[Longfic] Tình ca của bóng tối

Ô ô, trở lại và thấy 78 page mừng hết lớn, 12 chap!!~Σ( ° △ °|||)
Tối nay ôm đt đọc lại, em thú thật là em ko nhớ lấy 1 chi tiết lun ấy, bỏ mấy thàng còn gì!!(*≗*)
Tiếp tục làm fan trung thành với fic này ↖(^ω^)↗ ss nhanh nhanh ha!!~~~
 
Thông tin chính thức đây các tình yêu :Conan19:
Tin vui: Chắc chắn 11h đêm nay tung TCCBT chap 13 :Conan17:
Tin không vui: Ảo vọng đành phải dời lại đến cuối thứ sáu tuần sau vì lí do kỹ thuật...sắp tới mỗi ngày đều có bài test giữa kì, cày như trâu bò nên không đào đâu ra thời gian viết :Conan13: :Conan13: :Conan13:
Thế nhé :Conan13:
 
Một lời nói của kẻ thù khiến Ran Mouri phải căng não ra mà suy nghĩ. Cô chưa bao giờ nghĩ ở bên anh lại phải hoài nghi nhiều và đau khổ nhiều đến thế. Lòng tin của cô liệu có bị đánh đổ?!?

Cô và anh ngăn cách bởi một dòng nước xiết... phía sau cô, tử thần đang đến.

Lựa chọn của cô…sẽ là gì đây?

Chap này Shiho sẽ trở lại nhé :”3

CHAP 13: NƯỚC GIỮA DÒNG…

Một giọt chất lỏng lạnh buốt từ trên rơi xuống trán Ran Mouri khiến cô tỉnh giấc. Ran khẽ cử động nhưng không tài nào trở mình được, đầu vẫn còn đau như búa bổ vì cú tấn công sau gáy, cổ tay cổ chân tê rần. Ran nhớ ra mình đã bị đánh lén lúc chuẩn bị xuống tay với cô nàng ma-cà-chớp Talisker, nếu như tất cả những gì đã trải qua không phải là cơn ác mộng. Cô nhíu mày cố định hình không gian trong bóng tối dày đặc.

-Mình…đang ở đâu đây…

Mùi mốc meo trộn lẫn vào không khí ẩm ướt, mùi thuốc sát trùng và phoocmon ngâm xác chết hôi thối xộc vào mũi khiến Ran buồn nôn khủng khiếp, đầu nặng như chì. Cô lờ mờ nhận ra mình đang nằm trên một chiếc gi.ường sắt cũ kĩ, khẽ cử động cũng phát ra tiếng.

Liếc mắt xuống, những chiếc còng bằng kim loại sắc lạnh đang khóa chặt lấy tứ chi, Ran vùng mạnh tạo ra hàng loạt những âm thanh loảng xoảng khá là khó chịu, những chiếc còng vẫn không suy suyễn. Chất lỏng lại tiếp tục nhỏ xuống mặt cô, có vẻ khá nhớp nháp, lại tanh và hôi thối…

Cô rùng mình nhận ra…không phải là nước!

-Cái…gì…

Đồng tử Ran giãn ra, dây thần kinh căng như dây đàn. Vòng xoáy của sự sợ hãi lại một lần nữa kéo đến khiêu chiến với cô.

Một tử thi đang trong kì phân hủy mạnh bị treo lơ lửng trên chỗ Ran nằm, hốc mắt chỉ còn hai lỗ đen sâu hoắm, đôi tay bị vá dính lại với nhau bằng những vết khâu chằng chịt, vụng về và tàn nhẫn. Thứ đã đánh thức Ran…là chất dịch đang chảy trong ổ bụng của nạn nhân xuống. dòi bọ lúc nhúc trông vô cùng kinh tởm.

KenhSinhVien-the-horror-by-najuzaid-1.jpg




Ran hoảng loạn thét lên hết sức bình sinh từng tiếng chát chúa, âm thanh dội vào khắp bốn bề vắng lặng rồi vang vọng lại đến tai cô. Cô giật điên cuồng sợi xích hòng thoát ra khỏi chốn giam cầm, nhưng vô ích!

Đã 5 phút trôi qua. Từng giọt chất lỏng kinh tởm lại tiếp tục nhễu xuống mặt, xuống cổ Ran, cô không muốn nằm một chỗ chờ chết, nhưng cô không thể nào thoát ra được. Cổ tay và chân cô vì cọ xát vào những chiếc còng mà túa máu, đau và tê dại gần như mất cảm giác. Ran cắn vào môi, mong muốn cái đau của thể xác sẽ kiềm h.ãm nỗi sợ hãi đang dần xâm chiếm cơ thể.

Cô không muốn chết!

Từ bờ môi Ran một dòng máu đỏ đang chảy thành vệt, cô gào to, mọi uất ức và phẫn nộ dồn cả vào đó.

-Súc sinh! Ra mặt đi! Ta không phải thứ đồ chơi thỏa mãn sự điên loạn của bọn cầm thú các người!!!

Không gian lại trở nên im lặng, nhưng khoảng một chốc sau, Ran nghe được tiếng rì rầm bên ngoài căn phòng tệ hại. Tiếng của chúng bị biến dạng, có lẽ là vì có đeo khẩu trang.

-Con nhỏ này vừa tỉnh đã hét ầm lên rồi, thật không dễ thương tí nào…


-Lâu rồi mới thấy một vật thì nghiệm chất lượng thế này…


-Mùi máu của cô ta làm tim tôi đập dữ dội, thật sự quá ngon lành.


-Không được thưởng thức cũng hơi tiếc…


Ran lạnh người nằm bất động trước sự thật phũ phàng, dù đã được tận mắt chứng thực điều đó nhưng cô vẫn không muốn tin là cuộc sống của mình lại trở nên như thế. Lũ giết người bẩn thỉu bên kia bức tường lạnh, chúng bàn tán với nhau như không có sự hiện diện của cô ở đó, chúng xem cô như vật thí nghiệm, như thứ để chúng lót dạ khi đói lòng.

Cô bất giác gọi tên Shinichi…từng giọt nước mắt khẽ chảy giàn giụa trên gương mặt nhợt nhạt căng thẳng, hòa với thứ chất lỏng tởm lợm trên mặt Ran.

Chúng và anh hoàn toàn khác nhau…


“Ké é é éttttt”

Cánh cửa khẽ mở ra mang theo một tiếng động sởn gai óc, và mùi tử khí của những kẻ kì lạ tràn vào phòng.

Chúng có tổng cộng 6 tên.


-Cô đừng nên hao phí sức lực thế chứ, tiểu thư…


-Cái thứ phế thải này vướng víu quá, cả tuần rồi còn để đây…

Một kẻ tiến về phía Ran, tháo cái xác đang treo lơ lửng xuống và vứt vào một xó trong phòng làm dòi bọ văng ra tứ tung. Dường như trong bóng tối, chúng không hề biết, là cô đang run rẩy.

Bàn tay Ran co thành nắm đấm, mắt nhìn chúng không chớp.


-Bọn mi là ai?


-Chào hỏi thật bất lịch sự!


Chúng cười giễu cô, một trong số chúng ra lệnh cho đồng bọn mở đèn lên.

Ánh đèn sáng choang đã được bật, Ran phải nhắm chặt mắt lại vì chói. Khẽ mở nhẹ, tim cô lại như nhảy tung ra ngoài.

Lũ giết người này, tất cả đều đeo mặt nạ trông vô cùng kì dị, quần áo đang mặc vấy đầy máu tươi, hơn nữa chúng còn chuẩn bị rất nhiều thứ cần thiết…cho một ca mổ!

Một tên trong số chúng đeo mặt nạ sọ người, tiến gần tới chỗ Ran với cái ống nghe nhầy nhụa máu trong tay. Hắn thì thầm với cô, giọng ồm ồm ghê người.
KenhSinhVien-295654-229243543881398-1667222519-n-1.jpg



-Chào cô bé, xem ra phải thế chỗ với cái thứ phế vật kia làm tâm trạng cô không tốt lắm.



Ran điếng người, rùng mình sợ hãi.

Thì ra chỗ cô đang nằm mới rồi…là của cái xác kia, chả trách nó bốc mùi kinh khủng thế.

Cô có thể đoán ra những gì bọn chúng sắp làm với cô, nhưng cô không muốn nằm im chờ cái kết sẽ đến. Hơn nữa Ran đã nhận ra điều gì đó nhưng cần kiểm chứng. Nuốt khan không khí tởm lợm xuống cổ họng, cô mấp máy môi.


-Ta không có bệnh!


Tất cả 6 tên cùng dừng mọi thứ đang làm, chúng nhìn chằm chằm vào cô. Một tên dừng việc lau chùi dao phẫu thuật, có vẻ thích thú.


-Hê…lần đầu tiên tao thấy bệnh nhân như thế này. Chả có khóc lóc van xin gì cả…có đúng là con gái không đấy?!?


-Vớ vẩn, chỉ được một lúc thôi! –Vài tên cười khẩy.


-Sao ta phải sợ lũ đáng khinh các ngươi chứ? Các ngươi có gan giết ta sao?


Giọng nói lạnh lùng của Ran khiến chúng im bặt tiếng cười man rợ. Dường như chúng nhận ra Ran đã nắm được điều gì...Cô lại tiếp lời với thái độ coi thường.


-Ta không nghĩ mình vô dụng đến mức chỉ trở thành vật hi sinh trên cái bàn mổ ghê tởm này.


Trong thâm tâm, Ran sợ. Cô sợ lắm. Nhưng cô biết mình vẫn chưa phải là hết hi vọng. Cô đã nhớ tới những gì Shinichi đã bí mật nói với cô, và giờ đây nó trở thành chìa khóa mở ra con đường sống.

Sự sợ hãi của con người là niềm hạnh phúc của những kẻ khát máu”

Nếu cô sợ hãi, chúng sẽ lại vui vẻ bước vào cuộc chơi do chính mình sắp đặt. Tim cô đập càng nhanh, dòng máu trong người cô càng ngọt ngào. Cô càng căng thẳng, chúng càng hứng thú.

Và hơn nữa có vẻ như chúng đang muốn dùng cô để làm gì đó chứ không chỉ để “giết và ăn”. Cô như ngộ ra việc Kaito dồn mình đến đường phải trở thành mồi nhử, giờ đây điều đó lại vô cùng có ích.
Vì cô đã là người được vampire bảo vệ nên với vampaneze, cô có lẽ là một nhân vật quan trọng mà chúng đang tìm cách để lợi dụng trong cuộc đối chọi với họ. Việc đồng bọn của chúng không giết cô ngay khi bắt được là một minh chứng.

Ran quan sát thấy thái độ của chúng khác đi một tí, nhưng rồi tên có vẻ như là cấp trên của những kẻ còn lại đã lên tiếng. Hắn trấn an đồng bọn, và rồi ghé sát vào mặt cô. Sau chiếc mặt nạ hình đầu lâu chỉ còn chừa lại đôi mắt vô cảm, dường như Ran nhận ra điều gì mà cô chưa thể lí giải được từ đôi mắt đó.

Hắn phun ra những lời độc địa và dọa dẫm.

-Cô khá là thông minh đấy…đúng là Ngài không cho phép chúng ta được giết chết cô…khi mà cô đã được chính bọn ranh kia cử người bảo vệ. Nhưng thực sự cô quá ngon lành! Chúng ta sẽ làm cái gì đó khiến cô có lẽ sẽ không còn như trước nữa…và sẽ chẳng có gì lạ nếu một ca phẫu thuật gặp thất bại đúng không? Chuyện rất đỗi bình thường, Ngài có thể trách phạt chúng tôi, nhưng cô thì cũng chẳng sống được…


Ran trợn mắt nhìn kẻ ẩn mặt, mồ hôi lấm tấm trên mặt. Cô đang đánh một ván cược với hi vọng thắng dần tiến về số 0. Nếu hắn làm thật, thì mọi cố gắng của cô coi như tan tành mây khói!

Lại thêm một nhân vật nữa xuất hiện sau cánh cửa, Từ chỗ nằm, Ran có thể thấy…một phần gấu váy đồng phục màu đen vấy máu!


-Talisker…là mi!


-Trông cô thật thảm hại. Có vẻ như số tôi còn may chán, tiểu thư nhỉ.


Cô nàng ma cà chớp kinh khỉnh nhìn Ran, cười mỉa. Mọi nỗi căm hận của Ran lại được dịp dâng trào. Gương mặt Aya đẫm nước mắt và cái xác không ra hình người của Oban lại quay về trong tâm trí Ran. Cô nghiến chặt răng, lần đầu tiên cô biết nỗi căm hận sẽ khiên người ta trở nên tội lỗi và ác độc đến nhường nào.


-Lẽ ra ta đã giết được mi! Mi đã phản bội Shinichi Kudo, mi đã báng bổ lòng tin của gia tộc Ma-cà-rồng!


-Ngay từ đầu…khi gã thiếu gia Kudo khinh thường tình cảm của ta, ta đã biết rồi ta cũng sẽ là cơn gió đổi chiều.


Talisker nhoẻn cười, nhìn Ran như muốn ăn tươi nuốt sống. Thì ra cô ta muốn giết Ran không chỉ vì mệnh lệnh, không chỉ vì căm ghét…mà còn vì đố kị ghen tuông!

Lần đầu tiên Ran biết đến bí mật này.

Talisker yêu Shinichi Kudo…


-Talisker, ta không hề liên quan đến chuyện này!


-Có thể cô không thừa nhận nhưng…chẳng phải cô đã thích hắn sao?


-Ta…


-Kẻ hạ đẳng như cô thực ra cũng không đủ tư cách biết đến việc riêng của ta. Ta thật sự, rất hận hắn! Hắn dùng ta như một con tốt, khi không cần thì vứt. Ta biết hắn không yêu Aoko, nhưng lại đối xử đặc biệt với cô. Còn cô, thử nghĩ đi…tại sao hắn ta lại tốt với cô? Đừng ngộ nhận! Nếu không vì cô có thể lợi dụng được, có lẽ đã trở thành chất dinh dưỡng của hắn rồi!


Đầu Ran như muốn nổ tung. Lần đầu tiên trong đời, nỗi ngờ vực về Shinichi nảy sinh trong tâm trí cô. Lẽ nào thật như Talisker đã nói, với anh cô chỉ là một kẻ có thể lợi dụng được. Giọng cô run rẩy, lòng tin đang dần bị nỗi nghi ngờ lấn át.

Ran lắc đầu, phản kháng yếu ớt.

-Kudo không bao giờ làm thế! Kudo không phải là hạng đó!


Talisker lại nở một nụ cười độc ác, nhìn Ran sa vào bẫy.


-Hắn ta…thực ra chỉ cố lấy lòng cô thôi, hắn và Kaito Kuroba đã dựng lên một vở kịch cảm động khiến cô tự chấp nhận nhập cuộc. Thử nghĩ đi, hắn giao cô cho tôi và một tên ma-cà-rồng khác, rồi không ngó ngàng gì tới nữa. Giờ cô gặp nạn, hắn đang ở đâu? Nếu cô chết ở cái chốn bẩn thỉu này, hắn có thèm biết tới không? Tôi thấy buồn cười và đáng thương cho cô đấy…


Ran nuốt lấy từng lời nói của con rắn độc, tim đập điên cuồng. Lần đầu trong đời, cô biết cảm giác đau đớn này là gì.

Nhưng…cô vẫn muốn tin anh!

Cô muốn tin rằng với anh cô thực sự là một người đặc biệt!

Nhưng biết làm thế nào bây giờ?!! Chẳng phép màu nào có thể đến với cô trong thời khắc này cả!

Anh làm sao biết được cái chốn hoang tàn địa ngục này để tìm cô được chứ.

Nếu cô chết…liệu rằng ai đó có nhớ đến cô không…


Ran hít một hơi dài, nhắm chặt mắt, nhớ đến khoảnh khắc anh đã ôm chặt cô vào lòng trong căn nhà gỗ giữa muôn trùng những tử thi đội mồ sống dậy đang điên cuồng tìm kiếm. Có lẽ Ran sẽ buông trôi theo dòng chảy của định mệnh, theo cảm nhận của trái tim mình…

Sống và chết, chỉ được quyết định trong gang tấc!

Ran thả lỏng người, và cầu nguyện vào một phép lạ…như ngọn lửa bùng cháy trong tim.


-Talisker, sự thật ra sao ta không cần biết, quan trọng chính là tin hay không tin!


Đôi mắt Talisker long lên sòng sọc, cô ta đang muốn dùng răng và móng vuốt nghiền nát đứa con gái đang lên giọng trêu ngươi mình, dù biết trước sau gì Ran cũng sẽ chết. Thấy cô đã ngoan ngoãn, chúng ra hiệu cho nhau chuẩn bị mọi thứ như đã định, hối thúc Talisker ra ngoài sợ cô ta lại làm loạn.


-Chuẩn bị nhé, nhẹ nhàng thôi mà…


Chiếc áo sơ mi rách tươm lúc giao chiến với Talisker bị mở tung, bên dưới chiếc áo trong là làn da trắng ngần, những mạch máu ấm nóng đang chảy bên dưới, đầy mê hoặc.

Sáu kẻ giết người cùng vây lấy cô. Dưới ánh đèn, bọn chúng trông thật đáng tởm, đằng đằng sát khí. Dường như, đã đến lúc Ran từ bỏ mọi thứ.

Con tốt thí trong ván cờ đã không thể đi đến đích cuối cùng của mình!

Ran ngất đi lúc nào không biết…





KenhSinhVien-285394-216322958506790-2053529600-n.jpg


.

.

Dậy nhanh lên, Ran! Xin chị đấy! Dậy đi!

Tiếng ai đó đang khẽ lay bên tai và đánh nhẹ nhiều lần vào má Ran, giọng nói nghe thảm thiết và thành khẩn lắm.


-Ran…em xin lỗi…


Không biết cô đã thiếp đi bao lâu rồi, nhưng khi hé mắt dậy, cô cứ nghĩ mình vẫn còn trong mộng.

-A…ya…

Đúng là cô bé đó bằng xương bằng thịt. Aya nhìn Ran, mếu máo, nước mắt nó chảy dài. Cảm giác cái đau từ những vết thương lan dần đến tim, Ran biết rằng mình vẫn còn sống.

Nhưng sao Aya lại ở đây?!?

Như hiểu được thắc mắc của Ran, Aya lau nước mắt và làm việc cần làm. Cô bé tra chìa khóa vào và mở hết những chiếc còng đang trói buộc Ran, sau đó nhanh chóng dìu Ran dậy.


-Chị đi được chứ!


-Ưm…chị thấy choáng…


-Có lẽ chúng đã rút bớt máu của chị rồi. Em biết chỗ giấu khóa nên ra tay trước, thị giác của em đủ để nhìn được đường đi trong bóng tối. Chúng ta phải rời khỏi đây thật nhanh!



-Em phản bội chúng sao?


-…Em không cần biết hậu quả nữa!


Ran loạng choạng như người say, cố bám đôi chân trần còn chút sức lực xuống nền gạch. Đúng như cô nghĩ, chúng không định giết cô. Nhưng điều cô không ngờ là Aya đã đến bên cô trong giờ phút này, như một phép lạ.


-Chúng đâu hết rồi Aya-chan?


-Đây là mật đạo được xây dựng lên của vampaneze nhằm thực hiện tội ác và tránh được tai mắt của vampire giám sát trong thành phố này. Nơi này đang bị kẻ lạ mặt tấn công, số lượng vampaneze tử vong và bị thương khá nhiều. Cái bọn ở bên chị lúc nãy và Talisker nghe báo động cũng gấp rút đến tiếp ứng hết rồi. Chúng nghĩ là chị sẽ không thoát được nên bỏ mặc ở đây.

Chắc chắn một những trong những kẻ lạ mặt đó là Shinichi. Có vẻ như nơi này ăn thông với địa điểm mà Shinichi đã nói với cô, Ran nghĩ. Anh đang ở đâu đó, rất gần…

Ran vẫn suy nghĩ mông lung, nhưng rõ ràng Talisker cũng không hề hay biết việc Shinichi đã làm gì trong thời gian này, anh có lẽ vẫn không hoàn toàn tin tưởng cô ta lắm. Vậy thì cũng có thể ngoài sơ suất không biết cô nàng đó đã bán linh hồn cho lũ giết người, thì anh đã toàn tâm toàn ý muốn bảo vệ cô.

Cả hai vẫn đang lần mò trong bóng tối. Đi được một lúc thì Aya bỗng dừng lại.

Có 2 con đường hiện ra trước mặt. Nỗi lo sợ đang in hằn trên gương mặt trắng nhợt của Aya, đôi mắt con bé vẫn lóe lên tia đỏ trong không gian tối mịt.


-Sao vậy Aya?


-Em có lần vào mật đạo với một vài tên ma-cà-chớp nhưng chưa từng đến nơi này. Em không nhớ mình đã vào đây từ hướng nào nữa…em chỉ cắm đầu bám theo mùi máu của Talisker, giờ thì có dùng năng lực của vampaneze cũng không đánh hơi được nữa…


Phải làm sao bây giờ?!?

Một trong hai đường sẽ là đường sống, hay tất cả đều là tử đạo? Hay biết đâu, vận may của Ran vẫn còn đó nếu cô chọn đúng đường thoát khỏi đây?

Ran rất rối trí, nhưng cô không muốn Aya liên lụy. Cô ngẩng mặt và đưa ra quyết định cuối cùng. Ran nắm lấy bờ vai bé nhỏ của Aya, ánh mắt vô cùng kiên quyết.

-Aya-chan, chị không muốn em dính vào việc này nữa. Hãy tránh xa chị ra, nếu chúng có phát hiện ra em cứ nói là vô tình bị lạc vào. Chị sẽ tự chọn con đường cho mình.


-Nếu chọn sai đường, Ran sẽ không thoát được… –Nó lại rơm rớm nước mắt. –Đến lúc này chị còn nghĩ đến một đứa tiếp tay cho kẻ giết người như em sao?


-Em luôn là người mà chị yêu thương, và là ân nhân của chị, mãi mãi như thế! Cám ơn em đã ở bên chị lúc này, chị không cần biết có lần gặp sau không, nhưng chắc chắn chị sẽ lại ôm em vào lòng…dù em có là một con ác quỷ!


Đôi tay Aya run rẩy buông người nó yêu thương. Nó nhìn hình bóng Ran tiến vào con đường bên trái, nhạt nhòa nước mắt.

……………………………………

…………………..

Tình hình đang trở nên vô cùng tồi tệ với nhóm năm người của Shinichi Kudo, không, là bảy người nếu tính luôn 2 phân thân của Chabot.

Không ngờ lũ vampaneze dưới mật đạo này lại đông đến vậy. Rõ ràng những vampire giám sát khu vực này đã quá chủ quan! Đã giao chiến rất lâu rồi nhưng họ vẫn không thể đánh bại hết kẻ thù, chúng cứ lớp này ngã xuống lớp kia xuất hiện. Cả bọn vấy đầy máu kẻ thù, nhưng không tiến thêm bước nào được, tất cả vampire đều đang dần xuống sức.

Ba lão ma-cà-rồng Chabot điên tiết chém loạn xạ trường đao về phía lũ vampaneze trước mặt.


-Khốn khiếp! Khốn kiếp!!! Ta sẽ xử đẹp hết lũ vampire vô dụng đang quản lý khu vực này! Xử hết!!!


-Bình tĩnh Chabot! –Irish gào lên –Đừng phí sức như vậy! Cứ thế này thì mãi vẫn không tiến về phía trước được đâu!


-CHẾT TIỆT!!! LÀM GÌ ĐÓ ĐI CHỨ!!!


Móng vuốt Kaito cũng đang cắm phập vào bụng một tên ma-cà-chớp, nghiến răng kéo phựt nội tạng hắn ra ngoài. Trong đầu anh vẫn đang suy tính gì đó.

Làm sao bây giờ…


-SHINICHI!!!


Kaito thét lên, nhanh chóng quan sát vị trí của Shinichi, thấy em trai mình đang đá văng cái đầu của một tên ma-cà-chớp khỏi cần cổ. Giữa trận chiến hỗn loạn,anh vội tiếp cận Shinichi ngay sau đó.

-????


-Bọn anh sẽ mở đường máu cho em vào sâu bên trong! Cứ vượt qua lũ vampaneze này đi rồi tính. Chuyện còn lại ở đây cứ để anh lo!!!


-Được!


-Phải sống sót đấy!


Shinichi gật đầu cương quyết.

Không nói gì thêm, Kaito cúi người đưa tay về phía trước làm bệ phóng.

Shinichi hít vào một hơi, nhún người nhảy lên tay Kaito.

-YAAAAAAA!!!!!!!!!!!


Sau một tiếng hét hết sức bình sinh, Shinichi được Kaito hỗ trợ tung hết sức lực phóng vút qua đầu đám vampaneze đông như kiến, đáp nhẹ nhàng xuống mặt đất rồi lại thêm một cú nhảy nữa nhanh như tia chớp biến mất vào con đường hẹp phía sau lũ vampaneze đang hăng máu. Một số kẻ nhận ra Shinichi đã vượt qua được liền đuổi theo nhưng vô ích, tốc độ của anh nhanh hơn chúng gấp nhiều lần. Kẻ chạy trước kẻ chạy sau đều bị Shinichi đánh lẻ và hạ đo ván hết. Anh lại tiếp tục vào sâu bên trong, con đường ngày càng tối và lạnh.

Chạy được một đoạn thì hết hành lang dài hẹp bằng đá, lại đến nơi có rất nhiều phòng trống hai bên, nhưng có vẻ như không một kẻ nào ở đây cả. Dường như chúng không chỉ dùng nơi đây để tiến hành tội ác đơn tuần, mà còn để làm gì đó nữa…

Shinichi mở cánh cửa đầu tiên, xác một cô gái đang bị dìm trong chiếc bồn ngâm phoocmon màu máu giữa căn phòng.

KenhSinhVien-imageview-1.jpg

Anh lập tức chạy tới vớt cái xác lên.
Shinichi thở phào. Cái xác đó là một người lạ.

Mỗi căn phòng mở ra sau đó…là mỗi xác chết xuất hiện trước mặt Shinichi, nam nữ già trẻ có đủ, cứ như một nơi hành huyết. Những tử thi này có vẻ như ngoài làm chất dinh dưỡng còn được dùng để nghiên cứu hay gì đó, họ bị mổ banh ra trông rất kinh tởm, dòi bọ lúc nhúc quanh thi thể, có vài cái xác trở thành thức ăn cho lũ chuột, bị cắn nát bấy.


Shinichi thấy hơi căng thẳng khi nghĩ tới Ran Mouri, anh bóp trán.


-Sao mình cứ thấy bồn chồn thế này…đáng lẽ không nên để cô ấy tự do hoạt động.


Chàng ma-cà-rồng nửa mùa tập trung tinh thần giải phóng mọi giác quan, đôi mắt đã chuyển màu ánh bạc. Anh dỏng tai nghe, quanh đây không chỉ có âm thanh của những sinh vật nhỏ…mà con có cả…

Tiếng một ai đó kêu ư ử như bị bịt miệng!

Có người còn sống!

Shinichi rời khỏi một căn phòng và bước đến nơi có tiếng động lạ đó. Anh mở cửa ra, đúng là có người vẫn còn sống, tay bị trói chặt ra đằng sau, chân xích vào cạnh gi.ường và bị bịt miệng bằng một chiếc khăn. Anh trấn an người bị hại.


-Đừng sợ, tôi không làm gì đâu.


-…..


Trước mặt anh là một cô gái mặc đồng phục trường cấp 2 Teitan...với mái tóc ngắn màu nâu đỏ. Anh cúi xuống nhìn kĩ nạn nhân của bọn vampaneze, dường như đã ngửi thấy mùi gì đó.

Đôi mắt cô gái vẫn mở trừng trừng, mồ hôi nhễ nhại. Cô đang nhìn Shinichi như một mối đe dọa chứ không phải là người ơn.


-Này! Cô sao thế? Tôi không làm gì mà…


Như nhớ ra điều cần làm, Shinichi giật đứt sợi xích và cởi trói cho cô gái. Cô hít một hơi dài tự trấn tĩnh rồi cố gắng tự ngồi dậy, bóp bóp cổ tay bị trói đang bầm tím. Cô cảm thấy may mà cô đã không bị đổ một giọt máu nào.


-Cô gái…cô bị bắt về đây bằng cách nào?


-Tôi không biết, tôi bị đánh ngất trên đường đi học về. Tỉnh lại thì đã thấy nằm đây…


-Tôi hỏi một câu được không? Cô là gì của Ran Mouri?!?


-Anh biết Ran?!!?!!!


Cô gái tóc nâu đỏ lạnh người nhìn đôi mắt mang màu sáng bạc trong bóng tối, không thể thấy mặt nhưng biết rõ anh không phải con người. Có vẻ như cả những kẻ đã bắt Shiho về đây vẫn chưa biết cô là ai.

Cả hai thế lực tranh giành quyền thống trị bóng tối đều muốn có được cô, dù người này là thuộc phe nào, nếu hắn phát hiện ra thân phận thật sự thì cô cũng sẽ bị phán tội chết!

Với cô, giờ đã là lâm vào thế cưỡi cọp, và điều cần làm là đánh cược vào sự may mắn.

Cô gái nhỏ khẽ nhắm mắt lại, và mở to, nhìn thẳng vào ánh mắt của vị “ân nhân”.


-Tôi là em gái nuôi của Ran Mouri. Còn anh…không phải là con người, đúng không?

Ra là cô em gái mà Ran hay nhắc tới. Thảo nào cô ấy có mùi của Ran.

Shinichi thấy khá nhẹ nhõm khi cô gái này vẫn an toàn. Nếu anh phát hiện chậm trễ, cô ấy mà có mệnh hệ gì thì không biết phải ăn nói thế nào với Ran.

-Uhm, cô có quyền không tin, nhưng tôi là bạn của Mouri và sẽ không hại cô! Tôi sẽ giúp cô thoát khỏi đây. Có thể chúng ta sẽ tìm thấy vài người nữa, hi vọng họ vẫn còn sống. Đường tối mịt nên cô cần đến tôi đấy.

Anh chìa tay về phía cô gái mới gặp mặt.

Shiho vẫn không hiểu nổi những chuyện đang xảy ra. Nhưng cô biết chỉ cần chưa bị phát hiện, vẫn có khả năng sống nếu đồng hành cùng người này thoát khỏi đây. Còn hơn là chết dưới tay những kẻ mà cô chưa từng thấy mặt.

Nuốt ực không khí đầy mùi tử khí xuống cổ họng, cô khẽ gật gật đầu nắm lấy bàn tay lạnh như băng đến cái tên còn chưa biết, và họ tiếp tục đi, cùng với nhau.

Đến một căn phòng sáng đèn, Shinichi đột ngột dừng lại. Anh bàng hoàng nhận ra cái mùi quen thuộc đã từng khiến anh chìm vào cơn say máu. Shiho khá đau khi bị anh siết chặt tay.


-Chuyện gì vậy?


-Là mùi máu…của Ran…


Shiho điếng người gạt tay anh ra, mở tung cánh cửa đóng kín.

Một chiếc gi.ường trống trải ga trắng dính đầy máu. Những chiếc còng sắt đã bị tháo bung ra từ lúc nào.

KenhSinhVien-971931-519766284758408-2143290709-n-2.jpg


Shiho quay nhìn Shinichi, nỗi sợ hãi đang chiếm lấy tâm hồn.

-Anh chắc chắn đây là máu của Ran chứ?


- Là máu của rất nhiều người…trong đó có Ran.


Cô nắm lấy cổ áo Shinichi, cơn phẫn nộ không tài nào kiềm chế được...như một con đê sắp bị dòng nước lũ phá vỡ.


-Đừng có đùa với tôi! Sao chị ấy lại gặp phải chuyện này chứ! Không thể là Ran được!


-Bình tĩnh đi cô gái…


-Tôi rất bình tĩnh!!!


-Ý tôi là, có thể cô ấy đã bị đưa đến đây nhưng vẫn có hi vọng vẫn an toàn. Cô xem…


Shinichi chỉ vào cái thây đầy dòi bọ trong góc phòng, Shiho run lên bần bật. Cô bám chặt lấy tay áo Shinichi để đứng vững, tay che miệng để không phải nôn bất cứ thứ gì trước cảnh tượng này.


-Cô ổn chứ? –Anh giữ lấy Shiho.


-Ưm…


-Lần đầu thấy cảnh này đúng không? Theo suy đoán của tôi, đến cái xác bầy nhầy kia còn chưa được dọn dẹp thì Ran mới bị bắt cách đây không lâu, nếu đã tử vong thì thi thể sẽ vẫn còn để ở đây. Cũng có nghĩa là Ran còn sống, một là chúng đã mang cô ấy đi, và hai là…Ran đã thoát được ra ngoài.

-Ran…


Shiho ngồi thịch xuống sàn nhà bẩn thỉu như chính cô vừa thoát khỏi cái chết. Cô rất mong lời trấn an của Shinichi là sự thật. Bây giờ thì cô đã hiểu, nỗi sợ hãi lớn dần trong lòng cô lúc này là gì.

Anh có lẽ cũng có cùng cảm giác đó với Shiho. Thật sự thì anh chỉ nói vậy để Shiho bình tĩnh lại, nhưng anh biết cơ may Ran còn sống sót là không cao. Dù vậy, vẫn phải hi vọng!

Shinichi ngồi trước mặt Shiho, đột ngột kéo tay cô đặt lên vai khiến cô giật mình phản kháng.

-Làm…làm cái trò gì thế?!!!


-Sẽ nhanh hơn nếu chúng ta cùng di chuyển một lúc, không gì chắc chắn là lũ giết người này sẽ không quay lại nơi này. Với tốc độ rùa bò của cô thì chỉ có lẽ chúng sẽ bắt kịp.

-Anh nói ai rùa bò?


-Ừ thì xin lỗi. Cần phải tìm được Ran càng sớm càng tốt, chẳng phải cô cũng muốn thế?


-Được rồi…


Anh cõng Shiho ra khỏi căn phòng sáng đèn và phóng vút vào màn đêm, nào hay biết…Ran Mouri với từng bước chân nặng nhọc cũng đã đi trên con đường này…

Và ngã ba đường đó cũng xuất hiện, cũng khiến kẻ đang đối mặt với nó phải bối rối chọn lựa. Mặt đường rất nhiều dấu chân, và không ngửi ra được mùi gì cả. Họ cũng không thể tách nhau ra để di chuyển được!

Cảm giác lúc này, cứ như là đang chơi trò Russian Roulette sinh tử, nếu chọn sai có thể sẽ lãnh hậu quả. Shiho bám chặt lấy vai áo Shinichi, kiềm chế nỗi sợ hãi. Cô hạ âm vực xuống.


-Anh chọn đi!


-Sao lại là tôi?


-Vì tôi không còn lựa chọn nào khác…ngoài việc phải tin vào khả năng của anh.


Anh khẽ nở nụ cười, vì đã có người tín nhiệm trong lúc này.

-…Tôi chọn bên phải!


-Được, đi thôi!


Cả hai có ân hận không, khi mà Ran đã chọn…con đường còn lại!?!

Địa ngục sẽ dành cho ai đây?!?

……………………………………..

……………………….

Mất khá nhiều thời gian với con đường tối đen như mực, Ran dường như đã muốn gục ngã nhưng ý chí vẫn khuyên cô đừng bỏ cuộc. Cô cắn răng, cứ thế tiếp tục từng bước đi nặng như đeo chì, chân bị đá cắt túa máu.

Dường như nỗ lực của Ran đã được đền đáp, khi mà giờ đây dưới chân cô lại là thứ nước cống hôi thối nồng nặc, cô rợn người khĩ đến việc có vài cái xác nào nữa cũng đang ở đây và nổi lềnh bềnh dâu đó…nhưng nhanh chóng an tâm và mừng thầm khi phía trên là ánh sáng mờ ảo của mặt trăng.

Ran lấy hết sức bám vào những thanh sắt gỉ trên tường đá để leo lên phíatrên. Mồ hôi nhễ nhại, đầu óc quay cuồng, tứ chi mỏi mệt…nhưng cô sắp thành công. Ran…đang thò tay lên khỏi một cái nắp cống bị bật.

Ánh trăng dịu dàng như rót mật xuống người Ran, cô nằm dài, khắp người hôi hám bẩn thỉu. Cô gái nhỏ kiên cường hớp vội thứ không khí trong lành đầy sương đêm trên mặt đất. Nước mắt chảy dài, vì hạnh phúc, vì vẫn đang được sống. Có vẻ như cô đã đánh bại rất nhiều thứ tồi tệ trong vài canh giờ dưới cái nơi địa ngục đó, nhưng cô vẫn không muốn nằm mãi ở đây.

Chợt nhớ tới Shinichi, cô lại gồng mình chịu đựng những vết thương, tiếp tục bò dậy. Ran định hình nơi mình đang có mặt, là dưới một chân cầu bên kia bờ sông. Cô căng mắt nhìn, thấy rõ bên kia sông…là chân cầu bị thủng một lỗ rất to.

-Đúng rồi, có thể Shinichi đã tấn công vào từ đó. Và…


Ran điếng người khi nhìn thấy từ đằng xa một bóng đen nhỏ đang di động. Là bọn chúng!?! Với tình hình tồi tệ như hiện nay, cô cũng tự viết được cái kết tồi tệ cho mình.

Vết thương dưới bàn chân nhét đầy cát, đau đến chảy nước mắt, nhưng không thể nghỉ ngơi! Ran lại run rẩy bước lên phía trên cầu, bề mặt càng cứng càng dễ di chuyển.

Xui xẻo thay…một chốc sau Shinichi và Shiho lại thoát ra khỏi cái nơi đó…cùng một nơi mà Ran đã trở về với mặt đất từ mật đạo ngầm.

Hơn nữa Shinichi ngạc nhiên vô cùng, khi mà những thang sắt anh đã bám để leo lên cũng có mùi máu của cô. Anh chợt hiểu ra dù có nhiều lối đi nhưng chúng có thể ăn thông với nhau để lên phía trên. Ngửi mùi cỏ, Shinichi nhận ra có mùi máu của cô trộn lẫn, anh quanh quất quan sát…và bỗng gào to.


-RAN!!!!!


Cô dừng bước giữa cầu, nheo mắt nhìn theo hướng âm thanh quen thuộc truyền tới. Ánh mắt cô sáng như sao trời, long lanh như sông ngân hà. Cô không nhìn rõ, nhưng cô biết rằng anh đang ở rất gần cô, rất gần…Và anh đã nhìn thấy cô!


-Ran, cẩn thận phía sau!!!


Anh thét lên thật lớn. Cô xoay người, bóng đen khi nãy đang từ chân cầu tiến về phía cô với tốc độ rất nhanh. Làm sao đây?!?

Anh không muốn là kẻ vô dụng! Anh không muốn nhìn thấy Ran bị ám hại nữa.


Thân cổ thụ chìm nổi đang bị mắc lại giữa dòng sông chảy xiết là hi vọng duy nhất.

Anh phóng vút lên thân cây, ngước nhìn Ran đang bám lấy thành cầu. Ánh mắt hai người đã giao nhau trong khoảnh khắc.
Shinichi dang rộng tay.


-Đừng sợ! Nhảy xuống đi! Tôi sẽ bắt được Ran!


-Nhưng…tôi sợ lắm!


-NHẢY ĐI!!!!CHỈ CẦN RAN CÓ LÒNG TIN Ở TÔI, TÔI SẼ ĐƯA EM TRỞ VỀ!!!


Ừ đúng, ngay từ đầu với cô, mọi điều về anh dù đúng hay sai cũng chẳng còn quan trọng nữa. Vì cô tin anh!


Ran leo lên thành cầu, đứng thẳng. Cô thả mình xuống và đến với anh…

Shinichi cứng người trong khoảnh khắc. Bóng đen khi nãy đã phóng nhào tới bắt được Ran khiến Ran đổi quỹ đạo rơi, và nó cùng cô rơi tự do xuống dòng nước dữ. Ran nhận ra con quỷ dữ đó vẫn bám theo với mong muốn hủy hoại cô cho đến giờ phút này.

Là Talisker với đôi mắt đỏ vô hồn…bờ môi cô ả lại hé mở nụ cười tàn ác.


-Ta và mi…sẽ cùng chết…


Đôi tay Shinichi dần buông thõng, anh chết lặng nhìn Ran rơi xuống trước mắt mình. Bàn tay nhỏ bé vùng vẫy vài giây rồi chìm trong dòng nước dữ.

-KHÔNGGG!!!!!


Tiếng Shiho gào thét trong nỗi kinh hoàng bị con quỷ gió dần nuốt lấy…

……………………………………

……………………

---------------(to be continue)-----------------------
 
Hiệu chỉnh:
Em bảo rồi mà,cho vào spoiler làm gì,để ngoài hấp dẫn hơn:KSV@05:
Truyện rất hay...nhưng mà...
Có 1 sự ức chế không hề nhẹ,đó là cứ đến chỗ hấp dẫn là ss...end chap và nửa năm sau mới chịu ra chap tiếp :KSV@07:
Hai tuần nữa có phần tiếp theo đc k? :KSV@20:
 
Nói thật là em cực kì thích cách miêu tả nội tâm nhân vật của ss, đọc kĩ có thể cảm nhận được cả bóng tối bao trùm lên nhân vật trong cả cuộc chiến. Cảm nhận được cả sự mệt mỏi đau đớn tinh thần lẫn thể xác của Ran :( ss có cảm thấy là trong fic này Ran bị "hành" dữ lắm hông :( Đọc mà thấy thương luôn, cả lòng tin mà Ran dành cho Shinichi cũng quá lớn :( . Còn nhiều tình huống không lường trước được, nhất là khi Talisker quyết giết chết Ran bằng mọi giá kể cả có cùng chết chung :Conan04: ra em ý lại là yandere :Conan11: :Conan11: :Conan11: Lúc Ran bị nước cuốn thấy tội Shinichi và Shiho quá :( không biết ai sẽ cứu Ran nữa :(


Không biết việc Shiho xuất hiện và đồng hành với Shinichi có dẫn đến sự kiện nào nữa không...tình tay ba chẳng hạn :Conan21:
Câu nói em thích nhất chap này: "Talisker, sự thật ra sao ta không cần biết, quan trọng chính là tin hay không tin!"
Đúng là đời này dù có nói thật nếu người ta không tin thì cũng sẽ là dối trá thôi :)) Ran quá ngầu :))
Còn nhiều thứ mà em chưa cảm hết được, biết đâu đọc lại sẽ tìm ra thêm điều gì đó ý nghĩa :) Túm lại, vẫn rất chất và lượng :) Phát huy ss nhé :))
Tặng tks và yêu nhiều :Conan06: :Conan06:
 
Sự thật là chap này rất hay nhưng mấy cái hình chưa
làm em sợ
Chap này Shinichi được nhiều người tin tưởng quá , với cái tình hình này thì chắc người cứu Ran có lẽ sẽ là Shiho vì nếu cứu được thì Shin đã nhảy xuống ngay
 
Tối qua ss post muộn quá làm giờ em mới đọc được nè! Chap này em thấy thương Ran quá, đọc mà tưởng tượng ra cảm thấy mình cũng đau như vậy. Hic, nổi hết cả da gà rồi nè ss! Có câu này của Ran em thấy rất ấn tượng: "Cám ơn em đã ở bên chị lúc này, chị không cần biết có lần gặp sau không, nhưng chắc chắn chị sẽ lại ôm em vào lòng…dù em có là một con ác quỷ!", trong nguy hiểm vẫn thấy tình cảm của 2 chị em dành cho nhau, xúc động! Mà ss lại dừng đúng khúc hồi hộp rồi, không biết có ai cứu được Ran không, mong là phép màu sẽ xảy ra! Tự nhiên em thấy tội cho Shin và Shiho quá :(
P/s: Em vừa mần lại từ chap 1, cảm giác được đọc liền mạch, hồi hộp, gay cấn mới tuyệt làm sao! :D
 
Đây là fanfic mình viết ra không chủ yếu đánh vào tâm lý sợ hãi nhất thời của người đọc, nên những hình ảnh thêm vào để readers hình dung ra những gì mà nhân vật đã phải gặp và vượt qua trên cuộc hành trình của mình.

@sherry2111 Thực sự nội dung fic đã chạm mốc rating 17+ rồi đó em, nếu em cứ yêu cầu ảnh minh họa phải thực sự gây sợ hãi thì có vẻ fanfic này không phù hợp với em, vì cứ như thế em sẽ bỏ quên mất ý nghĩa bên trong của cả longfic và đó là điều mà ss không hề mong muốn :)

Ss thích cách "cảm" của @nhất thiên , đúng là ngoài yếu tố gây sợ hãi, điều mà ss muốn đề cập tới là tình yêu, tình bạn bè, tình gia đình đồng đội...là những điều thiêng liêng nhất của mỗi con người. Kaito hận Shinichi nhưng vẫn hết lòng bảo vệ, Aya trở thành vampaneze vì muốn mẹ được sống nhưng vẫn phản bội vampaneze để cứu Ran, Shinichi dần biết sợ hãi là gì, Talisker vì ghen tuông mà đánh mất bản thân... Tất cả cũng vì chữ "tình".

Trong thế giới của TCCBT không cho phép bất cứ ai phải thụ động chờ sự cứu rỗi của người khác khi chính mình vẫn tự làm được gì đó cho bản thân. Ran không phải là tiểu thư hay nàng công chúa luôn luôn được yêu thương và bảo vệ mọi lúc mọi nơi mà chính cô ấy phải tự chiến đấu với kẻ thù để sinh tồn và trưởng thành. Song song đó lòng tin là thứ không thể thiếu, nếu mất rồi sẽ khó mà tìm lại. Mỗi nhân vật phải tự quyết định mình phải làm gì, đặt niềm tin vào ai, vào cái gì để mà sống :)

Có thể cách diễn đạt của mình vẫn chưa đưa được những điều đó đến với mọi người đang theo dõi longfic này, mình sẽ cố gắng hơn :) Cám ơn mọi người đã đi tới chap 13 cùng với mình.
Xin cám ơn ^^

@linhloveshinran cám ơn em nhiều, theo tiến độ học cày thì có lẽ sang tuần sau mới có chap 14 nhé. Bạn nào là reader của "Ảo vọng" thì vui hơn, vì cuối tuần này chap 11 lên thớt và dần tiến về kết thúc :D :D :D
Đã chỉnh sửa tất cả link ảnh bị die và tổng hợp link đầu topic cho những bạn nào mới xem, đã xem nhưng quên nội dung và muốn đọc lại ( kể cả chủ thớt) =))
p.s: hình ảnh kèm theo không bỏ spoiler vì quá rắc rối :Conan22:
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Ầy, em đọc đt onl từ 11g~1g đến 1 giờ sáng, đang đêm đọc cái này, rợn người chết đi đc!!!==~~~
Mà sao ss ko đi làm author viết horror nhỉ, bảo đảm ăn khách lắm nha!!:))~
Em là fan của Ảo vọng đấy, hóng chap mới mặc dù chả nhớ mik đã đọc tới đâu!!!==~(Tiếp tục sự nghiệp cày lại :((~)
 
ra chap nhanh chi nhé! Em nghĩ người cứu Ran sẽ là Shiho vì shiho là mĩ nhân ngư mà. Chị muốn xây dựng tình huống kịch tính, làm nổi bật tình cảm chị em giữa Shiho với Ran. Dù biết nếu để Shin biết mình là mĩ nhân ngư thì sẽ khó sống nhưng vẫn liều mạng nhảy xuống nước cứu Ran. Điều đó thể hiện tình cảm sâu sắc, dù có chết cũng phải bảo vệ Ran. Em nói đúng không ạ? Và đây tất nhiên chỉ là suy nghĩ hơi vô căn cứ của em thôi ạ! Nếu có gì phiền lòng thì xin chị bỏ qua cho.
 
Em nghĩ nếu Ran đang một mình thì cô phải tự cứu lấy mình nhưng ở đây lại có tới 2 người quý mến Ran họ không thể làm ngơ trước tình cảnh này nên cả 2 đều sẽ cứu Ran nhưng quan trọng là ai sẽ cứu trước thôi
 
Các bạn cứ tung hoành trí tưởng tượng, không có gì phải ngại cả :D
Cám ơn đã tạo động lực cho mình viết tiếp :) :)
Còn nội dung tiếp theo thế nào thì đã được quyết rồi nhưng mình chưa viết :)) :)) :))
@ShinxRan_000 Ảo vọng sẽ trở lại sớm nhé :D
@Luca_chan mong từ nếu sẽ là sự thật, tks babe :))
 
Bắn tym *tềnh iu của em*
em đang lên bút đây, mới vẽ chì à. Tuy rảnh nhưng tương lai dự là ôm nhiều show. Thôi thì ss ra chap mới đi rồi em vẽ xong tặng luôn.

Ps. Ss dẫn link từng chap lên post 1 đi cho mem dễ theo dõi, nhiều khi đọc lại tìm chi tiết lội cực quá.

Ps2. Gửi ss ngàn nụ hun *tung tym khắp nơi*
 
ss cho em mang fic qua VNS dk k? :KSV@11:
 
@Luca_chan OK em! Chỉ cần trích nguồn đầy đủ theo yêu cầu là được nhé :)
Trễ hẹn nữa rồi :)) nhưng đỡ hơn là không có :))


Chap 14: TRẢ GIÁ.

Ngày ấy vẫn còn in đậm trong tâm trí của anh.

Cái ngày mà anh đã ngấu nghiến cô trong cơn đói khát khi chỉ là một đứa trẻ bị tách biệt khỏi thế giới loài người.

Dưới bóng chiều chạng vạng, sau khi đánh chén no nê, cái bóng gầy gò cõng con mồi của nó rời khỏi chốn địa ngục, không đề tâm máu ứ trên cổ con mồi thấm ướt cả lưng áo. Từng bước, từng bước xêu vẹo trên đôi chân trần rớm máu. Nó thả con mồi xuống một bãi cỏ hoang trên ngọn đồi gần thành phố, và trở về một mình.

Đứa trẻ mang một nửa dòng máu loài người rơi nước mắt, trong vô thức nó vẫn biết mình vô dụng và tồi tệ. Nước mắt hòa với thứ chất lỏng nhớp nháp trên khóe miệng đứa trẻ tội nghiệp, mùi máu vẫn còn khiến nó cảm thấy choáng váng, đờ đẫn ngây dại, và đau đớn.

Dù đã kiên quyết chống lại số phận, nó vẫn không thể thắng được bản năng sinh tồn vốn có. Lần đầu tiên khi ý thức được thân phận của mình, nó biết được mùi vị máu người là như thế nào, quyến rũ, ngon lành…và nó ghê tởm bản thân.

Đứa trẻ đã mất đi một người quan trọng mà suốt cả cuộc sống sau này, dù có trường sinh nó cũng không bao giờ tìm lại được.

Khoảng thời gian đó đến nay, Shinichi Kudo đã thề rằng, suốt cuộc đời này sẽ không bao giờ mở rộng trái tim mình với bất kì ai nữa.

.

.

Thế mà 8 năm sau, anh gặp lại một người con gái giống hệt đứa trẻ đã bị anh làm tổn thương. Shinichi Kudo đã cố nhủ mình rằng tất cả chỉ là tưởng tượng nhưng một lần nữa anh được nếm lại vị máu đó, trong căn nhà của kẻ canh gác tử thi địa.

Ran Mori ngày xưa đã thực sự trở về!

Nhưng dù có ngay trước mặt cũng chẳng thể nào chạm vào cô ấy. Cô gái nhỏ bị cuốn vào dòng nước xiết mà không sao ôm được trong vòng tay. Mùi của Ran hoàn toàn biến mất!

Tốc độ chảy này…dù có lao mình xuống ngay tức khắc thì cũng không thể tìm được cô ấy.

Chỉ còn một cách, là phá luật!

Những suy tính trong đầu anh lập tức bị đánh tan bởi tiếng gào của Shiho Miyano, người đang toan lao xuống cứu Ran.

Anh hét to giữ Shiho lại.


-Dừng lại!


-Chị ấy sẽ chết mất!


-Bình tĩnh nào. Cô ấy chưa bị trôi đi xa đâu.


Shiho ngưng bặt khi nhìn thấy một thứ vô cùng đáng sợ sẽ đe dọa mạng sống của cô. Đôi mắt màu đỏ ẩn sau mái tóc đen lòa xòa trước trán, đôi mắt của loài quỷ hút máu!


“Hắn là quỷ hút máu?!?”


Người bạn đồng hành bất đắc dĩ không để tâm đến Shiho, đứng hiên ngang trên thân cổ thụ giữa dòng nước, chắp tay và lầm rầm đọc vài câu ấn chú, đồng thời giải thích nhanh cho Shiho.

Liền ngay sau đó, gió xung quanh như bị hút hết lên cao thành lốc vòi rồng rồi ngừng hẳn, không khí xung quanh im ắng đến lạ kì, đến ngọn cỏ non cũng không còn lay động. Ngạc nhiên hơn, dòng nước vốn đang chảy xiết bỗng dưng giảm tốc độ chảy…và trở nên bình lặng hơn bao giờ hết.

Shiho lạnh toát người với cảnh tượng trước mắt.

“Điều khiển được dòng nước. Cái…quái gì thế này? Rốt cuộc hắn là ai?!?

Shinichi biết mọi bí mật của mình đã phơi bày trước cô gái kia, nhưng anh không còn cách nào khác. Đôi mắt màu máu vẫn tập trung nhìn xoáy vào dòng nước, tay vẫn chắp trước ngực.

-Cô gái…nếu cô có bị gì thì cô ấy cũng sẽ không vui đâu…phạm vi cần tác động khá rộng nên ấn chú chỉ giữ được dòng nước trong khoảng thời gian ngắn thôi. Ran có lẽ bị cuốn trong vòng nửa dặm , theo dòng và tìm cô ấy đi!


Shiho không chần chừ một giây, lần dọc theo con sông để tìm kiếm, vừa chạy vừa gọi to. Nước không còn chảy xiết nữa, Ran cũng bơi khá giỏi nhưng trông kiệt sức lắm rồi.Thứ đe dọa Ran lúc này chính là đứa con gái lạ mặt kia.Bỏ qua hết mọi thắc mắc, lo nghĩ lẫn nỗi sợ bị phát hiện ra thân phận, cái cô muốn giữ lấy bây giờ là tính mạng của Ran Mori.

-Hết cách rồi …


Shiho hít một hơi dài, và phóng người xuống nước. Chiếc đuôi hoàng kim đập mạnh khuấy động mặt nước, lấp lánh dưới ánh trăng dần mờ khuất sau một rặng mây đen kịt, sau đó cô lại lặn ngụp dưới lòng sông.

Mặt nước lại trở nên quá đỗi hiền lành.

Nếu không sớm tận dụng ánh trăng ngay lúc này, thì chốc nữa bóng tối sẽ hoàng toàn ngự trị. Hi vọng cứu được Ran tan thành mây khói! Shiho chỉ còn biết cầu khấn.

“Thần Poseidon, xin hãy che chở cho con gái của người…và cả cô gái ấy!”

.

.

Ran không biết mình đã chợp mắt bao lâu rồi, có lẽ chỉ mất ý thức trong giây lát thế mà cảm giác như đã qua hẳn một đêm. Khi giật mình tình táo lại thì cô nhận ra thấy cổ áo mình đang bị mắc vào cành của một thân cây trôi trên dòng chảy khá lặng. Cứ thế này thì có thể dùng thân cây để nổi lên trên mặt nước.

Dù có trôi đi xa cách mấy thì cũng có cơ may được cứu, còn hơn là không có nơi để bấu víu.

-Sông…ngừng chảy …?


Cô lờ đờ mắt, những ngón tay cứng đơ run rẩy bám vào thân cây một cách khó nhọc, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ duy nhất.

Phải sống! Phải sống!

Tưởng đã thoát nạn thì vận xui lại ập tới. Nữ quỷ hút máu bất thình lình trồi lên khỏi mặt nước khiến Ran điếng người, cô ta cũng bám vào thân cây và tiến đến gần khiến Ran phải nhích ra xa. Màu máu từ hai con ngươi toát lên sự dã man tàn bạo muốn ăn tươi nuốt sống con mồi. Nụ cười của con quỷ dữ nở trên môi như dấu hiệu tuyên án tử cho Ran đã gần như mất hết hoàn toàn sức chiến đấu.

Ran càng lùi Talisker càng tiến tới. Mái tóc đen dài lòa xòa trước mặt trông cô ta chẳng khác nào một hồn ma.


-Đừng…Talis… -Ran cảm nhận được sự đe dọa của thần chết.


-Van xin à?...Dù có xuống… địa ngục…ta…cũng phải kéo theo ngươi…


Ran không nhịn thêm được nữa, cô đã quá chán ngán cảnh bị thù hận h.ãm hại này rồi.


-Tại sao…đến giờ phút này, cô vẫn thù hận ta?


-…Tại sao…tại sao hắn lại ra lệnh cho ta phải bảo vệ người quan trọng nhất của hắn…?


Quan trọng nhất…?

Talisker đáp lại Ran bằng một câu hỏi mà bản thân vốn đã sớm tìm được lời giải đáp.

Nhưng cô ta cũng vừa mới thốt ra sự thật, rằng với Shinichi, Ran Mori không phải là con tốt thí, mà là người quan trọng nhất! Dưới mớ tóc ướt phủ trước mặt, không biết những biểu hiện trên gương mặt của cô ta là như thế nào, nhưng giọng nói run rẩy đầy đau đớn ấy nói lên duy nhất một điều: Talisker thật sự rất yêu Shinichi Kudo, yêu đến điên cuồng không lối thoát.

Dù như thế, vẫn không thể làm Ran dao động hơn được nữa.


-Ta rất tiếc…mạng sống này không phải là thứ dễ dàng giao cho cô!


-Vậy thì ta sẽ đoạt được nó!


-Ta phải sống để gặp lại Shinichi!


Talisker trở nên phát rồ khi nghe cái tên đó phát ra từ bờ môi tái nhợt của đối thủ, cô ta ôm đầu gào thật to và lập tức xoáy đôi mắt căm thù vào Ran Mori đang trong tư thế bị động.

Những chiếc răng nanh trắng nhởn đã nhe ra, Talisker bắt đầu tấn công.

Cô gái vampaneze hét lên một tiếng chồm người về phía trước hòng bắt được Ran nhưng cô né được và lách sang một bên, sau cú chụp hụt Talisker bỗng dưng chìm luôn xuống nước…rồi hoàn toàn mất tích. Ran thở nặng nề, tay rã rời không bám được lâu nữa, cần phải vào bờ càng sớm càng tốt.

Kết thúc…dễ thế…sao?


-AAAAAAAAA!!!!!!!!


Ran thét lên, bất ngờ khi bị một bóng đen chồm lên phía sau…và cắn phập vào bả vai. Bốn chiếc răng nang cắm xuyên qua lớp áo sâu vào d.a thịt , đau đớn tê dại. Dã man hơn, ngay lập tức Ran tiếp tục bị hành hạ xác thịt bằng một trò khác. Talisker túm tóc cô rồi dùng hết sức nhấn đầu xuống nước.


-CHẾT ĐI!!!


Nước tràn vào tai, vào mũi, vào cổ họng, đau buốt. Ran ra sức cố ngoi lên mặt nước, vùng vẫy chống cự bằng chút sức tàn hòng thoát khỏi bàn tay độc ác của nữ nhân vampaneze. Nhưng càng chống trả, kẻ thù lại càng tàn độc hơn nữa.


-RAN! Đừng bỏ cuộc!


Từ đằng xa, giữa dòng nước là một tiếng gọi lớn.

Talisker trừng mắt nhìn theo âm thanh đó, và ngỡ ngàng vì thu được hình ảnh một nữ nhân với chiếc đuôi lớn sáng lóng lánh như dát vàng quẫy mạnh giữa dòng nước và đang tiến tới gần. Lần đầu tiên cô ta tận mặt nhìn thấy một sinh vật huyền thoại của biển.


-Nhân ngư?


Nhận thấy không còn bị lực nhấn của Talisker tác động, Ran biết kẻ sát nhân đang bị phân tâm. Cô chớp thời cơ trồi đầu lên khỏi mặt nước và co chân đạp mạnh vào ổ bụng vốn đã bị rách toạcg của cô ta khiến Talisker rú lên đau đớn. Những ngón tay đầy vuốt nhọn đã chịu buông Ran ra, nhưng cô cũng không còn sức bấu víu nữa. Ran dần bị cuốn ra xa khỏi điểm tựa và khổ sở nhận ra Talisker vẫn chưa từ bỏ ý định hạ sát mình. Cô ta đang cố bơi về phía Ran.

-Mặc kệ nó là sinh vật gì, mi vẫn là kẻ phải theo ta xuống mồ!


-Ran! Có thứ gì đang nổi ngoài sau chị đó, bám vào!


Ran vẫn chưa nhận ra ai đang gọi tên mình, nhưng lưng cô đúng là đã chạm vào một thứ đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Ran cứng người.

Xác một cô gái chết trôi sông đang mở to mắt nhìn trừng trừng vào Ran Mori đầy khiếp đảm.

KenhSinhVien-1377549-664269250257965-2035660042-n.jpg


-Bám vào và cố di chuyển vào bờ đi Ran! Em sẽ giải quyết cô ta! –Shiho gào lớn.


-Bám vào…một xác chết đang trương phình sao?


Ran nhắm mắt cố để không nhìn thấy gương mặt của người đã chết. Không còn thời gian để do dự nữa!

-Tôi xin lỗi…


Cô run lẩy bẩy với tay bám vào chiếc phao cứu mạng bằng xác người, nó nhớt và mềm oặt như có thể tan rã ra thành nhiều mảnh nếu bị tác động mạnh. Ran cắn môi kìm nén nỗi sợ, lần đầu tiên cô chạm vào d.a thịt một tử thi.

Phía sau tử thần Talisker đang đến gần là một bóng đen rẽ nước lao tới tới tốc độ cực nhanh. Ran lờ mờ nhận ra.


“Là Shiho?”


-Đừng hòng chạm vào Ran!


Tới đúng khoảng cách thích hợp, Nàng tiên cá phóng vút mình lên khỏi mặt nước và chộp chính xác ngay mục tiêu cần tấn công. Talisker bị đột kích bất ngờ chỉ còn biết ra sức chống cự. Cô ta đang bị đối xử như những gì đã làm với Ran mới vài phút trước, bị túm đầu dần xuống nước đến ngộp thở. Chiếc đuôi hoàng kim đập mạnh vào gáy cô ta, đau điếng.

Lần này, kẻ hoàn toàn làm chủ tình thế là Shiho Miyano! Ánh mắt sắc sảo nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ chớp mở của Talisker, không có lấy một tí động lòng trắc ẩn. Cô ngụp xuống và kéo hẳn nữ vampaneze vùng vẫy dữ dội xuống lòng sông trong khi Ran cố di chuyển vào bờ.

Ta vốn không giống Ran, ta không có lòng trắc ẩn với những kẻ đã sát hại đồng loại của mình!

Chưa kịp khiến cho vampaneze phải mất mạng, Shiho chợt nhận ra, dướiđáy sông có sự thay đổi kì lạ. Lớp bùn đất như đang rung chuyển tạo thành từng vòng xoáy nhỏ.

Cô biết, ấn chú của “tên quái vật” đã không thể điều khiển được dòng chảy nữa. Chỉ một chốc nữa thôi dòng sông này sẽ trở lại là một con thủy quái siêu hình.

Đằng nào cô ta cũng sẽ bị cuốn mất xác sau khi dòng nước trở về trạng thái cũ. Hỗ trợ Ran trước đã.

Shiho nghĩ bụng, và buông tay khỏi Talisker đang gần mất ý thức rồi nhanh chóng ngoi lên bờ tìm Ran.

.

.

Đúng như dự đoán, khoảng 1 phút sau gió hai bên bờ sông lại thổi mạnh trở lại. Tiếng nước gầm thét lại trở về như vốn có. Ấn chú điều khiển đã bị phá vỡ!

Shinichi từ thân cây giữa dòng nước phóng lên bờ và lao vút đi lần theo dấu vết Shiho Miyano để lại. Tim anh đập như trống dồn, phần vì đã mất quá nhiều năng lực vào việc thay đổi dòng chảy, phần vì nỗi sợ hãi dần lớn lên từng chút một.


Trời đất run rủi, vài phút sau anh đã gặp lại được Ran Mori mất ý thức đã dạt vào bờ.

Ran nổi trên một bụi lau sậy bên bờ sông, khắp người ướt sũng quấn đầy rong rêu, áo đồng phục bị rạch nát…Chạm vào được gương mặt trắng bệch lạnh ngắt của cô, Shinichi cứ ngỡ rằng…mình đang trong cơn ác mộng.

Vì Ran…đã ngừng thở!

Đầu anh như muốn nổ tung.


-Ran! Tỉnh lại đi! Ran!

.

.

Sau một hồi nỗ lực sơ cấp cứu, Ran đã dần lấy lại sự sống.

Shinichi thở phào nhẹ nhõm, ôm siết cô gái bé nhỏ đầy thương tích đang thở yếu ớt trong vòng tay. Máu trên bả vai vẫn rỉ qua chiếc áo anh khoác lên người cô không thể nào cầm được dù anh đã liếm sạch vết cắn để làm lành vết thương và cố gắng hút hết nọc độc ma-cà-chớp ra khỏi người cô.

Một con người khi bị tiêm nọc độc và được truyền máu ngược lại, sẽ trở thành quỷ hút máu.

Shinichi không hề mong muốn điều đó xảy đến với cô.

Lần đầu tiên anh nhận ra, nỗi sợ hãi khi mất đi một người là như thế nào.

Thật kinh khủng!

Dù ôm chặt cô vào lòng, vẫn sợ cô sẽ tan biến. Dù đã níu giữ lại được sự sống cho Ran, vẫn sợ rằng cô sẽ lìa đời trong phút chốc và đến nơi nào mà anh không chạm tới được.

Shinichi gục đầu vào đầu Ran, hôn nhẹ lên bờ môi lạnh ngắt của cô, thổn thức.

Đáng lẽ ra tôi không nên đồng ý với điều kiện của Kaito, đáng lẽ tôi không được phép để em ra nông nỗi này. Giá như tôi gạt em ra khỏi mọi chuyện…Tôi xin lỗi…


-Đừng …khóc…


Bàn tay lạnh như tuyết khẽ run rẩy vuốt nhẹ lên má Shinichi. Ran đang mở mắt nhìn anh, cười dịu dàng và đáng yêu như một thiên thần dù trông cô vô cùng thê thảm.


-R…Mori-san!


-Ổn mà…


Nhìn Ran một lúc, cảm thấy yên tâm phần nào, anh bế xốc cô lên và đưa về điều trị.


-Chà…nhẹ thật đấy…Tôi vẫn không biết tại sao Talisker lại bức hại em, nhưng tôi sẽ điều tra sau. Em cần phải nghĩ ngơi trước đã.


-Không! Làm ơn, tìm Shiho và Aya giúp tôi.


-?? Em và em gái đã gặp nhau sao? Aya là cô bé đi với em hồi chiều?!?


Ran rối như tơ vò, nghĩ đến hậu quả nếu vampire biết được Shiho là Nhân ngư và Aya là vampaneze khiến cô không thể bất lực ngồi nhìn. Mọi chuyện bây giờ, chỉ còn biết trông cậy vào anh.

Cô cắn răng cố sức gượng dậy.

-Bỏ tôi xuống. Chuyện dài lắm…tôi có linh tính không lành!


-Thế thì tôi sẽ giải quyết giúp. Trời sắp mưa rồi, em sẽ nhiễm lạnh mất.


-Tôi sẽ nghỉ ngơi sau. Cho tôi theo…làm ơn. Tôi muốn tìm ra họ càng sớm càng tốt, hơn nữa Aya có vẻ như đang nắm giữ bí mật của kẻ chủ mưu vụ án giết người hàng loạt này.


Anh bó tay trước sự bướng bỉnh của cô, và khá chú ý thông tin Ran cung cấp. Mà chắc có lẽ bây giờ có cho vàng anh cũng không dám để cô xa mình một bước. Đặt cô trên lưng, anh nói khẽ.


-Với thể trạng của em bây giờ, sẽ rất chóng mặt nếu tôi di chuyển, thậm chí cũng có thể mất đi ý thức. Vậy nên…bám cho chắc vào. Tôi sẽ không chịu trách nhiệm nếu em rơi giữa đường đâu, cố mà tỉnh táo vào.


-Được!


-Hey…Định đi đâu vậy, thiếu gia?


Anh khá mừng khi nhận ra người quen. Là chàng ma-cà-rồng điển trai với mái tóc màu rượu đỏ, một trong bốn người bạn đồng hành của anh. Vì cầm chân kẻ thù giúp Shinichi mà họ phải giả quyết lũ ma-cà-chớp mà không có sự hỗ trợ của anh. Dù vậy, sự hiện diện của Otard ở đây cũng là dấu hiệu khả quan về kết quả của cuộc chiến.

-Otard! Mọi chuyện vẫn ổn chứ?


Anh chàng nhún vai.

-Hơi mất thời gian và sức lực, nhưng vẫn dọn dẹp xong xuôi, khó có thể tin là chúng có cả một cơ ngơi mật đồ sộ và nhiều lối thoát ra ngoài đến vậy. Mà khả năng chiến đấu của Kaito-san cũng khiến tôi khá ngạc nhiên. Cậu ta chẳng khác nào một con mãnh hổ.


-Thế…những người kia đâu?


-Irish đã sớm trở về lãnh địa báo cáo với Hội đồng tư pháp Vampire, Kaito vẫn đang xem xét trong mật đạo của chúng. Còn lão Chabot…ủa đâu rồi??

Sau một hồi huyên thuyên, Otard mới nhận ra sự vắng mặt của lão ma-cà-rồng quái gở, tá hỏa quay vòng vòng tìm kiếm. Trông mặt anh ta đúng rất khôi hài.


-Anh đang diễn trò hề gì vậy?


-Lão ta đi cùng tôi tìm cậu mà. Lúc nãy nghe lão kêu réo gì đó, tôi tưởng lão bày trò nên đi luôn.


-Thôi kệ đi! –Shinichi ngước nhìn cô gái đang cõng trên lưng –Tôi muốn anh giúp tìm kiếm vài người theo yêu cầu của cô nhóc này.


-Ơ, tiểu thư Aoko!


-Không…-Ran cất lời trước Shinichi –Chào anh, tôi là Ran Mori.


-Ớ, ra đây là tiểu thư Ran Mori nổi tiếng, cô giống Aoko thật. Tôi là Otard, thất lễ, thất lễ quá.


Ran rụt rè nhìn người lạ trước mặt, tay bấu chặt lấy vai áo Shinichi. Kế hoạch nhờ Shinichi tìm kiếm Shiho và Aya đã trôi theo dòng nước. Người đàn ông này, đằng sau nụ cười kia không biết có phải là sự đe dọa hay không. Nếu để anh ta biết được thân phận thật sự, chắc chắn họ sẽ gặp nguy hiểm.

Ran nuốt khan, buông ra một lời nói dối.

-Xin lỗi anh! Tôi …thực ra không muốn tìm ai cả. Tôi chỉ mê sảng thôi.


-Uhm…thế thì đỡ vất vả cho tôi. Thôi về nào, người của ta ở Hội đồng tư pháp cũng sắp kéo đến rồi. Để tôi dẫn đường, chúng ta còn phải tìm thằng cha Chabot nữa.


Cô thở phào khi thấy Otard quay lưng đi.

Shinichi cũng khá ngạc nhiên vì lời nói dối của Ran Mori, nhưng anh cũng không muốn hỏi thêm vì biết cô có chuyện khó nói. Chẳng biết có phải hiểu ý không mà Ran đã vội thì thầm vào tai Shinichi.

-Tôi sẽ giải thích sau.


Anh gật đầu, cõng cô tiếp tục di chuyển dọc bờ sông, họ phóng đi với tốc độ khá chậm rãi. Lòng Ran nóng như lửa đốt. một mặt muốn nhanh chóng tìm thấy hai người họ, mặt lại không muốn họ bị chiến binh vampire vừa giáp mặt này bắt gặp.

Nhưng chỉ một lúc sau, cả ba đã nghe tiếng thét từ đằng xa vọng tới.

Ran quan sát thấy bóng người đang chạy hết tốc lực từ đằng xa về phía họ. là Aya đang vô cùng hoảng loạn, rơm rớm nước mắt.

-RAN!!!


-Là Aya! Cho tôi xuống!!!


-CÔ TA TỚI RỒI!! CỨU EM!!!


-LẠI ĐÂY AYA!



-Con bé đó đang làm cái trò quái quỷ gì vậy?


Otard nhăn mặt nhìn cô bé gào to khi thấy Ran chỉ đang cách vài chục bước chân, mặt nó tái nhợt. Nó đang bị một thứ gì đó đuổi theo, nhưng dù có căng mắt ra nhìn…cả Ran lẫn 2 chiến binh ma-cà-rồng cũng không thể nào thấy được.

Tưởng như chỉ một chút nữa thôi, những ngón tay bé nhỏ chạm vào cô, tưởng như Ran đã ôm được con bé vào lòng, thì nó… lại bị cướp đi mãi mãi.

Từ khoảng không, một bóng đen lớn từ đâu xuất hiện như làn khói phủ trùm lên Aya, nhanh như chớp vung cao thanh kiếm sắc lẹm, và lạnh lùng hạ thủ. Bóng đen phát ra âm thanh ồm ồm như tiếng sấm dậy.


-Hành hình kẻ phản bội.


Không kịp để con mồi thốt lên một câu trăn trối…

Ran chết lặng nhìn cái đầu của Aya lìa khỏi cổ chỉ sau một nhát chém, văng ra và lăn lông lốc xuống bãi đất đầy bùn. Cả th.ân thể nhỏ bé đổ gục xuống như một thân cây bị đốn hạ, ngay trước mặt người mà nó tin tưởng nhất trên đời. Máu từ cổ con bé bắn đầy vào mặt, vào y phục, vào đôi mắt đang mở trừng trừng của Ran, nhưng cô vẫn không hề chớp mắt.

Kẻ sát nhân không thèm để tâm đến những người lạ, nhẹ nhàng phóng tới nhặt cái đầu của Aya lên, và quay bước.

Dường như không thể chịu được việc có kẻ lộng hành trước mặt. Shinichi và Otard cũng phóng vụt tới vây lấy kẻ lạ mặt.

- Mi là ai???


Bóng đen đã khẽ quay đầu lại sau khi nghe giọng nói nhẹ tựa mây gió của Ran.
Đó là một cô gái đội một chiếc vương miện được làm từ xác của một con chim ưng, tai che bằng lông vũ. Đôi mắt đang rỉ máu dưới mảng xương đầu lâu che kín nửa trên gương mặt. Trên đỉnh đầu là làn khói màu máu vờn quanh chiếc vòng thánh chết chóc.

KenhSinhVien-941628-243998115739274-1678726444-n.jpg



Cô gái kì quái, dù nhìn thế nào đi nữa cũng không phải là một sinh vật thuộc thế giới này!


-Để cô ta đi đi, thiếu gia…nếu cậu không muốn phơi xac ở đây.


Otard trận trọng nhắc nhở Shinichi, can anh trước một cuộc chiến ngoài ý muốn.

Cô ta nhìn những kẻ trần tục sau lưng, mỉm cười chết chóc.


-Con bé phải trả phá vì đã phá vỡ lời tuyên thệ. Ta sẽ mang nó về phán tội.


Nói rồi, cô ta cùng cái đầu của Aya biến thành một màn sương đỏ và tan biến vào cõi hư không…như chưa từng tồn tại.

Máu nóng dồn lên đầu, Shinichi trút giận lên Otard.

-Otard, sao lại ngăn tôi tấn công? Rốt cuộc cô ta là cái quái gì?


Sự căng thẳng của Otard làm Shinichi thấy hoang mang tột độ.


- Cô ta đích thực là một Valkyrie…Thiên Thần Chết được triệu hồi bởi bùa chú phép thuật. Cả Vampire và Vampaneze đều có thể thi triển được ấn chú triệu hồi này. Có kẻ nói cô ta là người của âm giới, cũng có người cho là bề tôi của thần tối cao Odin nhưng không ai chứng thực được nơi cô ta tồn tại…chỉ khi họ chết đi. Gươm giáo, vũ khí phàm tục không chạm được đến một sợi tóc của Valkyrie. Tất nhiên Valkyrie không hại chết những người không liên quan nhưng nếu cản trở nhiệm vụ của cô ta, cậu cũng sẽ phải bỏ mạng dù có là ai đi chăng nữa.


-Tôi chưa từng nghe pháp sư nào của Hội đồng tư tế nói về thuật triệu hồi này. –Anh khá sửng sốt.


-Phép thuật này chỉ áp dụng trên chính đồng lọai thôi. Một khi đã vẽ ấn chú lên người thì nếu tâm ý hoàn toàn thay đổi, cô ta sẽ xuất hiện từ ấn chú, bám theo truy đuổi đến tận cùng và lấy thủ cấp đem về tra hỏi phán tội. Vampire chúng ta tồn tại dựa trên sự tín nhiệm lẫn nhau nên nó đã quá dư thừa, và trở thành cấm thuật, không ai được phép sử dụng.


-Cô bé kia chắc cũng là một thành viên bất đắc dĩ của chúng kể cả con bé chưa đủ tuổi kết nạp. Có vẻ như lũ vampaneze không từ bất kì thủ đoạn nào với “ma mới” cả…


-Tôi nghĩ cậu nên lo cho tiểu thư này đây thì hơn. Cô ấy bị sốc nặng lắm rồi, máu bắn đầy người cơ mà. Chắc lần đầu tiên chứng kiến người chết trước mặt mình.


Otard hất ngón cái về phía Ran đang đứng như trời trồng, gió xung quanh thét gào dữ tợn, mùi đất ẩm bốc lên kinh người. Một cơn mưa lại sắp đổ xuống góc tối của Tokyo đầy chết chóc.

Shinichi biết không phải lí do Otard đưa ra khiến cô như thế. Anh khẽ lay bờ vai cô. Ran chỉ gật đầu không đáp.

Mọi thứ diễn ra nhanh quá sức tưởng tượng...

Ran quệt nhẹ thứ chất lỏng dần khô lại đang dính trên khóe môi, run rẩy tiến về phía thân xác nhỏ bé nằm bất động dưới bãi cỏ. Máu từ cổ tử thi tuôn trào không ngừng thấm ướt mặt đất, nhuộm đen những nhánh cỏ ba lá quanh đó trong khi cuống họng vẫn còn co giật mạnh.


Thủ cấp của Aya đã bị lấy mất!


-.....Chị đã hại chết em rồi.... -Nước mắt chảy dài trên gương mặt còn đầy nỗi kinh hoàng. Ran nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang lạnh dần của tử thi, nhớ lại nụ cười thánh thiện của nó.


Anh cúi người kéo nhẹ cánh tay cô nhưng Ran hất ra lạnh lùng.


-Ran... thả nó ra đi!


-Không, nó sẽ cùng về với chúng ta!


-Đừng như vậy nữa, con bé chết rồi!


-Không thể cứu được nữa sao?.... Anh...cũng đã từng chết một lần cơ mà...

Cô không thể ngăn được tiếng nấc trong cổ họng .


-Nó không thể...nếu chúng ta không có thủ cấp...


-..........


-Tôi rất tiếc!


-Trả con bé lại cho tôi...Đừng cướp nó đi...


Ran cúi người ôm chặt cái xác không đầu vào lòng, lẩm nhẩm trong miệng như một câu thần chú điên loạn...

Anh đứng kề cô nhưng không dám hé môi hay làm bất cứ việc gì, chỉ biết nhìn bờ vai nhỏ run rẩy trong đau đớn, nước mắt lăn dài rơi xuống thấm ướt chiếc váy lolita màu đỏ bám đầy bùn đất máu me của người đã chết.


-Trả con bé...lại cho tôi....Trả Aya cho tôi…


Cuối cùng tất cả cũng không còn chút hi vọng, mất mát phải nhận là quá lớn!


-AAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!


Trời lại đổ cơn mưa, Tokyo tạm lắng những phút giây kinh hoàng sau tiếng thét hãi hùng của cô thiên sứ bị đày, nhưng nó chỉ là khúc dạo đầu của một chuỗi thảm kịch trong số phận của cô.

.

.

Giữa bộn bề những đớn đau đang cào xé trái tim, Ran lại bị chém thêm một nhát chí tử khác.

Cơn lốc xoáy nhỏ từ xa di chuyển đến vị trí của họ, ác mộng kinh hoàng lại tiếp diễn…


-Thiếu gia! Tôi đã tìm được một báu vật không thể ngờ!


Ran mở trừng trừng đôi mắt ngấn đầy lệ hòa vào màn mưa rét lạnh, cay đằng nhìn người mới đến.

Tiếng cười sảng khóa của một lão ma-cà-rồng át cả tiếng mưa, tầm vóc đồ sộ, một kẻ hung hăng thô kệch, và trên vai lão ta…là một cô gái đang bất tỉnh…

Với chiếc đuôi màu hoàng kim sáng lóe lên dưới từng ánh chớp rạch toang màn trời đen kịt.

Cô nghe tiếng Shinichi gọi lớn bên tai, nhưng không thể trả lời được.

Vết cắn của Ma-cà-chớp trên vai nhói lên từng hồi như đang thiêu cháy d.a thịt. Ran kiệt sức ngã quỵ giữa cơn mưa rào lạnh buốt. Dù có phủ nhận bao nhiêu lần đi chăng nữa, cô cũng không thể thay đổi được sự thật, rằng cô chính là nguyên nhân lớn nhất dẫn đến bi kịch đang phơi bày trước mắt.

Để vạch trần toàn bộ vụ án giết người hàng loạt, Ran đã phải trả một cái giá quá đắt: Tính mạng của Aya Tanaka và việc Shiho Miyano bị bại lộ thân phận có thể sẽ dẫn đến cái chết cho cô ấy.

Khi mất đi những gì trở nên quá quan trọng, người ta thường cảm nhận được cái đau như chính mình đi vào cõi chết.

Thượng Đế ơi…nỗi đau mất mát này và …cô thiên sứ bị đày phải gánh chịu đến bao nhiêu lần cho đủ?

………………………………………..

………………….

-----------------(to be continue)----------------------
 
×
Quay lại
Top Bottom