[Longfic] Do You Still Love Me ?

Xin lỗi vì từ đầu đến giờ mình đọc chùa.Bây giờ mình xin nhận xét:Đa phần mọi người nhận xét hết rùi lối viết của bạn rất hay,mình thích Ran cứ lạnh lùng ,bề ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong thì mỏng manh ,dễ vỡ.Bạn miêu tả nội tâm nhân vật rất sâu sắc,nhập tâm với nhân vật nên lột tả được sắc nét nỗi đau khổ của nhân vật.Iu bạn nhìu lắm.Cố gắng ra chap mới nhanh nhất có thể nhé!!
:KSV@03::KSV@03::KSV@05::KSV@05::KSV@12::KSV@12:
 
Chương XIV : Bắt thóp

3092076247_1889746804.jpg

~ Author : Z.x.u aka Quỳnh Su ~
~ Edit : Z.x.u aka Quỳnh Su ~
Hầm tối.

Chập chờn ánh lửa bập bùng trên bốn bề mặt tường rêu phong cũ kĩ. Xung quanh mấy bàn đựng toàn dụng cụ tra tấn thời phong kiến.

Ước tính phòng này có tuổi thọ lên đến 500.

“Bụp”

Tiếng đấm thụi vang lên, khuấy xạo không khí yên ắng.

“Hự…Hự”

Tiếng rên rỉ đau đớn tiếp nối.

“Lẻng xẻng…Lẻng xẻng”

Tiếng dây xích va cộm vào nhau, ngỡ như có sự rằng buộc thể xác ở đây.

- Mày gan đấy! Còn chưa chịu khai ra sao?!!

Gã đàn ông có vẻ rất tức giận. Gã gầm như thú dữ, sấn sổ đến mức tưởng như bất cứ khi nào cũng có thể xông đến và siết gãy cái cổ mỏng manh, yếu đuối kia.

Người phụ nữ tóc tai rũ rượi, bê bết máu khô kết dính. Gương mặt thanh tú đã sớm chảy dài những vệt đỏ tươi. Hai tay bị trói lên cao theo xiềng xích sắt lạnh, vô tình. Và như một nhiệm màu, người phụ nữ tội nghiệp đó đã sống sót sau một trận thập tử nhất sinh.

- Tao không nói.

Âm giọng khàn khàn trong cổ họng khô rát đáp trả mãnh liệt.

- Mày… Này thì không nói… Này thì không nói.

Mỗi câu đứt quãng của gã vang vọng trong hầm ngục là những đòn đánh tàn độc giáng lên người phụ nữ.

Cái xích lạnh lẽo vẫn “Lẻng xẻng” kêu liên hồn.

Sở dĩ, là cố vùng dậy để trốn thoát nhưng toàn thân bất lực.

- Dừng lại đi, Vodka.

Cửa bật mở và một gã đàn ông khác bước vào. Đôi mắt xanh lai rợn người không dứt điểm nhìn khỏi th.ân thể như chết rũ trên xiềng xích mà khóe môi thích thú mỉm cười. Hắn – Gin – tiến xuống bậc tam cấp và đối diện với người đang gục đầu rên rỉ trước mắt.

- Sao vậy, Rena? Cô đã từng hoang dại như con sói lạc loài, dùng chính hàm răng mình diệt mồi mà.

Mỉa mai, châm biếm này.

Chất giọng lạnh tanh này.

Cảm giác như có luồng sát khí xuyên tận tim này.

Tất nhiên. Rena biết đấy là Gin.

- Chúng ta thực thất vọng vì cô. Không ngờ cô phản bội Tổ chức.

Giọng Gin đanh lại như sắt thép, bàn tay hắn như muốn dứt khỏi tầm kiểm soát nhưng hắn vẫn giữ được bình tĩnh. Tay siết thành nắm đấm, nổi cộm gân guốc.

Hắn rất giận.

Vô cùng giận.

- Nội gián ở…FBI sao ?... Không…tệ…

- IM MIỆNG !

Hắn rất muốn dùng tay bẻ gãy chiếc cổ kia. Nhưng rồi lại từ bỏ khi Vodka gầm lên bên cạnh.

- Đại ca. Nó không chịu khai. Ta phải làm sao ?

Vodka nhè nhẹ hỏi.

- Giết nó đi. Giữ nó cũng không ích gì. Thật khó để cạy miệng nó.

Gã liếc qua Rena đang gục mặt thở phập phồng yếu ớt, lòng không khỏi căm ghét muốn giết ả nhanh chóng.

- Không. Để ả nghỉ ngơi. Mới có một ngày thôi.

Vodka hậm hực gật đầu.Vậy là đại ca không đáp ứng cho yêu cầu của gã ?

- Nhét giẻ vào miệng ả.

Và hắn bỏ ra ngoài.

Gã còn lại thô bạo túm ngược tóc Rena lên, đay nghiến nhìn ánh mắt mỏi mệt của cô và bịt thẳng tấm vải ẩm mốc vào miệng cô.

Một mùi vị khủng khiếp tan dần trong vị giác.

Cô chỉ muốn nôn ra tất cả. Nhưng dạ dày hoàn toàn trống rỗng, lấy gì mà nôn ra ?

Đau quá !

Khốn khổ quá !

Sống không bằng chết !

Dù vậy, bằng mọi giá, trước khi kết thúc mạng đời mình, cô nhất nhất phải báo cho Akai về việc này.

« FBI có nội gián »

~oOo~


Vermouth day day mi tâm, liếc nhìn Gin ngồi bên cạnh. Cô ả chống hai tay ra phía sau, ngả đầu sang bên trái, áp má vào vai nhìn Gin chăm chú. Mái tóc bạch kim tràn dần và tấp đổ mượt mà sang phía ấy. Đôi môi cong cong một nụ cười quyến rũ. Ánh nhìn mị hoặc như thách thức hắn.

Ly rượu từ từ được đưa lên tầm môi. Lắc tay nhè nhẹ, rượu sóng sánh mùi vị nồng nàn.

Như một bức họa có người phụ nữ đẹp.

Và cái vẻ đẹp chết người ấy dường như đang cố câu dẫn hắn.

Có điều, hắn không chút bận tâm, lơ đãng nhìn sang hướng khác.

Nhìn biểu tình ấy, Vermouth không mấy phần ưng thuận.

Nhưng không sao. Vermouth hiểu rõ hắn hơn bất kì ai.

Bây giờ, duy nhất chỉ có người ấy mới khiến hắn chuyển tâm. Thất vọng chỗ, người ấy không phải ả.

- Hoặc là bắt Kir khai ra mọi thông tin về Căn cứ bí mật của FBI. Hoặc là Angel phải thâm nhập sâu hơn nữa.

- Angel chưa có được lòng tin từ bọn chúng.

Gin dí điếu thuốc lá đang cháy dở xuống bàn đá lạnh. Thứ lửa đỏ lập tức tắt lụi.

- Phải. Để chờ xem. Nếu cần thiết, ta sẽ dựng màn kịch cho Angel đóng vai chính. Dù sao, minh tinh màn bạc như tôi cũng chưa đến mức lụt nghề khi diễn vai phụ.

Vermouth mỉm cười, giơ ly rượu trên tay về phía Gin, ngọt ngào:

- Cụng li chức mừng chứ Gin?

“Cạch”

Hai ly rượu đen đặc chạm vào nhau.

~oOo~

Sáng hôm sau, Rena kiệt sức hoàn toàn vì mất máu và bị bỏ đói một ngày.

Vết thương cũ chưa lành lại, vết thương mới đã chuẩn bị đến.

Phải. Lạnh giá như xô nước đổ ập lên đầu cô ban nãy.

Chúng đã ở đây.

Mạng sống cô đang gặp nguy và cô vẫn chưa tìm ra cách liên lạc với FBI nói chung, Akai nói riêng.

- Đã thông suốt rồi chứ, Kir? Tao mong chờ câu trả lời tốt đẹp từ mày.

Kèm theo lời nói, như một sự đe dọa của đòn đau, gã cầm chắc trên tay mấy thanh xích sắt nặng trịch.

- Không. Tao không nói… Không bao giờ…

Rena cố gào lên, vung vẩy cổ tay rỉ máu trong gọng kìm của xích trói.

Ý chí cô bất khuất. Mạnh mẽ. Và bùng nổ trong những giai đoạn cao trào nhất như bây giờ.

Vodka rất ghét biểu tình này. Nhanh như cắt, gã vung tay.

“Vụt”

- Á!!!

Rena hét lên. Cái đau rát như ăn dần d.a thịt khiến cô run rẩy. Sợi xích vừa đập mạnh vào th.ân thể cô, tấm áo trắng đã rỉ máu dữ dội.

Đau.

- Tao…tao…không…nói.

“Vụt”

- Aaaa!!!

Ngụm máu đỏ tươi phụt ra từ khóe miệng. Cô tưởng như có dao cắt từng nhát vào mình.

Rát.

- Kh..kh..ông…n..ói…

“Vụt”

Cô còn sức hét lên nữa sao? Không, cô gục mặt xuống. Máu đỏ ướt đậm, loang lổ vết cũ, vết mới trên nền áo.

Buốt.

- K…h…ô…n…g

Đòn xích còn chưa nện vào cô một cách thích thú, tiếng súng rít theo gió đã găm thẳng vào bờ vai trái Rena.

Là Gin.

Hắn ưu thích nhìn khẩu súng trên tay rồi ưng thuận ngắm nét đau đớn khủng khiếp, đáng sợ trên gương mặt kinh hãi của Rena.

Lắc đầu. Lắc đầu thay cho ẩn ý “Không”

“Pằng.”

Đạn găm thêm một phát vào chân trái của cô. Lại mất vững vàng, cô khụy xuống, nhưng xiềng xích co giữ không cho cô ngã xuống. Và rồi bả vai trái tuôn máu không ngừng nghỉ kia đau nhức đến tận xương tủy.

- 30 phút nữa. Sống hay chết tùy thuộc vào câu trả lời của mày.

Gin lãnh đạm nói. Vodka trợn mắt ngạc nhiên nhìn hắn :

- Giết nó đi chứ đại ca! Còn chần chừ gì nữa!!

- Im miệng.

Vodka nhận cái lườm lạnh toát xương sống của Gin liền kiêng nể ngậm miệng lại. Khi hắn đi rồi, gã tức giận đạp đổ cái bàn bên cạnh. Mấy thứ dụng cụ vì thế bắn ra tung tóe trên nền đất. Ngay cả chiếc áo khoác của Rena cầm theo lúc cô bị Vodka rủ xuống hầm gặp một tên xấu số cũng bị lẫn tạp trong đống hỗn hợp dưới chân cô.

Cửa đóng “Rầm” lại.

Cô đau đớn trong cơn mê man suốt khoảng 20 phút.

Khi kịp lấy lại ý thức, cô đau đớn nhấc đầu lên, ánh mắt ráo hoảng tìm kiếm bất cứ thứ gì gọi là hy vọng cho cô.

Cứ từ từ, ánh mắt ấy trầm trầm dần xuống.

Cúi đầu buồn bã nhìn xuống dưới chân mình, cô thở hắt.

Hết rồi. Kết thúc rồi.

Có lẽ Thượng Đế chí nhân đã thương hại cho cuộc đời cô. Cõ lẽ, Ngài đã để cho cô một ánh sáng, một tia hy vọng mong manh.

Chiếc điện thoại mini hình hoa tai kia!

Kudo đã đưa nó cho cô trong lần gặp cuối cùng ở Tropical Land để đề phòng bất trắc.

Rena như bừng tỉnh. Gắng hết sức, cô dùng bàn chân gậy chiếc hoa tai lật lên mặt phím số.

Rất khó khăn, nhưng sau vài phút loay hoay, cô cũng dùng ngón chân ấn được hàng số thân quen ấy.

Nhấn nút gọi.

“Nghe máy nhé Akai. Nghe máy đi. Nghe máy đi mà. Tôi xin anh đấy!”

Mắt cô dần dần nhòe đi, mờ mịt và khó khăn định hình xem bên kia đã có ai bắt máy chưa.

Mặc kệ, cô phải nói thôi!

Hít một hơi sâu lấy sức lực, cô thều thào khản đặc :

- Re…rena…đ..ây… Tôi…đã bị…bắt…

Nhắc lại một lần nữa và cô tiếp:

- Có…có…n…ội…gi…án…ở…FBI…Có…n…ộ…i…gi…án…

Cô cố nói thật to. Nhưng giọng cô cứ lạc dần, lạc dần…

Đột nhiên, cô thấy bóng người đang tiến đến. Vội vã dùng chân gạt mạnh chiếc hoa tai đi. Chiếc hoa tai văng vào khe trong góc bàn, lẫn với những thứ tạp nham bừa bộn. Vừa kịp lúc Vodka mở cửa bước vào. Theo sau là Gin.

- Câu trả lời, Kir.

Gin nói. Đồng thời đưa khẩu súng chĩa thẳng vào đầu cô.

Cô mím môi, trấn tĩnh bản thân mình. Thầm tạm biệt đứa em trai hậu đậu của mình và khóe mắt cay xè.

Cô khẽ mỉm cười.

Cười cho một cuộc đời chết trong vinh quang của bản thân.

Cười cho nhiệm vụ cô đã gắng hoàn thành rất tốt.

Cười cho chính bản thân mình, đã sống chịu đến tận lúc này.

Phải. Kết thúc thôi!

Một cái lắc đầu nhẹ nhàng.

Nỗi đau thể xác dần dần như biến mất vào cảm giác mê man của hệ thần kinh đang chi phối và sự thanh thản, ưu tư của tâm trí.

Một cái chết sẽ nhanh thôi.

- 7.30 a.m. Tạm biệt cô, Kir.

« ĐOÀNG »

~oOo~

-End chương XIV-
 
Hiệu chỉnh:
*Giựt tem* :KSV@05:

Haizzzzz... Ran :(( Sao nỡ vô tình hại chết Rena như thế? :(( Đau lòng quá. :KSV@15: Diễn biến hấp dẫn, câu văn ngắn gọn, đúng kiểu lười thâm niên của mình :KSV@12: . Thật ngưỡng mộ nàng quá đi, sao nàng có thể diễn đạt ngắn gọn mà vẫn bộc lộ được hết ý như vậy? Càng đọc càng thấy Rena tội nghiệp quá :((. Không biết Shuu-nii đã nghe thấy chưa nhỉ? ;)) nhưng chắc chắn là nghe thấy rồi ;)). Hồi hộp quá, ngóng chap tiếp ;)).
 
dragon_princess : Bạn nhanh lắm nghen ;)) Cảm ơn bạn đã ủng hộ :x
@All : Thế quái nào mấy link chap mình dẫn ở phần list chap hỏng hết à :(( Mình học kín cả tuần rồi. Chả chừa ngày nào hết :(( Chương tới sẽ đăng vào khi nào có thể vậy :(( Không dám chắc nữa :((
 
ran neechan Fic này của em rất hay và cảm động đó! Chị thấy thương Rena, sao Ran lại làm thế chứ?:( Còn về Shinichi và Shiho thì, haizz... Sao lại làm đám cưới ngay trong lúc này? Tâm trạng của Ran đang cực kỳ hỗn loạn đó! Hóng chap mới và ủng hộ em!:)
Thân
Yuki Narumi<3
 
Shinichi mãi yêu Ran : Tình tiết này rất quan trọng nhá :D
Yuki Narumi : Cảm ơn ss rất nhiều :"> Nhiệm vụ của Ran là gián điệp mà lị :3 Cơ mà về việc đám cưới sẽ được nói rõ ở chap tới ạ :D
@All : Học kín lịch :(( Có lẽ chap mới sẽ đăng vào thứ 5 tuần tới đây.
 
Chương XV: Chỉ là ta giấu đi
~ Author : Z.x.u aka Quỳnh Su ~
~ Edit : Z.x.u aka Quỳnh Su ~

anh-bia-girl-buon.png




"Bính boong"

Chuông cửa reo một nhịp. Vài giây sau, Shiho mở cửa :

- Akai. Anh ấy đang đợi anh trong phòng làm việc.

Dường như cô biết rõ mục đích tới đây của anh. Anh gật đầu bước vào.

- Chào Kudo.

Akai ngắn gọn bằng phép lịch sự. Anh kiếm lấy cho mình một chiếc ghế ngồi đối diện với Kudo Shinichi.

Phòng làm việc khá rộng với nền màu xám tĩnh lặng. Hai bên mép tường có rèm vàng che phủ ánh sáng ngoài cửa sổ hắt vào. Kudo Shinichi quay chiếc ghế xoay lại, ngồi thẳng lưng, tiện tay đặt hồ sơ lên bàn, trước mặt anh. Anh lật xem tài liệu ấy.

- Đã có bốn người bị giết và toàn bộ dấu vết đã tan theo đám cháy. Rất may, ngoài nạn nhân, không có người nhà nào bị thương.

Shinichi đan tay vào nhau, hướng nhìn anh - Cộng sự của mình.

- Hừm... Điểm chung của bốn nạn nhân đều là người nắm giữ chức vụ quan trọng của Tập đoàn dầu khí Setsuko.

- Đúng vậy. Còn một người nữa với chức vụ cổ đông lớn của Setsuko : Katena Kyohama. Nhưng ông ấy từ chối mọi sự bảo vệ từ cảnh sát hay FBI.

Nét mặt Shinichi nhăn lại. Akai im lặng suy tư. Chợt điện thoại trong túi quần anh rung lên.

Anh cầm máy, nhìn số gọi đến đã bị ẩn. Hơi do dự, song anh vẫn bấm nút nghe và đưa cạnh màng tai phải.

Bên ấy có tiếng thở thều thào và rên rỉ. Một lát, có giọng phụ nữ đứt quãng, khó nghe vang lên.

Nhưng anh không nghe rõ. Anh cho loa to nhất có thể, gắng xem đầu dây bên kia đang nói gì.

[- Re…rena…đ..ây… Tôi…đã bị…bắt…]

Đồng tử anh lập tức dãn nở. Bàn tay vì vậy mà siết lại.

- Rena! RENA! Cô đang ở đâu?... Chuyện gì đã xảy ra?!!

Shinichi giật mình trước biểu tình của Akai. Nhận thấy sự nghiêm trọng, anh bật dậy.

- Gì vậy?

Akai giơ một ngón chắn khẩu hình của mình, thể hiện sự im lặng. Rồi anh đặt cầm điện thoại ra tay, mở loa ngoài.

- Cô đang ở đâu? Ở đâu? Nói đi, Rena!!!

- Có lẽ cô ấy đang gặp nguy hiểm. Hãy nghe xem cô ấy nói gì.

Shinichi nhanh chóng chấn tĩnh Akai. Đôi chân mày của Akai nhăn vào, nét mặt lo lắng nhiều phần.

Tiếng thều thào khó nhọc của Rena tiếp tục vang. Hẳn là cô đang lành ít dữ nhiều.

[- Có…có…n…ội…gi…án…ở…FBI…Có…n…ộ…i…gi…án…]

Đứng tim.

Nội gián? Nội gián ở FBI sao?

- CÔ Ở ĐÂU?! Ở ĐÂU, RENA! TRẢ LỜI ĐI!

Akai gầm lên. Nhưng phía đầu dây kia không thấy giọng cô đáp. Chỉ có tiếng "Cạch" như mở cửa và tiếng đập "Cộp".

- Số ẩn?... Đúng rồi! Cô ấy đang gọi từ chiếc điện thoại mini! - Shinichi bật tiếng, vội đứng dậy - Tôi có thể tìm ra vị trí.

Lập tức rời khỏi phòng, Shinichi lao nhanh đến phòng ngủ của anh, lần tìm chiếc kính ngày xưa có thể định ra vị trí của chiếc hoa tai.

[-Câu trả lời, Kir.]

"Gin."

Akai siết tay thành nắm đấm. Ánh mắt đã sớm tràn đầu tức giận. Anh nóng lòng vô cùng! Tính mạng Rena giờ đây như ngàn cân treo sợi tóc.

- GIN! DỪNG LẠI!

Mong sao hắn có thể nghe thấy tiếng anh. Nhưng có lẽ là không.

Giọng Gin ồm ồm, khản đặc bên đầu kia.

[- 7.30 a.m. Tạm biệt cô, Kir. ]

Một giây sau. Tiếng súng nổ xé tan không gian yên tĩnh.

[ĐOÀNG]

Anh sững sờ.

Sét đánh giữa trời quang.

Tim anh chùng xuống và như bị bóp nghẹn.

Cổ họng khô và đắng ngắt.

"Cô ấy chết rồi."

- SAO RỒI?!

Kudo Shinichi thở hồng hộc. Đứng trước ngưỡng cửa, tay anh vẫn còn cầm chặt chiếc kính.

- Gin giết cô ấy rồi.

Akai đều đều giọng. Gương mặt anh cúi xuống nhìn chiếc điện thoại trong lòng bàn tay mình mà bóp chặt.

Lại nữa. Lại có một người bạn chết. Anh không thể bảo vệ được họ sao?

Bất lực đến thế sao?

- Chết tiệt!

Shinichi đấm mạnh xuống bàn và mất mấy giây bình tĩnh, xem xét tín hiệu qua chiếc kính.

- Chúng không có ở Tokyo này.

Người đàn ông khẽ nhếch mép bật cười cay đắng.

- Con chuột nhắt bắt con chuột nhắt.

Anh ấn nút tắt cuộc gọi.

Cuộc gọi kết thúc. Vỏn vẹn hết 5 phút.

- Bên ta có nội gián. Đó là kẻ đã tiết lộ thông tin về gián điệp của FBI...

Shinichi dứt lời. Đột nhiên, anh cảm thấy cổ họng nghẹn đến khó thở, lồng ngực quằn quặn một đợt khó chịu.

"Không! Không thể nào!"

Nhanh chóng lắc đầu xua tan ý nghĩa điên rồ ấy, anh chậm rãi tựa mình vào ghế.

- Cậu biết đấy, tình cảm không có chỗ trong công việc này.

- Tôi biết.

Akai lặng lẽ rời khỏi căn phòng với gam màu buồn bã. Theo sau anh, Kudo Shinichi chìm trong miên man và day dứt.

~oOo~
Em thấy lạc lõng, ở giữa dòng người đi trên phố đông.
Đi tiếp bao lâu mới tới cuối nỗi buồn?

- Đã 1 tuần nay không có tin tức từ người của ta trong Tổ chức.

Dứt lời công bố từ ông James, không khí trở nên im ngại.

- Có lẽ nào, người ấy đã gặp chuyện?

- Chắc không đâu. Việc ấy hoàn toàn kín kẽ.

Về việc của Rena, Kudo Shinichi và Akai Shuichi lặng thing giữ bí mật. Ngoài việc ấy, cuộc họp có đề cập đến các vụ án xuyên thông nghi ngờ do Tổ chức gây ra.

Ran không thể tập trung vào những nội dung liên tục được thảo luận, cô cứ thẫn thờ suốt. Thỉnh thoảng ngước lên nhìn anh từ cuối hàng ghế - Hôm nay cô chọn chỗ cách xa anh nhất - cô bắt gặp ánh mắt xanh dương ấy đang nhìn mình. Giật mình như một đứa trẻ, cô buồn bã cúi mặt trốn tránh.

Cuộc họp kết thúc.

Người theo người nối tiếp nhau bước ra.

Anh chăm chú nhìn cô - Người đang lặng lẽ thu xếp đồ đạc. Tự nhiên, trong lòng anh như có hồi chuông thúc giục, anh từ từ bước đến gần cô...

Thật gần...

Giờ thì anh và cô đứng rất sát nhau. Và anh thèm khát được đưa tay mình lên vuốt ve mái tóc dài đen ấy...

Cô bất ngờ quay ra.

Mắt chạm mắt.

Cô mím môi, cúi đầu và bước vội qua anh.

Anh sững người. Bàn tay vô thức nắm chặt. Sao anh không thể níu cô lại? Cô đang tránh mặt anh.

Có gì đó khô, đắng tan dần ở cô họng như ăn phải một viên kẹo đắng. Kudo Shinichi khẽ nhăn mày và rời khỏi phòng.

Anh lái xe một cách hờ hững. Cái anh đang suy nghĩ - Là câu chuyện ba ngày trước.

-Flash Back-

Khi Akai mệt mỏi bước ra khỏi phòng làm việc và theo sau là anh, Shiho đặt tờ báo thời trang xuống bên cạnh, đứng dậy nhìn cả hai khó hiểu :

- Có chuyện gì sao?

- Không. Không có gì đâu. Mọi thứ vẫn ổn. - Anh vội đáp

Shiho nhăn nhẹ đôi mày thanh tú, nhìn anh trai mình, hỏi :

- Anh ở lại uống tách trà chứ?

- Không cần đâu... Anh có việc phải đi sớm. - Akai gượng gạo một nụ cười - À mà, chúc mừng em nhé, Shiho!

Rồi anh khuất bóng sau cánh cửa nhà.

- Shiho này, anh ấy chúc mừng em chuyện gì thế? - Lấy làm lạ, Shinichi khẽ hỏi. Tay đút túi quần, anh tò mò nhìn cô.

- Đám cưới của chúng ta.

Cô mỉm cười, ngồi xuống ghế salon, tính kéo tạp chí lên đọc tiếp.

- HẢ?!

Anh giật nảy người.

- Sao...sao mà...Có hơi sớm không?

- Không đâu. Em khỏi bệnh rồi. Cũng cần mau chóng Tổ chức lại đám cưới dang dở chứ.

Cô lật trang khác. Cô không đọc. Không có chữ nào lọt vào được đầu cô. Cô đang lo, đang sợ... Liệu anh có thay đổi?

- Chỉ là Tổ chức còn đang ngoài kia, rất nguy hiểm.

- Anh yên tâm đi. Lần này khách mời sẽ hạn chế hơn nhiều. FBI cũng có tham gia bảo vệ, đâu cần phải lo lắng thế? - Cô kéo báo xuống, xoáy sâu ánh nhìn vào anh - Sao? Hay là anh muốn hủy hôn ?

- Ồ không...

Anh vội xua tay. Anh không thể hủy. Anh nợ cô rất nhiều. Thứ nợ ấy, chỉ có thể trả bằng tình, không thể trả bằng vật chất hay bất cứ thứ khác.

Giọng anh trầm trầm. Nghe qua đã biết là có một nỗi buồn. Anh toan bước ra khỏi phòng khách thì cô nhỏ nhẹ nói :

- Em đã mời cô ấy.

Lại thêm một nhát cắt. Anh gật đầu.

-End Flash Back-

~oOo~

Chuyến xe buýt khách chạy đường dài đều đều băng trên đường. Trên xe rộng lớn nhưng hơi vắng vẻ. Ở hàng ghế lưng chừng, có một bóng hình lẻ loi, cô độc. Tấm thân gầy ấy khẽ dựa vào cửa kính, đưa ánh mắt tím biếc ra ngoài. Mọi cảnh vật cứ chốc chốc vụt qua.

Ran hơi áp má vào bề mặt lành lạnh của ô cửa kính trong suốt. Mái tóc cô rủ xuống, lấp liếm che đi đôi mắt u sầu của cô.

Hôm nay, cô rất buồn.

Amuro lảng tránh ánh mắt của cô khiến cô thấy mặc cảm bản thân. Là cô không xứng đáng. Không hề xứng đáng với tình yêu của anh...

Cô không muốn ai đau nỗi đau cô mang trong mình.

Giống như cô yêu người ấy, yêu Kudo Shinichi đến khắc cốt ghi tâm.

Nhưng anh sắp thuộc về ai đó, không phải là cô - Ran Mori.

Tim cô đã nuôi một hy vọng, một hy vọng nhỏ nhoi và mong manh từ nụ hôn đầu ấy, từ chiếc áo anh trao ấy. Hy vọng đã nhen nhóm rồi bây giờ lụi tàn như ngọn nến trước gió.

Sớm thôi, nến tắt và tất cả biến mất.

Giống như ánh lửa ấm áp của Cô bé bán diêm tắt đi, hạnh phúc ảo ảnh sẽ từ từ tan biến.

Mộng tưởng vẫn chỉ là mộng tưởng. Hiện thực vẫn luôn đeo bám cô từng ngày.

Tự bật cười cay đắng, nước mắt đã lăn dài từ bao giờ. Nước mắt không rơi vì hạnh phúc... Vì chút ích kỉ đau khổ trong tình yêu đơn phương.

Cô cắn chặt môi đến nỗi cảm nhận được vị máu tanh nồng nhấm nhuần trong lưỡi để nén lại tiếng khóc.

Tàu vẫn chạy.

Nước mắt vẫn rơi.

Tim cô vẫn tan nát.

Chuyến xe đã dừng biết bao bến đỗ, nhưng cô còn không hay bến đỗ nào thực sự dành cho mình? Liệu cô phải chờ đợi đến khi nào - Khi nào cô mới có thể mở lòng mình và òa khóc thật to như một đứa trẻ?

Cô vẫn nói " Tôi ổn. " khi ai đó quan tâm hỏi thăm cô. Nhưng đó là một lời nói dối đáng thương nhất.

"Không sao cả."

Phải thôi. Thiếu anh, cuộc đời cô vẫn tươi tắn và hối hả... Nhưng chỉ là, chỉ là cô giấu đi.

Giấu đi yêu thương, giấu đi hy vọng, giấu đi nước mắt... Giấu đi tất cả những gì chân thật nhất trong cô.

~oOo~

Xe chạy suốt đến lúc dừng lại đã là 9 giờ tối.

- Xin lỗi cô. Chúng tôi hết chuyến rồi.

Cô ngước mắt nhìn người soát vé trên xe, chợt nhận ra mình đã thẫn thờ ngồi mãi.

Cô gật đầu, lặng lẽ rời khỏi xe.

Gió vùng ngoại ô mát lành tạt mạnh vào gương mặt không thần thái ấy. Tóc cô rạt sang hai bên, lưa thưa mấy sợi lạc làm rối tung lên.

Trước mắt cô là vùng Kaido vắng vẻ đầy rẫy triền đồi, ngọn cỏ xanh mát. Nhưng trong đêm tối, mọi thứ đều ảm đạm, u buồn như cõi lòng cô. Cõi lòng ấy như mặt hồ yên ả không gợn sóng và xám xịt một màu nước.

Lê những bước nặng trĩu bên vệ đường trống trải, cô thấy lạc lõng.

Đi đâu đây?

Nơi nào dành cho cô?

Đôi tay cô buông lơi, nắm không nổi, thõng xuống. Đôi mắt cô sâu thẳm một nỗi buồn, một quá khứ không lối thoát.

Cô vẫn bước...Bước đi đâu đó không có anh, không có yêu thương và tổn thương. Không có gò bó, không có gánh nặng, không có đố kị của một cuộc chiến tàn khốc... Như ngày cô nữ sinh cấp III ấy - Ran Mori.

"Bíp bíp"

Đèn flash chiếu bật từ phía sau lưng, hắt một chút vào gương mặt ủ dột của Ran. Cô tỉnh khỏi những cơn suy nghĩ đau buồn, quay lại nhìn.

Gin.

Thoáng bất ngờ, song cô bước đến mở cửa, ngồi yên vào ghế phụ trong xe.

- Tại sao lại...?

- Tiện đường gặp.

- Vậy sao? Cảm ơn anh.

Cô gật đầu, quay mặt nhìn ra ngoài lớp kính, ngả đầu vào chiếc ghế êm ái, ngắm từng cảnh vật trôi qua như nỗi buồn gắn chặt trong lòng mình.

Đối thoại chỉ bấy nhiêu thôi, nhưng làm sao hắn có thể nói - Đâu phải tình cờ hắn gặp cô ở vùng ngoại ô này? Là do hắn đã lái xe theo cô suốt từ lúc cô bước ra từ Sở cảnh sát. Hắn đã trông thấy những giọt nước mắt long lanh lã chã rơi trên khuôn mặt cô. Hắn đã thấy những đau khổ hằn vết trong yêu thương của cô. Hắn đã...đã lái xe âm thầm theo sát chuyến xe buýt ban nãy, theo sát cô, vì hắn yêu cô.

"Tiện đường gặp ư?"

Không, chỉ là, chỉ là hắn giấu đi.

~oOo~

Chuông điện thoại báo có tin nhắn. Ran trượt màn hình, mở máy và đọc tin.

" Xem nào, 7.00 p.m - Khu trung tâm thương mại Beika. Hầm để xe số C7. Cứu Jodie. Diễn cho tốt nhé, Angel!
-Vermouth- "

Cô thở hắt.

Ngày mai, cô sẽ tiếp tục làm con rối cho kẻ khác giật dây.

Cover-Facebook-Dep-An-Tuong-Nhat-Trong-Thang-tt-+(4).png
x404dl.gif


-End chương XV-

Mỏi nhừ tay @@ Gộp 2 chương lại @@ Chưa học hành được gì :(( Hixxxx!
 
Hiệu chỉnh:
- Chap sau là một màn kịch tính và Zxu rất ngu mấy thể loại hành động :(( Ngu lắm ấy :((
- Tạm thời thứ 5 tới sẽ không ra chap :3 Thứ 5 Zxu cố làm một Oneshort ShinRan :))
P/s: Lần đầu tiên thấy mình chăm chỉ đăng chap như thế này =)) Trước giờ toàn 1-2 tháng 1 chap =)) Có khi cả 1 năm luôn. Tks ủng hộ tớ nhé các tềnh iu <3 ~
 
ran neechan Ồ! Hóa ra ý nghĩa của việc cưới xin là vậy! Mà Zxu đừng nói mình ngu và lười thế chứ! ss thấy Zxu rất thông minh và chăm chỉ đó! Còn về việc ra chap thì ss không có sao hết! ss đợi bao lâu cũng được, chỉ mong em đừng drop fic thôi! Fighting, Zxu!:)
Thân
Yuki Narumi<3
 
Đọc chùa fic ss mãi mà không com thấy tội lỗi quá đi mất. Fic ss thật sự rất hay đấy ạ! Em ghiền fic ss luôn rồi, cách ss viết gây cảm xúc vô cùng mạnh cho người đọc. ( Cảm xúc đó mạnh đến nỗi em đã viết một fic theo cảm hứng nhận được từ fic ss và hoàn thành chap một trong một phút ba mươi giây.) Không biết sao nhưng thật sự thích cặp GinRan trong fic ss ( vì điều này nên fic của em là couple GinRan đấy ss ạ.) Chap này rất tuyệt, nội tâm Ran thật sự tha thiết, lúc đọc những câu văn tả Ran trên xe buýt em đã suýt khóc luôn cơ! Cả lúc Gin đón Ran nữa, sự chân tình đó làm em... ưm không biết phải nói sao nữa nhưng mà trong fic ss em cuồng Gin-sama lắm rồi ạ! ( Không biết sao trong fic nào em cũng thích nam phụ với nữ chính thế này? Kết quả cuối cùng chắc chắn là không được rồi. Chia buồn với Gin -sama vậy.) Không còn gì để nói nữa, em chỉ biết nhiêu đó thôi. Chúc ss càng ngày càng thành công. Ss tuyệt đối đừng lười như những gì ss nói đó nha. Em không chịu đâu!!!!
 
Yuki Narumi : A hi hi! Cảm ơn ss nhiều ạ :"> Em sẽ cố gắng hơn nữa!
shinigami shinichi : Ss yêu cái cmt của em ghê cơ <3 Ss cảm ơn em nhiều nhé! Sau cmt này, chắc ss có thêm động lực hơn nhiều lắm. Có tác giả nào lại không vui khi được độc giả ủng hộ chứ ? :">
Về việc couple GinRan chắc ss không làm được :( Xin lỗi em nghe. Nếu có thời gian rảnh, ss sẽ viết 1 Shortfic về đôi này ha!
 
Hiệu chỉnh:
Chà chà ,hôm nay mới được vào lại được đọc ngay chap mới thế này không biêts hôm nay có phải ngày may không nữa.Chap mới rất tuyệt bạn ạ!Nhưng mình vẫn hi vọng chap sau nói về Shin-Ran nhìu hơn nữa nhé!!!Tại mình là ffan cuồng nên có j bạn bỏ qua cho nhé!
 
ran neechan Không có gì đâu em! Em đã mất công viết fic cho readers và ss đọc thì ss đương nhiên phải cổ vũ em chứ! À quên, ss thích nhất đoạn này của em:
Chuyến xe buýt khách chạy đường dài đều đều băng trên đường. Trên xe rộng lớn nhưng hơi vắng vẻ. Ở hàng ghế lưng chừng, có một bóng hình lẻ loi, cô độc. Tấm thân gầy ấy khẽ dựa vào cửa kính, đưa ánh mắt tím biếc ra ngoài. Mọi cảnh vật cứ chốc chốc vụt qua.

Ran hơi áp má vào bề mặt lành lạnh của ô cửa kính trong suốt. Mái tóc cô rủ xuống, lấp liếm che đi đôi mắt u sầu của cô.

Hôm nay, cô rất buồn.

Amuro lảng tránh ánh mắt của cô khiến cô thấy mặc cảm bản thân. Là cô không xứng đáng. Không hề xứng đáng với tình yêu của anh...

Cô không muốn ai đau nỗi đau cô mang trong mình.

Giống như cô yêu người ấy, yêu Kudo Shinichi đến khắc cốt ghi tâm.

Nhưng anh sắp thuộc về ai đó, không phải là cô - Ran Mori.

Tim cô đã nuôi một hy vọng, một hy vọng nhỏ nhoi và mong manh từ nụ hôn đầu ấy, từ chiếc áo anh trao ấy. Hy vọng đã nhen nhóm rồi bây giờ lụi tàn như ngọn nến trước gió.

Sớm thôi, nến tắt và tất cả biến mất.

Giống như ánh lửa ấm áp của Cô bé bán diêm tắt đi, hạnh phúc ảo ảnh sẽ từ từ tan biến.

Mộng tưởng vẫn chỉ là mộng tưởng. Hiện thực vẫn luôn đeo bám cô từng ngày.

Tự bật cười cay đắng, nước mắt đã lăn dài từ bao giờ. Nước mắt không rơi vì hạnh phúc... Vì chút ích kỉ đau khổ trong tình yêu đơn phương.

Cô cắn chặt môi đến nỗi cảm nhận được vị máu tanh nồng nhấm nhuần trong lưỡi để nén lại tiếng khóc.

Tàu vẫn chạy.

Nước mắt vẫn rơi.

Tim cô vẫn tan nát.

Chuyến xe đã dừng biết bao bến đỗ, nhưng cô còn không hay bến đỗ nào thực sự dành cho mình? Liệu cô phải chờ đợi đến khi nào - Khi nào cô mới có thể mở lòng mình và òa khóc thật to như một đứa trẻ?

Cô vẫn nói " Tôi ổn. " khi ai đó quan tâm hỏi thăm cô. Nhưng đó là một lời nói dối đáng thương nhất.

"Không sao cả."

Phải thôi. Thiếu anh, cuộc đời cô vẫn tươi tắn và hối hả... Nhưng chỉ là, chỉ là cô giấu đi.

Giấu đi yêu thương, giấu đi hy vọng, giấu đi nước mắt... Giấu đi tất cả những gì chân thật nhất trong cô.

~oOo~

Xe chạy suốt đến lúc dừng lại đã là 9 giờ tối.

- Xin lỗi cô. Chúng tôi hết chuyến rồi.

Cô ngước mắt nhìn người soát vé trên xe, chợt nhận ra mình đã thẫn thờ ngồi mãi.

Cô gật đầu, lặng lẽ rời khỏi xe.

Gió vùng ngoại ô mát lành tạt mạnh vào gương mặt không thần thái ấy. Tóc cô rạt sang hai bên, lưa thưa mấy sợi lạc làm rối tung lên.

Trước mắt cô là vùng Kaido vắng vẻ đầy rẫy triền đồi, ngọn cỏ xanh mát. Nhưng trong đêm tối, mọi thứ đều ảm đạm, u buồn như cõi lòng cô. Cõi lòng ấy như mặt hồ yên ả không gợn sóng và xám xịt một màu nước.

Lê những bước nặng trĩu bên vệ đường trống trải, cô thấy lạc lõng.

Đi đâu đây?

Nơi nào dành cho cô?

Đôi tay cô buông lơi, nắm không nổi, thõng xuống. Đôi mắt cô sâu thẳm một nỗi buồn, một quá khứ không lối thoát.

Cô vẫn bước...Bước đi đâu đó không có anh, không có yêu thương và tổn thương. Không có gò bó, không có gánh nặng, không có đố kị của một cuộc chiến tàn khốc... Như ngày cô nữ sinh cấp III ấy - Ran Mori.

"Bíp bíp"

Đèn flash chiếu bật từ phía sau lưng, hắt một chút vào gương mặt ủ dột của Ran. Cô tỉnh khỏi những cơn suy nghĩ đau buồn, quay lại nhìn.

Gin.

Thoáng bất ngờ, song cô bước đến mở cửa, ngồi yên vào ghế phụ trong xe.

- Tại sao lại...?

- Tiện đường gặp.

- Vậy sao? Cảm ơn anh.

Cô gật đầu, quay mặt nhìn ra ngoài lớp kính, ngả đầu vào chiếc ghế êm ái, ngắm từng cảnh vật trôi qua như nỗi buồn gắn chặt trong lòng mình.

Đối thoại chỉ bấy nhiêu thôi, nhưng làm sao hắn có thể nói - Đâu phải tình cờ hắn gặp cô ở vùng ngoại ô này? Là do hắn đã lái xe theo cô suốt từ lúc cô bước ra từ Sở cảnh sát. Hắn đã trông thấy những giọt nước mắt long lanh lã chã rơi trên khuôn mặt cô. Hắn đã thấy những đau khổ hằn vết trong yêu thương của cô. Hắn đã...đã lái xe âm thầm theo sát chuyến xe buýt ban nãy, theo sát cô, vì hắn yêu cô.

"Tiện đường gặp ư?"

Không, chỉ là, chỉ là hắn giấu đi.

~oOo~

Chuông điện thoại báo có tin nhắn. Ran trượt màn hình, mở máy và đọc tin.

" Xem nào, 7.00 p.m - Khu trung tâm thương mại Beika. Hầm để xe số C7. Cứu Jodie. Diễn cho tốt nhé, Angel!
-Vermouth- "

Cô thở hắt.

Ngày mai, cô sẽ tiếp tục làm con rối cho kẻ khác giật dây.
Cố gắng lên nhé Zxu!:)
Thân
Yuki Narumi (Mai Kurumi)<3
 
masquerade : Ọ x Ọ Ta là ta hơi bị hóng cmt của ấy nha Ọ x Ọ Hình như ấy bận gì đó Ọ x Ọ
@All : Chủ nhật hoặc thứ 5 tuần tới có chap mới nha :)
Hiện tại theo những nội dung đã lên thì 2 anh chị nhân vật chính hết thời fuffly, romantic rồi :3 Mấy chap 18, 19 sẽ hé lộ về quá khứ nhé!
 
Mấy tuần này mình mới vô ĐH, còn lụp chụp nhiều thứ nên chưa cmt đc. Sr tác giả nha. ^^
Mình thích nhất chap về Rena đó, hic hic! *1 phút khóc thương cho chị* :KSV@16:. Chị ấy từng là nv nữ mình thích nhất, cái bóng lặng lẽ đứng sau vinh quang của những người tài năng như Akai hay Conan. Tội nghiệp chị quá, đã hi sinh cả cuộc đời vì công lí, rốt cuộc chỉ nhận lại cái chết tăm tối như vậy. :KSV@16: Dù sao thì cái chết của chị cũng không vô ích đâu, mong chị đc an nghỉ.
Nói chung mình đã cmt nhiều về nỗi đau của Ran rồi nên ko nói nữa nha. Nhưng mình nghĩ tác giả cho những bước chuyển biến mới trong tình cảm của hai người đc rồi đó, chứ mấy chap này nói đi nói lại cũng là một cảm xúc à, dù hay nhưng đọc hoài cũng chán.
Nhân tiện, rất cảm ơn tác giả vì đã cho Akai-sama nhiều đất diễn vậy nha. Anh vẫn là con người ngoài lạnh trong nóng, vững chãi và đáng tin cậy như ngày nào. Yêu anh quá đi!:KSV@12:
Đắng lòng cho Gin-sama! Cơ mà đành thôi anh à, tình anh cả đời cũng đành đơn phương thôi. :KSV@17:
 
×
Quay lại
Top Bottom