- Tham gia
- 5/12/2011
- Bài viết
- 210
Chap IX : Thuộc về nơi ấy
Lại một ngày lạnh giá. Tuyết rơi. Và Giáng sinh đến. Ngày 24/12/…
Đứng trước ngôi mộ đôi của nghĩa trang, Ran khẽ khóc nấc lên:
- Cha … Mẹ !
Tiếng gió rít rười rượi bên tai, vang vọng trong tiếng thổn thức của cô gái đến thăm mộ cha mẹ.
Nghĩa trang vắng và lạnh. Như cái lạnh xuyên thấu tâm can cô.
- Ran rất hư! Suốt 4 năm liền bây giờ mới đến thăm hai người… Hôm nay, chính là ngày hai người rời bỏ con… Hai người khỏe không?
Vô thức, cô cứ tự hỏi mà không thể kìm nén nước mắt.
- Cha còn say rượu nữa không ạ? Mẹ quay về với cha rồi chứ? …
Những câu nói quan tâm, những câu hỏi chẳng thể có lời đáp khiến tim cô rỉ máu. Cô ngã quỵ xuống, đau đớn đưa tay vuốt ve tấm hình bà Eri và ông Mori cười hiền hậu.
Tuyết vẫn rơi.
Lạnh giá.
Trắng xóa.
Như cái ngày máu cha cô, máu mẹ cô, máu của chính cô tưới lên tuyết. Để nó phai thành sắc hồng hồng rực rỡ.
- Con có còn là Ran Mori nữa không? Con có còn là con gái cha mẹ yêu thương nhất không ?... Con tệ lắm ! Con tệ lắm !
Mũi cô cay xè, tắc đến khó thở. Cô vẫn thổn thức thì thầm to nhỏ với ngôi mộ đôi vô tri vô giác.
Nước mắt cô rơi lạnh xuống thềm tuyết trắng. Hòa quyện với nhau rồi cùng tan biến.
Tan biến như cách họ xa rời cô trong gang tấc.
- Con yêu anh ấy. Yêu rất nhiều.
Rất nhỏ, cô nghẹn ngào trào nước mắt nhìn ảnh cha. Người cha hiền ấy vẫn cười vui tươi. Tươi như tấm lòng ông dành cho chính con gái mình.
Ran chờ đợi, khao khát tiếng mắng yêu, lời dạy dỗ trong vô vọng.
- Cô vẫn hay khóc nhỉ ?
Chợt, sau lưng cô vang lên tiếng đàn ông hơi khàn và quen thuộc. Cô khựng lại, lau quẹt khóe mắt và đứng dậy, quay ra đối diện.
Akai Shuuichi.
- Không phải chuyện của anh !
Không như xưa nữa, cô mạnh mẽ, độc đoán và lạnh lùng.
- Sao cũng được. Tôi đến đây để thăm Akemi. Chỉ tình cờ gặp gỡ.
Akai đáp, hướng ánh mắt về ngôi mộ đá cuối hàng đã cũ và lâu năm.
Còn cô chỉ nhếch mép cười mỉa mai :
- Ngu ngốc yêu người không nên yêu. Chết cũng phải.
Những lời cay độc này, cô chưa từng phát ra.
Tuyết vẫn rơi.
Rơi nhiều hơn khi nãy.
Akai đăm đăm nhìn con mắt tím biếc, lòng dấy lên sự khó hiểu, ngạc nhiên. Bình tĩnh để cô bước qua mình, anh nói vọng theo :
- Vậy thì đừng có ngốc nghếch như cô ấy. Đừng mỉm cười lừa dối cả chính bản thân mình rồi khóc lóc, hối hận không kịp.
Rất tự nhiên, trong lời nói đến chín phần quan tâm.
Bước chân cô chùn lại, cô mỉm cười chua chát :
- Từ bao giờ việc tôi cần đến anh nhúng tay vào ?
Cô im lặng bỏ đi. Anh bước đến hàng mộ cuối.
Tuyết vẫn rơi.
Khi đặt bó hoa lan xuống bên thềm, anh nhìn Akemi tươi cười mà ngoái theo bóng lưng cô.
Đâu đó trong cô, anh bắt gặp hình bóng xưa…hình bóng của Akemi.
~oOo~
Ngẩn ngơ nghĩ ngợi về lời nói, Ran không hay cô đã quy về phố Beika – khu phố nhà anh. Hơi giật mình nhận ra, cô định quay đầu bước trở lại. Nhưng ai đó giữ tay cô phía sau. Theo phản xạ, cô hương nhìn xem là ai.
Mái tóc nâu đỏ. Đôi mắt xanh lai. Nước da trắng ngần, có phần hơi nhợt nhạt. Là Shiho.
- Mori, ta nói chuyện được không ?
Hơi bất ngờ khi gặp gỡ trong hoàn cảnh này nhưng không tiện từ chối, cô gật đầu đồng ý.
...
Khuấy đều, khuấy đều khuấy đều... Ran đang trong quán cà phê Sky. Cô dừng động tác và đặt chiếc thìa nhỏ xuống bên cạnh.
Đối diện là Miyano Shiho, vì mới ra viện nên phần nào sắc thái đôi phần yếu ớt nhưng ánh mắt vô cùng cương nghị.
- Mừng cô trở lại, Mori Ran.
Shiho khẽ mỉm, điều ấy như con dao hai lưỡi.
- Cảm ơn. Cô đã khỏe lại, Miyano?
Rất khách sáo. Shiho không hề nao núng.
- Tôi đã khỏe. Lần này tôi muốn trực tiếp nói về Kudo.
- Chồng sắp chính thức của cô, vâng ?
Trong lời nói, Ran vẫn lấy vẻ thản nhiên nhưng cảm giác nghẹn đắng ở cổ họng. Vì cà phê sao?
- Mori, tôi đã nhìn thấy sự thay đổi từ anh ấy. Anh ấy rất rối bời, vì sự xuất hiện của cô.
Đôi tay đặt trên đùi của Shiho hơi co lại, mặc cho nét mặt vẫn như trước.
- À, chắc là do bất ngờ vì người bạn thơ ấu đáng lẽ đã chết mà còn sống!
- Đừng dối, Mori. Anh ấy coi cô hơn là một người bạn. Cô biết mà. Anh ấy yêu cô!
Ngón tay Shiho siết lại, cảm giác đau đớn là thế này sao?
- Cô là một thành phần trong cuộc đời anh ấy. Quang trọng. Không thể thiếu. Đó là nơi cô thuộc về!
Dằn vặt trong lời nói, Shiho đau khổ muốn trút hết cả cõi lòng.
Anh sao có thể giấu được cô tất cả ?
Nét vui mừng trên mặt anh, cái trầm tư buồn bã. Cách anh không chú ý vô tình làm vỡ tách trà, cách anh phờ phạc chẳng quan tâm mọi thứ mà cứ cắm đầu vào công việc. Cách anh âu yếm nhìn tấm ảnh cô nữ sinh mái tóc đen dài, nụ cười tươi tắn trong ngăn ví... Cô hiểu rất do nguyên do - Là vì ai ?
Cô ấy.
Trớ trêu thay, ngay cái ngày tự cô xuất viện vì không muốn phiền anh, vì muốn khiến anh bất ngờ khi sáng sớm thức dậy đột nhiên thấy có bữa sáng thơm ngon do đích thân cô làm, tình cảm sẽ chuyển hướng.
Nhưng đâu ngờ, cô nhìn thấy qua cửa phòng anh - Anh và cô ấy - Môi ép vào nhau...
Tâm trí hỗn loạn, cảm xúc dâng trào, cô đã vụt chạy. Chạy rất lâu, chạy xa mọi thứ...
Điều cô sợ nhất, có lẽ đã đến. Hạnh phúc vốn dĩ mong manh nên sẽ có ngày vỡ vụn.
Chỉ là không ngờ, đến quá mau...
Cô chợt tỉnh khỏi suy nghĩ miên man để nuốt trọn từng lời của Ran.
- Không, cô hiểu lầm rồi. Cô và Kudo nên mau chóng hiểu nhau đi, vợ chồng sắp chính thức ạ!
Ran vừa dứt lời, Shiho hơi giận dữ đáp :
- Mori!!! Cô biết mà! Anh ấy không thể thiếu cô! Như cuộc sống không thể thiếu đi ánh mặt trời! Và cô cũng vậy, cô luôn yêu Kudo Shinichi!... - Đến đây lời cô như ngắt quãng, khóe mắt đã sớm cay cay - Đám cưới chưa được hoàn chỉnh nên không thể chấp nhận, tất cả vẫn còn cơ hội cho...hai người!
Nhắm mắt, hít thở sâu, Ran mỉm cười yếu ớt :
- Miyano Shiho, không, Kudo Shiho. Ngừng nói linh tinh và hãy quay về đi. Đừng vì yêu, vì thương hại mà đánh mất tất cả hạnh phúc mình đang có...
Ran muốn nói thêm cụm từ " như tôi " - nhưng không thể.
Ly cà phê vẫn còn nguyên vẹn, chưa được thử, Ran đã đứng dậy, nói :
- Bấy nhiêu thôi. Tôi có việc rồi. Chúc cô hạnh phúc nhé, Kudo Shiho.
Rất đau, đau đến nghẹn thở. Đắng ban nãy, chẳng phải cà phê. Là đắng lòng.
Cô bỏ đi.
Shiho thẫn thờ ngồi lại.
Cô nhớ người ta nói : Người thành công là người biết ích kỉ.
Một lần thôi, Shiho nhắc mình, cô sẽ ích kỉ giữ anh. Tình yêu cô đã cao cả đến mức dám cho đi chỉ để anh được hạnh phúc bên người con gái khác. Nhưng đã khó như vậy thì như cô ấy nói, lòng thương hại sẽ cạn về con số không.
.
Đúng. Cô yêu Kudo Shinichi. Cô sẽ để anh bên mình mãi mãi.
Cô điên vì yêu mất rồi!
-O-
Lại nữa, đêm Giáng sinh thứ năm cô đơn một mình.
Đã 10 giờ đêm, Ran bước lững thững trong vườn hoa của Tokyo. Mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế đá trong khung cảnh ngoài kia nhốn nháo như lễ hội, còn trong này vắng vẻ, u khuất. Với cô, nơi này là rất hợp tâm trạng.
Cô lấy trong túi ra đôi găng tay màu đỏ - Món quà Giáng sinh bảy năm trước khi còn là nữ sinh năm hai trung học phổ thông, anh tặng nó cho cô. Cô giữ gìn nó như giữ gìn những kí ức đẹp đẽ nhất trong cuộc đời mình.
Những vải len mềm mại ấm ủ bàn tay tê cóng của Ran, khiến bản thân cô không khỏi thốt lên :
- Ấm quá!
Hơi ấm của yêu thương xa vời trong quá khứ.
Lại bật cười chế giễu mình, cô cay đắng nói :
- Không thể thiếu sao ? Tôi là ánh mặt trời sao ? Nhầm rồi. Anh ấy mới là mặt trời. Còn tôi chỉ như những bông tuyết. Tuyết sẽ tan khi ở gần mặt trời. Và điều ấy là cấm kị. Không thể gần nhau - nếu như tôi còn muốn tồn tại.
Bông tuyết mong manh tan dần thành giọt nước trong lòng bàn tay cô. Chính là thứ mà cô ví như bản thân mình.
-End chap IX-
Hiệu chỉnh: