[Longfic] Tình ca của bóng tối

Lúc đầu thì ko có đinh cho thâm mấy bông hoa đâu, vì Ngũ tỷ nói Vampire ko thik hoa nhưng thấy trống trống nên nhét đại, tự dưng làm nó lòe loẹt ra, trông xấu hoắc ah :KSV@16:
À ,à fic mới của quỷ chúa nó như thế nào để em biết đường mà làm poster cho :KSV@05:
 
Vầng vầng, ta không dám chém gió nữa *đầu hàng* :KSV@16:
Chap 5 đây, dài ngắn, hay dở là tùy thuộc vào các tay chặt chém yêu dấu đấy :KSV@08::KSV@08:
Sẽ có cảnh hot...giữa Shin và Kid :KSV@05::KSV@05:

CHAP 5: TẮT NẮNG.

Phòng giám thị trường cấp 3 Teitan.
Thầy Ichiru Takeshi cao lớn như hộ pháp với cái đầu hói gõ nhẹ gáy sách xuống bàn. Đôi mắt dữ dằn nhìn Ran không chút thiện cảm.

-Mori-chan, em đã biết lỗi của mình chưa ?

-Lỗi á ? Nhưng Takashi-sensei… em chỉ muốn trừng phạt hắn một cách đích đáng thôi! –Ran chỉ vào “tên biến thái” đang chống cằm ngồi im lặng kế bên mình, mặt hắn hầm hầm khó chịu -Trên chuyến xe buýt hắn đã…

-Em không nghĩ mình nhầm người sao ? Shinichi Kudo, học sinh năm 2 là một người gương mẫu được hầu hết giáo viên trong trường yêu quý đấy. Chỉ em là có hành động như vậy với cậu ta thôi!

-Nhưng rõ ràng em…

-Thấy nghĩ cũng có thể em đã nhầm Kudo-kun với Kuroba-kun đấy.

-Ku…roba…

-Uhm…em ấy là anh họ của Kudo-kun, tuy ngoại hình vô cùng giống nhau nhưng tính cách của Kuroba…phải nói thế nào nhỉ, em ấy có vẻ hơi kì quái, hay trêu ghẹo nữ sinh, nhưng thực ra là người tốt và có tài năng.

-Không lẽ em lầm thật sao…?

Ran cúi đầu suy nghĩ kĩ, và cảm thấy hổ thẹn vì hành động thô bạo nông nổi của mình. Thầy Takeshi nói đúng, thế giới này quá rộng lớn. Người giống người…là chuyện bình thường, thậm chí một ngôi trường đã có tới hai người giống nhau rồi. Có lẽ cũng không phải là Kuroba mà thầy nói.

-Mori-chan, em sao vậy ?

-Dạ vâng, có lẽ thầy nói đúng. Em xin nhận lỗi và đồng ý viết bảng tự kiểm ạ!

-Vậy thì tốt –Gương mặt dữ tợn của thầy dãn ra thành một nụ cười hài lòng –Teitan là một ngôi trường tốt, thầy mong em sẽ xóa bỏ mọi hiềm khích để bắt đầu những mối quan hệ tốt với những người bạn mới. Em hiểu ý thầy chứ?

-Em…hiểu ! –Ran cúi đầu, quay sang Shinichi Kudo hạ giọng –Kudo-senpai…tôi thật xin lỗi vì đã gây thương tích cho anh. Hãy tha thứ cho hành động…

-Hừ!!!

Ran tròn mắt trước thái độ của Shinichi, cô chưa kịp nói dứt câu hắn đã “hừ” một tiếng rồi đứng phắt dậy.

-Takashi-sensei, nếu đã xong xuôi mọi chuyện với cô bé này thì em xin phép được về lớp ạ, em đã bỏ lỡ hết nửa buổi học chiều vì việc vớ vẩn này rồi!

-À được rồi, em có thể về lớp!

Cậu ta chào thầy, đi thật nhanh và biến mất sau cánh cửa phòng giám thị.

-Việc…vớ…vẩn…???

Ran cảm thấy cả cơ thể mình đang run rẩy vì tức giận, thật muốn sôi máu với cái tên lạnh lùng kiêu ngạo và thô lỗ, chẳng coi người khác ra gì này.
Cô toan đứng dậy lao theo hắn.

-ĐỨNG LẠI CHO TÔI!!!

-MORI-CHAN!!! –Thầy Takeshi gõ quyển sách lần hai, không phải là mặt bàn mà là…trên đầu Ran.

-Thầy…!! –Ran ôm đầu xoa chỗ mới bị đánh.

-Em hãy viết xong bảng kiểm điểm đã rồi muốn đi đâu thì đi! Với lại thầy nghe nói Kudo-kun là con của một người phụ nữ Nhật và quý tộc Anh nên có thể do gia đình như vậy mà hành động của em đã làm tổn thương nặng đến lòng tự trọng của cậu ta …em cần thông cảm cho trò ấy và hối lỗi đi, dù lạnh lùng nhưng cậu ấy rất được mọi người yêu quý!

-Dạ…vâng!

Lạnh lùng nhưng lại được mọi người yêu quý? Là năng lực “thu hút” sao?
Hắn…là cái quái quỷ gì vậy?
Điên đầu!

Ran sụ mặt, ngồi lại và nhận tờ giấy từ tay thầy. Vừa đặt bút xuống cô đã khựng lại vì nhớ ra một việc, mọi suy nghĩ trong đầu cô như bị cát bụi sa mạc che lấp mất.
Một tên con trai bình thường…liệu có thể bình yên sau cú đá dốc toàn bộ tinh thần và sức lực của cô?
.
.
Giờ thì Shinichi đang bước dọc hành lang để đi về lớp của mình, trong đầu anh nghĩ gì không biết nhưng gương mặt vẫn không một chút cảm xúc. Đôi mắt xanh khẽ nhíu lại trong một giây là biểu hiện duy nhất…

“Lẽ ra mình phải quay lại và mở lời xin lỗi cô ấy”

-….

-Em đừng có giải phóng ý nghĩ của mình dễ dàng như vậy chứ!

Shinichi ngoái đầu lại. Một kẻ khác đang bước về phía anh, nhẹ nhàng và chậm rãi, kẻ đó có gương mặt giống Shinichi như đúc. Hắn vẫn tiếp tục màn độc thoại của mình.

-“Mình cần nói với cô ấy rằng :Xin lỗi, khi đó tôi không cố ý!” . Vì xe thằng gấp mà thay vì giúp cô nhóc ấy bắt được kẻ biến thái, em lại vô tình đặt tay lên vòng 3 của cô ấy, rõ là đồ ngốc!

-Em tưởng anh trở về lớp rồi chứ Kaito?

Shinichi hỏi, giọng lạnh tanh. Anh vẫn đứng yên mặt đối mặt, kể cả lúc anh chàng kia đặt tay lên bả vai, và chạm nhẹ vào mặt của anh như đùa cợt.

-Em quên nhiệm vụ của anh rồi sao: Bảo vệ, giám sát…và làm bia đỡ cho em bất cứ lúc nào! –Kaito càng tiến sát mặt mình vào Shinichi hơn nữa, như đang xử sự với …người yêu.

-Rồi thì là bảo em im lặng để anh trở thành kẻ xấu xa trong mắt của cô bé ấy, đó cũng là công việc của anh?

-Không phải của anh mà là việc của em, em nên biết rõ vị trí của mình ở đâu chứ…

-Tân Chúa Tế…em không quan tâm lắm!

-Anh muốn em hiểu được giá trị của bản thân! –Kaito gằn giọng, nhưng gương mặt vẫn không hề thay đổi biểu hiện cảm xúc, bàn tay lạnh như băng lướt nhẹ lên môi “đứa em trai” của mình –Em vì một đứa con gái vô dụng mà trở nên như vậy, thật đúng là yếu đuối quá, cần một nụ hôn của anh để lấy lại tinh thần không?

-Niichan, cô bé ấy… chưa bao giờ là kẻ vô dụng!

-……

Hai đôi môi gần như chạm vào nhau, rất gần...chỉ trong tích tắc…

Kaito thở dài, buông Shinichi ra. Dường như anh đã thất bại trong việc tìm kiếm một biểu hiện thú vị nào đó trên gương mặt của “đứa em trai” giống hệt mình. Tay vòng trước ngực, anh nhìn Shinichi với vẻ chán ngấy.

-Shinichi, em không thể tỏ ra sợ hãi hay bất ngờ lo lắng một tí khi anh hành động như vậy với em à ?

-Từ lúc cô ấy rời bỏ em, em đã không còn cảm giác sợ hãi hay lo lắng điều gì nữa. Dù có phải uống máu tươi để tồn tại, phải phanh thây kẻ thù hay bị kẻ thù xé xác, em…cũng không còn biết được cảm giác sợ hãi là như thế nào.

-Em có thể thốt ra những lời lạnh xướng sống đó được sao Shinichi –Kaito cảm thấy kinh ngạc –Anh phục em đấy!

-Cám ơn niichan! –Bờ môi chàng trai bị cuốn vào nỗi tuyệt vọng vô tình vẽ nên một cái mỉm cười, nhẹ nhàng như cơn gió thoảng, nhưng đầy thống khổ - Vả lại, em không sợ hành động đó của anh vì quá rõ trái tim anh đang hướng về ai. Em xin lỗi!
.
.
Niichan…trái tim anh đang hướng về cô gái đó, cô gái loài người sẽ trở thành “Thánh Nữ” được cả thế giới Mà-cà-rồng đón nhận…
Aoko Nakamori…
Người con gái sẽ trở thành Nữ Chúa trong tương lai!
.
.
-Sao lại xin lỗi anh, Shinichi-kun ? –Kaito cốc nhẹ lên đầu Shinichi.

-Vì em mà anh trở thành kẻ thế thân, vì em mà anh và cô ấy phải…

-Em ngốc quá đấy. Anh đương nhiên là ghét trở thành kẻ thế thân, cũng ghét phải thấy cô ấy trở thành vợ em. Cô gái ấy là điều duy nhất anh muốn tranh giành với Tân Chúa Tể…nhưng anh không muốn em phải khó xử vì đó không phải mong muốn của em!

-Niichan…

-Phải chi em là một thằng nhóc ngu ngốc và xấu xa thì đỡ cho anh biết mấy…chính vì em không phải kẻ như vậy nên anh mới tiếp tục là anh như lúc này. Cô ấy vốn không thuộc về anh!

-Và cô ấy cũng không thuộc về em!

-Nếu em làm tổn thương Aoko…đừng trách anh! –Đôi mắt màu hổ phách khẽ nhướn lên và đỏ lên như máu trong khoảnh khắc, dưới mái tóc đen lòa xòa trước trán… một lời đe dọa lẫn đề nghị.

-Em không chắc lắm, khi em đã gặp được cô gái nóng nảy và bạo lực kia, em lại nhớ tới cô bé ấy.
.
.
Giống từ cái tên, ánh nhìn trong veo cho đến mùi hương dịu ngọt đó…
Mùi hương khiến cho một đứa trẻ phải trở thành quái vật!
.
.
-Shinichi…Đọa Thiên Sứ đã trở về thế giới của cô ta !Và không bao giờ là cô gái đó!

Người anh với bao cảm xúc trái ngược đặt tay, gục đầu vào vai em trai mình, như cần một điểm tựa để trút hết muộn phiền và đè nén sự căm ghét lẫn tham vọng. Anh đang cố sức bảo vệ Shinichi Kudo, một người mà anh vừa hận thù, vừa yêu thương. Nhưng đó không chỉ là mệnh lệnh mà còn là điều mà trái tim anh mong muốn. Với anh, Shinichi thực sự là ruột thịt!

-Niichan, anh vất vả quá rồi!

-Cái lũ ấy trà trộn vào ngôi trường này không phải là ít, lại còn phải cố tìm cho ra Nhân Ngư nữa…–Buông Shinichi ra, Kaito thở dài gãi đầu chán nản -Anh có thể sẽ không thể vừa hỗ trợ vừa bảo vệ em được nên phải cẩn thận đó!

-Vâng, về lớp thôi !

-Ừ! Mà cô nhóc hung dữ đó…vòng một không tệ chứ ?

-Uhm…khá ổn…NIICHANNN!!!

-Hì hì, đỏ mặt rồi… em còn non lắm nhóc ạ!

Cái xoa đầu dịu dàng như một minh chứng cho sự yêu thương thấu hiểu của Kaito với đứa em không hề cùng chung máu mủ với mình, khi nó phải mang trong mình nỗi đau quá lớn và trọng trách nặng về phải gánh trên vai.

Liệu họ có thể là anh em mãi mãi…cho đến lúc chết đi ?!?

…………………………………………..

Buổi học đầu tiên của năm mới tại trường Teitan, xự xáo trộn đã đến, nó mở đầu cho chuỗi sự kiện kinh hoàng của bóng đêm nghiệt ngã phía sau bức màn ánh sáng.
……………………..
…………..
Ran vứt phịch chiếc cặp lên bàn, nằm sấp xuống gi.ường mệt mỏi, vết sẹo nhỏ ở cổ trở nên bỏng rát cứ như tất cả máu trong người đều dồn hết vào đó.
…Mỗi khi cô nghĩ đến cái tên ấy…Shinichi Kudo!

-Neechan, cơm tối! –Shiho cúi người xuống ngang tầm mắt Ran, cô trở về nguyên vẹn khiến Ran yên tâm phần nào. Ran nở nụ cười.

-Mừng em trở về, Shiho-chan!

-Trông chị có vẻ mệt mỏi…

-Ừ…vì một tên đáng ghét chết tiệt xấu xa nào đó (mặt hầm hầm bực bội)

-Lớp em cũng vừa có một học sinh mới, cậu ta khá đẹp trai nên mới vào đã thu hút được rất nhiều nữ sinh.

-Có thu hút được em không? -Ran cười ẩn ý.

-Còn lâu! Em đi tắm nhé!

-Uhm…để chị làm cơm tối!

Shiho bước vào phòng tắm, nhưng lại với tay tắt đèn.
Ánh trăng mờ ảo sau cơn mưa ban chiều chiếu vào từ ô cửa kính, cô gái có làn da trắng nõn như ngà voi nhẹ nhàng cho đôi chân thon vào bồn nước tắm, cái bớt trên vai bỗng tỏa ra ánh sáng trong chớp mắt dường như khiến cô vô cùng khó chịu . Sau vài giây ngắn ngủi, hai chân dính liền với nhau, từng chiếc vảy sáng màu hoàng kim dần xuất hiện, chúng bao phủ lấy “đôi chân” cô, những ngón chân dính lại với nhau biến thành một chiếc đuôi lớn tuyệt đẹp, lấp lánh dưới trăng.

Khi hòa vào nước, Shiho sẽ trở về hình dạng nguyên thuỷ của mình.
Một Nàng Tiên Cá_Sinh vật được mệnh danh là Con gái của thần Poseidon!

Nhân Ngư có vài điều bắt buộc phải làm để duy trì mạng sống nếu như phải ở trên đất liền.
Trước hết, phải thanh tẩy chiếc đuôi để không bị kẻ thù đánh hơi thấy, nhất là vào những ngày được tiếp nhận sức mạnh từ mặt trăng.
Thứ hai, cần tránh tiếp xúc với nước để không bị lộ bí mật khi đang ở bên ngoài.
Và thứ ba, không được để bất cứ kẻ nào nhận ra mùi máu của mình.

Đến giờ Shiho đã làm rất tốt 3 điều đó nên cô mới có thể còn tồn tại ở chỗ thiếu an toàn này.

-Tính đến nay, mình rời đại dương đã được 5 năm…sau vụ càn quét kinh hoàng của bọn khốn tham lam đó.

Cô lẩm nhẩm, khép hờ đôi mắt xanh lơ nhìn mặt nước bị chiếc đuôi màu hoàng kim khuấy động. Những đứa con của thần Poseidon cùng đường đã đồng loạt tự sát khi bị dồn vào mẻ lưới lớn của lũ cặn bã muốn tìm đến sự trường sinh, để chúng không lấy được máu tươi phục vụ cho ý đồ bất tử.

Dường như cô là kẻ duy nhất còn sót lại sau vụ đó. Lẩn trốn đến kiệt sức rồi trôi dạt vào bờ, được một cô gái loài người cứu lấy.
Giờ thì cô đang sống với cô gái ấy.
Không còn đồng loại, nhưng cô…không chỉ có một mình!

-Shiho, tráng miệng hôm nay sẽ là bánh pudding nhé!

Tiếng Ran vọng đến từ nhà bếp, mùi hương thơm phức của món súp nóng hổi thật ngon lành.
Phải rồi, cô không chỉ có một mình!
Ánh mắt u buồn khẽ nhắm lại, và cô cất tiếng nói.

-Ran, em muốn một cái pudding rưới nhiều cà phê!

-Okie!

Một ngày nữa lại trôi qua yên bình trong căn nhà nhỏ nhưng ấm cúng. Không ai biết trước ngày mai sẽ như thế nào, vui hay buồn, hạnh phúc hay sự thống khổ!
Họ vẫn luôn bị ràng buộc bởi cái quá khứ cứ như chìm dần vào quên lãng của mình…
Vì thế mà họ đã tìm thấy nhau!
………………………………
…………………….
………….
Sáng hôm sau, tại trường Teitan.

-Cái gì Thầy muốn xử phạt em á?

-Tất nhiên rồi! –Thầy trưởng giám thị Takeshi cười cười –Cô chủ nhiệm của em cũng đã đồng ý rồi, chiều hôm nay lớp em được nghỉ nhưng em phải đến phòng y tế giúp đỡ cho Araide-sensei, cậu ấy đang nghỉ ốm đột xuất. Thầy nghe nói em cũng mát tay trong việc chăm sóc vết thương lắm mà, chỉ một ngày hôm nay thôi nhá. Đầu năm chắc cũng không ai gặp sự cố gì nhiều đâu.

-Nhưng em phải tập karatedo ở CLB thành phố…-Ran nhăn nhó.

-Bỏ-một-buổi-cho-tôi!!!

Ánh mắt lạnh lẽo như băng đá của thầy khiến Ran…đứng hình. Cô đã hiểu vì sao thầy được học sinh tặng cho cái tên “Bá chủ Nam cực”.
Thôi được, làm thì làm!

Công việc khá đơn giản, sơ cứu và băng bó cho những học sinh bị thương khi tham gia CLB ngoại khóa. Là đầu năm học nên có rất ít người phải sứt đầu mẻ trán vì lao đầu luyện tập, điều đó khiến Ran khá là mừng, nhưng vui không được bao lâu thì “kẻ đáng ghét” xuất hiện.

-CÁI GÌ ĐÂY TRỜI!

Shinichi Kudo được một người đồng đội dẫn vào phòng y tế, máu từ trên trán chảy xuống rất nhiều, nhỏ giọt xuống sàn nhà, lan cả vào mắt khiến anh phải díu lại.
Anh nhìn thấy cô ngập ngừng không muốn vào, nhưng trái với dự đoán, Ran chạy đến cuống quýt.

-Anh là Hiro Takashi… –Người đi cùng giới thiệu -Em là Ran Mori năm nhất đúng không?

-Sao lại thế này?

-Đỡ nguyên cái giá sách trong thư viện dùm hai cô nữ sinh năm nhất. Cũng đáng mặt nam nhi lắm nhưng cầu thủ chưa ra sân đã bị thương thì đúng là…

-Đưa anh ta đến bệnh viện đi! (mếu)

-Cậu ấy không chịu đi, bảo là chỉ bị nhẹ thôi nên có thể tự mình sơ cứu được.

-Takashi-senpai, em đã nói là tự làm được mà.

-Ừ, anh có giúp được gì đâu, cô bé này mới là người giúp cậu.

-Chuyện hôm qua anh đừng trêu nữa. Em cá là cô ấy sẽ nói “không”!

-Thế nào Mori?

-Tôi…tôi muốn giúp! Dù sao cũng là nhiệm vụ của tôi…

-Thua cược rồi nha! –Hiro cười nhăn nhở -Chú mày nên bỏ cái bộ mặt lầm lì đó với bọn con gái đi, không phải đứa con gái nào cũng thích cool boy đâu nhóc ạ! Phải không Mori?

-Dạ…à vâng!

-Cô ấy là con gái á?

-ANH MUỐN GÂY SỰ HẢ???

-Thôi nào…Mori-chan -Hiro giảng hòa –Giao cậu ấy cho em đó!

Bóng dáng Hiro vừa khuất sau cánh cửa, bầu không khí bỗng chìm xuống, u ám và nặng nề. Anh thở dài nhìn cô.

-Cô không cần phải cắn răng giúp đỡ tôi đâu!

-Tôi không ở đây để làm cảnh! –Ran cố gắng lấy lại bình tĩnh –Dù sao cũng đã hứa với Hiro-senpai rồi…Nào!

Đặt chiếc băng gạc lên chỗ bị thương để cầm máu cho anh, cô nhẹ nhàng và cẩn thận hết mức có thể. Những ngón tay thon dài khẽ lau sạch vùng mắt, vô tình phớt nhẹ qua hàng mi khiến Ran khẽ giật mình.
Ánh mắt xanh lơ nhìn chằm chằm khiến cô không thể làm như không nhận ra được, cái nhìn như dò xét mọi ngóc ngách trong tâm hồn.
Nếu còn tiếp tục như thế này, cô không chắc là mình sẽ giữ được bình tĩnh.

-Cô…đang căng thẳng sao? –Anh hỏi nhỏ.

-Thật khó chịu khi người khác nhìn chằm chằm vào mình, Kudo-senpai! –Ran hướng ánh mắt từ gương mặt sang vết thương trên trán.

-Cô đúng là khác thường, biết bao cô gái muốn được tôi nhìn thật gần thế này đấy!

-Tôi xin lỗi vì đã ra tay với anh…dù anh khó ưa tôi vẫn phải xin lỗi…chuyện lúc trước huề nhé. Mà tôi cũng không nằm trong fanclub của anh đâu!

Vẻ bối rối của Ran khiến anh ngẩn người trong giây lát, và đột nhiên không thể nhịn được cười.

-Sao… lại cười tôi ? (mặt như quả gấc)

-Xin…xin lỗi…-Anh đưa tay lên ngang miệng nén cười –Tôi không nghĩ cô lại có vẻ mặt này. Nó thật sự rất…

-Hum???

-…….

-Thế là sao? –Ran nghệch mặt.

-Không ! Chả có gì khác hơn ngoài sự thô lỗ…ÁÁÁÁ!!!!!

Miếng bông băng to đùng ướt sũng thuốc sát trùng chà mạnh lên vết thương là nguyên nhân tạo ra tiếng thét kinh hoàng của anh ấy =”=
Anh chịu đau vì sự trừng phạt của Ran để che giấu đi một câu nói…những suy nghĩ xuất phát từ cảm xúc của mình.
.
.
“Vẻ mặt đó…thực sự rất dễ thương!”
.
.
…………………………….
-Xong rồi đó!

Ran đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, thản nhiên sắp xếp lại hộp y tế trong khi một kẻ đang muốn ứa nước mắt.
Biết được có một tên rất-không-vừa-lòng nhìn mình đăm đăm, nhưng cô không thể nào đối diện được.

-Anh đã không phải chịu đau nếu không chọc giận tôi, senpai!

-Hừ, lại là lỗi của mình…

Trời đã dần tắt nắng, các CLB ngoại khóa cũng gần kết thúc buổi tập. Shinichi đứng dậy một cách chán chường, đi ngang qua chỗ Ran…và vỗ nhẹ lên đầu cô như một lời cám ơn.

-Cô bé chưa về sao? Tôi nghe nói gần đây hay xảy ra án mạng lắm đấy!

-Anh cứ đi trước, tôi còn phải dọn dẹp và viết báo cáo nữa (đừng có vỗ đầu tôi). Và đừng quên tôi là một đứa con gái học võ.

-Nếu kẻ sát nhân…không phải là con người thì sao ?

-Anh nói gì vậy? –Ran không nghe rõ câu nói.

-Không có gì, chỉ cần cô cẩn thận tuyệt đối có lẽ sẽ ổn. Vậy tôi về trước đây, Tiểu Hồ Ly!

-Ừ…về đi…hơ…

Đầu Ran như bốc hỏa ngay khi nhận ra trọn vẹn câu chào của anh chàng khó hiểu vừa biến mất sau tấm rèm cửa lay nhẹ.
GIẬN ĐIÊN NGƯỜI!!!

Tiểu Hồ Ly…
Tiểu Hồ Ly…
Tiểu Hồ Ly???

Và thế là Ran trút hết bực tức của mình ở chốn không người, bắt đầu màn độc thoại trong khi tiếp tục công việc.

-Cái đồ con trai thô lỗ cục cằn, hot boy với thần tượng cái quái gì chứ, chỉ toàn làm cho người khác điên lên thôi! Mình cứ tường anh ta sẽ cám ơn mình tử tế chứ, thật quá sai lầm... Con trai gì mà da trắng thấy sợ, trông anh ta chẳng khác gì một Vampire…

Ran ngắt ngang một cách đột ngột.
Mùi rượu pha với thảo dược từ đâu bốc lên nồng nặc, bao trùm khắp căn phòng khiến Ran thấy khó thở.
Một luồng khí lạnh từ đâu kéo đến, rùng mình.
Cái mùi quái quỷ này…bốc ra từ đây sao?

Và nơi đó…là chiếc sọt rác với những miếng bông băng.
Thấm đẫm máu …
…của Shinichi Kudo…giờ đã dần khô lại và chuyển dần sang màu đen kì quái.
Cô gái nhỏ vẫn dán mắt chăm chăm vào những miếng bống băng, không ngừng run rẩy, mồ hôi túa ra thật nhiều.

-Là do…máu của anh ta?

………………………
……….

-Takashi-senpai, Kudo-senpai về lâu chưa ạ?

-Cậu ấy mới đến chào anh rồi về theo lối cổng sau ấy.

-Rẽ hướng nào?

-Uhmmm…hình như rẽ phải (đoán mò).

-Em cám ơn!

-Êk này…Mori-chan!
.
.
Bây giờ hoặc không bao giờ!
Cô gái nhỏ bé lao thật nhanh khỏi nơi mà cô đang đứng, để tìm kiếm dáng người dong dỏng cao của kẻ phiền phức ấy.
Ngực đau nhói không hiểu tại sao, cô vẫn đuổi theo hình bóng đó.
Cô đang muốn khám phá bí mật của Shinichi, và bước vào thế giới của anh!
.
Một lần nữa!
.
Những tia nắng cuối ngày phản chiếu trong đôi mắt đen chứa đầy nỗi hoang mang lo sợ…nhưng chân vẫn cứ bước đi…bước đi…

Từ trong thâm tâm, Ran có cảm giác dường như chàng trai đó sẽ là người hé mở bức màn kí ức cho cô suốt bao năm dài tìm kiếm!

……………………………………….
………………………
----------------(end chap 5)-----------------------
 
Ai còn thức giờ này thì cứ boc tem, hé hé ^^
Ngày mai của ta là...đêm nay :KSV@05::KSV@05::KSV@05:
Hông đọc chùa nhá các tình yêu :"> :"> :">

CHAP 6: THÁNH ĐỊA CỦA BÓNG TỐI.


Những tia nắng cuối ngày dường như đã dần tàn lụi phía sau dãy núi phía tây thành phố. Cô đã chạy không ngừng nghỉ hơn 15 phút rồi, một sự cố gắng tồi tệ vì vẫn chưa thấy được bóng dáng anh chàng đó.

“Không lẽ mình bị Takashi-san lừa phỉnh” –Ran tức giận nghĩ thầm trong đầu như vậy khiến đôi mày chau lại thành hình chữ V (hứ, cô có chịu nghe tiếp đâu mà bảo người ta như vậy hử =”=)

Không! Anh ấy không lừa cô.
Ran đã bắt kịp Shinichi. Anh ta đang bước ra từ một ngôi nhà trọ cuối con phố vắng toe người qua lại. Bên hông nhà trọ là bức tường đá khá cao, như một tường thành ngăn cách thành phố và vùng ngoại ô.
Ran nấp vào phía sau một cái cây lớn cách Shinichi khá xa để tránh bị phát hiện.
“Anh chàng sống ở đó à! Có nên thử gọi để bắt chuyện xem sao không nhỉ. Nhưng nếu bị hỏi lí do mình đến đây thì sao…”

-Kudo-sen…

Tiếng nói yếu ớt ngắt quãng của cô đã không theo gió đến được tai anh, nhất là giờ đây, anh ta…không còn là Shinichi Kudo.
Cô run rẩy không tin nổi những gì mình đang thấy.
Một đôi mắt màu bạc!
Đôi mắt của một sinh vật nào đó không phải con người.

Với một cái giậm nhảy nhẹ nhàng, kẻ sở hữu đôi mắt bạc phóng người lên thật cao và nhảy vọt qua bức tường ấy nhẹ nhàng như một cơn gió lướt trên cánh đồng hoang.
Không thể tin nối!
Đó…không phải là năng lực của con người!

-Mình…mình phải làm…sao…

Nếu không nhanh lên anh ta sẽ chạy đi mất, và mình không biết sẽ còn có cơ hội để biết được sự thật về anh ta cũng như kí ức của mình không.

-Mình sẽ…


Ran quyết định trèo lên một cái cây sát mép tường và nhảy ra ngoài lần theo dấu vết của Shinichi. Tốt! Vẫn còn nhìn thấy bóng dáng anh ta sau những bụi cỏ lau cao bằng nửa thân người.

KenhSinhVien-images-jpga.jpg


fb75418b53be629862c30e0bba663a84_46199261.31.jpg


Cô bám theo thật nhanh và không quên giữ khoảng cách.

-Anh ta đi đến cái chỗ khùng điên quái quỷ này làm gì không biết…Hi vọng mình sẽ không rơi vào những cái hố trũng ngu ngốc như đặt bẫy thú nơi hoang vu đây…ơ…

Ran buộc miệng nói gì chính cô cũng không thể hiểu được! Sao cô lại biết rằng ở đây có những cái hố trong khi đây là lần đầu tiên cô đến…

“Ran…tớ đói…”
“Tớ…đói…”
Mùi máu tanh ngòm từ những cơn ác mộng chợt kéo ùa đến, hai vết sẹo nhỏ trên cổ lại nóng như thiêu đốt, đau đến ứa nước mắt.

-Mình đang gặp phải chuyện gì thế này…phải đuổi theo…

Vù ù ù ….ù!!!

Những giọt mồ hôi trên trán cô gái nhỏ bị cuốn phăng theo từng cơn gió thổi liên hồi. Nỗi sợ hãi đang lớn dần lên…từng chút một…

-Mình...phải đi đâu tiếp theo đây?

Shinichi Kudo đã biến mất! Và quanh cô bây giờ bốn bề là cánh đồng cỏ lau bất tận cùng những cơn gió gào thét không ngừng như hăm he dọa nạt, xua đuổi kẻ vừa bước vào tử cấm địa riêng của chúng.

Ran trở nên hoảng loạn, cô xoay vòng giữa không gian rộng lớn, quanh quất tìm một ai đó, hay một cơ hội để thoát khỏi đây.

-Có…có ai không? –Tiếng gọi run rẩy phát ra từ thanh quản.

-CÓ AI Ở ĐÂY KHÔNG ?!? LÀM ƠN GIÚP TÔI!!!

Bốn bề vẫn không một bóng ai khác ngoài cô ra!

“Nếu cứ chôn chân ở đây, thì khi đêm xuống mình sẽ chết chắc!”

Nuốt ực nỗi sợ hãi và sự hèn nhát xuống cổ họng, Ran nhằm một hướng và không ngừng tiến tới.
.
.
Chạy đi hoặc là chết!
.
.
Phía xa, bầu trời dần chuyển sang màu tím nhợt nhạt và những tia nắng yếu ớt chìm khuất sau dãy núi hùng vĩ.
Vầng trăng âm thầm xuất hiện trên từ lúc nào không ai hay biết, thời khắc thống trị của bóng tối đã đến!
Đâu đó là từng guồng mây đang cuộn đến, hoang tàn một vùng trời.
Sắp mưa...
KenhSinhVien-75230281-17a.jpg


………………………………..
…………………….
……………

Tòa lâu đài đồ sộ dần đắm mình dưới ánh bạc của màn đêm. Ánh sáng đó đã len được vào cánh cửa gỗ xoan trà, khi nó đang hé mở đón chào một vị khách.

-Thánh nữ bé nhỏ, chào mừng cô! –Người quản gia với giọng nói ồm ồm trao ngọn nến trắng với ánh lửa nhỏ cho cô gái.

-Cám ơn ngài Vodka…

Cô gái đón lấy từ tay Vodka, trông cô không có vẻ gì là sợ hãi. Cô khoác một chiếc áo choàng màu trắng che kín người và phủ một phần trên đầu che mái tóc đen, chỉ đề lộ khuôn mặt dịu dàng đôn hậu có chút gì đó hoang mang.
Vodka lai tiếp lời cô.

-Dạo gần đây cô rất đúng hẹn!

-Có trốn chạy cũng không thoát khỏi số mệnh của mình…chị ấy đã nói thế! Cách tốt nhất là cứ chấp nhận nó một cách tự nhiên nhất…-Giọng nói của cô thật vô cảm…

-Cô biết điều đấy! –Hắn nhếch cười.-Đi thôi!

-Tôi phải ở bên anh vì chị ấy…(lẩm bẩm)

-Cô nói gì à, tiểu thư?

-À không…tôi không nghĩ là Vampire lại có đôi tai tệ đến thế đấy Vodka!

-Tôi đùa thôi, tôi chỉ không thể nghe thấy nếu cô nói bằng ý nghĩ!

-……………

-Tiểu thư Aoko…??

-Tôi không sao, đi thôi…đến với Tân Chúa Tể!

Là một Vampire có ngoại hình dữ tợn, nhưng ông ấy biết đùa và thích đùa. Với cô gái bé nhỏ loài người, ông ấy cũng giống như một người cha trong gia đình bóng tối.
Ánh lửa trên tay cô vẫn nhảy múa nhẹ nhàng uyển chuyển soi sáng hành lang dài, rộng và lạnh lẽo u tối. Cô đã bước qua nó như vậy rất rất nhiều lần, nên không còn cảm giác e dè và sợ hãi nữa.
Đêm tối ôm trọn cô vào lòng.

………………………………….
………………….
Một cánh cửa gỗ khác xuất hiện trước mắt. Người quản gia cáo lui, để lại mình cô.

-Là “cừu non”…đúng không? - Chủ nhân đôi mắt bạc đang chễm chệ trên một chiếc ghế tựa, tay chống cằm tắm mình dưới ánh trăng chiếu vào từ ô cửa sổ. Ánh nhìn hoang dại của một kẻ đói khát chằm chằm vào cánh cửa.

-Em vào nhé! –Cô nhỏ tiếng.

-…………

Tân Chúa Tể đang ở trong căn phòng đó…
Chờ đợi bữa tối!

Họ đối mặt nhau, nhưng có vô vàn những lí do để lẩn tránh ánh mắt của đối phương.

-Đến sớm hơn thường lệ đấy, Aoko!

-Vâng…-Aoko cúi đầu.

-Rất tiếc là có đến sớm nhưng không gặp được Kaito…nhỉ! –Đôi mắt bạc nhìn chòng chọc người có vẻ ngoài giống cô gái đó như hai giọt nước.

-Vậy thì…chúng ta bắt đầu ngay thôi!

Không để tâm đến lời mỉa mai trêu chọc, cô kéo trễ một bên áo khoác, làn da non mịn màng ở cổ và vai phơi bày trước mắt kẻ đói khát, có một vết cắn nhỏ khá mờ của nửa tháng trước. Bên dưới làn da đó, từng mạch máu ấm nóng đang cuộn trào…
Quyến rũ…
Thơm ngon đến ngây người…
Thỏa mãn cơn đói khác suốt nửa tháng kiềm nén chịu đựng…

Nhưng…

……………………………………….
…………………

Cuối cùng thì Ran cũng đã tìm thấy tia hi vọng nhỏ nhoi trong lúc lạc đường và chạy đi với chút niềm tin mong manh rằng mình có thể gặp được một ai đó.
Và cô thấy một tòa lâu đài hiện ra trước mặt.

-Hổng lẽ đây là nhà của anh ta sao?

Rụt rè tiến lại gần, Ran quyết định liều mình gõ cửa.

-Cho hỏi có ai ở đây không?

Chỉ một chốc sau đã có người người đứng phía sau cánh cửa bên trong lâu đài. Không phải một, mà là trên hai.

-Tiểu thư Aoko? –Những người bên trong thốt lên khi nhìn thấy cô.

-Aoko ả…? Xin chào, tôi chỉ muốn hỏi các vị là…Này! Các người lôi tôi đi đâu vậy?

-Tôi cứ tưởng ngài Vodka dẫn cô đến rồi chứ… - Anh chàng cao gầy với làn da trắng bệch cầm tay kéo cô đi, cùng hai kẻ khác cũng đi theo anh ta.

-Nhưng…đến đâu?

-Hỏi như đùa, ngoài việc trở thành bữa ăn cho Tân Chúa Tể thì cô đến đây làm gì ?– Vẫn cứ lôi đi (+_+)

-Bữa… ăn…?

Mồ hôi lạnh toát chảy thành dòng từ thái dương xuống cằm cô gái còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Cô đã bị nhầm lẫn với một cô gái khác…và cô ta là bữa ăn tối của một kẻ điên loạn nào đó thống trị nơi này.
…………………………..
……………

Sau vài phút im lặng, anh tiến lại gần Aoko và nhẹ nhàng kéo vai áo cô lên, xoa đầu dịu dàng.

-Như mọi khi đi Aoko, em đừng run rẩy như vậy nữa!

-Shin…ichi…

-Anh đang rất đói! Nhưng anh vẫn không thể chịu đựng được cảm giác sẽ phải cắn phập vào cổ họng một ai đó thêm lần nữa. Anh…sẽ giết chết em mất.

-Nhưng hôm nay không có Kaito…

-Anh ấy ra ngoài dò thám tình hình lãnh địa, chốc nữa sẽ về và hoàn thành “nhiệm vụ ngầm”. Em không cần lo lắng khi bị kiểm tra dấu vết ở cổ đâu.

-Vâng ạ! –Aoko thở dài, cười nhẹ và kéo cổ tay áo lên. –Động mạch cổ tay vẫn dễ dàng hơn với anh nhỉ.

-Ừ…thất lễ nhé! –Anh cầm lấy cánh tay thon gầy của Aoko đưa lên miệng, và rồi…

-Á Á Á Á Á!!!!!!!!!!!

-GRỪỪ!!!!!!!

-BẮT NÓ LẠI!!!

-NÓ CHÍNH LÀ KẺ ĐỘT NHẬP!!!

Những việc xảy ra bên ngoài khiến “bữa ăn” phải gián đoạn.
Có kẻ đã cả gan xâm nhập vào thánh địa của những kẻ thống trị bóng tối. Và kẻ đó đã sắp bị tóm được.
Trong khi Chúa Tể đang tạm thời vắng mặt, tất nhiên Tân Chúa Tể là người phải nắm rõ mọi chuyện một cách nhanh chóng nhất.
-Đợi anh ở đây, Aoko!

Nhanh như chớp Shinichi đã buông tay Aoko, mở cửa và biến mất.
Cô Thánh Nữ ngước nhìn ánh trăng huyền ảo và quyến rũ, những giọt nước mắt khô đang cuộn trào trong tâm hồn, thầm khóc thương cho số phận mà Thượng Đế đã ban cho mình.
Đêm nay…chắc chắn sẽ rất dài!

…………………………………
……………………..
Ở một sảnh lớn của lâu đài sau khi bước vào từ cửa chính, không khí đang vô cùng căng thẳng.
Ran đã bị nhận ra là kẻ lạ mặt sau khi tung một cước để tên đang lôi kéo phải buông mình ra và sau đó chạy đi thật nhanh trong khi hai tên còn lại còn chưa phản ứng kịp.
Nhưng tiếc thay…cô lại mất phương hướng rồi tiến sâu hơn nữa, và rơi vào vòng vây đang khép chặt. Kẻ đứng trên lan can, kẻ đứng dưới, có tên còn bám vào cửa sổ sẵn sàng tấn công từ góc chết xuống.
Có hơn 10 kẻ bao vây cô gái nhỏ bé!

-Cái…cái gì thế này…-Ran mếu máo, run rẩy sợ hãi, bức tường sau lưng cô thật cứng và lạnh!

-May mà chúng ta phát hiện sớm. Con bé kia, mi là ai–Chàng trai có gương mặt hao giống Shinichi đang đứng trước mặt Ran.

-Kudo-senpai…!!! -Ran kêu lên như bắt gặp ánh sáng cuối con đường.

-Kudo…?-Kaito nhíu mày –Hình như…ngươi là Ran Mori?!!

-Đúng! Đúng! Kudo-senpai!– Ran mừng đến phát khóc – Bảo họ thả ra và cho tôi về nhà đi!

-Muốn về à? –Kaito cười khẩy–Rất tiếc…tôi không phải là Kudo…và cô phải nhận hình phạt của kẻ đột nhập.

Sau một cái hất tay ra lệnh, ba chiến binh Vampire đã phóng từ bên trái về phía con mồi xấu số. Ran nhắm mắt bịt tai bủn rũn ngồi bệt xuống sàn nhà, chờ đợi cái chết như số phận đang diễn ra trước mắt…nhưng cô không cam tâm!

“Cuối cùng…mình lại phải chết một cách thảm thương lãng nhách như vậy sao. Minh còn chưa biết yêu cơ mà…”
.
.
Sau tiếng xé gió của những kẻ hung bạo tấn công, là tiếng đánh trả dữ dội, tiếng xương nứt một kẻ bị đấm vào hàm dưới , một kẻ bị đánh bật xuống sàn nhà văng ra xa mấy thước và tiếng kính vỡ…do một kẻ khác bị đá văng vào.
Tất cả diễn ra trong thời khắc ngắn ngủi.
Ran vẫn ngồi đó, nhắm mắt bịt tai…và bình an vô sự!
Có kẻ đã bảo vệ cô!
Ngước mắt lên nhìn kẻ đã vì cô chống lại những sinh vật dữ tợn đó, kẻ có đôi mắt màu bạc.

-Đồ ngốc! –Anh liếc ra sau nhìn cô và tất nhiên không quên dè chừng những kẻ đang ở trước mặt.

-Tôi…

-Shinichi! Em đang làm cái quái gì vậy ?–Kaito gào lên hung tợn.

-Cô ta chỉ là một con ngốc vô tình lạc đến đây thôi, cô ta VÔ HẠI!

-Vô hại à ? Em có biết mình đang nói gì không? ? Cô ta đã vượt qua được 3 lớp kết giới xung quanh Thánh Địa mà hội đồng tư tế Vampire đã tạo ra một cách âm thầm để vào đến đây đấy. Một con người nào khác ngoài Thánh Nữ có được khả năng như vậy sao???

-Mori…thật như thế sao?–Anh vẫn không tin nổi những gì đã nghe.

-Kết giới? á Tôi có thấy cái gì đâu. –Ran lắc đầu nguầy nguậy.

-Silver Bullet…tránh ra! Phải giết nó để trừ hậu họa về sau! –Tên Vampire bị đánh vào ô cửa kính gào to. –TRÁNH RA!!!

-Còn khuya! -Ran gân cổ lên phản đối trong khi vẫn đang run lẩy bẩy bám chặt tay áo Shinichi và nấp sau lưng anh, cô tiếp tục –Không ai có quyền giết người dù các anh là ai, đất nước này còn có pháp luật đấy. Các anh phải tôn trọng từng mạng sống!

-Tôn trọng mạng sống à?!? –Sau một khoảng im lặng, ngớ người, có vài kẻ đang rúc rích cười khẩy coi thường cô.

-Tôi…đã nói gì sai à, Kudo?–Vẫn chưa hết run ( _ _!)

-Cô…đến nước này còn nói vậy được sao?–Shinichi xem chừng đang rất khó xử và… bó tay, anh thở thật mạnh gạt cô ra sau mình để sẵn sàng chuẩn bị cho đợt tấn công kế tiếp của những kẻ còn lại -Chúng tôi là những kẻ sống ngoài vòng pháp luật của loài người.

-Là…sao…?

-Ngốc như cô không cần phải biết! –Anh nói khẽ hết mức có thể -Tôi sẽ mở đường máu giúp cô, hãy nhắm đến ô cửa sổ bị vỡ chỗ tên vửa bò dậy và BIẾN khỏi chỗ này mau lên.

-Nhưng…

Không đợi cô nói thêm câu nào, anh đã vòng tay ôm ngang hông cô và lao vút về phía cửa sổ, đánh văng một tên đang đứng gần đó trong sự bất ngờ của những kẻ còn lại.

-Silver Bullet! Ngài đang làm cái quái gì vậy?

Đôi mắt của một kẻ khát máu đến tột cùng nhìn về phía đồng loại, dữ dằn tàn bạo. Dáng đứng như một quỷ thần hộ vệ đang ôm chặt chủ nhân.

-Ta sẽ chấp nhận mọi hình phạt của Gin, và các ngươi… sẽ phải chấp nhận mọi hình phạt của ta nếu muốn vượt qua chỗ này. Đi đường vòng thì hơi xa đấy…và Vampire thì chắc không đến nỗi né tránh lời tuyên chiến!

-Được lắm Shinichi. Không có anh tham gia em cũng sẽ bị hạ gục…

Anh nhẹ nhàng đặt cô gái loài người lên bậc cửa.

-Đi đi! Tôi sẽ không sao đâu!

-Sao anh lại cứu tôi? Họ là đồng bọn của anh mà…

-…Chính tôi cũng không biết! –Nụ cười buồn và ánh mắt màu bạc tuyệt đẹp tỏa sáng dưới trăng, quyến rũ…mê hoặc –Tạm biệt!

-Cám…ơn anh!

Bóng Ran ngày càng xa dần…xa dần…trong khi nơi ô cửa sổ lớn của tòa lâu dài là một cuộc chiến dường như không cân sức và ngoài dự kiến của những đứa con của quỷ hút máu.
Trăng vẫn nhẹ nhàng soi rọi thế gian, nhưng sao trông vẫn lạnh lùng vô cảm.
KenhSinhVien-images-1.jpg


Ánh trăng vuốt ve cô gái nhỏ để rồi sau đó bị mây mờ che lấp, gió hôn lên đôi mắt đang ướt nhòe khi trong tim cô đang là cảm giác cô độc, sợ hãi và đau đớn khi có kẻ phải vì cô mà bị thương tổn.

“Giá như chúng ta lại được cùng nhau chạy khỏi đó một lần nữa!”
.
.
“Một lần nữa!?!”
Ý nghĩ vô tình thoáng qua đầu, khi cô chưa thể hiểu được thì sự cảnh báo của cái chết lại ập đến.

-OACHHH!!!!!! –Ran đã bị cái gì đó cản trở giữ chân và cô té nhào người về phía trước. Khắp người bê bết bùn đất.

-Cái quái gì nữa đây –Cô khổ sở gào lên, lấy chân còn lại đạp thật mạnh thứ đang cuốn quanh chân ra.

………………………………………
…………………………

-Mọi người dừng lại đi! –Kaito ra lệnh khi cuộc chiến đang còn ngổn ngang, và Shinichi đã bắt đầu thấm mệt. Vẫn chưa có Vampire nào vượt qua được Shinichi để đuổi theo Ran ra ngoài. Một cuộc đấu với mục tiêu không rõ ràng khi đã có ý kiến dừng lại thì sẽ được ủng hộ.

-Anh muốn gì nữa đây Kaito? –Một cái nhìn sắc lẻm ném đến Kaito, giọng nói vẫn còn tiếng thở dốc –Kết thúc được rồi đúng chứ?

-Ừ…miễn cô ta chết thì bí mật về chúng ta sẽ được giữ kín!

-Cô ấy sẽ tìm được lối về! –Shinichi lấy tay quệt ngang một dòng máu đang chảy nơi khóe miệng, và khắp người bầm dập thảm thương –Hãy giao việc của cô gái đó cho em!

-…Được thôi, nếu cô ta có thể sống sót để rời “chỗ đó” trong khi đã chọn hướng tây để trốn thoát khỏi đây!

-Chỗ…đó…-Shinichi rợn người nhận ra, anh đã quên mất một điều vô cùng quan trọng cần nói với cô gái ấy.

Gió hung tợn nổi lên tứ phía kéo theo rất nhiều mùi khác nhau lẫn vào , và các Vampire có thể phân biệt được tất cả.
Mùi đất ẩm báo hiệu cơn mưa rào sắp kéo.
Mùi khó chịu của lũ sói sống trên khu rừng gần đó.
Mùi ngòn ngọt từ nhựa non ứa ra của cỏ cây bị gió dữ đánh giập nát cả thân gầy.
Vv…vv…
Mùi hương dịu nhẹ của Ran dù là rất ít...và mùi của “chúng” ở cùng một chỗ.

-CHẾT TIỆT!!!

Sau câu chửi tức tối, với tốc độ kinh hoàng Shinichi phóng vút đi hết mức có thể.

-Cái thằng thiệt là…-Kaito lắc đầu –Vừa no nê là sung sức vậy đó, dùng cả thuật “phi hành” cơ mà.

-Không…anh ấy vẫn chưa kịp uống giọt nào…-Aoko xuất hiện phía sau Kaito.

-Tiểu thư Aoko! –Những tên khác cúi đầu chào. –Đêm nay chúng tôi phải chuẩn bị phòng cho cô thôi, trời sắp mưa lớn rồi.

-Vâng…cám ơn… –Aoko cười dịu.

-Aoko…?-Kaito ngạc nhiên –Em nói, nó vẫn chưa “ăn” sao?

-Uhm –Cô gật đầu –Anh thường dặn dò em không được đến khu phía tây. Tại sao vậy?

-…Anh thấy cũng không có gì nên không nói với em. Thực ra đó là một nơi thuộc Thánh Địa để chôn cất những Vampire đã bị Vampaneze giết hại hoặc hi sinh trong khi làm nhiệm vụ.

-Đó là khu nghĩa trang theo cách gọi của con người đúng không?

-Ừ, là Tử Thi Địa (vùng đất của xác chết) Nhưng…như em biết đấy, Vampire không phải loài người, những tử thi vẫn có thể tiếp nhận nguồn năng lượng bên ngoài, nhất là sức mạnh tột đỉnh của ánh trăng.

-Trời…vậy có nghĩa là…

-Để tránh những hậu họa và giữ yên cho đồng loại đã khuất mặt, tổ tiên Ma-cà-rồng đã quyết định chôn cất xác họ ở khu vực đó –Kaito chỉ về hường mà Shinichi đã chạy biến đi –Đó là nơi có kết giới khá mạnh, không chỉ để bảo vệ bên trong tránh bị đột nhập như lâu đài này mà để ngăn chặn từ bên trong. Giờ thì tuy trăng đã gần như bị che khuất nhưng khoảng thời gian nó tỏa sáng cũng là quá đủ! Họ luôn mong muốn trở lại là mình, và cần phải ĂN!

-Nhưng cô gái đó…-Aoko run rẩy.

-Đúng vậy…kết giới không hề có tác dụng với cô ta…và cô ta...

-Sẽ ra sao

Kaito tiếp tục sau khi những Vampire khác đã rời khỏi.
-…Họ đói, và họ cần được ăn. Cô ta sẽ là bữa ăn đạm bạc của họ!

-Nhưng em tin anh ấy sẽ đến kịp!

-…khi nó đã đói đến cực độ mà vẫn chưa ăn và chiến đấu với chục người của ta rồi dùng thuật phi hành ấy hả. Em muốn cá cược không?

-Em không thích trò đó.

-Nếu anh thua em sẽ được hôn anh! ( _ _!)

-Vớ…vớ vẩn! –Mặt Aoko nóng bứng lên.

-Nếu anh thắng, hãy cưới anh…Cùng chống lại số phận…và chúng ta sẽ vứt bỏ mọi thứ để rời khỏi nơi này!

-KAITO!!! –Cô hét lên, gần như muốn bật khóc.

-Xin lỗi…đúng là không thể tàn nhẫn cá cược nó trên mạng sống của một cô gái.

-Chúng ta không thể thoát khỏi vận mệnh của mình…em, anh, Shinichi-kun và neechan!

Cô vẫn cúi đầu với từng giọt nước mắt chảy dài. Anh ôm cô vào lòng nhẹ nhàng để vỗ về an ủi, hôn nhẹ lên mái tóc dịu mùi hoa oải hương.

-Anh xin lỗi, quên nó đi…và cầu nguyện cho cô gái đó!

Khoảng lặng chợt kéo đến, nhanh chóng và đau đớn…
Nếu chỉ cần yêu và đến được với nhau, thì đã không có cái gọi là duyên phận và số mệnh!

………………………………..
………………………………………
……………………….

Ù ù ù ù ù….
Con quỷ gió trên cao gào thét khoái trá điên loạn.
Dưới ánh trăng dần biến mất sau màn mây dày đặc, Ran đã dần nhận ra thứ quấn quanh chân mình là gì.
Một bàn tay với từng thớ thịt đang dần bị phân hủy vẫn đang co giật mạnh, mùi xác thối bốc lên nồng nặc tởm lợm đến nhức đầu.

-A...a…a…-Tiếng kêu cứu cũng không phát thành lời ở khuôn miệng trên gương mặt tái nhợt vì điếng người.

“Grừ….grừ..g..rừ…”
Có cái gì đó đang kêu gào và chuyển động dưới mặt đất. Không phải một…mà là rất…rất nhiều…
Tuy biết rõ mình phải bình tĩnh lúc này, nhưng Ran thật sự đang muốn phát điên trong nỗi kinh hoàng sợ hãi.

THÂY MA!!!

Hàng ngàn thi thể thối rửa đang trỗi dậy từ lòng đất lạnh, kinh tởm, bẩn thỉu. Chúng từ xung quanh đi chầm chậm về phía cô, những bước tiến chậm chạp xiêu vẹo và chết chóc.

KenhSinhVien-zombies-jpga.jpg




.
.
Từng hạt nước tạt mạnh vào gương mặt Ran. Tia sét sáng lên khiến cho khung cảnh trước mặt Ran càng thêm kinh hoàng.
Mưa rồi!
Mưa sắp đến!
Bữa tiệc của hàng vạn thây ma cũng sắp bắt đầu!
………………………………………
………………………..
………………

----------------------------(to be continue)------------------------------------


P.S: Ran nhà ta trong truyện mà gặp cú này thì sao nhỉ. Tự nhiên thấy mình hơi…ác ^^”
 
Hiệu chỉnh:
Chờ muôn rụng cái cổ mới có chap mới mà xem xong là y như rằng muốn xách dép lên ngay=.=
Thế khi nào mới có chap mới vậy Quỷ chúa, ngày mốt đc hok;;)
 
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
ruby neechan à:KSV@18:
sao neechan ko post ở MCF zậy:KSV@17:
neechan làm em chờ dài cả cổ:KSV@17:
sang đây đc đọc mấy chap liền, sướng:KSV@05:
chap mới nhanh nha neechan:KSV@18:
 
Ta chuyên gia post bài buổi tối cho nó có không khí ý mà :-" :-" :-"
Không hứa trước được điều gì nhưng ai thức nổi từ 10 đến 12 giờ thì póc tem thoải mái nhá :KSV@03::KSV@03::KSV@03:
 
10 -> 12 giờ thì đố ai mà lên đc.Nhưng chap mơi của ss hay lắm đấy.Mooonnnggg chap tiếp theo.Nhưng hok có là coi chừng đó....

----------

Mà Ran sẽ chết sao a?Hay Ran chính là Thánh Nữ?
 
thích quá, đọc 1 lượt hay ghê nhưng nhẩm lại mới nhớ hay quá quên thank, lát em bù nha:KSV@08:

----------

đợi thêm 1 tiếng nữa hả??? đợi để giành con tem đầu tiên của fic vậy:KSV@03:
 
AAAAAAAAAAAAAA......
Tạo tk mới mà vẫn không chấp nhận bài là như thế nào :((:((:((:((
Vậy thì đề nghị quý bà con nào muốn xem chap 7 thì qua nhà chính của ta tại conankun.yourme.net nhá. Để mai post ở đây rồi hốt tem sau vậy ^^
https://conankun.yourme.net/t2449-long-fic-tinh-ca-cua-bong-toi#56607
 
Mình thấy đẹp mà ta.....dù mình cũng sợ ma lắm nhưng như vậy nó mới nhập tâm :D:D
Hình như mem đọc fic mình đa số toàn là nhỏ tuổi không thì phải, thế thì để rút kinh nghiệm, bỏ vào spoiler :D:D
P.S: Đã edit lại hình ảnh cuối ở chap 6 cho phù hợp với fic :P
fde4d31c1b2c4834ce016166f57fee37_46334309.zombies.jpg
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Mình đang nói mấy cái hình minh hoạ chap 7 :KSV@08: đêm nằm xem xong thấy hơi rợn tóc gáy :-ss
 
cái hình nhìn rợn tóc ngáy thiệt, đêm nay chắc phải xoá nó ra khỏi tâm trí mới ngủ được quá:KSV@19:
lúc đầu vô thấy fic kinh dị, đi ra, nhưng tò mò quay lại nên nghiện rồi:KSV@08:

----------

may mà mới có 7 rưỡi, hên quá:KSV@09:
 
Lần sau đọc ban ngày cho đỡ sợ :KSV@08:
P/s : chap sau cứ post thẳng ra đi không thì cũng tò mò mà mở spoiler thôi :KSV@05:
 
@Lucifer+Ran Kudo: Thâm ý của ta là ở chỗ đó :KSV@05::KSV@05:
Là con người ai cũng có trong mình tính tò mò cả :KSV@02: Vì thế mà thấy cái xì-poi-lơ sẽ...nhấn...vào...:KSV@08:
Đập vào mặt mới sướng :KSV@05::KSV@05:
Chap sau lại tiếp tục muốn tăng, giữ nguyên hay hạ horror level xuống đây hả các bợn chẻ hội cú đêm yêu dấu;;);;);;)
 
hì hì, em so sánh đúng nhở? Gin trong fic này em cũng thấy hơi hiền mà:KSV@05:
em cực thích fic kinh dị nếu như do bàn tay ss viết( tại nó ko kinh dị bằng mấy cái khác):KSV@03:
mỗi tội là em ko hỉu nhiều lắm về cái loài vampaneez gì đó
 
Vampireneze do mình xem phim gánh xiếc quái dị : đệ tủ ma cà rồng nên biết :-bd Vampire chỉ làm con nguời ngất và hút 1 ít máu còn Vampineze thì hút cạn máu ...
 
×
Quay lại
Top Bottom