[Longfic] Lãnh cung - nơi một tình yêu chớm nở

Mọi người mong muốn gì ở các cặp đôi trong fic?

  • Shinichi tan biến, Ran cách chức hoàng hậu, về nông thôn sống cuộc đời nhàn hạ

    Số phiếu: 9 13,2%
  • Ran trở về hoàng cung, Shinichi vẫn ở Lãnh cung

    Số phiếu: 8 11,8%
  • Shinichi trở thành người, cùng Ran sống cuối đời ở nông thôn

    Số phiếu: 48 70,6%
  • Aoko chết, Kaito vẫn sống

    Số phiếu: 7 10,3%
  • Aoko sống bên Kaito trọn đời

    Số phiếu: 24 35,3%
  • Kazuha chia lìa Heiji

    Số phiếu: 3 4,4%
  • Kazuha sống với Heiji mãi mãi

    Số phiếu: 25 36,8%
  • Suguru và Shiho là vua và hoàng hậu, sống cùng nhau mãi mãi

    Số phiếu: 25 36,8%

  • Số người tham gia
    68
Part 4.1 :
Ánh chiều tà bao phủ khắp hoàng cung, lòng người cứ thế- hiu hắt theo ánh chiều. Nơi Cẩm Tú cung, Quý phi Cung Dã Chí Bảo đứng lặng mình trước khung cảnh hoàng hôn, lòng cứ bồn chồn mãi không thôi. Mặc dù đã được thái y khuyên ở lại trong phòng nghỉ ngơi nhưng nàng nhất quyết không nghe, dù sao sức khỏe của nàng hiện giờ đã tạm ổn rồi, nàng chỉ muốn ra ngoài hóng gió chút thôi, ở trong phòng bị bao vây bởi bốn bức tường thật sự rất ngột ngạt! Nàng ngước nhìn lên bầu trời nhuốm sắc cam kia và tự hỏi Lợi Lan đang làm gi. Đêm trăng hôm ấy sao nàng có thể quên, chính là Lợi Lan đã cứu nàng khỏi cái chết để rồi giờ đây tỷ ấy chẳng thế nhớ được những ký ức thơ ấu tươi đẹp của hai người. Chí bảo nợ Lợi Lan một mạng đến giờ tỷ ấy muốn h.ãm hại nàng chẳng phải là coi như hòa sao, không ai nợ ai...

Tiếng bước chân người đều đều, vị hoàng đế trẻ tuổi đầy uy lực đưa mắt về phía thê tử đang tràn ngập nỗi sầu trên khuôn mặt xinh đẹp. Mã Thám tiến tới, ôm eo nàng từ phía sau khiến nàng khẽ giật mình. Chẳng ai to gan mà dám ôm ấp hoàng phi nương nương như thế này ngoài Mã Thám. Khung cảnh tưởng sầu nhưng giờ đây thật lãng mạn.

- Nói ta nghe, nàng vẫn buồn cho Lợi Lan sao ?

Chí Bảo chỉ gật đầu, khuôn mặt không vui lên là bao :

- Thiếp lo Lợi Lan sẽ không quen sống một mình hơn nữa tỷ ấy đâu biết nấu nướng, lại còn giặt giũ, và còn...còn...rất nhiều thứ mà tỷ ấy không thể lo được...

Nàng theo cảm xúc mà cứ thế tuôn liền một mặt, khóe mắt đã sưng lên có lẽ vì đã khóc quá nhiều.Chàng cũng sao quên được...năm ấy...hai người thân đến thế nào...

- Đừng lo nhiều quá, sẽ không tốt cho tiểu tử của chúng ta đâu. Ta tin Hoàng Hậu sẽ ổn thôi!

Nghe được những lời an ủi của Mã Thám, nàng lại cảm thấy căng thẳng khó thở và ngột ngạt hơn bao giờ hết, cắn chặt môi dưới nàng hy vọng hắn sẽ buông.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Lúc này ở Lãnh cung trời đã tắt nắng, Lợi Lan thở dài, công việc hôm nay hắn giao nàng chưa làm xong, cả ngày nàng cố gắng mệt người mới quét xong cái sân rộng lớn, chẳng biết bao giờ hắn về nấu cơm cho nàng ăn. Từ sáng đến giờ nàng chỉ ngậm ngùi ăn bát cơm với vài cọng rau chống đói. Giờ thì bụng nàng đang cồn cào nên đây. Chưa bao giờ phải khổ thế này ! Ừm...đếm coi hôm nay nàng còn việc gì nhỉ ? Coi nào, coi nào,...còn phải rửa bát, dọn nhà kho, lau ấm chén, lau sạch bàn ghế...Vậy coi như hôm nay xong được một việc, chẳng biết lúc về hắn sẽ nói gì nữa?

Một ánh sáng xanh bỗng xuất hiện, nàng lấy tay che mắt để ánh sáng chói lóa ấy. Lập tức ánh sáng đó biến mất và khuôn mặt đáng ghét đó xuất hiện. Mặt hắn hiện lên đầy mệt mỏi, hắn đưa mắt nhìn:

- Quét xong sân rồi à ?

- Ừm !- Nàng trả lời một cách dứt khoát!

- Công việc hôm nay xong hết rồi đúng không ?

Nàng giật bắn tim, vênh mặt lên để thêm tự tin. Đúng thế không việc gì phải sợ hắn cả!

- Tất nhiên...là...l...à...chư...chưa !!! Ngươi cho ăn toàn rau làm sao ta có sức mà làm!!!
-....

Hắn nhăn mày, ánh mặt lườm xéo đến chết người!

- Ồ ! Vậy sao Hoàng Hậu nương nương? Người đang cố biện minh à? Nếu chưa xong việc thì đành thế...tối nay và ngày mai đừng có hòng ăn cơm !- Hắn tươi cười nói trong khi mặt cô đang biến sắc...

- Ngươi nói thế là sao? Lẽ nào ngươi muốn ta chết sao ?

- Hoàng hậu có chết ta cũng chẳng quan tâm !- Vẫn thế là cái khuôn mặt giả tạo ấy!

- Ngươi đã nói thế thì ta sẽ không việc gì phải làm nô tỳ cho ngươi nữa!- Nàng giận đến đỏ mặt.

- Tùy !

Nàng bước đi trong sự tức giận vô hạn. Thế thì nàng tự nấu thôi! Bước vào bếp, nhìn thấy toàn rau là rau. Lấy một củ su hào, nàng cầm cái dao rồi chặt mạnh xuống, đúng hơn là nàng đang chuốc giận, Lợi Lan không kiềm chế mà (lại) hét lên:

- Tên chó má nhà mi, ta hận cụ tổ nhà mi, ta có thành ma cũng phải giết chết mi, băm ra mi ra cho chó rừng cắn xé,....

Nàng nói ra mà không quan tâm đến tâm trạng của hắn luôn. Và tất nhiên cái giọng nói cực ''chảnh'' của nàng sao lại không lọt vào tai hắn. Hắn chẳng thèm quan tâm, hôm nay hắn cực kỳ mệt. Dạo này các linh hồn đang tìm đường thoát khỏi địa ngục, mỗi ngày có hàng trăm người được đưa xuống, hắn phải đi xét tội để trừng phạt vào Địa ngục nào. Việc này không chỉ hắn làm mà còn có Khoái Đẩu, hai người phải làm thật tốt thì chức vụ Diêm Vương sẽ thuộc về người đó. Hắn lững thững đi về phía phòng ngủ, đập vào mắt hắn là cảnh chăn gối chưa được gấp gọn gàng. Hắn phóng như bay về phía nhà bếp - nơi Lợi Lan đang ở đó. Lại một khung cảnh không thể đẹp đẽ hơn lọt vào con mắt của hắn, bát ăn từ sáng đến giờ còn chưa rửa, rau củ bị nằng chặt ngàn mảnh vương vãi tung tóe khắp nơi. Hắn biết là nàng chưa làm xong không ngờ...Mắt hắn trợn lên làm nàng rợn gáy. Tân Nhất xắn tay áo rồi lao vào đống kia làm như điên. Theo nàng là vậy, không ngờ...hắn bị bệnh sống sạch quá mức ! Nàng cứ đứng đấy nhìn hắn làm mà người đơ ra. Chắc do sốc!

Một loáng sau mọi thứ sáng lóa, sạch bóng, thực sự sạch bóng! Hắn quay qua nhìn cô kèm theo ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống

- Mai không xong việc của hôm nay là tôi làm thịt người đó!!!!!!!!!!!!!!

Nàng nghẹn, không nói thành lời! Tối đó khi vào phòng, nàng lập tức bị đuổi ra kèm lời tuyên ngôn của hắn:

- Nam nữ thụ thụ bất thân, từ nay chúng ta sẽ thay nhau ngủ trong đây

Nàng cảm thấy hơi mệt mỏi và vì một vài lý do khác nên nàng không tranh cãi nhiều bèn gật đầu:

- Được thôi!

- Vậy...ngủ ngon!

Hắn quay mặt đi, tiến vào gi.ường và ngủ trong khi Lợi Lan đang hốt hoảng vì đã quên không bảo phải mang chăn gối. Thôi thì...đêm nay đành thế...
--------------------------------------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau, Tân Nhất cảm thấy có gì đó hơi lạ liền mở mắt ra. Mới sáng sớm, cái cảnh này là cái gì: nàng đang ở trong gi.ường, một cánh tay của hắn bị cơ thể nàng ôm chặt lấy. Hắn lập tức rút tay ra làm nàng cũng theo đó giật mình mà mở mắt. Hắn quát lên:

-Thế quái nào người lại vào đây ?

- À...ừm...- Nàng vẫn còn trong cơn buồn ngủ, nói được vài từ rồi lại thiếp đi.

Ba vạch đen hiện rõ trên đầu hắn, hắn bị bơ, không chịu nổi liền giật phăng chăn sang ra một bên. Bị đối xử như vậy, nàng tất nhiên bật dậy:

- Ngươi làm cái quái gì đấy ? Không thấy bổn cung đang ngủ sao?

- Câu đó phải là tôi hỏi ngược lại mới đúng! Sao Người lại trong gi.ường?

- À !!! Haha...chẳng là do tối qua, trời lạnh quá ý mà!!! Ha ha...- Nàng cười ngốc rồi lấy tay gãi đầu. Thực sự trông rất ngốc!

- Lần sau cấm đấy ! Thôi sáng rồi, dậy thôi!

Nàng lắc đầu:

- Không muốn! Còn sớm mà!

Nói rồi nàng với tay lấy chiếc chăn, hắn lập tức giằng lại, hai người lại tiếp tục muốn xé chiếc chăn ra làm vài mảnh nữa chắc mới thỏa mãn! Cuộc giằng co cứ tiếp tục cho đến khi nàng mất đà tuột tay khiến hắn cũng mất đà, và... Tư thế của hai người bây giờ cực kỳ kỳ cục : nàng nằm dưới, hắn ở bên trên, hai cơ thể dí sát vào nhau nhưng lại khá may khi đầu hai người nghiêng sang một phía. Tân Nhất mau chóng định ngồi dậy tránh để nàng đau nhưng khi tay vừa chống dậy th.ì nàng lập tức nói:

- Đợi đã, đừng vội...

Hắn khó hiểu, ghé sát tai nàng hỏi:

-Sao thế?

Hơi nóng phả vào tai nàng khiến nàng đã đỏ mặt càng thêm đỏ mặt nhất thời nhột nhột mà hô nhỏ một tiếng "a" mềm mại, tặng thêm phần kích thích .

Nàng không muốn hắn vội ngồi dậy vì sợ hắn nhìn khuôn mặt đỏ hơn cà chua của nàng sẽ làm hắn cười, lúng túng đỏ mặt chỉ vì vậy đối với nàng dù giả tạo hay không giả tạo cũng rất mất mặt a. Nhưng hắn không biết còn làm vậy khiến cho nàng lại khiến nàng biểu hiện như thế. Hắn hình như cũng đã nhận ra, mà tiếng hô nhỏ kia và chính mùi hương trên cơ thể nàng làm hắn như muốn phát tiết. Khẽ cười thầm, hắn lại gần tai nàng hơn nữa, tiếp tục nói:

-Người có sao không thế?

Nàng thở dốc, cơ thể phập phồng khiến hai người cọ sát nhiều hơn.Khi hắn nói xong cũng là lúc nàng dùng lực mạnh đẩy hắn ra. Tân Nhất nhìn thấy khuôn mặt nàng biết mình đã đùa hơi quá, cũng chẳng biết nói sao, thật ngột ngạt. Mao Lợi Lan quay đầu sang một bên không để hắn nhìn thấy mình nữa, hắn liếc mắt nhìn cơ thể nàng mềm mại chuyển động liền cảm giác tim đập thật nhanh, trong người sinh ra cỗ cảm giác kỳ lạ chưa từng có. Hắn rời gi.ường, xuống dưới bếp làm bữa.

Một lúc sau, Lợi Lan đã ngồi nghiêm chỉnh trong chính cung, nàng không còn buồn ngủ nữa nói đúng hơn là đã tỉnh hẳn,mỗi lần nghĩ lại là nàng chỉ muốn đâm đầu chết cho rồi. Ngày nào cũng đau tim thế này chắc tương lai mất sớm...Hắn trong phòng bếp cũng không khá hơn nàng, con dao hằng ngày đến bữa phải chuyển động thật nhanh nhưng hôm nay lại chậm chạp theo đôi tay của người chủ. Đến bữa ăn không khí ngượng nghịu đến chết người, phá tan không khí này hắn đành cất giọng lạnh lùng:

- Ăn xong nhớ rửa bát!

-Ưm...ừm...

Cứ thế bữa ăn kết thúc, nàng dọn mâm rồi rửa bát, nàng cũng không biết rửa đâu chẳng là do hôm qua nhìn hắn nên học lén được chút ít. Tân Nhất trên nhà lòng cũng muốn xuống Địa Ngục nhưng lại nói với mọi người chiều qua là hôm nay ở Lãnh Cung, suy nghĩ vài cái chính sách cho ''Thiết Thụ Địa Ngục'' và ''Nghiệt Kính Địa Ngục'' đang tăng nhanh dân số đến chóng mặt trong khi gần đây Quỷ Dạ Hành lại giảm bớt đáng kể. Hắn thở dài...
----------------------------------------------------------------------------------------------
* Dạo này mình khá nhiều bài với lại có hai fic nên một tuần mình chỉ có thể ra một part hoặc chap cho 1 fic. Có lẽ khoảng tuần sau nữa mới có part 4.2 nên mong mọi người thông cảm.
* Độ Rating của fic sẽ tăng nha, một vài chap sẽ có cảnh ko dành cho trẻ con đâu, chắc khoảng 13+ hoặc 14+, cao nhất là 15 +( Sorry readers nha, dạo này đầu óc ta ko trong sáng lắm ! )
P/s : Ta cấm readers đọc chùa đóa nha !:3
 
Hiệu chỉnh:
Ahem! Đến cmt đây:)>-. Văn phong càng ngày càng ổn , nhưng mà đọc một hồi vẫn thấy ngắn quá !Chưa có đã nha:D.
-Hai người lại tiếp tục muốn xé chiếc" " ra làm vài mảnh nữa chắc mới thỏa mãn-----> thiếu tự chăn
Cái đoạn cuối có "thiết thụ địa ngục" và "Nghiệt kính địa ngục" nên bỏ thêm dấu ngoặc kép và thêm phần giải thích về hai cái này. Nếu em đã ghi thì phải thêm phần Chú thích cho dễ hiểu Để người đọc dễ tưởng tượng và hình dung hơn ,bởi vì chẳng ai biết hai cái này là gì cả .Ah đọc tới đọc lui một hồi chị nghĩ chắc hai cái này là nơi cho quỷ ở quá %-(.:)):)):))
<3
 
Thanks, @Nga_akira-chan :KSV@03:, chẳng qua vì shinran cùng một nhà, nhiều vấn đề nó xảy ra,shinran chung chăn chung gối, nên ta mới phải tăng Rating .:KSV@05:


Vì ss @Toyama kasumi đã tận tình nhắc nhở nên mình sẽ cho m.n biết về địa ngục trong fic của mình nha !
*********************************************************************************
* Lưu ý trước khi đọc những phần thông tin sau đây, nó có thể làm bạn hại não, ảo tưởng đó. Nên nhớ rằng tất cả ko có thật và đây chỉ là truyện thui.
Rating của thông tin là : 16 +
Địa ngục được chia làm 2 ngục chính : Hỏa Thiêu Ngục và Hàn Băng Ngục

- Hỏa Thiêu Ngục ( 9 địa ngục lớn)

1. Bạt Thiệt Địa Ngục : phàm người tại thế hay khêu chọc li gián, phỉ báng hại người, chửi rủa người khác, gian ngôn xảo biện, nói dối gạt người, sau khi chết sẽ vào Bạt Thiệt Địa Ngục. Tiểu quỷ sẽ bạnh mồm rồi dùng kềm thép gấp lấy lưỡi rút ra, không phải là giựt một cái cho đứt hẳn mà là từ từ kéo cho dài ra. Sau đó chuyển nhập Tiễn Đao Địa Ngục, Thiết Thụ Địa Ngục.

2.Đồng Trụ Địa Ngục :Những kẻ thủ ác phóng hoả hại người, huỷ diệt tội chứng sau khi chết sẽ phải vào Đồng Trụ Địa Ngục. Các tiểu quỷ sẽ lột hết quần áo, bắt phải dùng th.ân thể ôm lấy cây cột đồng đường kính một thước cao hai thước. Trong cây đồng đang đốt than cháy và không ngừng quạt cho lửa bùng lên, cột đồng sẽ nhanh chóng nóng đỏ ! Đây chính là tương tự với “Bào Lạc” của Tô Đát Kỷ trong Phong Thần Diễn Nghĩa.


3. Dầu Oa Địa Ngục :Chơi bời trác tán, đầu trộm đuôi cướp, khinh hiền hiếp nhược, lừa gạt phụ nữ nhi đồng, vu cáo phỉ báng người khác, mưu chiếm tài sản vợ con người khác, sau khi chết sẽ vào ngục này. Lột hết quần áo để bị vào chảo dầu mà chiên, lật. Dựa theo phạm tội nặng nhẹ mà phán phải lật bao nhiêu lần. Có người tội nghiệt thâm trọng vừa từ băng sơn xuống lại bị giải vào vạc dầu.

4. Hoả Sơn Địa Ngục : những kẻ bòn rút của công để làm giàu cho mình, ăn đút hối lộ, trộm gà cắp chó, cướp bốc tiền tài, phóng hoả đốt nhà, sau khi chết sẽ vào tầng này để bị đuổi lên núi lửa cho lửa trên đường đi thiêu đốt mà không thể chết được. Ngoài ra còn cả những hoà thượng, đạo sĩ phạm giới cũng sẽ bị đuổi lên hoả sơn. Tầng này được xem là đông khách nhất.

5. Nghiệt Kính Địa Ngục : Người phạm tội trên dương thế, dù không khai nhận hoặc chạy hết đường này cửa nọ, có thể man thiên quá hải thoát qua khỏi sự trừng phạt, nhưng vẫn xem như là một phạm nhân đào tội, đào vong suốt kiếp rồi cũng sẽ có một ngày phải chết ! Đến địa phủ báo cáo sẽ được đưa vào Nghiệt Kính Địa Ngục, chiếu rọi tội trạng. Sau đó sẽ được phân loại và chuyển vào các ngục khác.

6. Thung Cữu Địa Ngục :Khi người tại thế, lãng phí lương thực, chà đạp ngũ cốc, như thức ăn còn dư thừa đem phơi ngoài trời mà người lại dẫm đạp lên, hoặc không thích ăn nên chỉ nhón vài đũa rồi đem vứt. Sau khi chết sẽ bị đưa vào đây, đẩy vào cối để bị giã. Người khi ăn cơm mà buông miệng văng tục, chửi rủa, … khi chết cũng bị đưa vào đây chịu tội.

7. Thạch Ma Địa ngục : Dẫm đạp ngũ cốc, đêm trộm ngày giựt, tham quan ô lại, hiếp đáp bách tính sau khi chết sẽ bị đưa vào Thạch Ma Địa Ngục, mài xát thành nhục tương, sau đó được phục hồi lại thân người để rồi lại bị mài xát. Hoà thượng, đạo sĩ ăn mặn cũng sẽ vào đây.

8. Ngưu Khanh Địa Ngục : Đây chính là nơi để súc sinh kêu oan. Phàm người tại thế tuỳ ý tru sát súc sinh, đem sự vui thú của mình đặt trên sự đau khổ của chúng, sau khi chết sẽ bị giải vào đây để bị các con trâu hoang tụ lại, dùng sừng húc, dùng chân dẫm đạp.

9. Thạch Áp Địc Ngục :Người trên dương thế sinh ra một đứa con, bất luận là nguyên nhân gì, tánh tình si ngốc, tàn tật, hoặc do tư tưởng trọng nam khinh nữ, mà đem dìm chết đứa bé hoặc bỏ rơi nó. Hạng người này sau khi chết sẽ bị giải vào Thạch Áp Địa Ngục, trong ngục có một hồ đá lớn được dùng dây thừng treo những tảng đá lớn nhỏ khác nhau ở trên, người bị đưa vào hồ bên dưới, rồi dùng búa chém đứt dây thừng cho các tảng đá rơi xuống hồ.

- Hàn Băng Ngục:

10. Băng Sơn Địa Ngục :Ác phụ mưu hại thân phu, thông gian với người khác, huỷ bỏ thai nhi, sau khi chết sẽ vào Băng Sơn Địa Ngục. Lột bỏ quần áo rồi lên núi băng. Ngoài ra, những kẻ ham mê cờ bạc, bất kính phụ mẫu, bất nhân bất nghĩa cũng đều phải lên núi băng cả.

11. Huyết Trì Địa Ngục: phàm người không tôn trọng người khác, bất hiếu với cha mẹ, không ngay thẳng, tính tình tà đạo, sau khi chết sẽ vào Huyết Trì Địa Ngục, chịu khổ trong bể máu. Ngay cả những người khó sinh, thổ huyết, nói chung là khi chết gặp máu đỏ cũng sẽ bị đưa vào ngục này.

12. Uổng Tử Địa Ngục : Mọi người nên biết rằng có được một th.ân thể làm người trên thế giới này là một điều vô cùng khó khăn, chính là cơ hội được Diêm Vương ban cho mà người không biết quý trọng đi tự sát như cắt mạch máu, uống thuốc độc, treo cổ, … làm Diêm Vương nổi giận thì sau khi chết sẽ bị đưa vào Uổng Tử Địa Ngục.

13. Trách Hình Địa Ngục :những kẻ đào mộ bới phần người khác sau khi chết sẽ bị giải vào đây để chịu tội phanh thây xẻ thịt.

14. Chưng Lung Địa Ngục :có loại người ngày thường hay để ý tất cả việc lớn nhỏ của gia trưởng, rồi tin xằng đồn bậy, h.ãm hại phỉ báng người ta, chính là loại người được ví là “mụ lưỡi dài”. Loại người này sau khi chết sẽ phải vào Chưng Lung Địa Ngục, bị nhốt vào lồng mà chưng. Không chỉ như vậy, sau khi chưng xong còn phải để gió lạnh thổi qua khắp người rồi chuyển vào Bạt Thiệt Địa Ngục.

15. Đao Cư Địa Ngục :ăn bớt tiền công vật liệu, dối trên lừa dưới, dụ dỗ phụ nữ nhi đồng, buôn bán dối trá sau khi chết đều được vào đây. Người vào sẽ bị lột hết y phục, tay chân bị cột vào bốn trụ dang ra theo hình chữ Đại, dùng lưỡi cưa kéo cắt từ đáy lên tới đầu.

16. Đao Sơn Địa Ngục :Những kẻ khinh nhờn thần linh, người không tin cũng không sao, nhưng không thể vì thế mà khinh mạn họ; những kẻ sát sinh, chưa nói đến sát nhân mà chỉ cần nói đến giết trâu ngựa mèo chó thôi, vì chúng cũng là sinh mạng, có thể tiền kiếp chúng cũng là người. Vì âm ty không giống dương gian, không phân quý tiện cao thấp nên trâu ngựa mèo chó cũng như người đều được xem là sinh linh. Kẻ phạm một trong hai tội trên, sau khi chết sẽ vào Đao Sơn Địa Ngục, cởi bỏ mọi thứ trên người, dùng chính tấm thân trần trụi để leo lên núi đao. Xem xét phạm tội nặng nhẹ thế nào để định thời gian trừng phạt trên đó.

17.Tiễn Đao Địa Ngục : Tại dương gian, nếu người chồng bất hạnh qua đời sớm, người vợ phải thủ quả. Nếu người làm cho quả phụ tái duyên hoặc giúp nàng làm mai làm mối câu dẫn đàn ông khác thì sau khi chết sẽ bị đưa vào ngục này, cắt đứt mười ngón tay.

18. Thiết Thụ Địa Ngục : Phàm người tại dương gian li gián cốt nhục, chia rẽ phụ tử, phu thê, huynh đệ tỷ muội người khác, sau khi chết sẽ vào tầng này. Trên khắp thân cây đều là những lưỡi dao nhọn, cắm vào người từ phía sau lưng rồi treo lên trên cây. Sau thời gian chịu khổ hình sẽ chuyển sang Bạt Thiệt Địa Ngục, Chưng Lung Địa Ngục.


19. A Tỳ Địa ngục: Địa ngục này không ai cai quản, những người bị đưa vào địa ngục này đề thuộc tội tày đình, không ai có thể tha thứ, con số tù nhân ở địa ngục này gần như bằng 0. Địa ngục này kết hợp tất cả sự trừng phạt 18 tầng địa ngục trên rồi nhân lên theo tội trạng.

Tương truyền rằng, qua quỷ môn quan phải đi qua một con đường có tên là đường Hoàng Tuyền, cuối con đường là một con sông có tên là sông Vong Xuyên. Trên sông có một chiếc cầu là cầu Nại Hà, đi qua cầu Nại Hà có một nơi gọi là Vọng Hương Đài. Bên cạnh Vọng Hương Đài có một bà lão tên là Mạnh Bà, bà lão này chuyên điều chế một loại canh tên là Canh Mạnh Bà. Bên cạnh sông Vong Xuyên có một hòn đá có tên là đá Tam Sinh. Canh Mạnh Bà khiến người ta quên hết tất cả mọi thứ còn đá Tam Sinh thì ghi lại toàn bộ cuộc sống từ kiếp trước cho đến kiếp này. Khi qua cầu Nại Hà, đứng trên Vọng Hương Đài nhìn lại nhân gian một lần cuối cùng và uống một bát canh Mạnh Bà được nấu từ nước của dòng sông Vong Xuyên.
-------------------------------------------

Mình đã tăng ratng lên 15 + để tránh những cảnh bạo lực ở địa ngục, mình kể nhiều vậy chứ nó cũng không kinh khủng lắm ở trong fic của mình đâu, trong fic mk chỉ nói sơ sơ qua thôi, không cụ thể và rõ ràng như trên.
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ fic này nha,part này dành cho tất cả m.n, đặc biệt @quanglinh2004 ,@Toyama kasumi ,@Nga_akira-chan nha!!!!:*:*:*
latest


Part 4.1
Hắn chần chừ, đầu óc không thể tập chung nổi, lần đầu hai người gặp nhau còn trong tư thế kia nhưng chẳng cảm giác gì, vậy mà lần này lại...

Tân Nhất mắt đăm đăm vào văn án cố nghĩ cho ra giải pháp tuyển thêm Quỷ Dạ Hành, dạo gần đây bọn quỷ đang dần bỏ bê công việc của mình, lý do? Hắn chịu! Lợi Lan đã đứng ngoài cửa lâu rồi, nàng ngập ngừng mãi không thôi, chẳng là nàng cần giặt giũ y phục của chính nàng và tất nhiên là nàng không biết phải làm thế nào. Hắn không phải không biết nàng đứng ngoài,sát khí đùng đùng! Hai người quả nhiên thích trò thử sức chịu đựng của nhau mà!~ Hắn thấy mãi như thế này cũng không hay, hắn tự hỏi tại sao người bắt chuyện trước luôn là hắn thế nhỉ ?

- Chuyện gì ? - Hắn lạnh lùng hỏi mà mắt vẫn nhìn văn án.

- Giặt giùm ta y phục!

Hoàng hậu nương nương đáng kính Mao Lợi Lan cũng đang có một cảm xúc ngượng không hề nhẹ a~ Nhìn thái độ của hắn là nàng biết ngay, ba dấu vạch đen nổi rõ trên đầu hắn rồi kìa, ai đời một nam tử hán đại trượng phu như hắn mà phải giặt đồ cho nữ nhi thì nhục, không thể nào nhục hơn!

- Bộ người điên sao????????????????- Hắn không chịu nổi, hét ầm trời, mặt hiện lên vài vệt đỏ đỏ...

Lợi Lan bịt tai, giọng hét của hắn có sức không hề nhẹ nha! Nàng cũng tức lắm, phản công lại:

- Tại ta đâu biết giặt giũ đâu, có ta cũng không nhờ tên mặt cẩu ngốc nhà ngươi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

- Cái gì??????????? '' Cẩu ngốc'' người nói thế thì đừng ăn trưa nữa!!!! Đồ '' Hợi khùng!''

Lợi Lan đã nóng lên rồi đấy, hắn đâu kém và thế là hai người cãi nhau đến trưa, hơn nữa cả hai đã có biệt danh '' sâu sắc'' dành cho nhau. Đến cuối hắn vẫn phải dạy nàng cách giặt giũ y phục, trước mặt nàng cảm giác cái gì cũng là lần đầu hay sao ý?( au: mai con au này cho ảnh cả cái ''lần đầu''ý lun;))) Tay chân lóng ngóng hết cả lên làm nàng tưởng hắn không biết giặt. Tân Nhất phải công nhận nàng học khá nhanh, cảm giác như trước kia đã từng động chạm vào nhưng việc này rồi vậy, hắn lắc đầu làm sao có thể cơ chứ ? Không khí gượng gạo sáng này đã đi đâu mất rồi, hai người không rõ, sau cùng hai người vẫn chửi nhau như thường! Tối ăn thì giành đồ ăn, đêm ngủ giật tung chăn gối, một ngày trôi qua thật nhanh a!~~~

Một ngày mới lại đến, hôm nay Tân Nhất trình án văn của mình trước mặt Ngài Cầm Tửu đáng kính nha! Thực ra hắn chém thôi chứ có biết làm gì đâu, hôm qua vui đùa với cô nên quên luôn chuyện này, sáng nay cố nghĩ ra vấn đề thuyết trình sao cho tốt chỉ cần không thua tên Khoái Đẩu trước mặt các lão bối là được. Lợi Lan vẫn thế, ở Lãnh Cung với một đống công việc còn dang dở hôm nào, lòng hoài niệm về ký ức xưa...

.....
- Lan nhi này...!

- Dạ, thưa mẫu thân! - Một cô tiểu thư nhỏ đang cuộn tròn trong lòng mẫu thân của mình.

- Sau này con phải làm thật nhiều việc thiện nha! - Giọng nói khàn khàn đó thật nhẹ nhàng và ấm áp...

- Tại sao ạ thưa mẫu thân? - Đứa trẻ ấy vẫn ngây thơ hỏi, đáng yêu đến nỗi người mẫu phụ kia chỉ muốn ôm hôn cho đã.

- Để sau khi đi khỏi thế giới này con sẽ được lên Thiên Đàng đó, đừng như ta. Ta đã làm biết bao nghịch tội...- Giọng nói nhỏ dần, nhỏ dần...

- Nếu làm chuyện xấu thì sao ạ?

- Thì con sẽ xuống Địa Ngục đó, có lẽ mẫu thân sẽ xuống đó...
....

Năm ấy nàng mới 4 tuổi, chưa thể hiểu hết lời nói ấy, giờ thì hiểu rồi.

- Địa Ngục...sao?
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nơi Phục Bộ phủ sáng nào cũng khá yên tĩnh, hôm nay không có buổi triều nào nhưng Phục Bộ Vương Gia không hề rảnh, một đống vấn đề rắc rối. Nếu như có Hòa Diệp ở đây thì chàng sẽ thoải mái hơn, đằng này sau bữa sáng thấy tiểu tử ngốc đó chạy đi đâu mất tiêu. Chàng mất hứng cả buổi, đứng dậy một cách uể oải, chàng đành rời phòng mình đi tìm hắn giải khuây khảo. Chàng nhiều lúc không hiểu tại sao không nhìn bản mặt đáng yêu không khác gì mĩ nữ của Hòa Diệp một ngày chàng lại không chịu nổi. Chàng đi vòng vòng phủ mấy lần mà đều không thấy hắn đâu, theo chàng đoán thì tên kia sẽ chọn một nơi thật yên tĩnh trong phủ-nơi không ai có thể làm phiền hắn để đọc bộ đam mĩ văn mà hắn mới mua. Bộ đam mĩ văn ấy là do hắn thích, hắn bắt chàng đi mua cùng, may mà hắn còn che mặt, vào cửa tiệm giữa một đống mĩ nữ hai người nam nhân bước vào. Hắn không ngại chứ chàng bẽ mặt gần chết, Hòa Diệp bị mấy cô nương quen biết kéo sang một bên sau khi biết hai người cực kỳ thân. Bình Thứ nghe mang máng nói cái gì mà''... hai người đúng là mỹ công mỹ thụ à nha...'' hay '' Huynh thụ hay công? Cảm giác lần đầu thế nào? Đau không?'' rồi cả '' Viễn Sơn huynh đúng là dụ thụ nha!~'', vân vân và mây mây. Đáp lại tất cả chỉ là những cái lắc đầu của Hòa Diệp và tất nhiên Bình Thứ ca ca của chúng ta toàn là dấu hỏi chấm trên đầu.

Bình Thứ ngẫm lúc lâu rồi mỉm cười đen tối, với cái đầu thông minh hơn người cùng với mười mấy năm sống cùng Hòa Diệp chàng đoán ra được Hòa Diệp ở đâu rồi...

Hòa Diệp ngâm mình trong mộc dũng, làn da trắng mịn không khác gì mĩ nhân, đôi mắt xanh trong veo đảo đảo trên đam mĩ văn, hơi thở dồn dập, tình tiết trong văn thư thật quá hay đến nỗi mắt hắn không dời. Đang có cảnh công thụ đang làm việc, không chịu nổi được, người hắn rạo rực quá nỗi... Bỗng hắn giật mình khi nghe tiếng Bình Thứ bên ngoài :

- Hảo đệ đệ đang ở đây đúng không?- Chàng nói với giọng giễu cợt.

Tim Hòa Diệp đập mạnh, không biết nên trả lời hay không, nếu có chưa chắc Bình Thứ chịu đứng ngoài mà đợi, còn không thì chàng ta liệu sẽ không xông vào chứ? Thôi thì như nhau, biết đâu Bình Thứ công tử chịu nghe lời hắn.

- Ukm, ta đang ở trong đây, tuyệt đối không được vào, ta cấm đấy!!!

- Gì mà làm kinh thế, ta là huynh đệ tốt, cơ thể nhau nhìn hết có sao đâu, huống chi từ nhỏ đến giờ huynh chưa cho ta cùng trong mộc dũng chung đâu...

Bình Thứ có thể nói thế mà không hề biết Viễn Sơn đang đỏ hết cả mặt mũi lên, làm sao tên kia có thể hiểu được vấn đề mà hắn nói chứ, tình tiết này có khác gì tình tiết hắn đang đọc trong văn thư đâu: công xông vào lúc thụ đang tắm và...(au: cái này mọi người tự hiểu !~)

- Ngươi vào thì đừng làm huynh đệ với ta nữa !!!

Nhận thức được tầm quan trọng của việc này, Bình Thứ cũng ngừng trêu chọc.

- Rồi, rồi, nhanh lên ta đợi!

Hòa Diệp nhanh chóng mặc y phục rồi bình thản bước ra trước mặt hắn,cười vui:

- Như vậy tốt hơn đấy!

Bình Thứ lập tức ôm Hòa Diệp vào lòng mà chính mình cũng không hiểu làm Hòa Diệp có phen loạn tim. Mùi hương trên người Hòa Diệp kích thích chàng vô cùng...

6aea1e2224907c4abab7d0d3eb9d71bb.png

Cụ thể về couple này chap sau nói típ nha
Về cặp Bình Thứ-Hòa Diệp m.n cứ coi như là đọc đam mỹ đi( m.n thông cảm cho Shami nha)
Chap 5: Thoát xác!
Cụ thể chap 5 hoàng hậu sẽ du hành Địa Ngục một chuyến, nếu có thể con au này sẽ cho kaiao lên sàn nha!~~~~~

 
Hiệu chỉnh:
Ối giời ơi! sao ngưng kỳ vậy. Anh Heiji này đúng là không ngại điều gì nha, xem ra ảnh đã chấp nhận giới tính thực thụ của mình nhỉ:KSV@05:. Một ngày "troi" qua thật nhanh ----->trôi. :KSV@02:Umk Không biết có dò sót hay không nhưng đọc từ đầu tới cuối duy nhất chỉ có một lỗi, rất là khâm phục! Àh cho hỏi một chút Shinichi là ma hay người vậy ?tại sao Ran có thể thấy được ảnh ,còn có thể chạm vào nữa .Nhưng nếu là người sao lại có thể xuống dưới Địa Phủ rốt cuộc nguyên nhân là sao?:KSV@07:. Cái vấn đề quan trọng là ảnh chết chưa:KSV@08:

@Shiro Shinigami 4002 : haiz cái vụ 2 anh chén nhau phải từ từ mới vui, chứ Chén sớm quá sẽ không có đặc sắc a~. Tăng độ hồi hộp cho cặp này ấy mà, Hihi thêm nhiều tình tiết vô tốt nhất là dở khóc dở cười. Hoang Mang rối loạn :KSV@19:ha.ck ha.ck:KSV@05:
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Dạ thanks @Toyama kasumi đã cmt, vấn đề của Shin chính xác như ss nói đấy ak, Ran có thể nhìn thấy Shin vì...Shin đã chết hay chưa thì...Tất cả là bí ẩn ! Các chap sau sẽ biết ak!:KSV@05:
P/s : ss có thích cho anh Thứ ''chén'' anh Diệp ở phòng tắm ko ak ???:KSV@05::KSV@05::KSV@05::KSV@05:

Em sẽ cố gắng ak, chap sau mọi người nên đeo kính râm trước khi đọc nha, kaiao nóng lém đấy ak ! :KSV@05:
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Cuối cùng cặp đôi ta mong chờ nhất fic cũng sắp sửa lên sàn rùi,ôi hồi hộp quá đi à

Ái da, cặp đôi KaiAo của ta chênh lệch tuổi tác cơ đấy(làm ta thấy hồi hộp hơn rồi đấy:KSV@02:),nhưng còn cảnh nóng thì ...ôi nàng định làm ta hại não à Shami-chan.:KSV@19:

Mà anh Kaito chết sớm hay sao mà gặp được chị Aoko vậy nàng?:KSV@13:
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
ui ui mới đọc sum đã thấy choáng rùi (mất một hồi mới tiêu hóa hết các nhân vật)
mình hơi đau lòng vì ran tàn nhẫn
mình thấy hấp dẫn đó chứ
hóng hóng:KSV@01::KSV@01::KSV@01:
còn nữa ông hoàng thượng là ai vậy


hầy nhìn qua cái avata là biết sở thích của nàng rùi và nàng vẫn áp dụng nó vào fic này
è hèm ta có một(vô) số điều mún hỏi nàng:kaz giả trai à?hei hông biết sao?thanh mai truc mã cơ mà?...*lúc naof hỏi tiếp* giải đáp cho ta nhé!!!:))I-)I-)I-):-h:-h:-h
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Đọc xong mấy chap ra đây cmt luôn:
  • Văn phong của au ổn nói đúng hơn là rất hay:KSV@03:
  • Tình tiết không nhanh, dễ hiểu:KSV@08:
  • Không phát hiện lỗi type:KSV@06:
  • Có vẻ như au rất thích truyện Đam Mĩ nhỉ:KSV@12:.
Nhưng mình cũng có một thắc mắc nho nhỏ:
Bình Thứ là Hatori.......còn Hòa Diệp là Kazuha
nhưng tại sao lại xưng là huynh đệ nhỉ??? (Part 4.1 thì phải)

Và kết thúc cmt là một câu quen thuộc :Hóng chap mới của Au:KSV@11::KSV@01::KSV@05::KSV@06:

Không biết phaỉ chờ đến bao giờ :KSV@15:, hóng lắm:KSV@18:
Chắc Hòa Diệp (Kazuha) giả làm con trai hử
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
@quanglinh2004 thông báo trc là hai cái người này chênh lệch tuổi tác lém đóa nghe lại còn cảnh nóng nữa, còn @A. S. KIBI 14131 thanks nàng đã ủng hộ fic ta nhoa! Iu mọi người nhìu!!!:KSV@03:

Nóng nhẹ ý mờ, chênh lệch có vài trăm tuổi, Kai trai tân 18t Ao thì gầm 1000 tuổi rùi, đừng lo chụy Ao ko già xấu mà cực trẻ lại là đằng khác. Bật mí nhìu rùi, mấy nàng cứ hóng tiếp thì hàng chục cái bất ngờ đấy!:KSV@05:

Nàng đọc lại phần sum sẽ rõ. :KSV@05:

@Cô gái mê Conan đừng lo mấy chục chap sau sẽ bk vấn đề ý mờ.

@vungoclinh01 em vào ib rùi chị nói choa

Chuẩn vấn đề quá, nhưng mấy chục chap sau sẽ bk nhoa @Mizuki chan
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
latest

Chap 5: Thoát xác

Part 1:

Hòa Diệp đỏ mặt, lắp bắp:

- Tên kia...ng...ngươi..đa...đang làm...cá..i gì...vậy...?

Bình Thứ giật mình, nhìn lại hành động mình đang làm, khuôn mặt chàng cũng đang đỏ ửng, thái độ bối rối ngượng nghịu của Bình Thứ khiến Hòa Diệp ngại càng thêm ngại, không khí chỉ còn lại tiếng thở dồn dập của hai người.

- Ta xin lỗi,..ta...ta...không cố ý đâu...chỉ là...chỉ là...ừm...- Cái này rất khó nói nha~

Hòa Diệp đặt một ngón tay lên giữa môi chàng ý bảo không cần phải nói, mặt quay sang một bên không dám mắt mắt đối mắt.

- Huynh không..không cần...cần nói đâu mà...

Bình Thứ vô thức nở một nụ cười khiến ai đó đỏ mặt ( lần thứ n). Hai người bước đi cùng nhau về phía thư phòng của Bình Thứ, đến nửa đường chàng bỗng nhớ ra chuyện gì đó rồi " À!" một tiếng. Chàng quay người sang tên bên cạnh, mặt xuất hiện vài vệt hồng :
- Lần sau, ăn mặc cẩn thận vào...- Chàng vừa nói vừa kéo hai mép áo trên cổ của hắn làm bộ y phục có hơi kín đáo hơn tẹo.

Hòa Diệp bàng hoàng nhận ra : nãy giờ phía trên cổ áo của hắn có " hơi hở" để lộ ra làn da trắng nõn nà, hôm nay là cái ngày quái gì mà toàn gặp chuyện xui xẻo với Hòa Diệp công tử vậy? Ngay lúc này hắn chỉ muốn đào cái hố chôn chính bản thân mình thôi a~
*****************************************************************************************
Ở lãnh cung ~

Ngày hôm nay quả nhiên là một ngày thử thách cho lòng gan dạ nha~ Cụ thể là vị hoàng hậu đáng kính của chúng ta đã dậy từ rất sớm, chuẩn bị đầu tóc tinh tươm để làm một việc đại sự. Sau khi nhìn thấy tên Tân Nhất đáng ghét cầm thanh kiếm mà tạo ra cái lỗ khiến hắn có thể đi xuyên qua bức tường kia, nhân thời cơ ngàn năm có một, Lợi Lan ôm lấy hắn từ sau lưng khiến hắn bất ngờ không kịp trở tay, nàng theo hắn mà xuyên qua theo. Và kết quả là...Lợi Lan đã thành công một cách ngoạn mục mặc cho tên kia đang nhìn nàng với ánh mắt ăn tươi nuốt sống :

- NGƯỜI LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY ??????????????????????

Bị hét vào tai, Lợi Lan cãi lại:

- Ai bảo ngươi suốt ngày bắt ta ở Lãnh Cung một mình, 2 tuần lận đấy !!!!! Ta cũng muốn xuống Địa Ngục coi xem nó thế nào một lần !!!!!

- Ồ!!!!!!!!!!!!!!!! Người muốn ta thuê quỷ ăn thịt người hửm? - Mắt hắn mở to, gương mặt độc tài mỗi khi hắn nổi điên.

Lợi Lan nghe vậy cũng sợ nhưng ít nhất...nếu có thể...nàng sẽ tìm được người đó...

- Ta thách ngươi đấy!!!!!!

Bỗng dưng nhìn thấy ánh mắt của Tân Nhất cứ nhìn chằm chằm vào mình làm nàng tưởng mặt nàng dính nhọ chứ.

- Bộ ta bị làm sao à?

- À...không..chỉ là...thực thể người đâu? - Mắt trái hắn chớp chớp liên tục, tay run run chỉ vào người nàng

Nàng nhìn lại một lần nữa, cảm giác cơ thể hơi khác thường...ừm...hắn nói đúng...đây là nguyên thần ( linh hồn) của nàng...cái th.ân thể của nàng nó đang ở chốn nào vậy??????

- CÁI GÌ THẾ NÀY ?????

Lợi Lan vừa hét lên vừa túm lấy cổ của Tân Nhất, ánh mắt nàng hoảng loạn :

- Này, này...ta bị làm sao vậy? Tân Nhất à????

Nàng vừa nói vừa cầm chặt tay hắn, mồ hôi lạnh tuôn ra. Hắn trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi giảng giải cho Lợi Lan hiểu:

- Có lẽ là tại sức mạnh của thanh kiếm nên người bị tách nguyên thần và thực thể, chỉ cần sử dụng lại sức mạnh của kiếm nối lại sự gắn kết là được...

Nhưng không chỉ vậy, từ khi gặp nàng hắn đã luôn tự hỏi tại sao nàng có thể nhìn thấy hắn, bây giờ có thể tách được phần dương-âm của cơ thể ra nữa thì đúng là kỳ lạ. Người thường sao có thể làm được như vậy? Việc nàng muốn xuống Địa Ngục có thể là một cơ hội tốt để hắn hỏi lão Cầm Tửu. Khuôn mặt nàng có thể nhìn rõ được niềm vui, hắn hỏi lại:

- Vậy...còn muốn xuống địa ngục một chuyến không?

Lợi Lan ánh mắt lấp lánh nhìn Tân Nhật rồi gật đầu lia lịa như một đứa trẻ vậy, Tân Nhất thở dài:

- Vậy đi thôi!

Vừa nói, hắn vừa bế bổng cô lên, Lợi Lan nhắm tịt mắt vào, tay bám chặt áo hắn. Tân Nhất không quan tâm, đôi chân hắn di chuyển nhẹ như bay trên các mái nhà ở hoàng cung, thoáng một lúc đã ra tới kinh thành. Lợi Lan đoán vậy là bởi vì nghe thấy nhiều tiếng mua bán bên dưới, chợt nghe giọng Tân Nhất :

- Mở mắt ra đi, không sợ đâu .

Lợi Lan mở mắt, nhìn xuống bên dưới, xem ra không ai có thể nhìn thấy hai người họ, cũng đúng...dù sao cả hai bây giờ chỉ là hồn. Tân Nhất hạ chân xuống dưới đất, Lợi Lan liền bước xuống, chạy nhảy xung quanh ngó nhìn...ờ thì...cũng đã lâu lắm rồi nàng mới được ra kinh thành mà. Tân Nhất cũng hơi bất ngờ khi Lợi Lan Hoàng Hậu cũng có thể có tâm trạng chạy nhảy như thế này. Hắn trút tiếng thở dài não nề:

- Đi theo ta...

Lợi Lan cũng lập tức đi theo hắn, hai người đi mãi cho đến khi nàng nhìn thấy một ngôi đền hoang, đợi đã....trong kinh thành có một vùng đất được gọi là bị ma ám...không có người đến ở...nghe nói...xưa kia có một vị quan đến đây kiểm chứng và đã biến mất không dấu vết. Nàng rùng mình....đừng bảo...đây là vùng đất hoang đó đấy. Nàng nắm lấy bàn tay hắn, đôi mắt có vẻ sợ sệt:

- Này..., ngươi có lừa dối ta không thế ?

Hắn nhíu mày, xem ra Hoàng Hậu không tin tưởng hắn cho lắm nhỉ?

- Ta lừa dối người làm gì!

Tân Nhất bước tiếp, để mặc cho bàn tay nàng đang cần tay mình, hắn dừng lại trước cửa ngôi đền. Lợi Lan run run, không biết hắn sẽ làm gì tiếp theo, nàng không hề ngờ vực hắn, hắn mở cửa đền, bên trong là một khoảng đen rộng lớn. Tân Nhất bình thản bước vào, nàng cũng bước vào theo. Một ánh sáng chói lóa...và thế là nàng đang ở trong Địa Ngục. Nàng mở to mắt, nhìn mọi thứ xung quanh, Địa Ngục không đáng sợ như nàng nghĩ, không có các con quỷ bị hành hình, bò ngang ngửa ra đường, thay vào đó là "người người" đi lại, buôn bán, thực sự theo nàng thì nơi nàng cũng giống như kinh thành nhân gian.

dbe7f0862f44d186df6692b9863721dc.jpg

Ảnh minh họa
Chỉ khác là bầu trời nơi đây đỏ rực, Lợi Lan hơi thắc mắc, kéo dật dật tay áo hắn:

- Lúc nào bầu trời nơi này cũng màu đỏ u ám à?

- Không, buổi sáng màu đỏ, chiều sẽ cam và đêm đen.

Nàng gật gật, ra thế...Lợi Lan cứ đi theo hắn mà không biết phải đi đâu, bỗng dưng ngẩng đầu lên và...trước mắt nàng hiện ra một tòa thành, không ngờ Diêm Vương đại nhân sống trong một nơi tráng lện như thế này. Nhìn bề ngoài thì nơi này có vẻ giống Hoàng Cung ở một phần nào đó. Hắn đi đến đâu kẻ hầu người hạ cũng phải cúi đầu, bước vào một căn phòng to lớn cùng hắn, ừm...một căn phòng u ám nha~
24851f2091f56486c7002967f9ec1eab.jpg


- Người ngồi đây chơi đi, ta có việc phải làm!

Hắn nói rồi bước ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại, khiến nàng không kịp trở tay, người đâu mà thế đấy, dẫn người ta vào phòng rồi nhốt luôn. Lợi Lan vào phòng, hậm hực hận tên cẩu kia. Nàng ngồi trầm ngâm, lòng suy nghĩ vài chuyện vẩn vơ, bỗng dưng nghe tiếng gõ cửa, nàng tưởng tên kia quay lại liền bẻ tay răng rắc. Ai ngờ, trời phụ lòng người, bước vào là một tuyệt sắc giai nhân, mái tóc đen dài, y phục tím tao nhã, làn da trắng, đôi mắt sắc sảo, quả nhiên tuyệt sắc, tuyệt sắc a~

- Cho ta xin hỏi cao danh quý tánh cô nương đi cùng Tân Nhất đây là...?

Lợi Lan đứng dậy, cúi đầu:

- Không dấu gì cô nương, tiểu nữ là Mao Lợi Lan.

Nàng tự nhủ mình phải cẩn thận với người này, nàng chắc đến tám chín phần trên mười người này không hề đơn giản, dẫu sao cũng là người của Địa Ngục, cẩn thận vẫn hơn. Cô nương ấy bỗng dưng phì cười:

- Ra là Hoàng Hậu chốn nhân gian đây sao? Nghe cao danh đã lâu, hôm nay mới được diện kiến...Cơ mà, Người đừng gọi ta là cô nương, lão nương này có tuổi rồi.

- Ây dà, ta thất lễ rồi, vậy ta gọi người là phu nhân được chứ?

Lợi Lan có phần hơi ngại nhưng vì cũng đã học cách xưng hô lễ nghĩa nên chuyện ứng biến trong những tình huống như này thì đối với nàng là chuyện nhỏ. Thấy phu nhân gật đầu, nàng tiếp tục :

- Vậy tiểu nữ mạn phép hỏi cao danh của phu nhân có được không?
*********************************************************************************

Part 2 sẽ có kaiao hơi hơi nóng nha và thân phận của " lão nương" sẽ lm Lợi Lan bất ngờ ntn ? Địa Ngục liệu có yên bình như Lợi Lan tưởng ko?
P/s: cmt cho au để au thêm động lực nha :*



 
Hiệu chỉnh:
Ta vào cmt đây
Giật tem, cướp phong bì, xé nát.
Chap ms hay lắm ạ, k biết vị phu nhân kia là ai nhỉ, chắc là Eri hoặc Yukiko.
Ta tìm thấy đc 1 lỗi type
Nàng gật gật, ra thế...Lợi Lan cứ đi theo hắn mà không biết phải đi đâu, bỗng dưng ngẩng đầu lên và...trước mắt nàng hiện ra một tòa thành, không ngờ Diêm Vương đại nhân sống trong một nơi tráng lện như thế này.
=> Nàng gật gật, ra thế...Lợi Lan cứ đi theo hắn mà không biết phải đi đâu, bỗng dưng ngẩng đầu lên và...trước mắt nàng hiện ra một tòa thành, không ngờ Diêm Vương đại nhân sống trong một nơi tráng lệ như thế này.

Chờ CHAP ms
Mika​
 
:KSV@02:Hura chương mới! Chương mới này bị mắc lỗi dùng từ và nhiều chỗ hơi bị rối.
-Lần sau, ăn mặc cẩn thận vào...- Chàng vừa nói vừa kéo hai mép áo trên cổ của hắn làm bộ y phục có hơi kín đáo hơn tẹo. Câu này bị thừa từ làm rối lời văn --->Lần sau, ăn mặc cẩn thận vào...- Chàng vừa nói ,vừa kéo hai mép áo ở cổ làm bộ y phục của hắn kín đáo hơn tẹo

-Hòa Diệp bàng hoàng nhận ra : nãy giờ phía trên cổ áo của hắn có " hơi hở" để lộ ra làn da trắng nõn nà, hôm nay là cái ngày quái gì mà toàn gặp chuyện xui xẻo với Hòa Diệp công tử vậy? Ngay lúc này hắn chỉ muốn đào cái hố chôn chính bản thân mình thôi a~ -----> Nếu có thể hãy sửa câu này như vầy
-Hòa Diệp bàng hoàng nhận ra : nãy giờ phía trên cổ áo của hắn (mình) có " hơi hở" để lộ ra làn da trắng nõn nà, hôm nay là cái ngày quái gì mà toàn gặp chuyện xui xẻo với Hòa Diệp (bổn)công tử vậy?
Còn chỗ này thì không cần đổi :Ngay lúc này hắn chỉ muốn đào cái hố chôn chính bản thân mình thôi a~ vì nó là lời dẫn của câu chuyện cho nên sẽ không làm ảnh hưởng tới việc xưng hô không đồng nhất
Đổi như vậy sẽ dễ phân biệt hơn , câu hỏi này chỉ của riêng Hoà Diệp nói .Bởi vì khi đọc chị hay nhầm lẫn người nói chuyện( suy nghĩ)

-Cụ thể là vị hoàng hậu đáng kính của chúng ta đã dậy từ rất sớm, chuẩn bị đầu óc / tinh tươm / để làm một việc đại sự ----> Cái này dùng từ lạ nha chị chưa bao giờ thấy ai miêu tả đầu óc mà tinh tươm hết á.

- 8,9 phần trên 10 còn cái này thì em nên viết thành chữ cái luôn đi viết như vậy khó đọc lắm
Chap này tuy có mắc lỗi hơi nhiều nhưng nội dung thì sắp mở ra một cái bí mật nào đó có vẻ trọng đại lắm cho nên hóng chap tiếp.:KSV@03:

:KSV@08: Soi hơi nhiều mong là em không giận. Hihi năm" con gà "cho nên bới móc nhiều nhiều chút :KSV@04:
 
Đầu tiên : "- Có lẽ là tại sức mạnh của thanh kiếm nên người bị tách nguyên thần và thực thể, chỉ cần sử dụng lại sức mạnh của kiếm nối lại sự gắn kết là được...Nhưng không chỉ vậy, từ khi gặp nàng hắn đã luôn tự hỏi tại sao nàng có thể nhìn thấy hắn, bây giờ có thể tách được phần dương-âm của cơ thể ra nữa thì đúng là kỳ lạ. Người thường sao có thể làm được như vậy? Việc nàng muốn xuống Địa Ngục có thể là một cơ hội tốt để hắn hỏi lão Cầm Tửu."
-đoạn này nàng chưa phân rõ giữa phần thoại và suy nghĩ của tân nhất . nàng có thể xuống dòng hoặc thêm "hắn nghĩ"
Thứ 2
" Khuôn mặt nàng có thể nhìn rõ được niềm vui, hắn hỏi lại:"
vui nhanh vậy sao,nàng nên viết thêm là:
"-vậy ta thật sự không sao chứ tân nhất
-không sao
Nghe vậy nàng lại vui thấy rõ,hắn hỏi lại:...."

Thứ 3". Lợi Lan run run, không biết hắn sẽ làm gì tiếp theo,nàng không hề ngờ vực hắn, hắn mở cửa đền, bên trong là một khoảng đen rộng lớn. Tân Nhất bình thản bước vào, nàng cũng bước vào theo."
nàng nên viết là
"Nàng không hề ngờ vực hắn ,chỉ là không biết hắn sẽ làm gì tiếp theo,hắn mở cửa đền..."
Nàng cũng cần miêu tả kĩ hơn "
Một ánh sáng chói lóa...và thế là nàng đang ở trong Địa Ngục".đoạn này hời hợt quá!


Ta nhận xét kĩ quá nhỉ
Chốt lại: ta hóng:KSV@03::KSV@03::KSV@03:
 
@Thục Trinh Mika thanks Mika nha~, shami sẽ cố gắng vào chap 2 :*
floral-1751088_960_720.png


Part 5.2( 15+)


- Quả nhiên không dấu, ta là Diêm Hậu của Diêm La Tu Vương Cầm Tửu ( gin)- Bối Nhĩ Ma Đức(vermouth)

Đôi mắt Lợi Lan chẳng thể dấu được bất ngờ, nói ra thì một Vương Hậu của Địa giới, một Vương Hậu của Âm giới gặp nhau, nhân gian đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra

- Ây dà, ây dà, thật vinh hạnh khi được tiếp chuyện cùng phu nhân, mong phu nhân bỏ qua thái độ vô lễ lúc nãy.

Nói vậy nhưng Mao Lợi Lan nàng chẳng hề cúi đầu làm nghi thức gì gì đó đơn giản vì cùng là mẫu nghi của hai giới chẳng phải là ngang hàng sao? Cớ gì mà nàng phải cúi đầu !

- Không sao, không sao, sau này ta mong chúng ta có thể hảo hảo làm tỷ muội tốt.

- Vậy ta có thể gọi một tiếng Ma Đức tỷ tỷ ?

Có thể kết nghĩa hảo tỷ muội với Diêm Hậu Bối Nhĩ Ma Đức của Âm giới chính là Lợi Lan cũng chẳng ngờ đến, phải chăng là điềm lành ?

- Lợi Lan muội cứ tự nhiên.

- Ta thực sự tò mò về khung cảnh nơi Âm giới, phiền tỷ tỷ dẫn ta đi xem được không?

Trong ánh mắt của Ma Đức như hiện lên tia sáng:

- Không phiền a, không phiền a~ Ta sẽ dẫn muội đi tham quan luôn lúc này, liệu muội có muốn?

Nàng gật đầu, cười mỉm.

- Đi theo ta !

Lợi Lan theo bóng dáng nhanh nhẹn của Ma Đức, mơ hồ không biết mình phải đi đâu, trong lòng vẫn là đề phòng. Đi ra khỏi hậu viện, nàng nhận ra đây không phải là con đường mà Tân Nhất đưa nàng đến, biết thế nhưng cũng vẫn phải theo Ma Đức. Xe ngựa chỉ còn cách nàng mươi bước chân, lạ là nàng không thấy phu xe đâu, đến lúc Ma Đức kéo rèm bước vào, Lợi Lan vẫn không khỏi tò mò.

- Muội muội có lẽ thấy làm lạ nhưng cứ lên xe đi, sẽ không sao đâu.

Nàng như nghe lời, cầm một bên váy nhẹ nhàng bước lên, cách đi lên xe cũng đủ làm người ta biết nàng là con nhà quyền quý. Mặc dù đến Âm giới, Lợi Lan mặc y phục bình thường, trên đầu chỉ có một chiếc trâm nhưng tuyệt đối không vì thế mà ái ngại. Đến khi bước vào, ngồi cạnh bên tỷ tỷ Ma Đức, Lợi Lan chợt nghe một giọng nói phát ra trong xe, nghe khiến nàng không khỏi kinh hãi:

- Phu nhân muốn đi đâu ?

Lợi Lan quay qua phía thanh âm, bất ngờ càng thêm bất ngờ, trước mặt nàng là một chiếc mặt nạ hình đầu quỷ màu vàng với hai cái sừng màu đỏ nhọn hoắt dính chặt vào phần tường gỗ của xe ngựa. Rõ là miệng không hề mấp máy mà vẫn có thể phát ra tiếng nói, đôi mắt như nhìn chằm chằm vào nàng, Địa Ngục này nàng nguyện tặng cho hai chữ " bái phục".

- Đến Nội Thành Âm Ty ( chế).

- Tuân Lệnh.

Lập tức chiếc mặt nạ nhắm mắt cũng chính là lúc xe ngựa khởi hành, qua phía cửa nàng thấy mình đang dần xa khỏi mặt đất, lòng tự hỏi chuyện quái quỷ gì đang diễn ra, nàng không ngại hỏi Bối Nhĩ Ma Đức:

- Rốt cuộc là tỷ có thể giải thích cho muội việc này không?

- Haha...đơn giản thì chúng ta đang bay thôi, cái này nhanh hơn đi dưới kia nhiều.

Ma Đức cười vui:

- Hay là tỷ muội chúng ta nói chuyện vui ?

- Được, muội rất vui lòng.

" Chuyện vui"? Lợi Lan cũng thừa biết" chuyện vui" này chính là liên quan tới nàng và Tân Nhất, vừa gặp nhau giữa hai mẫu nghi thiên hạ có chuyện vui nói không lạ sao?

- Ta có nghe Tân Nhất nói về việc có một Hoàng Hậu được chuyển tới Lãnh cung có thể nhìn thấy linh hồn, còn có thể thoát xác, vô cùng lạ a~ Lúc đầu nghe ta không hề tin, đến khi gặp muội muội mới ngỡ ngàng.

Nàng đoán đâu sai, mở đầu bằng những câu nói này kết thúc cuộc trò chuyện chưa chắc đã vui vẻ, xem ra tránh xung đột rồi...Khi Ma Đức nhắc đến câu " Hoàng hậu được chuyển tới Lãnh cung" Lợi Lan nghe ra trong lòng không hề vui, người này rõ ràng biết nàng thất sủng vẫn không ngần ngại mà nói ra, rốt cuộc là có ý gì?

- Muội lúc nhìn thấy Tân Nhất mới tin trên đời này có ma, haha...chính muội đây cũng không hiểu sao mình có tài năng kỳ lạ đến thế. - Nàng qua loa trả lời, giọng nói chứa hàm xúc ít nhiều.

- Cái này ta phải hỏi hắn một tiếng rồi. Nhắc mới nhớ, ở trong Lãnh cung cùng Tân Nhất, nó có khi dễ muội không ?

Câu hỏi này làm Lợi Lan có chút bối rối, nói là có thì liệu có chuyện gì xảy ra không, tần ngần một lúc, nàng liếc mắt:

- Cũng bình thường, xem ra tỷ tỷ rất quan tâm đến Tân Nhất nhỉ?

Ma Đức cười trừ, giọng có phần ôn nhu:

- Ta coi Nhất nhi như con ruột vậy, 11 năm trước ta còn bảo nó gọi ta một tiếng "nương" nhưng nó nhất quyết không gọi...

Trong lòng Lợi Lan đã phần nào biết được quan hệ giữa Tân Nhất và Ma Đức, nàng vẫn còn nhiều chuyện muốn biết định hỏi nhưng thôi, xưng hô hai từ " tỷ-muội" chưa chắc trong tâm coi là thực. Xe ngựa đã tiếp đất, chiếc mặt nạ mở mắt, nói:

- Đã tới nơi mời phu nhân cùng cô nương xuống.

Nàng thấy Ma Đức tỷ gật đầu, lấy ra hai vụn bạc để trong xe còn mình thì bước ra, Lợi Lan cũng theo thế mà bước ra. Mọi thứ lần này làm nàng chẳng những hoảng sợ, kinh hãi mà còn phải lùi một bước chân. Tòa thành đầy âm u hiện lên trước mắt nàng, những tiếng hét rùng rợn phát ra từ tòa thành khiến không khí thêm u ám.


- Đây là nơi Diêm Vương xét xử tội nhân, 18 tầng địa ngục cũng ở nơi đây.

Lợi Lan giật mình khi nhìn thấy một đoàn" người "dài ngoằng ngoẵng, bọn họ th.ân thể không còn nguyên vẹn, tay thì bị buộc chặt bởi một sợi dây,từng con quỷ cứ dắt họ đi qua cánh cổng. Nàng rùng mình, một ngày nào đó Lợi Lan nàng cũng sẽ bị như thế sao?

- Chúng ta cũng bước qua chung ?

- Không, đi qua cánh cổng bên cạnh. - Ma Đức vừa nói vừa chỉ tay .

Nàng liếc sang bên phải thì thấy một chiếc cổng la lá giống chiếc cổng này nhưng có vẻ không đáng sợ bằng. Nàng cùng Ma Đức bước qua cổng, lúc đi qua chính nàng không ngờ con đường của hai cổng là một. Đường vô cùng rộng chia đôi, phía nàng chỉ có hai nữ nhi còn bên kia nườm nượp. Ma Đức nói cho nàng nghe rất nhiều về Địa Ngục:

- Muội biết không, Địa Ngục này được chia làm hai phần: Nội Thành Âm Ty và Ngoại Thành Âm Ty. Ngoại thành là nơi mà quỷ sống như người ở Địa Giới, cũng buôn bán, cũng sinh sống, còn Nội Thành thì gồm nơi Diêm Vương làm việc, và tra tấn tội nhân trong 18 tầng Địa Ngục. Muội lúc đi không nhìn xuống nên không biết, giữa Ngoại Thành và Nội Thành được ngăn cách bằng một bức tường rào vô cùng lớn, bức tường ấy không đâu khác chính là cổng Địa Ngục, nối với cổng Địa Ngục là con đường Hoàng Tuyền rồi đến Hắc U Minh Thành, sau Hắc U Minh Thành là Vong Xuyên Hà qua đó sẽ thấy Cầu Nại Hà.

Ma Đức nói nãy giờ khiến Lợi Lan tưởng nàng đã thuộc rành rành rồi cơ,hồi trước nàng cũng chỉ biết sơ sơ không ngờ hôm nay lại được biết nhiều về Địa Ngục như vậy. Được một đoạn Ma Đức dừng lại, quay về phía nàng:

- Muội có muốn đi xem nơi Tân Nhất bây giờ đang làm việc không?

Lợi Lan miễn cưỡng gật đầu " Được" một tiếng. Nàng chỉ muốn biết rằng người đó liệu có ở đây nhưng Địa Ngục quá rộng lớn, tìm sao ra, biết đâu người đó đã uống Vong Ưu Tán rồi chuyển kiếp, Lợi Lan thở hắt rồi lắc đầu ngao ngán. Tiếp tục đi theo Ma Đức, chân nàng cũng đã thấy mỏi.

- A! Đến rồi !

Lợi Lan có vẻ mệt mỏi ngước mắt nhìn, lại một tòa thành hiện ra, tòa thành khéo còn rộng hơn cả tòa thành mà Tân Nhất dẫn nàng đến trước đó. Trên cổng của tòa thành hiện ra dòng chữ màu đỏ: " Trách Hình Địa Ngục".


Lợi Lan lúc này vô cùng hối hận, sao lại hồ đồ muốn đến xem Địa Ngục cơ chứ, giờ thì không còn đường chạy nữa rồi. Tiếng la hét thảm khốc khiến nàng nổi hết da gà, nàng liệu có thể nhắm mắt mà đi giữa những tiếng la hét ấy không? Bước qua cổng, đập vào mắt nàng là những hình ảnh máu me đầy rẫy, những con quỷ đang cầm chiếc dao, ngắn thôi nhưng lực sát thương của nó không hề nhẹ. Chiếc dao nhọn hoắt sáng bóng, những con quỷ quấn khố cầm dao đâm vào giữa bụng, thật sâu, rạch dài lên trên rồi trực tiếp banh ra, nàng còn có thể nhìn rõ nội tạng. Đúng là kinh tởm ! Gương mặt của Lợi Lan trắng bệch trong khi Ma Đức vẫn bình thường. Đi vào trong viện, những cảnh rạch bụng, cắt gân không hề giảm, đâu đâu cũng thấy, nàng cũng không tin là nàng vẫn có thể đi đến bước này. Lên lầu cao hơn, Lợi Lan không dám chợp mắt, cứ coi là nàng chu du đi, nhưng chu du kiểu này đúng là đáng sợ không thốt lên lời.Lợi Lan cả kinh, lưỡi như đóng băng, hét cũng không hét lên lời

- Tân Nhất kia rồi a !!!

Lợi Lan thôi nhìn cảnh xung quanh, dừng lại thì đã thấy hắn tiến lại gần.

- Bối di sao lại đến đây? Còn cả Hoàng Hậu?

Ma Đức tươi cười, chạy lại gần Tân Nhất trong khi nàng còn đi chầm chậm.

- Ta cùng muội muội đến xem ngươi làm việc, ý kiến?

Tân Nhất nhíu mày :

- Muội muội?

- Haha, là Lợi Lan Hoàng Hậu.

Tân Nhất gật đầu, rồi đến gần Lợi Lan, nhìn nàng tỏ vẻ không vui:

- Đã bảo người ngồi im trong phòng, đến đây chỉ gây thêm rắc rối.

- Mặc kệ ngươi !

Bối Nhĩ Ma Đức nhìn hai người, xem ra là không hợp nhau lắm nhỉ? Ma Đức mở lời, phá mất không khí căng thẳng giữa Lợi Lan và Tân Nhất:

- Tân Nhất, hôm nay ngươi hướng dẫn lũ quỷ mới đến đúng không?

- Ừm, bọn chúng ở trường học nhiều lý thuyết quá thực hành thì ít nên bây giờ có chút khó khăn.

- Vậy làm việc đi, nhanh nhanh lên, ta và hảo muội Lợi Lan đợi.

Tân Nhất không nói gì, quay mặt, trở về chỗ tiểu quỷ nói vài câu rồi lập tức quay lại.

- Đến chỗ Hắc lão đầu thôi.

Ma Đức gật đầu, lôi Lợi Lan đi theo.


***


Khoái Đẩu bước tới gần ngôi nhà đơn sơ, giữa rừng bỉ ngạn đỏ, tiếng đàn nghe mà khiến người lạc cõi mộng, thôi thúc lòng người, bi thương khiến người ta sinh ra cảm giác hiu quạnh. Người đi nhẹ bước chân mây, đồng thời tiếng sáo trúc vang lên. Bản tấu hợp đàn tranh sáo trúc nghe thêm lặng lòng, người không nhìn nhau mà như cùng ý nghĩ, tiếng đàn hòa sáo, tâm trạng lắng trong từng dây đàn, hồi sáo. Nữ tử mặc y phục màu đỏ thẩm, mái tóc đen dài, phủ kín lưng còn lê thê xuống chiếu,trên đầu khá nhiều trâm cài tóc nhưng tất thảy đều là vàng, nhìn qua khiến người ta khâm phục hai tiếng "mỹ nhân". Khoái Đẩu kết thúc bản hợp tấu, Khoái Đẩu tiến đến gần Thanh Tử, ngồi đối diện. Hai con người ngồi trước sân nhà, xung quanh bỉ ngạn đang mùa hoa nở, hoa nở không lá.

Khoái Đẩu lấy ra vò rượu chỉ ngửi thôi đã khiến người thân nữ trước mặt mê say, nữ nhân kia liền giằng lấy không thương tiếc, nhìn chằm vào vò rượu:

- Hôm nay ngươi ngoan đấy, cả tuần chưa được giọt rượu nào vào họng rồi...

Y chỉ biết thở dài, Thanh Tử đúng hơn là một mụ già nghiện rượu, khuyên ả cai rượu nhiều lần rồi nhưng ả không bỏ.

- Uống ít thôi, còn luyện công với ta nữa!

Thanh Tử liếc mắt, chậc một tiếng, tay ả cầm vò rượu đưa lên miệng, uống ừng ực như thỏa mãn cơn thèm. Khoái Đẩu đã quá quen với cảnh này rồi, uống xong thể nào cũng say rồi mới lấy hứng mà luyện võ với y. Y chống cằm lên chiếc bàn gỗ nhỏ bên cạnh, gió khẽ thổi, rừng bỉ ngạn đu đưa theo,đôi mắt mông lung, hôm nay mọi thứ thật không suôn sẻ với hắn, lão Cầm Tửu lại khen tên Tân Nhất trước mặt các lão bối. Y thấy ả bắt đầu có vài vệt hồng trên mặt chứng tỏ đã say. Thanh Tử đặt vò rượu xuống, giọng say sỉn:

- Thế...hôm nay sao?

- Không có gì...

Khoái Đẩu đứng dậy cầm theo bảo kiếm trên tay:

- Đi thôi, không nên làm phí thời gian thêm nữa.

Thanh Tử chì hừ một tiếng rồi giật giật tay áo Khoái Đẩu xuống ý muốn có điều gì muốn nói, y ngồi xuống, chờ xem ả muốn nói gì. Bỗng dưng ả đè y về phía sau khiến y nằm xuống chiếu, y bên dưới ả bên trên. Người ả đầy men rượu, bàn tay nhỏ đặt lên má hắn, lướt xuống vùng cổ, ả rướn lên, cắn vành tai hắn. Hơi thở nóng tràn vào tai hắn, kích thích hắn:

- Rõ ràng là ngươi mệt mỏi mà...

Ả biết? Môi ả cướp lấy môi y, hoa bỉ ngạn đỏ rực, hai th.ân thể ôm lấy nhau không rời. Ả trao y cái hôn say mê, nồng thắm, tay không để yên mà tiếp tục di chuyển xuống hạ bộ, vuốt ve thật nhẹ nhàng dưới hạ bộ của y. Y ấm ứ " a...a~..." vài tiếng rồi chặn lại tay ả, không cho ả tiếp tục. Thanh Tử cau mày, dời môi y.

Ả ngồi lại xuống chiếu, chỉnh trang lại rồi nhìn y:

- Được rồi, còn không mau đi...

Khoái Đẩu đỏ mặt, lẩm bẩm:

- Một bà già thất thường !

Thanh Tử đang đi về phía trước, nghe rõ giọng y nói liền đen mặt:

- Ta nghe thấy đấy.

Hai người thoáng đã đến núi băng vĩnh cửu - nơi đây là nơi ả từng bị trói vào đỉnh núi và bị mấy con Ngạ Qủy gặm nhấm từng miếng thịt vào khoảng 500 năm trước đây, bây giờ những con quỷ đó đã tiêu hóa trong bụng ả rồi...

Thanh Tử tiếp tục vào hang núi, là người thường chưa bước đến cửa hang mười bước đã chết cóng rồi, Khoái Đẩu bước đằng sau, quả nhiên càng vào sâu càng lạnh. Y không phải là chưa từng đến nơi nay nhưng y cảm giác bài tập luyện hôm nay không hề đơn giản a~ Thanh Tử tao nhã nói:

- Hôm nay chỉ cần ngươi tiếp ta được mười chiêu trong động băng này thì ngươi thắng. Nên nhớ rằng gió trong động thổi qua sẽ mang theo hàn khí vô cùng lạnh đủ để làm hắc hỏa từ Hỏa Thiêu Kiếm của ngươi đóng băng.

Đối với Khoái Đẩu mà nói, mười chiêu này không phải là dễ, cứ coi là Thanh Tử sẽ dùng Huyết Phong Kiếm của ả tác động gió đến đây đi, thử hỏi lúc đó y nên làm thế nào?

Chiêu đầu tiên, mỗi lần mũi kiếm suýt đâm vào y thì ả lại ung dung đâm lệch ra ngoài, cái này là muốn kéo dài? Y gắng gượng chống cự được hơn năm chiêu đã mệt lử, lấm thấm đầy mồ hôi trên trán. Nếu như không phải hàn khí vô cùng lạnh kia y cũng đâu đến nỗi này, ả còn cố tình ra tay chậm nếu không y đã gục ngay chiêu thứ hai. Trong màn kiếm ảnh sáng bóng kia, Thanh Tử gương mặt hết sức thanh thản, tựa hồ những chiêu y đánh trả lại không hề làm ả mệt nhọc. Đánh chưa đến nửa ngày, ả đã dùng nội công đánh y một trưởng, Khoái Đẩu bị lực quá mạnh đẩy thêm với việc ngoài lạnh trong nóng mà bị văng ra xa, lưng đập vào đá băng rồi gục xuống, miệng đã có thấy máu chảy.

- Yếu quá! Cứ như thế này, nhà ngươi đừng mộng tưởng có thể đánh bại được Tân Nhất.

Lời nói của Thanh Tử làm Khoái Đẩu kích động, nắm chặt tay đập thẳng vào tường đá kia, vết nứt tám phía từ nắm tay của y rẽ dài. Y thở dốc:

- Ta đây nhất định...nhất định đánh chết tên Tân Nhất thối tha kia! Tuyệt đối không thua!!!

Thanh Tử thở dài, cười khẽ, không giống khinh thường, không giống đùa cợt, mà cái gì đó ấm áp hơn:

- Lần sau nếu ngươi và hắn đấu trong môi trường như thế này hãy tránh né những băng khí mà kiếm của hắn toát ra, tránh nhanh nhất có thể nhất thời cũng không được chống cự nhiều quá, nếu hỏa trưởng, hỏa quyền của ngươi không đấu lại được băng trưởng băng quyền của hắn thì phải biết rút. Nhanh nhưng không nhanh quá, chậm cũng không chậm quá, sơ sảy một đòn thì tính mạng của ngươi không còn đâu.

- Ta sẽ ghi nhớ, cảm ơn tỷ.

Thanh Tử quỳ xuống cạnh y, lấy tay lau đi vết máu rồi liếm mút thật lâu đôi môi y. Lưỡi ả như con rắn, nhẹ nhàng quấn lấy lưỡi y rồi lại cắn nhẹ môi. Nồng đậm chẳng được bao lâu, hai người đã rời nhau, ả đỡ y lên rồi tiến chậm ra phía cửa hang. Khi đến ngôi nhà tranh của Thanh Tử, ả mới thôi đỡ người y, y nhìn ả trìu mến vô cùng. Ừ thì có hơn Khoái Đẩu hơn vài trăm tuổi đi chăng nữa ả vẫn phải đỏ mặt trước ánh mắt ấy của y. Khoái Đẩu thì thầm vào tai Thanh Tử:

- Ta phải về rồi, đợi ta, tuần sau ta đến thăm tỷ, nhất định sẽ mang nhiều rượu ngon đến cho tỷ.

Thanh Tử chẳng nói chẳng rằng chỉ biết gật đầu. Địa ngục A Tỳ này có
lặng im tịch mịch, có buồn hiu hắt, có đầy những cực hình tra tấn đau thương đến mấy, chỉ cần y đến đây cùng ả, xoa dịu nỗi đau cho ả thì ả có thể tiếp tục chờ.
Nhìn bóng Khoái Đẩu khuất dần sau cánh cổng Ngục Môn A Tỳ, Thanh Tử có chút đau, thanh âm phát ra từ yết hầu vô cùng nhỏ, tựa như hòa vào không khí vậy:

- Ta xin lỗi, Khoái Đẩu...

Khoái Đẩu không còn ở đây, ả chạnh lòng, lặng lẽ bước vào nhà, vào đến phòng ngủ Thanh Tử đau xót cười thầm:

- Nương đến đây với con này~

Tiếng chân Thanh Tử ngày một gần gi.ường, càng gần càng gần thì ả lại càng chậm. Ả khóa mắt lên thân hình của một nữ nhi đang nằm im, bất động trên gi.ường, ánh mắt ả trìu mến nhưng đầy đau thương, ả nằm lên gi.ường- cạnh nữ nhân ấy,đưa tay chạm lên khuôn mặt lạnh tanh,"mĩ miều" ấy mà vuốt ve:

- Diệp nhi, người con lạnh quá, nương sưởi ấm cho con nha~

Vẫn im lặng...

- Con nằm đây có chán không? Mấy trăm năm rồi nhỉ?~

Không nghe thấy tiếng đáp lại...

- Hôm nay nương sẽ ngủ với con, con vui không?

Ngoài tiếng thở đều của Thanh Tử đều không nghe ra tiếng thở của nữ nhi bên cạnh, phải chăng...?

- Chúng ta sẽ sớm được giải thoát thôi con yêu, chừng nào Ngài ấy hồi phục sau nghìn năm ngủ yên tất sẽ có chiến tranh giữa đại diện tam giới chỉ để tranh dành ba báu vật, lúc đó...haha...nhất định chúng ta sẽ giải thoát! Không còn xa đâu...! - Tiếng nói nhỏ dần rồi thành câm lặng.

(*)

Khoái Đẩu cũng về tới phủ, người lại đầy vết thương khiến cho nha hoàn không ít lo lắng, hỏi ra mới biết tên Tân Nhất kia đã về, cũng đúng, đã giờ Hợi rồi mà.

Ánh trăng hạ giới đêm này cũng thật đẹp a~ Trời về khuya kinh thành vẫn còn chút náo nhiệt, trên bầu trời con đại bàng đang dang cánh rộng mà bay nhanh. Lợi Lan ngủ trong lòng Tân Nhất, khuôn mặt có vẻ rất mệt, dù sao hôm nay nàng đã phải chứng kiến tận mắt cách hành hình của Địa Ngục lại còn phải một mình cùng Cầm Tửu ngồi giữa chính điện mấy canh giờ. Hắn cũng đã hiểu hết được việc tại sao nàng có thể nhìn thấy ma, còn có thể thoát xác, Cầm Tửu còn bắt hắn từ nay phải bảo vệ nàng nữa. Nhìn kỹ hắn cũng công nhận nàng rất đẹp, nhất là dưới ánh trăng này. Lãnh cung cũng đã lọt vào tầm mắt hắn, đại bàng hạ cánh ở trên tường Lãnh cung, Tân Nhất bế Lợi Lan tự mình nhảy xuống. Thân xác kia của nàng đang nằm trên sân, xem ra mai phải cẩn thận mỗi lần thoát xác, như thế này kẻo lại lạnh mà bệnh. Hắn đặt linh hồn nàng cạnh cái xác đang bất tỉnh rồi rút kiếm ra chĩa thẳng vào thân xác, thử niệm một câu mà Cầm Tửu đã dạy hắn. Quả nhiên, hồn lại nguyên vẹn trở về với xác, khuôn mặt lạnh băng của hắn dưới trăng tỏa ra khí thế kiêu ngạo trời sinh, đôi mắt Lợi Lan dần dần mở, hình ảnh mà nàng nhận thức được bây giờ không đâu khác là khuôn mắt hết sức đáng ghét của Tân Nhất. Nàng ngồi dậy thấy đầu hơi nhức, quay qua thấy lãnh cung đã trước mắt:

- Vậy là đã về rồi !

- Ngồi ra đấy làm gì, vào thôi.

Lợi Lan bĩu môi, hừ một tiếng rồi đứng dậy, phủi phủi lại váy, đi vào Lãnh cung. Nàng rất muốn hỏi Tân Nhất là Cầm Tửu đã nói với hắn những gì nhưng thôi, muộn thế này còn hỏi hắn thì lại phiền hắn. Lợi Lan tự hỏi ngày mai, không biết có nên đi nữa không đây?
20171103152344

 
Hiệu chỉnh:
Chào mừng em quay lại.Chap này du ngoạn địa phủ a~ nhờ gặp được Tân Nhất mà cái bệnh sợ ma của Lợi Lan đã thuyên giảm:)).
Góp ý một chút ở dưới Địa Phủ hình như không có kêu bằng "Vương hậu" đâu mà phải kêu là "Diêm hậu"a~
Lập lại từ hơi nhiều ở cách gọi của các nhân vật ví dụ : y, ả, hắn
Có một số lỗi type nhé.
Không biết em sẽ xây dựng diễn biến tiếp theo của các nhân vật ở đâu? Xem nội dung có vẻ rắc rối nhỉ!:KSV@08:
 
Quay lại
Top Bottom