ran_angel_1826 : mình cũng đọc cái fic Moonlight Hotel rùi ^^ Tại hồi trước toàn viết tình cảm "sến súa" nên lần này mún thử thể loại nì xem sao
pairing thì đúng là copy từ bên kia qua nhưng yên tâm là câu chuyện sẽ khác ná
tks đã góp ý nhá, chap mới mình đã hạn chế dấu "..." rùi đó
Thiên thần Ran Mori em đã bao giờ nhác đâu *ngây thơ*
----------------------
Chap 8: Bé gái …
Ánh mắt tôi dừng lại ở chiếc cửa sổ cuối cùng …
Đang đứng ở đó - một bé gái khoảng chừng 10 tuổi. Cô khoác trên mình chiếc váy liền màu đỏ … giống hệt con búp bê kia. Ánh mắt của cô nhìn thẳng về phía hành lang … tôi nhớ lại lời kể của chị Aizu về cái xác của người bạn cùng phòng …
cái xác ấy được treo lủng lẳng bên ngoài chiếc xe buýt … ánh mắt nhìn chằm chằm về phía hành lang …
Đôi chân tôi gần như mất hết sức, tôi nắm chặt hai bàn tay lại, răng tôi đang cắn chặt vào môi để cố không phát ra tiếng hét. Chỉ trong khoảnh khắc, tôi nhận ra đôi chân mình đang tiến lại gân chiếc xe … dừng lại đi … làm ơn … dừng lại đi ! Tôi không muốn tiến lên thêm một chút nào nữa …
Cậu đang đứng ở bên kia mà ! Rất gần tôi ! Chẳng phải lâu nay tôi vẫn ước rằng cậu trở về bên cạnh đó sao?! Cậu đang ở ngoài kia … cậu luôn ở bên cạnh tôi … chỉ cần tôi chạy ra đó, ôm lấy cậu … chẳng phải tất cả nỗi sợ đều tan biến hết sao?! - như bao lâu nay tôi vẫn vậy mà … Chẳng nhận ra từ khi nào, gương mặt tôi đang ghé sát vào tấm kính của chiếc xe buýt. Tôi không hiểu có thứ gì ở cô bé ấy lại thu hút tôi đến vậy …
Ánh mắt tôi - qua tấm kính mờ ảo ấy - dán chặt vào cô bé gái. Cứ như cảm giác được có người đang nhìn mình, gương mặt cô bé bắt đầu thay đổi. Ánh mắt cô liếc xung quanh hành lang … rồi … tôi nhận ra đầu cô bé đó đang chuyển động … nó từ từ quay về phía tôi … cái giây phút đó … tim tôi như không còn đập nữa …
Tôi hét lên rồi ngã về phía sau. Nghe thấy tiếng hét, mọi người lập tức chạy lại. Conan ngồi xuống cạnh tôi với vẻ mặt lo lắng :
- Chị làm sao vậy ? Có chuyện gì ạ ?
Đôi tai tôi nghe thấy rất rõ những câu hỏi của mọi người, nhưng trong đầu tôi giờ chỉ có gương mặt của cô bé ấy – một gương mặt đầy những vết cào cấu của móng tay người … Từng giọt máu tươi đang rỏ ra từ những vết xước trên từng thớ thịt trắng bệnh đó. Tôi bất giác đưa tay lên ôm lấy cằm của mình khi nhớ ra rằng cô bé đó không hề có thịt ở cằm. Chiếc cằm đó … chỉ là xương …
« Em nhìn thấy gì ở trong đó sao ? » - Chị Aizu quỳ xuống bên cạnh tôi, vỗ nhẹ vào lưng tôi để trấn tĩnh
« … Vâng … » - Mãi tôi mới nói được một câu « Có một cô bé gái trong chiếc xe buýt kia … Là ai vậy chị ? »
Tôi chỉ biết gương mặt chị Aizu tái mét đi khi nghe xong câu nói của tôi, còn Heiji và Hakuba thì nhìn thử vào chiếc xe buýt đó.
« Làm gì có ai » - Câu nói của Hattori làm sống lưng tôi ớn lạnh « Chắc cậu nhìn nhầm rồi ! »
« Không … không phải … Chắc chắn có … » - Tôi lắp bắp cãi lại. Tôi quay sang Shinichi, cậu nhìn tôi với đôi mắt của một đứa trẻ … cậu cũng không tin tôi sao ?
Ngay khi bắt gặp ánh mắt đầy hoảng sợ của tôi, có một cái gì đó hối thúc cậu đi vào trong chiếc xe buýt. Cậu lúc soát khắp các ngõ ngách trong chiếc xe cùng với Kaitou. Tôi nắm chặt lấy tay Kazuha và Aoko, tôi cầu nguyện cậu sẽ tìm thấy một thứ gì đó … bất kì thứ gì về cô bé ấy cũng được …
thậm chí là một xác chết …
Nhưng cậu lại bước xuống xe với gương mặt có một chút ngạc nhiên …
- Không có thứ gì cả ! Chị có nhìn nhầm không ?
Kazuha phải ôm lấy thân hình đang run lên của tôi …
Lo sợ … kinh hãi … hoang mang …
Mọi người vẫn đứng đây từ nãy đến giờ, cô bé đó có nhỏ đến mấy cũng không thể biến mất như vậy được. Chuyện gì đã xảy ra vậy ? Hay thật sự là tôi đã nhìn nhầm ? Không thể nào ! Tôi đã nhìn thấy rất rõ ràng mà …
« Trước kia, khi còn sống, cậu chủ cũng nói là đã nhìn thấy một cô bé gái đứng ở trong đó, ở chiếc cửa số cuối cùng » - Từng lời miêu tả sau đó về cô gái của chị Aizu giống hệt với hình ảnh tôi đã nhìn thấy.
« Chị cũng nhìn thấy như thế sao ? » - Conan hỏi và tôi khẽ gật đầu
« Vậy rốt cuộc đó là cái gì ?! Rõ ràng là chúng ta không nhìn thấy ! Khách sạn này cũng không có ai như vậy mà … » - Kaitou lẩm bẩm
« Chẳng lẽ là ma ? » - Giọng Aoko run run, bàn tay cô càng xiết lấy tay tôi chặt hơn
« Trước hết mọi người cứ nhận phòng rồi về đó nghỉ ngơi đi ! Một lát nữa, trong lúc ăn chúng ta sẽ bàn sau ! » - Hakuba tiến đến đỡ tôi đứng dậy
« Phải đó, mọi người ra lễ tân đi, tôi sẽ lấy chìa khóa phòng cho ! » - Aizu dẫn chúng tôi ra phía ngoài
« Hiện nay khách sạn có bao nhiêu khách vậy ? » - Vừa đi, Conan vừa ngẩng lên hỏi Aizu
« Chỉ có 4 người thôi em ạ, một gia đình và người em trai của người chồng. Gia đình đó ở trên tầng 6 còn người em trai ở trên tầng 7. »
« Sao lại ở lung tung vậy ? » - Lần này là Heiji đặt câu hỏi
« Tại vì họ yêu cầu vậy ! » - Kaitou trả lời giọng chẳng quan tâm
« Khách sạn chúng tôi, mỗi tầng, ở cuối hành lang đều có một chiếc xe buýt như vừa rồi. Hai bên những chiếc xe buýt đó có hai chiếc cửa sổ lớn. Về đêm, ánh trăng từ ngoài qua hai chiếc cửa sổ đó chiếu sáng cho hành lang … nhưng chỉ riêng ở tầng 7, chúng tôi cũng không hiểu tại sao, ánh trăng sáng qua chiếc cửa sổ cuối cùng, tức là cửa sổ bên cạnh chiếc xe, lại biến thành màu xanh thẫm. Nó mang lại cảm giác rất ma quái mỗi đêm. Vì vậy, tầng 7 dành riêng cho những vị khách ưa mạo hiểm, thích khám phá. Và cậu em trai đó đã yêu cầu phòng tại tầng 7. Còn gia đình kia thì không dám ở cùng tầng nhưng vẫn lo lắng cho người em trai nên nghỉ tại tầng 6. »
« Hay bọn mình cũng lấy phòng trên tầng 7 luôn đi ! » - Heiji liếc nhìn sang Conan
« Cậu thích nghỉ ở đó sao ? » - Kazuha nhẹ nhàng khoác tay Hattori, rồi bằng tất cả nội lực Akido của mình, cô xiết thật chặt !
« Á !!!! Cậu … » - Heiji ngay lập tức giật tay lại « Tớ đùa thôi, không nghỉ ở đó đâu ! » - Giọng nói của cậu lập tức thay đội 180 độ
Chúng tôi ra đến quầy lễ tân, Aoko kéo tay tôi lại :
- Bọn cậu ở chung phòng với tớ nhé ! Bây giờ cứ nhắm mắt lại tớ lại nhìn thấy cái xác đó …
- Ừ
« Đúng là con gái … » - Kaitou đứng dựa lưng vào quầy lễ tân, thản nhiên nhận xét
« Hai em đây ngủ cùng phòng với Aoko. » - Chị Aizu quay sang chúng tôi « Vậy hai cậu ngủ chung hay riêng đây ? » - Hỏi Heiji và Conan
« Riêng ! » - Rất hiểu ý nhau, hai người đồng thanh đáp
« Vậy đây là chìa khóa, phòng 307 và 308. » - Aizu vừa cười vừa đưa chìa khóa cho hai anh chàng thám tử
… … …
(sơ đồ từ tầng 1 đến tầng7 đều như thế này nhé, chỉ khác số phòng và tên khách thôi.)
Đi thang máy lên tầng 3, mở ra trước mắt chúng tôi là một hành lang dài và tối. Không hề có một bóng đèn nào ở đây. Thứ ánh sáng duy nhất tồn tại là những tia sáng heo hắt cuối cùng của mặt trời len lỏi qua chiếc cửa sổ ở chính giữa hành lang.
‘Chuyến xe buýt này đi đâu vậy ạ ?’
Tôi rợn người vì tiếng nói đang vang lên xung quanh. Kazuha đi trước mặt tôi bỗng nhiên dừng lại, cô quay lại về phía tôi, nhìn thẳng vào tôi … không, cô đang nhìn qua vai tôi …
‘Chuyến xe buýt này đi đâu vậy ạ ?’
Lại nữa … cái gì vậy ? …
Tiếp theo câu nói đó là tiếng cười lảnh lót của trẻ con – của một đứa bé gái. Bất giác, tôi quay đầu lại phía sau. Trời quá tối, tôi không nhìn thấy gì cả. Phía cuối hành lang kia – nơi có chiếc xe buýt, tôi có cảm giác tiếng nói phát ra từ đó. Nhưng trong tầm mắt của tôi bây giờ, nơi đó chỉ là một khối không khí đen kịt đang chuyển động …
« Xuống tầng thôi con ! Không chơi nữa đâu !» - Bây giờ là một giọng nói khác. Tôi kéo tay Kazuha đi về phía chiếc xe buýt cuối hành lang
« Bọn cậu đi đâu vậy ? » - Câu nói của Aoko làm cả hai chúng tôi quay lại. Rồi bất chợt từ đằng sau, có ai đó đang ôm lấy chân tôi …
« Không được nghịch đâu con ! » - Từ trong chiếc xe buýt, một người đàn ông bước ra, bế đứa bé gái đang ở dưới chân chúng tôi lên. Đứa bé ấy có một đôi mắt xanh thật ngây thơ, nụ cười trong sáng trên môi nó như thể sẽ chẳng bao giờ tắt. Cái vẻ dễ thương, ngây ngô này khác hoàn toàn với hình ảnh cô bé gái trong chiếc xe mà tôi vừa nhìn thấy.
« Đáng yêu quá ! » - Kazuha đùa nghịch với đứa bé « Đây là con gái chú ạ ? »
« Ừ ! Tên nó là Miyuki, nó mới 5 tuổi thôi. » - Người đàn ông đứng trước mặt chúng tôi gật đầu đáp « Con bé thích mấy cái xe buýt này lắm, nên nó bắt tôi phải chơi với nó. À, quên chưa giới thiệu, tôi là Takagi Wataru. Các cô là khách mới sao ? » - Người đàn ông này có vóc dáng nhỏ nhắn, chỉ cao hơn chúng tôi một chút. Nhưng đôi mắt đen cùng hàng lông mày rậm trên gương mặt lại mang cho người ta một cảm giác rất ấm áp và an toàn.
« Vâng ! » - Tôi trả lời « Bọn cháu là bạn của Kaitou và Hakuba. »
Tôi đang định hỏi thêm về Miyuki. Cũng có thể lúc nãy, do mệt mỏi và ám ảnh, tôi đã nhìn nhầm đứa bé này thành một cô bé gái 10 tuổi. Nhưng đúng lúc đó, Aoko chạy ra, cáo lỗi với chú Takagi rồi kéo chúng tôi về phòng.
« Đó là cái gia đình vừa nãy chị Aizu kể sao ? » - Nằm trên chiếc gi.ường trải ga mềm mại, tôi cất tiếng hỏi Aoko
« Ừ ! Đó là người chồng và đứa con gái. Cô vợ chắc đang ở trên phòng. Cô ấy tên là Sato, còn cậu em trai chú ấy tên là Chiba Wataru. » - Aoko trả lời « Mà kể cũng lạ, là hai anh em mà người anh thì nhó thó như thế còn người em thì cao to, khỏe mạnh lắm. »
« Thấy bảo đứa bé đó thích mấy cái xe buýt làm à ? » - Vừa tắm xong, Kazuha ngồi phịch xuống cạnh tôi vẻ mệt mỏi
« Cậu nhắc tớ mới nhớ đến chuyện này ! » - Aoko như vừa phát hiện ra điều gì, cô ngồi thằng dậy, đối diện với Kazuha – « Từ hôm đầu tiên gia đình đó đến đây, cô bé gái đó luôn bắt bố phải chơi cái trò xe buýt đó cùng mình. Cô bé thì giả làm hành khách còn bố cô là người lái xe. Mỗi lần nhìn thấy chiếc xe, cô bé lại nói một câu … »
‘… ?’ – Tôi và Kazuha đều im lặng
… … … Chuyến xe buýt này đi đâu vậy ạ ? … … …