Chap 24: Blade Children …
Tiếng bước chân phía cầu thang vang lên dồn dập. Vài giây sau, hình ảnh hai cô gái nhễ nhại mồ hôi xuất hiện trước mặt một nhóm người. Giữa hành lang dài, họ ra sức dỗ dành cô bé gái đang khóc thét lên. Nhưng lạ thay, chẳng ai có thể nghe rõ ràng tiếng động nào cả. Chỉ là một thứ âm thanh nhiễu loạn đang giằng xé khối óc họ.
Kazuha và Aoko chạy đến bên cạnh bác sĩ Tomoaki, trước mắt hai cô gái là đứa bé 5 tuổi đang bấu chặt lấy cha mẹ nó. Nước mắt chảy ròng ròng trên gương mặt, nó bò ra sàn, rồi lại ngồi dậy, tiếng thét kinh hoàng hơn. Họ thấy Miyuki giãy nảy lên, lắc mạnh đầu. Cô Sato và chú Takagi phải giữ chặt lấy tay của đứa con, ngăn không cho nó cào cấu gương mặt như vừa rồi nữa. Ánh mắt họ rung lên lo sợ, Sato như trực khóc. Aizu và Ayumu đứng gần đó tỏ ra lúng túng, không biết xử lý ra sao. Chú Takagi gì chặt đứa con vào lòng, giọng hơi run :
- Bình tĩnh nào con ! Bình tĩnh nào ! Nghe bố ! Âm thanh đó không có gì đâu ! Một chút nữa sẽ hết thôi mà ! Nghe bố nhé ! Đừng khóc nữa !
Mọi người xung quanh ngay lập tức đưa tay ôm lấy miệng. Họ không hề nghe thấy giọng nói của Takagi. Chính anh cũng như vậy. Lặp lại một lần nữa, tai anh vẫn không nhận được tín hiệu nào. Thân hình nhỏ bé trên tay anh lại gồng lên, cái miệng ngoác ra, nó hét.
Mọi người đứng lặng nhìn cô bé gái, đôi mắt ai cũng lộ rõ vẻ hoang mang và run sợ. Aoko dán chặt người vào bức tường đằng sau, đôi chân cô run lên như trực khuỵu xuống. Từ bên phải, cánh cửa thang máy bất chợt mở ra, hình ảnh hai chàng trai xuất hiện. Kaitou và Hakuba. Họ đi lại phía đám đông, đôi lông mày nhíu lại khó hiểu. Aoko thấy khẩu hình miệng của họ nhếch lên nhưng cô chẳng nghe được gì.
- Cái chết tiệt gì thế này ! – Kaitou vừa lẩm bẩm vừa quỳ xuống bên Miyuki. Đứa bé 5 tuổi giương đôi mắt có phần hoang dại lên làm người cậu hơi giật về phía sau.
Hakuba đi dọc theo hành lang, hướng về phía chiếc xe buýt. Cậu nhìn một lượt xung quanh nhưng không thấy bất cứ thứ gì. Đầu óc như muốn nổ tung vì thứ âm thanh hỗn tạp trong đầu.
Bỗng dưng, nó im bặt.
Tạp âm ngắt đột ngột. Dây thần kinh của họ bị hẫng xuống.
Phải mất một lúc lâu để làm quen với không gian yên lặng bất ngờ này, họ mới dần nhận ra tiếng khóc của Miyuki đang bé dần. Như sực tỉnh, Kaitou chụp lấy cô bé trước mặt :
- Mấy lần trước Miyuki cũng nghe thấy âm thanh đó nhưng nó đâu có hét lên như thế này !
Mọi người lặng đi sau câu nói của Kaitou. Ánh mắt họ hoang mang cực độ. Kazuha buông thõng cánh tay xuống, những chiếc móng cào qua mặt tường, tạo ra tiếng động kên kến, khó chịu. Miyuki ngay lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt trợn ngược, nhìn chằm chằm vào cô :
- Cái đó … con nghe thấy … cái đó !
Giọng nói của đứa trẻ 5 tuổi lắp bắp, không thành lời. Cố lắm mọi người xung quanh mới nghe rõ được.
- Con nghe thấy âm thanh đó lúc nãy. – Giọng Miyuki run lên, trực khóc.
- Âm thanh gì ? Em nói rõ hơn được không ? – Hakuba chạy lại, ngồi xuống bên cạnh Kaitou.
Đôi mắt sợ sệt của cô bé rung lên một lát, Miyuki ôm chặt lấy mẹ.
- Tiếng khóc của trẻ em. Sau đó là thé lên rồi la hét. Cả những tiếng đổ vỡ, lăn lộn trên mặt sàn, tiếng móng tay cào vào tường như vừa rồi nữa. Ngoài ra con chẳng nghe thấy được gì nữa cả. Tiếng nói của mọi người cũng không nghe được.
Lời kể của cô bé làm sống lưng Kazuha lạnh toát. Mồ hôi lăn từng giọt trên gương mặt, cô khuỵu dần xuống đất.
…
Nhưng ở những miền đất có quá nhiều linh hồn lai vãng như vậy, âm khí nuốt lấy mệnh dương, thì tiếng nói của hồn sẽ làm chủ, con người cũng nghe thấy được. Màng nhĩ ngươi sẽ rung lên, dây thân kinh căng ra như sắp đứt, tai ngươi sù đi, cảm giác u ám và rùng rợn sẽ xâm chiếm lấy ruột gan ngươi, lồng lộn lên.
…
Chỉ những đứa trẻ bảy tuổi mới có thể nghe được tiếng nói của chúng tôi. Vậy thôi ư ? Không … vẫn còn những cô gái mang dòng máu chết nữa – đó là những linh hồn của âm ngục.
… … …
Cậu thám tử miền Đông thả người xuống chiếc gi.ường trải ga màu xám. Đôi tay dang ra đón lấy gió trời lùa vào từ cửa sổ. Một ngày nữa lại trôi qua, màn đêm đang buông dần ở ngoài kia. Cái màu đen cậu không hề yêu thích lại xuất hiện. Thở dài, cậu lăn qua lăn lại trên chiếc gi.ường, cố giữ cho trí óc không chìm vào giấc ngủ. Ý định của Shinichi, cậu sẽ dành cả đêm nay để nghĩ về vụ án, về sự mất tích không rõ ràng của Ran. Nhưng cái mệt mỏi không cho phép cậu làm điều đó, đôi mắt đảo quanh căn phòng bật điện sáng trưng, từng sự vật nhòe dần đi, trí óc cậu rơi vào khoảng không gian vô định.
Những cơn gió lạnh thốc vào phòng ngày một mạnh hơn. Tập giấy tờ nằm trên chiếc cặp đen vốn yên ngự trên mặt bàn bị thổi tung lên, rơi lả tả xuống mặt đất. Dưới ánh đèn điện, từng dòng chữ viết tay hiện lên rõ ràng và rành mạch.
Ghi chép về đường dây buôn bán nội tạng người xuyên quốc gia
Ngày 27/7/2004, một vụ án mạng bí ẩn xảy ra tại đường Touji, cố đô Kyoto. Xác một người đàn ông tầm 42 tuổi được phát hiện vào lúc 4 giờ sáng bên lề đường. Người báo án là một người dân chạy bộ vào buổi sáng. Xác chết nằm xấp, đến khi lật lên mới phát hiện khoang bụng bị phanh ra, tất cả nội tạng đều biến mất. Do công nghệ điều tra tội phạm chưa được chú trọng, cảnh sát lúc đó không phát hiện ra manh mối nào.
Ngày 20/9/2004, tức chưa đầy hai tháng sau, một xác chết tương tự được phát hiện tại ngoại ô Osaka. Đó là một người phụ nữ 31 tuổi bị rạch toàn thân, chết do mất máu. Nạn nhân bị lấy đi hai quả thận. Theo lời khai của người dân gần đó, họ nhìn thấy một bóng người cao, mảnh khảnh, dùng dao chém liên tiếp vào cơ thể nạn nhân. Do bị phát hiện, hung thủ chỉ kịp lấy đi hai quả thận mà không đụng tới các nội tạng khác. Báo cáo của cơ quan công an không phát hiện được gì.
Trong 5 năm sau đó, các vụ án mạng liên tục xảy ra với mật độ ngày càng tăng, phạm vi trải dài trên khắp cả nước. Thủ đoạn giết người cũng như sự biến mất của các nội tạng là giống hệt nhau. Dù vậy, chứng cứ thu được không khẳng định điều gì.
Ngày 16/8/2009, tại đại lộ Kujo, Kyoto lại phát hiện một nạn nhân bị giết tương tự như trên. Đó là một phụ nữ đang mang thai, ở độ tuổi 25. Theo các nhà tâm lý học, kẻ thủ ác ra tay trong tình trạng hoang mang, lo sợ, chưa có sự chuẩn bị kỹ lưỡng nên hiện trường để lại rất nhiều bằng chứng có hiệu quả. Từ đó, cảnh sát Nhật Bản đã phát hiện, những vụ án trên có liên quan đến một đường dây buôn bán nội tạng người mang tầm cỡ quốc tế.
Kết hợp điều tra của FBI, CIA và Interpol, đường dây được bắt nguồn từ một tổ chức có tên ‘Blade Children’*. Đó là một tổ chức tập hợp tất cả những tên tội phạm thiên bẩm trên toàn thế giới. Chúng phân bố ở khắp nơi, được chia làm nhiều cấp bậc theo công trạng của mỗi người. Được biết, chúng đã thực hiện rất nhiều phi vụ giết người, lấy nội tạng và buôn bán, trao đổi trên toàn thế giới với nhiều mục đích khác nhau. Chủ yếu là các nước kém phát triển ở Châu Phi, nhưng do lợi nhuận lên đến bạc tỉ, phạm vi của tổ chức dần mở rộng sang Châu Âu, Châu Mỹ và Nhật Bản là nước Châu Á đầu tiên xuất hiện băng đảng trên.
Với nhiều nguồn tin tình báo, cảnh sát phát hiện tổ chức luôn mở một cuộc họp thường niên vào ngày 26/7 mỗi năm, địa điểm không cố định. Những thành viên được tham gia vào buổi họp phải là người của tổ chức trên 15 năm, đứng từ hạng 3 trở lên và chỉ tiếp nhận mỗi nước một thành viên. Một tình báo viên của CIA đã thâm nhập được vào cuộc họp kín ấy 6 năm về trước với vai trò đại diện cho nước Mỹ. Báo cáo cô gửi về cho trung tâm không có nhiều thông tin quan trọng do tất cả mọi người đều che mặt và dùng máy thay đổi giọng nói. Ông trùm của tổ chức không hề xuất hiện, chỉ có tiếng nói được bóp méo phát qua loa đài. Xuyên suốt nội dung của buổi nói chuyện, cô biết được có một thành viên nữ người Nhật Bản vừa đề nghị ly khai khỏi tổ chức, do đó bị coi là kẻ phản bội. Tất cả mọi người đều đề nghị thành viên đại diện cho Nhật Bản ngay lập tức thanh trừ cô ta để ngừa hậu họa.
Ngay sau đó, tình báo viên CIA vì một số lý do chưa sáng tỏ mà liên tục điều tra các bệnh viện ở Nhật Bản. Vì vậy, chỉ chưa đến hai tuần sau đã bị người của tổ chức phát hiện và trừ khử. Thông tin liên lạc bị cắt đứt. Cho đến hiện tại, qua nhiều nguồn tin tình báo, cảnh sát chỉ biết thêm rằng: kẻ giết người, lấy nội tạng và kẻ nhận hàng để buôn bán bắt buộc phải là hai người khác nhau. Họ không được biết mặt cũng như thông tin của nhau để bảo đảm an toàn.
Ghi chép năm 2014.
Trong 5 năm (2009 – 2014) các vụ án biến mất nội tạng đều xảy ra tại Tokyo và theo quy luật 5 tháng một lần, có khi là 10 tháng. Tất cả án mạng đều xảy ra lúc nửa đêm, thủ đoạn ngày càng tinh vi. Cảnh sát đã nhiều lần giăng bẫy khắp thành phố nhưng vẫn không thể bắt được.
Người ghi chép
Yusaku Kudo
…
Mây đen vần vũ ôm lấy bầu trời, sắc đêm lại đến. Tòa nhà xanh huyền ảo đứng im lặng dưới ánh trăng khuya như mặc niệm những linh hồn đã chết. Tiếng kêu rả rích của côn trùng tựa bài nhạc đệm cho khúc cầu siêu.
Một cô gái chừng 20 tuổi đứng giữa bãi đất trống bên cạnh khách sạn. Gió thổi qua thân hình mảnh mai đang run lên, chiếc váy trắng đung đưa như hư ảo.
Cô dựa người vào gốc cây, đôi mắt liếc về đằng sau. Phía đó, vực thẳm hiện lên như chiếc miệng không đáy đang nuốt lấy khối khí đen ngòm, đang hút lấy vạn vật xung quanh.
Tiếng bước chân phá vỡ màn đêm thanh vắng.
‘Đến rồi à ?’
Thân hình nhẹ nhàng lướt đi trong gió, nụ cười thoảng trên môi.
‘Hức …’
Bàn tay bấu chặt lấy con người trước mắt. Đôi mắt long lên cuồng dại. Từng mạch thở co lại, rồi vỡ tung.
Chiếc váy trắng đổ xuống mặt đất.
…
-----------------
*Blade Children: Những đứa trẻ bị nguyền rủa