudo”. Một chiếc Audi đen sang trọng vừa ngừng lăn bánh phía trước cổng của tòa nhà ấy. Ngay lập tức, một người đàn ông có vẻ là vệ sĩ ở đó chạy về phía chiếc xe, động tác nhanh chóng mở cửa.
Anh nghiêng người. Không quên lễ phép chào hỏi:
- Chào giám đốc.
Ẩn hiện trong ánh ban mai đầu ngày là một chàng thanh niên trong bộ đồ vest đen lịch lãm, cà vạt đỏ. Gương mặt lạnh tựa như băng. Cậu ta phất tay ra lệnh cho chàng vệ sĩ kia. Như hiểu, anh nhanh chóng quay lại ghế phía sau, cũng thao tác thoăn thoắt mở cửa.
- Mời tiểu thư. – giọng đầy vẻ tôn kính.
Một đôi chân dài miên man sải ra khỏi cánh cửa của chiếc xe sang trọng. Kéo theo là một cô gái vô cùng xinh đẹp, không ai nhìn thấy cô mà không nghĩ đây là một tiểu thư danh giá.
Cô khoác lên người một bộ váy trắng tinh khôi tôn lên nét đẹp trong sáng. Bộ váy với những họa tiết 3D vô cùng bắt mắt. Giản dị, kín đáo nhưng không kém phần quyến rũ. Cô kết hợp cùng một đôi sandal cũng trắng tuốt. Từng đường nét cơ thể được phô diễn rất tinh tế. Ngoài ra, trên mái tóc đen huyền của cô, một sợi dây băng đô với họa tiết trẻ trung càng làm tôn thêm sức hấp dẫn khó cưỡng của cô. Với lối trang điểm nhẹ nhàng, gương mặt cô vốn đã đẹp nay lại càng quyến rũ hơn. Dù ăn mặc đơn giản, không quá cầu kỳ, nhưng cô luôn nổi bật ở những nơi mình xuất hiện. Thu hút mọi ánh nhìn. Đàn ông thì mê mẫn. Phụ nữ thì suýt xoa ghen tỵ. Nét đẹp “thần tiên tỷ tỷ” như bước ra từ trang truyện cổ tích của cô thật khiến người đối diện phải đứng hình.
Và tên vệ sĩ kia cũng không ngoại lệ. Hắn nhìn cô tiểu thư yêu kiều trước mặt mà không chớp mặt. Từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ, hắn chưa gặp được người nào xinh đẹp như cô. Hành động tưởng như tự nhiên ấy lại vô tình lọt vào ánh mắt không mấy thoải mái của gã giám đốc kia. Rồi sau đó, anh chàng vệ sĩ tội nghiệp bị sa thải không rõ nguyên do.
Sau đó, cả hai người họ cùng sánh bước trong ánh mắt ngạc nhiên, ghen ghét, thèm khát của biết bao nhân viên ở đó. Một đề tài nóng hổi sắp được “bộ phận thông tin đại chúng” của Tập đoàn Kudo khai thác. Xem ra, những ngày không yên bình của công ty này đã bắt đầu.
Hai người họ vừa bước vào đại sảnh, lập tức tất cả nhân viên ở đó nhanh chóng bỏ dở công việc của mình, xếp thành hai hàng dọc, kính cẫn nghiêng đầu chào hỏi:
- Giám đốc.
Chỉ có cô là hoàn toàn ngây thơ không biết những người ở đây đang làm gì.
Khi hai bóng dáng ấy khuất xa ở trước cửa thang máy VIP, mọi nhân viên ở đó lại xôn xao bàn tán không ngớt. Nhiều cô ôm mộng với giám đốc bấy lâu nay giờ thì vỡ tan tành. Ai biểu anh ta vừa đẹp trai lại giàu có làm chi. Shinichi quả thật là Romeo của biết bao nhân viên nữ ở Tập đoàn này. Thậm chí họ còn lập ra cả Fan club cho anh. Còn các nhân viên nam thì đơ toàn tập khi chiêm ngưỡng nhan sắc của cô tiểu thư kia. Hai người họ đi cùng nhau quả là tiên đồng ngọc nữ.
Trong một công ty nọ, tại một cái thang máy nọ, có một người con gái nọ và người con trai nọ đang cùng nhau tiến thẳng lên phòng làm việc. Cô gái ấy thì liên tục bấu díu, cào cấu vào anh. Bộ đồ vest sang trọng được cô giúp việc ủi thẳng tấp giờ lại nhăn nhúm như một tấm thảm chùi chân ở WC. Trên người anh, đâu đâu cũng thấy những vết xước dài ngắn có đủ. Đây chính là hậu quả của việc cào xé của cô gái kia.
- Ran, cô có thể đứng yên cho tôi được không? – nạn nhân của cuộc ẩu đả nay mới chịu lên tiếng. Sau một quãng thời gian dài cũng không dài, ngắn cũng không ngắn, Shinichi cuối cùng cũng hỏi được tên cô. Quả là một quá trình gian khổ.
- Anh bảo con quái vật này dừng lại ngay cho tôi. – giọng cô rất nhỏ nhưng cũng đủ để ai kia nghe được và cười phá lên như tên bệnh hoạn. Hắn đã có cơ hội trả đũa lại cô sau bao lần bại trận.
- Tôi không ngờ cô lại nhát gan như vậy đấy. – anh ta đang cố ý khiêu khích cô đây mà.
- Anh nói lại lần nữa xem đồ đầu đất. – con giun xéo riết nó cũng quằn. Ran đã nổ trận tam bành.
- Đồ ngốc. Tôi nói cô đấy. – Shinichi rất điềm tĩnh. Nhưng anh không biết vài giây sau sẽ có đại họa ập đến.
- Anh dám…..
- Đồ…..NGỐC!!!!
Chữ “ngốc” được anh nhấn mạnh. Làm cho cô gái kế bên như chết lặng trong giây lát. Vài giây sau đó, cô ngay lập tức định thần trở lại, nhào vô đấm đá tên kia. Cả hai người họ có một cuộc chiến nhỏ ngay trong chiếc thang máy này.
“Tinh…..”
Chuyện gì đến cuối cùng cũng đến. Cánh cửa thang máy dần hé mở. Phía sau đó là hàng chục cặp mắt kì lạ của rất nhiều nhân viên đang làm việc ở đó phải trố mắt ra xem cảnh tượng kỳ lạ gì đang diễn ra. Trước mắt họ là chàng giám đốc nổi tiếng lạnh lùng và không hề có hứng thú với con gái, quanh năm suốt tháng chỉ biết công việc, đang tay trong tay với một cô gái trong thang máy VIP của công ty. Gã giám đốc băng lãnh kia và cô gái bí ẩn có một tư thế hết sức nhạy cảm. Khiến người ngoài nhìn vào không muốn nhưng cũng phải suy nghĩ đen tối. Cả hai người đang làm chuyện mờ ám giữa chốn thông thiên bạch nhật.
Những cặp mắt của các nhân viên có mặt tại đó như lọt hết ra ngoài. “Đôi tình nhân” kia thậm chí không biết tại sao họ lại nhìn mình bằng ánh mắt như vậy. Cho đến khi…
- Ủa Kudo, cậu làm gì ở đây vậy hả? Có cần tớ giới thiệu khách sạn cho không? – giọng nói chua chát của tên lắm chuyện nào đó.
- Cậu nói bậy gì đó hả Kuroba?
- Không đúng sao?! Chẳng phải hai người đang…. – tên bệnh hoạn Kaito vừa nói bằng cái giọng gian tà vừa chỉ tay vào hành động kì cục kẹo của hai người kia.
- Hả? – hai ảnh chỉ đồng thanh. Sau đó cả hai nhìn xuống với hy vọng mong manh chỉ là hiểu lầm và….bùm chéo. Họ hết sức bàng hoàng trước tư thế hết sức kiều mị của chính bản thân mình.
- Áaaaaaaaaa.
Shinichi và Ran lập tức buông nhau ra trong vòng một nốt nhạc. Mặt ai cũng kéo vài rạng mây đỏ tươi. Còn cái ông thần thánh Kaito thì cười như chạm dây. Xem ra anh ta có đề tài mới để trêu gọi thằng bạn thân của mình rồi. Một chuyện mà tưởng như sẽ không có lần thứ hai.
- Mấy người đứng đây làm gì? Sao không mau đi làm việc của mình đi. – phó giám đốc Kuroba nghiêm giọng ra lệnh cho đám người đang hiếu kì phía sau. Mọi người cũng không dám nán lại thêm phút giây nào nữa. Mặc dù họ rất rất tò mò. Nhưng công việc thì quan trọng hơn chứ nhỉ?
Kaito sau đó tiến thẳng vào thang máy, gương mặt điển trai của anh ta không thể nào đen tối hơn được nữa.
- Làm tốt lắm Kudo. – anh vừa nói vừa vỗ vai Shinichi ra vẻ tán thưởng.
- Cậu im ngay cho tôi. – giọng Shinichi có vẻ tức giận.
Kaito nghe thế thì cười phá lên, làm huyên náo cả một khoảng trời im lặng. Làm cho người nào đó mắc cỡ muốn độn thổ.
- Phó giám đốc phòng Marketing, sao cậu không mau về phòng làm việc hả? – giọng nói lạnh tựa băng hà của Tổng giám đốc tài ba vang lên đầy uy lực.
- Rồi rồi. Tớ đi đây. Chúc may mắn.
Cậu sau đó cũng nhanh chóng bỏ đi. Chỉ còn lại hai thân ảnh tràn ngập trong bầu không khí ngượng ngùng. Anh lên tiếng trước tiên để phá tan cái cảm giác chẳng mấy thoải mái này:
- Đi thôi. Cô định đứng đây luôn à?
Không biết bằng cách nào cô vẫn lẽo đeo theo sau lưng tên giám đốc lạnh lùng kia trong sự ngỡ ngàng của tất cả nhân viên ở đó.
Tấm lưng rắn chắc của hắn chợt dừng lại khiến cái đầu nhỏ bé của cô đập thẳng vào lưng hắn một cách không thương tiếc. Trước mắt họ là một cánh cửa kính, trên đó có một cái bảng màu xanh đề dòng chữ “Phòng giám đốc”. Cả hai người cùng bước vào căn phòng sang trọng ấy và mở ra một thể giới hoàn toàn xa lạ đối với một cửu vĩ hồ như cô.
Chap 3
Cái đuôi rắc rối
Cái đuôi rắc rối
Tuyết vẫn cứ rơi. Đã đến lúc cậu phải học cách chấp nhận sự thật. Đối mặt với khó khăn để hoàn thiện bản thân mình. Shinichi thở dài ngao ngán trước mấy chiêu trò rẻ tiền của bà Yukiko – mẹ cậu và thằng bạn thích lo chuyện bao đồng kia. Shinichi nhấc từng bước chân nặng trĩu về phía có một người con gái đang nhìn theo anh với ánh mắt hả hê. Dây thần kinh tức giận của Shinichi được dịp hoạt động hết công sức. Sáu tháng tới mình sẽ phải sống ra sao đây?
Thoáng chốc, cả thân hình rắn chắc của cậu đã nằm gọn trên chiếc ghế sofa ở phòng khách, tay trái nâng một tách cà phê đặt nhẹ lên miệng, tay phải cầm một tờ báo buổi sáng có các thông tin chứng khoán, xã hội,…Cậu đặt tách cà phê trở lại lên bàn, mắt liếc qua xem cô gái kia đang làm gì, miệng không kiềm chế được giật giật vài cái khi trông thấy cô đang nằm dài trên chiếc ghế và hai mắt khẽ nhắm lại. Chắc là cô ta đã ngủ?
Shinichi đứng thẳng dậy, định bụng là xem cô có ngủ thật không. Khi cậu bước đến, một gương mặt kiều diễm đập thẳng vào ánh mắt đại dương kia khiến cậu không kiềm chế được chạm nhẹ vào một bên má hồng hào của cô. Nước da trắng trẻo cùng nhan sắc đọng lòng người của Ran khiến hắn không thể nào thoát ra được. Vẻ đẹp ma mị đầy bí ẩn của cô làm cho người khác chỉ muốn chiếm hữu và khám phá.
Bàn tay Shinichi vẫn nhẹ nhàng dịu dàng chạm lấy gương mặt xinh đẹp ấy mà không biết cậu đã vô tình làm cho ai kia tỉnh giấc. Ran chụp lấy bàn tay ấm áp của Shinichi khiến hắn ta giật thót tim, định quay người đi đánh trống lảng nhưng cậu đã bị một lực khá mạnh giữ lại. Bàn tay cô lạnh lẽo không một hơi ấm giữ lấy cánh tay rắn chắc kia, khuôn miệng nhỏ nhắn khẽ thốt lên:
- Anh…….
Ran vừa nói vừa kề sát mặt mình vào mặt hắn. Khoảng cách rất gần. Từng hơi thở của cô phả vào gương mặt điển trai làm ai kia phút chốc loạn nhịp. Shinichi có thể cảm nhận bản thân đang rơi vào cái bẫy của cô nhưng không tài nào thoát ra được. Lý trí lên tiếng nhưng trái tim chặn lại. Đôi mắt thạch anh tím như thôi miên hắn, càng nhìn sâu càng bị thu hút. Khả năng chống lại cám dỗ của cậu bây giờ chỉ là con số 0.
Khoảng cách giữa họ ngày càng gần hơn. Gần hơn và……gần hơn nữa. Shinichi có thể thấy được từng đường nét hoàn hảo trên gương mặt cô. Trái tim cậu như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Đôi mắt màu xanh dương cương nghị dần nhắm lại một cách chậm rãi. Cánh tay cậu đưa lên như muốn chụp lấy tấm lưng nhỏ bé của cô.
Nhưng…..
Đời đâu đẹp như mơ……
Mọi chuyện chấm dứt bằng một câu nói phũ phàng kèm theo một nụ cười ranh mãnh của cô:
- Anh đừng có mà tưởng bở, đồ đầu đất. – Ran khựng lại, cô đưa mắt nhìn cái tên đối diện đang chu môi trợn má mà lòng cười khuây khả, hắn đã lọt vào cái bẫy “mỹ nhân kế” của cô một cách ngoạn mục.
Cậu như vừa lạc vào chốn bồng lai rồi lại bị đá xuống địa ngục trong phút chốc. Nhận thấy bản thân bị lừa, lòng như muốn nổ tung vì tức giận. Shinichi đứng nhìn ai kia đắc thắng cười sặc sụa mà đầu như bốc khói. Gương mặt điển trai chết người ấy giờ xám xịt như một tảng mây đen ngồm. Cô ta ngừng cười một lát, quay người sang phía Shinichi, trưng vẻ mặt vô phần đáng ghét:
- Có vẻ anh rất thích hôn tôi nhỉ?
Câu nói nhỏ nhưng có tính sát thương rất cao. Báo hại cậu gần như chết vì vỡ mạch máu. Còn cô gái kia miệng thì cười đắc thắng. Vẻ mặt rất chi là đáng ghét.
Ran quay lưng đi để lại một thân ảnh phía sau đang bốc cháy ngùn ngụt. Nhưng cô chỉ mới bước được vài bước chân thì bỗng có một lực rất lớn nếu lấy cánh tay nhỏ nhắn mềm mại, Ran choàng người quay lại thì bị một bàn tay to lớn giữ lấy mặt, một hơi ấm đặt nhẹ lên môi. Mùi hương bạc hà liên tục lan truyền khắp cơ thể mong manh của cô.
Vài giây đầu, Ran như một bức tượng sáp. Cô đứng bất động, đầu óc bé nhỏ bắt đầu đình chỉ hoạt động, chất xám bốc hơi hết ra ngoài.
Vài giây sau, Ran cố gắng gặng từng thước phim ký ức ra. Sự thật thì luôn mất lòng. Và sự thất ở đây là cô đang bị cưỡng hôn. Một cửu vĩ hồ như cô lại bị cưỡng hôn ư? Không thể chấp nhận được.
Vài giây cuối cùng, Ran định thần trở lại. Cô dùng hết sức để đẩy cái bóng đen kia đang cố gắng cướp nụ hôn đầu đời của mình. Nụ hôn ấy ngày một mãnh liệt hơn, say đắm hơn. Cô suýt nữa là bị hương thơm nam tính kia quyến rũ. Nhưng lý trí không cho phép cô mơ mộng thêm một phút một giây nào nữa. Đôi tay mềm mại thon dài nằm gọn lọn ngay trước ngực của cậu. Một, hai, ba. Đẩy. Đối với một Cửu vĩ hồ chỉ cần một chưởng là có thể hạ đo ván đối thủ, thì việc đó đối với Ran chẳng có nghĩa lý gì.
Hơi ấm trên môi biến mất. Đôi mắt tím xinh đẹp của Ran giờ nhuốm một màu đỏ giận dữ. Những khớp tay cô cứ kêu lên rắc rắc mà đáng sợ. Bình thường tên kia chắc chắn đã phải bỏ mạng, thậm chí là chết không toàn thây. Nhưng hiện giờ, cô đang che giấu thân phận thật của mình dưới lốt một thiếu nữ dịu dàng nên chuyện nhào vô xé xác ai kia là điều bất khả thi. Ran đành cố nén cơn thịnh nộ sau lớp mặt nạ hiền lương, cô chỉ dám thầm nguyền rủa tên chết bầm kia trong lòng, tự hứa với lòng sẽ quay lại xử đẹp hắn vì dám cướp nụ hôn đầu đời của mình.
Nhưng mà cảm giác ấy không tệ. Rất tuyệt vời. Cô có thể cảm nhận được từng hơi thở của hắn, cảm nhận được một tia ấm áp len lỏi trong trái tim băng giá, khô cằn của mình. Cô đang suy nghĩ mông lung gì vậy? Ran nhanh chóng cốc vô đầu mình một cái rõ đau, xua đuổi hết những suy nghĩ đen tối trong đầu. Hắn đã cưỡng hôn cô? Phải, vậy mà cô phải cảm ơn hắn vì cảm giác hắn mang lại à? Buồn cười. Thể diện của Ran này phải để ở đâu?
Cô có một cuộc đấu tranh tư tưởng rất mãnh liệt. Lý trí – tình cảm. Mặt cô không biết vì sao lại đỏ lên bừng bừng. Ran không biết là những hành động ấy đã vô tình lọt vào mắt xanh của tên kia.
Hắn cũng không biết mình đang làm cái quái gì nữa? Có phải dây thần kinh nào bị chạm mạch không? Hôn ư? Hắn chỉ hôn Asami được mấy lần vậy mà giờ lại đi cưỡng hôn một cô gái chỉ có vài lần gặp gỡ thôi sao? Nghĩ đến đây khuôn mặt ưa nhìn của Shinichi cũng thoáng chút ngượng ngùng. Xem ra cuộc sống sau này của hai người họ sẽ khó thở rồi đây?
Cậu bước đến bên chiếc ghế sofa êm ái. Thong thả thưởng thức tách cà phê như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cô đứng phía sau mà lườm hắn muốn rớt cả cặp mắt ra ngoài. Không khí trong ngôi biệt thự sang trọng dần dần chùn xuống.
oOo_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _oOo
Khách sạn Ép-phen.
Phòng 2508.
7:50 AM
Bên trong một căn phòng sang trọng, một quý bà đang nở một nụ cười đầy hàm ý.
Gương mặt của bà có vài nếp nhăn là dấu tích của thời gian để lại. Nhưng bà ta vẫn giữ được vẹn nguyên từng đường nét đôn hậu trên gương mặt xinh đẹp không tuổi của mình. Mái tóc xoăn làm tôn lên dáng vẻ sang trọng yêu kiều. Bà khoát trên người một bộ đồ có gam màu tối thích hợp với độ tuổi nhưng không thể nào che giấu được phẩm chất cao quý của bà ta.
Cánh cửa phòng bật mở sau vài tiếng gõ cửa. Từ ngoài bước vào một chàng trai cao to lịch lãm. Mái tóc màu nắng quen thuộc. Cậu ta khẽ lên tiếng:
- Hai người họ thế nào rồi cô Yukiko. – người đó tay bưng một tách trà đặt phía trước quý bà kia, tay kia chỉ vào màn hình Laptop có cảnh phòng khách của ngôi biệt thự nhà Kudo. Trong đó là cảnh cãi nhau chí ché của hai người nào đó.
- Như cháu thấy. – giọng người phụ nữ kia nhẹ như không. Bà nâng tách trà ô long lên, húp một ngụm rồi lại từ tốn chuyện trò cùng chàng trai phía sau lưng.
- Shinichi có biết cháu lắp đặt camera chìm ở đấy không Hakuba?
- Con nghe theo lời cô thì làm sao cậu ta biết được?! – Hakuba phát ngôn đầy tự tin.
- Tốt. – bà ta vẫn giữ nguyên tư thế của mình. Hai mắt bà vẫn dán vào màn hình laptop trước mặt.
- Con bé Shiho đâu rồi?
- Cô ấy đang ở nhà của Suzuki rồi thưa cô. Bây giờ con sẽ đi rước cô ấy đây.
- Được rồi, con đi đi. Chúc hai đứa đi chơi vui vẻ. – Yukiko khẽ nở một nụ cười ấm áp.
- Mà tại sao cô lại muốn Kudo và cô gái đó ở chung nhà vậy? Chẳng phải như vậy thì hai người họ rất dễ nảy sinh tình cảm sao? – anh không thể giấu được sự nghi hoặc của mình về hành động mờ ám của quý bà kia.
Bà ấy chỉ nở một nụ cười thay cho câu trả lời. Yukiko nhẹ nhàng đặt tách trà đang uống dở xuống bàn. Quay người lại phía sau, điềm đạm mở miệng:
- Con không cần biết đâu Hakuba.
oOo_ _ _ _ _ _ _ _ _ oOo
Tập đoàn Kudo.
10:00 AM
Tại một tòa nhà 15 tầng lầu. Một cái biển hiệu chà bả bự mang tên: “Tập đoàn tài chính Kudo”. Một chiếc Audi đen sang trọng vừa ngừng lăn bánh phía trước cổng của tòa nhà ấy. Ngay lập tức, một người đàn ông có vẻ là vệ sĩ ở đó chạy về phía chiếc xe, động tác nhanh chóng mở cửa.
Anh nghiêng người. Không quên lễ phép chào hỏi:
- Chào giám đốc.
Ẩn hiện trong ánh ban mai đầu ngày là một chàng thanh niên trong bộ đồ vest đen lịch lãm, cà vạt đỏ. Gương mặt lạnh tựa như băng. Cậu ta phất tay ra lệnh cho chàng vệ sĩ kia. Như hiểu, anh nhanh chóng quay lại ghế phía sau, cũng thao tác thoăn thoắt mở cửa.
- Mời tiểu thư. – giọng đầy vẻ tôn kính.
Một đôi chân dài miên man sải ra khỏi cánh cửa của chiếc xe sang trọng. Kéo theo là một cô gái vô cùng xinh đẹp, không ai nhìn thấy cô mà không nghĩ đây là một tiểu thư danh giá.
Cô khoác lên người một bộ váy trắng tinh khôi tôn lên nét đẹp trong sáng. Bộ váy với những họa tiết 3D vô cùng bắt mắt. Giản dị, kín đáo nhưng không kém phần quyến rũ. Cô kết hợp cùng một đôi sandal cũng trắng tuốt. Từng đường nét cơ thể được phô diễn rất tinh tế. Ngoài ra, trên mái tóc đen huyền của cô, một sợi dây băng đô với họa tiết trẻ trung càng làm tôn thêm sức hấp dẫn khó cưỡng của cô. Với lối trang điểm nhẹ nhàng, gương mặt cô vốn đã đẹp nay lại càng quyến rũ hơn. Dù ăn mặc đơn giản, không quá cầu kỳ, nhưng cô luôn nổi bật ở những nơi mình xuất hiện. Thu hút mọi ánh nhìn. Đàn ông thì mê mẫn. Phụ nữ thì suýt xoa ghen tỵ. Nét đẹp “thần tiên tỷ tỷ” như bước ra từ trang truyện cổ tích của cô thật khiến người đối diện phải đứng hình.
Và tên vệ sĩ kia cũng không ngoại lệ. Hắn nhìn cô tiểu thư yêu kiều trước mặt mà không chớp mặt. Từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ, hắn chưa gặp được người nào xinh đẹp như cô. Hành động tưởng như tự nhiên ấy lại vô tình lọt vào ánh mắt không mấy thoải mái của gã giám đốc kia. Rồi sau đó, anh chàng vệ sĩ tội nghiệp bị sa thải không rõ nguyên do.
Sau đó, cả hai người họ cùng sánh bước trong ánh mắt ngạc nhiên, ghen ghét, thèm khát của biết bao nhân viên ở đó. Một đề tài nóng hổi sắp được “bộ phận thông tin đại chúng” của Tập đoàn Kudo khai thác. Xem ra, những ngày không yên bình của công ty này đã bắt đầu.
Hai người họ vừa bước vào đại sảnh, lập tức tất cả nhân viên ở đó nhanh chóng bỏ dở công việc của mình, xếp thành hai hàng dọc, kính cẫn nghiêng đầu chào hỏi:
- Giám đốc.
Chỉ có cô là hoàn toàn ngây thơ không biết những người ở đây đang làm gì.
Khi hai bóng dáng ấy khuất xa ở trước cửa thang máy VIP, mọi nhân viên ở đó lại xôn xao bàn tán không ngớt. Nhiều cô ôm mộng với giám đốc bấy lâu nay giờ thì vỡ tan tành. Ai biểu anh ta vừa đẹp trai lại giàu có làm chi. Shinichi quả thật là Romeo của biết bao nhân viên nữ ở Tập đoàn này. Thậm chí họ còn lập ra cả Fan club cho anh. Còn các nhân viên nam thì đơ toàn tập khi chiêm ngưỡng nhan sắc của cô tiểu thư kia. Hai người họ đi cùng nhau quả là tiên đồng ngọc nữ.
Trong một công ty nọ, tại một cái thang máy nọ, có một người con gái nọ và người con trai nọ đang cùng nhau tiến thẳng lên phòng làm việc. Cô gái ấy thì liên tục bấu díu, cào cấu vào anh. Bộ đồ vest sang trọng được cô giúp việc ủi thẳng tấp giờ lại nhăn nhúm như một tấm thảm chùi chân ở WC. Trên người anh, đâu đâu cũng thấy những vết xước dài ngắn có đủ. Đây chính là hậu quả của việc cào xé của cô gái kia.
- Ran, cô có thể đứng yên cho tôi được không? – nạn nhân của cuộc ẩu đả nay mới chịu lên tiếng. Sau một quãng thời gian dài cũng không dài, ngắn cũng không ngắn, Shinichi cuối cùng cũng hỏi được tên cô. Quả là một quá trình gian khổ.
- Anh bảo con quái vật này dừng lại ngay cho tôi. – giọng cô rất nhỏ nhưng cũng đủ để ai kia nghe được và cười phá lên như tên bệnh hoạn. Hắn đã có cơ hội trả đũa lại cô sau bao lần bại trận.
- Tôi không ngờ cô lại nhát gan như vậy đấy. – anh ta đang cố ý khiêu khích cô đây mà.
- Anh nói lại lần nữa xem đồ đầu đất. – con giun xéo riết nó cũng quằn. Ran đã nổ trận tam bành.
- Đồ ngốc. Tôi nói cô đấy. – Shinichi rất điềm tĩnh. Nhưng anh không biết vài giây sau sẽ có đại họa ập đến.
- Anh dám…..
- Đồ…..NGỐC!!!!
Chữ “ngốc” được anh nhấn mạnh. Làm cho cô gái kế bên như chết lặng trong giây lát. Vài giây sau đó, cô ngay lập tức định thần trở lại, nhào vô đấm đá tên kia. Cả hai người họ có một cuộc chiến nhỏ ngay trong chiếc thang máy này.
“Tinh…..”
Chuyện gì đến cuối cùng cũng đến. Cánh cửa thang máy dần hé mở. Phía sau đó là hàng chục cặp mắt kì lạ của rất nhiều nhân viên đang làm việc ở đó phải trố mắt ra xem cảnh tượng kỳ lạ gì đang diễn ra. Trước mắt họ là chàng giám đốc nổi tiếng lạnh lùng và không hề có hứng thú với con gái, quanh năm suốt tháng chỉ biết công việc, đang tay trong tay với một cô gái trong thang máy VIP của công ty. Gã giám đốc băng lãnh kia và cô gái bí ẩn có một tư thế hết sức nhạy cảm. Khiến người ngoài nhìn vào không muốn nhưng cũng phải suy nghĩ đen tối. Cả hai người đang làm chuyện mờ ám giữa chốn thông thiên bạch nhật.
Những cặp mắt của các nhân viên có mặt tại đó như lọt hết ra ngoài. “Đôi tình nhân” kia thậm chí không biết tại sao họ lại nhìn mình bằng ánh mắt như vậy. Cho đến khi…
- Ủa Kudo, cậu làm gì ở đây vậy hả? Có cần tớ giới thiệu khách sạn cho không? – giọng nói chua chát của tên lắm chuyện nào đó.
- Cậu nói bậy gì đó hả Kuroba?
- Không đúng sao?! Chẳng phải hai người đang…. – tên bệnh hoạn Kaito vừa nói bằng cái giọng gian tà vừa chỉ tay vào hành động kì cục kẹo của hai người kia.
- Hả? – hai ảnh chỉ đồng thanh. Sau đó cả hai nhìn xuống với hy vọng mong manh chỉ là hiểu lầm và….bùm chéo. Họ hết sức bàng hoàng trước tư thế hết sức kiều mị của chính bản thân mình.
- Áaaaaaaaaa.
Shinichi và Ran lập tức buông nhau ra trong vòng một nốt nhạc. Mặt ai cũng kéo vài rạng mây đỏ tươi. Còn cái ông thần thánh Kaito thì cười như chạm dây. Xem ra anh ta có đề tài mới để trêu gọi thằng bạn thân của mình rồi. Một chuyện mà tưởng như sẽ không có lần thứ hai.
- Mấy người đứng đây làm gì? Sao không mau đi làm việc của mình đi. – phó giám đốc Kuroba nghiêm giọng ra lệnh cho đám người đang hiếu kì phía sau. Mọi người cũng không dám nán lại thêm phút giây nào nữa. Mặc dù họ rất rất tò mò. Nhưng công việc thì quan trọng hơn chứ nhỉ?
Kaito sau đó tiến thẳng vào thang máy, gương mặt điển trai của anh ta không thể nào đen tối hơn được nữa.
- Làm tốt lắm Kudo. – anh vừa nói vừa vỗ vai Shinichi ra vẻ tán thưởng.
- Cậu im ngay cho tôi. – giọng Shinichi có vẻ tức giận.
Kaito nghe thế thì cười phá lên, làm huyên náo cả một khoảng trời im lặng. Làm cho người nào đó mắc cỡ muốn độn thổ.
- Phó giám đốc phòng Marketing, sao cậu không mau về phòng làm việc hả? – giọng nói lạnh tựa băng hà của Tổng giám đốc tài ba vang lên đầy uy lực.
- Rồi rồi. Tớ đi đây. Chúc may mắn.
Cậu sau đó cũng nhanh chóng bỏ đi. Chỉ còn lại hai thân ảnh tràn ngập trong bầu không khí ngượng ngùng. Anh lên tiếng trước tiên để phá tan cái cảm giác chẳng mấy thoải mái này:
- Đi thôi. Cô định đứng đây luôn à?
Không biết bằng cách nào cô vẫn lẽo đeo theo sau lưng tên giám đốc lạnh lùng kia trong sự ngỡ ngàng của tất cả nhân viên ở đó.
Tấm lưng rắn chắc của hắn chợt dừng lại khiến cái đầu nhỏ bé của cô đập thẳng vào lưng hắn một cách không thương tiếc. Trước mắt họ là một cánh cửa kính, trên đó có một cái bảng màu xanh đề dòng chữ “Phòng giám đốc”. Cả hai người cùng bước vào căn phòng sang trọng ấy và mở ra một thể giới hoàn toàn xa lạ đối với một cửu vĩ hồ như cô.
End Chap 3
- Mọi người gạch đá thẳng tay nha. Au đi đây.