[Longfic] Tình yêu của Cửu Vĩ Hồ

Mọi người có muốn Cửu vĩ hồ chết không?


  • Số người tham gia
    39
  • Bình chọn đã đóng .
ôi, cuối cùng cũng có chap mới :KSV@03:sau bao ngày hóng đến dài cổ:KSV@18:, tks au nhé:KSV@03:, chap này hầu như toàn nói về Ran thật, mà hành động thuê vệ sĩ bảo vệ của a shin hơi quá đà thì phải,nó có được coi là một hành động quan tâm không ta:KSV@13:, cuối cùng: hóng chap 6 của au:KSV@06::KSV@06::KSV@06:
 
oa có chap mới rồi :3 vui quá đi
à mà còn lỗi nhỏ: nồng nàng => nồng nàn ^^
chap tốt, vui ^^ nhanh ra chap mới nhé ^^ chị ủng hộ em
 
Có chap mới rồi.cho.xin tem với phong bì nhá , tớ thấy chap hơi ngắn tình tiết Có hơi nhanh xíu nhưng vẫn k ảnh hưởng tới chap, chap này vẫn rất hay, hóng chap mới nhá
 
@tieuphung292002 Yeah, có chap mới:KSV@10:Chap này đa phần nói về Ran nhỉ :) Cũng thấy ít và bớt lời thoại rồi đấy:)>- Nhưng mình thấy tình tiết hơi nhanh. Dù sao chap này vô cung hay và mới mẻ có thể nói đã thấy một hình ảnh khác của Ran:)):))
Hóng chap mới từ ss nha~^o^~~^o^~
 
@kuroshiro_shinran E khỏi phải nhắc chị qua fic của e nè. E rất vui vì chị không quên. :Conan24:
@Thiên thần của tôi Mình lại thấy chap này hơi dài và sợ mọi người thấy dài quá nên chạy mất hết. :Conan04:
@trang0916 *hun+hun+hun*:"> Cảm ơn Trang vì đã ủng hộ. Chap mới thì chắc hơi lâu nha! Tuần sau là mình vào học rồi nên ít thời gian hơn trước. Nhưng mình sẽ cố bảo đảm thời gian ra chap mới. :-j
 
Chị Ran nhà ta có sắc đẹp " nghiêng nước nghiêng thành " luôn. Chap này đúng là đa phần đều nói đến Ran. Au viết càng ngày càng lên tay đấy. Lời văn nhẹ nhàng, cuốn hút. Chap này rất dài đọc rất đã nha~a. Cố lên ss, em luôn ủng hộ ^~^.

~~~ Bye Bye~~~
♡♡♡Thân, Rika♡♡♡
 
anh nay có thể hợp với fic of bn đó mình vưa mới tìm đc xong
580575-414895255259394-1939067761-n-1.jpg
 
Xin chào @tieuphung292002!!! Như đã hứa ss qua đây chặt chém nè!

Lời đầu tiên, ss xin mạn phép nhận xét về cốt truyện. Nội dung của fic cũng khá thú vị. Xưa nay ss luôn thích những fic viết theo thể loại này. Tuy nhiên, ss thấy diễn tiến các mối quan hệ hơi bị nhanh, em nên kéo diễn biến chậm lại một chút, những đoạn quan trọng thì càng nên chậm hết mức có thể. Như lúc Ran và Shinichi gặp nhau em nên giải thích thêm trước đó Ran ngất trước nhà ai, sau khi cô tỉnh lại thì tâm trạng thế nào, có cảm giác gì về nơi cô đặt chân đến lần đầu. Túm lại là cần miêu tả kĩ hơi nữa. Về phần dùng từ của em ở những chap đầu khi nói về Ran, ss thấy nên sửa đại từ danh xưng từ *nàng* sang *cô* (vì ở thời hiện đại nên ss nghĩ dùng từ *cô* sẽ thích hợp hơn.

Thứ hai, là về văn phong em. Văn phong của em cũng còn khá non, nhưng nếu đây là fic đầu mà viết được vậy thì cũng tốt lắm rồi. Em nên miêu tả kĩ hơn nữa tâm lí nhân vật, nên để tình cảm giữa các nhân vật không phát triển nhanh một cách bất thường. Chẳng hạn như lúc Ran và Aoko kết bạn, em không nên đột nhiên để Aoko thay đổi cách xưng hô như vậy. Lúc đó có thể Aoko vẫn xưng hô tôi - tiểu thư (không biết ss nhớ có chính xác không nữa!) rồi sau đó khi đã là bạn với nhau mới yêu cầu thay đổi cách xưng hô. Hoặc em cũng có thể để như vậy nhưng ở phía sau nên miêu tả tâm trạng Aoko. Kiểu như lo lắng không biết bản thân xưng hô như vậy có được không, hay đại loại thế cũng được.

Thứ ba, ss có lời khen ở những đoạn không được trong sáng lắm của hai nhân vật chính. Em luôn biết cách khiến người ta phấn khích khi đọc đến những đoạn đó. Ss cũng thấy em rất chau chuốt phần này, điều đó vô cùng đáng phát huy đó nha! À, ngoài ra cũng còn một điểm đáng khen nữa là chap không có lỗi type. Điều mà không phải Au nào cũng làm được (điển hình là ss).

Điều thứ tư, là tóm lại ss rất, rất, rất mong ngày chap mới ra lò. Em hãy cho ss thấy độ *không trong sáng* của nam, nữ chính coi nào.

Bài com đến đầy chắc cũng đủ dài rồi ha! Ss xin gác dao kéo búa xẻng lại để dành những chap sau tiếp tục chặt chém. =)) =)) =)) Chúc em thành công mĩ mãn với fic của mình!
 
Cảm ơn bạn đã cung cấp cho mình một tấm ảnh rất đẹp. Mình sẽ tận dụng nó. =P~=P~=P~

@shinigami shinichi :((Bắt đền ss đó nha! Chặt chém fic e tanh bành luôn rồi. Những lời nhận xét của ss rất đáng quý nên e sẽ khắt cốt ghi tâm.

Chẳng hạn như lúc Ran và Aoko kết bạn, em không nên đột nhiên để Aoko thay đổi cách xưng hô như vậy. Lúc đó có thể Aoko vẫn xưng hô tôi - tiểu thư (không biết ss nhớ có chính xác không nữa!) rồi sau đó khi đã là bạn với nhau mới yêu cầu thay đổi cách xưng hô. Hoặc em cũng có thể để như vậy nhưng ở phía sau nên miêu tả tâm trạng Aoko. Kiểu như lo lắng không biết bản thân xưng hô như vậy có được không, hay đại loại thế cũng được.
Lúc e đọc lại phần đó thì e cũng thấy hơi kì kì. Vì nó chưa được thích hợp cho lắm. :( Nhưng e xây dựng hình ảnh một nàng Aoko hòa đồng, hoạt bát và vô cùng thân thiện. Nên chuyện quen thân với Ran ngay sau đó là e cố tình để như vậy. Nhưng chắc là diễn biến hơi nhanh thiệt :-S. E sẽ cố gắng khắc phục những lỗi mà ss vừa nêu ở trên.

Thứ ba, ss có lời khen ở những đoạn không được trong sáng lắm của hai nhân vật chính. Em luôn biết cách khiến người ta phấn khích khi đọc đến những đoạn đó. Ss cũng thấy em rất chau chuốt phần này, điều đó vô cùng đáng phát huy đó nha!
Không biết là ss đang khen hay là đang mỉa mai e nữa. Sao tự nhiên e thấy như mình đang bị ss troll một vố hay gì ấy nhỉ? ~X(

Lâu lắm rồi mới thấy ss ghé đó nha. Good bye ss!
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Mình mang chap 6 ra mắt mọi người đây nà!!!!
Lời của Au: Chap này mình sẽ dẫn mọi người xuyên không về hơn 2000 năm trước, lúc mà Au vẫn chưa lọt lòng :hee_hee:. Cùng gặp qua quá khứ bi thương về cái chết của mẹ Ran cũng là một hồ ly. Chuyện gì đã xảy ra lúc đó khiến Ran mất lòng tin vào mọi thứ xung quanh. Xin nói trước có thể chap này hơi phi thực tế, mọi người chuẩn bị tinh thần đi nha.

Chap 6
Quá khứ màu đỏ
7-2.jpg

Từng vệt nắng vàng rực rỡ mang chút hơi ấm của mùa xuân chiếu vào đôi mắt của cô khiến nó bỗng long lanh như mặt biển yên ả thi thoảng lại vài gợn sóng từ phía chân trời đổ vào.


Đôi chân cô vẫn mon men theo con đường ra ban công. Ban công phòng này quả là rộng rãi và vô cùng thoáng đãng.


Đôi tay Ran vịn nhẹ vào lang can, đắm chìm vào bầu không khí trong lành và thoang thoảng hương thơm của đất trời. Từng cơn gió đầu xuân lướt qua, mang chút lạnh giá của mùa đông còn sót lại lùa vào mái tóc đen mượt của Ran. Những lọn tóc tinh nghịch tung bay và quyện chặt vào nhau. Bộ váy trắng tinh khôi cũng chẳng chịu ngồi yên, chúng cũng nhẹ nhàng phất phơ trong cơn gió. Cô như một thiên thần trong sáng và xinh đẹp. Không vương chút bụi trần, chỉ là một thiếu nữ ngây thơ như vẻ bề ngoài.


Từ đây, có thể nhìn rõ quang cảnh náo nhiệt của Tokyo. Những tòa nhà cao tầng, hùng dũng như những cột mọc giữa bầu trời và mặt đất. Rất nhiều dòng xe nối đuôi nhau trên mọi nẻo đường của quốc lộ Beika.


Phía trên kia, những đám mấy trắng xốp lững lờ trôi trên nền trời xanh thẳm và cao vun vút. Những đám mây ấy có muôn ngàn hình thù ngộ nghĩnh khác nhau trông rất vui mắt.


Đôi đồng tử dãn ra, cô chưa bao giờ nhìn thấy bầu trời đẹp như thế này. Nơi mà cô sống, nơi cô được sinh ra là cánh rừng Aokigahara* lạnh lẽo âm u và tu luyện đến ngày hôm nay, nơi mà quanh năm chỉ có làn sương mỏng bao lấy xung quanh, chỉ có xác chết và những tiếng thét man rợ lúc đêm khuya của những oan hồn chết thảm.


*Flash back*

Trong một khu rừng u ám, chi chít những thân cây cổ thụ cao to, tại một hang động lạnh lẽo đến tận óc, những vách đá xung quanh đều đã bị đóng một lớp băng dày cả mét, tiếng thở khó nhọc của một con vật đang trú ngụ ở đây. Đó là một con hồ ly cái có bộ lông xù xì màu xám như tro tàn. Bên cạnh nó là tiểu hồ ly bé xíu lại có bộ lông màu trắng muốt xinh đẹp như những bông tuyết. Chú hồ ly con đã ngủ trong vòng tay ấm áp của mẹ mình.


Rồi một ngày nọ……


Ngày hôm ấy, mùa xuân một lần nữa lại ghé ngang qua khu rừng lạnh lẽo Aokigahara. Những tia nắng hiếm hoi rọi vào hang động nhỏ của hai mẹ con nhà hồ ly. Tiểu hồ ly giờ đã lớn hơn nhưng nó vẫn muốn được bàn tay ấm áp của mẹ mình sưởi ấm.


Hôm nay, trời nắng đẹp, những giọt ánh dương chảy dài trên một cánh thảo nguyên rộng mênh mông. Phía xa tít, một chú hồ ly xám và con của nó đang tận hưởng cái ấm áp của mùa xuân tươi đẹp. Những cơn gió lướt qua nhẹ tênh khiến cánh đồng cỏ phải nhấp nhô như một tấm thảm khổng lồ.


Mọi chuyện tưởng như sẽ yên bình trôi qua như thế, nào ngở đâu ở đằng xa, một mũi tên nhọn hoắt lao xé gió đến phía của tiểu hồ ly. Nhưng nó vẫn mải mai không biết mà vẫn hồn nhiên đùa nghịch. Cái chết đã cận kề?


Bỗng hồ ly mẹ lao tới với tốc độ ánh sáng, che chắn cho đứa con của mình.


“Phập”


Mũi tên vẫn bay tới và cắm thẳng vào người của hồ ly mẹ. Máu từ vết thương chảy ra như một dòng suối và không có dấu hiệu dừng lại. Những giọt máu đỏ thẫm u buồn loang ra ướt hẳn nền đất. Tiểu hồ ly con không tin vào mắt mình, nó liên tục liếm liếm vết thương của mẹ, nhưng dòng máu thì vẫn tuôn ra. Bộ lông trắng của nó bị vấy những vệt đỏ rất dài, rất nhiều. Tiếng tru thảm thương cất lên trong buồi hoàng hôn tan thương, buổi hoàng hôn định mệnh lấy đi người mẹ của nó.


Chủ nhân của mũi tên lúc nãy là một tên thợ săn sống ở chân núi. Hắn ta lấy thêm một mũi tên từ cái giỏ phía sau lưng, đặt lên nỏ, giương thẳng về phía của tiểu hồ ly tội nghiệp, chuẩn bị, miệng hắn lẩm bẩm:


- Ta sẽ lột da ngươi về làm áo ấm. – kèm theo đó là một nụ cười tự kiêu trên khóe môi chi chít râu của hắn.


Bỗng tên thợ săn lăn đùng ra bất tỉnh, trên đầu còn có những vệt máu kéo dài. Tiểu hồ ly con nhìn ra phía sau mình và phát hiện một bà lão mặc đồ đen từ đầu đến chân. Gương mặt bà ta có rất nhiều nếp nhăn chi chít, làn môi thâm tím, hai mắt xếch lên trong gian manh vô cùng.


Bà ta bước đến chỗ của tiểu hồ ly, trên tay còn cầm một cây gậy gỗ khá cũ, trên đầu gậy một nguồn ánh sáng màu tím, hội tụ rất nhiều yêu khí. Bà ta nhẹ nhàng xoa đầu của nó ra vẻ yêu thương, khẽ an ủi:


- Con hãy về sống chung với ta ở động Hiên Diên, ta sẽ dạy con yêu thuật.


Tiểu hồ ly ngây thơ đồng ý. Bà ta xè hai đôi cánh to lớn của mình ra, hiện nguyên hình là một chim Cú tinh. Đôi chân to lớn cáp lấy toàn thân của hồ ly con, rồi cất cánh lên bầu trời đang dần bị màu đêm bao phủ.


Mặt trời dần khuất dạng sau ngọn núi Phú Sĩ hùng vĩ. Tiểu hồ ly đưa mắt nhìn thi hài của mẹ mình nằm trên nền đất lạnh lẽo, một bầy diều hâu đen từ đâu hạ cánh, đua nhau mổ xẻ liên tục. Nội tạng bên trong đều bị lôi tất cả ra ngoài. Con của nó chỉ có thể nhìn từ trên cao, lòng không khỏi xót xa.




Tiểu hồ ly dần lớn hơn. Trải qua hàng ngàn năm tu luyện cùng sư phụ, và một đồng môn là Thiên Lang tinh – Misa. Công lực càng ngày càng tăng cao, nó có thể biến thành hình người, là một thiếu nữ Ran xinh đẹp như bây giờ.


Mãi đến rất lâu sau, cô mới biết hung thủ thật sự giết chết mẹ mình không ai xa lạ, chính là sư phụ. Bà ta muốn Ran giúp đỡ trong kế hoạch thống lĩnh thế giới. Nên mới bày ra âm mưu này. Tên thợ săn ngày hôm ấy thật chất chính là tay chân của lão. Nếu muốn cô toàn tâm toàn ý phục vụ thì phải để cô mang ơn bà ta.


Từ khi biết được sự thật đó, Ran đã bỏ đi khỏi khu rừng Aokigahara – nơi chứa đựng một quá khứ bi thương và sự thật Ran không muốn chấp nhận và tìm đến một khu rừng khác tiếp tục tu luyện. Và cái truyền thuyết đáng sợ về khu rừng ấy được thêu dệt, nhân vật thủ ác chính là Cửu vĩ hồ máu lạnh vô tình. Trên đường đi, cô đã cứu một tiểu hồ ly khác thoát khỏi cái bẫy của bọn thợ săn. Hồ ly đó chính là Fuko -tiểu muội hiện giờ của Ran.


*End flash back*


Khóe mi cô lại thoáng cay cay, từng giọt nước nóng hổi lăn dài trên má. Mỗi lần nhớ lại, lòng Ran lại đau thắt như ai cào cấu rồi chuyện đó ám ảnh trong từng giấc mộng của cô. Gương mặt đau đớn của mẹ trước khi chết, cuộc nói chuyện của sư phụ và tên hầu thân cận về âm mưu đó. Tất cả, đều trở về trong cơn ác mộng mỗi đêm khuya.


Hàng nước mắt vẫn liên tục ứa ra như mưa. Từng giọt như viên pha lê rơi xuống nên gạch phía dưới…….vỡ tan……..Chúng cứ nối đuôi nhau thành dòng, đánh trôi lớp trang điểm. Ai nói Cửu vĩ hồ lạnh lùng? Vết thương lòng từ quá khứ nay lại chảy máu và đau tê dại. Nhiều lúc Ran tự nghĩ tại sao không phải là người khác, tại sao lại là sư phụ, tại sao là người mà cô kính trọng nhất.


Ngày, tháng trôi qua, cô đã xếp chúng vào ký ức và chôn chặt trong trái tim băng giá của mình. Nhưng điều đó không đồng nghĩa là nó biến mất. Chỉ là không phải lúc nào cũng nghĩ đến. Tất cả chỉ được gói vỏn vẹn trong hai từ “ký ức”. Phải, một ký ức cô luôn mang trong tim, luôn nhắc nhở phải chăm chỉ tu luyện. Một mảng quá khứ ngập tràn trong máu tươi, nước mắt, và bóng đêm.



Những tia nắng mặt trời ngày một gay gắt, tạo nên cảm giác rát rát trên làn da mịn màng của cô gái đang lạc lỏng trong suy nghĩ của mình.


Hình ảnh quá khứ cứ lập lại như một thước phim sống động đã biến mất vào không trung. Ran lấy tay quẹt nhanh hai hai nước mặn chát. Tự nhủ rằng đó chỉ là quá khứ, nét mặt băng giá trở lại. Cô vẫn đưa mắt nhìn chăm chăm vào một khoảng không vô định trên nền trời xanh thẳm, hai mắt sáng rực hy vọng.


Phía dưới, những chiếc xe nhiều màu sắc liên tục di chuyển đều được thu vào tầm mắt của cô. Máu tò mò nổi dậy, còn ngại gì nữa mà không đi khám phá!?


- Nhưng làm sao mà xuống dưới bây giờ?


Khuôn mặt Ran tối sầm lại, miệng liên tục rủa cái tên giám đốc kia dám “giam cầm” cô trong căn phòng ngột ngạt buồn chán này. Nụ cười trên môi trở lại ngay vài giây sau, một ý tưởng tuyệt vời ông mặt trời.

.

.

.

.

.

.

.

.

Điện thoại trong túi áo của một tên vệ sĩ đứng gác như “ông thần giữ cửa” bỗng run lên từng hồi. Hắn đưa tay vào túi quần, rút ra, ấn nút và nghe:


- Thưa cậu chủ, có chuyện gì vậy?


Từ bên kia truyền đến chất giọng lạnh đặc trưng của tên giám đốc lãnh đạm của Tập đoàn Kudo - nổi tiếng nhất Nhật Bản:


- Cô ta còn ở đó chứ?


Tên vệ sĩ sau đó đẩy nhẹ cánh cửa nhưng hình như bên trong đã bị cản lại. Hắn tay giữ điện thoại, tay còn lại đẩy cửa như nó vẫn không hề di chuyển.


Qúa lâu nhưng chưa nhận được câu trả lời từ cấp dưới, tên ở đầu dây bên kia xốt xoắng hỏi lại:


- Có chuyện gì? Cô ta còn ở đó chứ?


Tên vệ sĩ vẫn không trả lời, hắn và tên còn lại liên tục dùng sức đẩy mạnh cái cửa cứng đầu vẫn không chịu xê dịch, chắc chắn là có một lức rất khủng hiếp đã chặn lại.


“ 1 2 3 đẩy……..”


Hai tên vệ sĩ to con, cơ bắp cuồn cuộn, vẫn hì hục làm công việc của mình. Tên giám đốc thì cứ: “Nè có chuyện gì vậy hả?” hoặc “hai anh đang làm cái gì vậy?” hay đáng sợ hơn “trả lời tôi ngay”.

.

.

.

.

.

Cả hai người buộc phải nhờ tất cả vệ sĩ có ca trực bây giờ, nhờ họ lên giúp một tay.


“Một cây làm chẳng nên non

Ba cây chụm lại nên hòn núi cao”


Dù đã cố gắng hết sức, mồ hôi trên trán mỗi người đều ứa ra như tắm, nhưng cánh cửa chỉ hé ra một khoảng trống nhỏ chỉ vừa cho một đứa con nít.


Bỗng một tên nảy ra ý tưởng rất hay. Hắn lục trong người mình ra một chiếc điện thoại, mở lên, chọn vào “camera”, xoay camera lại trước, thò tay vào khoảng trống nhỏ mà cả bọn vừa “khai hoang” được, chụp một bức hình xem cái gì mà có sức khủng khiếp như vậy. Cả mấy năm tập gym cũng không thể mở ra.


Tất cả mọi người đều há hốc mồm ra hết cỡ, hai mắt suýt lọt tất ra ngoài, họ không tin vào mắt mình. Bức hình chụp được cảnh bàn làm việc của giám đốc, bộ ghế sofa đắt tiền, tủ đựng hồ sơ, chậu hoa cao cả mét,……đều nằm ngổn ngang ngay sau cánh cửa. Chẳng trách sao mở mãi mà chẳng ra.


Thế là họ lại quy động thêm nhiều người nữa, từ 2 đến 15 rồi 25 người tay chân lực lưỡng. Cùng nhau đẩy cánh cửa. Mồ hôi thì liên tục tuôn ra như dòng thác, ướt đẫm cả những tấm lưng săn chắc. Mọi người đều đã thầm mệt, tay chân rã rời. Những tiếng động viên nhau vang lên rền một khoảng trời.


Nhiều phút trôi qua


Tiếng những thân hình vạm vỡ va vào cánh cửa vẫn vang lên đều đều như một vòng tuần hoàn. Cơn mệt mỏi bao trùm, gần như tất cả họ đều đã bỏ cuộc. Thật may, là cuối cùng cánh cửa cũng hé ra chịu một khoảng trống khá lớn vừa đủ để người lớn lọt vào.


Một tên cố luồng lách qua khe hở, lọt vào trong căn phòng “cấm địa”. Rồi nhiều người nữa chui vào. Họ lại cùng nhau đẩy tất cả chướng ngại vật ra ngoài. Phải mất rất lâu sau, những đồ đạc mới được trở vể lúc ban đầu.


Căn phòng tổng giám đốc rất sạch sẽ không lấy một hạt bụi, lúc nào cũng thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ khiến người ta cảm thấy thoải mái. Giờ lại chẳng khác gì một bãi chiến trường. Đồ đạc lộn xà ngầu nhìn mà rối mắt, những vết xước to nhỏ có đủ để lại trên nền gạch đắt tiền, giám đốc của họ mà nhìn thấy cảnh tượng này bảo đảm là khóc không ra nước mắt.


“Khoan đã, giám đốc.”


Một tên vệ sĩ như nhớ ra điều gì đó rất kinh khủng, mặt hắn đen đuốc, xanh xao đến hốc hác. Mồ hôi lạnh tuôn ra ào ạt như vũ bão. Móc trong người ra chiếc điện thoại, tay hắn run run ấn từng nút trông khổ sở, sau đó áp lên tai nghe:


- Thưa……thưa……cậu chủ…..


Đầu dây bên kia hồi âm, tên vệ sĩ có thể nghe được tiếng những luồng gió, tiếng bóp còi vang inh ỏi, tin chắc là hắn ta đang phóng xe như điên về phía này.


- Lúc nãy có chuyện gì? – giọng Shinichi gấp gáp.


Tên vệ sĩ lại run lên từng hồi dai dẳng, cơ miệng cứng đờ không thể thốt ra lời nào.


- Chuyện là…………


Hắn bắt đầu kể ngọn ngành của sự việc. Còn Shinichi ở đầu dây bên kia thì mặt nhăn nhó, đôi mắt từ màu xanh của mặt biển yên bình không chút gợn sóng lại chuyển sang biển nhung nham nóng hừng hực. Như nuốn thiêu cháy bất kì thứ gì mà hắn nhìn thấy.


Shinichi vẫn kiên nhẫn nghe hết câu chuyện, hai tay bấu chặt vào vô – lăng để kiềm chế cơn giận dữ đang muốn tuôn trào. Gương mặt điển trai của anh cũng dần nhuốm một màu lửa đại diện cho sự phẫn nộ. Cơn tức giận vở òa khi nghe tên vệ sĩ kia nói:


- Lúc chúng tôi vào thì cô tiểu thư đó đã không ở trong phòng.


Chân Shinichi đạp mạnh vào bàn đạp phía dưới. Khiến cho cây kim chỉ tốc độ tăng lên nhanh chóng. Trên con đường tràn ngập nắng ấm của đầu năm, có một chiếc xế hộp đắt tiền đang lao nhanh với vận tốc chóng mặt. Và không hề có dấu hiệu giảm ga.

End chap 6

Chú thích:
maxresdefault.jpg

* Aokigahara: Đây là một khu rừng có thật tại Nhật Bản, nằm ở chân núi Phú Sĩ. Đặc biệt rừng Aokigahara có những hang động đóng băng quanh năm. Theo truyền thuyết thìma quỷ, yêu tinh phá rối vẫn thường xuất hiện trong rừng này. Phải chăng đó có liên hệ với việc địa điểm Aokigahara Jukai là một nơi thường có người tự tử và vong hồn người chết mãi mãi lảng vảng nơi này. Với hơn 78 xác người đã tự tử tại đây nhà chức trách đã phải cảnh báo về nạn tự tử trong rừng này. (Nguồn: Wikipedia)

- Do không có nhiều thời gian để trau chuốt nên chap này hơi ngắn và vẫn còn khá thô, tình tiết hơi nhanh (cái này Au tự nhận luôn!!!!), mọi người thông cảm.
- Ngoài núi Phú Sĩ và rừng Aokigahara ra, tất cả những chi tiết xuất hiện trong phần flashback đều xuất phát từ trí tưởng tượng của Au, mọi người đừng bắt bẻ nha.
- Nhớ để lại cho mình cái com hoặc like nha mọi người!!!!!


Good bye summer!!!! Good bye mọi người và hẹn gặp lại một ngày không xa. :x:x:x


 
cuối cùng au cũng ra chap mới, giật tem+phong bì * ù té chạy* chap này của au, Ran quá bá đạo, nhưng mà đang đọc nhìn thấy mấy cái sọ đầu lâu và xương thấy ghê ghê sao ý:KSV@19: au, hóng chap sau, không biết shin sẽ xử lý Ran thế nào đây ta:KSV@13:
 
ui, hì hì, rất hân hạnh được là người comt đầu tiên trong fic của au, fic au hay lắm, tình tiết thú vị văn phong hấp dẫn và bạn tả cảnh rất tốt,mình rất khâm phục những ai học giỏi văn đó*gãi tai*:KSV@08: vì mình cà rốt môn văn lắm, nhất là những đoạn tả cảnh và tả tâm trạng, với au thì những đoạn này ngon lành quá, mình có thể hình dung ra vẻ xinh đẹp của Ran..nói chung fic của au không có gì để chê cả, tấm hình cũng rất đẹp và hợp với Ran, mong au sớm ra chap mới nhé:KSV@10:, chờ xem những trò quậy của Ran-neechan:KSV@05:
 
Đấm tường *óe vỡ toe rồi*, giật tóc * ngu gì đau chết à*
Không có tem chẳng phong bì luôn ta đành căng mắt soi lỗi type cho bõ cục tức.:KSV@02:
(Ai dè tức chả đỡ tí nào chỉ mắt ta là sắp lồi ra thui, huhu):KSV@16:

Đôi tay Ran vịn nhẹ vào lang can, đắm chìm vào bầu không khí trong lành và thoang thoảng hương thơm của đất trời.
> là lan can nhé

Hôm nay, trời nắng đẹp, những giọt ánh dương chảy dài trên một cánh thảo nguyên rộng mênh mông.
> thảo nguyên thôi, chứ cánh thảo nguyên không hợp lí cho lắm, ta nghĩ thế

Mọi chuyện tưởng như sẽ yên bình trôi qua như thế, nào ngở đâu ở đằng xa, một mũi tên nhọn hoắt lao xé gió đến phía của tiểu hồ ly. Nhưng nó vẫn mải mai không biết mà vẫn hồn nhiên đùa nghịch. Cái chết đã cận kề?
>ta nghĩ là mảy may đó a

Tiếng tru thảm thương cất lên trong buồi hoàng hôn tan thương, buổi hoàng hôn định mệnh lấy đi người mẹ của nó.
>là buổi hehe

Gương mặt bà ta có rất nhiều nếp nhăn chi chít, làn môi thâm tím, hai mắt xếch lên trong gian manh vô cùng.
>là trông phải không a~

Bà ta hai đôi cánh to lớn của mình ra, hiện nguyên hình là một chim Cú tinh. Đôi chân to lớn cáp lấy toàn thân của hồ ly con, rồi cất cánh lên bầu trời đang dần bị màu đêm bao phủ.
> xòe, cắp, màn đêm, hơ hơ

Bà ta muốn Ran giúp đỡ trong kế hoạch thống lĩnh thế giới. Nên mới bày ra âm mưu này
>khúc này mình nghĩ không cần có dấu chấm đâu a~

tên thợ săn ngày hôm ấy thật chất chính là tay chân của lão
>thực chất, ta cho là vậy.

Ran lấy tay quẹt nhanh hai hai nước mặn chát.
>hai hàng đúng không~

Từ bên kia truyền đến chất giọng lạnh đặc trưng của tên giám đốc lãnh đạm của Tập đoàn Kudo - nổi tiếng nhất Nhật Bản:
>lặp từ của nha

Tên vệ sĩ sau đó đẩy nhẹ cánh cửa nhưng hình như bên trong đã bị cản lại. Hắn tay giữ điện thoại, tay còn lại đẩy cửa như nó vẫn không hề di chuyển.
Qúa lâu nhưng chưa nhận được câu trả lời từ cấp dưới, tên ở đầu dây bên kia xốt xoắng hỏi lại:
>Nhưng, sốt sắng mới đúng

Thế là họ lại quy động thêm nhiều người nữa, từ 2 đến 15 rồi 25 người tay chân lực lưỡng. Cùng nhau đẩy cánh cửa. Mồ hôi thì liên tục tuôn ra như dòng thác, ướt đẫm cả những tấm lưng săn chắc. Mọi người đều đã thầm mệt, tay chân rã rời.
<Huy động, thấm mệt

Thật may, là cuối cùng cánh cửa cũng hé ra chịu một khoảng trống khá lớn vừa đủ để người lớn lọt vào
>chịu hé ra, hihi

Một tên cố luồng lách qua khe hở, lọt vào trong căn phòng “cấm địa”
>theo ta là luồn lách chứ không phải luồng lách

Xong cái sự nghiệp cao cả. Ôi ôi mắt của ta *dụi dụi* :KSV@19:Khổ ta chưa. Ai bảo cứ thích xăm xoi(dù ta cũng hay lặp lỗi type lắm a):KSV@05:

Còn văn phong ta chẳng có gì nhận xét (có viết hay bằng đâu mà dám ngang nhiên chõ mũi vào, haizz):KSV@09:

Mặt trời dần khuất dạng sau ngọn núi Phú Sĩ hùng vĩ. Tiểu hồ ly đưa mắt nhìn thi hài của mẹ mình nằm trên nền đất lạnh lẽo, một bầy diều hâu đen từ đâu hạ cánh, đua nhau mổ xẻ liên tục. Nội tạng bên trong đều bị lôi tất cả ra ngoài. Con của nó chỉ có thể nhìn từ trên cao, lòng không khỏi xót xa
>Đoạn này hơi có phần ghê ghê:KSV@18: nhưng mà chả sao, càng ghê ta càng thích.:KSV@12:
Chap sau mong Au cho thêm mấy cái như thế cho vui, bạo lực một tí cũng hay đó a~ (cho Ran oánh Shin tí cho vui):KSV@05:

*Mở nắp, nhỏ nhỏ, chớp chớp* (tra thuốc nhỏ mắt, hehe). Xong, hóng đợi chap mới, tiếp tục super soi:KSV@05::KSV@04:
 
chúc mừng em ra chap mới ^^:KSV@01:
ừ thì tình tiết nhanh thật, lời văn cần chau chuốt hơn nữa :KSV@08:nhưng không sao, có chap mới là được :v
 
@Duong Ngoc Huyen Chắc chắn sẽ có. Mình nói là chap sau chị Ran sẽ quậy tới bến luôn mà. Tiết lộ chút nha.....chap sau chị Ran sẽ có cuộc "viếng thăm" đồn cảnh sát đấy!!!! hehehe.....
@su_chibi Nhìn lại thấy mình phạm nhiều lỗi type quá trời quá đất luôn :Conan11:. Xin lỗi bạn vì đã gián tiếp làm bạn đau mắt nha!
@kuroshiro_shinran Chị phũ quá đi à!!!! :Conan13: E giận đó nha! Mà thôi giận làm gì cho nó mau già. Bắt đền chap sau chị phải cho e cái com dài dài đó nha!!!!!
 
@Duong Ngoc Huyen cái đồ kẹt sỉ kibo lấy tất phong bì cộng tem rồi chạy mà chẳng chừa cho Yuran cái nào hức:KSV@17:
@tieuphung292002 Mừng bạn ra chap mới .
Chap này hay lắm mặc dù tình tiết hơi nhanh và còn nhiều lỗi type nhưng Au đã cố gắng nhiều nên chỉ mong CHAP MỚI của Au thôi.( Mình chẳng biết com gì nhiều chỉ com cho cái thông báo chết tiệt kia nó báo thôi chap mới mà chẳng báo gì hại Yuran mất tem lẫn phong bì Sr Au nha ):KSV@20:
 
@tieuphung292002 Sorry vì dạo này không hay lên Ksv nên không com được cho bạn.
Chap mới vô cung hay lun:). Quá khứ của chị Ran buồn nhỉ :((:(( Nhưng chỉ cũng chơi một vố với anh Shin hơi bị được đó nha:)):)) Phải nói là chị Ran hơi bị quậy=)) Mình kết đoạn đó nhất:)>-
Chap nàu hơi nhiều lỗi type nhỉ chắc có lẽ do cậu vội nên chưa ktra ha nhưng bù lại chap này vô cùng ấn tượng.
Mong chap mới từ Phụng nha:KSV@01:
 
Sorry ss vì bây h em mới com đc, thú thật vs chị là cái lịch học của em dày đặc lun. Chị Ran nhà ta mưu mô ghê á nhưng quá khứ đúng là đau bùn thật, lúc này Shin - sama chắc chưa có tình cảm vs chị Ran đâu ha ? Chỉ là giận thui phải hơm ss ?? Hóng chap mới của ss !!
 
×
Quay lại
Top Bottom