[Longfic] Lãnh cung - nơi một tình yêu chớm nở

Mọi người mong muốn gì ở các cặp đôi trong fic?

  • Shinichi tan biến, Ran cách chức hoàng hậu, về nông thôn sống cuộc đời nhàn hạ

    Số phiếu: 9 13,2%
  • Ran trở về hoàng cung, Shinichi vẫn ở Lãnh cung

    Số phiếu: 8 11,8%
  • Shinichi trở thành người, cùng Ran sống cuối đời ở nông thôn

    Số phiếu: 48 70,6%
  • Aoko chết, Kaito vẫn sống

    Số phiếu: 7 10,3%
  • Aoko sống bên Kaito trọn đời

    Số phiếu: 24 35,3%
  • Kazuha chia lìa Heiji

    Số phiếu: 3 4,4%
  • Kazuha sống với Heiji mãi mãi

    Số phiếu: 25 36,8%
  • Suguru và Shiho là vua và hoàng hậu, sống cùng nhau mãi mãi

    Số phiếu: 25 36,8%

  • Số người tham gia
    68

Shiro Shinigami 4002

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
16/11/2016
Bài viết
357
y-xuy-ngu-nguyet-ibuki-satsuki-www.kaifineart.com-3.jpg
1dde8202e3498f6b3b9c83af852a3417.jpg
1dde8202e3498f6b3b9c83af852a3417.jpg
4444444.gif

Title :Lãnh cung - nơi tình yêu chớm nở

Author : shiro shinigami 4002 ( gọi mình là shami cũng được )

Pairing : Tân Nhất - Lợi Lan, Khoái Đẩu - Thanh Tử , Bình Thứ - Hòa Diệp ,

Rating : 15+

Status: On - going

Disclaimer : nhân vật thuộc về bác Aoyama nhưng số phận là do mình quyết định.

Genre : ngược, sủng, 1 chút cung đấu, huyền nhuyễn

Summary :
* Nàng - vị hoàng hậu chốn hậu cung , nghe tên nàng cả hậu cung khiếp sợ . Chỉ vì h.ãm hại quý phi mà bị số phận đưa đẩy vào lãnh cung
* Hắn - một linh hồn không sống cũng chẳng chết . Lãnh cung là nơi duy nhất mà hắn thuộc về .

*** Note : Đây là fic đầu tay , trình độ non nớt , mong mọi người cứ chém thẳng tay ~
Chap 1 sẽ ra sớm nhất có thể !

 
Hiệu chỉnh:
thank you bạn ~:)

Dưới đây sẽ là một vài ảnh cho các nhân nhân vật trong fic :
show_mop-2 (1).jpg

Tân nhất - hồn ma ở lãnh cung kiêu ngạo, lạnh lùng . Nếu như dân chúng coi Lợi Lan là hoàng hậu -mẫu nghi thiên hạ vương triều Công Đằng thì hắn lại coi nàng không khác gì người hầu .
'' Đâu mới là nơi ta thuộc về...?''


Uploaded by user

8b758028c2a5e209e7e0493956a747bb.jpg

2b7be69bf3694ab83fa65991d94ccdb0.jpg
2b7be69bf3694ab83fa65991d94ccdb0.jpg

Mao Lợi Lan (17t).- vị hoàng hậu độc ác , bạo ngược người trong hậu cung không ai không biết cái cách mà nàng hành hạ những cung nữ nếu làm việc trái ý . Đã từng bị hoàng thượng nhắc nhở nhưng lại không sửa chữa , trong một lần bị phát hiện h.ãm hại quý phi nên bị đưa vào lãnh cung .
'' Sau cùng là ta đơn phương...''
668372a785caa96764896cd607676fb2.jpg



Hắc Vũ Khoái Đẩu - Con trai của Đạo Nhất . Vốn là người của gia tộc Hắc Vũ - một gia tộc quản lý Hỏa Thiêu Ngục nên tính tình cũng như ''ai đó'' , những cô nương đổ vì tên này cũng không hề ít . Hắn là kẻ thù với Tân Nhất và sẽ tranh đấu cùng Thập Nhị Phán Quan trong việc sau này ai sẽ làm bá chủ Địa ngục.
'' Ta chỉ muốn được công nhận thôi!''

9311cd6f6a133b1fe4109a4df5c22f39.jpg


Trung Sâm Thanh Tử - Có lẽ nàng là lý do để Khoái Đẩu làm Diêm Vương. Ma nữ của A Tỳ Ngục, đằng sau nàng có một bí ẩn lớn .
'' Tình mẫu tử ngàn năm chẳng phai...''

b629802224aa047f53e7efa3ba69992f.jpg



Phục Bộ Bình Thứ - Vương gia trẻ tuổi của Phục Bộ phủ , bạn thân thiết của Hoàng đế Mã Thám . Tính tình đôi chút nóng nảy, thuở nhỏ là bạn của Tân nhất .
'' Tình cảm này...liệu có cấm đoán?''

b02ed69612074eecc779910ff84435c2.jpg



Viễn Sơn Hòa Diệp ( 18) - Huynh đệ của Bình Thứ , được đưa vào phủ Phục Bộ từ nhỏ.
'' Đến bao giờ ta mới thoát được ác mộng hàng đêm...?''

7f20487b4009a9ad0bd3f8e03c34356d.jpg



Công Đằng Mã Thám - vị hoàng đế tài giỏi của vương triều Công Đằng .
'' Vì thiên hạ này, ta đã có lỗi với đệ, xin lỗi..."


ea8be6d3246e3341a8ec9a57.jpg


Cung Dã Chi Bảo - một quý phi sắc sảo , thông minh hơn người , từng rất nhiều lần giúp đỡ Mã Thám . Thực sự thì nàng rất quý Lợi Lan vì những quá khứ từ nhỏ của hai người . Nhưng cũng chính vì nàng mà Lợi Lan đã mất 1 phần trí nhớ về Chí Bảo .
" Kiếp này ta nguyện lặng thầm nhìn người từ phía sau"
****************************************************************************************

Tám con người - Tám số phận, ràng buộc bởi định mệnh.
Kiếp trước, chúng ta đều bị chia cắt bởi thiên địa
Kiếp này, lại mang trong mình mối thù hận
Phải chăng đến bao giờ mới kết thúc ?


p_165ixfv0.gif

 

Đính kèm

  • 684af87c69cfa5fb50bdc972b856c30b.jpg
    684af87c69cfa5fb50bdc972b856c30b.jpg
    58,1 KB · Lượt xem: 24
  • 56276242.jpg
    56276242.jpg
    36,1 KB · Lượt xem: 24
  • nghich-ngom-co-phi.jpg
    nghich-ngom-co-phi.jpg
    62,9 KB · Lượt xem: 24
  • 7fbbbc033228edbbd43f7c831.jpg
    7fbbbc033228edbbd43f7c831.jpg
    48,2 KB · Lượt xem: 21
  • 182469_e435c1cb014cae0719566002ceedf8e8.jpg
    182469_e435c1cb014cae0719566002ceedf8e8.jpg
    55,9 KB · Lượt xem: 21
  • 063244f750d06e26cc4ccc098d61f23b.jpg
    063244f750d06e26cc4ccc098d61f23b.jpg
    64,6 KB · Lượt xem: 22
Hiệu chỉnh:
Tỉ vào ủng hộ fic cho muội đây:3
E hèm, fic cổ trang à... tỉ rất thích thể loại này:D. Cố gắng viết tốt nha muội:*

1. Lỗi type khá nhiều về dấu câu như dấu chấm, phẩy (chú ý: đằng trước những dấu . , ! ? : ... không có dấu cách, đằng sau những dấu này có dấu cách.), muội cố gắng edit lại;)
2. Tên nhân vật rất phù hợp với fic cổ trang, tỉ không có ý kiến gì nhưng làm ơn cho tỉ biết Hắc Vũ Khoái Đẩu, Trung SâmThanh Tử, Phục Bộ Bình Thứ, Viễn Sơn Hòa Diệp, Công Đằng Mã Thám là nhân vật nào trong DC vậy?:-/
Cung Dã Chí Bảo->Cung Dã Chi Bảo nhé.
3. Muội hạn chế dùng màu đỏ tươi để viết chữ nhé. Trong Nội quy box Conan Fan Fiction có nói:
-Không sử dụng màu đỏ tươi để đăng bài. Màu đỏ tươi là của ban quản trị dùng để nhắc nhở các thành viên vi phạm nội quy.
4. Phần sum hấp dẫn đấy, cố gắng ra chap nhanh nha.;)
Chốt: Tỷ hóng<3
 
Mình nghĩ có nguồn ghi Chi có nguồn ghi Chí Bảo mà bạn
Đúng là nếu không dùng hình trong truyện thì au cũng nên mở ngoặc tên nvật trong DC để mọi người đỡ hoang mang nhệ.
Nói chung là mình cũng hóng :3
À edit: Phần của Hòa Diệp màu chữ khó nhìn quá ý. Mình phải bôi đen ms nhìn được. Au chú ý nha.
 
Thank you mina ~. Dưới đây là tên nv trong DC nè:
Tân Nhất : Shinichi
Mao Lợi Lan : Ran mori
Hắc Vũ Khoái Đẩu : Kaito Kuroba
Trung Sâm Thanh Tử : Aoko Nakamori
Phục Bộ Bình Thứ : Heiji Hattori
Viễn Sơn Hòa Diệp : Kazuha Toyoma
Công Đằng Mã Thám : Suguru Kudo
Cung Dã Chí Bảo : Shiho Miyano
À còn một vài nv nữa nè :
8b13970c47b3853f863330d6866c572e.jpg


Cầm Tửu ( Gin ) : Ngài Diêm Vương của chúng ta . Chuẩn bị " về hưu " cho 2 tên kia thế chức .
quai-chieu-phong-the-cua-cong-chua-da-dam-nhat-trung-quoc-hinh-16.jpeg


Bối Nhĩ Ma Đức ( Vermouth ) : Phu nhân của Địa Ngục
 
Nghe tới từ Quý Phi đã hút hồn được mình rồi =)) chap sớm nàoo!! Mong bạn có nhiều ý tưởng hay :3 trình bày tốt hơn, tránh lỗi trong quá trình viết.
 
Hay quá lại có một fic cổ trang ra lò. Nghe nội dung thôi đã thấy tò mò rồi hóng chap mới quá! Mấy cái hình ảnh nhân vật đẹp quá hà:KSV@12: toàn là mỹ nhân ,mỹ nam không. Bên đây Ran tỷ là người độc ác bị đưa vào lãnh cung Huhu tội quá:KSV@17: mà này Cái dòng của Viễn Sơn Hòa Diệp chữ màu vàng chói mắt quá, lại mờ nữa đọc không thấy gì hết bạn sửa lại màu khác cho dễ nhìn hơn nha. Chờ chap 1 của bạn mong là sẽ không thất vọng:KSV@11:
 
Chap 1 : Sự kết thúc cũng là khởi đầu .
f8b3963b3e8c53de252c564cea5c0922.jpg

Trời giữa xuân, tiết trời còn hơi se lạnh nhưng đã ấm hơn, những tia nắng vàng nhạt trải dài xuống nhân gian xuyên qua những tán cây kẽ lá tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp . Thiên nhiên đang khoe sắc xuân nhưng ở hậu cung hiện tại đang rất hỗn loạn, cung nữ tụm năm tụm ba bàn tán xôn xao cả một vùng cung điện. Chủ đề của cuộc bàn tán sôi nổi không đâu khác chính là:'' hoàng hậu Lợi Lan đã hạ độc quý phi Chi Bảo ''.

Lúc này, ngay tại Khôn Ninh cung , không khí đang rất ngột ngạt, kẻ hầu người hạ xung quanh cũng phải căng thẳng theo. Tất cả ánh mắt đều đang dồn vào phía hoàng hậu Lợi Lan và Mã Thám hoàng thượng. Ánh mắt đen nghiêm nghị của người lúc này thực sự rất đáng sợ, những lời nói sắp thốt ra có lẽ sẽ là một con dao nhọn đâm vào trái tim người con gái đứng phía đối diện:

- Sao nàng lại hạ độc vào bát canh của Chi Bảo khiến cho nàng ấy giờ đây sắp phải mất thai nhi? Hoàng hậu rốt cuộc... có lương tâm không ?

Đúng thế , đau lắm , lời nói ấy như sát muối vào trái tim nàng vậy . Những cung nữ xung quanh cũng sửng sốt, họ biết là hoàng hậu không được hoàng thượng sủng ái như quý phi nhưng không ngờ hoàng thượng lại nói ra như vậy . - Gì chứ ? - câu nói của nàng phá hỏng không gian yên ắng lúc bấy giờ.

- Ý hoàng thượng là sao ? Thiếp chẳng có lý do nào để h.ãm hại quý phi cả. Sao hoàng thượng lại khẳng định hung thủ là thiếp chứ không phải là ai khác?

Nàng phải giải thích để che đi cái tội lỗi nơi nàng, nàng đã hành hạ biết bao cung nữ nếu không làm việc đúng ý nàng. Tính cách độc ác, bạo ngược của nàng được hình thành khi vào chốn hoàng cung này. Đi khắp cái hậu cung đâu đâu cái tên nàng cũng bị ám ảnh trong mỗi cung nữ, thế nên là nàng tuyệt đối sẽ không để bị bắt đâu bởi như vậy bọn chúng sẽ không coi nàng ra gì và hơn nữa nàng sẽ mất người nàng yêu .

Vẫn giữ nguyên được thái độ bình tĩnh, chàng lạnh lùng :
- Nàng ghen vì Chí Bảo mang thai trước nàng hơn nữa còn là một hoàng tử. Hoàng hậu biết không, ngày hôm ấy đã có người tình cờ nhìn thấy một cung nữ bỏ thứ nào đó vào bát canh của quý phi . Và... trẫm đã bắt được cung nữ kia về tra khảo rồi . Cung nữ đó đã khai nàng là người sai khiến cung nữ đó .

Nàng giật mình, tất nhiên với sự thông minh vốn có của một vị vua tài năng, nét mặt lo lắng của nàng đã lọt vào mắt của Mã Thám. Chưa để người đối diện phản ứng , chàng đã cất lời :

- Người đâu , mau đưa cung nữ Bộ Mỹ ( Ayumi ) vào đây cho ta !

Lập tức , từ đằng sau cánh cửa có hai tên nô tài đang khoác vai một cung nữ tóc tai xõa sợi , bộ quần áo mà các tù nhân thường mặc đã bê bết máu, lẽ nào hoàng thượng vì quý phi mà tra tấn cung nữ ra nông nỗi này. Khuôn mặt hoàng hậu bây giờ đã thực sự biến sắc, cung nữ bị hai tên kia bỏ tay ra bỗng mất lực ngã khụy xuống .

Hoàng thượng đi đến gần cung nữ, lời nói ôn nhu hơn :

- Nói ta biết ai đã sai ngươi đi h.ãm hại quý phi ? Nếu nói thật ta sẽ không tính tội ngươi đã làm .

Cung nữ đưa ánh mắt về phía Lợi Lan , nàng trừng mắt nhìn cô cung nữ như muốn đe dọa. Cùng lúc đó, ánh mắt của Mã Thám lại nhìn cô một cách trân thành. Cô vào đường cùng rồi , giờ chỉ còn biết khai thật :

- Là...là hoàng...hoàng hậu đã sai nô tì . Hoàng hậu n...nói sẽ cho tiền nô tỳ để nô tỳ có tiền nuôi em nhỏ đang bệnh tật ở nhà

Bỗng nước mắt của vị nô tỳ đó chảy dài trên khuôn mặt , cung nữ đó sau khi nhận tội đã được đưa ra ngoài. Lời nói của cung nữ khiến cho hoàng thượng không khỏi phẫn nộ :

- Hoàng hậu nghe rõ rồi chứ, nàng còn không mau nhận tội !

- Thần thiếp không hạ độc. Hoàng thượng chỉ dựa vào những lời nói nhảm này để kết tội thần thiếp sao ?

Hoàng thượng khá bất ngờ về câu trả lời này mà cũng chẳng sao cả. Chàng nhếch môi mỏng, liếc mắt với thái giám ở bên :

- Vậy còn thứ này thì sao ? - Chàng liếc mắt về phía thái giám Nguyên Thái ( Genta )

Vị thái giám dâng trước mặt Mã Thám một ít bột màu đen được đựng trong chiếc bát nhưng nàng biết được đó chính là thuốc độc

- Thứ này được tìm trong phòng hoàng hậu , thái y Tân Xuất ( Araide ) đã kiểm chứng nó và đã khẳng định nó chính là chất độc mà quý phi uống phải. Hoàng hậu còn lý do gì để biện minh nữa không ?

Lần này có lẽ là đã hết thật rồi , phải nhận tội thôi :

- Thần thiếp biết tội, thần thiếp thật dại dột khi h.ãm hại quý phi như thế mong hoàng thượng hãy xử phạt thần thiếp.
Lại một lần nữa , cánh cửa phòng hoàng hậu bật mở, một cô cung nữ cung quý phi hớt hả chạy đến cạnh Mã Thám :
- Thưa hoàng thượng, quý phi nương nương đã qua khỏi và vẫn giữ được hoàng tử trong bụng. Thái y Tân Xuất bảo hoàng thượng nên qua Trữ Tú cung bởi vì quý phi đã tỉnh .

Nét mặt của chàng trở nên rất vui, hoàng thượng rời khỏi Khôn Ninh cung ngay sau đó để lại một lời nói :

- Sáng mai ta sẽ có thánh chỉ cho nàng .

Hoàng hậu thực sự đang vừa buồn , vừa tức, nàng đuổi hết cung nữ ra ngoài, đập phá hết đồ đạc trong phòng .Nằm trên gi.ường lớn, tâm đau, lạnh, tất cả những gì nàng đã làm đều bị một khắc kia - khi nàng chạm mặt nữ nhân đó phá hỏng. Ha! Sau việc này, cả gia tộc Mao Lợi có lẽ sẽ vì nàng mà bị cắt nhiều chức quan lớn. Đều đủ rồi, nàng mệt quá, thực sự đã quá mệt rồi, chỉ vì hắn thôi.

Sáng hôm sau, cả kinh thành đã đồn ầm chuyện của nàng, các cung nữ còn nghe nói hoàng thái hậu đã ngất khi biết sự việc đến giờ vẫn chưa tỉnh. Trong căn phòng của Khôn Ninh cung , Lợi Lan đang quỳ xuống nghe thái giám Nguyên Thái đọc thánh chỉ. Không có gì nhiều chỉ là hoàng thượng muốn nàng ra lãnh cung ở suốt đời...

Bước ra khỏi căn phòng tráng lệ, nàng mặc một bộ đồ màu tím không cầu kỳ như mọi ngày, trên tay là một chiếc túi đựng một ít quần áo .Theo chân cung nữ đi đến lãnh cung, tâm trạng nàng đầy luyến tiếc. Trên đường đi ai ai cũng nhìn nàng, giờ đây nàng chỉ mong rằng chàng ấy sẽ đến tiễn nàng đi nhưng nàng biết chỉ là hão huyền thôi ...

- Lợi Lan ! Đợi đã !

Tiếng nói vọng từ đằng sau khiến nàng quay lại, một nam nhân chạy nhanh về phía nàng , khuôn mặt như chuẩn bị mất người mình thương vậy. Nam nhân đó không ai khác là Viễn Sơn - người bạn duy nhất của nàng trong cái chốn cung thị phi này. Hơn ai hết nàng biết con người thật của " nam nhân " này.
- Ta muốn đưa tỷ một thứ này.
Viễn Sơn thở dốc vì đã chạy quá nhanh, tay Viễn Sơn đặt vào tay nàng một cái vòng tay kèm lời nói chân thành nhất :
- Nhớ phải giữ cẩn thận đó nha , nếu được đệ sẽ xin hoàng thượng ghé thăm tỷ . Tuyệt đối không được làm mất đâu nha ~
Vẻ mặt đáng yêu nũng nịu của Hòa Diệp khiến nàng cảm thấy vui hơn trước .

Viễn Sơn gật đầu rồi nhìn theo bóng của nàng khuất dần. Lợi Lan đi từng bước u sầu ,thoáng chốc đã tới lãnh cung - nơi mà nàng sẽ sống suốt đời. Bước qua cánh cổng lãnh cung , sắp bắt đầu rồi - một khởi đầu mới cho số phận tình duyên người ma ...
***********************************************************************************
Chap sau : 2 con người bạo ngược gặp nhau
 
Hiệu chỉnh:
Hello Có lẽ chị là người cmt đầu tiên nhỉ. Chúc mừng em đã ra chap 1~^o^~~^o^~<:-P. Nhìn màu này giống "Vạn Phụng Chi Vương" nhở umk khôn ninh cung, trữ tú cung hihi:D.:-? phải nói sao nhỉ Bài viết của em rất hay ,nếu nó là một bài văn miêu tả thì rất mượt mà ,êm tay lắm. Nhưng đây là một câu truyện cho nên cần thêm và một số yếu tố thúc đẩy ,để mạch truyện được cuốn hút hơn.:Conan11: Tiếc quá Nếu như lúc hoàng thượng vạch tội Hoàng hậu đây là chỗ đáng ăn nhất trong truyện lẽ ra nó phải được miêu tả kỹ hơn, đi sâu hơn nữa vào nội tâm của mỗi người để mạch truyện có cao trào, nhưng mà câu chuyện của em nó cứ đều đều suốt từ đầu tới cuối không có nét chấm phá. Giống như một người đi đường kể lại thôi ,chứ không phải diễn biến trong cuộc đời của họ .Cho nên chưa gây được sự chú ý lắm. Mà vị Hoàng Hậu này cũng to gan lắm, làm ra chuyện sai trái như vậy mà không có cảm giác hối hận hay sợ hãi lại còn kêu hoàng thượng xét xử nữa chứ bộ Không sợ bị trảm thủ sao[-(, hay do nàng ta sợ bị mất mặt ,lòng tự tôn của một vị hoàng hậu không cho phép.Umk mà cách xử lý của hoàng thượng chưa thỏa đáng lắm người có hành vi mưu hại dòng dõi Hoàng Tộc là tội chết đáng" tru vi Cửu Tộc",trong khi đó không ai cầu xin cho hoàng hậu mà hoàng thượng lại rất tức giận thế mà chỉ nhốt nàng ta vào lãnh cung:Conan08:. Nếu nó được viết theo kiểu Hoàng hậu có công gì đó hoặc cha của nàng là đại thần trong triều có công với đất nước cho nên miễn tội chết để nàng vào lãnh cung ăn năn ,sám hối cả đời, vậy sẽ hợp lý hơn. Chuyện của em có cao trào đấy nhưng chưa đủ để bọc lộ được diễn biến tâm lý của nhân vật phải đi sâu hơn nữa vào nội tâm của họ để câu chuyện cuốn hút hơn. Tóm lại là câu chuyện rất hay văn phong ổn nhưng phải miêu tả kỹ hơn tâm lí nhân vật biết cách chấm phá để bài viết thêm hấp dẫn:Conan14:.Hihi đó chỉ là những nhận xét riêng của chị mong em sẽ không giận vì soi mói nhiều quá:KSV@05:. Chap sau hai anh chị ngang ngược sẽ lên sàn hóng nhé:KSV@12::KSV@20:
 
Hiệu chỉnh:
Ừm , em cảm ơn . Những chap sau em mới định cho Ran biết tại sao Ran chỉ vào lãnh cung mà ko bị chém đầu . Một phần do shi thân ran từ nhỏ ( phần sum ) , thứ 2 là vì thái hậu rất quý Ran ( thái hậu đã ngất khi bít Ran h.ãm hại SHI ) 2, thứ 3 là papa của Ran đã mất khi đi dẹp loạn quân bảo vệ hòa bình cho đất nc . Em định viết luôn ra chap 1 nhưng lại muốn ran vào lãnh cung luôn , sợ dài nên để lúc sau khi ra khỏi lãnh cung ran mới biết là nhờ shi . Hình như em nói cả kịch bản ra rồi thì phải .:KSV@04:
 
26168895_339644036550501_689636884773681938_n.jpg

Chap 2:
Bước chân vào lãnh cung, Lợi Lan lúc này mới có thể chiêm ngưỡng phong cảnh nơi này kỹ hơn. Lãnh cung bình thường, cũng chỉ là nhỏ hơn cũng của nàng. Nàng liếc mắt, xung quanh là một bức tường lớn tách ly với thế giới bên ngoài. Trước kia, khắp thiên hạ đồn đã từng có một đám cháy khi thái hậu Hi Tử bị đưa vào Lãnh cung này, cụ thể ra sao nàng không rõ chỉ mang máng từ đó đến nay khoảng 10 năm rồi. Một vài cây xanh làm cho không khí nơi này thêm dễ chịu hơn bớt cái vẻ u sầu mà lãnh cung thường có. Những cột trụ màu đỏ đã bạc màu,thềm hiên cũng không được sạch sẽ lắm, cánh cửa gỗ, khung cửa sổ hình vể rạn băng. Mái theo kiểu ngạnh sơn thức đỉnh. Phía hai bên chính cung được bao quanh bởi khu đất nhỏ, cỏ được làm xuề xòa, cung nữ cũng coi thường nàng thật rồi, dù gì cũng là phế hậu thôi mà. Nhìn chung cũng không có gì đặc biệt, đôi mắt của nàng nhìn quanh lại dừng lại ở cây hoa anh đào ở góc vườn kia, cây trông có vẻ lâu năm, to lớn. Nàng thôi không để ý nữa, định bước vào cung thì một giọng nói vang lên níu nàng lại :

- Ồ ! Vậy đây là hoàng hậu nương nương, kẻ ra người vào đều bàn tán khắp kinh thành đây sao ?

Bất ngờ, nàng quay lại, một nam nhân đứng dựa lưng vào thân cây hoa anh đào. Ko phải chứ, vừa nãy nàng đâu có thấy ai đâu, sao lại...? Nhìn kỹ lại, nàng mới biết thứ đó không phải là ''nhân'' mà là một hồn ma ! Theo phản ứng từ não bộ truyền xuống, nàng không ngần ngại ném thẳng chiếc túi đang cầm trên tay vào mặt tên đối diện đồng thời tiếng hét không thể nào ''nhẹ nhàng'' hơn được nữa :

- CÓ MA !!! CỨU TA !!!!!

May mà vừa nãy hắn né đượcmón quà nàng ban nhưng lại phải bịt tai vào để tránh tiếng hét của nàng. Sau khi nàng đã dừng lại hắn cố lắm mới không bật cười thành tiếng. Nàng vốn từ nhỏ đã sợ ma, những lần Hòa Diệp rủ nàng tham gia kể chuyện ma nàng đều chối cho được, nay gặp thứ nàng sợ nhất - ma , tất nhiên những phản ứng trên là không thể tránh khỏi. Nhìn khuôn mặt nham hiểm của ai kia nàng chỉ muốn độn thổ cho rồi. Ai đời một nữ nghi thiên hạ lại hét ầm lên trong khi chỉ thấy một thứ được gọi là ''ma'' sau vài giây chạm mặt, hồn ma đó từ từ tiến đến phía nàng còn nàng lại lùi dần, trong lòng vẫn còn hơi lo sợ.

- Thưa Hoàng Hậu nương nương, ta là Tân Nhất... người sống ở Lãnh cung này mong người đừng sợ .

Nàng khẽ nhíu mày, khuôn mặt đã định hình lại tình hình hiện tại .

- Xin lỗi, phản ứng của ta có hơi thái quá. Nhưng bây giờ ta phụ lệnh Hoàng Thượng vào đây và sẽ ở một thời gian dài. Nam nữ thụ thụ bất thân, ta muốn ngươi chuyển đi nơi khác .

Thái độ của nàng là cố ý đuổi hắn đi đây mà nhưng đời đâu như mơ, đã thế thì hắn nói thẳng :

-Thật lòng không biết nên nói thế nào, ta đây cũng không hề muốn ở chốn Lãnh cung này chỉ là do số trời đã định ta phải chấp nhận theo. Không giấu gì Hoàng Hậu nương nương ta đã bị trói buộc vào lãnh cung này nên không thể ra ngoài nhân gian. Thành thật mong người thông cảm .

Nàng đơ người, thân đã hóa đá, nàng sẽ phải sống cùng thứ mà nàng đã oán hận từ 18 đời trước. Cứ ngỡ đã thoát được tội chết sau vụ hạ độc giờ đây phận đời lại không để nàng yên, bắt nàng sống chung cùng hắn. Thôi thì... nàng quyết định ra một yêu cầu đối với hắn :

- Đành thế ! Ngươi và ta chỉ cần nước sông không phạm nước giếng, đường ai người ấy lo , được chứ ? Đúng rồi còn một chuyện nữa ngươi muốn nghe không ?

Hắn gật đầu ý bảo nàng nói tiếp nhưng lại thấy nàng ngập ngừng có vẻ như khó nói, hắn mở lời trước :

- Vậy mời hoàng hậu vào trong nhà uống chén trà để có gì bàn tiếp chứ nhỉ ?

Nàng đồng ý cùng hắn bước vào cung. Mọi thứ khá khang trang , trong phòng còn có hẳn một tủ sách lớn , trước sự ngỡ ngàng của nàng hắn chỉ ho khan vài tiếng rồi tỏ ý muốn nàng ngồi xuống ghế. Nàng khẽ nhận ra nãy giờ hơi để ý đến tủ sách nhiều quá mà quên chuyện chính. Lợi Lan nhẹ nhàng khác hẳn với giọng đanh đá nãy giờ :

-Ờm thì ... ừm , ngươi sống nơi này lâu năm nên chắc việc bếp núc cũng khá thạo nhỉ ?

Hắn phán thẳng cho nàng một câu xanh rờn :

- Ý người là gì ? Ở đây vốn đâu có nguyên liệu để nấu, trước giờ ta vốn sống bằng bằng cách ăn thịt người thôi mà !

Nàng giật mình, đưa đôi mắt kinh hoàng về phía hắn, lẽ nào nàng chuẩn bị thành đồ ăn cho hắn sao ? Đợi đã! Như nàng nhớ thì chẳng phải hắn đã nói rằng hắn không thể ra ngoài mà, lấy đâu người ra để chén chứ ?

- Nhưng ngươi đã nói là ngươi không thể ra khỏi lãnh cung kiếm đâu ra người ?

Coi như nàng thông minh, nhưng hắn vẫn muốn đùa nàng thêm chút nữa :

- Hoàng hậu chắc cũng biết tháng cô hồn phải không ? Vào tháng đó nơi đây luôn là nơi thu hút nhiều hồn ma chỉ cần âm- âm kết hợp là có thể phá bỏ bức tường nơi này. Lúc đó thì ta đi săn cho cả năm .

Khuôn mặt nàng biến sắc, da gà nổi lên. Từ nay đời nàng đúng là hết thật rồi ! Nhìn mặt nàng như thế mà hắn không tha, tiếp tục chém gió thành bão :

- Hoàng hậu muốn xem thì trong nhà bếp vẫn còn một vài xác nữa đấy chỉ là... máu me tanh tưởi không hợp với thân nữ nhi như người thôi .

Ý câu nói này là hắn muốn dẫn nàng vào phòng bếp rồi...chén nàng luôn hả ? Đầu nàng đang suy diễn lung tung mà không để ý bào tử đang gào thét, và nó đã tạo ra âm thanh cực kỳ '' dễ chịu ''. Hắn bật cười ha hả còn nàng thì muốn chết, chết và chết đi cho rồi. Đếm xem hôm nay nàng đã làm biết bao điều nhục nhã trước mặt hắn khiến cho hắn càng muốn trêu nàng hơn nhưng rồi lại nhìn khuôn mặt căm phẫn, hốc mắt đã đầy nước của nàng mà hắn đã quyết định sẽ dừng lại. Dù sao nàng cũng phận đàn bà, bị như thế dù có độc ác đến mấy cũng sẽ tỏ thái độ hờn dỗi. Hắn thôi không cười chế giễu nữa chỉ bảo nàng đợi chút, thế nào thì thế hắn vẫn còn nhiều trò vui với nàng lắm, tuyệt đối lúc đầu phải tốt bụng đã !

Một lúc sau hắn mang một vài món ăn trông có vẻ ngon đến trước mặt nàng, nàng quay mặt đi có vẻ còn giận hắn. Thực ra hắn biết nàng vừa lén lút xuống phòng bếp để xem cái tác phẩm mà hắn vừa chế, quả nhiên không có! Nàng chỉ thấy tay gian bếp khá gọn gàng không hề máu me kinh tởm, lại còn được tận mắt thấy hắn nấu nướng nữa, phải nói là cực kỳ chuyên nghiệp a~. Nguyên liệu chắc là do ban nãy cung nữ đưa vào. Hắn đưa nàng đôi đũa, ừm thì nàng cầm nhưng không có nghĩa là nàng tha thứ đâu !

- Xin lỗi hoàng hậu, vừa nãy ta chỉ định đùa người chút thôi không ngờ lại...

Vẫn thế , nàng vẫn không nói gì. Đủ rồi, từ nãy giờ hắn nhịn rồi đấy, đã nấu cho ăn lại còn tỏ thái độ kiêu ngạo coi như tất cả ai đã từng làm cho nàng buồn sẽ phải xin lỗi cho bằng được vậy !

- Hoàng hậu ăn đi cho nóng.- Hắn vừa nói vừa gắp cho nàng ăn.

Nàng không phản đối, ăn cho thỏa mãn cái bụng đang cồn cào của nàng. Nàng cứ chưng bộ mặt đầy kiêu căng đó ra càng làm hắn chỉ muốn thực hiện kế hoạch của hắn ngay và luôn. Nhưng thôi hắn muốn làm nàng bất ngờ nên chắc đành để sau.

Bữa ăn kết thúc trong êm đẹp, sắp đến phần hay của hắn rồi nha ! Hắn nở nụ cười bí hiểm, rồi lập tức hỏi thẳng vấn đề luôn:

- Hình như Hoàng hậu không biết nấu ăn thì phải ?

Nàng giật mình rồi nhanh chóng ứng đáp :

- Ta vốn sinh ra trong gia tộc quyền quý, những việc như thế ta vốn không phải làm. Sao ? Có ý gì khi ngươi hỏi ta câu đó ?

Rõ ràng muốn chất vấn hắn đây mà, chẳng sao, hắn trả lời thẳng luôn :

- À ... Theo như ta biết con ngươi không ăn gì thì sẽ chết phải không ? Trong khi đó Hoàng hậu vừa nói là không biết việc bếp núc phải không? Ta sẽ nấu cho người ăn với 1 yêu cầu !

- Cứ nói .

- Làm nô tỳ cho ta !

Hắn lộ thật bộ mặt thật của mình, hắn không tin nổi người mà cả hậu cung khiếp sợ lại dễ đối phó như vậy . Hắn đưa nàng vào cái bẫy mà hắn đặt trước một cách đơn giản, không phải tốn nhiều sức như hắn nghĩ. Còn nàng nghe xong lại hóa đá tập 2. Nàng thấy hắn đối tốt với nàng trong phút đầu gặp mặt, cứ ngỡ hắn là ma vô hại đang định thay đổi cách nghĩ về ''sinh vật lạ ''này thì... Nói chung là nàng đã không đề phòng hắn để đến bây giờ mới thấy hối hận .

- Ta thân Hoàng hậu, sao ngươi dám hỗn xược như vậy với ta như vậy ? Không coi phép tắc hậu cung là gì, ngươi tội đáng chém đầu !

Nàng tức giận gần như muốn quát ầm lên. Đối lập với tâm trạng của nàng hắn chỉ bình thản :

- Nên nhớ đây là Lãnh cung ! Chẳng có gì được gọi là '' phép tắc'' khi ở đây cả. Mà thật không ngờ người như hoàng hậu cũng có thể nói ra những lời thế này sao ? Thật nực cười !

Hắn mỉa mai nàng, hắn muốn ám chỉ việc gì thì nàng biết chứ. Không thể chịu nổi nữa, nàng giơ tay định cho hắn một cái tát thì tay hắn đã ngăn tay nàng lại. Tay hắm nắm chặt tay nàng khiến nàng chỉ còn biết cắn chặt môi vì quá đau. Đôi mặt chạm nhau, hai người quả là oan gia. Nàng được mệnh danh là độc tài chắc hắn còn kinh khủng hơn !

- Nếu không muốn thì tối nay hãy nấu một bữa không thì chấp nhận yêu cầu của ta .

Nàng gật đầu và thế là tay hắn buông tay nàng .

Đúng như hắn nghĩ ! Nàng không thể nấu một bữa cho ra hồn, ngay cả dao còn chưa cầm đúng cách để chế biến nguyên liệu thì nói gì đến việc nấu nướng .

- Thế nào ?

Nàng chỉ còn biết miễn cưỡng gật đầu. Rồi chợt nhớ đến điều gì đó, hỏi luôn:

- Nhiều năm qua, không có đồ ăn thì người sống bằng gì ? Còn nữa, sao ngươi lại muốn bắt ta làm nô tỳ cho người ?

- Ta xuống địa ngục mang đồ về nấu hoặc ăn ở đấy luôn. Ta muốn cô làm nô tỳ vì ở đây chán quá! Cổng địa ngục mở không thường xuyên mở nên không thể suốt ngày xuống đó chơi được !

Nàng hóa đá tập 3, hắn vừa nói tên Địa ngục đó !!!! LÀ ĐỊA NGỤC ! Nàng không thể ngừng hỏi tiếp được:

- Có...có địa ngục hả ?

- Tất nhiên là có! Thôi đi ngủ thôi, đừng hỏi nhiều nữa , mai có NHIỀU - TRÒ - CHƠI - VUI lắm đó !- Hắn nở nụ cười ranh ma.

Hắn nhấn mạnh từng chữ và cả cái nụ cười mà không thần thánh phương nào bắt trước khiến nàng càng sợ.
Đi theo hắn trên hành lang, rồi hắn đẩy cửa bước vào phòng ngủ, trong phòng chỉ có một chiếc gi.ường và một ít sách để bừa bãi trên gi.ường . Nàng phải công nhận tên này rất thích đọc sách . Quay lại vấn đề chính: có một chiếc gi.ường và có một nam một nữ đang ở đây. Xin nhấn mạnh lại cụm từ trên : '' một nam , một nữ và một chiếc gi.ường " . Nàng và hắn tròn mắt nhìn nhau, rồi hắn bước đến nằm lên chiếc gi.ường kia trước con mắt ngỡ ngàng của nàng .

- Ta là chủ nhân nên ta nằm trên gi.ường, cô còn không mau ra ngoài phòng tiếp nước nằm .

Nàng quăng cho hắn cái nhìn bỉ ổi, tất nhiên là hắn nhận ra nhưng vẫn mặc kệ . Lợi Lan không chịu thua , đời nào nàng lại phải làm vậy ! Nàng không chịu thua, bước đến rồi nằm xuống gi.ường .

- Ta cũng là một phần của Lãnh cung này, ngươi không thể đối biệt phân xử thế được !

Hắn hết cách, nàng nói cũng có lý! Đặt một vài quyển sách ngăn cách giữa hắn và nàng , hắn lại tiếp tục cố bắt mình vào giấc mộng nhưng lại quên rằng một điều : hắn độc chiếm hết chăn rồi ! Nàng lập tức kéo lại khiến chiếc chăn dịch sang người nàng, hắn cũng không kém . Hai người kéo đi kéo lại và ... chiếc chăn đang ở chính giữa không hơn không kém, hắn và nàng tiếp tục kéo chiếc chăn, cả hai dùng hết lực kéo mạnh nhưng không may...xoạch ! Chiếc chăn đã chia làm hai . Vui ! Khỏi kéo ! Ai cũng công bằng ! Cây nến trên chiếc bàn đã tắt, không gian tối hẳn. Nàng và hắn quay ra hai phía khác nhau.

Ánh trăng xuyên qua ô cửa, mi mắt khẽ động, nàng mở mắt, nãy giờ nàng hoàn toàn không ngủ. A, hôm nay thật nhục muốn chết, thế nhưng cứ tỏ ra vui đùa, kiêu ngạo như vậy có lẽ nàng sẽ khiến hắn giảm sự đề phòng. Nhếch mép, nàng cười khinh, cũng không ngờ chính mình lại phải tỏ ra như vậy. Bàn tay búp măng, trắng nõn của nàng đặt lên mắt trái, năm ấy, sau khi nương mất, trong khoảng hai tháng đã nhìn thấy những linh hồn luôn thì thào với nàng, đáng sợ lắm, nàng đã từng muốn chính mình tự hủy hoại đôi mắt. Nàng nói với người trong phủ nhưng không ai tin, phụ thân cũng thế, hai tháng đó trôi qua, nàng lại không nhìn thấy nữa, cứ ngỡ sẽ không bao giờ nhìn thấy nhưng rồi cho đến ngày hôm nay. Lắc lắc đầu, nàng không nằm nghiêng mà nằm thẳng, tự cám dỗ mình vào giấc ngủ, sống đến đâu hay đến đó, nàng sẽ tìm cách thoát ra khỏi đây.

Khi trong phòng chỉ còn tiếng thở đều đều của nàng, Tân Nhất ngồi dậy, tay giơ lên trong không khí lại sáng lên màu xanh, tay hắn cầm một bảo đao có khắc những ký tự đặc biệt, nhắm con dao đến đôi mắt nàng, thẳng tay đâm xuống. Đúng lúc đó nàng mở mắt, nhanh tay bắt lấy cổ tay hắn, bảo đao chỉ cách đúng mắt nàng một tẹo nữa. Nàng vật lại hắn khiến hắn nằm bên dưới nàng, hắn vẫn cầm chặt bảo đao kia trong tay. Giọng nàng lạnh lùng:

- Ngươi muốn hủy đôi mắt này của bản cung? Vì sao?

Bảo đao sáng lên cùng ánh trăng khiến cả hai đều nhìn rõ nhau, hắn cười:

- Người nhìn thấy ta, nhiêu đó cũng đủ để ta phải hủy chính mắt người rồi.

Hắn nhanh chóng lật lại nàng, bảo đao kia rơi xuống gi.ường, lần này nàng lại nằm dưới, hai tay nàng bị hai tay hắn đè chặt, tư thế vô cùng ám muội nhưng cả hai chẳng để ý.

- Ra thế, bản cung thấy ngươi đặc biệt đấy, những âm hồn bình thường sẽ có khí màu đỏ xung quanh, ngươi lại có khí màu xanh xung quanh. Nếu giờ ngươi giết ta, lợi nhiều hơn hay hại nhiều hơn ?

Tân Nhất hiểu ý nàng, nàng chết thì sẽ xuống Địa ngục, căn bản năng lực của nàng sẽ lại được phát huy ở nơi có nhiều âm khí như vậy, sẽ gây chú ý. Hắn thả tay nàng, cổ nàng bị tay hắn nắm chặt đến đỏ ửng, đau nhưng nàng không lên tiếng. Tân Nhất xoay người, nằm bên cạnh nàng. Giọng nói hắn lạnh nhạt:

- Hôm nay vậy đi, từ nay chúng ta cứ vui vẻ, thoải mái mà sống chung, không cần phải sống với tính cách như hôm nay làm gì.

Nàng khẽ ừm một tiếng, chưa kịp nói gì, hắn đã nói tiếp, trong giọng nói thập phần mỉa mai:
- Xem ra việc Hoàng Hậu nương nương thất sủng không phải là tin đồn nhảm. Chính ta cũng không biết người còn thủ cung sa lại đồng ý nằm cùng gi.ường với ta đấy.

Thì ra vừa nãy tay áo nàng có hơi vén lên, lại để lộ thủ cung sa.

- Ngươi cũng đâu thể làm gì, ngươi là ma.

Đêm đó, không ai dễ chịu cả, cả hắn và nàng...
********************************************************************************************
Chap 3 : Tên khốn !!!
 
Hiệu chỉnh:
Chap 3: Tên khốn !!!
Sáng sớm, đúng giờ ngọ hai khắc, một bóng dáng chứa đầy âm khí đang cầm một chiếc roi dài nheo mắt nhìn người con gái trước mặt đang ngủ say sưa cuộn mình trong chăn êm đệm ấm mà không hề biết sắp có trò vui với nàng, theo hắn là vậy !
- Hoàng hậu nương nương mau dậy đi, hôm nay chúng ta còn có nhiều chuyện phải làm lắm đó ! - Hắn nhẹ nhàng nói để '' người kia'' không hoảng loạn.
...
Vẫn không trả lời hắn
- Hoàng hậu a~
...
Im lặng ! Mắt chưa hề có chút động đậy nào.
- Hoàng hậu a~ Mau dậy nào !
...
Hắn nở nụ cười méo mó,cái roi sắp không chịu yên rồi.
- Nếu hoàng hậu không dậy th.ì...

- Ta biết rồi, biết rồi... Cẩm Vân à... ngươi mau cút ra ngoài cho ta... đã dặn ngươi giờ mão khắc ba mới được gọi ta cơ mà...

Nàng nói mớ? Nghĩ tới đêm qua, hắn không biết nàng nói mớ thật hay cố tình. Cũng quên đi, hắn cười nham độc... và...tiếng chiếc roi xé gió vang lên! Đêm hôm qua, có lẽ cả hai rất lâu mới ngủ được, nàng cũng không nên đến nỗi ngủ bù như vậy chứ.

Hắn lại quất chiếc roi vào thành gi.ường lần nữa, quả nhiên nàng bật dậy mặt không còn tý máu nào. Đưa mắt nhìn về phía hắn chỉ muốn băm hắn thành trăm mảnh :

- Tên kia ! Mi làm cái quái gì thế, muốn giết ta à ?
Hắn vẫn cười :
- Chỉ là sợ người không dậy thôi a~ Lúc đó tôi sẽ CHO - NGƯỜI - KHÔNG - DẬY - NỔI - LUÔN !!!
Hắn nói thế là muốn giết nàng thật hả ?
- E hèm ... Rốt cuộc là có chuyện gì mà gọi ta dậy sớm thế ?

- Không có gì chỉ là hôm nay người sẽ bắt đầu làm nô tỳ cho ta thôi ~
Đúng rồi ! Nàng quên mất ! Chuyện hôm qua ...

Hắn liếc mắt , nàng vẫn còn trong chăn chưa chịu dậy hẳn. Hắn đành giao luôn công việc vậy.
- Hôm nay người sẽ làm những công việc như sau: đầu tiên gấp chăn chiếu cẩn thận, đồ ăn ta đã nấu rồi còn để ngoài bàn kìa , ăn xong thì rửa bát. Tiếp theo quét sân và lau sạch tất cả bàn ghế , ấm chén không còn hạt bụi nào. Cuối cùng là dọn nhà kho dưới bếp ! - Hắn nói mà không hề dừng lại khiến nàng cạn lời.
Những công việc trên đối với người thường là đơn giản nhưng đối với con nhà tiểu thư khuê các như nàng cả tháng chắc chưa xong !
- Nếu không làm thì tối nay và cả ngày mai sẽ không được ăn cơm đâu đó nha!
Hắn muốn đe dọa nàng đây mà, dù vậy nàng cũng không thể cãi, ăn vẫn thực quan trọng a, " có thực mới vực được đạo" cơ mà
Nàng bò dậy khỏi chiếc gi.ường ấm áp, chỉnh chu lại trang phục, hắn bước ra ngoài cửa không quên nói việc quan trọng :
- Ta đi có việc, tối mới về , liệu từ giờ đến lúc ta về liệu mà làm xong việc.
Nàng đanh mặt lại, thật chẳng muốn nghe chút nào !
Theo hắn ra ngoài sân, nàng chỉ muốn đi hít thở không khí thôi chứ không có ý gì đâu. Bề ngoài nghĩ vậy nhưng trong lòng lại muốn theo dõi hắn làm gì. Hắn bỗng đột ngột dừng lại làm nàng giật mình.
- Đi theo ta ?
- Làm gì có! Ta chỉ ra ngoài hít thở không khí thôi ! Tên điên...
-Ta nghe thấy đấy !
Tiếp tục đi mặc kệ hắn nghĩ gì, bước ra ngoài sân, khung cảnh đầu tiên đập vào mắt nàng : Lá rụng toàn bộ ! Sân ngập tràn trong sắc lá! Theo nàng nhớ thì mùa này là mùa xuân mà, sao lại...?
Như nhìn thấy sự thắc mắc trong lòng nàng, hắn từ từ giải thích :
- Sáng ra ta có luyện võ nên...

Nàng đơ người ! Quét cái sân rộng lớn này chắc tối chưa xong. Nàng thở dài rồi lại nhìn hắn, hắn đang đứng trước bức tường rộng , miệng có nói nhẩm một vài từ lập tức tay hắn xuất hiện một thanh kiếm dài và nó còn toát lên sự lạnh giá mà ngay chính nàng còn cảm thấy lạnh !
Hắn đưa thanh kiếm lên, chạm nhẹ vào bức tường bỗng dưng bức tường mở ra một lỗ hổng lớn. Sau khi hắn đi qua lỗ hổng ấy thì lỗ hổng đóng lại, bức tường trở về như cũ, hắn để lại lời nhắn :
- Hoàng hậu mau làm việc đi , ta đi đây ! - Hắn lại giở giọng vui vẻ giễu cợt nàng rồi nhanh chóng biến mất.

Lúc hắn vừa đi cũng là lúc khuôn mặt vui vẻ của nàng hoàn toàn biến mất, đôi mắt trở nên sắc bén, không phải nàng không nhớ chuyện đêm qua chỉ là nàng sẽ lại phải đóng kịch nữa rồi, có vẻ như phải giả bộ vui vẻ để sống cũng không khác gì hoàng cung kia. Thở dài một hơi, nàng mở to đôi mắt đẹp, cười tươi rồi
bước vào trong, phải ăn cơm rồi đi làm việc thôi. Nàng đến gần bàn ăn, giờ thì nàng muốn điên thật rồi! Hắn định cho nàng ăn cái gì thế này : một mâm cơm toàn rau luộc - món mà nàng ghét nhất ! Tối hôm qua hắn nấu toàn món ngon đến nàng cũng phải công nhận món hắn nấu trình độ phải ngang bằng với đầu bếp hoàng cung vậy mà... giờ đây...
- CÁI TÊN KHỐN KHIẾP !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Một lần nữa tiếng hét ''ác mộng'' vang lên làm hoa đang nở thì tàn, chim đang hót thì câm luôn, cây cối đang chuyển động theo chiều gió thì đứng lặng... Cạn lời !
--------------------------------------------------------------------------------------------------
Ở hoàng cung.
Giờ Ngọ ba khắc đã quá từ lâu, Hoàng thượng đã tuyên bố bãi triều. Thế nhưng các đại thần vẫn không khỏi mang những bộ mặt đăm chiêu cùng tiếng bàn tán râm ran không ngớt bước về phía cổng thành. Việc lớn nhất được mang ra tấu trình trong buổi chầu ngày hôm nay chính là về sự tình vụ việc Hoàng hậu Mao Lợi Lan mưu hại hạ độc Quý phi Cung Dã Chi Bảo đang mang thai tiểu a ca đầu tiên của Đương kim Hoàng thượng, qua một buổi chiều đã bị phế truất, đẩy vào lãnh cung.

Mỗi người đều có ý kiến riêng của mình, tuy nhiên chủ yếu vẫn chia về hai phe: Một số kẻ nén cười trước địa vị đang dần lung lay của Quốc Cữu Phủ. Bên còn lại chính là cầu xin Hoàng thượng tỉnh táo xem xét kĩ sự việc, tránh gây đàm tiếu không hay trong dân gian về việc cung đấu, làm mất lòng tin của nhân dân vào vị mẫu nghi thiên hạ, đồng thời bởi nàng cũng chính là con gái của Đại tướng quân Mao Lợi Tiểu Ngũ Lang, nguy cơ không nhỏ là sẽ có lắm kẻ phản quốc lợi dụng chuyện này để kích động quần chúng tạo phản, chống lại triều đình.

Ra khỏi chính điện, khuôn mặt của Võ trạng nguyên Phục Bộ Bình Thứ đen lại càng đen, đôi lông mày rậm nhíu lại một vẻ suy tư vô cùng chênh lệch với độ tuổi. Bước đi nặng trịch, nếu không phải biết chàng đã nắm rõ Hoàng cung trong lòng bàn tay, thực sự người khác nhìn vào còn sợ rằng chàng sẽ đi lạc mất. Đôi mắt màu xanh ngọc lục bảo tinh anh thường ngày cụp xuống, phủ một màn sương suy nghĩ. Chàng lớn lên là huynh đệ tốt với Hoàng thượng, đối với bên Quốc cữu gia – Mao Lợi Đại tướng quân cũng không đơn giản chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới mà Ngài vừa là ân sư, chỉ dạy cho chàng sách lược chiến trường, khi ra trận là đồng đội kề vai sát cánh. Vụ việc lần này nói thế nào chàng cũng phải bằng được tìm ra cách tháo gỡ cho cả đôi bên.

Ai mà không biết tấm chân tình của Hoàng đế Công Đằng Mã Thám dành cho Qúy phi là như thế nào. Từng nghe kẻ làm Thiên tử từ cổ chí kim tam cung lục viện, có từng thấy qua một người như Mã Thám, chính thất chỉ gồm có một Hoàng hậu cùng một Quý phi sao? Huống hồ gì Chi Bảo còn được đưa vào cung chỉ sau ngày sắc phong của Mao Lợi Lan vừa hơn một tháng.

Chi Bảo là con gái của Cung Dã Lão thái sư – là sư phụ của không biết bao nhiêu thế hệ tiểu a ca cùng tiểu công chúa trong cung. Chính là 3 năm một lần vào 3 tháng mùa hè, những đứa trẻ trong Hoàng tộc tầm tuổi 9 đến 11 sẽ được gửi đến Thiên Sơn Phái của người để được học võ công, rèn luyện thể chất. Năm đó, đến lượt chàng với thân phận bối lặc gia Phục Bộ Vương Phủ cùng Hòa Diệp, Mã Thám, Mao Lợi Lan và đáng lẽ ra là cả Tân Nhất một lũ lóc nhóc đến bái kiến Cung Dã sư phụ. Do lượng học trò ít hơn mọi năm, mà Cung Dã Chi Bảo cũng tầm tuổi ấy nên cùng tập luyện với bọn chàng, do vậy so với mấy khóa trước và sau nàng giúp cha đảm nhiệm có phần thân thiết hơn. Đang tầm tuổi mới lớn, dễ rung động, chẳng rõ là ai nhìn trúng ai trước nhưng cả đám đều không phản đối Chi Bảo cùng Mã Thám thành đôi. Bất cứ ai được biết về những gì họ đã trải qua cũng có thể nói đó là một mối tình đẹp và chân thành đến thế nào, bởi khi ấy Mã Thám còn chưa được sắc phong lên làm Thái tử.

Bẵng đi nhiều năm sau, biên cương loạn lạc, Tiên hoàng cho vời Cung Dã sư phụ xuống núi ra chiến trường phía Nam làm quân sư hiến kế giúp quân của triều đình. Sư mẫu cũng đi cùng phu quân, còn Chi Bảo ở lại trên núi duy trì việc của Thiên Sơn phái. Sau khi biên ải dẹp yên thì cũng là lúc nàng nhận lại tro cốt của phụ mẫu. Mã Thám gấp rút đón nàng về kinh, sau khi đã ngồi vững ngai vàng liền sắc phong nàng lên Quý phi, một lòng chung thủy, không nạp thêm bất cứ phi tần nào nữa.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
 
Hiệu chỉnh:
Cuối cùng cũng được lênh sàn ròi :KSV@06::KSV@06::KSV@06:
Hồi ấy đọc khúc intro của bé @Shiro Shinigami 4002 thấy hấp dẫn quá thế nên mình mới ngứa tay xin viết cùng :KSV@09::KSV@09::KSV@09:
Lần đầu viết fic còn nhiều thiếu sót, rất mong được chỉ giáo thêm. Mọi người vào soi :KSV@02:soi:KSV@02:soi :KSV@02:ủng hộ chị em nhà tui nhé :v Cảm ơn rất nhiều ạ:KSV@03::KSV@03::KSV@03::KSV@03::KSV@03:
 
Với tư cách là một member vừa vào nghề, mới là tay mơ...ta xin nhận xét như sau:
- Fic nàng khá hay, diễn biến vừa phải( chứ không diễn biến nhanh một lèo như fic của ta@@)
- Mô Típ mới, sáng tạo...lần đầu ta thấy bé Ran ngược đãi như vại :v
- Ta thích kiểu viết cổ Trang của nàng, mặc dù ta bị mù tiếng Hán @@
 
Chap 3 này rất hay rất hấp dẫn. Hóa giải mọi thắc mắc về quá khứ của các nhân vật. Văn phong rất mượt mà êm ái, cốt chuyện này mở ra cho chị một thắc mắc Tại sao "Tân Nhất" cũng ở đó bái sư. Chẳng phải nói huynh ấy là ứng cử viên cho chức vụ Diêm Vương sao? Xem ra còn nhiều chuyện chưa được hé mở phải chờ Xem diễn biến tiếp theo rồi. Dự định sẽ có 50 chương ra lò hấp dẫn quá .Mong là sẽ không đợi đến lúc nó đóng bụi. :KSV@05:Hihi vì vậy !Mau ra chap mới đi nha:KSV@03:
 
Part 3.1 :
Viễn Sơn Hòa Diệp ngồi trong kiệu vừa tránh nắng vừa chờ Phục Bộ Bình Thứ, trong lòng cũng không khác gì lửa đốt, đam mĩ văn chàng thích nhất đặt ngay trước mặt đã qua một canh giờ rồi vẫn chưa lật qua trang nào. Tiểu Trùng Tử đánh xe ngồi ở ngoài gọi vào đánh động đã mấy tiếng rồi nhưng chàng vẫn thất thần không nghe thấy, chỉ khi hắn sốt ruột mở rèm kéo người ra thì chàng mới hấp tấp nhảy xuống, quay người lại đón Bình Thứ chỉ còn cách xe ngựa mươi bước chân. Rất nhanh chàng cũng nhận ra, hôm nay tên mặt đen này cũng mang vẻ suy tư không khác gì chàng. Bình thường nếu biết Hòa Diệp lén ngồi vào kiệu của hắn hẳn Tân khoa Võ trạng nguyên sẽ cho chàng nhừ xương, nhưng hôm nay hành động của chàng rõ mồn một trước mắt mà hắn cũng không thèm để ý đến, hắn thừa biết việc rất nghiêm trọng hắn đang suy tính là gì. Từ lúc tin tức truyền đi chiều hôm qua, đồ ăn ở Phục Bộ Phủ đã bỏ mứa rất nhiều. Cất quyển sách vào túi, thế chỗ trên tay là bánh bao nhân thịt nóng hổi thơm lừng hắn thích ăn nhất gói trong giấy dầu, nhẹ nhàng bước lại gần hắn, chàng cũng muốn biết tình hình của Mao Lợi Lan tỷ tỷ thế nào lắm rồi.

Bước đến gần kiệu, Bình Thứ bỗng thấy bụng đói kêu rột lên một tiếng đầy biểu tình, liền sau đó là mùi thơm ngào ngạt của màn thầu bay vào mũi. Rất nhanh, chàng tìm ra hương thơm ấy xuất phát từ đâu, kèm theo là bản mặt hết sức nham hiểm của Viễn Sơn Hòa Diệp. Chàng vươn tay toan chộp lấy gói bánh thì tay hắn cũng rụt lại, ý sẵn sàng ra điều kiện. Chàng thở hắt một hơi cúi mặt :

- Vẫn chưa có tiến triển gì.

Đặt gói bánh vào tay Bình Thứ, Hòa Diệp không muốn đôi co nhiều, chỉ nheo mắt quay lưng đi, dài giọng :

- Vô dụng !


Nếu bánh bao trong tay nguội hơn một chút, cứng hơn một chút, thử xem Bình Thứ có hay không sẽ đem coi là tảng đá để lập tức thảy vào đầu kẻ vừa dám thốt lên một câu kia. Bất quá coi như hôm nay tên này có chuẩn bị, hoang phí đồ ăn là điều không nên, chàng cầm gói bánh bước vào kiệu, lót dạ trên đường về phủ.

Tiểu Trùng Tử quất một roi vào mình ngựa, xe quay về Phục Bộ Phủ. Ngồi ở bên ngoài, Hòa Diệp cũng vô thức nhớ lại chuyện xưa.

Không nói đến tình cảm của Mã thám, nếu muốn chỉ ra trong việc chọn người lên làm mẫu nghi thiên hạ năm ấy Mao Lợi Lan hơn Cung Dã Chi Bảo ở điểm gì thì đó là gia thế của nàng. Gia đình nhiều đời là võ tướng phò tá cật lực cho triều đình, chỉ riêng cha nàng đã là một đại công thần phục vụ qua hai đời Hoàng đế, hiềm nỗi đến đời nàng lại là hài tử duy nhất, không có người hương hỏa kế nhiệm. Sau khi Tiên Hoàng băng hà, Thái tử Công Đằng Mã Thám lên ngôi cũng chưa tính là lâu, Bắc Nam loạn lạc, dân chúng còn lầm than, nhiều thế lực nội phản ngấm ngầm dấy binh hòng lật đổ Đương kim Hoàng thượng còn trẻ tuổi. Tuy nhiên một tay Mao Lợi Đại tướng quân đã nắm quá nửa số binh lính thiên triều,cũng bởi nể phục tài đức của người nên lòng quân như một hướng về ngài. Ngài cũng biết rõ vị thế của mình khi ấy chẳng khác nào con dao hai lưỡi, thế nhưng vì hạnh phúc của nữ nhi vẫn chọn cúc cung tận tụy với triều đình. Công Đằng Mã Thám mắt phượng long lên sòng sọc khi nghe đến cái tên của Hoàng hậu tương lai sẽ không phải là người trong lòng hắn nhưng vì đại cuộc vẫn phải nghe theo sắp xếp của Thái hoàng Thái hậu. Kể từ ngày mũ phượng đội lên đầu Mao Lợi Lan, ba tuần trăng sau đó toàn quốc ăn mừng đại hỉ, lại liên tiếp đón tin thắng trận từ khắp nơi đổ về. Lòng người phơi phới, thiên hạ thái bình tươi vui. Tuy nhiên Hoàng thượng và Hoàng hậu vẫn giữ quan hệ vợ chồng tương kính như tân, hay đúng hơn là ''nước sông không phạm nước giếng''. Nói sao cũng là bị ép gả, thế mà bị phu quân không để vào mắt, dựa hơi cha, từ khi vào cung Mao Lợi Lan tỉ tỉ dường như thay đổi tính tình, làm ra những việc đến mức Hòa Diệp cũng không thể tin được. Nhưng tỉ tỉ biết được thân phận thật sự của chàng nhiều đến đâu thì chàng cũng hiểu bản chất của nàng đến đấy. Tỉ tỉ thật ra không hề xấu xa như vậy. Đó chỉ là nàng quá bất mãn với cuộc sống hiện tại, muốn gây chú ý ''một chút'' mà thôi. Hơn nữa trong cung phức tạp như thế, hiền lành có thể mài ra ăn sao.

Lại nói đến Phục Bộ Bình Thứ và Mao Lợi Đại tướng quân là bậc trưởng bối vào sinh ra tử với phụ thân hắn, sau này đến hắn cũng là do ngài coi như hài tử mà chỉ dạy bảo ban rất nhiều điều. Thế nên việc của bên đó cũng coi như việc của mình mà liệu đường an bài, dù hôn ước giữa hai nhà đã không còn nhắc đến từ rất lâu rồi...
~*~
 
Hiệu chỉnh:
Haha Đọc xong cái chương này tự dưng thấy đam mỹ bay dập dờn:KSV@05:. Có khi nào ảnh đem chị Diệp thành tiểu mỹ thụ mà:">...>:). Không ngờ ở thời cổ đại mà cũng có đam mỹ văn:)) =))=)). Mọi chuyện tốt xấu, thiện ác ,Ân Oán ,Tình Thù đều có nguyên nhân. Thời cổ đại Đúng là "Thân Bất Do Kỷ" chẳng chừa ai,tuy làm hoàng đế nắm quyền sinh sát trong tay nhưng cũng có cái khó không phải lúc nào cũng làm theo ý mình được. Xem ra đọc fic này giống như đọc truyện ngôn tình rồi, không thể nhận xét theo kiểu bình thường được ,phải Xem diễn biến tiếp theo nó ra thế nào rồi nhận xét tiếp:KSV@05:
 
×
Quay lại
Top Bottom