Tem+phong bì.....Mới thanh toán xong mấy bài tập của mấy sư phụ giao cho xong mệt bở cả hơi tai....Sao đầu năm đầu tháng mà bài tập cứ như núi vậy trời.........
Chap này anh Kid nhà ta buồn cười ghê...
Nghe lời tỏ tình hết sức là ngây thơ của chị Aoko đến mình còn.....đau tim huống chi là "ảnh".
Nói chung là chap này c viết tớ thấy ko có vấn đề gì cả ngoài cái phần đầu nói về sự lo lắng của gia đình ông Mori....tớ thấy hơi gượng*cái này là theo tớ thôi*.....Nhưng nó ko có gì to tát lắm đâu nha. *Đây chỉ là ý kiến chủ quan của tớ thôi mong là c ko nghĩ gì*:KSV@08:
C cứ giữ vững phong độ như vậy thì chắc chắn fic sẽ hay lắm đấy.
P.s: Fic ko có ế đâu...t vẫn ủng hộ c thường xuyên mà :KSV@18: Mong chap mới của c....:KSV@20:
 
Thank apoptoxin4869 nhé, mình biết khả năng diễn đạt của mình mà. Nó cứ sao sao á. Nhưng mình sẽ cố gắng hơn. :P
 
Chap mới này.

Chap 8

30 ngày đầu tiên của năm học mới êm đềm trôi qua ở trừơng trung học Teitan, vẫn những giờ lên lớp ngoan ngõan của bọn học sinh, vẫn những trò đùa vô hại của những nam sinh tinh nghịch, vẫn những buổi học nhóm kiêm “tám chuyện” của những nữ sinh vô tư, vẫn nụ cười dịu dàng của một thiên thần trẻ tuổi, và vẫn những câu từ chối tế nhị trước những lời tỏ tình của chàng thám tử học trò nổi tiếng.

Còn đối với gia đình Kudo, không ai có thể phủ nhận một điều: ngôi biệt thự rộng lớn này luôn được bao trùm bởi cảm giác hạnh phúc. Người quen, đồng nghiệp, bạn bè, đối tác, hàng xóm, sau khi đến chơi đều phải thốt lên rằng:” Gia đình mọi người thật là hạnh phúc.” Họ không nhận xét như vậy nếu chỉ dựa vào khỏang thời gian ngắn ngủi ở chơi trong căn biệt thự này. Họ nói vì họ cảm nhận được điều đó trong từng ánh mắt, nét mặt, nụ cười của mỗi thành viên trong nhà.

Một ngày mới bắt đầu. Có một câu nói như thế này: cuộc sống được ví như một hộp kẹo chocolat đủ mùi vị, mỗi ngày như một viên kẹo mà ta luôn bất ngờ vì ta không biết trước được mùi vị của nó là gì. ( nội dung đại khái vậy chứ không phải nguyên văn đâu nhé! :D).

Tuy không biết trước được chuyện gì sẽ xảy đến ngày hôm nay, nhưng trong giờ phút này, đôi bạn trẻ vẫn tươi cười sánh bước đến trường. Phải rồi, cuộc sống luôn luôn là màu hồng trong mắt họ.

Cô, Ran Kudo, một thiên thần không biết gì về thân phận cũng như gia đình thật sự của mình, đã và đang làm tốt nhiệm vụ đem lại sự bình yên cho mọi người xung quanh cô, một cách vô tình.

Cậu, Shinichi Kudo, một thám tử trẻ tuổi tài đức vẹn tòan, đang tận hưởng một cuộc sống có thể nói là hòan mỹ mà bất cứ ai cũng mơ đến. Cậu là viên kim cương được cắt gọt từ bàn tay người thợ kim hòan tài hoa nhất.

Reng…reng…tiếng chuông vào lớp vang lên, các học sinh lớp 11B nhanh chóng trở về chỗ ngồi.

Cô Jodie bước vào, theo sau là một cậu học sinh (vì cũng mặc đồng phục Teitan) lạ mặt. Tiếng bàn tán còn chưa kịp vang lên, cô Jodie đã giới thiệu:

“ Đây là Eisuke Hondou, thành viên mới của lớp chúng ta.”

“ Chào các bạn, rất vui được học với mọi người. Mong chỉ giúp thêm.” Eisuke nói và cúi nhẹ đầu chào cả lớp.

“ Em kiếm chỗ ngồi đi, chúng ta còn bắt đầu buổi học nữa. Hay em ngồi chỗ bạn Suzuki đi, bạn tóc nâu ngắn ngắn đó.” Cô Jodie chỉ về hướng Sonoko.

“ Tại sao lại là chỗ em?’ Sonoko phản đối.

“ Cô nghĩ Ran sẽ giúp đỡ Hondou dễ dàng hơn.” Cô Jodie giải thích trước thái độ của Sonoko

« Thưa cô, hay để bạn Hondou ngồi phía sau lưng em cũng được ạ. Em hứa sẽ cố gắng giúp bạn ạ. » Ran đưa ra một đề nghị làm vừa lòng cả hai người kia.

« Ừ vậy cũng được. Em về chỗ đi Hondou. » Cô Jodie quay sang nói với Eisuke

“ Vâng ạ.” Eisuke trả lời rồi bước về hướng bàn sau lưng Ran.

“ Mình là Ran Kudo. Đây là Sonoko Suzuki. Từ nay mình là bạn cùng lớp, có gì cứ lên tiếng nhé. Giúp được mình sẽ giúp. » Ran tranh thủ lúc cô Jodie chuẩn bị tài liệu làm quen nhanh với người bạn mới.

« Ừ cám ơn Kudo. » Eisuke cười.

« Cậu cứ gọi mình là Ran đi. Vì trong lớp có anh mình nữa nên gọi Kudo sẽ dễ nhầm lẫn. Vậy hen, học thôi. » trước khi quay lên, Ran còn kịp tặng Eisuke một nụ cười thật tươi.

Kết thúc giờ học buổi sáng, mọi người trong lớp dọn dẹp đồ đạc rồi tiến ra sân hoặc về canteen để dùng bữa trưa. Ran tiến lại chỗ anh hai, đưa cho Shin phần cơm trưa và nói vẻ xin lỗi.

« Phần của anh nè. Hôm nay anh ăn với đội banh nhé. Em phải dẫn Hondou tham quan trường rồi ăn trưa chung với bạn ấy và Sonoko luôn. »

« Bộ anh đi chung không được sao ? » Shin nheo mắt hỏi

« Thôi, anh đi đến đâu cũng có fan hâm mộ vây quanh, như vậy mất thời gian lắm. Vậy hen, tụi em đi đây. » Ran không cho Shin cơ hội phản bác, vì cô biết thế nào cũng bị ông anh này thuyết phục, nói xong là quay đi luôn.

« Ơ cái con bé này…. » Shin ngỡ ngàng nhìn theo Ran

“ Cuối cùng cũng có một ngày Shin không phải chăm em gái.” Một cậu bạn tiến lại chỗ Shin đùa với mấy người khác.

“ Nói nhảm gì vậy. Đi ăn thôi.” Shin húych vào khủyu tay ngừơi bạn rồi cả nhóm đi ra khỏi lớp.

Bình thường Ran với Shin hay ra gốc cây anh đào ở sân sau ăn trưa vì ở đó yên tĩnh và vì cả hai đều chuẩn bị phần ăn ở nhà, chính xác là Ran chuẩn bị cho cả hai. Hôm nay đi với đám con trai, Shin phải vào canteen vì không phải ai cũng có phần ăn sẵn. Shin chọn cái bàn khuất nhất trong nhà ăn rộng lớn này.

“Sao đồ ăn hôm nay kì? Bình thường Ran nấu ngon lắm mà.” Shin nghĩ thầm khi ăn được vài đũa.

Bỗng có một đôi đũa lạ từ đâu chĩa vào gắp một miếng thịt rồi đưa ngay vào miệng Hideo, người vừa ngồi xuống kế bên Shin.

“ Chà, ngon quá ta, ai nấu vậy?” Hideo vừa nhai vừa hỏi.

« Hay nhỉ. Ko có bữa ăn miễn phí đâu nhé. » Shin cười và lấy đũa gắp lại một miếng thịt trong dĩa thức ăn của cậu bạn.
Cuộc chiến giành giựt đồ ăn của nhóm nam sinh bắt đầu kèmm theo những tràng cười hí hửng. Gần đến hồi kết (đồ ăn trên bàn đã được thanh tóan gần hết), Shin nhìn thấy Ran, Sonoko và Eisuke ngồi xuống một cái bàn gần đó.

« Eh Ran kìa. » Hideo lên tiếng, chỉ tay về phía Ran. “hay kêu mọi người qua ngồi chung cho vui.”

“ Thôi không cần đâu, bàn mình hết chỗ rồi. Với lại mình cũng ăn sắp xong rồi.” Shin cản với giọng điệu ẩn chứa một chút gì đó khó chịu.

Mà cái bọn con trai vô tâm vô tư thì đâu để ý kĩ đến mức phát hiện được sự kì lạ đó. Cả đám tiếp tục thanh lý phần thức ăn còn lại. Dù đã cố gắng tập trung vào phần ăn cũng như tham gia vào câu chuyện mà Shin cũng không rõ là chuyện gì của đám bạn, chốc chốc (nếu không muốn nói là thường xuyên), Shin liếc mắt xem bàn của Ran đang làm gì.

“Eh, đang theo dõi em gái đấy à, sợ học sinh làm gì Ran sao?” Hideo chọc khi phát hiện ánh mắt Shin không rời khỏi cái bàn gần đó.

“Hả? đâu có đâu, mới nhìn qua thôi mà.” Shin chối rồi giả vờ dọn dẹp hộp cơm.

“ Giỡn chút mà. Eh mà hình như cái cậu Hondou ấy thích Ran thiệt á.” Hideo chuyển mục tiêu sang Eisuke và Ran.

“ Sao cậu biết?” Một người khác hỏi sau khi nhìn sang bàn của Ran.

“ Thì cái cách Hondou nhìn Ran y như ánh mắt của cậu lúc nhìn cô bạn lớp trưởng lớp kế bên đó.” Hideo nói kiểu nửa đùa nửa thật làm cả bọn phá lên cười trừ người hỏi.

Shin cười là cười thế thôi, chứ cậu cũng đã cảm thấy được chuyện đó từ lúc nhóm Ran bước vào rồi. Shin không hiểu sao mình không thích cách người bạn mới nhìn Ran cũng như chuyện Ran bỏ mình để đi ăn với người khác. Càng nhìn cảnh 3 người bên kia cười nói vui vẻ, Shin càng thấy khó chịu. Cậu quyết định kéo cả đám về lớp với lí do… buồn ngủ. Cả buổi học chiều hôm đó, mọi thứ không có gì thay đổi, Ran với Sonoko vẫn hay quay xuống chỉ bài và nói chuyện với Eisuke. Điều đó đồng nghĩa với việc tâm trạng của Shin không thể khá hơn được.

Reng….reng…

Shin thở phào vì cuối cùng cũng xong ngày hôm nay. Cậu muốn nhanh chóng về nhà…cùng Ran. Nhưng đời là hộp chocolat đầy bất ngờ mà. Eisuke vẫn kè kè kế bên Ran cho đến tận cổng trường. Shin không vui nhưng cũng không nói gì vì sợ làm Ran khó xử.

“ Chào mọi người nhé. Cám ơn Ran nhiều. Khi nào rảnh tớ sẽ mời mọi ngừơi đi uống nước.” Eisuke vẫy tay chào cả bọn rồi bước đi.

“ Tớ cũng về đây, hôm nay nhà có tiệc.” Sonoko chào hai người bạn rồi cũng đi về phía chiếc Mercedes đậu trước cổng.
Chào Sonoko xong, Ran và Shin cũng ra khỏi trường, hướng về nhà. Bỗng

“ Xin lỗi Shinichi Kudo, cho mình hỏi một chút” Một tiếng nói vang lên phía sau lưng hai người.

Đó là một cô học sinh cùng trường Teitan. Dáng người cô dong dỏng cao, có thể so sánh với người mẫu. Đôi mắt, cánh mũi, đôi môi nếu tách riêng ra thì không có gì đặc biệt nhưng được sắp xếp một cách hòan hảo trên gương mặt trái xoan. Bên cạnh đó là mái tóc đen cột cao cộng với mái xéo che một phần trán tạo nên một nét đẹp tòan diện. Đến con gái nhìn còn thích chứ đừng nói đến bọn nam sinh. Vậy mà Shin nhà ta thì cứ trơ trơ ra.

“ Ờ, có việc gì vậy?” Shin hỏi

“ Mình…mình muốn mời bạn đi uống nước. Mình biết gần đây có một quán khá ngon. Có được không ạ?” Cô hỏi và nhìn Shin với ánh mắt đầy hi vọng.

“ Oh…” Shin hơi ngạc nhiên rồi nở nụ cười “chuẩn bị từ chối”…

“ Được chứ, bây giờ Shinichi đang rất rảnh và khát nước.” Ran chen vào không để Shin từ chối cô bạn xinh xắn này.

“ Xin lỗi bạn một chút.” Shin nói rồi kéo Ran ra xa vài bước. “ Em giỡn với anh đó hả? Đang làm trò gì vậy?”

“ Làm trò gì là sao? Anh không thấy cô ấy rất xinh sao?”


“Ừ nhưng mà…” Shin cố cãi

“ Nhưng mà anh không có cảm giác chứ gì. Anh chưa thử làm sao biết không được. Anh cứ cho người ta cũng như cho mình một cơ hội đi. Anh hai.”

“ Anh không thích, em thích thì em đi với cô ta đi.” Shin vẫn cứng rắn

“ Em đã nhận lời giùm anh rồi, không lẽ anh muốn em thành người thất hứa sao?” Ran dùng chiêu “ánh mắt tội nghiệp” với ông anh.

“ Haizz được rồi…” Shin cuối cùng đã mềm lòng trước chiêu này của Ran.

“ Vậy hen.” Ran đẩy Shin về phía cô bạn kia. “Chúc hai người vui vẻ. Em về trước đây.” Ran vẫy tay chào cả hai rồi chạy đi mà không để ý Shin định kêu cô nói gì đó.

Ran chỉ chạy chừng vài bước để ra khỏi tầm mắt của Shin là cô dừng lại và đi từ từ về nhà. Vừa đi, cô vừa nhìn cảnh vật xung quanh. Vẫn con đường sáng nay đến trường, vẫn quán ăn, tiệm tạp hóa đó, vẫn những cành cây quen thuộc, vẫn những ngôi nhà san sát đủ kiểu, đủ màu sắc nhưng so với buổi sáng, Ran thấy như có gì đó đã bay qua và cưới hết sinh khí của khung cảnh nơi đây. Ánh chiều tà hôm nay chất chứa nỗi buồn man mác chứ không phải nét đẹp rực rỡ như mọi ngày. Nếu như ngọn gió buổi sáng buổi sáng đem lại sự mát mẻ thì cơn gió chiều nay làm lòng cô se lạnh. “Hì” Ran cười nhẹ, một nụ cười buồn hiếm hoi của cô. Cô cười vì nhận ra, sự khác biệt duy nhất làm thay đổi tòan bộ cảnh vật nơi đây, hay chính xác hơn là thay đổi cách nhìn mọi vật của Ran, là Shinichi.

Đã lâu lắm rồi, Ran không phải tự về nhà một mình như lần này. Sự hiện diện của Shin như một điều hiển nhiên đối với cô. Vì vậy, khi không có cậu, mọi thứ trở nên lạ lẫm với Ran.

“Anh hai…” Ran khẽ gọi.

Mải đắm chìm trong dòng suy nghĩ, Ran không biết đèn dành cho người đi bộ đã chuyển sang màu đỏ mà cứ bước tiếp xuống đường.

Pin pin pinnnnnnnnn……..

“Á”

Một cánh tay chụp lấy tay Ran và kéo cô ra khỏi lưỡi hái tử thần. Ran định thần lại và nhìn lên.

--------------------------------------
Từ bây giờ tình tiết sẽ chậm lại nhưng mà...như vậy thì...mình có cảm giác fic bắt đầu có xu hướng lan man, chẳng đâu ra đâu rồi.:KSV@18::KSV@18:
Mọi người thông cảm.

 
Chap này dài ghê...*sung sướng quá đi à.!*Tốc độ ra chap của c công nhận phải nói là nhanh..Ai như mấy cái fic kia...đợi dài cổ ra mới có một "miếng" cho người ta đọc....*đùa thôi*
206537.gif
206537.gif
206537.gif

Ơ mà c nói cũng hợp lý đấy chứ, tình tiết hơi chậm==> hơi lan man. Nhưng ko sao đâu cứ từ từ cho "thịt" nó nhừ.
31951.gif
*nhưng cũng có lúc c nên đẩy tốc độ nhanh hơn một tí cho nó hồi hộp và gay gấn*
991803.gif

Mà ko biết ai cứu Ran nhỉ?? 80% là anh Shin nhà ta à nghen.*đoán đại thôi chứ ko trúng thì....thôi*
Mong chap sau của c.
P.s: Mà sao mọi người tốt bụng quá vậy...Thôi thì..ko thể phụ lòng tốt của mọi người.
Cho mình xin cái tem + phong bì nha...
675474.gif
 
Đọc từ đầu đến chân thấy hay wá!!! Bạn cố gắng phát huy nhé!!!:KSV@01:
Mik đoán cái người chụp Ran chắc là Eisuke, nhưng cũng phải chờ chap sau thui, nhanh nhanh nhé!!!:KSV@04:.Tks bạn nhìu!!!:KSV@03:
 
Thanks mọi người nhiều nhé.
Chap tiếp theo đây.

Chap 9

Shin chạy thật nhanh về trường, à không, về con đường dẫn về nhà. Vì quán nước ở phía bên kia trường nên để về nhà phải chạy ngược lại. “ Con bé này hôm nay đi nhanh dữ.” Vừa chạy Shin vừa nghĩ. Đến ngã tư đường lớn, Shin thấy Ran đang cúi chào một người đàn ông lạ mặt.

“ Người … quen… của em à? » Shin ngừng kế bên em gái, tay chống đầu gối thở hỗn hễn và hỏi về người đàn ông lúc nãy.

« Ủa, anh hai, sao anh lại ở đây ? » Ran giật mình khi thấy Shin đứng trước mặt cô.

« Chuyện đó nói sau. Em chưa trả lời câu hỏi của anh. » Shin vẫn thở dốc.

« À không, chỉ là người qua đường. Ông ấy vừa …giúp em… » Ran hơi ngập ngừng khi nói đến đây.

« Giúp ? » Lúc này Shin đã đứng thẳng người lên, nheo mắt lại nhìn cô em. « Em đừng nói với anh người súyt bị tai nạn xe là em đó nha ?»

« Ơ, dạ phải, mà sao anh biết ? » Ran xác nhận đồng thời thắc mắc sao ông anh mình cái gì cũng biết.

« Khi đang chạy về hướng này, anh nghe lóang thóang người đi đường nói về chuyện này. Sao bất cẩn vậy hả ? Lớn rồi mà đi không nhìn đường là sao ? » Shin nói như nạt Ran, nhưng cũng chỉ vì lo cho cô mà thôi.

« Dạ, tại em…bất cẩn. » Ran cúi đầu, vẻ sợ sệt.

« Lần nào cũng vậy, để em đi một mình là có chuyện xảy ra liền. Rồi có sao không ?» Shin hỏi mà nhìn quanh người xem Ran có bị thương chỗ nào không.

« Dạ em không sao. Chỉ có 2 lần thôi mà. Anh đừng làm quá lên như vậy. »

« Ừ 2 lần, và anh cũng chỉ để em về một mình có 2 lần thôi. Như vậy xác suất là 100% đó cô nương. » Shin chống hai tay vào hông và đưa sát mặt lại mặt Ran.

« hehe » Ran né ra sau. « Nhưng giờ em có bị gì đâu. Xí xóa nhé. Mình về thôi. » Ran nhe răng cười, hi vọng ông anh tha cho mình.

« Về có nổi không mà về, mắt cá bầm tím hết rồi kìa. » Shin ngồi xuống coi vết bầm ở chân Ran

« Ờ ủa » bản thân Ran cũng không để ý mình bị thường chỗ đó. Giờ Shin nói cô mới bắt đầu cảm thấy hơi nhức. « Không sao, hơi nhức thôi. Em vẫn còn đứng được thì chắc không đến mức trật khớp hay nứt xương đâu.» Ran cố nói giảm đi tình trạng của mình.

« Anh không chắc, để về cho bố coi. Nếu cần sẽ chở em đi bệnh viện. » Shin vẫn nhìn chằm chằm vào vết bầm tím.

« Thôi, anh nói với bố là em bị la đó. Em không sao thiệt mà. » Ran cố xoa dịu ông anh

“ Về nhà rồi tính. Leo lên anh cõng cho lẹ. đi rồi động vào vết thương nữa.” Shin nói rồi quay lưng lại cho Ran leo lên.

“Anh hai…”

“ Lẹ đi, có muốn về không hả?”

“Dạ” Ran cười nhẹ rồi cũng leo lên lưng cho Shin cõng về.

Chân bị đau mà sao Ran lại thấy vui lạ lùng thế này. Bỗng dưng cô cảm thấy biết ơn chiếc xe súyt đụng mình ban nãy. Cô ngước nhìn về phía trước. Con đường này mới đúng là con đường quen thuộc của cô. Cảm giác có lại một thứ mình vừa vuột mất thật tuyệt vời. Và nó làm cô trân trọng hơn những gì cô đang giữ trong tay. Trong vô thức, Ran nép thật nhẹ vào lưng anh trai mình.

Shin cảm thấy được hành động đó. Bất giác, cậu nở một nụ cười nhẹ nhõm. Ngay khi Ran đẩy cậu về phía cô bạn xinh xắn kia và chạy đi, cậu đã linh cảm bất an. Khi nghe người đi đường nói có cô gái súyt bị xe đụng, cảm giác lo sợ năm nào trở lại, nó thật khủng khiếp. Lúc đó, Shin chỉ biết phải gặp Ran lập tức, cậu không muốn cô lại gặp chuyện như năm đó. Và bây giờ, cô đang an tòan trên lưng mình, cậu có thể yên tâm rồi.

~~~~FLASH BACK~~~~~~~~~~~~~

“ Em về trước đi. Anh muốn ở lại chơi đá banh.” Cậu bé Shin 7 tuổi nói với cô em gái song sinh.

“ Ơ.. dạ.” Ran ngoan ngoãn dù không muốn về một mình chút nào.

“ À nhớ nói với mẹ, khỏang 7h anh sẽ về.” Shin nói với theo.

“ Dạ, em biết rồi.” Ran trả lời

7h tối tại nhà Kudo.

“ Thưa bố mẹ con mới về.” Shin mở cửa bước vào, thấy hai bậc phụ huynh ngồi trong phòng khách nhìn mình với cặp mắt tức giận.

“ Hai đứa đi đâu giờ này mới về.” Yukiko gằn giọng hỏi.

“ Dạ, con đi đá banh. Con đã nhờ Ran nói với mẹ rồi mà. Ủa, mẹ nói ‘hai đứa’… Vậy là Ran chưa về sao?” Shin ngạc nhiên trước thái độ của mẹ mình

“ Con nói sao? Ran đã về trước à? » Ông Yusaku từ giận chuyển sang lo lắng.

« Đó giờ Ran rất ngoan. Con bé sẽ không đi chơi mà không báo với nhà như vậy.” Yukiko cũng bắt đầu sốt ruột về cô con gái bất đắc dĩ.

« Không ổn rồi, chúng ta phải đi tìm con bé thôi.” Ông Yusaku đứng lên định bước ra cửa thì tiếng chuông điện thọai reo lên.

“ Alô, nhà Kudo nghe đây.” Ông bình tĩnh trả lời điện thoại, trong lòng đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho trường hợp xấu nhất.

“ Vâng chào ông, đây là sở cảnh sát, chúng tôi đang giữ một cô bé tự xưng là Ran Kudo. Cô bé nói là con gái của ông Yusaku Kudo. Có phải không ạ?” Giọng trong điện thọai giải thích tình huống.

“ vâng đúng rồi. Ran là con của tôi. Hiện giờ nó sao rồi ? » Ông Kudo thở phào nhẹ nhõm và ra dấu xoa dịu người vợ và cậu con trai đang trong tình trạng cực kì căng thẳng.

« Cô bé tạm thời không sao. Mời ông và người nhà đến đón cháu. Chúng tôi sẽ giải thích rõ ràng hơn. » Người cảnh viên đề nghị.

« Vâng, chúng tôi sẽ đến ngay đây. Chào anh » Ông Yusaku đồng ý.

10phút sau tại sở cảnh sát.

« Anh hai » Ran hét lên và chạy lại ôm chằm lấy Shin khi cả nhà Kudo vửa bước vào phòng.

Ran không khóc nhưng cả người cô run rẩy và gương mặt đầy vẻ hỏang hốt. Shin cảm thấy đựơc nỗi sợ của Ran, cậu nhóc cũng quàng tay ôm thật chặt em gái để trấn an.

« Không sao đâu, có anh hai ở đây, không còn chuyện gì nữa hết. »Shin thì thầm vào tai Ran.

« Chuyện là thế nào vậy anh ? » Ông Yusaku hỏi anh cảnh sát giữ Ran.

« Theo lời cô bé, có một người đàn ông mặc đồ đen định bắt cô bé. Nhưng rất may khi tay hắn chạm vào cổ của cô bé thì như có vật gì làm hắn đau đớn lắm, phải thả cô ra. Cô bé la lên và có hai cảnh viên tuần gần đó nghe tiếng la chạy lại. Rồi họ dẫn cô bé về đây. »

« Trời ơi. » Bà Yukiko che miệng khi thốt lên hai từ đó. Bà không thể nào tưởng tượng nổi nếu không có phép màu kia thì cô con gái bé nhỏ của bà giờ này ở đâu và bị làm hại thế nào. Chỉ mới nghĩ như vậy đã khiến bà rơi nước mắt. Dù Ran chỉ là con nuôi nhưng từ ngày chấp nhận Ran trở thành thành viên trong gia đình, cả hai vợ chồng đều thương yêu Ran như con ruột.

« Mẹ ơi đừng khóc, con không sao, con chỉ sợ thôi. » Ran thấy mẹ khóc liền đi về phía bà và nói với giọng run run vì vẫn còn sợ.

« Ừ mẹ không khóc nữa. Ran của mẹ ngoan lắm. » Nói rồi bà Yukiko ôm Ran vào lòng, tất nhiên không kiềm được nước mắt.

“ Vâng, cô bé rất ngoan. Khi được đưa về đây, cô bé không hề quấy khóc đòi mẹ. Chúng tôi hỏi gì đều cố gắng trả lời thật rõ ràng. Chúng tôi thật sự bất ngờ.” Anh cảnh sát kể lại.

Sau khi hòan thành mọi thủ tục cần thiết, bà Yukiko bế Ran ra xe về nhà.

Tối hôm đó, Ran bị sốt cao và gặp ác mộng suốt đêm. Ông bà Kudo thay phiên nhau thức canh cô bé. Shin thì luôn túc trực bên gi.ường em gái, cho dù bố mẹ có bảo đi ngủ thế nào cũng không nghe. Ông Yusaku hiểu cảm giác của con trai nên không ép nữa. Ông hi vọng ngày mai Ran sẽ đỡ hơn và mọi người trong nhà có thể yên tâm hơn.

Từ khi đón Ran về nhà, hai bậc phụ huynh không hề trách mắng Shin dù chỉ một câu. Chỉ cần nhìn thái độ của đứa con trai là họ có thể hiểu cậu bé tự dằn vặt mình đến mức nào. Nhìn Ran bị sốt cao, vừa chợp mắt được chút xíu lại giật mình vì những cơn ác mộng đáng sợ, Shin thật sự rất đau lòng. Cậu ước gì mình đã không để Ran về một mình lúc đó, ước gì người bị nạn là bản thân chứ không phải cô em đáng thương này. Cả đêm cậu luôn ngồi bên cạnh gi.ường, tay nắm chặt tay Ran như để tạo cho cô bé cảm giác an tòan. Và cậu tự hứa với bản thân sẽ không bao giờ để Ran về một mình như vậy nữa, dù chỉ một lần cũng không.

~~~~~~~~~~End Flash back~~~~~~~~~~~~~~~

“Anh hai nè, anh vẫn chưa trả lời sao anh quay lại. Không phải anh đi uống nước àh?” Ran hỏi và kéo Shin trở về với thực tại.

“ Anh còn chưa nói em nữa, tự nhiên thành người quản lý của anh vậy.”

“ Hehe, chỉ muốn làm chất xúc tác thôi chứ không làm quản lý đâu. Anh đừng đánh trống lảng nữa.”

“ Thì đến đó thấy không khát nước nên anh mua cho cô ấy một li nước rồi đi về.” Shin giải thích gọn lỏn.

“ Người xinh như vậy mà anh còn chê. Chắc anh ế thiệt quá.” Ran chọc Shin, nhưng cô thấy vui khi nghe như vậy.

“ Xớ, anh không quay lại thì em lết về nhà sao. Không cám ơn đã đành, còn trù người ta bị ế nữa. Em tốt với anh quá ha.”
Shin giả vờ lẫy.

“ Quên, thank you very much, my brother.” Ran nói tiếng Anh để thay đổi không khí.

Ở nhà, vừa thấy Shin cõng Ran bước vào, bà Yukiko ngạc nhiên pha chút lo sợ

“ Sao con lại cõng em như vậy hả Shin, hai đứa lớn hết rồi, đâu phải còn con nít, phải giữ ý tứ chứ.”

“ Yukiko, bình tĩnh đi.” Ông Yusaku trấn an vợ. “Hình như chân Ran bị thương.”

“ Dạ, con bị té nên anh hai mới cõng con về.” Ran lí nhí giải thích. “Con xin lỗi mẹ.”

“ Không có gì đâu, mẹ hơi nóng.” Yukiko nhìn xuống chân Ran và phát hiện vết bầm rõ đậm. “Có cần đi bác sĩ không anh?” Bà quay sang hỏi chồng.

“ Con thấy đau không?” Ông Yusaku cầm bàn chân Ran lên, xoay nhẹ

“ Dạ không.”

“ Vậy còn bây giờ.” Ông chạm nhẹ vùng cơ xung quanh vết bầm.

“ dạ cũng không.” Ran lắc đầu

“ Vậy không sao đâu, chỉ là bầm cơ thôi. Vày ngày sẽ tự động hết. Nếu con sợ đau thì cử động nhẹ nhàng thôi. Đừng chạy nhảy, họat động mạnh là được.” Ông Yusaku nói nhẹ nhàng rồi vào toilet rửa tay.

“ Không sao là tốt rồi. Hai đứa lên tắm đi , còn xuống ăn cơm nữa.” Yukiko nói với hai đứa nhỏ.

“ Đi đựơc không, hay để anh cõng lên.” Shin nhìn Ran đề nghị

“ Thôi em tự đi được, bố nói không sao mà. Anh lên trước đi.” Ran từ chối và hơi liếc về phía mẹ.

“ Không cõng thì để anh dìu em lên, chứ em lết thế thi biết khi nào mới lên tới phòng.” Shin nói rồi đỡ Ran đứng dậy, bất chấp phản ứng “mẹ không thích đâu” của cô.

Bà Yukiko không nói gì, chỉ thở dài nhìn hai đứa con cùng đi lên lầu. Bà bắt đầu cảm nhận đựơc tình cảm của Shin đối với Ran không còn đơn thuần là tình anh em. Nhưng trong lòng bà vẫn mong tất cả chỉ do bà đa nghi quá thôi.

-------------------------------------------

hi vọng không ai bị hụt hẫng vì đoạn đầu hen. :KSV@05::KSV@05::KSV@05:
Mong mọi người ủng hộ. Have a nice day.
 
chat này hay quá ,mình nghĩ chắc chat sau sẽ nói về tình cảm cua ran và shin :KSV@05:
 
Ta 'nguyền rủa' những ngày đi học...Tại nó mà ta mất hết tem lẫn phong bì rùi....:KSV@16:
Fic ko có ế đâu c ơi. Đang hay mà đừng có bỏ nha. C mà bỏ là tớ pùn lắm đó.( cả mọi người nữa ):KSV@18:
Nhanh ra chap mới đi nhé. Nên nhớ mọi người luôn chờ c đó đừng phụ lòng độc giả nha.:KSV@06:
Vì thời gian có hạn nên tớ ko thể com cho chap trc của c đc... thông cảm nhé...!!!
 
Chap mới chap mới đây. Để mọi người đợi lâu thật ngại quá. :D


Chap 10


Chớp mắt vậy mà đã 2 tuần kể từ khi Eisuke đến trường Teitan. Ran và Sonoko tận tình giúp đỡ người bạn mới dễ thương này. Nào cho mượn tập, nào học nhóm chung, ăn cơm chung (mấy lần sau Shin nhất định đòi theo), blap …blap…Cũng có lẽ vì vậy mà vô tình Ran và Sonoko trở thành những người bạn thân nhất của Eisuke. Thật ra Shin chẳng có gì không hài lòng với cậu bạn này, ngọai trừ ánh mắt cậu ta nhìn Ran. Mỗi lần nhìn thấy là Shin lại kiếm cách gì đó thu hút sự chú ý của Eisuke để câu ta thôi tập trung vào Ran.


Chuyện gì phải đến rồi cũng sẽ đến.


“ Cuối tuần rồi, sướng quá.” Một giọng nói vang lên trong lúc các học sinh loay hoay dọn dẹp đồ đạc. Gương mặt ai cũng nhẹ nhõm thỏai mái vì đã kết thúc một tuần học căng thẳng.



“ Về thôi Ran.” Shin bước đến kế bên cô em gái.


“ Anh hai ơi…” Ran nói và nhìn Shin với ánh mắt tội lỗi.


“ Chuyện gì vậy?” Shin không hiểu vấn đề.


“ Eisuke nhờ em giảng lại bài hồi nãy. Tụi em định lên thư viện học tiếp. Em xin lỗi.” Ran nói, chắp hai tay trước miệng, đầu hơi cúi, mắt nhướng lên quan sát thái độ của anh hai.


“ Haizz.” Shin gãi đầu. “Vậy 3 người đi học đi. Anh đi đá banh, khi nào xong để anh qua đón?”


“ Vậy cũng được. Chắc tầm 7h thôi. Mà không có Sonoko, chỉ có Eisuke với em thôi. Sonoko phải về vì bận chuyện nhà.” Ran vừa giải thích vừa xách cặp lên.


“ Hả? Chỉ có hai người thôi àh?” Shin hơi lớn tiếng.


“ Dạ vâng, chứ anh nghĩ còn ai nữa à?” Ran ngạc nhiên. “Sao anh có vẻ bức xúc vậy?”


“ À không, không có gì.” Shin nhìn xung quanh rồi quay lại nói với Ran. “hình như hôm nay sân banh đóng cửa thì phải.”


“ Vậy cậu về trước đi. Lát nữa tớ đưa Ran về cho, bảo đảm còn nguyên vẹn không trầy xước gì đâu.” Eisuke lên tiếng.


“ Không cần phiền Hondou đâu. Tớ sẽ ở lại học chung với cả hai rồi về cùng Ran.” Shin quyết định.


“ hử…ờ tùy cậu.” Eisuke tỏ vẻ hơi thất vọng.


“ Phải đó, biết đâu anh hai giảng bài còn dễ hiểu hơn. Anh ấy có khả năng diễn giải khá tốt.” Ran giải thích và cười thật tươi với Eisuke.


Thế là cả ba tiến về thư viện, kiếm một phòng học nhóm để tránh làm phiền các bạn khác. Còn Shin thì trở thành giáo viên bất đắc dĩ. Ai bảo không cho Eisuke đưa Ran về làm chi. 6:30 PM,


“ Hay quá, hết bài rồi. Chúng ta hòan thành nhanh hơn dự định.” Ran cười nói với Eisuke rồi quay sang Shin. “Chắc là nhờ anh hai đó. Cảm ơn anh nhiều. »


“ Ừ, cảm ơn Kudo nhiều.” Eisuke nói


“ Có gì đâu.” Tự nhiên Shin cảm thấy xấy hổ, vì mục đích cậu chấp nhận đến đây đâu phải cao cả như vậy. Cậu quay đi dọn dẹp đồ đạc.


Ra đến cổng trường. Ran và Shin vẫy tay chào Eisuke rồi bứơc đi, bỗng


“ Này khoan đã.” Eisuke lấy hết can đảm gọi lại.


“ Có gì vậy Eisuke?” Ran quay lại ngạc nhiên hỏi.


“ Ngày mai… Ran có rảnh không?” Eisuke hơi đỏ mặt nhưng dưới ánh đèn đường, Ran không nhận ra điều đó.


« Ờ rảnh, có việc gì không ? »


« Cậu ta muốn gì vậy ? » Shin nghĩ thầm


« Mình muốn mời Ran đi Tropical land. Nghe nói chỗ đó rất hay. Mình muốn đi thử và cũng muốn nhân tiện cám ơn Ran vì thời gian vừa qua.” Eisuke đưa ra lí do mà cậu cho là có tính thuyết phục nhất, mong rằng Ran sẽ đồng ý.


“ Tropical Land à ? Nghe hấp dẫn đấy. Tớ đi nữa. » Shin chen vào khi Ran chưa kịp trả lời.


« Ơ… xin lỗi… tớ chỉ muốn… mời Ran thôi. Hẹn cậu bữa khác nhé. Thành thật xin lỗi. » Eisuke biết như vậy thì kỳ lắm nhưng cậu thật sự chỉ muốn đi với Ran thôi.


« HỬ… » Shin đứng hình.


« Ờ…mình… » Ran cũng cảm thấy có gì đó không ổn nên do dự.


« Nếu Ran không thích thì thôi, mình không ép đâu. » Miệng nói thế nhưng trên mặt Eisuke hiện rõ hai từ « thất vọng ».


« Không phải đâu. Lâu rồi mình cũng không đi chỗ đó. Vậy hẹn cậu chủ nhật 10h ở Tropical Land nhé. » Ran đồng ý vì sợ sẽ làm Eisuke buồn. Cô nghĩ sẽ chẳng có gì lớn lao đâu, chỉ đi chơi thôi mà.


« Ừ vậy ha. 10h chủ nhật gặp. Chào hai người. » Eisuke hớn hở quay đi.


Thật sự Shin không muốn để hai người đi chơi riêng. Shin biết Eisuke nghĩ gì và cũng lờ mờ đóan được chuyện gì sẽ xảy ra. Nhưng cậu cũng hiểu tính em gái mình. Bắt Ran từ chối là điều không tưởng. Vậy Shin sẽ làm gì ????


Mọi tính tóan của Shin đổ vỡ vì một email bí ẩn. Dùng từ « bí ẩn » cho hấp dẫn chứ thực ra chỉ là một bức thư hẹn gặp mặt và người gửi là cái tên lạ hoắc mà Shin chưa bao giờ nghe tới.


« Chắc là một fan hâm mộ. » Shin lầm bầm khi đọc nội dung email


« Chào Shinichi Kudo,


Tôi có vài vụ án thú vị dành cho cậu đây. Nếu thấy hứng thú, 9h30 chủ nhật này gặp nhau ở quán L’espace d’amour. Tôi mặc áo tay dài màu xanh đậm và quần jeans đen.”


L’espace d’amour là quán nước dành cho tình nhân đó. Anh hai ghê quá nha, có bạn gái mà giấu.” Tiếng Ran bất ngờ vang lên sau lưng Shin làm cậu giật mình.


“Này, đọc thư của người khác là bất lịch sự biết không hả?” Shin hạ cửa sổ hộp thư xuống và trách Ran.


“ Em đâu có đọc lén, chỉ có mỗi chữ L’espace d’amour đập vào mắt nên em mới biết thôi. Chứ em đâu biết nội dung thư nói gì đâu.” Ran trề môi đáp lại ông anh. “Thôi anh đừng giả bộ đánh trống lảng nữa. Người đó là ai vậy?”


“ Anh có biết đâu, chắc là fan hâm mộ.” Shin suy đóan. “Theo địa chỉ người gửi, có thể người đó tên là …Shiho Miyano.” Shin nhìn mở cửa sổ lên và nhìn vào mục From

“Shiho Miyano, chẳng phải là bạn nữ tóc nâu đỏ học lớp 11A sao?” Ran nói


“ Sao em biết?” Shin ngạc nhiên trước câu nói của Ran.


“ Chỉ có anh là không biết thôi. Bạn ấy nổi tiếng thông minh sắc sảo, nhất là các môn Lý Hóa Sinh lại còn vô cùng xinh đẹp, có thể xếp vào hàng hot girl tài sắc vẹn tòan đấy. Cả trường này chắc chỉ mỗi mình anh không biết thôi.” Ran lắc đầu giải thích.


“ À à, hình như anh có nghe nói đến một người như vậy, nhưng lại không nhớ được tên thôi.” Shin ngả lưng ra ghế, nhìn lên trần suy nghĩ.


“ Càng ngày em càng có cảm giác anh không có hứng thú với con gái thì phải.” Ran nói xong chạy nhanh ra khỏi phòng vì biết ở lại sẽ không sống yên với ông anh.


“ Cái con này….” Shin bật dậy nhưng đã muộn, Ran đã biến mất. “ Shiho Miyano…vụ án thú vị…L’espace d’amour.”


Shin vội lên mạng search địa chỉ của quán nước này. Shin nở nụ cười bí hiểm “ Thì ra nó ở đây. Được rồi, mình sẽ đến đó.”


Sáng chủ nhật, hai anh em Shin và Ran, lần lượt ra khỏi nhà đến điểm hẹn.


“ Cuối cùng thì tụi nó cũng chịu tách ra mà hẹn hò. Làm bữa giờ em cứ lo.” Bà Yukiko mỉm cười nhìn theo sau khi Ran xin phép đi.


“ Có lẽ… đến một lúc nào đó, phải cho chúng biết sự thật thôi em à.” Ông Yusaku đề nghị.


“ Anh nói sao?” Yukiko nhìn chồng mình


“ Cả hai đứa đều đã lớn. Nếu như chúng thật sự có tình cảm với nhau, hãy để điều đó phát triển tự nhiên. Ngày xưa chúng ta phải nói dối để tránh những rắc rối không cần thiết. Bây giờ anh nghĩ như vậy không còn cần thiết nữa. Vả lại, có thể Ran cũng muốn kiếm lại gia đình thật của con bé.”



“ Vâng, nhưng em sợ…Ran không chịu đựng nổi khi biết mình bị cha mẹ ruột bỏ rơi.”


“ Có thể lúc đó họ có nỗi khổ thì sao. Với tính cách của Ran, con bé sẽ tha thứ cho họ thôi. Trong trường hợp xấu nhất, họ không nhìn nhận nó, chúng ta mãi mãi là gia đình của nó, dù dưới thân phận con gái hay…con dâu.”

-----------------------------

Mọi người thấy sao ????

Have a nice day.:KSV@03::KSV@03::KSV@03:
 
Chị Shiho sắp xuất hiện rùi hả??....Hứa hẹn một chap mới thú vị đây.
Đc lắm cậu. Nhanh ra chap mới..Thanks rùi nhá...!!!
 
Đến hẹn lại lên, chap mới đây. Enjoy it. :KSV@04:



Chap 11
9:30 AM, Shin bước vào L’espace d’amour.
“ Xin chào, quý khách đi mấy người ạ?” Cô tiếp viên hỏi khi thấy Shin


“ Không, tôi có hẹn bạn. Cô cho hỏi có cô gái tóc màu nâu đỏ, mặc áo xanh dương tay dài vào đây không ạh?” Shin hỏi


“ Vâng, cô ấy ngồi ở đằng kia. Anh cứ đi vào nhìn bên tay phải sẽ thấy.”


“ Cám ơn ạ.”


Đây là một quán café thiết kế theo phong cách Pháp dành cho các cặp tình nhân. Tường được sơn màu cam đỏ và được chà sát để tạo vẻ cổ kính. Trên tường treo các nhành dây leo dại. Bàn ghế được xếp thành bộ dành cho hai người. Mỗi bàn được trang trí một lọai hoa khác nhau, hồng, lan, huệ, Tulip… Nhạc tình ca nhẹ nhàng kèm với ánh đèn vàng càng làm không gian trở nên lãng mạn.



Đến khúc ngoặc, Shin nhìn về phía tay phải, thấy một cô gái tóc nâu đỏ, mặc áo xanh dương tay dài. Cô đang chăm chú vào chiếc điện thọai nên Shin không thể nhìn rõ mặt cô được. “Chắc là cô ta rồi.” Shin nghĩ thầm và bước lại gần hỏi.


“ Xin lỗi, cô có phải là Shiho Miyano ko ?”



Cô gái ngước mặt lên nhìn Shin rồi nở nụ cười nhẹ. Cô cười nhưng không che giấu sự lạnh lùng trên gương mặt xinh đẹp kia.


“À phải, là tôi đây. Cậu ngồi xuống đi. Chúng ta đâu thể nói chuyện trong tình trạng này được.” Cô gái chỉ tay vào cái ghế trước mặt.


“ À ừ.” Shin kéo ghế ngồi xuống, nhìn Shiho và cười nhẹ.


“ Quý khách dùng gì ạ?” Một anh phục vụ lại hỏi và đưa menu cho Shin.


“ Cho tôi một Capuccino. Cám ơn.” Shin đẩy cuốn menu và nói nhanh. “Nào chúng ta bắt đầu đi. Vụ án nào vậy?”


“ hì hì” Shiho cười nhẹ lắc đầu. “ Đúng là một chàng thám tử si nghề. Cậu không thắc mắc tôi là ai, sao lại chọn một địa điểm như vậy….vâng vâng mà đi thẳng ngay vào vụ án.”


“ Hì, tưởng chuyện gì. Cô là Shiho Miyano học lớp 11A trường trung học Teitan, cũng là trường của tôi. Còn lí do cô chọn quán này, nhiều lắm, vì nó đẹp, café ở đây ngon hoặc là… liên quan đến vụ án cô sắp kể.” Shin nhún vai


Bốp bốp bốp – Tiếng Shiho vỗ tay


“ Khá lắm, không hổ danh thám tử trung học đại tài. Nhưng cậu kể sót một lý do đấy.”


“ Lý do gì. Cô đừng nói là vì cô thích tôi nha.” Shin chống cằm nhìn thẳng vào Shiho.


“ Nếu đúng là vậy thì sao? Cậu có chấp nhận tôi không?” Shiho cũng không vừa, đưa mặt mình tiến gần mặt Shin hơn.


“ Xin lỗi, cô không phải mẫu người tôi thích. Và tôi cũng không có ý định đến đây để nói chuyện này.” Shin ngả người ra sau, khoanh hai tay trước ngực. “ Nếu đây là vụ án của cô thì xin lỗi, tôi không thể giúp gì cho cô.” Shin nhìn đồng hồ, định đứng lên thì …


“ Đùa một chút thôi. Tôi thật sự có một vụ án muốn cậu góp ý. Đó là….”


<Sorry mọi người nhưng mình rất tệ trong cái khỏan án mạng này, đành làm lơ vậy>


Hai người bắt đầu tập trung vào vụ án. Đến khi kết thúc đã là 11h hơn.


“ Trễ vậy rồi sao? Tôi có việc phải đi rồi. Anh ơi tính tiền.” Shin nhìn đồng hồ rồi vội vàng kêu anh phục vụ.


“ Không cần đâu, tôi mời mà. Cậu có việc gấp cứ đi đi.” Shiho nói.


“ Ngại quá. Có dịp tôi sẽ mời cậu đi bù lại. Cám ơn và tạm biệt.” Shin đứng lên định bước đi thì quay lại như quên gì đó.


“Cậu đúng y như lời em gái tôi, thông minh xinh đẹp và …lạnh lùng nữa.” Shin chào Shiho rồi bỏ đi.


“ Hì” Shiho hơi ngỡ ngàng trước những lời nhận xét của Shin. Cô ngả lưng ra sau, bắt chéo chân và nghĩ về anh chàng thám tử khi nãy. Ấn tượng của Shin để lại thật không tệ. “ Anh ta cũng thú vị đấy chứ.” Shiho nghĩ thầm. Một cô gái với trí thông minh tuyệt vời cộng với vẻ ngòai sắc sảo như Shiho là mơ ước của bao nhiêu chàng trai. Vậy mà Shin lại rất hững hờ với điều đó. Cậu đến buổi hẹn này chỉ vì vụ án, hoặc vì một lí do nào khác mà Shiho chắc chắn không phải là mình. Và lúc cô “giả bộ ngỏ lời”, thái độ của cậu ta vẫn không thay đổi, thẳng thừng từ chối. Có lẽ trong cuộc đời cô, Shinichi Kudo, là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng từ chối cô. Nhưng như vậy không thú vị sao. Cái gì càng khó đạt được người ta càng muốn giành lấy, và cô tự nói với bản thân, “ Cậu nhất định sẽ thuộc về tôi. Những thứ mà Shiho Miyano này muốn, chưa bao giờ bị vuột mất cả.”


Shin chạy đi đâu mà gấp vậy. Trước mắt cậu, Tropical Land hiện ra. Tối qua khi tìm địa chỉ quán café, Shin đã biết chỗ này gần công viên, nơi hẹn của Ran và Eisuke. Chính vì vậy cậu mới quyết định đến chỗ hẹn xong rồi có thể vô tình một cách cố ý gặp hai người kia. Nhưng người tính không bằng trời tính, cuộc đối thọai với cô nàng hot girl kia mất thời gian hơn dự tính của Shin. Bây giờ thì không biết Ran đang ở đâu. Cậu cũng không thể gọi điện được, vì lí do gì chứ, rồi lỡ Ran không chịu nói thì sao. Thế là anh chàng đành chạy vòng vòng những trò Ran thích.\


15 phút sau.


“ Haizz” Shin gục đầu thở dài. “ Mà tại sao mình phải làm chuyện này nhỉ. Kể ra nếu Ran có bạn trai cũng là chuyện bình thường thôi. Biết là vậy mà cứ thấy bồn chồn không yên là sao vậy ta?” Shin gãi đầu , à không, phải gọi là vò đầu mới đúng. Bản thân anh chàng cũng không biết mình đang muốn gì.


“ọc ọc” Shin chợt nhận ra bao tử mình đang biểu tình. Phải rồi, gần 12h trưa rồi, cộng với việc chạy vòng vòng nãy giờ, sao mà không đói cho được. Một mùi thơm nồng của đồ ăn lại theo gió bay qua mũi Shin. Cậu chàng đành đầu hàng và bứơc vào nhà hàng gần đó.(Nhà hàng nằm trong Tropical Land áh)


“ Chào quý khách, xin hỏi mấy người.” Cô tiếp tân nhiệt tình hỏi.


“ À một người thôi ạh.” Shin trả lời.



“ Mời đi bên này.” Cô tiếp tân đi trước dẫn đường. “ Một người đẹp trai như cậu đây mà phải vào công viên chơi một mình à. Thật khó tin.” Cô tiếp viên nhiệt tình giỡn.


“ À…” Shin gãi đầu không biết nói gì, ngồi xuống và nhìn lên cô nhân viên đang đặt menu trên bàn.


“ Cậu dùng gì?”


“ Một phần spaghetti với sốt bolognais và một lon coca. Cám ơn.” Shin nhìn sơ menu rồi chọn món đơn giản nhất.


“ Sẽ có ngay thôi.” Cô nhân viên cười nháy mắt với cậu.


“ Ở đây mà cũng có nhân viên xinh đẹp vậy àh?” Shin nghĩ thầm. Không phải chỉ vì cái nháy mắt mà Shin có suy nghĩ đó. Cô phục vụ kia khỏang 30 tuổi, có mái tóc vàng dài, hơi gợn song. Gương mặt trang điểm khá sắc sảo, đặc biệt là đôi môi đỏ mọng.


Cô nhân viên xinh đẹp bước lại quầy tiếp tân gần cửa. Khẽ nhìn lên ngọn đèn chùm lộng lẫy treo trên trần nhà hàng, cô nở một nụ cười ma mãnh và nét mặt như một vị khán giả trông chờ một cảnh phim đặc sắc. Cặp mắt tinh tường của cô ta nhận ra được sự rung rinh, dù là nhỏ nhất, của những con ốc vít kết dính ngọn đèn và trần nhà. Theo tính tóan chi li mà hình như chưa bao giờ sai của cô ta, chỉ ít phút nữa, nhờ vào sự trợ giúp của tự nhiên, màn diễn sẽ bắt đầu.


Chệch phía bên dưới ngọn đèn là một bàn tròn dành cho 2 người và ở đó, ông chủ nhà hàng đang tiếp chuyện hai vị thực khách.



« 3…2…1 » Cô ta đếm thầm, gương mặt bình thản đến đáng sợ.


« Lạch cạch lạch cạch » Tiếng li tách dĩa va vào nhau. Thì ra là một cơn địa chấn nhỏ. Đối với người dân Nhật bản, những lần mặt đất rung rinh như vậy là chuyện thường ngày. Nếu có động đất lớn thì họ đã được cảnh báo trước rồi.



Tuy nói là địa chấn nhẹ, nhưng đã đủ rồi.


« Bộp »


« Cái gì vừa rơi xuống vậy ? »



Ông chủ nhà hàng nhặt lên một con ốc vis và ngước lên trần. Ngọn đèn chùm đang rung, rung mạnh dần, chuẩn bị cho một thảm kịch được toan tính trước.


« Cẩn thận. » Tiếng một cô gái hét lên.


Ầm….xỏang….


Sau âm thanh tàn khốc ấy, một bầu không khí tan thương bao trùm cả nhà hàng. Mọi người lấy tay che mặt để tránh những mảnh vỡ bay tứ tung, hoặc là để tránh nhìn cảnh đau lòng trước mặt.


Shin nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cậu hét lên.


« Mau gọi xe cứu thương. » Một tiếng nói khác vang lên cũng cùng một nội dung.


Chủ nhân câu nói vừa rồi là một cậu trai trạc tuổi Shin. Vừa nói cậu lao ngay về phía cô gái đang nằm gần đống đèn chùm đổ nát. Bây giờ Shin mới để ý, một cô gái dũng cảm đã lao về phía cái bàn và cứu ông chủ nhà hàng cũng như vị khách kia. Cô gái đang nằm sấp, có vẻ bất tỉnh. Ông chủ nhà hàng nằm ngửa dưới cánh tay phải của cô gái. Còn vị khách không may bị vướng một bàn chân vào mấy ngọn đèn ngòai cùng, nhưng vậy cũng là may mắn trong cái bất hạnh rồi.



Shin không đắn đo nhiều, chạy ngay đến người phụ nữa đang rên la vì vết thương. Cậu nhẹ nhàng lấy những đỡ bà dậy và trấn an.


« Bác yên tâm, không có gì nghiêm trọng, xe cứu thương sắp tới rồi. »


Cô gái kế bên tỉnh lại trong tay người con trai lúc nãy.


« May quá, cậu tỉnh lại rồi. »


« Mọi người …sao rồi ? » Cô lên tiếng hỏi.


« Không sao hết, chỉ có bà khách kế bên bị thương ở bàn chân thôi. Tất cả là nhờ cậu đấy. Cậu liều thật. » Cậu trai mỉm cười với cô bạn.


Cô gái cố gắng ngồi dậy, bò qua chỗ người phụ nữ vừa được cô cứu mạng. Vừa nhìn thấy khuôn mặt cô, Shin không thể kiềm chế.


« Ran, là em sao ? »


« Xin lỗi, có lẽ cậu nhìn lầm người rồi, tên tôi là Aoko. » Cô gái nói rồi cúi xuống nhìn người phụ nữa, một tay lau nước mắt trên mặt bà. « Bác đừng lo, không sao đâu, xe cấp cứu đến rồi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. » Rồi cô nở nụ cười thiên thần.


Gương mặt người phụ nữ liền giản ra, dịu xuống. Bà khẽ gật đầu với cô. Bao nhiêu đau đớn, lo sợ dường như đã biến mất. Shin cũng vậy, cậu vẫn ngạc nhiên về cô gái giống y hệt em mình, nhưng sau khi thấy nụ cười ấy, cậu chắc chắn rằng, đây không phải Ran. Tuy vậy, cậu không hề rời mắt khỏi Aoko. « Thật sự rất giống. » Shin nghĩ


« Được rồi Aoko, chân cậu cũng chảy máu kìa. Chắc là do mãnh thủy tinh văng trúng. » Kaito lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Shin. Cậu nhẹ nhàng bế Aoko lên một cái ghế gần đó, lấy chai nước vừa xin về rửa vết thương cho cô bạn gái dũng cảm.


« Sao cậu liều vậy, có biết như vậy rất nguy hiểm không ? » Kaito nói như trách.


« Lúc đó tớ không thể nghĩ nhiều quá. Đến hai tính mạng đang gặp nguy. » Aoko nhìn Kaito giải thích.


« Biết là vậy, nhưng mà…nếu cậu có mệnh hệ gì, tớ rất đau lòng đấy. » Kaito hạ giọng và cúi đầu thấp hơn để che đi gương mặt đỏ dần lên khi nói những lời cuối.


« Cám ơn Kaito. » Aoko cười, cười trong hạnh phúc. « Tớ hứa lần sau sẽ cẩn thận hơn, không để cậu phải lo lắng đâu.»


“ Còn có lần sau nữa à? » Kaito ngước lên, tay vô tình bóp mạnh chân Aoko.


« Á » Aoko khẽ rên.


« Ối, tớ xin lỗi. Cậu không sao chứ. » Kaito cuốn lên.


« Hihi. Không, không sao. » Aoko phì cười khi thấy thái độ của Kaito.


« Cậu cười rất đẹp, Aoko. » Kaito bất giác nói « Mình có thể đánh đổi tất cả để cậu mãi cười như thế này, thật đấy. » Kaito khẽ nắm lấy tay Aoko.


Sau sự kiện bất ngờ và đầy nguy hiểm lúc nãy, Kaito hiểu rằng, phải trân trọng những gì mình đang có, đừng để vụt mất rồi có hối hận cũng đã muộn. Vì vậy cậu mới nói ra những điều như thế.


Bây giờ đến lượt Aoko đỏ mặt. Cô cảm nhận được tình cảm của Kaito chứ, nhưng nghe cậu nói như thế thì thật sự chưa bao giờ cô nghĩ đến.


« Cậu ngốc lắm. Chỉ cần ở bên cậu là tớ sẽ luôn cười như thế. » Aoko nói mà quay đi, không dám nhìn Kaito. (thiên thần cũng biết mắc cỡ vậy.)


Mặt Kaito thóang vẻ ngạc nhiên, rồi cậu mỉm cười đáp lại.


« Tớ đưa cậu ra xe cứu thương nhé. » Nói xong Kaito đứng dậy bế Aoko với gương mặt đỏ như cà chua ra cửa.


Từ nãy đến giờ, Shin luôn quan sát họ, một phần vì gương mặt Aoko, một phần vì niềm hạnh phúc anh cảm nhận từ ánh mắt của họ. Với cậu, cảnh tượng hai Aoko và Kaito lo lắng cho nhau như một bức tranh hòan hảo về một tình yêu trong sáng và trọn vẹn. « Nếu người lao ra không phải Aoko mà là …, liệu mình có lo lắng như chàng trai kia không ? » Shin tự hỏi bản thân và đáp án cũng khá rõ ràng.


« Một cô bé angel à ? Thật là chán. » Cô nhân viên xinh đẹp của nhà hàng quay lưng bỏ đi.


Sau khi cảnh sát thu thập những chứng cứ cần thiết về xét nghiệm, họ đưa ra kết luận đây chỉ là sự cố vì không kiếm được bất cứ dấu vết cố tình phá họai nào. Ngòai ra trong camera theo dõi trong nhiều ngày gần đây cũng không có ai có dấu hiệu khả nghi ra vào nhà hàng. Hồ sơ vụ án được khép lại.


Aoko và Kaito theo xe cấp cứu về bệnh viện. Shin lững thững bước đi với những suy nghĩ mông lung về cô gái giống hệt Ran, và về giả thiết khi nãy của cậu.



« Á » Shin chợt nhớ ra lý do chính mình đến đây. « Nãy giờ quên đi tìm Ran. Đây là…»


Thì ra trong lúc đi vô định hướng, Shin đã tới đài phun nước trong Tropical Land. Shin nhìn đồng hồ, còn 5 giây nữa nước sẽ phun lên. Cậu quyết định đứng yên để thử cảm giác bên trong cột nước như thế nào.(đây là lần đầu Shin làm vậy.) Nước sẽ phun lên trong vòng 15phút. Bỗng Shin nghe một giọng nói quen thuộc phát ra từ bên ngòai cột nước.

-----------------------
Ủng hộ mình nhé. Thanks mọi người.

Happy Valentine's Day.
 
hay qua co chap moi rui ma chap nay hinh nhu cung co khong khi cua valentine:KSV@04:
 
Xin lỗi mọi người, chap mới sắp có rồi. Nhưng mà... học hành bận rộn làm ý tưởng "bay theo gió" hết rồi. Mình sẽ cố gắng ko bỏ fic đâu, chỉ là...có thể thời gian ra chap sẽ kéo dài hơn thôi. Mong mọi người thông cảm nhé.

Nice weekend!!!
 
Chap mới đây

Chap 12


“ Chúng ta đến trễ rồi, nước đã phun được 5 phút rồi.” Ran quay sang Eisuke nói vẻ luyến tiếc khi cả hai đến được đài phun nước.


“ Ừ, đẹp thật đấy. Hèn gì cậu nhất định phải đến đây.” Eisuke trả lời.


“ Hihi, cậu nhìn kìa, có cầu vồng nữa, mình thật may mắn.” Ran chỉ tay về phía cây cầu 7 sắc phía trên ngọn nước trung tâm.


“ Cầu vồng đẹp thật đấy. Nhưng cậu còn đẹp hơn.” Eisuke nhìn theo hướng tay Ran nói, mặt đỏ dần


“ Hả?” Ran hơi ngỡ ngàng quay sang nhìn Eisuke.


Eisuke lấy hết can đảm, nắm lấy tay Ran nói



“ Tớ rất thích Ran, cậu làm bạn gái tớ nhé.”


Một khỏang lặng kéo dài chừng ….30 giây cho đến lúc hàng rào nước hạ xuống.


“ Này hai người làm gì đó.” Shin chạy đến chỗ Eisuke tỏ tình.


“ Ku..Kudo..”


“ Anh hai ?”


Cả Ran lẫn Eisuke đều mắt chữ O miệng chữ A trước sự xuất hiện bất ngờ từ một nơi cũng thật bất ngờ của Shin.


“ Sao anh lại ở đây?” Ran hỏi.


“ Ờ thì đi ngang qua. Khoan nói chuyện đó đã. Anh hỏi hai người đang làm gì vậy sao nắm tay nắm chân giữa đường vậy?” Shin chỉ vào ‘nơi hội tụ các bàn tay’ của Ran và Eisuke, mắt hết nhìn Eisuke rồi chuyển sang Ran. (chú thích thêm, mắt hình viên đạn).


Ran vội rút tay lại khi nhớ ra Eisuke đang nắm tay mình.


“ Tớ thích Ran và muốn cô ấy làm bạn gái tớ. Tớ thật lòng mà.” Eisuke bình tĩnh lặp lại lời tỏ tình của mình.


Tất nhiên Shin biết chứ, tai anh đâu phải để trưng. Anh cố tình hỏi để thử nếu Eisuke nói cái gì đó khác thì chuyện này coi như ‘xù’ luôn. Không ngờ cậu ta dám lặp lại chính xác từng từ một, làm Shin nhà ta vừa tức vừa sợ. Tức vì mình không thể làm gì và sợ câu trả lời từ Ran. Vận động hết nơron trong bộ não, Shin cố nghĩ ra lí do, chính xác là một cái cớ để ngăn chặn cuộc tình này.


“ Hai người còn nhỏ lắm, lo học đi, đừng nghĩ đến chuyện tình cảm sớm như vậy.” Shin nói mà mắt nhìn đi hướng khác, ra vẻ kẻ cả.


“ Hình như… cậu cũng bằng tuổi tụi này mà.” Eisuke đáp lại.


“ Ờ thì…” Shin đuối lí rồi “ Thì tớ chỉ muốn tốt cho cả hai thôi mà.”


Eisuke quyết định mặc kệ Shin, quay sang hỏi lại Ran.


“ Ran, cậu nghĩ sao về lời đề nghị của tớ.” Ánh mắt tràn đầy hi vọng.


“ Ờ mình…”


Ran lộ rõ vẻ khó xử. Thật lòng, cô chỉ xem Eisuke là bạn, một người bạn thân không hơn không kém. Cô không nghĩ cậu ta lại thích mình. Với ánh mắt này, nếu cô từ chối, chắc cậu sẽ thất vọng và buồn lắm. Đó là điều cô hòan tòan không muốn. Cô phải làm sao đây. Cô khẽ nhìn sang Shin cầu cứu.


Như hiểu ý Ran, Shin xen vào.
“ Hay là….”


“ Xin lỗi Kudo. Tớ biết cậu là anh của Ran, nhưng đây là chuyện riêng của bọn tớ. Tớ mong cậu hiểu cho. » Eisuke không để Shin nói hết câu nhưng cậu cũng đủ sáng suốt để thấy thái độ khó xử của Ran. « Ran này, tớ biết chuyện này cậu cần suy nghĩ kĩ càng. Vậy cậu không cần trả lời tớ ngay đâu. Cứ từ từ rồi cho tớ biết quyết định của cậu, ok ? »


« Ừ, vậy cũng được. » Ran cười thở phào.


« Bây giờ thì…trả Ran lại cho cậu đấy. » Eisuke đánh nhẹ lên vai Shin rồi quay sang Ran. « Cám ơn Ran nhiều, hôm nay tớ rất vui. Tớ về trước đây. Tạm biệt hai người.» Nói xong Eisuke quay lưng bỏ đi.


Tối hôm đó, sau khi ăn tối, tắm rửa, coi TV….xong xuôi hết, ai đã yên vị phòng người đó, Shin lò mò gõ cửa phòng Ran.


« Là anh đây, anh vào được không ? »


« Dạ được, anh vào đi. »


Shin đẩy cửa bước vào. Ran đang ngồi dựa lưng vào đầu gi.ường, tay ôm gối, mắt nhìn thẳng vào anh hai.


« Anh tìm em có chuyện gì à ? »


« À không…thật ra không có gì…chỉ là … có vài thứ muốn hỏi em… » Shin gãi đầu ấp úng.


« Chuyện gì làm anh khó nói dữ vậy ? » Ran thấy vẻ mặt ông anh mình lúc này thật buồn cười. « Chuyện tình cảm hả ? Nói mới nhớ, anh với Miyano sao rồi ?» Ran gợi ý.


« À cô bạn đó hả, chẳng có sao hết. » Shin ngồi xuống cái ghế gần bàn học của Ran.


« Thiệt không ? Em không tin đâu. » Ran trả lời vẻ ngờ vực. « Người vừa thông minh vừa xinh đẹp như vậy mà anh cũng không vừa ý à ? Kén gì mà kén dữ vậy ?»


« Vấn đề ở đây không phải là kén hay không. Mà cô ấy hẹn anh ra vì một vụ án thật mà. Có nói gì khác đâu. » Shin cố tình giấu đi chi tiết Shiho « đùa » (mọi người nhớ không nhỉ ?)


« Người ta không nói thì anh cũng không quan tâm luôn à ? Đúng là đầu óc anh chỉ có vụ án với điều tra thôi. » Ran lắc đầu bĩu môi. « Không lẽ anh tin một cô gái hẹn gặp anh chỉ để kể về chuyện án mạng thôi sao ? »


« Ờ, bộ không thể đơn giản như vậy hả ? » Shin vẫn ngây thơ.


« Ôi ông anh yêu quí của tui ơi. Em thua anh rồi. » Ran thở dài đập trán vào bàn tay phải. « Vậy…nói một cách khác, anh thấy buổi hẹn hôm nay thế nào ? » Ran nhanh chóng lấy lại tinh thần.


« Khá thú vị. Vụ án cô ấy đưa ra hay lắm. Không có một kẽ hở nào hết. Tên tội phạm đúng là xảo quyệt. Hắn ra tay dựa trên thói quen của khác mà hòan tòan không đụng đến bất kỳ một hung khí nào. Blap blap blap… » Shin thao thao bất tuyệt về vụ án.


“STOP.” Ran phải ngắt ngang nếu cô không muốn cả đêm nghe về án mạng.


“ Hả?” Shin giật mình.


“ Haizzz. Ý em hỏi là anh thấy Miyano thế nào cơ.” Ran phải nói thẳng ra


“ À, vậy sao không nói rõ từ đầu. Shiho Miyano hả?” Shin ngước lên trần nhà cứ như Shiho đang ở trên đó vậy. “Thì giống như em nói đó, thông minh”, Shin giơ ngón cái, “xinh đẹp”, giơ tiếp ngón trỏ, “ lạnh lùng”, ngón giữa, “ khá thú vị với kiến thức khoa học của cô ta, rất có ích khi điều tra án”, ngón áp út, “còn gì nữa không ta….uhm… hết rồi.” Shin lại nhìn về chỗ Ran.


“ Thôi, có được cái khỏan ‘thú vị’ thì coi như đã tiến bộ rồi. Có thể hi vọng.” Ran cố tìm ra một lý do để tin Shin và Shiho có thể phát triển.


“ Nói về anh đủ rồi đó. Em thì sao?” Shin bỗng trở nên nghiêm túc.


“ Hả? Sao là sao? Anh đang nói gì vậy?” Ran làm lơ, quay mặt đi.


“ Đừng giả bộ. Em biết anh muốn nói gì mà. Em có thích Eisuke không?” Shin trực tiếp đi vào vấn đề và hồi hộp chờ câu trả lời. Cậu hi vọng đó là một câu phủ định mà cũng không hiểu vì sao mình lại mong như vậy.


“ Ơ… Em … em chỉ coi Eisuke là bạn thôi.” Ran trả lời, cô không có lý do để gạt anh hai mình, và nở nụ cười buồn, ánh mắt nhìn xuống cái gối trong người.


“ Vậy em cứ từ chối cậu ấy đi.” Shin nói như mở cờ trong bụng.


“ Em sợ…cậu ấy chắc chắn sẽ thất vọng lắm.” Ran lấy tay vẽ bâng quơ trên gi.ường, lần này cả nụ cười buồn cũng biến mất trên gương mặt thiên thần. “ Em ghét cái cảm giác vì mình mà người khác đau buồn.”


“ Phải rồi, Ran luôn muốn làm người khác vui. Ngay từ nhỏ đã như vậy. Bây giờ cũng không thay đổi. Chỉ cần giúp được người khác, Ran không e ngại điều gì. Cứ như Ran sinh ra để đem lại niềm vui cho người khác vậy.” Ý nghĩ đó vụt qua đầu Shin khi nghe Ran nói.


Nhìn Ran khó xử như vậy, Shin thấy rất đau lòng. Cậu phải làm gì đó, bất cứ điều gì, để Ran trở về vẻ vui tươi hằng ngày. Bất giác, Shin bước lại gi.ường, ngồi xuống, nhẹ nhàng lấy cái gối ra khỏi Ran và ôm cô vào lòng. Cậu dịu dàng vuốt mái tóc dài đen mượt của cô em gái , khẽ nói.


“ Đừng suy nghĩ nhiều nữa. Anh không muốn nhìn em buồn như vậy. Chuyện gì cũng có cách giải quyết của nó. Tin anh đi.”


Từ trước đến nay, Shin không có bạn gái, cũng không hiểu tâm lý con gái là thế nào. Rất nhiều lần cậu thắc mắc tại sao những người bạn thân trong lớp lại phải làm thế này thế kia để dỗ dành bạn gái họ. Nhưng ngay thời khắc này, tất cả những gì Shin muốn là xoa dịu nỗi buồn trong Ran và cậu tin rằng hành động này sẽ làm được điều đó. Đơn giản là cảm giác. Đây có phải là câu trả lời cho những thắc mắc trên kia. Có thể, có thể không phải. Nhưng họ là hai anh em mà, ôi, Shin không có nghĩ nhiều đến mức đó đâu. An ủi Ran trở thành ưu tiên nhất trong mọi suy nghĩ của Shin.


Mới vài giây trước đây, lòng Ran ngổn ngang những suy tư về Eisuke, làm sao để từ chối mà không làm Eisuke buồn. Vậy mà sau khi được bao bọc bởi vòng tay của Shin, Ran chỉ cảm nhận được sự bình yên đến diệu kì. Khi còn nhỏ, mỗi lần có chuyện gì, Ran hay nép vào sau Shin bởi vì điều đó đem lại cho cô cảm giác an tòan lạ thường. Cũng như trong lần đi lạc ngày xưa, vừa thấy Shin Ra đã vội chạy lại ôm chặt Shin. Lớn lên, mẹ luôn dạy cô có khỏang cách với người khác phái, kể cả anh hai, nên cô không muốn làm trái lại lời mẹ, đồng nghĩa với hạn chế tiếp xúc thân mật như vậy với Shin. Lẽ ra, theo lí trí, cô nên đẩy Shin ra và nói ‘em không sao’. Nhưng, cảm giác được ở trong vòng tay Shin quá đỗi bình yên, quá đỗi ấm áp khiến Ran không thể kháng cự. Và cô tự cho phép mình, một lần này thôi, tận hưởng hết niềm hạnh phúc này. Ran nhắm mắt lại, thả lỏng để cả cơ thể dựa hẳn vào người Shin, từ từ chìm vào giấc ngủ.


Shin nhẹ nhàng đỡ Ran nằm xuống, kéo chăn đắp lên người cô. Shin phải tự thừa nhận với bản thân, cậu chưa bao giờ có những cử chỉ như vậy, cho dù chỉ là suy nghĩ, với bất cứ cô gái nào. Nhìn gương mặt Ran khi ngủ thật thánh thiện, cứ như đứa bé vừa lọt lòng, không có lo nghĩ nào. Vài sợi tóc chợt trượt xuống trán Ran, cô khẽ nhíu máy trong vô thức. Sợ chúng làm Ran thức giấc, Shin ngồi xuống, thật gần Ran, lấy tay gạt tóc sang một bên. Shin ngồi thật lâu trong tư thế đó, ngắm nhìn cô em gái ngủ. Cuối cùng cậu cũng đứng lên đi về phòng. Trước khi ra khỏi phòng, Shin còn quay lại nhìn Ran như để bảo đảm cô vẫn còn đó chứ không biến mất vào không khí. Đóng cửa phòng lại, Shin leo lên gi.ường, gác hai tay lên gối đầu, nghĩ gì đó, và nở một nụ cười thóang buồn. Bây giờ Shin đã hiểu tại sao mình không hề có cảm giác với một người con gái nào, bởi vì từ lâu Shin đã có một người cho riêng mình rồi. Tuy nhiên, Shin vẫn còn nhớ mối quan hệ của hai người. Nếu nói Shin không buồn thì chắc chắn là dối trá, nhưng cậu chấp nhận sự thật này và sẽ giữ bí mật này, mãi mãi. Hạnh phúc và nụ cười của Ran là điều quan trọng nhất. Cho dù sau này cả hai đều có gia đình của riêng mình, cậu chắc chắn rằng cảm giác của ngày hôm nay cũng không thay đổi.


Tại nhà Shiho,


“ Hôm nay hẹn hò vui không ?” Gin ngồi trên ghế salon, hỏi khi thấy Shiho mở cửa bước vào, mắt không rời khỏi tờ báo trên tay.


“ Không. Không như tôi nghĩ.” Shi ngồi xuống trả lời.


“ Chà chà.” Gin bây giờ nhìn vào Shiho “Ai có thể cưỡng lại được sức hút của cô, lợi hại vậy?”


“ Một tên thám tử ngốc nghếch chỉ biết vụ án với điều tra.” Shiho trả lời bình thản.


“ haha” Gin cười lớn. “ Nghe cô nói vậy thì ngòai sự ngốc nghếch còn có cả sự thú vị nữa phải không?”


“ Lâu rồi mới có cảm giác thử thách, sao tôi có thể bỏ lỡ được.” Shiho nhìn Gin cười tự tin.


“ Phải rồi. Vậy mới là Shiho tôi biết chứ. Mà tên thám tử cỏn con nào lại lọt vào mắt xanh của cô vậy?”


“ Không cỏn con đâu. Hắn là một thám tử học sinh nổi tiếng nhất nhì Tokyo này đấy.”



“ Shinichi Kudo?” Gin lên giọng để đặt câu hỏi.


“ Phải.” Shiho khẳng định gọn lỏn, cô chẳng bất ngờ gì khi Gin biết Shin.


“ Vậy thì đúng là thú vị thật.” Gin nở một nụ cười nửa miệng tự tin như vừa nghĩ ra điều tồi tệ để làm hại người khác.

-----------------------------
Ủng hộ mình nhé

 
Póc tem nà:KSV@01:
Chôm chôm lun phong bì ^.^
Kết bạn lun nha, mình thật sự rất ấn tượng trước ý tưởng độc đáo của fic:KSV@11:
 
Thời gian onl có hạn......Sau khi đọc xong kết luận một câu: "HAY"+"DÀI"===> chuẩn ko cần chỉnh.
Mong chap mới của cậu.:KSV@20:
 
hihi hay quá đi mất nhưng tác giả phải mau ra chap mới đi nhé! Mà tác giả ơi, theo mình thì bạn nên nói rõ về tình cảm về Shin và Ran hơn đi, có được không? Mình mong Shin và Ran sớm đến với nhau lắm!:KSV@01:
 
Quay lại
Top Bottom