- Tham gia
- 7/5/2019
- Bài viết
- 108
Sorry, sorry, máy tính của au gần đây đang hỏng nên bây giờ mới đăng được^^
Chap 21: Sự nông nổi của người con gái.
Thượng tuần tháng năm, thời tiết ở Osaka khá dễ chịu. Vì đang là mùa xuân nên nền nhiệt chỉ ở ngưỡng trung bình,không nóng cũng không quá lạnh, so với tháng trước chỉ tăng lên một chút.
Saguru cẩn thận cột dây giày, hôm nay chính là trận đấu giao hữu của trường. Cậu đã tập luyện cả tháng, nhất định phải chiến thắng, năm nay đã là năm cuối nên phải có cái gọi là kỉ niệm chứ.
Không biết có phải do cơn gió vừa thổi qua hay không mà Saguru bỗng rùng mình, hắt xì mấy cái.
Cậu ngẩng đầu lên, Kazuha đang đi xuống cầu thang.
" Woa, mới sáng sớm chị đi đâu mà đẹp thế? " Cậu quan sát cô, trầm trồ khen ngợi. Tóc đuôi ngựa nửa đầu, váy trắng đơn giản, giày cao gót và túi đồng màu, bên ngoài là áo khoác màu xanh bạc hà dịu ngọt, tổng thể nhìn đơn giản nhưng lại vô cùng khí chất. Con gái vẫn là nên dịu dàng.
Không hiểu sao, trong đầu cậu lại hiện lên hình ảnh cô gái kia.
" Chị đi làm thôi " Kazuha cười rồi sực nhớ ra điều gì, cô hỏi cậu: " Hôm nay em thi bóng rổ nhỉ? Cố lên nhé "
" Uhm " Cậu ngẩng đầu nhìn chị, với lấy chiếc ba lô gần đó rồi đội mũ lưỡi trai lên.
" Saguru à " Aman xuống xe, hét ở bên ngoài, vừa hét vừa vẫy tay rối rít.
" Em đi đây " Cậu quay lại nhìn cô rồi bước về phía Aman.
" Ừ, đi đi " Kazuha giữ cửa cho em, Aman nhìn thấy cô, liền chào: " Ơ, em chào chị "
Cô gật đầu rồi khóa cửa, đi về phía xe mình.
Buổi sáng cô có lịch phẫu thuật, buổi chiều có một cuộc hẹn lúc bốn giờ.
Bước vào xe, yên vị trên ghế lái, thắt dây an toàn, áp tay vào sợi dây chuyền trên cổ, khó nhọc hít thở.
Mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Cho em nông nổi lần này nữa thôi.
*
" Của chị đây ạ " Shiho đưa cốc Coca cho nguời phụ nữ, rồi đưa tay lau mồ hôi ngang trán. Hôm nay không có lịch học ở trường mà đang có cuộc thi bóng rổ. Thành thử, cô đã nhận công việc hậu cần, đó là bán nước uống cho khách.
Đương nhiên là chẳng có ai ép buộc, nhưng so với mặc váy ngắn, đeo băng rôn múa cổ vũ, cô tình nguyện đứng bán nước hơn.
Còn một nguyên nhân vô cùng sâu xa nhưng rất quan trọng nữa đó là phục thù. Không sai, đó chính là phục thù. Shiho phóng tầm mắt ra ngoài sân, nơi có ai đó tóc vàng đang chơi bóng nhiệt tình, nghiến răng nghiến lợi.
Nhất định phải bắt hắn ta xin lỗi cho bằng được.
Cô đây không phải con cún mà ai cũng có thể đùa giỡn.
Nghĩ đến đây, vầng trán lại thấy đau đau.
" Tuýp..tuýp " Tiếng còi của trọng tài vang lên, hiệp đấu thứ ba đã kết thúc.
Tỉ số đang là hòa nhau.
Shiho tháo tạp dề và mũ lưỡi trai. Ca trực của cô đã hết, bây giờ có thể đi làm việc mình muốn được rồi.
Chạy nhanh về phía khán đài, thời gian nghỉ giữa hiệp 3 và hiệp 4 chỉ có 2 phút thôi.
Lúc chuẩn bị thi đấu, cô đã nhìn thấy hắn ta, nhưng khổ nỗi hắn ta với người bạn kia dính nhau như hình với bóng, không có cơ hội nói gì cả, còn lúc nghỉ thì cô lại phải làm hậu cần.
Tất nhiên không phải tự nhiên mà cô biết hắn ta sẽ thi bóng rổ. Lúc trước khi hai người va vào nhau lần đầu, cô đã thử dò tìm nhưng trong các lớp không có ai giống vậy cả. Mãi đến mấy hôm trước lúc tập Judo, cô mới tình cờ nghe được hai chị khóa trên nói chuyện.
Hakuba Saguru, át chủ bài đội bóng rổ, học lớp 12A.
Hóa ra là tiền bối khóa trên.
*
Tiếng còi lại vang lên lần nữa, hiệp bốn bắt đầu. Shiho cũng đã chen lên được chỗ đầu, có thể quan sát trực tiếp mà không bị cản tầm mắt.
Ánh nắng nhảy múa trên gương mặt Saguru, ngang ngạnh, đi thẳng vào lòng người, thậm chí còn chưa kịp từ chối. Lưng áo thiếu niên ướt đẫm, cậu nhảy lên, quả bóng theo đường vòng cung đẹp mắt, bay thẳng vào rổ.
Shiho thấy tim mình đập thình thịch, ngẩn ngơ đứng nhìn.
Bên dưới là tiếng reo hò rộn rã.
Thời khắc ấy, đã ghi dấu cả thanh xuân.
Nhiệt huyết, đẹp đẽ.
*
Saguru bất ngờ, rồi mỉm cười mãn nguyện.
Khoảng cách giữa hai đội đã được dãn ra bằng hai điểm của trái bóng vừa rồi. Thời gian của hiệp đấu cuối còn lại sáu phút, nói ít thì không phải nhưng nói nhiều lại càng không, chỉ cần phòng thủ chắc chắn thì chiến thắng là hoàn toàn có thể.
5....4....3....2....1
" Đội chiến thắng ngày hôm nay là trường Trung học phổ thông Teitan "
Tiếng thông báo trên loa vang lên, mọi người lần lượt đi xuống dưới sân chúc mừng các cầu thủ. Saguru vừa định quay đi, thì đã có người dang tay chắn trước mặt:
" Đứng lại " Shiho dang rộng hai tay, cản đường cậu, ngữ khí xem chừng vô cùng quyết liệt.
" Có chuyện gì sao? " Saguru chống nạnh, hứng thú nhìn người con gái, tầm mắt lướt qua biển tên, hóa ra là hậu bối khóa dưới, đáng yêu thật.
" Xin lỗi, xin lỗi tôi mau " Sợ đối phương không nhớ, cô nói thêm: " Là lần trước anh ném bóng vào tôi đó "
" Oh, không phải anh đã xin lỗi rồi còn gì " Cậu bật cười, cúi xuống nhìn cô gái.
" Chưa, anh chưa, anh chưa xin lỗi " Shiho lắc đầu, thu tay về, chu môi, ra vẻ chờ đợi. Trái với suy nghĩ của cô, cậu vươn tay xoa đầu cô, bật cười:
" Bí ngô nhỏ, em thật đáng yêu. Chuyện lần trước cho anh xin lỗi nhé " Nói rồi liền đi về phía Aman đang gọi, được nửa đường còn quay lại vẫy tay.
Shiho nhìn theo, khẽ lẩm bẩm: " Bí ngô, bí ngô... "
*
Em đợi anh ở chỗ cũ..
Chỗ cũ mà cô nói là một con đường, vẫn thường gọi là " Đường hoa anh đào " dẫn vào thành cổ Osaka. Thành Osaka nằm ở trung tâm của thành phố, mang giá trị của thời Edo, bao quanh thành là gần ba nghìn cây hoa anh đào.
Màu xanh thành cổ, màu hồng anh đào mang đến cho cố đô vẻ thơ mộng, yên ả, giữa những thứ hào nhoáng, nó càng không dễ bị lu mờ.
Giống như rất lâu trước đây, cùng nhau đến nơi này, tản bộ dưới tán hoa, cô bỗng nhiên quay sang anh, cười nói: " Bỗng nhiên em ước thời gian như ngừng lại "
Vì quá đẹp, nên khắc rất sâu.
Heiji xuống xe, đi đến gần gốc anh đào cổ thụ, tâm trạng càng lúc càng phức tạp. Mới ngày hôm qua thôi, anh còn tự tin, còn vui vẻ nhưng khi đối diện với thực tại, không hiểu sao càng sợ hãi, tự tin dần bị rút sạch.
Buồn bực nhéo nhéo mi tâm, được rồi, anh thừa nhận, sự nông nổi của con người thật đáng sợ.
Biết đâu, cô sẽ nói: " Em suy nghĩ kĩ rồi, em sẽ rời xa anh "
" Em suy nghĩ kĩ rồi, chúng ta không hợp "
" Em suy nghĩ kĩ rồi, mình chia tay đi "
" Em suy nghĩ kĩ rồi .."
Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại kêu lên, Heiji giật mình, lấy ra chiếc điện thoại trong áo vest.
Là Kazuha. Anh đưa tay gạt nút đỏ trên điện thoại.
Điện thoại vang lên lần hai, anh dập máy.
Biết đâu, cô gọi vì không muốn đến thì sao? Nếu anh không nghe, có khi cô sẽ đến đây.
*
Thật ra Heiji không phải chờ đợi quá lâu, vì Kazuha đã đến. Cô siết chặt lấy túi xách, đè nén nỗi kích động, vành mắt sớm đã đỏ ửng, nhìn người ở trước mắt.
Cô bước đến gần, còn anh cũng đi về phía cô, sắc mặt vô cùng điềm đạm.
Ánh mắt có chút xao động, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh.
" Em suy nghĩ kĩ rồi..." Cô cố gắng bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn anh.
" Vậy em muốn thế nào? " Anh lẳng lặng nhìn cô.
" Mình đừng xa nhau nữa, có được không? " Cô nói trong tiếng nấc.
Câu nói vừa dứt, Heiji liền thấy người con gái nhào vào ngực mình.
Nước mắt Kazuha giống như chuỗi ngọc đứt hạt, không ngừng rơi, sớm thấm ướt áo sơ mi của anh, cô nức nở: " Em xin lỗi, em xin lỗi "
Heiji nhắm mắt, bàn tay vuốt ve mái tóc người con gái, sự bất an cùng không vui sớm biến mất.
Thật may, ván cược này anh đã thắng.
* Trong luật thi đấu bóng rổ, mỗi trận sẽ chia làm bốn hiệp đấu, mỗi hiệp gồm mười phút. Thời gian nghỉ giữa hiệp một và hai là mười phút, giữa hiệp ba và bốn là hai phút.
* Trong luật thi đấu bóng rổ, các thang điểm được tính là: 1,2,3.
Chap 21: Sự nông nổi của người con gái.
Thượng tuần tháng năm, thời tiết ở Osaka khá dễ chịu. Vì đang là mùa xuân nên nền nhiệt chỉ ở ngưỡng trung bình,không nóng cũng không quá lạnh, so với tháng trước chỉ tăng lên một chút.
Saguru cẩn thận cột dây giày, hôm nay chính là trận đấu giao hữu của trường. Cậu đã tập luyện cả tháng, nhất định phải chiến thắng, năm nay đã là năm cuối nên phải có cái gọi là kỉ niệm chứ.
Không biết có phải do cơn gió vừa thổi qua hay không mà Saguru bỗng rùng mình, hắt xì mấy cái.
Cậu ngẩng đầu lên, Kazuha đang đi xuống cầu thang.
" Woa, mới sáng sớm chị đi đâu mà đẹp thế? " Cậu quan sát cô, trầm trồ khen ngợi. Tóc đuôi ngựa nửa đầu, váy trắng đơn giản, giày cao gót và túi đồng màu, bên ngoài là áo khoác màu xanh bạc hà dịu ngọt, tổng thể nhìn đơn giản nhưng lại vô cùng khí chất. Con gái vẫn là nên dịu dàng.
Không hiểu sao, trong đầu cậu lại hiện lên hình ảnh cô gái kia.
" Chị đi làm thôi " Kazuha cười rồi sực nhớ ra điều gì, cô hỏi cậu: " Hôm nay em thi bóng rổ nhỉ? Cố lên nhé "
" Uhm " Cậu ngẩng đầu nhìn chị, với lấy chiếc ba lô gần đó rồi đội mũ lưỡi trai lên.
" Saguru à " Aman xuống xe, hét ở bên ngoài, vừa hét vừa vẫy tay rối rít.
" Em đi đây " Cậu quay lại nhìn cô rồi bước về phía Aman.
" Ừ, đi đi " Kazuha giữ cửa cho em, Aman nhìn thấy cô, liền chào: " Ơ, em chào chị "
Cô gật đầu rồi khóa cửa, đi về phía xe mình.
Buổi sáng cô có lịch phẫu thuật, buổi chiều có một cuộc hẹn lúc bốn giờ.
Bước vào xe, yên vị trên ghế lái, thắt dây an toàn, áp tay vào sợi dây chuyền trên cổ, khó nhọc hít thở.
Mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Cho em nông nổi lần này nữa thôi.
*
" Của chị đây ạ " Shiho đưa cốc Coca cho nguời phụ nữ, rồi đưa tay lau mồ hôi ngang trán. Hôm nay không có lịch học ở trường mà đang có cuộc thi bóng rổ. Thành thử, cô đã nhận công việc hậu cần, đó là bán nước uống cho khách.
Đương nhiên là chẳng có ai ép buộc, nhưng so với mặc váy ngắn, đeo băng rôn múa cổ vũ, cô tình nguyện đứng bán nước hơn.
Còn một nguyên nhân vô cùng sâu xa nhưng rất quan trọng nữa đó là phục thù. Không sai, đó chính là phục thù. Shiho phóng tầm mắt ra ngoài sân, nơi có ai đó tóc vàng đang chơi bóng nhiệt tình, nghiến răng nghiến lợi.
Nhất định phải bắt hắn ta xin lỗi cho bằng được.
Cô đây không phải con cún mà ai cũng có thể đùa giỡn.
Nghĩ đến đây, vầng trán lại thấy đau đau.
" Tuýp..tuýp " Tiếng còi của trọng tài vang lên, hiệp đấu thứ ba đã kết thúc.
Tỉ số đang là hòa nhau.
Shiho tháo tạp dề và mũ lưỡi trai. Ca trực của cô đã hết, bây giờ có thể đi làm việc mình muốn được rồi.
Chạy nhanh về phía khán đài, thời gian nghỉ giữa hiệp 3 và hiệp 4 chỉ có 2 phút thôi.
Lúc chuẩn bị thi đấu, cô đã nhìn thấy hắn ta, nhưng khổ nỗi hắn ta với người bạn kia dính nhau như hình với bóng, không có cơ hội nói gì cả, còn lúc nghỉ thì cô lại phải làm hậu cần.
Tất nhiên không phải tự nhiên mà cô biết hắn ta sẽ thi bóng rổ. Lúc trước khi hai người va vào nhau lần đầu, cô đã thử dò tìm nhưng trong các lớp không có ai giống vậy cả. Mãi đến mấy hôm trước lúc tập Judo, cô mới tình cờ nghe được hai chị khóa trên nói chuyện.
Hakuba Saguru, át chủ bài đội bóng rổ, học lớp 12A.
Hóa ra là tiền bối khóa trên.
*
Tiếng còi lại vang lên lần nữa, hiệp bốn bắt đầu. Shiho cũng đã chen lên được chỗ đầu, có thể quan sát trực tiếp mà không bị cản tầm mắt.
Ánh nắng nhảy múa trên gương mặt Saguru, ngang ngạnh, đi thẳng vào lòng người, thậm chí còn chưa kịp từ chối. Lưng áo thiếu niên ướt đẫm, cậu nhảy lên, quả bóng theo đường vòng cung đẹp mắt, bay thẳng vào rổ.
Shiho thấy tim mình đập thình thịch, ngẩn ngơ đứng nhìn.
Bên dưới là tiếng reo hò rộn rã.
Thời khắc ấy, đã ghi dấu cả thanh xuân.
Nhiệt huyết, đẹp đẽ.
*
Saguru bất ngờ, rồi mỉm cười mãn nguyện.
Khoảng cách giữa hai đội đã được dãn ra bằng hai điểm của trái bóng vừa rồi. Thời gian của hiệp đấu cuối còn lại sáu phút, nói ít thì không phải nhưng nói nhiều lại càng không, chỉ cần phòng thủ chắc chắn thì chiến thắng là hoàn toàn có thể.
5....4....3....2....1
" Đội chiến thắng ngày hôm nay là trường Trung học phổ thông Teitan "
Tiếng thông báo trên loa vang lên, mọi người lần lượt đi xuống dưới sân chúc mừng các cầu thủ. Saguru vừa định quay đi, thì đã có người dang tay chắn trước mặt:
" Đứng lại " Shiho dang rộng hai tay, cản đường cậu, ngữ khí xem chừng vô cùng quyết liệt.
" Có chuyện gì sao? " Saguru chống nạnh, hứng thú nhìn người con gái, tầm mắt lướt qua biển tên, hóa ra là hậu bối khóa dưới, đáng yêu thật.
" Xin lỗi, xin lỗi tôi mau " Sợ đối phương không nhớ, cô nói thêm: " Là lần trước anh ném bóng vào tôi đó "
" Oh, không phải anh đã xin lỗi rồi còn gì " Cậu bật cười, cúi xuống nhìn cô gái.
" Chưa, anh chưa, anh chưa xin lỗi " Shiho lắc đầu, thu tay về, chu môi, ra vẻ chờ đợi. Trái với suy nghĩ của cô, cậu vươn tay xoa đầu cô, bật cười:
" Bí ngô nhỏ, em thật đáng yêu. Chuyện lần trước cho anh xin lỗi nhé " Nói rồi liền đi về phía Aman đang gọi, được nửa đường còn quay lại vẫy tay.
Shiho nhìn theo, khẽ lẩm bẩm: " Bí ngô, bí ngô... "
*
Em đợi anh ở chỗ cũ..
Chỗ cũ mà cô nói là một con đường, vẫn thường gọi là " Đường hoa anh đào " dẫn vào thành cổ Osaka. Thành Osaka nằm ở trung tâm của thành phố, mang giá trị của thời Edo, bao quanh thành là gần ba nghìn cây hoa anh đào.
Màu xanh thành cổ, màu hồng anh đào mang đến cho cố đô vẻ thơ mộng, yên ả, giữa những thứ hào nhoáng, nó càng không dễ bị lu mờ.
Giống như rất lâu trước đây, cùng nhau đến nơi này, tản bộ dưới tán hoa, cô bỗng nhiên quay sang anh, cười nói: " Bỗng nhiên em ước thời gian như ngừng lại "
Vì quá đẹp, nên khắc rất sâu.
Heiji xuống xe, đi đến gần gốc anh đào cổ thụ, tâm trạng càng lúc càng phức tạp. Mới ngày hôm qua thôi, anh còn tự tin, còn vui vẻ nhưng khi đối diện với thực tại, không hiểu sao càng sợ hãi, tự tin dần bị rút sạch.
Buồn bực nhéo nhéo mi tâm, được rồi, anh thừa nhận, sự nông nổi của con người thật đáng sợ.
Biết đâu, cô sẽ nói: " Em suy nghĩ kĩ rồi, em sẽ rời xa anh "
" Em suy nghĩ kĩ rồi, chúng ta không hợp "
" Em suy nghĩ kĩ rồi, mình chia tay đi "
" Em suy nghĩ kĩ rồi .."
Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại kêu lên, Heiji giật mình, lấy ra chiếc điện thoại trong áo vest.
Là Kazuha. Anh đưa tay gạt nút đỏ trên điện thoại.
Điện thoại vang lên lần hai, anh dập máy.
Biết đâu, cô gọi vì không muốn đến thì sao? Nếu anh không nghe, có khi cô sẽ đến đây.
*
Thật ra Heiji không phải chờ đợi quá lâu, vì Kazuha đã đến. Cô siết chặt lấy túi xách, đè nén nỗi kích động, vành mắt sớm đã đỏ ửng, nhìn người ở trước mắt.
Cô bước đến gần, còn anh cũng đi về phía cô, sắc mặt vô cùng điềm đạm.
Ánh mắt có chút xao động, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh.
" Em suy nghĩ kĩ rồi..." Cô cố gắng bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn anh.
" Vậy em muốn thế nào? " Anh lẳng lặng nhìn cô.
" Mình đừng xa nhau nữa, có được không? " Cô nói trong tiếng nấc.
Câu nói vừa dứt, Heiji liền thấy người con gái nhào vào ngực mình.
Nước mắt Kazuha giống như chuỗi ngọc đứt hạt, không ngừng rơi, sớm thấm ướt áo sơ mi của anh, cô nức nở: " Em xin lỗi, em xin lỗi "
Heiji nhắm mắt, bàn tay vuốt ve mái tóc người con gái, sự bất an cùng không vui sớm biến mất.
Thật may, ván cược này anh đã thắng.
* Trong luật thi đấu bóng rổ, mỗi trận sẽ chia làm bốn hiệp đấu, mỗi hiệp gồm mười phút. Thời gian nghỉ giữa hiệp một và hai là mười phút, giữa hiệp ba và bốn là hai phút.
* Trong luật thi đấu bóng rổ, các thang điểm được tính là: 1,2,3.
Hiệu chỉnh: