Part 2 đê....
Tiếng suối chảy róc rách. Cô tiểu muội cứng đầu cuối cùng cũng lôi tỷ tỷ của mình ra suối chơi cùng.
Hako chính là muội muội của Ran. Cô cũng là một tiểu hồ ly. Đạo hạnh đương nhiên là thấp hơn Ran rất nhiều.
Xung quanh là muôn vàn loài hoa dại đang khoe sắc dưới ánh nắng. Đây là nơi duy nhất của khu rừng được mặt trời sưởi ấm.
Từng chú bướm hồ điệp lộng lẫy nhẹ nhàng mơn mớn trên những cánh hoa mỏng manh.
Gần đó thấp thoáng hình ảnh một cô bé không ngừng chạy nhảy, miệng không ngừng vẽ thành một nụ cười trong sáng và ngây thơ.
Cạnh một tảng đá cuội nằm gần con suối, Ran đang ngồi thiền. Hai mắt cô nhắm nghiền nhưng đôi tay thì liên tục quơ trên không trung. Tay trái chưởng một cái, cây ngã. Tay phải chưởng một cái, đã vỡ tan thành nhiều mảnh. Tảng đá này là một nơi rất tốt để tu luyện.
Ran nhẹ nhàng thu tay về, đôi mắt thạch anh tím dần hé mở. Cô đứng dậy và thấy nội lực của mình đã tăng lên rất nhiều, lòng không khỏi vui mừng. Tiểu muội Hako của nàng thì vẫn vô tư vô lo. Chân cứ chạy và miệng thì cứ cười.
Đôi tai của Ran bỗng chốc giật nhẹ. Gương mặt hồ ly xinh đẹp của nàng khẽ đanh lại, lòng trăm phần bất an.
- Hako, muội mau quay về động đi. Ở đây nguy hiểm lắm! – Ran lo lắng cho tiểu muội của mình.
- Tỷ tỷ, tỷ sao vậy? Chúng ta đang chơi vui mà!? – Hako ngờ nghệch hỏi lại.
- Tỷ đã nói là muội mau quay về động đi! – Ran nổi nóng, mặt cô lộ rõ gân xanh.
- Muội…..muội biết rồi! Tỷ tỷ.
Hako dù có cứng đầu ngang bướng cách mấy thì vẫn không thể nào không nghe theo lời của tỷ tỷ mình. Nhất là bây giờ Ran đang rất giận, Hako từng chứng kiến cảnh tỷ tỷ từng đánh chết một tiểu hồ ly giống cô vì nó dám cãi lời. Hako không thể nào quên được vẻ mặt của Ran lúc đó, như muốn thiêu cháy cả khu rừng này.
Nói rồi, cô tiểu muội cứng đầu nhanh chóng vụt đi với tốc độ đáng nể. Còn lại đây nàng cửu vĩ hồ xinh đẹp và một vị khách không mời.
- Ngươi đến đây có chuyện gì? – Ran vừa nói vừa chỉnh lại cây trâm trên tóc.
- Lâu quá không gặp, bạn cũ.
- Hứ! Sói tinh nhà ngươi đến tìm ta chắc chắn là không có chuyện tốt lành. – giọng Ran thoáng chút khinh bỉ. Cô ném cho vị khách sau lưng mình một cái nhìn sắc lẹm.
- Cô đoán đúng rồi đó. Misa ta hôm nay đến tìm cô, là để lấy mạng cô.
Dứt câu, cô gái với mái tóc đen ngắn ngang vai cùng đôi mắt ánh bạc nhào tới. Cả hai người xảy ra một cuộc hỗn chiến. Trên tay của Misa bỗng xuất hiện một thanh Hắc thiên kiếm. Chuôi kiếm được nạm hình đầu sói rất đáng sợ, lưỡi kiếm lấp lánh ánh bạc.
Cô ta lùi chân phải của mình về phía sau thủ thế, thanh bảo kiếm trên tay như chực chờ lấy mạng của Ran. Ả ta nhào tới. Một nhát kiếm, hai nhát kiếm. Đều trượt. Ran nhanh như gió tránh được tất cả các quyền của Misa. Rồi trên cánh tay nhỏ nhắn của mình, một cây đàn tỳ bà xuất hiện. Ran bay lên cao bằng kinh công, hai tay gãy gãy các dây đàn tạo nên một bản nhạc làm đầu óc của ả sói tinh kia như quay cuồng, hai tay giữ chặt lấy tai như không để thứ âm thanh đáng ghét kia xâm chiếm màng nhĩ.
Misa cũng vận công bay lên đấu với Ran. Ả một nhát rồi hai nhát đều chém trúng vào cây tỳ bà ngọc thạch. Tức điên lên, cô ta không còn đủ kiên nhẫn để đấu trong tình trạng thất thủ như vậy. Cây Hắc Thiên kiếm trên tay Misa biến mất. Cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn của ả ta ngày một mở rộng. Một luồng khói đen bay ra từ miệng, bao lấy xung quanh của Ran. Đó là khói độc, người thường chỉ cần đứng trong luồng khói đó vài phút sẽ không thể thể được mà chết. Nhưng Ran là ai? Cửu vĩ hồ. Chuyện này đương nhiên không thể làm khó cô. Nàng thu cây đàn tỳ bà của mình về, miệng khẽ nhếch lên nụ cười kiêu ngạo đầy quyến rũ. Hai tay Ran dang rộng về hai phía, miệng lẩm nhẩm thần chú. Toàn thân Ran phát sáng, sau đó luồng khói kia nhanh chóng bị đẩy lùi.
Ả sói tinh kia thấy vậy, mặt mày biến sắc, không giấu nổi cơn thịnh nộ của bản thân.
Sau màn đấu võ phần thắng thuộc về Ran, họ mới chuyển sang màn đấu phép.
Misa nhanh chóng luyện công, chưởng ra một luồn yêu khí về phía Ran. Do nội công quá thâm hậu, Ran dễ như chơi để đỡ được chưởng của đối thủ. Ran và Misa từ là đồng môn vì cả hai đều học chung một sư phụ dạy yêu thuật. Nhưng ả ta quá ham chơi nên công lực ít hơn Ran mấy phần.
Ran được thế liền tống cho ả ta mấy chưởng vô bụng khiến ả phụt máu miệng. Cô điều khiển chín cái đuôi hồ ly của mình túm lấy toàn thân Misa làm cho cô không thể nào cựa quậy được nữa.
- Ta nể tình chúng ta từng là đồng môn tha cho cô lần này, lần sau ta chắc chắn sẽ giết chết cô. – giọng Ran đầy tính hăm dọa.
Misa lại muôn phần không phục. Ánh mắt ả nhìn Ran như là cái nhìn kẻ thủ không đội trời chung.
Ran thả cô ta xuống và buông những chiếc đuôi đang cuốn lấy thân hình nhỏ nhắn của Misa ra. Và chuẩn bị rời đi. Bỗng Ran cảm thấy sau lưng mình như bị tác động bởi một lực rất mạnh làm toàn thân cô chúi về phía trước. Toàn thân tê tái, vài dòng máu xanh trào ra từ cái miệng trái tim nhỏ nhắn của cô. Ran cố hết sức quay người lại và nhận ra chủ nhân của chưởng vừa rồi là Misa – người mà cô vừa tha mạng.
- Cô vừa bị trúng Bạch nguyên thủy độc dược. Chất độc đó sẽ ngấm vào cơ thể dần dần sẽ hút hết công lực cô cất công tu luyện trong hàng ngàn năm nay. Sao? Cô thấy thế nào? Đau lắm phải không? - ả ta vừa nói bằng cái giọng chua ngoa của mình kèm theo một nụ cười gian tà kinh động đất trời.
- Cô…..cô…..thật đê tiện….. – Ran như nói không ra hơi.
- Cảm ơn cô đã khen. Giờ ai mới là kẻ tội nghiệp đây, bạn cũ?!
- Ở đâu cô có loại độc dược này?
- Ta trộm nó từ chỗ sư phụ đó. Hahahaha…….
- Ngươi……ngươi…..ngươi…..
Misa bước đến gần chỗ có một cô gái đang nằm thoi thóp trên mặt đất, nhịp thở của Ran ngày một khó khăn. Cô cố gắng nén đau để không thét lên trước mặt ả sói tinh nham hiểm. Răng cắn chặt môi đến nỗi bật ra máu. Cơn đau này ai thấu? Nó như một loại axit từng phút từng giây đang gặm mòn nội tạng của cô.
- Nếu 99 ngày sau cô không tìm được thuốc giải thì nguyên thần và công lực của cô sẽ tan biến. Linh hồn của cô sẽ lang thang mãi mãi không được siêu thoát. Cô sẽ không thể tồn tại ở âm giới hay dương giới.
Nói xong, ả ta liền biến mất để lại một thân hình nhỏ nhắn đang bị nỗi câm phẫn bao quanh.
Cô cố gắng đứng dậy lê từng bước chân nặng nề về phía Tây của khu rừng bởi Ran đã bị nội thương rất nghiêm trọng không thể nào vận công.
Khu rừng đầy tiếng oán than của những linh hồn chết thảm dưới tay của Cửu vĩ hồ đang bám theo cô đòi nợ. Trên con đường Ran đi, nơi đâu cũng thấy xương người, còn có xác người chưa kịp phân hủy. Một khu rừng nhuốm đầy máu và sự thống trị của yêu quái.
Ran cứ thế lầm lũi bước đi. Bước chân cô loạng choạng không vững. Không ít lần vấp té. Một Cửu vĩ hồ xinh đẹp đây kiêu ngạo đây sao? Giờ cô chẳng khác gì những con người đi lạc vào khu rừng u ám này và bị cô hút linh hồn cả.
Đầu óc Ran bỗng chốc quay cuồng như chơi tàu lượn. Vết thương lúc nãy nay lại rỉ máu và đau tê tái. Toàn thân nóng như lửa đốt, như xương đang bị cái chưởng của Misa thêu cháy. Cơ thể cô…đau quá. Ran không thể nào vận công để chữa trị vết thương như thông thường được nữa. Mặt đất như có một lực hấp dẫn mãnh liệt cuốn lấy thân hình cô rơi tự do và Ran đã bất tỉnh. Cô trở lại nguyên hình của mình là một con hồ ly chín đuôi.
oOo____________________oOo
Trong một hang động chứa đầy mọi loại sách cổ, một lão bà bà với mái tóc bạc trắng xõa dài xuống hai bên, hai mắt lõm sâu trông đáng sợ, da mặt lão đã đến giai đoạn cuối của thời kì lão hóa.
Bà đang pha chế một thứ dung dịch gì đó. Bên cạnh lão, trên chiếc gi.ường, một cô gái đang say giấc. Sau một hồi thiếp đi, cô gái khẽ cựa quậy hàng mi cong vút của mình và mở mắt.
Ran hết sức bất ngờ khi mình đang ở một hang động, mà hang động đó không phải của cô. Rất nhiều sách, rất nhiều thảo dược được bày trí ở đây. Trên những vách đá của hang động, rất nhiều ký tự cổ được khắc xung quanh.
Cô đưa mắt nhìn dáo dát quanh động và sợ hãi khi phát hiện lão bà bà đang ngồi cách mình một quãng không xa. Bà ta đứng dậy rồi bước đến bên chỗ Ran:
- Con tỉnh rồi sao? – giọng lão trầm ấm, hỏi thăm Ran làm cô hóa đá vài giây đầu.
- Tôi không sao! Bà là ai?
- Ta là Phù thủy Fumisa, người vừa cứu con đấy!
- Cứu ta? – Ran không giấu nổi kinh ngạc.
- Phải, ta thấy con ngất nên mang con về động của ta.
- Con vừa trúng Bạch nguyên thủy độc dược và gần như là vô phương cứu chữa. – lão bà bà nói
- Ta biết chứ.
Ran cúi gầm mặt xuống, không muốn lão bà phát hiện ra gương mặt hiện giờ của mình.
- Không phải là không có thuốc giải, mà là con có chịu đi tìm nó không?!
- Có thuốc giải sao? – giọng cô như vừa gặp được cứu tinh của đời mình.
- Phải.
- Vậy ta phải tìm nó ở đâu?
- Con phải tìm được người nào sinh vào đêm Mặt trăng máu và được chòm sao Orion bảo hộ.
- Mặt trăng máu? Chòm sao Orion?
- Đúng vậy. Sau khi tìm được người đó, con phải khiến họ yêu con bằng cả trái tim của mình và tự nguyện giao Linh nguyên cho con.
- Tự nguyện? Làm gì có chuyện đó chứ? – mặt Ran vừa nãy còn rất vui mừng vậy mà giờ lại xịu xuống như chú mèo con.
- Con có 99 ngày để tìm được và hút linh nguyên của người đó. Cứ 11 ngày trôi qua, con sẽ rụng mất một đuôi. Và khi 9 đuôi đều biến mất thì con sẽ chết.
Một cảm giác sợ hãi thoáng trên gương mặt xinh đẹp của cô khi nghe lời của bà ta nói. Đang đắm chìm trong sự bế tắc của bản thân, mụ phù thủy lại lên tiếng:
- Ta đã cho con uống Chân dược rồi! Nó sẽ giúp con giữ nguyên thần không bị tan biến và duy trì công lực hiện tại của con.
- Cảm ơn, bà bà. Nhưng con biết phải tìm người đó ở đâu đây? – giọng cô lắp bắp.
- Ta bói được là người đó đang ở Tokyo, khi con gặp người đó, khứu giác của con sẽ cho con biết điều đó.
- Được rồi, nhờ bà bà chăm sóc cho muội muội của con. Con đi đây.
Nói rồi, Ran nhanh chóng vận công và biết mất trong ánh nhìn của lão phù thủy Fumisa. Đôi mắt màu hạt dẻ của bà nhìn theo bóng dáng của cô gái nhỏ đã biến mất, miệng bất giác thốt ra:
- Mọi chuyện sẽ không đơn giản như con nghĩ đâu, tiểu hồ ly à.
*End Flash back*
Mình đọc thấy nó kì kì sao ấy, mọi người ném đá cho Au biết sửa nha.