4. NẢY NỞ.
Au’s POV
Chiếc xe lao như tên trong gió. Hình ảnh Ran thật sự rất khác, ma mị và quyến rũ hơn rất nhiều. Mới sáng là cô tiểu thư tinh nghịch, ngoan hiền và giờ đây là cô bad girl sành điệu, nổi loạn. Ran thay đổi làm Shinichi có chút choáng ngợp, dù trong hình ảnh thế nào Ran vẫn đẹp, có chăng cái đẹp ấy chỉ thay đổi theo từng thời điểm.
Chiếc xe đỗ trước quán bar Secret quen thuộc, anh và cô bước xuống xe, họ đã thu hút hàng trăm cặp mắt xung quanh. Ran khoác tay anh một cách tự nhiên mặc nhiều lời bàn tán xung quanh. Anh nở ra nụ cười thân thiện với cô, làm bao cô gái xung quanh đốn tim mà ngã gục.
Họ ung dung bước vào Secret, tiến thẳng vào khu VIP. Khu VIP tại Secret không phải cứ có thật nhiều tiền là được vô, phải có tiếng tăm không kém. Đương nhiên đây là điều chả đáng gì với Shinichi và Ran, chưa kể họ là bạn thân của Hakuba.
-Welcome to Secret!- lời chào mừng thân thiện của Hakuba với hai vị khách quí của mình.
-Hakuba à! Em còn nhiều chuyện muốn tính sổ với anh lắm!- Ran đe dọa.
-Thôi nào! Rachel xinh đẹp không nên giận dữ như thế.
Hakuba dẫn hai người vào phòng VIP1, nơi mà chỉ dành riêng cho ông chủ quán bar này.
-Có phải em thích cô ấy rồi không?- Hakuba thì thầm vào tai Shinichi.
-Ran không thú vị, mà rất rất thú vị.
-Anh biết mà.
Cánh cửa phòng VIP1 mở ra.
Có một điều làm Ran chú ý hơn tất cả.
Aoko – đứa bạn thân dạo này đang có những biểu hiện lạ - đang nắm tay một kẻ nào đó ngồi ngay trong VIP1. Lại còn cười nói vui vẻ, cứ như quen thân nhau từ trước vậy.
Ran tiến đến, Aoko ngạc nhiên không kém khi thấy cô bạn mình tại đây. Nhưng cô cũng nở nụ cười tươi tắn đón chào.
-Ran thật bất ngờ- Aoko buông tay chàng trai bên cạnh ôm chầm lấy Ran.
-Tớ đang sốc lắm nhé! Hóa ra lí do cậu không đi săn mồi với tớ là đây- Ran chỉ tay về phía anh chàng đấy, khuôn mặt cô không biểu lộ tí cảm xúc nào. Vì thật ra cô cũng không biết nên vui hay buồn với cô bạn thân của mình đây.
-Đừng giận, tớ không muốn giấu cậu đâu, tại anh ấy không muốn công khai mối qian hệ này sớm thôi!–‘ anh ấy’?? Từ khi nào Aoko gọi một người con trai thân mật như thế.
Quả là cái tên ngồi đó không tầm thường, Ran khẳng định chắc nịch như thế. Aoko là bạn thân cô bốn năm rồi, chẳng nhẽ cô lại không rành tính cách nó sao. Với Aoko con trai dường như không trọng lượng, vậy mà đến ngày hôm nay đã có một tên chính thức làm cô siêu lòng, Ran thực sự bái phục.
Hôm nay không biết tôi bị sao gì chiếu mà liên tục gặp những chuyện không thể tưởng nổi.
-Giới thiệu với cậu đây là Kuroba Kaito, người yêu của tớ. Anh ấy còn lạ bạn của Shinichi với Hakuba đó- Aoko giới thiệu anh chàng đang cười tươi như hoa cho Ran nghe.
Nhưng Ran thì sao? Đầu óc cô quay như bông vụ! Nào là ‘người yêu’ của con bạn không biết yêu là gì sao?? Bạn của tên Shinichi đáng ghét và Hakuba đáng nguyền rủa này à? Ran đang cố tiếp thu mọi thông tin một cách khó khăn của anh chàng đó.
-Xin chào anh!- sau khi tiếp thu mớ thông tin hỗn độn ấy, cuối cùng Ran chấp nhận làm quen anh chàng.
-Chào em! Anh tên Kaito Kuroba, cứ gọi anh là Kaito- Kaito vui vẻ chào đón người bạn mới.
Sau đó, bọn họ đã có một cuộc vui chơi thoải mái. Ran uống hơi nhiều, mọi thứ trước mắt cô đang mờ đi, cô khá choáng váng. Cô nghiêng đầu tựa vào vai Shinichi, nhắm khẽ đôi mắt lại.
Ran cảm nhận được vẫn là cái mùi hương bạc hà ấy, nó khiến cô thấy dễ chịu. Cô ngọ nguậy đầu trên vai Shinichi, điều này không làm Shinichi khó chịu mà ngược lại anh rất vui. Anh tình nguyện ngồi im cho Ran tựa.
Hàng động của hai người làm ba người còn lại không khỏi ngạc nhiên, ai cũng trố mắt nhìn bọn họ mà không tin được mình đang thấy cảnh tượng gì.
-Nói với em đây không phải là sự thật đi Kaito.- Aoko đưa tay che mắt, thì thầm với Kaito.
-Anh không nói được, chính anh cũng thấy thế!- Kaito cũng không khỏi há hốc mồm trước cậu bạn của mình- người nổi tiếng lạnh lùng với con gái.
Hakuba anh không hề khá hơn so với hai người kia, xém không thể nuốt nổi miếng dưa hấu trong miệng.
Điện thoại Shinichi rung lên, anh nghe máy:
“Shiho à, anh đang bận tí, gọi em sau”
Rồi anh cúp máy, Ran bên cạnh nghe cuộc gọi mà lòng có gì đó không ổn. Cô mới quen anh có hai ngày, vậy cái cảm giác kì lạ này là sao? Cô muốn nhấc đầu lên khỏi bờ vai kia, đơn giản nó vốn không thuộc về cô. Nhưng có lẽ hơi men quá nặng nên cô không còn biết xung quanh mình diễn ra gì nữa, cô chìm vào giấc ngủ.
Shinichi đứng dậy, bế xốc Ran lên.
-Tớ về trước, Ran có lẽ cần nghỉ ngơi.
Ừ thì giờ không nghi ngờ gì nữa, hai người đó không bình thường như trước rồi! Đến Kaito và Aoko kia mà còn không thể hiện đến mức như thế!
Anh không một lời giải thích cho hành động của mình mà anh cũng không có ý định giải thích. Cứ là một bí ẩn thì lúc nào cũng thú vị hơn.
Shinichi vẫn cứ bế Ran như thế và đi bằng cửa sau về.
…
Về đến nhà, Ran đã tỉnh giấc. Cô khá bất ngờ khi đang ở trong phòng, cô nhớ mình đã đến Secret chơi mà.
-Sao tôi ở đây, còn anh??- cô hỏi khi Shinichi đứng cạnh bên gi.ường cô.
-Em say lắm nên tôi đưa về.
-Tôi không cần! – Ran bỗng nổi cáu mà chính cô cũng không thể sao mình lại như vậy, kể từ khi nghe cuộc điện thoại ban nãy như cô không còn là cô vậy.
-Em sao thế?
-Chả sao? Đi đi
Shinichi khá ngạc nhiên trước thái độ của Ran. Nhưng anh không muốn tìm hiểu nguyên nhân vì anh biết Ran sẽ không muốn nói. Cuối cùng anh đi về phòng.
Đêm đó là đêm khó ngủ của hai con người.
Shinichi muốn có lời giải thích cho hành động kia, mặc cho nó ngớ ngẩn như vụ con chuột cũng được.
Ran chưa tìm được giải thích thõa đáng cho hành động khác thường của mình, chỉ biết nó nghiêng theo bản năng mà cô không kiểm soát được.
…
Ran’s POV
“Reng…reng…reng…”
Tôi đưa tay dập chiếc đồng hồ báo thức khá thô bạo, trước đến giờ tôi chưa muốn thân thiện với đồ vật này tí nào. Tôi bước xuống gi.ường một cách uể oải, đi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân và thay đồ.
Giờ mới 6h sáng, thức dậy vào giờ này được xem là kỉ lục mới của Ran Mori rồi. Đêm qua tôi thức khuya để suy nghĩ và tìm hướng giải quyết cho hành động kì cục kia của mình, và cuối cùng tôi quyết định sẽ xin lỗi Shinichi, mặc cho tôi rất ngại việc xin lỗi trực tiếp một ai đó nhưng việc lần này là tôi có lỗi. Người yêu của nhau thì quan tâm nhau có gì sai mà tôi lại có thái độ thế!!
Tôi chạy xuống cầu thang với tốc độ ánh sáng, phóng một lúc hai, ba bậc cùng gương mặt như chưa bao giờ được hớn hỡ. Chạy một mạch thẳng tới bếp và ngồi yên vị tại bàn ăn. Shinichi lúc này đang chuẩn bị bữa sáng, anh đeo chiếc tạp dề Gấu Rila trông rất dễ thương, rũ bỏ mọi hình ảnh nam tính tôi thường thấy.
-Good Morning!!- tôi vui mừng chào Shinichi.
Shinichi quay lại nhìn tôi, khuôn mặt ngạc nhiên trông thấy. Phải thôi, tính khí tôi thay đổi xoành xoạch mới hôm qua thế này, nay lại thế khác không biết mai ra làm sao?
-Hi em!! Nhà có thêm một người mà tôi tưởng có thêm quái thú chân to- Shinichi chào lại, cái thái độ của anh ta thật là….đã vậy thì khỏi xin lỗi gì nữa cho biết nhá.
-Anh nói vậy là sao hả?
-Em đi cầu thang mà tôi cứ ngỡ BigFoot đi!- anh nói khi mang hai đĩa trứng ốp la ra bàn.
-Anh thật đáng ghét!- tôi không muốn tranh cãi nhiều, coi như vụ BigFoot lần này lấp lại vụ tối qua đi.
Tôi với chiếc bánh mì, kẹp trứng vô ăn ngon lành. Shinichi nấu ăn ngon lắm luôn ấy, về phần này tôi thì tôi gọi anh bằng sư phụ thôi.
-Để tôi đưa em đi học- Shinichi đột nhiên đề nghị khi tôi vừa cho trọn vào miệng miếng bánh mì cuối cùng.
-Sao? Thôi được rồi, tôi có xe mà. Để tôi tự đi- tôi từ chối lịch sự.
-Cũng được, anh chỉ sợ hai đứa hai xe bọn Izumi sẽ nghi ngờ!
Tôi suýt sặc ngụm nước đang uống, nói mới nhớ kể từ khi tôi nhận vơ cái vụ bạn trai thì chúng bắt đầu quan sát tôi kĩ hơn nữa. Trời ạ, số tôi vừa thoát nạn này lại đến nạn khác nối đuôi.
-Ừ cũng được.- tôi đồng ý khá miễn cưỡng.
…
Tôi học ở khu B còn Shinichi ở khu A, sau khi tôi xuống xe, không quên cái gật đầu cảm ơn anh và đi thẳng vào lớp. Còn anh vòng qua khu A đỗ xe. Đứng lâu thêm tôi biết chắc mọi chuyện sẽ phiền phức hơn, chưa gì mà bao nhiêu ánh mắt săm soi chúng tôi nãy giờ rồi.
Tôi lên đến chân cầu thang khu B thì bắt gặp một cô gái. Cô ta trông quen lắm, à nhớ rồi, cô ấy là cô nàng tóc nâu đỏ hôm trước Shinichi khoác tay đi trong trường mà tôi thấy hôm đầu tiên gặp Shinichi. Nhìn thẻ sinh viên thì cô ta nhỏ hơn tôi một tuổi, lại cùng khoa Bác sĩ tâm lí.
-Chào chị- em ấy nở nụ cười thân thiện chào ai đó. Nếu không lầm thì là tôi, vì hiện giờ ở cầu thang có ba người, em ấy không gọi tôi là chị chẳng nhẽ là anh chàng bên kia.
Tôi ngơ ngác tột độ, mặt cứ như thộn ra. Hình tượng hoa khôi đẹp đẽ kia không cánh mà bay đi tuốt luốt rồi.
-Em nói chị đấy, Ran Mori!- em ấy tiến lại gần tôi hơn.
-Chào em!- tôi gật đầu chào lại, biết cả tên tôi luôn à? Tôi chưa mang thẻ sinh viên mà, lạ thật.
-Em tên là Miyano Shiho, học khoa Bác sĩ tâm lí năm hai, rất vui làm quen với chị.
Hóa là cô gái tên Shiho nào đó mà Shinichi hay nhắc đến trong cuộc gọi, giờ thì tôi đoán chắc em ấy đang ghét tôi lắm. Vụ tôi nhận bừa bạn trai, đi học chung nữa chứ, đến đâu trường cũng đồn ầm lên sao mà không nghe thấy được. Có ai mà muốn bạn trai mình thân thiện với cô gái nào đó đâu.
-Chị tên là Ran Mori, hân hạnh khi quen biết em- tôi tránh ánh nhìn của Shiho.
-Em rất quí chị, mong được làm bạn với chị. Mà khỏi lo, sắp tới chúng ta gặp nhau nhiều lắm!- em cười tươi, cúi đầu chào và đi khuất.
Tại sao nhỉ? Em ấy thân thiện hơn là tôi tưởng, không có câu nói nào hàm ý trách móc, mắng mỉa tôi cả, ngược lại rất chân thành và dễ thương. Hay là những người có học thức khi ‘ghen’ người ta cũng lịch sự hơn, không như cái bọn Izumi chua ngoa ấy. Còn “sắp tới gặp nhau” nghĩa gì ý nhỉ? Hay em ấy biết chuyện tôi với Shinichi rồi nên ‘hẹn’ vào những ngày sắp tới. Ồ hóa ra hàm ý là trong câu nói này, em ấy thông minh hơn tôi tưởng.
Vừa đi vừa suy nghĩ về Shiho thoáng cái mà tôi đến lớp học rồi. Aoko ngồi đấy nói với tôi nhiều chuyện lắm! Nếu ngày trước toàn là chuyện linh tinh gì đâu thì hôm nay những chuyện linh tinh ấy đã có sự góp mặt nhân vật gián tiếp: Kaito Kuroba. Không ngờ tình yêu thần thánh đến thế, cảm hóa được Aoko là tôi phục sát đất luôn.
---
Shinichi’s POV
Tôi đang ngồi trong lớp nghe giáo sư giảng, nói đúng hơn là xác tôi ngồi trong lớp mà hồn tôi thì lang thang ngoài sân trường rộng lớn kia, có vẻ là muốn đi qua khu B. Tâm trí tôi giờ lộn xộn cả lên, trong đống lộn xộn ấy hẳn là có em – Ran Mori.
Nói với bản thân hàng chục lần nên xóa dần cái tên Ran Mori trong đầu nhưng não tôi lại lì lợm hằn sâu thêm nữa!
Cái tên Kaito ngồi cạnh tôi từ khi quen Aoko cứ như thằng mất trí, lâu lâu tưởng tượng cái gì đó rồi cười một mình. Đôi khi còn viết lên tập vở tên Aoko nữa chứ! Đến tôi nói chuyện mà nó chẳng buồn trả lời. Thế ra người ta khi yêu một người là vầy sao, không biết sau khi tôi yêu có… mà thôi dẹp đi.
-Tối nay đi chơi nhé!- Kaito huýt nhẹ vào người tôi.
-Sao lại từ chối được.
…
Giờ ra về, tôi toan qua đón Ran nhưng cái gì đó khiến tôi khựng lại. Là Shiho. Tối qua em ấy nhắn tin bảo tôi đưa cho cái tài liệu kinh tế thế giới những năm gần đây.Shiho lạ lắm, là con gái mà không thích cái gì lãng mạn, bay bổng. Cứ thấy lĩnh vực nào khô khan là lại đâm đầu vào tìm hiểu điên cuồng, nghe nói ngành Bác sĩ tâm lí là do em ấy bị gia đình bắt ép dữ lắm mới học.
Tôi hẹn với Shiho tại nhà hàng để đưa tài liệu với tiện thể ăn trưa. Nhưng còn Ran thì sao, tôi lấy điện thoại nhắn tin cho Ran:
“Ran à, em tự về nhé! Anh có hẹn với Shiho rồi”
[…]
“Ừ”
---
Au’s POV
Ran đã bắt taxi về nhà, cô không quá bất ngờ cũng như hụt hẫng như mấy lần trước, họ là người yêu nên vậy đâu có gì lạ. Cô đã có một đêm suy nghĩ vấn đề này, theo người ta hay nói có thể cô bị ‘cảm nắng’, hoặc cái gì mà ‘sét đánh’ gì đó với Shinichi nhưng cô không cho tình cảm này đi đâu quá mức. Dừng lại tại đây tốt rồi!
…
Tối hôm đó, nhóm bọn họ có một cuộc vui chơi tại Secret nhưng lần này có thêm Shiho.
Tại trưa cô không ăn gì, chiều chỉ có thêm miếng bánh sandwich tí tẹo trong cửa hàng tiện lợi nên khi cô uống rượu cảm thấy cực kì chóng mặt.
Ran ngã người về phía sau ghế, đưa hai tay ấn nhẹ vào vầng thái dương. Trong lúc đó, cô thấy những cử chỉ thân mật của Shinichi với Shiho, cô không nói gì, cũng chả có phản ứng gì. Chỉ là ngồi đó nhìn rồi trong tim bỗng có lực nén kì lạ.
-Ran cậu bị sao thế?- Aoko hốt hoảng khi Ran bỗng ngã về phía cô.
-Em ấy bị sao?- Hakuba cũng buông li rượu dõi theo.
-Em không biết!- Aoko nâng người Ran lên.
-Đưa cho anh- Shinichi lên tiếng, anh bước qua khu vực phía Ran.
Anh đỡ Ran ngồi dựa lên chiếc ghế, tay chạm vào má cô xem xét. Anh mặt kệ cho mọi người xung quanh có trố mắt ra mà nhìn mình cùng những hành động khác thường này. Anh cởi áo khoác đắp lên người cô, bế cô ra đến cửa, quay đầu nói.
-Mọi người đừng lo, Ran hơi choáng tí thôi.
Rồi anh đi thẳng cửa sau đưa Ran về. Để lại nơi đó mỗi con người một đống dấu chấm hỏi.
-Shinichi cứ như không còn là nó nữa! Khác 180 độ- Kaito lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng.
-Có khi nào….- Aoko nghi ngờ một điều gì đó.
-Sao được? Họ biết nhau mới có ba ngày thôi, có thể trước đó anh đã giới thiệu Ran với Shinichi nhưng làm sao có thể…-Hakuba đưa giả thiết.
-Đó gọi là sức mạnh của tình yêu, mà còn là ‘tình yêu sét đánh’- Shiho chốt lại, búng tay ‘póc’ cho cái kết chuẩn xác của mình.
Mọi người ai nấy gật gù theo Shiho, sau đó là một màn cười đắc chí!
…
Ran’s POV
Tôi cố mắt ra, điều này hiện giờ khá là khó khăn bởi bản năng tôi điều khiển nó nhắm nghiền lại thôi. May là ý thức tôi mạnh mẻ, tôi hé mở mi mắt, thấy được cảnh vật thân quen. Nói trắng ra là phòng tôi chứ đâu. Lia tia mắt qua bên trái, tôi thấy anh ta – Shinihi. Anh ngồi đó, nhìn tôi…
Phản xạ tự nhiên, tôi bật dậy, mắt mở thao láo, kinh ngạc ra mặt.
-Anh làm gì ở đây?- tôi bất giác hỏi.
-Em không nhớ gì sao?
À à để tôi nhớ lại xem nào! Hình ảnh đầu tiên: Secret và bạn bè, và sau đó….tôi nhớ mình ngất đi thì phải. Nhưng…
-Tôi nhớ mình đang ở Secret mà! Sao cứ mỗi lần mở mắt ra là lại về nhà thế này!- tôi chau mày thắc mắc.
-Em đã ngất, có phải em không ăn uống gì trưa nay đúng không? Không có tôi là em vậy sao?- anh trách mắng, và tôi tự nhiên ngồi đó nghe anh trách mắng mà không phản ứng gì cả.
-Thì sao? Tại tôi lười- tôi cứng đầu trả lời.
-Em muốn giết bản thân mình sao?- Shinichi nhéo má tôi.
-A..a..a thả ra- tôi xoa má mình và lườm Shinichi.
Mọi chuyện đang rất bình thường thì tôi bỗng nghĩ đến một điều bất thường.
-Anh đưa tôi về nhà bằng cách nào?
-Bế em về, em còn chẳng thể ngồi thẳng được chứ đừng nói là tự về!
-Sao? Bế hả????- tôi trố mắt ra, miệng há hốc trông ngố vô cùng. Tôi vội lấy tay che khẩu hình miệng xấu xí kia.
Anh ta điên sao? Bế tôi về trong mắt bàn quang thiên hạ vậy à? Lần trước thì không có gì đáng nói nhưng lần này có Shiho, bạn gái ngồi đấy mà dám bế cô gái khác đưa về nhà. Thật là bó tay. Quan hệ tôi với Shiho không mấy thoải mái rồi – ít nhất là tôi cảm thấy vậy – mà anh ta còn dám làm thế, coi như vô phương cứu chữa.
Tôi suy nghĩ lan man, lan man rất nhiều.
Shinichi đột ngột đứng dậy, đỡ người tôi xuống gi.ường và đắp chăn lại. Cách hành xử của anh ta y hệt như mẹ tôi vẫn hay làm mỗi tối khi tôi còn bé, nhưng như vậy thì thật là…chưa kể tôi ngoan ngoãn để anh ta ‘muốn làm gì làm’ y như con mèo con. Tôi không hiểu bản thân đang nghĩ cái quái gì nữa!!
Shinichi chỉnh máy điều hòa cho thích hợp. Anh ta cúi thấp người xuống, càng ngày càng thấp, anh ta hôn lên má tôi. Nụ hôn phớt qua nhưng tôi khá ấn tượng, có gì đó rất sâu lắng đọng lại ở nụ hôn đó, tôi thấy dễ chịu với mùi bạc hà của Shinichi.
-Goodnight baby!!!- anh cười mỉm.
Miệng tôi cứng đờ, muốn mấp máy nói gì đó mà cũng không thể. Tim đập loạn xạ, muốn thoát ra khỏi lồng ngực.
Shinichi đi ra, không quên tắt đèn và đóng cửa.
Tôi nằm đó, chính xác là đông cứng. Chỉ có tim là rộn ràng thao thức.
Ở với anh ta hẳn là tôi suy tim là cái chắc. Lúc thì tim như ngừng đập, lúc đập không kịp hô hấp. Có nên nói với mẹ là sức khỏe con gái thân thương đang bị đe dọa bởi những người mà mẹ tin tưởng không nhỉ?
Haizz mệt thật mà! Tôi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ…..