- Tham gia
- 7/5/2019
- Bài viết
- 108
Chap sau sẽ hé lộ nguyên nhân khúc mắc giữa nam chính và mẹ-)), và chỉ còn một chap nữa sẽ kết thúc hồi tưởng.
Chap 28: Trao em một đời vẹn tròn.
Ngày cuối cùng của tháng tám, trời quang đãng không gợn mây.
Giáo viên ra hiệu cho cả lớp im lặng, rồi hướng ra phía cửa: " Em vào đi "
Người thiếu niên bước vào, đồng phục đẹp đẽ, vai mang cặp sách, đôi mắt xanh rêu đầy ắp hi vọng, nụ cười sáng bừng căn phòng, giọng nói trầm ấm:
" Xin chào, mình là Heiji Hattori "
Cơn gió cuối hạ, về qua ô cửa sổ, thổi tung mái tóc đen của thiếu niên.
Người con gái đang làm bài tập vừa hay cũng ngẩng đầu lên.
Cậu thiếu niên nhìn cô, ánh mắt pha chút mừng rỡ.
Là cậu ấy..
" Được rồi, em xuống ngồi ở bàn thứ tư nhé " giáo viên nhìn anh rồi chỉ xuống vị trí còn trống, phía trước Kazuha.
" Dạ "
Cậu đi xuống chỗ ngồi, để cặp trong ngăn bàn. Bàn học trong lớp là bàn đơn, mỗi bàn chỉ có một người ngồi, các bàn được sắp xếp cách nhau hai bước chân, vừa rộng rãi, lại thuận tiện.
Heiji khóe môi lộ rõ nét cười, quay xuống nhìn người con gái đang chăm chú đọc sách.
" Chào cậu, mình là Heiji "
" A, chào cậu mình là Kazuha Toyama " Giọng Kazuha ngọt ngào, nụ cười ươm nắng, đôi mắt hạnh nhân xanh biếc, khóe mắt cong như vầng trăng non.
Thiếu niên ngẩn ngơ ngắm nhìn, mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch.
*
Những ngày sau đó, cả hai sớm trở nên thân thiết. Cậu phát hiện ra cô nhỏ bé nhưng lại học rất giỏi, những bài cả lớp không làm được, cô đều sẽ lên bảng chữa bài. Heiji mỗi ngày đều mang cho cô những bất ngờ nho nhỏ, lại luôn thích chọc phá cô, mỗi khi giảng bài cho cô đều phải trêu đùa qua vài câu.
Bộ dáng bị chọc tức đến nghẹn họng của Kazuha, đáng yêu không thể tả.
" Mau trả cho tớ " Kazuha kiễng chân với lấy móc chìa khóa hình gấu bông trên tay cậu, mấy lần đều không thành.
Cô cao một mét sáu, người thiếu niên đã cao mét tám, hơn cô cả cái đầu.
Heiji đưa móc khóa lên cao, cúi nhìn người con gái, cười rõ nham nhở: " Hôn tớ một cái tớ trả cho "
" Cậu cậu... " Cô giơ ngón tay, phồng má, điệu bộ rõ ràng đã bị chọc tức chết.
Cậu bật cười, đưa móc khóa lại cho cô, không nỡ trêu nữa.
Kazuha mắt sáng lên, cảm ơn cậu.
Heiji bật cười xoa đầu cô, giọng hết sức dịu dàng: " Đồ ngốc "
Anh trêu chọc cô, làm cô tức chết, nhưng lại chưa từng nặng lời với cô.
Bá đạo, vô lại nhưng lại nhất mực dịu dàng.
Kazuha mỗi ngày đều đến lớp từ sớm, hết giờ sẽ ở lại tự học. Heiji từ đó mỗi ngày đều đến sớm hơn, cùng cô học bài, lên sân thượng hít thở không khí.
Sự ngây thơ của em, ngoan ngoãn của em, tôi thời khắc đều muốn trân trọng.
*
Trung tuần tháng chín, trời đã sang thu. Bên ngoài lá phong đỏ rực rỡ, trên tán lá còn đọng lại vài giọt nước, là vết tích của cơn mưa dai dẳng, làm phong đỏ mang dáng vẻ rực rỡ, lại mấy phần lung linh, hư ảo.
Trong phòng học, không khí lặng yên, người con gái đứng dậy, cầm sách đọc haiku, giọng cô hết sức dễ chịu, văng vẳng trong phòng:
Kazuha một tay ôm sách, một tay che ô. Bỗng nhiên có người xông vào tán ô của cô, tay cầm ô khẽ nghiêng, rồi chiếc ô được người kia cầm lấy.
Cô mặc áo phông trắng cùng yếm bò, năng động, tinh nghịch, cơn gió ùa vào, hơi buốt cẳng chân, ngẩng đầu nhìn người ấy.
Màn mưa xối xả, mọi thứ trở nên nhạt nhòa, chỉ có nụ cười của chàng trai là đậm nét.
Bên ngoài mưa buốt lạnh, nhưng trong tim là cảm giác ấm áp.
Thanh xuân của mỗi người con gái đều sẽ có thiếu niên của riêng mình.
*
Đường phố Osaka phồn hoa, anh cùng em dạo bước.
Nhìn em trưởng thành, trao em một đời vẹn tròn.
Nhà Kazuha ở ngoại ô gần phố cổ, anh thỉnh thoảng sẽ cùng cô đến đó.
Heiji mỉm cười, hai tay đỡ lấy người đang ngủ trên lưng, người con gái an tĩnh ngủ say, hai tay vòng qua bờ vai vững chãi, ôm lấy cổ của người đàn ông.
Hoàng hôn sớm tắt, ánh đèn vàng chao nghiêng, ánh trăng nhuộm phố cổ, khắc họa vẻ dịu dàng nơi đáy mắt.
* Haiku là một thể thơ độc đáo của Nhật Bản, vô cùng ngắn, ba câu sẽ chỉ gồm 17 âm tiết (5/7/5).
Chap 28: Trao em một đời vẹn tròn.
Ngày cuối cùng của tháng tám, trời quang đãng không gợn mây.
Giáo viên ra hiệu cho cả lớp im lặng, rồi hướng ra phía cửa: " Em vào đi "
Người thiếu niên bước vào, đồng phục đẹp đẽ, vai mang cặp sách, đôi mắt xanh rêu đầy ắp hi vọng, nụ cười sáng bừng căn phòng, giọng nói trầm ấm:
" Xin chào, mình là Heiji Hattori "
Cơn gió cuối hạ, về qua ô cửa sổ, thổi tung mái tóc đen của thiếu niên.
Người con gái đang làm bài tập vừa hay cũng ngẩng đầu lên.
Cậu thiếu niên nhìn cô, ánh mắt pha chút mừng rỡ.
Là cậu ấy..
" Được rồi, em xuống ngồi ở bàn thứ tư nhé " giáo viên nhìn anh rồi chỉ xuống vị trí còn trống, phía trước Kazuha.
" Dạ "
Cậu đi xuống chỗ ngồi, để cặp trong ngăn bàn. Bàn học trong lớp là bàn đơn, mỗi bàn chỉ có một người ngồi, các bàn được sắp xếp cách nhau hai bước chân, vừa rộng rãi, lại thuận tiện.
Heiji khóe môi lộ rõ nét cười, quay xuống nhìn người con gái đang chăm chú đọc sách.
" Chào cậu, mình là Heiji "
" A, chào cậu mình là Kazuha Toyama " Giọng Kazuha ngọt ngào, nụ cười ươm nắng, đôi mắt hạnh nhân xanh biếc, khóe mắt cong như vầng trăng non.
Thiếu niên ngẩn ngơ ngắm nhìn, mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch.
*
Những ngày sau đó, cả hai sớm trở nên thân thiết. Cậu phát hiện ra cô nhỏ bé nhưng lại học rất giỏi, những bài cả lớp không làm được, cô đều sẽ lên bảng chữa bài. Heiji mỗi ngày đều mang cho cô những bất ngờ nho nhỏ, lại luôn thích chọc phá cô, mỗi khi giảng bài cho cô đều phải trêu đùa qua vài câu.
Bộ dáng bị chọc tức đến nghẹn họng của Kazuha, đáng yêu không thể tả.
" Mau trả cho tớ " Kazuha kiễng chân với lấy móc chìa khóa hình gấu bông trên tay cậu, mấy lần đều không thành.
Cô cao một mét sáu, người thiếu niên đã cao mét tám, hơn cô cả cái đầu.
Heiji đưa móc khóa lên cao, cúi nhìn người con gái, cười rõ nham nhở: " Hôn tớ một cái tớ trả cho "
" Cậu cậu... " Cô giơ ngón tay, phồng má, điệu bộ rõ ràng đã bị chọc tức chết.
Cậu bật cười, đưa móc khóa lại cho cô, không nỡ trêu nữa.
Kazuha mắt sáng lên, cảm ơn cậu.
Heiji bật cười xoa đầu cô, giọng hết sức dịu dàng: " Đồ ngốc "
Anh trêu chọc cô, làm cô tức chết, nhưng lại chưa từng nặng lời với cô.
Bá đạo, vô lại nhưng lại nhất mực dịu dàng.
Kazuha mỗi ngày đều đến lớp từ sớm, hết giờ sẽ ở lại tự học. Heiji từ đó mỗi ngày đều đến sớm hơn, cùng cô học bài, lên sân thượng hít thở không khí.
Sự ngây thơ của em, ngoan ngoãn của em, tôi thời khắc đều muốn trân trọng.
*
Trung tuần tháng chín, trời đã sang thu. Bên ngoài lá phong đỏ rực rỡ, trên tán lá còn đọng lại vài giọt nước, là vết tích của cơn mưa dai dẳng, làm phong đỏ mang dáng vẻ rực rỡ, lại mấy phần lung linh, hư ảo.
Trong phòng học, không khí lặng yên, người con gái đứng dậy, cầm sách đọc haiku, giọng cô hết sức dễ chịu, văng vẳng trong phòng:
"....Chim vân tước bay
Thở ra sương gió
Dẫm lướt từng mây... "
Mùa thu tiết trời mát mẻ, tâm trạng của con người cũng vô cùng dễ chịu.Thở ra sương gió
Dẫm lướt từng mây... "
Kazuha một tay ôm sách, một tay che ô. Bỗng nhiên có người xông vào tán ô của cô, tay cầm ô khẽ nghiêng, rồi chiếc ô được người kia cầm lấy.
Cô mặc áo phông trắng cùng yếm bò, năng động, tinh nghịch, cơn gió ùa vào, hơi buốt cẳng chân, ngẩng đầu nhìn người ấy.
Màn mưa xối xả, mọi thứ trở nên nhạt nhòa, chỉ có nụ cười của chàng trai là đậm nét.
Bên ngoài mưa buốt lạnh, nhưng trong tim là cảm giác ấm áp.
Thanh xuân của mỗi người con gái đều sẽ có thiếu niên của riêng mình.
*
Đường phố Osaka phồn hoa, anh cùng em dạo bước.
Nhìn em trưởng thành, trao em một đời vẹn tròn.
Nhà Kazuha ở ngoại ô gần phố cổ, anh thỉnh thoảng sẽ cùng cô đến đó.
Heiji mỉm cười, hai tay đỡ lấy người đang ngủ trên lưng, người con gái an tĩnh ngủ say, hai tay vòng qua bờ vai vững chãi, ôm lấy cổ của người đàn ông.
Hoàng hôn sớm tắt, ánh đèn vàng chao nghiêng, ánh trăng nhuộm phố cổ, khắc họa vẻ dịu dàng nơi đáy mắt.
* Haiku là một thể thơ độc đáo của Nhật Bản, vô cùng ngắn, ba câu sẽ chỉ gồm 17 âm tiết (5/7/5).
Hiệu chỉnh: