[Longfic] Do You Still Love Me ?

masquerade : Hura. Để em chào ss 1 câu đã. Xưng hô vậy cho tình cảm thân mật ạ :) Hihi. Cảm ơn ss đã ủng hộ em. Về việc Ran thì mới có tí tình cảm vụ cái áo thì đã tan luôn rồi ạ :3 Vì Shin sama chuẩn bị cưới :( Em sẽ cố lồng vào chap 19, 20 gì gì đó 1 chap romance. Có điều, khi nào đến hết truyện anh chị ấy mới hạnh phúc được. Chứ ranh giới giữa hai người bây giờ phân định rõ ràng. Không thể phút chốc yêu thương hạnh phúc :((
Shinran_4869_maii : Yo~ Cảm ơn bạn nha :* Au có nói bỏ fic đâu :/ Dạo này học kín mít suốt nhưng sẽ cố ra chap thường xuyên, mặc dù ôm xô 3-4 fic đang viết dở. Trên nháp Au mới viết được đến chap 19 thôi. Bạn cứ yên tâm ý tưởng chưa vào thế bí ha :))
P/s: Yên tâm là HE mà :x
 
Hì hì, gọi ss nghe dễ thương thiệt đó nha! *cưng cưng* Ý ss dĩ nhiên ko phải bắt hai anh chị đùng cái hp rồi, ý là ss mong có tình tiết mới, để nỗi đau của hai anh chị quằn quại theo một chiều hướng mới, đại khái là có nhúc nhích ấy mà. ^^
P/s : Em mới 13 mà viết fic hay thế này, ss nể thiệt đó.
 
masquerade : Vâng :) Ss cứ yên tâm chap sau đầy máu lửa luôn =)) (Mặc dù em ngu tả hành động cực kì :3)
Em viết còn tệ lắm ạ :( Em có biết mấy bạn cũng = tuổi em mà viết truyện hay dã man con ngan luôn :P
 
Ss đợi đó nha. ^^ Khi nào sắp xếp ổn bài vở với hoạt động ở trường ss cũng sẽ viết fic lại, khi đó có gì em ủng hộ nha.
Nghe em nói ss thấy tủi thân, già đầu mà ko bằng một góc đám trẻ. =)) Đúng là hậu sinh khả ố, ý lộn, khả úy. ^^ Cố gắng phát huy nha em!
 
- Nếu lịch học không bị thay đổi, Zxu sẽ đăng chương mới vào thứ 3 sắp tới.
Vì gộp mấy chương lại nên Quyển I sẽ gồm 17 chương. Quyển II Zxu vẫn đang cố hoàn thành trên nháp để có cốt truyện viết tiếp :) Và do tình hình quá bận học nên Quyển II mới được có 1 chương :((
~ Mong mọi người vẫn ủng hộ ~
Gửi lời chúc một tuần tốt đẹp đến tất cả <3 ~
Thân
Z.x.u
 
- Xin lỗi mn vì chậm trễ :( Mấy ngày nay đã trót hứa rồi mà Zxu vẫn ham xem DC movie 18 quá nên chưa đăng chap cho mọi người. Trưa ngày mai Zxu sẽ đăng chương 17, tính đăng luôn tối nay nhưng vì muộn r mà chưa gõ xong -_- Đã được khoảng 6 pages W rồi, mai thêm 1 pages là đủ.
Cảm ơn mọi người vẫn ủng hộ fic :x
Ngủ ngon ạ <3 ~
 

Chương XVI : Màn kịch ngoài dự tính

~ Author : Z.x.u aka Quỳnh Su ~
~ Edit : Z.x.u aka Quỳnh Su ~
Cô nàng đặc vụ Jodie Starling ngó ngang ngó dọc, dường như đang chờ ai đó ở chính khu Trung tâm thương mại Beika này. Xung quanh, nhốn nháo tiếng người đông đúc. Sở dĩ là do hôm nay tổ chức Festival kỉ niệm 30 năm thành lập. Cô đút tay vào túi áo khoác, nhịp chân chờ đợi.

Thoạt nhiên có một bóng người cao cao, đầu đội mũ xụp, mặc chiếc áo phông đen và áo khoác gió bước qua.

Cô vội vã chạy theo.

Kudo Shinichi. Đó chính là người cô hẹn gặp.

Con người thành công ngoài mong đợi của cha mẹ.

Hai mươi tư tuổi, sếp trẻ của cô, kẻ khiến nhiều người không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài.

Hai mươi tư tuổi, cái tên nổi danh toàn nước Nhật. Được biết đến như một thống lĩnh tương lai.

Quả thực, cô chỉ muốn nói, hai từ thôi.

Thiên tài.

- Katena Kyohama thế nào?

Jodie nhìn ngang qua tầm mắt người ấy, thuận miệng đáp :

- Có người hẹn gặp ông ta vào sáng nay. Thường thì ông ta từ chối mọi cuộc gặp gỡ riêng mà không rõ danh tính, nhưng lần này thì …

- Ông ta có thể gặp nguy hiểm.

- Tôi đã để ba người ở ta đi theo bảo vệ. – Jodie lập tức nói. Để yên tâm, cô thọc tay vào túi áo, lấy điện thoại và thực hiện cuộc gọi.

Một tiếng đổ chuông dài, ngắt quãng. Đến lượt thứ hai đầu dây bên kia đã bắt máy. Giọng đàn ông khàn khàn đầy hoảng hốt :

[-Mất dấu! Mất dấu ông ta rồi!!!]

- Cái gì?! Tại sao lại..?! Tìm! Mau lên!

Jodie cố gắng gắt lên nhỏ nhất có thể.

Người đàn ông ấy vâng dạ lệnh sếp.

Tắt máy.

Cô liếc nhìn sang Kudo Shinichi. Anh im lặng vài giây rồi đột nhiên hối thúc.

- Hầm xe! Xuống hầm xe.

Jodie chợt hiểu. Lí do anh bảo xuống đấy hoàn toàn có căn cứ. Hôm nay, cuộc hẹn không chỉ bàn vài vấn đề về Katena Kyohama, họ còn điều tra vụ việc có bóng người lảng vảng ở hầm xe. Mà theo một số căn cứ, nó khá giống Vermouth.

Hầm tối và mập mờ ánh điện.

Hàng dãy những con xe hơi từ sang xịn đến bình thường chạy dài tới suốt cuối tít. Shinichi quay đầu nhìn xung quang. Bên cạnh anh, Jodie đã lên đạn ở cò súng và đèn pin chiếu rọi mấy vệt sáng. Bước chân họ di chuyển nhẹ nhàng như mấy con thú rình mồi.

“Chíu”

Quá quen, họ lập tức nhận ra tiếng súng giảm thanh. Định hình khu vực, Shinichi và Jodie tiến đến cuối dãy C7.

Ánh đèn từ từ rọi vào góc.

Một con Ferrari đậu sẵn, cánh cửa bật mở như chờ đợi. Ngay sát cạnh, trong tư thế ngã gục xuống nền xi măng trắng, một người đàn ông thân hình to lớn, diện bộ vest đắt tiền nằm im bất động.

Tiến đến gần hơn, Shinichi cẩn thận lật người đàn ông lên.

Katena Kyohama.

Dòng máu đỏ tươi chảy nhỏ giọt từ một lỗ thủng trên cái trán đã điểm mấy nếp nhăn của ông.

Anh lắc đầu, đứng dậy, cảnh giác nhìn xung quang.

Jodie giơ súng ngang tầm, thủ sẵn tư thế dí còi.

Xung quang họ chỉ toàn những dãy xe đen bóng, rất tiện có ẩn nấp.

- Ra đi nào, Vermouth! Chúng ta chơi trốn tìm khá lâu rồi.

Shinichi cất giọng. Hầm dội ngược tiếng anh, âm vang mãi.

Jodie đưa mắt nhìn kĩ cặn mọi thứ từ sự cho phép có giới hạn của thị lực trong cái bóng tối mập mờ này. Như phát hiện có cái bóng vụt qua ở góc xe đối diện, cô nổ súng.

Và hình như là bắn trượt.

Với mọi nhất cử nhất động đều được mọi giác quan thu lại một cách tốt nhất, anh nhanh chóng nhắc :

- Chỉ phí đạn thôi. – Anh tiếp – RA ĐI NÀO, VERMOUTH! TÔI BIẾT BÀ KHÔNG PHẢI MỘT KẺ NHÁT GAN!!!

Vẫn một âm thanh im lặng đáp trả.

Cô đặc vụ cẩn trọng đưa tay rút lấy điện thoại, định thực hiện một cuộc gọi tới FBI điều phối thêm quân lực.

“Lạch cạch”

Cô nhăn mặt, cúi xuống nhìn một thứ như lon nước ngọt lăn dưới cạnh gần chân . Rồi cô nghe tiếng hét và cái đẩy mạnh vào mình.

- BOM! TRÁNH RA!!!


“BÙM” “BÙM”


Hai tiếng vang nhất thời dội ầm ĩ khắp không gian.

Một tiếng là pháo hoa nổ giòn với những tràng vỗ tay dài cùng tiếng cười rộn rã.

Một tiếng là thanh âm khô khốc đánh bật mấy chiếc xe ô tô nổ tung và vụn khói lửa bốc lên ngùn ngụt.

Kudo Shinichi ho khụ. Anh nhíu mắt, gắng nhìn mọi thứ. Chiếc áo gió anh khoác loang lổ màu đỏ. Mấy vết xước trên gương mặt điển trai ấy bắt đầu rỉ máu dữ dội.


Giữa một đống hoang tàn và khói bụi mịt mù, người phụ nữ bước những bước đều đặn, nhịp xuống nền đất tiếng vang của giày cao gót. Mái tóc bạch kim xõa bung trong ánh lửa cháy của xe hơi, từng đường cong mềm mại và nét mặt tuyệt mĩ như cuốn con người ta vào đê m.ê hơi dại bước ra.

Vermouth.

Đã bốn năm không gặp, thực sự anh không hề nhận ra một tí gì gọi là sự thoái hóa của tuổi tác trên vẻ đẹp ấy.

Và anh chán ngấy cái nụ cười nhếch mép đầy giễu cợt kia.

- Ta lại gặp nhau, Sliver Bullet.

Anh chống tay, dùng sức lực loạng choạng đứng dậy.

- Khá đấy.

Anh cũng cười.

- Tất nhiên rồi. Cá cắn câu ngoài mong đợi.

- Ồ, thì ra lần thả mồi này bà muốn bắt chúng tôi chứ không phải ông ta?

- Đâu có. Chỉ là một mũi tên trúng hai đích. – Vermouth xoay xoay khẩu súng trong tay, liếm bờ môi đỏ mọng. Ả đưa ngòi súng lên gần môi mình, khẽ hôn lên nó. – Thử nói xem cậu biết những gì về kế hoạch này, Sliver Bullet?

Bộ não của anh chứa lượng IQ rất cao. Và điều ấy khiến anh tất nhiên nhận ra mọi thứ.

- Đầu tiên, bà chọn ngày tổ chức Festival ở đây để hành động. Sau đó, bà dụ chúng tôi ra bằng cách xuất hiện bí mật ở quang đây và cố ý để lộ một vài đạc điểm nhận dạng. Hơn thế, bà cũng cài máy nghe trộm để xác định cuộc hẹn ngày hôm nay của tôi và Jodie. Bà hóa trang thành Lena, người tình của Katena để hẹn ông ta ra đây. Sở dĩ điều ấy thành công là vì cô ta đã đe dọa ông ấy về việc công bố mối quan hệ của họ.

Vermouth mỉm cười hài lòng :

- Tiếp đi.

- Đúng như dự đoán, cả ba chúng tôi đều có mặt. Bà canh đúng thời điểm, giết Katena và cho nổ bom đúng lúc trên kia bắn pháo hoa. Sẽ không ai may mảy nghĩ dưới hầm xe này xảy ra chuyện gì. Tất nhiên, để đề phòng, bà đã giết chết mấy gã bảo vệ và cho cửa đóng hầm xe lại với một vài lí do nghe hợp lẽ.

Anh kết thúc một tràng dài suy luận và quan sát biểu hiện của Vermouth. Mồ hôi rịn khắp gương mặt anh và máu vẫn đang chảy ròng ròng.

Vermouth khẽ gật đầu, ưa thích nhìn anh và nói :

- Bingo!... Cậu thực không làm ta thất vọng. Ta sẽ dành cho cậu một món quà - Ả rút thêm một khẩu súng nữa từ thắt lưng và lập tức chĩa đều sang phía Shinichi và Jodie đang bất tỉnh trên sàn – Đêm nay, cậu sẽ không chết. Ta sẽ đưa cậu về diện kiến với Tổ chức. Ấy sẽ là một cuộc hội ngộ đầy thích thú !

Môi mỏng vẽ lên một đường cong hoàn hảo.

- Yên nhé, kẻo ta lỡ tay tiễn cậu về chầu Diêm Vương mất.

Anh siết đôi tay lại, đưa ánh mắt cương nghị lo ngại nhìn nữ đặc vụ bất tỉnh nằm sõng soài trên nền đất. Nhịp tim anh đập phập phồng, anh thở hắt.

Điều hòa một chút không khí trong lành vào lồng ngực, dư vị khen khét vẫn thoang thoảng bên cánh mũi.

Anh đưa tay chậm rãi tiến về túi áo trái.

Khẩu súng. Anh nhất định phải nhanh chóng lấy được.

- Đã 7 phút trôi qua, thời gian của bà không còn nhiều. Cảnh sát sẽ bao vây khu vực nhanh chóng.

- 8 phút đủ để ta giết chết nàng mèo này và tóm cổ cậu về Tổ chức! – Vermouth thích thú nói – Đưa súng đây, Sliver Bullet!!! Không thì ta bắn ả!!!

Tại sao ả biết?

Căm giận, anh ném súng sang phía ả. Khẩu súng lục đáp dưới chân Vermouth. Ả lấy chân giẫm lên.

Nụ cười trên bờ môi mỏng ấy lại vẽ lên những đường tuyệt hảo.

Nữ minh tinh màn bạc một thời giờ rạng ngời trong vai diễn phụ của một vở kịch dựng sẵn.

Rốt cuộc là thành công hay thất bại?

“ĐOÀNG”

Tiếng súng lãnh khốc, vô tình xoáy vụt từ màn đêm thăm thẳm. Nữ minh tinh đau đớn thét lên, gập người nhìn vết thương trào máu, loạng choạng ngã quỵ xuống nền đất.

Máu đỏ phun trào từ khóe môi. Ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn bóng người từ từ bước ra sau chiếc xe BMW màu bạc.

Hai từ thôi – Ran Mori.

Trên tay cô là khẩu súng trường MK 11 còn hăng mùi đạn khét, dáng cô mảnh khảnh đứng lên chắn trước Jodie Starling. Mái tóc đen dài xõa bung bay bay trong làn gió lửa. Hiên ngang hệt như một nữ anh hùng.

Và có lẽ, là vở kịch xuất hiện thêm một nhân vật mới. Và có lẽ, nhân vật chính không cần thể hiện quá nhiều, chỉ cần bứt phá ở những pha gay cấn nhất là ăn điểm trong mắt người xem.

“ĐOÀNG”

Ran bắn thêm một phát vào bả vai của Vermouth. Cô lắc đầu vặn vẹo phải trái, khẽ mỉm cười lạnh lùng :

- Tôi chờ bà lâu lắm rồi. Tôi đợi thời khắc này lâu lắm rồi.

- Angel… Thú vị…thật.

Vermouth gằn từng âm giọng, nét mặt nhăn nhó và căm phẫn dữ dội.

- Ran! – Kudo Shinichi gọi tên cô trong sự bất ngờ tột cùng.

Cô không quay lại, vỏn vẹn đáp :

- Bây giờ tôi chỉ cố làm tròn trách nhiệm một trợ lí cho anh.

- Lùi lại đi, RAN! NGUY HIỂM LẮM!!! – Anh gào lên. Bước chân anh mạnh mẽ tiến đến gần cô, tay anh dang rộng như muốn bảo vệ lấy thân hình bé nhỏ ấy khỏi mọi sự đe dọa từ quỷ dữ.

Ngỡ ngàng. Cô nhận một cái ôm đột ngột từ phía sau lưng của anh.

Mùi máu của anh xông xộc vào khứu giác của cô. Mái đầu cô dường như ngả vào lồng ngực rắn chắc ấy. Và vòng tay anh siết chặt cô, che chắn cho tất cả sự tấn công, ấn cô vào biện pháp bảo vệ đầy thô bạo.

Chết đến nơi rồi, anh vẫn còn muốn chịu mạng thay cô sao?!

- Được rồi Ran. Anh không muốn em dính máu của ác quỷ. – Anh thều thào bên cánh tai cô – Để anh lo mọi thứ còn lại.

Bàn tay to lớn của anh chậm rãi gỡ khẩu súng khỏi tay cô. Ngón tay cô bất lực lới lỏng dần.

- Phim hành động chuyển thể thành phim tình cảm từ bao giờ thế?!

Giọng ngọt ngào cất lên mỉa mai.

- Ta sẽ tác hợp cho uyên ương các người.

Vermouth đứng dậy, rịn một tay lên vai giữ máu. Ran lập tức quay ra.

- Áo chống đạn…

Lời chưa dứt, cô đã hãi hùng nhìn nụ cười huyễn hoặc của ả và cái thứ nút tròn tròn màu đỏ mà ấn lên.

“BÙM” “BÙM” “BÙM”

Tràng âm thanh kinh hoàng nổ ra liên tiếp.

Mấy quả bom khiếp đảm vang rền khắp hầm xe. Kèm theo ấy hàng chục những chiếc xe bắn tóe khói lửa, hất văng vào bờ tường. Cứ thế, xe này ăn lửa xe kia, tàn khốc như một bãi chiến trường.

Shinichi và Ran ngã bật ngửa ra sau, va đập xuống nền đất mạnh đến choáng váng.

Ran nhíu mày, gượng nhấc đầu dậy, hai bàn tay loang loét vết thương tuôn máu ròng ròng. Cô thấy đầu óc quay cuồng, mắt mờ nhạt trong làn khói bụi mịt mù và d.a thịt như cháy bỏng bởi hàng loạt xe bốc lửa xung quang. Chống đôi tay xuống, cô cảm nhận cơn đau tê dại lan tỏa khắp th.ân thể.

Đau. Rát.

Cô cắn răng chịu đựng.

“Soạt”

Anh ngã xuống, bàn tay ôm giữ cô khỏi pháo bom tuột lỏng.

Cô hốt hoảng nhìn anh.

Người anh đẫm máu. Nhưng đôi mắt anh vẫn gượng mở và khẩu hình anh mấp máy.

- Ran …

- Ngốc! Ngốc!! Ngốc quá!!!

Cô ôm choàng lấy anh, ghì mặt vào hõm vai rộng lớn ấy mà bật khóc.

- Không…sao… - Anh mỉm cười – Súng…

Giật mình nhận ra sự xao lãng, cô quẹt ngang khóe mắt, gật đầu buông anh và lần mò.

Trong làn khói mê ảo hiện hữu một thân hình, Vermouth lên cò ngọn súng.


- Tìm gì nữa… Mori? Mọi thứ sẽ kết thúc…mau thôi.

Dáng đứng không vững, xem chừng cũng bị thương khá nặng. Nhưng ngọn súng trên tay ả là thứ quyết định tất cả tại cuộc chiến này.

- Nào, trước tiên là Sliver Bullet.


Ran trợn tròn đôi ngươi tím biếc, vai run lên bần bật.

Việc này – Không hề có trong kế hoạch.

Đăm đăm nhìn nhất cứ nhất động của Vermouth, Ran cố gắng thu sự chú ý từ ả và thể hiện ý “Dừng lại”.

- Vĩnh biệt nhé, Kudo Shinichi! …

“ĐOÀNG”

~oOo~

Những gì cảnh sát Nhật Bản và FBI được chững kiến chỉ như một bức tranh pha màu xám xịt buồn bã và tang thương.


Có màu trắng của một thiên thần.

Có màu đỏ của máu.

Có màu đen của một sự tuyệt vọng.

Kudo Shinichi ôm trọn lấy cô gái vào lòng, điên dại gầm gào tên cô.

Thê lương và ai oán.

Nếu có trách, hãy trách Ông trời không có mắt đã sắp đặt vào giây phút định mệnh ấy, bóng thân mảnh mai vùng dậy lao về phía anh và mất dần đi ý thức của một con người.


Bàn tay ấy, một lần nữa, lại ướt nhẹp sắc máu tươi đỏ của Angel.
x404dl.gif


-Hết chương XVI-

Chương này hình như không hay :(( Xin lỗi mn vì chậm trễ nha.
 
Hiệu chỉnh:
Cảm động- Súc tích và Gay cấn. Đó là những từ mình hình dung về fic này :*
Những ưu điểm thì mọi ng đã nói hết rồi, ở đây mình chỉ muốn nói về cảm nhận của mình khi đọc fic này thôi :)
Không biết mọi ng thấy đoạn nào thấm và đau lòng nhất, nhưng riêng mình, bị ám ảnh vô cùng bởi đoạn đối thoại của Ran và Akai lúc ở mộ cha mẹ cô. Nói thế nào nhỉ, tưởng tượng như Ran và Akai đang đứng ngược chiều nhau, cùng chịu một nỗi đau, cùng chung 1 cảnh ngộ- Yêu ng k nên yêu, nhưng mang trong mình những ý nghĩ khác nhau, những cảm xúc trái ngược nhau. Để r sau cuối, Ran đã lẳng lặng thốt ra một câu: " Yêu ng k nên yêu, chết cũng phải." Phải là nỗi đau như thế nào, một nỗi hận như thế nào mới khiến một Angel luôn nở nụ cười thốt ra câu nói tàn độc ấy.
Đêm qua đọc đến đoạn ấy, k hiểu sao mình nghĩ rằng nếu Ran có thành công trong việc trả thù, chắc sau đó cô cũng tự tử luôn. Một thiên thần vs đôi cánh nhuốm máu, ắt sẽ k thể bay đc nữa.
Chương mới xuất sắc. Ngắn gọn mà rất thấm. Hành động, tình cảm, trinh thám. Đủ sắc thái, đủ dư vị, đủ để làm nên một chương của một trong những fan fic mình cảm thấy tâm đắc nhất.
Cố lên, chờ chương mới của bạn :*
 
Phong bì!Không lấy được tem nhưng dùng tạm phong bì cũng được.Mình thì cũng chẳng có j để nhân xét cả.Vì bạn viết quá hay đó!!!!Mà có phải chị Ran nhà mình chết vì đỡ đạn cho Shin ko vậy?????:KSV@17::KSV@17::KSV@17::KSV@17:
 
Tuyệt, thực sự rất tuyệt :'( Hay quá đi mất.

Dạo này ta hơi bị lười com fic nhưng khi đọc xong chap này của nàng, ta nghĩ không thể không com được rồi :D.

Thông thường các fic tình cảm sẽ ít chú trọng đến phần hành động và fic của nàng cũng không phải ngoại lệ. Nhưng sau khi đọc xong chap vừa rồi thì ta cảm thấy nàng xây dựng pha hành động khá là hấp dẫn :v Vì ta rất hay để ý đến mấy cái này lắm ^^. Tuy nhiên chất trinh thám lại hơi nhạt (theo ta nghĩ thế thôi :) ).

Thêm nữa, chap còn đan xen thêm màn tình cảm ngọt ngào làm ta cảm thấy rất thấm và đau lòng... Ta cực kì thích cách nàng hàn gắn lại tình cảm của Shinichi và Ran, từ từ chầm chậm nhẹ nhàng... Nàng xây dựng tình huống rất hợp lí và nếu theo ta đoán thì cũng sắp hết quyển một rồi phải không nhỉ? :)

Nhưng có một số lỗi chính tả nữa và đặc biệt là từ "Silver Buillet" của nàng
=>> Là "Silver Bullet" nhé.

Tùm lại là, chap này nàng viết rất hay, ngắn gọn, sâu sắc, khiến ta rất cảm động :v.
Hóng chương mới của nàng rất rất rất nhiều :x.
 
Ss thấy chap này hay đấy chứ em! Em miêu tả các cảnh hành động rất hợp lí và cặn kẽ, miêu tả tâm lí thì vẫn xuất sắc như ngày nào. Kịch tính máu lửa mà vẫn đầy tình cảm, bi thương. Dù cốt truyên hai người bảo vệ lẫn nhau thì khá quen thuộc, nhưng do lời văn của em rất cuốn hút nên ko làm nó bị nhàm. ^^
Em nói fic còn dài, nên chắc Ran sẽ ko chết. Dù là chị cũng khoái SE lắm =)), mà thôi, fan Ran đau lòng chết mất).
 
Xin chào, em viết thật sự rất hay và gây cấn, fic này chắc còn dài lắm nhỉ, dù sao cũng mong là hai nhân vật chính của chúng ta sẽ trở về bên nhau. Cố gắng phát huy nhé. Luôn ủng hộ em!
 
ran neechan Fic này của em hay lắm đấy Zxu! Tội nghiệp Ran Angel quá!:KSV@17:Vì đỡ đạn cho Shinichi nên mới chết. ss cũng khá ngạc nhiên khi thấy Ran bắn Vermouth. Không biết đã hết quyển 1 chưa em?:-/
 
ranchansa shinsama dragon_princess : Ôi cảm ơn nghen :"> Phải nói là đọc hai cmt của hai nàng ta sung sướng quá đi mất > v < ~ Những lời nhận xét rất có ý nghĩa với ta nha!
Về phần trinh thám chắc đến gần cuối mới hé lộ hết nghen -w- Giờ vẫn còn là bí mật. Bật mí 1 tí là anh Shin tất nhiên không phải bình thường với bộ não như thế =))
Cái lỗi type chắc ôm mặt chui xuống hố mất thôi -//-
Shinichi mãi yêu Ran yukidori masquerade : Fic còn dài ạ. Khoảng hơn 30 chương -3- Còn 1 chương nữa là hoàn quyển I :3 Với cả Ran còn nhiều đất diễn, chưa thể chết được nghen ^^ Mà bản thân Zxu cũng sẽ k muốn nv mình tâm đắc nhất chết như vậy!
 
Trời đất Ran chết hay k sao em lại nói trước làm gì, phải bí mật tí mới hay chứ T_T Chương này mà em bảo k hay thì ss bái phục em luôn, đúng là vừa giỏi vừa khiêm tốn ^^ Một câu không quá dài mà truyền tải đầy đủ ý nghĩa từ ngoại cảnh đến nội tâm nhân vật, đó là điều k dễ và k phải ai cũng làm được, nhưng thật tuyệt vì em đã cho readers chúng tôi thấy, em k những làm được mà còn làm nó rất mượt nữa <3 Nhiều au nên học lối viết ngắn gọn súc tích này của em, nó rất hữu ích cho công việc sau này; nhất là khi khi em bước vào đời và giao tiếp, cần có một giới hạn ngôn ngữ nhất định đủ hiểu chứ k thể dài dòng lê thê được. Cảm ơn Z.x.u và gửi tặng em lời khen chương này từ tận đáy lòng : hay MÊ MẨN :x

p/S : 10 lần cmt của ss có khi còn dài hơn fic của em =))
 
Shinichi nhà mình có khiếu sát gái quá, ngươì yêu hay vợ sắp cưới đều xém chết mấy lần,hihi. Bạn viết hay lắm, ủng hộ bạn. hihi. Khi nào bạn ra chap mới vậy? Biết trước để tranh thủ, keke!
 
cotrai.big : Cảm ơn bạn nghen -3- Fu fu fu. Bạn nói mình mới để ý, công nhận sát thật =)) Ở cùng mấy anh thám tử thì ắt nhiên gặp hệ trọng =))
- 1 chap/1 tuần. Cũng có khi mình chậm trễ vì lịch học thay đổi :( Nhưng chiều thứ 5 hàng tuần là chính thức nhé.
Chúc bạn một buổi tối tốt lành <3 ~

@All : Cái máu ham hố lại nổi -3- Tự nhiên muốn viết thêm 1 Long fic quá -3- Thể loại phiêu lưu kinh dị mặc dù Zxu rất ngu khoản này -3- Thôi có gì cứ hoàn được Fic này đã, chữ giờ mà đăng fic mới chắc bỏ bê luôn =))
P/s: Fic đầu tiên đăng trên ksv được chăm và dài như thế này :)) Nhưng công nhận cực ghê gớm :(( Vừa phải viết nháp lại gõ W chỉnh sửa :((
 
×
Quay lại
Top Bottom