[Longfic] Tôi yêu em, bad girl!

Chào bạn ;;)

Mình đã đọc mấy chương trước của bạn rồi nhưng chưa để lại còm men nào :3 Giờ quyết định viết đôi ba dòng cảm nghĩ để ủng hộ fic bạn, tăng thêm động lực tinh thần (mà k biết là dc k ;)))

Khi đọc chap đầu tiên, thú thật mình cảm thấy rất ấn tượng. Lời dẫn truyện về Ran Mori rất thú vị (qua Au's POV). Kiểu như vô cùng tự nhiên, không gượng ép. Và bạn dùng ngôi thứ nhất (Ran's POV,...) kể rất hay. Đây là thế mạnh mà không phải ai cũng có (hoặc chỉ có mình mình k có :v) Diễn biến vừa đủ chậm của một Longfic, không ào ào như đang kể. Mình thấy rating 15+ hơi không phù hợp, vì qua nội dung của các chương vừa rồi không có chi tiết "15+" mà là một fic kiểu đơn giản, có 1 chút "phá cách" khi hai nv chính thuộc dạng ăn chơi, nhưng đầu óc vẫn rất đơn giản, chuyện tình kiểu môtip hơi quen thuộc (nam nữ chính chung nhà) nên nếu k có gì quá "đen tối :v" thì có thể sửa lại rating K+, như thế các reader nhỏ tuổi cũng có thể đọc. Đương nhiên đó chỉ là ý kiến chủ quan của mình. Bạn là Au nên tất cả thuộc về bạn :)

Bạn có thế mạnh về ngôi thứ nhất nhưng dùng ngôi thứ ba có vẻ hơi yếu. Ở ngôi thứ nhất, bạn miêu tả cảm xúc của nhân vật, suy nghĩ, rồi từng phong cách rất riêng của mỗi nhân vật khi nói về POV của họ rất rất tốt. Làm cho fic liền mạch, không bị ngắt cảm xúc, là điểm cộng lớn và điểm khác biệt của fic bạn. Trong chương mới nhất, bạn sử dụng nhiều ngôi thứ ba (Au's POV) nhưng câu văn quá hời hợt, cứ diễn biến sự việc, xong lại lời thoại => sự việc nhảy ào ào, đứt mạch cảm xúc của reader rất nhiều, nhân vật Kaito Kuroba vừa xuất hiện dường như không có vai trò gì, cũng như không có cảm xúc. Mình cũng từng mắc phải lỗi này nên cũng có thể hiểu :v Bạn muốn tận dụng ngôi thứ ba thì nên viết chậm lại, cảm nhận thật sâu từng diễn biến, rồi mới đặt tay type bạn nhé ;))

Còn về nội dung fic, không quá mới nhưng mình vẫn rất thích thú. Bạn cần chăm chút hơn nữa để tạo ra "những đột phá chỉ có ở fic bạn". Mình vẫn thích bạn dùng ngôi thứ nhất của Ran hơn, hihi ;))

Hóng chương mới :x
 
Chap mới đây!!! Au lỡ hẹn rồi, xin lỗi mọi người *cúi đầu* :)) Mọi người góp ý cách viết giúp Au nhé, cảm ơn mọi người nhiều lắm!!! Yêu reader <3
5. CÓ CÁI GÌ ĐÓ GỌI LÀ YÊU.

Shinichi’s POV

Đã hơn hai tuần kể từ ngày Ran dọn qua nhà tôi sống. Tôi đã thích nghi gần như mọi thứ.

Tôi chấp nhận mất căn phòng thân thương kia và để nó sở hữu chủ mới.

Tôi chấp nhận dậy sớm mỗi buổi sáng để làm đồ ăn sáng cho ai kia.

Tôi chấp nhận cái tính cải bướng của em.

Và rất nhiều nhiều điều khác tôi đã chấp nhận khi có em….

Bản thân tôi cũng như mọi người xung quanh tôi ngạc nhiên với tính cách tôi hiện giờ, nó rất khác. Tôi dần quan tâm đến em nhiều hơn, mọi chuyện liên quan đến em tôi đều muốn nắm giữ, nói theo khía cạnh khác là tôi muốn đặt chân vào cuộc sống của em, can thiệp nó.

Hai tuần hơn trôi qua đều đặn, vẫn là hằng ngày tôi đưa em đi học, có hôm bận là em tự đi nhưng y như rằng tâm trạng tôi bồn chồn, lo lắng không yên. Em thường ăn món tôi nấu và khen nức nở, điều này làm tôi hạnh phúc. Tối vào quán bar, tửu lượng thấp mà em cứ uống nhiều, điều này làm tôi không thích tí nào, lúc nào tôi cũng phải lên tiếng để nhắc nhở em ngừng lại.

Kì lạ hơn là chuyện tôi rất bực bội khi có một tên con trai nào lại gần em. Có lần tôi thấy em đi cùng cậu bạn nào đó trong sân trường, chả biết làm sao mà tôi không kìm chế được đấm vào mặt hắn hộc máu mũi. Đến khi em bắt tôi lí giải hành động kia, tôi ấp úng như gà mắc thóc vì đến bản thân tôi thắc mắc tôi còn không biết trả lời kìa.

Bản thân tôi ngày càng lạ, liệu có khi nào….tôi xua ý nghĩ đó đi, thời gian này thật sự không đúng lúc.

À à xém thì quên, sau bao nhiêu lần lên mặt, phân tích, có đôi khi là xuống nước thì Ran đã chịu khuất phục xưng là “em”. Ran cứng đầu lắm, em ấy nhỏ tuổi hơn tôi thật nhưng cứ nhất mực không chịu gọi tôi là ‘anh’, tôi làm đủ mọi cách mới xong.



Tôi uể oải bước về nhà, chưa kịp nhấn chuông là Ran đã mở cửa với khuôn mặt vô cùng tươi tắn. Bao nhiêu mệt mỏi khi học liền một lúc năm tiết kinh tế luật theo gương mặt rạng rỡ kia mà bay đi hết.

-Sao em có vẻ vui thế?- tôi hỏi khi bước vào bếp, đeo tạp dề.

-Anh đừng nấu ăn, hôm nay em mua đồ ăn ở một nhà hàng ngon lắm! Ăn cùng nhau đi- Ran đề nghị.

-Sao?- tôi ngạc nhiên.

Ran không hứng thú ăn uống, nếu người ta không gọi em ăn thì em không thèm quan tâm đến luôn. Còn nhớ hôm tôi bận học nguyên ngày, mở cửa về nhà buổi tối thấy em nằm trên ghế Sofa ôm bụng than đói, người hốc hác làm tôi phát hoảng. Cuối cùng tôi cấp tốc vô bếp nấu mì cho em ăn. Tính Ran bướng, có trách em cũng biện hộ hết sức ngớ ngẩn.

-Anh ngạc nhiên lắm sao?

-Không không có- lần này cá chắc có chuyện gì đó ghê gớm lắm đây. Có khi nào em được phép dọn ra khỏi nhà tôi rồi không?

-Em được sống ở nơi khác rồi à?- tôi hỏi như một thằng ngốc. Cái cảm giác sợ em đi xa đang lấn át tôi.

-Sao??? Anh nghĩ gì thế? Em không sống ở đây thì còn ở đâu nữa, à nếu còn chắc là khu vô gia cư- trong lúc tôi thế này mà em còn đùa giỡn.

Tôi cười, lòng an tâm hơn hẳn. Sau đó là một buổi ăn thịnh soạn, đồ ăn đều được Ran chọn lựa kĩ.

-Em vẫn chưa nói tại sao em vui như thế?- tôi nhắc lại câu hỏi trong bữa ăn.

-Ồ đó là bí mật!- em nháy mắt tinh nghịch, tim tôi chính thức lỡ một nhịp với cái nháy quá sức đáng yêu đó.



Au’s POV

23h tại Los Angeles, Secret, VIP1.

-Wao là li thứ 6 rồi, cậu cừ rồi đấy Ran!- Aoko huýt nhẹ vào người Ran.

Chả là Ran đã chấp nhận lời thách đấu uống rượu với Aoko, nào ngờ Aoko không chơi mà đưa Kaito vô thế! Cuộc chiến này liệu có còn cân sức? Loại rượu lại là Bourbon, thứ rượu mà chưa ba li cô đã nằm bẹp, nhưng hôm nay kì tích đến li thứ 6 rồi mà đầu óc Ran vẫn còn hoạt động được.

Ở bên ghế đối diện, có một người khuôn mặt cau có, tay cầm li rượu mà cứ như muốn bóp bể nó ra trăm mảnh.

-Anh sao thế?- Shiho hỏi khi thấy thái độ khác thường của Shinichi.

-Anh không sao cả- Shinichi trả lời với khuôn mặt bĩnh tĩnh trong giận dữ.

-Hôm nay có chuyện vui lắm đấy, mọi người muốn nghe không?- Aoko hét lớn, ý muốn tập trung chú ý của mọi người.

Đúng như Aoko mong đợi, mọi người đều quay sang nhìn cô, gương mặt ai nấy trông rất hiếu kì.

-Mọi người biết gì chưa? Chủ nhật ngày mai chồng tương lai của Ran sẽ qua thăm cô ấy, chúng ta có thêm một người bạn mới rồi!- Aoko thông báo, giọng phấn khích.

-Anh nghĩ nó chỉ là tin vui với Ran thôi- Hakuba tiếp lời.

-Chị nói sao? Chồng tương lai á?- Shiho nhận ra vấn đề đặc biệt trong lời nói Aoko rồi.

-Ừ đúng rồi!

Phía bên đây, cái li tội nghiệp xém vỡ kia nay đã vỡ thật! Shinichi cảm nhận cái máu nóng chạy nhanh trong người mình. Hóa ra lí do sáng đến giờ Ran vui vẻ, cười tít mắt là đây. Thật không có gì nói nổi, mới bé tí mà có chồng tương lai rồi sao? – Shinichi trách móc.

Thế còn nhân vật chính trong thông báo kia thì sao? Cô nàng nằm lay lất trên ghế sofa, mắt còn không mở nổi huống chi là quan tâm đến mọi người nói. Cô đã uống bảy li Bourbon, điều chưa ai dám nghĩ Ran làm được.

Shinichi kiềm chế sự tức giận của mình đi, chuyển người qua phía Ran, ngồi cạnh cô. Điều này lúc đầu gây hoang mang cho mọi người xung quanh, nhưng dần về sau, họ thấy bình thường. Khi nào Ran say khướt thì mọi người lại được chứng kiến cảnh chăm sóc t.ình tứ kia thôi, đó cũng là lí do chính mà Aoko thích chuốc rượu Ran đến thế! Bốn nhân vật phụ kia, bốn đôi mắt kia, nhìn nhau đầy khó hiểu.

Shinichi vén những sợi tóc mai của Ran một bên, đưa li nước chanh cận môi cô, ra lệnh cô uống nó. Ran không ưa nước chanh, nhưng ánh mắt sát khí kia buộc cô uống. Sau đó, khỏi đoán ai cũng biết, Shinichi sẽ đưa Ran về, trong nhóm không ai biết nhà Ran cả, duy nhất có Shinichi. Ran cũng kín miệng, một mực không nói chỗ ở mới của mình.



Bạn có còn nhớ đêm đầu tiên tại bar khi Shinichi đưa Ran về với con mắt kinh ngạc của bốn người còn lại không?

Sau lúc đó, những nhận định quanh khu vực bàn tròn liên tục đưa ra:

-Em nghĩ hai anh chị ấy có tình cảm!- Shiho lên tiếng, tiếp tục bảo vệ nhận định của mình.

-Chị đồng tình- Aoko giơ tay.

-Nhưng….-Hakuba lấp lửng.

-Thôi đi, Hakuba anh không tin có tình yêu sét đánh chứ gì? Thế kỉ 21 rồi, người ngoài hành tinh còn có huống chi chuyện này- Shiho giải thích cho anh chàng ngu ngơ này.

-Chúng ta có ủng hộ cặp đôi này không?- Kaito hỏi.

-Chuyện này còn phải hỏi!- Aoko cười đắc ý.

Aoko đứng lên, dõng dạc nói thật to.

-Hôm nay bốn đứa chúng ta chính thức lập nhóm: HỘI NHỮNG NGƯỜI SHIPPER COUPLE SHINRAN

-Ý kiến hay, em đồng tình. Theo em nghĩ họ ngờ nghệch về tình yêu lắm, chúng ta phải giúp họ.- Shiho đồng ý đầu tiên, cô chồng tay mình lên tay Aoko.

-Anh đồng ý- Kaito nhanh gọn không kém, anh muốn kiếm trò chọc phá cậu bạn ngồi cạnh mình lâu lắm rồi, anh tiếp tục chồng tay lên.

Riêng có Hakuba, anh chàng trông thông thái đến thế mà vẫn chưa tài nào tiếp thu được mớ kiến thức về ‘tình yêu sét đánh’ mà Shiho vừa giảng cho nghe. Anh chưa gạt bỏ sự phi lí kia được, nhưng trước ý kiến táo bạo của Aoko cộng thêm sự đồng ý nhiệt tình của hai người kia, anh biết mình không ngồi im được. Anh chồng tay lến cuối cùng.

-YEAHHHHHHH- bốn bọn họ đồng thanh hô to.

Vậy là hội bàn tròn năm xưa giờ đã có tên mới: Hội Những Người Shipper Couple Shinran.

Không biết họ muốn bày trò gì để kết hợp cặp đôi đáng thương đó đây? Bình thường hai người họ đủ phức tạp, rối ren lắm rồi, giờ có thêm bốn người từ trên trời này nữa. Coi như rắc rối nhân bốn.



Đó là chuyện ngày trước khi bốn người họ thành lập thôi! Còn sau những ngày quan sát không ngừng nghỉ, dựng nên những tình huống vô cùng khó đỡ để điều tra thì giờ đây “Hội những người shipper couple shinran” chính thức đi vào bàn bạc để hoạt động.

-Cá chắc là Shinichi có tình cảm với Ran- Aoko khẳng định chắc nịch- thái độ anh ấy nói lên tất cả.

-Đúng đúng, không những thế trong giờ học nó còn lơ mơ nhắc đến Ran nữa- Kaito thêm thắt.

-Ừ thì là vậy! Nhưng chúng ta mới biết mỗi phía Shinichi- Hakuba nêu lên ý kiến, cuối cùng sau những ngày tua đi tua lại cái lí thuyết ‘tình yêu sét đánh’ mà Shiho nói, anh đã đồng tình.

-Hakuba, cấm anh bàn ra, chỉ được bàn vô- Aoko ra lệnh.

Chỉ riêng Shiho im lặng nãy giờ bỗng đứng dậy một cách trịng trọng, nở nụ cười khá lạ, nói to và dõng dạc:

-Về phía chị Ran, em đã điều tra và biết chị ấy cũng có tình cảm với anh Shinichi. Vậy kết luận của em như sau: đây là tình song phương, nhóm của chúng ta đã có ý nghĩa để hoạt động.

-Ồhhhhhhhhhh – cả bọn đồng thanh.

-Khoan! Không có bằng chứng xác thực nào cả- Hakuba nói.

-Hakuba – Aoko kêu lên bằng giọng đáng sợ cực kì – Anh là chuyên gia bàn ra từ khi nào thế hả????

-Anh không dám- Hakuba đưa tay phủ nhận nhanh chóng, ánh mắt Aoko giờ đáng sợ lắm!

-Thứ 1: Qua việc tìm hiểu thì Ran đang nhầm em là bạn gái anh Shinichi. Thứ 2: Ran luôn cố giải thích với em rằng giữa chị ấy và anh Shinichi trong sáng. Từ hai điều trên, em tóm lại được Ran có tình cảm với anh Shinichi nhưng ngại em.- Shiho lập luận không kém một thám tử.

Aoko ngồi đó, nhìn chăm chăm vào Shiho. ‘Cô bé này thật sự có tài’ – đó là những gì Aoko nghĩ được khi nghe Shiho lập luận. Cô còn có ý định sẽ đưa Shiho lên làm phó nhóm vì em ấy thông minh hơn cô tưởng.

-Chúng ta bắt đầu đi vào hoạt động thôi- Kaito thông báo.

-Yeah, kế hoạch là…..- Shiho thì thầm đủ cho bốn người nghe cái kế hoạch không tưởng của mình.

Một lần nữa cả nhóm phải nể phục cái đầu bé nhỏ nhưng suy nghĩ không hề nhỏ của em ấy. Một lần nữa, Aoko đang xem xét lại quyết định đưa Shiho lên phó nhóm.



Ran’s POV

Tôi từ từ mở mắt ra, nhìn cảnh vật xung quanh một lượt. Mọi hôm như thường lệ tôi sẽ ở trong phòng của mình. Nhưng hôm nay có chút thay đổi, tôi đang ngồi trong một chiếc xe, chính xác là xe của Shinichi.

Tôi đưa mắt qua nhìn cái tên lái xe điên cuồng bên cạnh, anh ta đang điều khiển chiếc xe với tốc độ khủng khiếp, cảnh vật ngoài kia thậm chí mờ cả đi, may cho anh là tôi không sợ tốc độ. Tôi quay qua nhìn Shinichi, không hiểu sao anh ta khá tức giận, đôi chân mày cau lại, khuôn mặt hầm hầm. Nhưng tôi không buồn hỏi, chỉ lẳng lặng ngắm nhìn anh ta, quả thật anh ta rất đẹp, có vẻ như khuôn mặt Shinichi là kết hợp tài hoa giữa những gì tinh tú nhất.

-Ai cho em cái quyền ngắm nhìn nhan sắc anh tự tiện thế? Biết bao nhiêu người ao ước vậy mà còn không được kìa!- khuôn mặt Shinichi dãn ra phần nào, anh ta đùa cợt.

-Đồ tự phụ- tôi lẩm bẩm và quay mặt về phía trước.

-Anh lái xe chậm lại đi, nguy hiểm lắm!- tôi nhắc nhở.

Shinichi giảm tốc độ xuống, anh ta thở dài lạ thường, đôi mắt ánh lên cái nhìn mệt mỏi. Tôi bất ngờ trước hình ảnh này.

-Anh sao thế? Mệt à?- tôi hỏi lo lắng.

-Sao em không nghe lời anh?- Shinichi trả lời sau một lúc im lặng.

-Không nghe lời chuyện gì?- tôi hỏi lại.

-Anh dặn em bao nhiêu lần không được uống rượu nhiều rồi mà!

-Lần này Aoko rủ em thi với cậu ấy, nhưng lại đưa Kaito vào thế.- tôi giải bày.

-Dù vậy em cũng nên từ chối! Đừng làm anh lo lắng thêm nữa- Shinichi đưa tay xoa nhẹ thái dương.

-Anh sao thế?- tôi hỏi dồn dập, Shinichi khác quá, tự dưng lại nói những điều khó hiểu thế này!

Rất nhiều lần Shinichi bảo tôi không được uống rượu, nhưng cái tính bướng tôi không nghe lời. Tôi cứ hay nhận lời mời của Aoko cũng như mấy người khác. Tôi thấy mình có lỗi, tôi im lặng.

Shinichi nắm lấy tay tôi, anh ta siết nhẹ. Tôi ngơ ngác nhìn Shinichi, càng lúc càng khó hiểu.

-Hứa với anh, em sẽ nghe lời anh!

-Ừ- tôi gật đầu, bỗng tự nhiên sao tôi ngoan thế này nhỉ?

Shinichi mỉm cười, tôi cũng cười theo.



Au’s POV

Sáng sớm chủ nhật, Ran lại theo thói quen ngủ nướng. Còn Shinichi đã dậy sớm đi siêu thị mua thứa ăn cho cả ngày, anh đang nấu mì Ramen cho bữa sáng nay! Nghe có gì đó ngược ngạo lắm đúng không? Nhưng sự thật là vậy đó, để Ran nấu ăn ư? Shinichi quả thật chưa muốn chết.

Sau tối qua, anh yên lòng hơn phần nào. Duy nhất còn chuyện thông báo của Aoko anh chưa dám hỏi. Suy đi nghĩ lại, anh nghĩ mình không có tư cách để tra khảo Ran chuyện đó, mặc cho lòng anh canh cánh lo âu.

Anh đang tỉ mỉ nêm nếm nồi nước dùng, tắt bếp và định lên lầu gọi cô gái ngủ nướng kia dậy. Nhưng chưa ra khỏi bếp đã thấy Ran ùa xuống cầu thang, tóc còn rối, chạy vòng vòng phòng khách một cách điên cuồng.

-Chết rồi trễ mất!- Ran la oái lên.

-Có chuyện gì?- Shinichi hỏi.

-Trễ mất, em hẹn 10h30 ra sân bay , giờ đã 10h mất mà chưa chuẩn bị gì cả- Ran nói trong đau khổ.

Shinichi kéo Ran lại phía đồng hồ, chỉ tay lên đó.

-Em nhìn đi, mới 9h.

-Ơ…- cô lục lại điện thoại xem, hóa ra cô cài nhầm giờ điện thoại.

Cô cười hì hì, xin lỗi Shinichi về cái tính hồ đồ của mình. Còn Shinichi xoa đầu Ran như một đứa trẻ.

-Em thay đồ rồi ăn sáng!

-Vâng!



Bữa ăn sáng diễn ra, Ran hôm nay diện chiếc váy carô đen trắng rất đơn giản, tao nhã. Shinichi gần như không rời mắt được hình ảnh đó, Ran càng ngày càng ấn tượng trong tâm trí anh.

-Anh còn biết nấu cả Ramen sao? Giỏi quá!!- Ran chắp tay khen lại khen.

-Em ăn đi, xem thế nào?

-Ngon lắm lắm!- Ran cười tít mắt sau khi ăn đũa đầu tiên.

Shinichi cười hiền hòa nhìn cô gái trước mặt mình, anh không muốn nhưng phải công nhận một điều, tình cảm anh dành cho Ran ngày càng phát triển mạnh mẽ, nó hình như đi quá mức tình bạn. Anh dần không kiềm chế nổi cảm xúc trước Ran, anh hành động theo những gì trái tim mách bảo.

-Em ra sân bay đón ai?- Shinichi hỏi trong khi đó lòng đã thầm có câu trả lời.

-Một người bạn!

-Là ai?

-Anh ấy là bạn trai của em, anh ấy qua Los Angeles nghỉ ngơi dài hạn, đồng thời qua thăm em luôn!- Ran nói khi tay liên tục đưa Ramen vào miệng không ngừng nghỉ.

-“BẠN TRAI”?- Shinichi chỉ tiếp thu được mỗi từ này trong câu nói của Ran, anh hỏi lại một cách khó khăn

-Ý em là bạn là con trai.

Shinichi thở phào nhẹ nhõm, anh có chút hụt hẫng. Nhưng anh yên tâm hơn ban nãy vì không như Aoko thông báo “chồng sắp cưới” vớ vẩn gì đấy.

Bữa ăn sáng vừa xong, Ran tạm biệt Shinichi rồi cầm túi xách chạy vèo ra khỏi cửa, anh nghe tiếng cô khởi động xe rồi phóng mất hút. Lúc này anh thấy mình bị bỏ rơi, anh cười đắng rồi đi lên phòng

Ở trên phòng Shinichi đã nghĩ đến Ran, nghĩ đến thật nhiều, cái tên Ran Mori chưa bao giờ làm anh thôi bận tâm! Nhưng anh không muốn mình như thế nữa! Anh không ngốc đến nỗi không biết tình cảm đặc biệt mình dành cho cô là gì? Nhưng anh chưa muốn nói cũng như thừa nhận nó, đơn giản thời điểm này chưa thích hợp. Có một bức tường ngăn to lớn cái tình cảm này mà anh phải chấp nhận nó.

Shinichi đang cố gắng xóa đi hình ảnh Ran trong đầu mình. Anh đọc sách, đọc thật nhiều, lật hết trang này qua trang nọ nhưng đáng tiếc anh không tiếp thu được tí tẹo nào, lật đến trang nào cũng hiện lên khuôn mặt khả ái của Ran.

Chết tiệt! Anh mở cửa sổ ngắm nhìn thiên nhiên mong cho lòng vơi được chút nào ngờ những bông hoa lan trong vườn làm anh càng ghi sâu thêm hình ảnh mà anh muốn xóa.

Anh bật điện thoại lên, tính chơi game xõa stress một tí.

-Trời ơi, cái quái quỉ gì thế này!!!- anh la toáng lên.

Từ khi nào mà màn hình điện thoại của anh là hình Ran đang ngái ngủ vậy nè? Anh nhớ hôm đó Ran say mèm, về đến nhà lăn ra ngủ ngon lành, thấy gương mặt đáng yêu kia anh không kìm lòng được mà lấy điện thoại chụp lại. Nhưng anh không nghĩ mình điên khùng đến mức cài nó làm hình nền. Anh tự vả mặt mình, đau, vậy là anh không mơ, đang tỉnh táo mà anh lại làm những điều này sao?? Rốt cuộc, công cuộc xóa hình ảnh Ran công cốc, đã vậy còn hằn sâu thêm. Trong phút giấy đó, anh thấy bản thân vô dụng.



Trong sân bay quốc tế, Ran đang đứng trông ngóng ai đó. Dù mặc đồ giản dị thế nào nhưng ngoại hình cũng làm nổi bật cô lên giữa đám đông. Từ trong hàng người đi ra sân từ chuyến bay Nhật-Los Angeles cô nhận ra bóng người quen thuộc mà cô chưa bao giờ quên được.

-Eisuke!!!- cô hét lên vui mừng, tay vẫy gọi.

Chàng trai kia chắc nhận ra người quen của mình rồi, cũng vẫy tay chào lại, cười tươi tắn. Anh di chuyển nhanh hơn về phía Ran.

-Lâu rồi chưa gặp em.- anh nói khi vòng tay ôm Ran thắm thiết.

-Vâng, em nhớ anh quá!- Ran đáp trả cái ôm, nhoẻn miệng cười.

Sau khi yên vị trên xe, Ran đưa Eisuke đến khách sạn Lex cô đã đặt trước cho anh. Cô cứ cười tươi, lâu lắm rồi mới gặp lại người quen cũ, tính ra kể từ khi qua LA du học, cô chỉ liên lạc được rất ít với Eisuke.

-Nghe anh về, Aoko cũng vui lắm!- Ran mở đầu.

-Còn em sao?- Eisuke hỏi bâng quơ.

-Uhmm...tất nhiên là nhớ anh rồi!- Ran cười suy ngẫm và trả lời.

Eisuke không nói gì. Chỉ lẳng lặng xoa đầu Ran mỉm cười. Thói quen này đã có rất lâu giữa hai người. Họ thân thiết như anh em ruột, đối với Ran thì Eisuke là bạn thân và còn là anh trai, nhưng đối với Eisuke không đơn thuần là như thế.

Eisuke’s flasback

Năm em 17 tuổi, em là cô gái ngây thơ, trong sáng và thánh thiện. Tôi yêu em có lẽ vì điều đó. Tôi luôn tìm cách thể hiện tình cảm của mình, còn em thì sao? Em tránh né nó và em xem nó là tình bạn không hơn không kém.

-Anh thích em!- lần đầu tiên tôi mạnh dạn tỏ tình với em.

-Anh sao thế? Hôm nay đâu phải ngày cá tháng tư- em từ chối lời tỏ đầu tiên của tôi thế đấy! Nhẹ nhàng mà làm đối phương đau.

Năm em 18 tuổi, em được gia đình cho đi du học nuôi tiếp ước mơ làm bác sĩ tâm lí. Ngày em nói điều này cho tôi nghe, tôi đau lòng! Nhưng tôi gượng cười chúc em thành công trong ước mơ của mình. Trước ngày em đi, tôi lần nữa lấy hết dũng khí nói lời yêu lần hai.

-Anh thật sự có tình cảm với em.

-Eisuke à! Em với anh chỉ là bạn thôi.- tôi thất bại tiếp.

Sau lần ấy, tôi dồn nén tình cảm của mình xuống. Với em, tôi chỉ là bạn, em muốn thế thì tôi sẽ làm thế! Tôi đóng kín cái tình cảm này đi, nếu một ngày em thực sự cần tôi thì tôi dùng nó đáp trả lại chân thành nhất. Còn nếu em tìm được tình yêu mới cho mình, tôi sẽ chôn vùi nó mãi mãi.

End Eisuke’s flasback.
 
@dragon_princess Muahihihi :)) gọi là dân chơi có vẻ hợp lí hơn! Love story hai anh chị í mình chưa biết quyết sao, bình lặng vu vơ hay cho gian truân thật nhiều nhỉ? Nói chứ mình cũng thích hành hạ Shinichi lắm!!!

@Yukari Mori ừm Au sẽ hành hạ Shinichi theo lời bạn!! :)) Thấy tội mà thôi kệ.
@ran_angel_1826 Gọi sao nhỉ? Ss được không? Tại mình không biết sinh năm bao nhiêu ấy ạ, chắc lớn hơn rồi!!! Ừm thật ra em biết mình viết có nhiều lỗi lắm, nhất là lỗi diễn đạt, nó hay bị lũng cũng và làm đứt mạch cảm xúc của người đọc :(( Sẽ rút kinh nghiệm và học hỏi thật nhiều ạ!!!
Em nghĩ kể nhiều ngôi sẽ bộc lộ từng cung bậc cảm xúc khác nhau, nhưng không ngờ ngôi kể mà mình lo lắng nhất là "Ran's POV" lại được ss khen!! Vui lắm :))
Lời cuối: Chap mới sẽ sớm ra thôi! Mong mọi người ủng hộ.

@shin_ran_kudo chắc sẽ có như ý muốn của bạn!!! Cảm ơn bạn nhé :))
@duyen10 @Thiên thần Ran Mori cảm ơn mọi người ủng hộ!! Chap mới có sớm thôi ạ!!!

loveshinran03 em vẫn dễ thương như ngày nào :)) tại sao lại bắt quả tang chứ, ss phạm tội gì sao? *ngây thơ* Nhớ cho ss nhận xét của em nhé! Cảm ơn em!
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
... :(( tem của ta ôi tem của ta :(( còn phong bì thôi đừng ai lấy nhá :((
về văn phòng thì ta chẳng có gì để nói với nàng cả =)) ok rồi :D nhưng mà (lại nhưng -_-) có một số lỗi lặp từ nữa nhá, nàng cố gắng đọc lại để tìm và sửa chữa để lời văn mượt hơn.
Còn về chap này... =)) ta thấy Shin dễ thương chết đi được ah ~ :3 ghen rồi ghen rồi =)) cả mấy cô cậu nổi loạn kia nữa , hết chịu nổi. Túm lại fic của nàng rất là ...cute :3 >_<
 
Chị iu ơi! Em đọc thấy có một số lỗi type đó
VD như: - thứa ăn -> thức ăn
- ngược ngạo -> gượng gạo
Và một vài lỗi khác đó ạ, em không nhớ hết.

Nói chung là nội dung fic hay và rất chi là kute (ăn cắp câu trên kia của ss dragon_princess ^^) :KSV@01:

Chị cứ bình tĩnh mà thở đi nha, em sẵn sàng đợi chap mới nè :D

@babywings0000 Chị gái ơi! Chị cho Shin ghen toàn tập luôn đi
Chẳng hiểu sao cứ thấy Shin ghen khi thấy Ran đi với người khác là em lại thấy rất sung sướng, hạnh phúc, mãn nguyện,... lắm
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Hay đấy Shinichi ghen cơ đấy hay quá mong chap mới của bạn
đúng rồi đấy phải làm Shin ghen mới vui rồi đánh ghen với eisuke giành Ran thì hay

fic này Shin ghen hay thiệt đó nha cứ cho dài dài thế này đọc mới vui
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Sao ko cho anh chàng nào nữa xuất hiện theo đuổi Ran cho Shin ghen phát sốt luôn đi...rất muốn nhìn thấy vẻ mặt ghen tuông của Shin haaaaa

Đúng là ko chê vào đâu được..phải làm cho Shin ghen dài dài mới được..ai biểu lúc đầu ăn hiếp Ran chi...phải để Ran bỏ Shin đi chơi với Esuke cho Shin tức lên.haaaa...chắc lúc đó nhìn Shin tức cười lam
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
@dragon_princess cảm ơn nàng nha nha!!! Nàng cứ góp ý thật lòng cho ta biết để sửa nhé! Mấy cô cậu kia nhìn phụ vậy chứ đóng vai trò không hề phụ tí nào, chính mấy cô cậu ấy đã làm hoang mang cho couple chúng ta nhiều lắm đấy :))
@I love you shinran bạn cho Au thở với, chap mới Au sẽ viết nhanh nhất có thể!

Các reader thiệt là hiểu ý au đó nha :)) có chăng khi Shin ghen đó là niềm hạnh phúc của fangirl ?!? Nếu thế các reader muốn chap sau Au cho Shin ghen toàn tập luôn không ?!? Chiều theo ý các bạn :)) nói chứ Au cũng thích thế :3
Cho Shin vs Eisuke đánh nhau hả?? Có bạo lực quá không InuKagome ?? Au sẽ hành hạ Shin lên bờ xuống ruộng luôn!!! :-)
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Bello mọi người :3 xin lỗi mọi người nhiều lắm vì tốc độ viết fic "rùa tập chạy" của Au. Món quà xin lỗi của Au là độ dài của chap này và đáp ứng yêu cầu anh Shin ghen toàn chap của mọi người. Mong mọi người đón đọc và ủng hộ *chân thành cảm ơn*
6. GHEN.

Au’s POV

22h Secret, VIP1.

Căn phòng với những con người thân quen, đặc biệt hôm nay lại có thêm thành viên mới: không ai khác là Eisuke. Với Eisuke anh không quá ngạc nhiên khi thấy Ran thế này, Ran có lần nói với anh chuyện này rồi và anh không phản đối. Eisuke nhanh chóng hòa nhập với mọi người ở đây, anh vốn thân thiện lại cộng thêm sự nhiệt tình giới thiệu của Aoko nên mọi người thu hẹp khoảng cách lại.

-Ai đó gọi cho Shinichi đến đi- Kaito hét lên trong tiếng nhạc sập sình.

-Em gọi rồi- Aoko trả lời.

“Rầm”

Tiếng động lạ lấn át cả tiếng nhạc, đó là khi Shinichi mở cửa VIP1. Cách anh mở cửa rất thô bạo, khuôn mặt tối xuống, lộ rõ nét giận dữ tột độ. Shinichi lúc này làm sáu con người kia phát sợ, ai cũng nhìn anh ta không rời mắt. Tội nhất là Hakuba, cửa VIP làm bằng chất liệu gỗ xịn, thêm lớp cách âm cực đắt, thế mà Shinichi nỡ lòng hành hạ nó thế. Hakuba ấm ức, anh muốn xách cổ tên Shinichi đấm cho mấy phát nhưng nhìn lại thái độ hắn bây giờ kinh khủng thế cho ăn gan hùm cũng chả dám đụng vào.

Shinichi sau phen làm mọi người hoảng hốt, đi xộc tới chỗ Ran ngồi, ban cho cô cái nhìn lãnh đạm làm cô rợn tóc gáy. Anh không nói gì nắm chặt cổ tay Ran kéo cô dậy, lôi thẳng ra cửa và đi mất hút. Eisuke ngơ ngác, Ran đang ngồi cạnh mình bỗng một tên vô lại từ trên trời rơi xuống dắt cô đi, ngạc nhiên hơn cả khi bốn người còn lại không tỏ vẻ gì mà lại còn nhìn nhau ánh mắt khó đoán. Rốt cuộc có chuyện gì? Làm ơn một ai tin tưởng nhất giải thích cho anh nghe với, nụ cười của Aoko khiến anh không dám hỏi.

Ở ngoài hành lang của khu VIP, Shinichi vẫn với khuôn mặt đó lôi Ran đi xềnh sệt mặc cho cô la oai oái. Tới gần cuối hành lang Shinichi mới dừng , xoay người lại.

-Em đã làm gì thế hả?- Shinichi không thể giữ bình tĩnh, anh dường như hét lên.

-Em có làm gì đâu- cô trả lời- Buông tay em ra, đau!!

Thấy mình có phần quá đáng, Shinichi nới lỏng tay ra rồi buông hẳn.

-Sao ngày hôm nay em không về nhà?- giọng Shinichi điều tiết nhẹ hơn.

-Em có có nhắn tin báo với anh rồi mà!

-Tin nhắn của em là vầy sao: “Anh tự lo cho mình hôm nay nha!”?

-Chứ anh muốn sao?

-Em biết anh đã điên lên đến mức nào không? Anh đã tưởng ra đủ mọi chuyện có thể xảy ra, đã thế lại không liên lạc được- Shinichi dựa vào bức tượng bên cạnh, cho tay vào túi quần, thở dài.

Đúng thế, ngày hôm nay dường như Shinichi không thể làm được chuyện gì chỉ vì lo lắng cho Ran. Anh tìm đủ mọi cách liên lạc cho Ran nhưng công cốc, thậm chí anh đã lái xe gần như là toàn Los Angeles để tìm cô, nếu không tỉnh táo suy nghĩ anh còn xém gọi cho 911 để thông báo có người mất tích. Chỉ khi tin nhắn Aoko nhắn tới bảo là Ran đang ở trong Secret anh mới yên tâm phần nào.

-Em không biết! Em để chế độ máy bay cho điện thoại. Em muốn dành một ngày ở cạnh Eisuke khi anh ấy qua chơi- Ran trả lời giọng lí nhí, cô thật sự lo lắng cho Shinichi vào lúc anh như thế này.

“Một ngày dành cho Eisuke sao?” em đã ở bên cạnh cậu ta hẳn một ngày sao? Tim anh như ai đó bóp nghẹn lại, nhịp thở không thể đều đặn được nữa. Tuy đau nhưng anh vẫn cố dồn nén xuống, gắng cười gượng gạo.

-Hứa đi, em sẽ không làm anh phải lo lắng nữa.

-Em hứa.

Shinichi không nói gì nữa, nhẹ nhàng kéo Ran vô lòng mình. Anh vòng tay ôm trọn cơ thể Ran, gương mặt anh gục xuống vai cô. Ran không phản khán, cô bỗng thấy Shinichi quá đáng thương và cần chỗ dựa. Cô nghe được nhịp thở của anh, cảm nhận được sự mệt mỏi toát ra từ anh. Còn anh, ôm trọn Ran vào người nhưng sao vẫn cảm thấy mông lung lắm.

-Shinichi bỏ em ra, sẽ không hay nếu Shiho thấy ta như thế này!- cô nói mà lòng nhói lên, thực ra thì cái ôm Shinichi mang lại cho cô cảm giác bình yên, ấm áp lắm chứ. Nhưng biết sao được, cô là kẻ đến sau.

Shinichi vẫn đứng yên, không có ý định buông cô ra. Thậm chí anh còn không buồn nghe đến lời Ran nói, tâm trí anh giờ hoàn toàn biến mất, chỉ có trái tim thổn thức điều khiển anh hiện giờ.

Ran gỡ bàn tay đan vào nhau của Shinichi ra. Cô quay lại, nở nụ cười điềm đạm rồi lẳng lặng bước đi không nói gì nữa. Shinichi đứng đó nhìn theo, cứ nhìn thôi.

Hỏi họ có tình cảm với nhau không ư? Câu trả lời là có đấy! Nhưng phát triển tiếp thì họ không đủ can đảm. Họ lầm tưởng đối phương đã có người khác rồi cố gắng mà giấu đi tình cảm của mình. Họ thật ngốc…



Ran’s POV

Đầu óc tôi quay cuồng với những suy nghĩ về tôi-Shinichi-Shiho. Tôi là ai chứ? Là ai mà tự cho mình mặt dầy xen vào tình yêu của người ta, tôi nghĩ ngoài mặt em ấy vui vẻ chứ trong lòng ít nhiều cũng muộn phiền! Shiho – cô bé dễ thương, đáng yêu nhất mà tôi biết, làm sao tôi nỡ phá vỡ hạnh phúc của em ấy. Tôi phải tìm cách rời xa Shinichi, càng xa càng tốt. Cứ gần nhau mãi sớm muộn gì tôi cũng yêu anh ta, mà không cần nói, ngay từ bây giờ cái tình cảm ấy tứ lớn từng ngày trong tôi, tôi nên à mà không bắt buộc phải dập tắt nó.

Tôi đi vòng qua chỗ Aoko ngồi để tránh gần Shinichi, biết mặc dù khá vô duyên khi tự dưng chen chân giữa Aoko và Kaito nhưng còn cách nào khác đâu, xin lỗi cậu Aoko. Thậm chí tôi lôi kéo cả Eisuke qua ngồi cạnh mình, làm mọi người ai cũng ngỡ ngàng. Ghế đối diện tôi hiện giờ chỉ mình Shinichi một mình ngồi, anh nhìn tôi bằng đôi mắt kì lạ, tôi biết việc làm mình hiện giờ là điên lắm, tôi lần nữa mắc lỗi với anh rồi-Shinichi.

-Uống không?- Aoko mời tôi một li Hennessy.

-Không!- tôi từ chối lập tức, cứ như đã lập trình như lời Shinichi dặn.

Aoko thất vọng khi tôi vậy, sau đó tôi nhanh nở nụ cười trừ cho hành động thẳng thừng quá của mình.

-Em làm gì vậy?- giọng người mà tôi né tránh nãy giờ cất lên, mong là câu hỏi đó không dành cho tôi.

Tôi đang cố cười nói vui vẻ nhất có thể với Eisuke, tôi nói rất nhiều và vờ như không nghe câu hỏi kia. Tôi thấy gáy mình lạnh lạnh, mỗi lần như thế hẳng có một người đang nhìn tôi ghê gớm, tôi nghi hoặc là Shinichi, không sai mà, Shinichi ban cho đôi mắt viên đạn cực kì ớn lạnh.

-Ran Mori, anh hỏi em đang làm gì vậy?- anh gằng giọng, nhấn mạnh từng câu chữ.

-Em có làm gì đâu!- tôi nuốt nước bọt, trả lời lí nhí.

-Tại sao có mình anh ngồi bên đây?

-Em nghĩ anh nên hỏi mọi người nữa, đâu riêng gì em ngồi bên này, sao anh hỏi mỗi em?- tôi bắt đầu bướng bỉnh.

Shinichi giận lên, gương mặt co lại, ánh mắt ánh lên sự giận dữ. Với tôi, không phải lần đầu thấy Shinichi giận như thế, nhưng lần nào cũng sợ và lần này là không ngoại lệ. Tôi thu người lại, nép sát vào Eisuke, không biết trời xui đất khiến gì Eisuke quàng tay qua vai tôi và ôm tôi lại. Lúc này cơn bùng nổ của Shinichi thực sự bắt đầu.

-Đi về!!- anh nắm tay tôi kéo dậy, ra lệnh.

-Không!- tôi vùng tay ra, ngồi phịch xuống và ngước mặt nhìn Shinichi.

-Tại sao?- anh kìm nén giận hỏi tôi.

-Tại không thích!

-Đừng bướng nữa, nếu không anh nói…

-Nói đi, em không sợ! Tối nay em sẽ ngủ lại với Eisuke.

Đến tôi còn sốc trước câu nói của mình, tất nhiên mọi người xung quanh hoảng hốt đến mức nào. Ai cũng nhìn tôi với đôi mắt muốn rớt cả tròng, Aoko có vẻ là đứa bình thản nhất. Nó biết tôi và Eisuke thân nhau cỡ nào, chuyện ngủ chung là quá bình thường, đương nhiên là khác phòng. Chỉ là lâu quá nên tôi có chút e dè tí thôi, nhưng chúng tôi trong sáng việc gì phải sợ.

-Lâu rồi ta không có thời gian nói chuyện nhiều! Vậy nên tối nay sẽ rất tuyệt- Eisuke hứng khởi quay sang nhéo má tôi nói, hành động của anh lọt hết vào mắt người xung quanh.

Eisuke à!!! Coi như là em năn nỉ anh đó mà, làm ơn đừng làm những hành động thân thiết đến như thế này nữa. Những con người ngồi đó anh biết đấy, họ không hề nghĩ hoặc ít nhất là muốn nghĩ theo những gì chúng ta nghĩ. Khoan…, có cái gì lạ lắm đang xảy ra, theo lí thường tình khi thấy hành động thân mật giữa tôi và Eisuke thì mấy người kia phải dò xét, hỏi thăm này nọ chứ nhỉ? Sao đột nhiên không có động tĩnh gì vậy?

-Mọi người đang làm gì vậy?- tôi hỏi khi thấy ai nấy cũng nhìn thẳng vào Shinichi, có chuyện gì sao?

Không thể tin nổi mà, họ đang nhìn chằm chằm vào Shinichi không rời mắt, ngay cả Shiho- người mà tôi cho là “bình thường” nhất trong lúc này cũng không hề quan tâm đến câu hỏi của tôi. Lạ lùng chưa từng thấy!

Shinichi không nói gì, mặt vẫn giữ nét giận dữ không có dấu hiệu giảm xuống. Anh lách qua hàng ghế tôi và những người khác đang ngồi. Nắm lấy tay tôi và kéo đi. Tôi không kịp phản ứng gì, đi theo anh như một con rối, chỉ vội quay lạ với gương mặt tội nghiệp cầu cứu những người còn lại, ai cũng ban cho tôi cái cười ghê sợ và ngoảnh mặt nói chuyện như tôi chưa từng tồn tại trước mắt họ. Riêng Eisuke, anh chỉ mới đứng lên gọi với theo tên tôi thì tôi đã bị cái tên điên Shinichi lôi đi như một bao tải không thương tiếc. Aoko còn phụ lục thêm tôi câu chúc: ‘good luck!’ ẩn ý, Aoko hẳn là đứa bạn thân nguy hiểm nhất tôi từng có.

Trông Shinichi giờ y hệt như một người “tự kỉ cấp độ nặng” mà tôi từng được học. Thậm chí anh còn không kịp chờ thang máy mở cửa mà đi cả thang bộ, tôi ú ớ chả biết nói gì, làm gì lúc này. Thẳng một mạch chúng tôi xuống tới tầng hầm giữ xe, lúc này anh mới chịu dừng lại. Chờ thời cơ đã lâu, tôi không ngần ngại mà giựt tay mình khỏi tay anh ngay tức khắc.

-Anh làm gì vậy hả?- tôi hét lên, khá mất bình tĩnh.

-Em sao vậy? Em định ngủ lại nhà tên đó thật sao? Em biết em là con gái không? Đêm hôm đến nhà con trai ngủ, vừa mất thiện cảm lại vừa nguy hiểm. Em điên rồi!- Anh quát lại, mặt đỏ cả lên.

-Sao chứ? Ừ em điên, nhưng anh biết anh còn điên hơn em nữa không? Khi không lại lôi em xuống đây chỉ nói những điều vớ vẩn này, anh nên đi lên trên lo cho người mình cần lo đi, Shiho sẽ không thích chuyện này đâu.- tôi quay mặt toan bước đi.

-Khoan- Shinichi nắm tay tôi lại- Em nhắc Shiho là sao? Em ấy liên quan gì đến chuyện này?

-Đủ rồi Shinichi, anh không cần giấu nữa. Em biết Shiho và Shinichi đang yêu nhau, đương nhiên em ủng hộ hai người rồi! Em không muốn Shiho thấy những cảnh không hay.

-Mua ha ha ha…Áhahaha…Buồn cười quá!...Ha ha ha…hahaha..- Shinichi mới 1 phút trước còn dữ dằn, nghiêm nghị vậy mà giờ lại lăn ra cười như một người không bình thường nếu không muốn nói là anh ấy bị điên.

-HAHAHA…Ý em là….HAHAHA…ôi cái bụng tôi….

-Chắc chết vì mắc cười mất…Hahaha….

Shinichi không ngừng cười, cười thật lớn, cười hả hê, cười không dứt, cười không biết trời đất gì nữa, vừa ôm bụng vừa chỉ trỏ gì đấy vào tôi rồi cười, tôi còn tưởng từ bé đến giờ anh chưa bao giờ cười nên lần đầu được cười phấn khích đến vậy! Trong hầm đỗ xe duy nhất hai còn người, một người đứng cười như bị bệnh, một kẻ ngớ mặt ra nhìn người kia cười.

“Bốp..bốp” tôi đánh vào vai Shinichi. Tỉnh giùm tôi coi nào, ai mà đi ngang qua thấy cảnh này chắc là gọi cứu thương đến đón anh đi rồi đấy, đến tôi còn muốn làm vậy nữa mà!

“Bốp..bốp” tôi đánh anh lần hai.

-A đau đau, được rồi, anh ngưng rồi nè!- cái mặt anh cười đến ra nước mắt, chẳng nhẽ câu nói tôi buồn cười đến độ đó sao?

-Anh cần em gọi cứu thương cho anh không? Anh có va đập ở đâu không? Tự dưng đứng cười vậy đấy.

-Anh với Shiho em ấy chẳng có chuyện yêu đương gì cả, sở dĩ thân vậy là do bọn anh quen biết từ lâu thôi, không tin em cứ việc hỏi Shiho. Trí tưởng em phong phú quá, nào là: em biết anh và Shiho yêu nhau, em ủng hộ hai người…hahaha em làm anh buồn cười quá!- anh nhại lại giọng tôi, bắt đầu cái cơn cười không dứt nữa rồi đấy.

-Anh đi chết đi!!!!!!!!

Mất mặt. Xấu hổ. Quê. Nhục nhã. Còn từ nào diễn tả được hoàn cảnh tôi lúc này là tôi đem hết ra để diễn đấy. Là tôi không biết rõ nên mới nói vậy, nào ngờ nhân đạo ban cho Shinichi một tràn cười lớn, chỉ muốn đào cái hố mà chui xuống thôi.

Nhưng….nghe Shinichi và Shiho không như tôi nghĩ, lòng tôi phút chốc nhẹ tênh, thích thú lạ kì. Bản thân mày sao vậy Ran Mori?!?

-Ờ..thì..em với Eisuke cũng thế!! Hai đứa thân nhau lắm rồi, nên ngủ lại đâu có gì lạ- tôi kiếm chuyện khác nói để lấp liếm cái vụ xấu hổ kia.

-Riêng em thì không được, chúng ta về đi- mặt anh nghiêm lại.

-Không được, em lỡ hứa với Eisuke rồi. Tụi em lâu lắm rồi chưa gặp anh biết không?

-Một tỉ năm rồi chưa gặp cũng phải về. Em không thể ngủ với con trai.

-Anh nghĩ anh là con gái hả?!?

-Em…..

Rồi, rồi, cái bướng tôi lại lên ngôi rồi đấy, Shinichi giờ nhìn tôi không khác ánh mặt cô giáo nhìn những đứa trẻ hư. Tôi đánh mắt qua hướng khác, chợt thất Eisuke bước từ thang máy ra, lòng mừng như mở hội. Toan chạy lại cầu cứu thì cái tên khó ưa kéo lại không cho đi. Rõ khổ!

Eisuke thấy tôi và tiến lại gần. Tôi cố thoát ra khỏi Shinichi nhưng càng cố thì anh ta càng siết chặt.

-Em sao vậy?- Eisuke hỏi.

-Không sao cả!!!- tôi vui vẻ đáp, quay sang lườm Shinichi và thì thầm – Buôn em ra trước khi em tặng anh mấy đòn Karate.

Shinichi nghe lời nới lỏng tay và buôn dần.

-Chúng ta đi đi!!!- Eisuke nói và nắm tay tôi.

-Vâng ạ!- tôi đi theo Eisuke.

Bỗng tóc gáy tôi dựng cả lên, thôi xong, Shinichi bùng nổ.

---

Au’s POV

Tầng hầm giữ xe của Secret hỗn loạn không khác một cái chợ. Vô lí, sao ba người tạo thành cái chợ được? Đương nhiên rồi, nhưng trường hợp này được bổ sung thêm tới tận bốn người nữa. Shinichi không biết từ bao giờ mà đăng kí luôn quyền chiếm hữu Ran, anh nhất định không cho Ran chạm đến cái xe của Eisuke chứ đừng nói là bước lên.

-Ran Mori, em không được lên xe đó!!- Shinichi hét lên khi Hakuba đang cố ôm cậu lại.

-Em đi đi Ran- Hakuba đang cố chọc tức Shinichi.

Ran phân vân lắm, Eisuke thì đang ngồi ngoài xe đợi cô, ở trong đây thì người đi đi, người đừng đi, rối kinh.

-Anh đã bảo em đừng đi, không có gì là an toàn tuyệt đối cả!- Shinichi vẫn chưa thoát được vòng tay Hakuba- Anh có tin là em giết anh không Hakuba, làm gì ôm em vậy hả?

-Không được! Em mà kích động lên thì rất nguy hiểm- Hakuba lắc đầu và cố siết cậu chàng.

-Ran, chị đi đi!- Shiho khuyên nhủ.

-Ừ đi đi, tên vô lại này để tớ xử cho!- Aoko đồng tình.

Ran ngẫm nghĩ, thật ra việc gì cô phải phân vân như thế? Cô với Eisuke hoàn toàn trong sáng, ngủ cùng nhưng hoàn toàn độc lập hai phòng khác nhau, chỉ định dành thời gian một đêm ngồi nói chuyện xưa chút thôi, có gì Shinichi làm quá thế? Nắm chắt những suy nghĩ đúng đắn của mình, Ran chào tạm biệt và leo lên xe, chiếc ô tô từ từ khởi động rồi chạt mất hút, để lại đây năm con người.

Shinichi thôi vùng vẩy nữa, đơ người toàn tập.

Hakuba, Kaito, Aoko, Shiho muốn cười phá lên với điệu bộ của anh, nhưng lại không dám!

-Sao anh lại ngăn cản em hả?? Anh biết để Ran đi như thế là không an toàn tí nào không?- Shinichi đẩy Hakuba ra.

-Em mới không an toàn đấy? Sao em cứ một mực đòi giữ Ran lại thế? Có gì quyến luyến sao?- Hakuba mỉa mai.

-Thôi cho xin! Chị Ran với anh Eisuke thì sao? Họ là bạn thân thôi mà, mọi người về đi nhé, sáng mai đi học đấy!- Shiho giải hòa.

Nói chứ nhiệm vụ của họ là kiểm chứng xem Shinichi có ghen không, hóa ra được xem cảnh thú vị thế này. Giờ thì bốn người ấy hoàn toàn hài lòng với kết quả này rồi.



6h sáng, khách sạn Lex.

“Anh muốn gặp em”

“Em không muốn, em muốn ngủ”

“Nhưng anh muốn, em không định đi học sao?”

“…”

“Mở cửa cho anh, anh đang đứng trước cửa phòng của em đây”

“…”

“Ran Mori dễ thương, mở cửa cho anh vào đi mà! ^^~”

“…”

“Nếu không đừng trách anh độc ác”

“…”

Từng tin nhắn Shinichi cứ đều đặn gửi cho Ran, và anh nhận được cái gì? Chả có gì cả, trong khi anh cố vật vã với cái điện thoại trước cửa phòng của cô, gửi hết tin này đến tin khác, gọi thì không nghe. Còn cô thì sao? Đang yên giấc trong chăn ấm nệm êm, có thể cùng Eisuke nữa cơ, anh đang đưa ra những giả thiết xấu nhất có thể.

Ran Mori không mấy quan tâm đến cái tên đang điên cuồng gửi hàng tá tin nhắn cho cô, cô ôm gối ngủ. Vả lại hôm nay cô trống hai tiết đầu, tiết ba mới đến trường thì việc gì phải gấp, ngủ thêm tí đã. Thiết nghĩ là anh nói dối, Eisuke ở trong khu VIP của Lex, người lạ như Shinichi vào sao được, không chừng còn bị bảo vệ đá văng ra khỏi đây. Eisuke sáng nay có hẹn sớm nên đi khỏi lâu rồi! Ran nghĩ là nghĩ thế thôi, chứ thân phận thật của Shinichi còn lâu cô mới biết được!

“But only love can say, try again…”

Tiếng điện thoại réo ầm ĩ, cuộc đời Ran Mori chưa từng ghét cái gì hơn là người khác phá giấc ngủ mình qua điện thoại. Cô nhấc máy, hậm hực:

-Alo!

-Em có ra gặp anh không hả??? Em sẽ hối hận đấy!

-Kệ anh!

Cô cúp máy, đẩy điện thoại càng xa mình càng tốt, kéo chăn phủ kín toàn cơ thể, tránh để bị tiếng ồn phá đám nữa.

10 phút trôi qua, chưa có động tĩnh gì! Đến phút thứ 11….

-Ran Mori à!!!

Cô nghe ai đó gọi tên mình, gọi rất lớn. Cái giọng nói này quen kinh khủng nếu không muốn nói trắng ra đó chính là giọng Shinichi đáng ghét.

-Ran yêu dấu, em đừng làm gì con chúng ta nhé, anh biết lỗi mình rồi!- giọng anh chuyển sang đau khổ tột cùng.

“Cạch” cách cửa mở ra với tốc độ ngang ngửa ánh sáng, kèm theo gương mặt cực kì tội tệ của cô.

-Mời anh ạ!- cô nghiến răng.

Shinichi bước vô với vẻ mặt không thể kiêu ngạo hơn được nữa! Phải thôi, vừa hạ gục Ran một vố đau như thế sao mà không lên mặt cho được. Còn Ran, ấm ức lắm mà cô nhịn vì biết sức mình không làm được gì anh ta, đã thế Shinichi về phần ma ranh là ai bì cho kịp, nếu cô không bướng bỉnh thì suốt ngày cứ phải khuất phục anh ta.

-Em hối hận chưa?- Shinichi thích thú với khuôn mặt hầm của Ran.

-Chả có gì vui- cô tức tối đi vào.



..

.

-Rannnn Moriiiiiii- anh thét lên.

-Gì thế? Nhỏ tiếng thôi nào, đây không phải nhà anh đâu!- cô đưa tay giữ chặt miệng anh.

-Em…em…em…đã làm gì hả?!?- anh lắp bắp, mặt xanh trông thấy.

-Làm gì là làm gì nào? Anh sao thế?

-Em quá lắm rồi!

Shinichi đứng phắc dậy, đi thẳng một mạch ra khỏi khách sạn mà không kịp cho Ran hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Cô lấy làm ngạc nhiên, cô đã làm gì sai? Mời Shinichi vào nhà chơi, bản thân còn chưa kịp trách móc anh làm điều ngu ngốc mà còn bị anh quay sang quát rồi có thái độ kia? Shinichi ngày càng khó hiểu.



Đại học LA, sáng.

Ran thơ thẩn bước vào trường, vẫn đang còn là giờ nghỉ giải lao và chưa vào tiết ba. Cô bước đến hốc cây lớn trong trường ngồi xuống, đầu ngã vào thân, bóng râm của cây che phủ cả người cô. Một cách mệt mỏi, cô thở dài. Shinichi đến giờ vẫn không liên lạc được, gọi thì không nhấc máy, nhắn tin thì không trả lời, đến lớp tìm thì tránh né không chịu gặp. Mới sáng nay còn vui vẻ bày trò chọc phá cô vậy mà giờ….

Rồi phút chốc vu vơ, Ran nghĩ đến tối qua khi Shinichi nói anh và Shiho không là gì cả. Không phải ích kỉ nhưng lòng cô vui lắm, nhẹ tênh hẳn đi, chợt cảm giác bó buộc bao lâu biến mất. Có khi nào yêu không nhỉ? Chắc là không vì … vì sao?

Cô loay hoay đi tìm một lí do để phủ nhận, không có, vậy là yêu hả? Yêu cái người mà cô không tưởng đó sao, thiệt là không dám nghĩ đến nữa mà.

“Quào”

Tiếng nói làm cô giật cả mình, riêng chỉ thiếu mỗi Hakuba thì mấy người còn lại đều đông đủ, cô đưa mắt đi tìm. Tìm cái người mà cô nghĩ về nhiều nhất, thật lạ, Shinichi cũng có mặt.

-Anh Shinichi bị sao ấy, nhất định đòi đóng đinh trong lớp. Lôi kéo mãi mới chịu xuống sân- Shiho phân bua.

-Đúng đấy! Cả hôm nay cậu ấy như bị điên vậy, ngồi trong lớp toàn nói nhảm- Kaito chen phần.

“….”

-Sao hai người không nhìn mặt nhau vậy?- Aoko hỏi.

Đúng tim đen, Ran có phần chột dạ, anh cũng không khác. Nói thế nào nhỉ? Cô thì không biết vì sao anh lại giận mình, còn anh thì cứ đinh ninh rằng cô đã mắc một lỗi gì đó to lớn. Họ liếc nhau một cái rồi quay đi thật nhanh.

-Hứ, mình đâu có dám nói chuyện với những người kiêu kì thế!

-Xin lỗi, anh cũng không dám nói chuyện với kẻ cứng đầu như thế này!

Không khí bao quanh nặng trịch , tưởng chừng có ai lấy búa mà bổ đôi ra cũng còn được. Nhất là hai con người đang từng câu từng chữ châm chọt, mỉa mai lẫn nhau, người xung quanh cóc hiểu gì cả. Ran tức lắm, cô không giận thì thôi đằng này còn bị anh ta quay ngược lại giận mình, đã thế giận luôn cho biết.
 
Tem trước, đọc sau hô hô :))

È hèm, khụ khụ ... *chỉnh lại giọng nói*

Nàng có biết rằng cơ miệng của ta đã giãn ra rộng đến mang tai rồi không? Ngồi đọc fic mà cứ đập bàn uỳnh uỵch như đúng rồi ấy. Hài chết luôn =)) mà ta thích fic này hài hài thế này cơ :)) ứ thích sad đâu :((

*Vỗ tay-ing* nàng viết hay lắm, về tổng quan thì ta không có ý kiến gì nữa, chỉ có lỗi type là vẫn còn :)) VD : "Gạt phắc" --> là "gạt phắt" nàng ạ ;;) :)) :x :x :x nàng viết hay thật đấy :3 :x. (giỏi quá :x)

Anh Shin trong chap này dễ thương đến chết luôn =)) ( cả fic luôn ấy chứ =)) ) thích cái kiểu ghen giữa nam chính với nam phụ nha :"> muahahahahaha. Lí do mà Shin giận Ran là cái gì vậy nhỉ ? ;;) tò mò quá :-?

Mà... cái này là sao đây ??????????????????????????????????????????

-Ran yêu dấu, em đừng làm gì con chúng ta nhé, anh biết lỗi mình rồi!- giọng anh chuyển sang đau khổ tột cùng.

=>> Chẳng nhẽ họ...( thôi đi, chỉ được cái suy nghĩ biến thái =)) )

Giật được tem rồi , sướng kinh :)), dạo này mình phục trình độ giật tem của mình quá :)) (tự sướng level max =)) )

Nàng nhanh ra chap mới đi nha ;;) ta tò mò lắm rồi đấy ;;) :*
 
Yeahhhhhhhhhhhhhhhhhhhh
Sắp có chap mới rùi:KSV@10:
Chị hứa đó nhé, ra chap mới sớm và để Shin ghen lồng lộn lên luôn nha. Híhí :KSV@05:

Trời ơi em chậm chân mất rùi :((
Nhưng may mà chị dragon_princess để dành cho em cái phong bì
*Mình phải thủ tiêu cái phong bì này ngay mới được*
keke :KSV@05:
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
dragon_princess nàng thơ của ta <3 ta đến đây!! Đọc những lời nhận xét của nàng mà cứ ngồi cười miết (người ta gọi là chứng bệnh tự kỉ cao í), nàng nhận xét chân tình làm ta vui ghê :) để ta tìm và check lỗi lại, khổ quá cứ đọc đi đọc lại mà lỗi vẫn còn ra đó.
Có một sự thật là Shin và Ran chả có gì với nhau cả, anh Shin nhà ta đang tìm cách để gặp mặt chị Ran ấy mà nên mới bày mưu tính kế ra như thế.
 
babywings0000 Hi bạn! Mình có một chút nhận xét nho nhỏ nha! Thứ nhất, chưa thấy một fic nào mà Ran và Shinichi thay đổi chóng mặt như fic này! Thứ hai, độ bạo dạn của Shinichi tăng lên vượt bậc. Thứ ba, cả hai người dù là nữ hoàng hoặc vua đi nữa thì cũng đều rất ngô nghê trong truyện tình cảm. Vậy thôi, còn lại thì mình rất thích giọng văn của bạn! Nhất là mấy chap đầu bạn dùng ngôi kể của Ran đó! Cuối cùng, ủng hộ và hóng chap mới của bạn!:)
Thân
Yuki Narumi (Mai Kurumi)<3
 
Hiệu chỉnh:
Cúi đầu chân thành xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ của Au, sau những tháng ngày bặt vô âm tín thì giờ đây Au đã come back với chap tiếp theo đây! Thật sự thì chap cũng viết lâu rồi nhưng chỉnh sửa và hoàn thiện mãi mà không có thời gian (Au có lí do chính đáng mà, tha lỗi Au) :)
7. SHINICHI Ư? ANH TA KHÔNG NGỐC MÀ LÀ ĐẠI NGỐC.

Part 1

Ran’s POV

Nếu nhớ không lầm thì đây là lần thứ 32 tôi từ chối lời đề nghị của Aoko về buổi đi chơi ngày mai. Sở dĩ như vậy vì mai trường đại học tôi cho toàn thể sinh viên nghỉ để chuẩn bị, sửa sang, tập dợt cho buổi kỉ niệm 50 năm thành lập sắp tới. Tôi không muốn đi không phải vì chán ghét ai cả, đơn giản nơi mà họ đề nghị là công viên Disney Land – cái công viên với vô số trò chơi cảm giác mạnh ám ảnh nhất cuộc đời tôi. Ngay từ những ngày đầu đặt chân qua Los Angeles tôi đã quyết tâm đi chơi một lần cho bằng bạn bằng bè nhưng sau đó thì chuyện này không bao giờ xảy ra nữa.

-Đi mà, đi mà Ran!- Aoko kéo tay áo tôi nài nỉ trông tội nghiệp cực.

-Không! Nhất định là không- tôi hạ quyết định.

Sau buổi đi đến Disney Land lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng đó, sau khi tôi xém nhập viện lúc chơi xong những trò chơi cảm giác mạnh ở đấy, tôi đã đặt ra một lời thế với bản thân: chừng nào mặt trời mọc ở đằng Tây thì ngày đó mới có lần thứ hai Ran Mori đi chơi vậy nữa.

Nhưng có lẽ không cần đợi đến mặt trời mọc ở hướng Tây nữa đâu….

-Cho anh đi với!- Shinichi ở đâu lù lù xuất hiện tại nơi chúng tôi trò chuyện.

-Tất nhiên được rồi- Aoko

Cái gì thế này???? Sao tự nhiên tôi lại thấy hối hận với cái quyết định chắc như đinh đóng cột của mình vậy nè? Shinichi thối tha, sao không xuất hiện sớm ngay từ đầu chứ hả! Mọi chuyện đã đâu vào đấy, lời nói thì buộc ra miệng rồi, sao rút lại được?

Đã hai ngày từ khi tôi và Shin chiến tranh lạnh với nhau. Tôi thấy mình cũng không thể bướng như vậy hoài được nên muốn tìm cách giải hòa. Trung bình cứ 30 phút đồng hồ là tôi lại quyết tâm đi xin lỗi anh, nhưng y như rằng thấy anh rồi thì cái ý chí đó vụt tắt mà không kịp nhen nhóm gì nữa. Chạm mặt nhau mới biết lời xin lỗi nó khó thốt ra biết chừng nào! Thế là hai ngày qua tôi sống cùng bao dằn vặt, khó xử, không biết làm thế nào hợp lí nhất nên thời gian này với tôi phải nói là cực kì tội tệ.

Hay là nhân cơ hội đi chơi lần này giải hòa luôn nhỉ???

-Ao….ko…à!- tôi lí nhí, tưởng chừng chỉ có đầu gối mới nghe tôi nói gì.

-Sao?- Aoko trả lời, cô nàng này thính tai vậy sao?

Tôi cuối mặt xuống, mũi sắp chạm đất luôn rồi.

-Tớ cũng muốn đi chơi!!!!!!!- tôi hét lên.

Giây phút này tôi thực sự cần một cái hố đủ sâu để cắm đầu xuống mà chôn cái thân xác vô dụng này luôn cho rồi. Tôi ngẩng mặt lên, ai cũng nhìn tôi chằm chằm, chỉ riêng Aoko vẫn đang luyên thuyên nói gì đó qua cái điện thoại.

Oh my god, ngày hôm nay Ran Mori muốn ghi tên mình vào sổ khai tử.

Hóa ra Aoko nói chuyện điện thoại, còn tôi lầm tưởng và hét lên như một đứa bị bệnh.

-Chị không sao đấy chứ?- câu hỏi thăm đầu tiên của Shiho.

-Em nói bình thường mọi người đủ nghe rồi, ở đây đâu có ồn quá đâu- Kaito lên tiếng.

Tôi lén nhìn qua chỗ Shinichi, anh ta tặng tôi cái nhìn khinh thường ra mặt. Shinichi anh có cần đáng ghét đến mức vậy không?

-Cậu muốn đi thì đi- Aoko cúp điện thoại, cười gian.

-Vậy nha, 9h sáng mai tại Disney Land!!!!!!- chúng tôi thống nhất.



21h tại nhà Shinichi.

-Em mới về.

-…..

Shinichi ngồi đó, nhưng thà anh vô hình tôi còn thấy đỡ buồn hơn. Ba ngày rồi, chẳng nói chẳng rằng cứ im im bất thường. Đụng mặt nhau thì né, tôi bắt chuyện thì lại không quan tâm, thái độ anh như vậy làm tôi phát cáu lên được.

Đi thẳng về phòng, nằm trên gi.ường và nghĩ vẩn vơ về mình và anh ta. Tình cảnh giờ tệ thật, tận bây giờ tôi cũng chưa biết mình đã mắc cái lỗi long trời lỡ đất nào mà khiến anh buồn bực như vậy. Cuộc đời Ran Mori này chưa từng vì người nào mà phải bận tâm nhiều đến thế. Rõ mệt.

Đói bụng – cảm giác này lấn át mọi thứ trong tôi. Cả ngày nay có tí gì trong dạ dày đâu.

Tôi lần mò xuống bếp, toan lấy vài cái bánh đem nướng rồi ăn lót dạ. Không ngờ cái máy nướng bánh hỏng từ tuần trước.

Tìm sữa uống, moi móc mãi mới được một hộp sữa có hộp mà không có sữa, tức mình bóp nát nó cho bỏ ghét.

Lục lòi được một gói mì sống sót cuối cùng trong ngăn tủ bếp, có ngờ đâu nó bị chuột gặm mất mấy mẫu. Chắc gì con rệp đã có số khổ hơn tôi lúc này!!!

Mở tủ lạnh ra thì ôi thôi: cá, thịt, rau, củ… nhiều vô số kể, nhưng bảo tôi làm gì với đống này bây giờ? Có lẽ nào đến lúc chết Mori này vẫn không được làm ma no sao, ma đói xấu lắm.

Ôm cái bụng gõ trống tôi thậm chí không còn sức mà leo nỗi cầu thang.

Bỗng…vị cứu tinh đời tôi từ đâu đi tới với cái hamburger trên tay còn bốc khói. Nó cực kì kích thích vị giác tôi. Chả may đó là Shinichi. Anh ta đem chiếc bánh đi thẳng vào bếp mà không buồn ngó tới khuôn mặt tôi.

-Vào ăn đi.

Chả biết tai tôi có bị sao không mà nghe như có vẻ anh ta đang mời mình vô ăn. Có khi nào đói quá rồi ảo tưởng không trời?

-Mori!

Lần này chắc không lầm đâu, tôi đi thẳng về phía bếp, ngồi đối diện Shinichi, mắt nhắm thẳng tới cái Burger ngon lành kia. Anh ta chìa ra cho tôi cái bánh, ra hiệu kiểu như không-ăn-thì-tôi-ăn. Tôi cuối đầu nhận lấy cái burger và ăn dần. Trời ơi, linh hồn cạn kiệt của Mori này vừa được cứu vớt bởi cái burger thần thánh.

Trong đầu nghĩ là mình sẽ ăn từ tốn thôi, nhưng thực tế thì…ăn từ từ nhưng rất tốn. Xong cái một, quán tính sao không biết lấy luôn cái thứ hai ăn luôn,biết là ngại lắm mà dạ dày tôi giờ quan trọng hơn nhiều, thông cảm cho tôi, Shinichi.

Khi miếng bánh cuối cùng nằm trọn vẹn trong miệng tôi thì lúc đó Shinichi đứng dậy và đi thẳng lên phòng, sao mà tôi ghét cái tính giận dai này ghê vậy, có biết tôi buồn vì anh lắm không hả? Đến miếng cuối rồi mà còn nuốt không trôi, khổ thật.

.

Đêm nay thật sự dài hơn tôi tưởng, cứ trằn trọc, lăn qua lăn lại mà chưa chợp mắt lại được, có lẽ ăn no quá nên óc ách chăng? Tôi quyết định đi xuống sân dạo để khuây khỏa, không khí trong phòng bí bách quá.



Shinichi’s POV

Tôi đang tự vả vào mặt mình rất nhiều lần, nhiều lúc nó đỏ rát lên mà tôi còn chưa nhận thức được mình đang thức hay đang mê. Cơ thể tôi ba ngày nay cứ như cách mặt đất 15cm, treo lơ lửng trên cành cây.

Tôi nhớ cái ngày tôi nhìn thấy Ran trong khách sạn, em ấy mặt đồ ngủ và trên giá treo đồ có cái áo sơ mi Eisuke mặc tối trước. Tôi không kìm chế bản thân mà quát em, đến giờ vẫn còn hối hận, không biết mình có thực sự bị điên như em vẫn hay mắng tôi không? Tôi muốn nghĩ mọi chuyện tốt đẹp hơn nhiều lắm nhưng không thể, vốn bản thân tôi là một khối hình thể chuyên nghĩ về những thứ tiêu cực mà.

Tôi ngồi trong sân vườn, hòa mình vào trong màn đêm lạnh lẽo và nghĩ về em…..

Có phải do tôi nghĩ về em nhiều quá nên tôi đang thấy trước mắt mình là bóng hình của em. Em đẹp quá! Mái tóc đen xõa, phất phơ trong gió. Đôi môi hơi tái vì lạnh, mím chặt. Bàn tay bắt chéo tự ôm th.ân thể mình, chiếc váy và cái áo khoác lên mỏng manh chả giúp ích gì được cho em khi LA đang bước vào mùa đông như này.

-Em khó ngủ nên…- Ran ấp úng.

Tôi nghiêng mắt sang hướng khác, lí do tôi sợ cứ nhìn em trông hình ảnh này tôi sẽ rung động mất, mà chắc hành động này của tôi nên em bỏ giữa câu nói.

Em vẫn tự xoa hai bắp tay mình cho ấm lên, người run lên vì lạnh mà không chịu đi vào nhà.

-Em vào đi.

-Anh đuổi em à? Trong đó ngợp lắm!

Tôi đứng dậy, đi lại chỗ em. Lấy cái áo khoác của mình đưa cho em, em từ chối. Tôi đành tự mình khoác nó cho em, rồi tôi nghĩ bằng cách thần kì nào đó mà trước kia em có thể tự sống một mình mà không sao hết? Người gì đâu chẳng bao giờ biết tự chăm sóc mình.

Tôi dan tay ra, ôm trọn em vào người. Em có vẻ hốt hoảng, ngọ nguậy trong vòng tay tôi.

-Anh làm gì thế?

-Sưởi ấm.

-Cho em?

-Mơ à, là cho tôi.

-Rõ là anh ôm em mà!

-Cứ coi như em là cái túi sưởi của tôi đi.

Tôi để ý, thấy em khẽ mỉm cười rồi nép sát đầu vào vai tôi. Ma xui quỉ khiến, tim tôi đập như muốn bạo động, nhanh dần đều. Ôi trời ơi, tôi sắp không thở nổi nữa rồi. Có ý nam nhi sưởi ấm cho em, chả biết là em có đỡ lạnh chưa mà tôi gần như muốn tan chảy rồi đây.

Tôi nới lỏng vòng tay, buông hẳn. Ho húng hắn vài tiếng lấy lại điệu bộ.

-Anh lạnh sao? Trả anh áo nè

-Em giữ lấy đi, tôi để ý thấy em không có cái áo ấm nào ra hồn. Chú tâm vào sức khỏe, LA vào mùa lạnh rồi.

-Ơ….vâng.

Tôi đi vào nhà, nói đúng hơn là chạy thục mạng vào nhà. Tôi dựa vào cửa phòng, ngồi bệch sau cách cửa, thở hổn hển. Chúa ơi, chỉ đứng cạnh Ran tầm 1 phút nữa thôi chắc là tôi sẽ phát điên lên mất. Quả là nguy hiểm mà.



Au’s POV

Thời gian rồi cũng trôi, một đêm đi qua. Mở ra một ngày mới tươi tắn hơn hẳn, dù vậy LA này vẫn được cái lạnh bao bọc một cách dày đặc. Có khỏe mạnh đến đâu thì ra đường nhất định cũng phải mang theo áo khoác, nếu không thì nhất định sẽ nhập viện vì rét.

Ran Mori vật vã lắm mới mở miệng xin đi nhờ xe của Shinichi, cô không biết cái số mình là số con gì mà toàn gặp phải chuyện xui xẻo, mới sáng ra khỏi nhà phát hiện cái xe chết máy. Khổ thân! Không khí trong xe ngột ngạt chết được, chưa khi nào cô lại tỏ ra ngại ngùng trước mặt Shinichi như bây giờ. Ôi nhớ ngày trước, thoải mái và tự do biết chừng nào, bao giờ cái ngày ấy mới quay lại với Ran Mori đây thượng đế?

Đến công viên, mọi người đã tụ tập đông đủ. Ai cũng khoác các chiếc áo dày cộm, đủ màu sắc. May là tối qua Shinichi đưa cô một cái, nếu không chắc sáng nay cô sẽ chết cóng mất. Ran Mori bước xuống xe, trời xui đất khiến đập đầu vào cái cửa xe, u nguyên cục. Ôi trời ạ, xấu hổ đến chết mất thôi, đây là cái buổi sáng tồi tệ gì thế này?

-Ran, không sao chứ?- Aoko hỏi thăm.

-Không sao!- cô cười trừ, xoa đầu.

-Cái áo này…em thấy quen quen - Shiho nghi hoặc – Nó của Shinichi, ôi trời ơi, chẳng lẽ hai người thân nhau tới mức độ mặc chung quần áo với nhau rồi à?

-Không…không…-Ran xua tay phủ định.

-Ồ. .oooooooo- mọi người đồng thanh hét lên.

-Không phải mà! Đây là kiểu áo khoác đang thịnh tại LA, chắc tớ và Shinichi vô tình trùng nhau thôi- cô phân bua.

-Thiệt là vậy chứ?- Aoko bán tín bán nghi.

-Aoko à!!

-Thôi được rồi, Shinichi vào rồi, chúng ta đi thôi- Kaito lên tiếng.

Họ tiến vào công viên, việc đầu tiên họ làm không gì khác là: ăn sáng! Dừng chân tại một cửa hàng thức ăn nhanh nổi tiếng tại Disney Land và họ có được một bữa sáng đậm chất Châu Âu. Ai nấy cũng vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả, cười khúc khích, bàn tán xôn xao về bộ phim đang hot, trận bóng chày tối qua hay đơn thuần đó chỉ là chuyện về con thú cưng.

Xôm vậy đấy, thế mà trong góc nhà hàng vẫn có hai con người im thin thít, thậm chí đến thở còn không dám thở mạnh. Khỏi nói cũng biết, đó là Ran gà mờ và Shinichi gà chiến chứ còn ai khác vào đây!

Ran đang “ôn” lại kỉ niệm tối qua với cái burger thần thánh, và giờ đây cô phải ngồi nhai lại nó nữa trong tâm trạng khá ngán ngẩm. Shinichi ngồi đối diện, chốc chốc lại liếc mắt lên nhìn, anh chàng có vẻ lo lắng cho cái cục u trên đầu Mori hậu đậu, muốn hỏi thăm mà không biết mở lời từ đâu? Phải thôi, đang trong vai trò là người giận, đằng này mở miệng hỏi thăm sức khỏe “đối phương” thì nhục nhã lắm!

-E…hèm…- tiếng hắng giọng của một ai đó.

-Hai cái người này, căng thẳng đến mức không khí cũng nặng theo kìa- Aoko lên tiếng.

Có ai cho Ran mượn cây búa không? Vì bây giờ cô thực sự muốn cầm một cái gì đó đập lên đầu Aoko ghê! Cô vẫn thường tự hỏi bản thân tại sao lại có thể chơi thân thiết với Aoko đến thế dù không ít lần bị cô bạn mình gài vào chuyện không đỡ nổi. Biết sao được, lí do chính đáng nhất có thể giải thích chính là Aoko và cô đã quá thân thiết với nhau rồi!

-Chẳng lẽ vì chuyện sáng nay chị Ran mặc áo anh Shin sao?- Shiho hỏi tinh nghịch.

-Shiho aaaaaa….không phải như em nghĩ mà- Ran than vãn.

-Thôi thôi, stop it! 10h30 và chúng ta phải tận hưởng hết ngày nghỉ hôm nay- Kaito tuyên bố.

-Yeahhhhhhhhhhh

….

Năm con người tiến vào công viên với tinh thần sảng khoái và lạc quan nhất. Đáng tiếc hôm nay Hakuba không đi được, anh chàng đang phải lo cho việc sửa sang quán bar của mình, hẳn là trong những món cần sửa chắc có cánh cửa mà lần trước Shinichi đã phá nát của anh.

Họ đã có những khoảnh khắc bên nhau cực kì đáng nhớ, cùng nhau chơi, cùng nhau ăn uống, lưu lại cho tình bạn thêm gắn bó, bền chặt.

17h00

Ran lảo đảo bước ra khỏi cái khu trò chơi mà cô kinh tởm nhất: tàu lượn siêu tốc. Cô đã cố hết sức nhưng mớ đồ ăn trong bụng cô đang có một cuộc bạo động muốn trào ngược ra ngoài. Cái sự tình cũng đâu đến mức thảm thương thế này nếu không do những suy nghĩ ngốc nghếch của Ran Mori chứ.

Cô đã leo lên leo xuống gần 20 lần các trò chơi cảm giác mạnh ở đây, phải nói não cô đang vẽ từng cái hình xoắn ốc, mắt thì nhìn một ra mười, khổ thân! Đã vậy, hôm nay tổng cộng cô đã vấp chân 4 lần, đập đầu vào cây 12 lần và bị hai quả bóng bay thẳng vào đầu. Cô nguyền rủa cái ngày hắc ám này, nếu không có ý định xin lỗi Shinichi thì cho vàng Mori này cũng không bao giờ bước chân vào đây.

-Tại anh, tại anh, tại anh….- cô lầm bầm trách cứ.

-Tại ai chứ?- Aoko ghé sát mặt cô, hỏi nham hiểm.

-Ôi mẹ ơi, giật cả mình- cô giật nảy lên, tim muốn rớt ra ngoài với cô bạn quái chiêu.

-Suy nghĩ gì đen tối nên sợ phát hiện phải không?- Aoko trêu chọc.

-Không mà, không mà!- cô thoạt nhìn lén Shinichi, anh ta không buồn quan tâm cô, thậm chí tệ lắm là một cái ghé mắt nhìn cũng chả thấy. Chẳng bù cho ngày trước, lo lắng cho cô đủ điều. Cô thấy cái gì đó nghèn nghẹn ở lồng ngực, cảm nhận không khí ngột ngạt, cô muốn đi dạo.

-Tớ đi dạo quanh đây tí, các cậu đợi ở quán nước nào nhé!- cô nói.

-Okie cậu! Nhanh về- Aoko đồng ý.

Nói thoạt rồi cô đi, được vài bước không kìm lòng được mà ngoảnh đầu lại, bọn họ đi vào quán nước hết rồi, Shinichi cũng không ngoại lệ. Anh có nghe cô nói gì đâu, thậm chí cô dám cá Shinichi không biết trong đám người đó thiếu cô.

-Haizz….- cô thở dài.

Ran ức lắm, cô bị giận là chẳng được biết lí do. Tức tại sao anh không quan tâm cô như trước nữa? Bực anh lạnh nhạt, vô tâm với mình. Cô ghét anh cực kì, con trai gì mà giận lâu thấy ớn, anh nhạy bén vậy đừng nói là không nhận ra thành ý xin lỗi cô mấy ngày nay, có mà làm lơ thì có.

Cô vừa đi vừa lầm bầm trách móc, cô hờn dỗi đá vào gốc cây đi ngang qua. Ma xui quỉ khiến, gốc cây đó mục rồi, chân cô đã bị kẹt ở trong đó. Giờ thì vui rồi, rốt cuộc vận xui hôm nay của Mori ngày chứng nào mới chấm dứt đây. Cô thấy ớn lạnh xương sống, chỗ này tuy nằm trong công viên nhưng khá vắng vẻ người đi qua đi lại. Ran chợt cảm thật rợn xương sống, cô linh cảm không hay.

Cô rút chân ra khỏi hốc cây, nó gai góc nên đã làm chân cô bị thương. Rách da, ửng đỏ lên và còn một số chỗ bị tươm máu. Cô đau muốn phát khóc lên được. Toan lấy điện thoại từ trong giỏ ra gọi báo cho Aoko, nhưng…

Bốp – âm thanh chói tai.

Aaa…

Cô, thấy xung quanh mình mờ nhạt hẳn, rồi dần chỉ còn màn đêm đen tối.



18h50 quán coffee

-Sao chị Ran vẫn chưa về nữa?- Shiho lo lắng.

-Em liên lạc được chưa?- Kaito hỏi Aoko trong khi cô đang muốn đập nát cái điện thoại mình ra vì Ran cứ: “Ran Mori hiện giờ không nghe điện thoại được, xin vui lòng để lại tin nhắn”

-Em đang nổi điên đây!- Aoko vò tóc.

-Không ổn! Đi tìm nhanh lên, trước khi trời tối hẳn- Shinichi dõng dạc nói.

Mọi người khá bất ngờ trước ý kiến, Shinichi vốn im lặng nãy giờ.

-Okie, đi mau thôi- đồng thanh.
 
Tem trước cái đã :)). Đợi ta giải quyết xong đống bài tập ta đọc với comt cho nàng sau :3 :">
Ta bay vô đây :3 :">

Bạn Shin quả thực rất thù dai =)) Ôi ôi ôi =)). Còn bạn Ran thì...=)) Cô nàng này có hiểu ý bạn Shin không đây? :)) Thật là tội nghiệp cho Shin ca của ta =)). Bạn Shin quả thực thành thạo nam công gia chánh ah~ =))

Cái đoạn Shin'sPOV làm cho chap này nhẹ nhàng hẳn đi, ít bớt phần funny của những chap trước. Ta đọc cảm giác rất dịu dàng, tình cảm của hai anh chị lại nhích thêm bước nữa :">. Rất từ từ và cũng rất thấm :3. Nghĩ lại mà thấy ta gà quá =)), cứ sồn sồn đẩy một phát ra 4 vạn 8 nghìn dặm luôn =)).

Cơ mà bạn Ran cũng đen hết biết =)), dự là sắp có màn anh hùng giải cứu mỹ nhân siêu hấp dẫn >o<.

Về văn phong và cách diễn đạt thì ta không nói thêm nữa :)). Khen nhiều quá cũng nhàm :">

Thôi ta hóng ta hóng ta hóng chap sau của nàng >o< ta muốn xem màn anh hùng giải cứu mỹ nhân cư >o<. Tặng nàng 1 triệu cái like (ăn đứt phu quân rồi nhá =)) ran_angel_1826 )
 
Hiệu chỉnh:
Ôi hay quá xá là hay!!! Mấy nay thấy nàng mất dạng tính vô comt đòi mà sợ bị tính là spam. Qua tường nàng thì thấy hoạt động cuối cùng là từ rất lâu r nên cũng không dám hó hé gì T.T Hôm nay nàng tự nộp mạng... à không, tự ra chap mới khiến ta thật sự sung sướng muhahahaha =))

Bạn Shinichi giận dai như gì ấy =)) Mà cứ kiểu như vừa giận lại vừa thương =)) Còn bạn Ran thì... ôi lại âm mưu mới hã nàng? Vừa rách chân đã bị bốp một cái là thế nào a~ :(( Chuẩn bị có màn anh hùng cứu mỹ nhân nhỉ =)) Ta thiết nghĩ nên để Shinichi lo lắng một chút, khó chịu một chút... bla bla... Há há =))

Câu chữ mượt mà mạch lạc quá :x Xin nàng hãy nhận một ngàn like từ ta =))

Chap mới đê =))
 
×
Quay lại
Top Bottom