Trả nợ mọi người nè. Hơi ngắn nhé.
Chap 19 - Part 1
« Cậu nói sao ? Hai bác Kudo ko phải bố mẽ ruột của cậu à ? » Sonoko ko kềm được sự ngạc nhiên.
« Sụyt, cậu ko cần hét to như vậy đâu. » Ran đưa ngón tay lên miệng nhắc cô bạn thân. « Cậu làm tất cả mọi người đều nhìn mình kìa » Ran đưa mắt khắp quán nước gần trường.
« Ối, tớ xin lỗi. Tại bất ngờ quá. » Sonoko hạ giọng xuống
« Ừ, tớ vẫn chưa chấp nhận được sự thật đó nè. » Ran nhìn xuống li nước, tay khuấy khuấy một cách vô thức.
« Nếu như ko có sự lầm lẫn nào, thì cậu tên là Ran Mori à. Mà tớ nghĩ chẳng có lí do gì để họ gạt cậu cả. Hơn nữa, chẳng phải cậu đã nói Aoko với cậu nhìn như hai giọt nứơc à. Mặc dù trên đời này ko thiếu gì chuyện người giống người, nhưng thật ra giống đến như vậy thì chắc chắn phải có quan hệ dây mơ rễ má gì rồi. » Sonoko đưa một đống suy luận của mình. « À, mà nếu như vậy, cậu với Shinichi đâu phải là anh em ruột. » Kết luận của Sonoko làm Ran giật mình.
« Ờ » Cô trả lời qua loa.
« Cũng đúng thôi, nhìn hai người giống tình nhân hơn là anh em mà. » Sonoko đưa tay xoa xoa cằm, mắt nhìn lên trần nhà, gật gù.
« Cậu nói linh tinh gì vậy, anh tớ đang quen với Shiho đó. Cậu nói vậy lỡ người khác hiểu lầm thì kì lắm. » Ran phản đối dù đã bị nói trúng tim đen. Ngay sau khi biết mình ko phải là con rụôt nhà Kudo, Shin là người Ran ngại nhất mỗi khi nghĩ đến. Cô ko biết nên vui vì từ bây giờ, cô có thể tự do yêu người con trai này hay nên buồn vì người ấy đã thuộc về một cô gái khác, hòan hảo hơn cô về mọi mặt.
« Linh tinh gì đâu. Nếu ko phải hai người cùng họ thì tất cả mọi người đều nghĩ vậy mà. Chỉ là một câu nhận xét thôi, ko cần phản ứng dữ vậy đâu. Trừ phi… » Sonoko nhìn Ran với ánh mắt lém lỉnh nhất có thể, đầu từ từ kê sát vào mặt Ran.
« Trừ phi chuyện gì ? » Giọng Shin bất ngờ vang lên, cậu ngồi xuống cái ghế bên cạnh Ran ko chờ sự cho phép của 2 cô gái.
« Ko phải anh đi đá banh à ? » Ran ngạc nhiên hỏi
« Phải đó, cậu ở đâu chui ra vậy ? » Sonoko hỏi, vẻ khó chịu.
« Ờ, hôm nay kết thúc sớm, thế thôi. Hai người đang nói chuyện gì vậy mà có vẻ hấp dẫn vậy ? » Shin đổi chủ đề.
« Đang nói xấu cậu đấy. » Sonoko trả lời gọn tênh.
« Tớ làm gì có chuyện xấu để mọi người nói. » Shin tự tin đáp lại.
“ Này, đừng có tự cao quá đấy.” Sonoko liếc Shin một cái sắc lẻm.
“ Ko phải tự tin, mà đó là sự thật.” Shin lè lưỡi ra trêu ngươi Sonoko. “ Nếu ko có gì quan trọng thì về thôi. Trễ rồi.” Shin đứng dậy nhìn Ran vẻ chờ đợi.
“ Ơ.. dạ. Anh hai… ờ…nói đúng. Mình về thôi Sonoko.” Ran cũng đứng lên nhưng hơi ái ngại vì thái độ của Shin. Bình thường Shin cũng hay trêu Sonoko nhưng cái kiểu như hôm nay thì lần đầu tiên cô thấy.
“ Ờ, hãy chờ đấy Shinichi Kudo. Tớ về trước đây, tạm biệt Ran.” Nói rồi Sonoko ra khỏi quán .
Hai người đi cạnh nhau một đoạn dài mà ko ai nói với ai câu nào. Cuối cùng, Shin lên tiếng
“ Em quyết định sao rồi?”
“ Ơ dạ… quyết định gì ạ?” Ran giật mình nhìn sang Shin
“ Chuyện gia đình em…. Em sẽ… ở lại hay chuyển sang nhà bác Mori” Shin
“ Khi nãy tâm sự với Sonoko, em đã thông suốt rồi. Thật ra chuyện này cũng ko có gì để lo nghĩ nhiều quá. Em sẽ về sống với bố mẹ …ruột. Chắc họ nhớ em nhiều lắm. Lát nữa em sẽ nói với bố mẹ mình.” Ran kết thúc bằng một nụ cười chết người.
“Ờ… Vậy còn…” Shin lúng túng.
“ À, anh với Shiho vẫn tốt chứ?” Như hiểu Shin định nói gì, Ran hỏi với ý nhắc nhở Shin còn 1 cô bạn gái là Shiho.
“ Ờ à, chuyện đó… vẫn bình thường.” Shin quay đi hướng khác
“ Vậy thì tốt. Hai người xứng đôi lắm đó. Đừng làm Shiho buồn nhé, anh hai”
Shin lại đỏ mặt khi thấy Ran cười, cậu cũng nhận thấy có gì đó buồn buồn trong cả giọng nói, ánh mắt và nụ cười thiên thần ấy.
“ Anh sẽ cố gắng. Mà… Ran ko cần phải gọi anh như vậy nữa….Mình đâu phải là…”
“ Em quen rồi, chỉ là một câu nói thôi. Không gọi là ‘anh hai’, em không biết phải gọi là gì nữa.” Ran lại chen vào.
Căn biệt thự nhà Kudo hiện ra, cuộc đối thoại dừng lại ở đó. Nhưng suy nghĩ về nó cứ đeo bám theo hai người mãi.
Ngay chủ nhật tuần đó, Ran dọn sang nhà Mori.
“ Khi nào thích, cứ về nhà, à cứ qua đây chơi nhé Ran. Căn phòng của con vẫn còn đó, và con luôn là thành viên nhà Kudo.” Ông Yusaku nói khi tiễn cô con gái nuôi ra cửa.
Ko kềm được lòng, Yukiko ôm đứa con mà bà xem như con ruột bấy lâu nay vào lòng, mắt rưng rưng, tay vuốt tóc Ran như người mẹ tiễn con đi xa.
“ Em đừng làm như ko bao giờ gặp lại Ran vậy. Ran sẽ khó xử lắm.
“ Dạ, con sẽ thường xuyên về thăm bố mẹ mà. Con nhớ mọi người lắm.” Ran cười ôm lại mẹ mình.
“ Thưa bố mẹ con đi.” Ran cúi đầu chào ông bà Kudo, quay sang Shin. “ Em đi nha, anh…Shinichi.”
“ Ờ…” Shin hơi ngạc nhiên khi nghe Ran gọi mình như vậy. “Mình còn gặp nhau dài dài, nếu em ko nghỉ học.” Shin trêu
Đúng như Shin nói, vì ko muốn cuộc sống của Ran thay đổi nhiều, ông bà Mori vẫn để cô học ở trường Teitan chứ ko chuyển về trường Ekoda chung với Aoko. Hơn nữa, bây giờ Ran lại có thêm một người chị em sinh đôi để nói chuyện. Mấy ngày đầu, hai người trò chuyện thâu đêm suốt sáng vì Ran muốn biết nhiều hơn về gia đình này của cô. Tất nhiên, Aoko cũng muốn nghe kể về thời gian khi Ran sống với nhà Kudo. Đến đoạn nói về Shin…
“ Shinichi thì sao nhỉ? Nghe Kaito kể cái lần đi trượt tuyết, Shin rất lo cho Ran. Chắc tình cảm hai người tốt lắm hả?” Aoko hỏi vẻ ngây ngô
“ Ờ, anh ấy tốt thật.” Giọng Ran trầm xuống. Bao nhiêu kí ức tốt đẹp của hai người tràn về trong tâm trí Ran. Chợt giật mình khi thấy tay của Aoko huơ huơ trước mắt.
“Sao vậy Ran? Nhớ người ta à?” Aoko cười, giọng nửa đùa nửa thật.
« Người ta là ai ? Đừng nói linh tinh chứ. Anh Shin có bạn gái rồi. Họ rất xứng đôi.” Ran cười buồn quay đi chỗ khác.
“ Hỏi thật nhé, Ran thích Shin phải ko?” Aoko nhìn thẳng vào mắt Ran hỏi.
“ Oh…” Ran hơi ngạc nhiên trước câu hỏi quá bất ngờ, rồi cô quyết định thừa nhận một điều mà cô luôn tự dối lòng bao lâu nay, cô ko biết tại sao mình lại làm vậy, có lẽ đây là sức mạnh tình thân chăng. “ Có lẽ là vậy thật.”
“ Và Shin thế nào, Ran có cảm nhận được tình cảm của cậu ta ko?” Aoko một lần nữa rất thẳng thắn.
“ Mình ko biết nữa.” Ran ngập ngừng
“ Ran ko cần trả lời mình. Hãy dành câu trả lời đó cho Ran và cho cả Shin nữa.” Aoko vỗ vai Ran như muốn giúp cô bình tâm lại.
“ Nhưng Shin và Shiho là….” Ran vẫn chưa thoát khỏi câu hỏi.
“ Đừng nghĩ nhiều quá, mọi chuyện sẽ ổn thôi. KHuya rồi, ngủ đi. Mai đi học nữa. Ngủ ngon nhé.” Aoko nói rồi trở về gi.ường của mình.
“ Ngủ ngon.” Ran tắt đèn, kéo chăn lên, tâm trí ko thôi nghĩ về câu hỏi của Aoko. “ Anh nghĩ sao về chuyện này, anh hai?”
Trong phòng ngủ một căn biệt thự quận Beika, cậu thám tử tài hoa dường như cũng ko ngủ được. Cậu đang nhớ ai đó chăng? Hay đang suy nghĩ về tình cảm của mình? Có nhiều chuyện, tưởng chừng như đã rõ ràng, rào cản ngày nào đã được tháo dỡ, nhưng con đường phía trước thật ko biết bước đi thế nào. Như vậy, người ta gọi là thú vị hay rắc rối nhỉ?
--------------------------
Cuối tuần vui vẻ nhé.
Chap 19 - Part 1
« Cậu nói sao ? Hai bác Kudo ko phải bố mẽ ruột của cậu à ? » Sonoko ko kềm được sự ngạc nhiên.
« Sụyt, cậu ko cần hét to như vậy đâu. » Ran đưa ngón tay lên miệng nhắc cô bạn thân. « Cậu làm tất cả mọi người đều nhìn mình kìa » Ran đưa mắt khắp quán nước gần trường.
« Ối, tớ xin lỗi. Tại bất ngờ quá. » Sonoko hạ giọng xuống
« Ừ, tớ vẫn chưa chấp nhận được sự thật đó nè. » Ran nhìn xuống li nước, tay khuấy khuấy một cách vô thức.
« Nếu như ko có sự lầm lẫn nào, thì cậu tên là Ran Mori à. Mà tớ nghĩ chẳng có lí do gì để họ gạt cậu cả. Hơn nữa, chẳng phải cậu đã nói Aoko với cậu nhìn như hai giọt nứơc à. Mặc dù trên đời này ko thiếu gì chuyện người giống người, nhưng thật ra giống đến như vậy thì chắc chắn phải có quan hệ dây mơ rễ má gì rồi. » Sonoko đưa một đống suy luận của mình. « À, mà nếu như vậy, cậu với Shinichi đâu phải là anh em ruột. » Kết luận của Sonoko làm Ran giật mình.
« Ờ » Cô trả lời qua loa.
« Cũng đúng thôi, nhìn hai người giống tình nhân hơn là anh em mà. » Sonoko đưa tay xoa xoa cằm, mắt nhìn lên trần nhà, gật gù.
« Cậu nói linh tinh gì vậy, anh tớ đang quen với Shiho đó. Cậu nói vậy lỡ người khác hiểu lầm thì kì lắm. » Ran phản đối dù đã bị nói trúng tim đen. Ngay sau khi biết mình ko phải là con rụôt nhà Kudo, Shin là người Ran ngại nhất mỗi khi nghĩ đến. Cô ko biết nên vui vì từ bây giờ, cô có thể tự do yêu người con trai này hay nên buồn vì người ấy đã thuộc về một cô gái khác, hòan hảo hơn cô về mọi mặt.
« Linh tinh gì đâu. Nếu ko phải hai người cùng họ thì tất cả mọi người đều nghĩ vậy mà. Chỉ là một câu nhận xét thôi, ko cần phản ứng dữ vậy đâu. Trừ phi… » Sonoko nhìn Ran với ánh mắt lém lỉnh nhất có thể, đầu từ từ kê sát vào mặt Ran.
« Trừ phi chuyện gì ? » Giọng Shin bất ngờ vang lên, cậu ngồi xuống cái ghế bên cạnh Ran ko chờ sự cho phép của 2 cô gái.
« Ko phải anh đi đá banh à ? » Ran ngạc nhiên hỏi
« Phải đó, cậu ở đâu chui ra vậy ? » Sonoko hỏi, vẻ khó chịu.
« Ờ, hôm nay kết thúc sớm, thế thôi. Hai người đang nói chuyện gì vậy mà có vẻ hấp dẫn vậy ? » Shin đổi chủ đề.
« Đang nói xấu cậu đấy. » Sonoko trả lời gọn tênh.
« Tớ làm gì có chuyện xấu để mọi người nói. » Shin tự tin đáp lại.
“ Này, đừng có tự cao quá đấy.” Sonoko liếc Shin một cái sắc lẻm.
“ Ko phải tự tin, mà đó là sự thật.” Shin lè lưỡi ra trêu ngươi Sonoko. “ Nếu ko có gì quan trọng thì về thôi. Trễ rồi.” Shin đứng dậy nhìn Ran vẻ chờ đợi.
“ Ơ.. dạ. Anh hai… ờ…nói đúng. Mình về thôi Sonoko.” Ran cũng đứng lên nhưng hơi ái ngại vì thái độ của Shin. Bình thường Shin cũng hay trêu Sonoko nhưng cái kiểu như hôm nay thì lần đầu tiên cô thấy.
“ Ờ, hãy chờ đấy Shinichi Kudo. Tớ về trước đây, tạm biệt Ran.” Nói rồi Sonoko ra khỏi quán .
Hai người đi cạnh nhau một đoạn dài mà ko ai nói với ai câu nào. Cuối cùng, Shin lên tiếng
“ Em quyết định sao rồi?”
“ Ơ dạ… quyết định gì ạ?” Ran giật mình nhìn sang Shin
“ Chuyện gia đình em…. Em sẽ… ở lại hay chuyển sang nhà bác Mori” Shin
“ Khi nãy tâm sự với Sonoko, em đã thông suốt rồi. Thật ra chuyện này cũng ko có gì để lo nghĩ nhiều quá. Em sẽ về sống với bố mẹ …ruột. Chắc họ nhớ em nhiều lắm. Lát nữa em sẽ nói với bố mẹ mình.” Ran kết thúc bằng một nụ cười chết người.
“Ờ… Vậy còn…” Shin lúng túng.
“ À, anh với Shiho vẫn tốt chứ?” Như hiểu Shin định nói gì, Ran hỏi với ý nhắc nhở Shin còn 1 cô bạn gái là Shiho.
“ Ờ à, chuyện đó… vẫn bình thường.” Shin quay đi hướng khác
“ Vậy thì tốt. Hai người xứng đôi lắm đó. Đừng làm Shiho buồn nhé, anh hai”
Shin lại đỏ mặt khi thấy Ran cười, cậu cũng nhận thấy có gì đó buồn buồn trong cả giọng nói, ánh mắt và nụ cười thiên thần ấy.
“ Anh sẽ cố gắng. Mà… Ran ko cần phải gọi anh như vậy nữa….Mình đâu phải là…”
“ Em quen rồi, chỉ là một câu nói thôi. Không gọi là ‘anh hai’, em không biết phải gọi là gì nữa.” Ran lại chen vào.
Căn biệt thự nhà Kudo hiện ra, cuộc đối thoại dừng lại ở đó. Nhưng suy nghĩ về nó cứ đeo bám theo hai người mãi.
Ngay chủ nhật tuần đó, Ran dọn sang nhà Mori.
“ Khi nào thích, cứ về nhà, à cứ qua đây chơi nhé Ran. Căn phòng của con vẫn còn đó, và con luôn là thành viên nhà Kudo.” Ông Yusaku nói khi tiễn cô con gái nuôi ra cửa.
Ko kềm được lòng, Yukiko ôm đứa con mà bà xem như con ruột bấy lâu nay vào lòng, mắt rưng rưng, tay vuốt tóc Ran như người mẹ tiễn con đi xa.
“ Em đừng làm như ko bao giờ gặp lại Ran vậy. Ran sẽ khó xử lắm.
“ Dạ, con sẽ thường xuyên về thăm bố mẹ mà. Con nhớ mọi người lắm.” Ran cười ôm lại mẹ mình.
“ Thưa bố mẹ con đi.” Ran cúi đầu chào ông bà Kudo, quay sang Shin. “ Em đi nha, anh…Shinichi.”
“ Ờ…” Shin hơi ngạc nhiên khi nghe Ran gọi mình như vậy. “Mình còn gặp nhau dài dài, nếu em ko nghỉ học.” Shin trêu
Đúng như Shin nói, vì ko muốn cuộc sống của Ran thay đổi nhiều, ông bà Mori vẫn để cô học ở trường Teitan chứ ko chuyển về trường Ekoda chung với Aoko. Hơn nữa, bây giờ Ran lại có thêm một người chị em sinh đôi để nói chuyện. Mấy ngày đầu, hai người trò chuyện thâu đêm suốt sáng vì Ran muốn biết nhiều hơn về gia đình này của cô. Tất nhiên, Aoko cũng muốn nghe kể về thời gian khi Ran sống với nhà Kudo. Đến đoạn nói về Shin…
“ Shinichi thì sao nhỉ? Nghe Kaito kể cái lần đi trượt tuyết, Shin rất lo cho Ran. Chắc tình cảm hai người tốt lắm hả?” Aoko hỏi vẻ ngây ngô
“ Ờ, anh ấy tốt thật.” Giọng Ran trầm xuống. Bao nhiêu kí ức tốt đẹp của hai người tràn về trong tâm trí Ran. Chợt giật mình khi thấy tay của Aoko huơ huơ trước mắt.
“Sao vậy Ran? Nhớ người ta à?” Aoko cười, giọng nửa đùa nửa thật.
« Người ta là ai ? Đừng nói linh tinh chứ. Anh Shin có bạn gái rồi. Họ rất xứng đôi.” Ran cười buồn quay đi chỗ khác.
“ Hỏi thật nhé, Ran thích Shin phải ko?” Aoko nhìn thẳng vào mắt Ran hỏi.
“ Oh…” Ran hơi ngạc nhiên trước câu hỏi quá bất ngờ, rồi cô quyết định thừa nhận một điều mà cô luôn tự dối lòng bao lâu nay, cô ko biết tại sao mình lại làm vậy, có lẽ đây là sức mạnh tình thân chăng. “ Có lẽ là vậy thật.”
“ Và Shin thế nào, Ran có cảm nhận được tình cảm của cậu ta ko?” Aoko một lần nữa rất thẳng thắn.
“ Mình ko biết nữa.” Ran ngập ngừng
“ Ran ko cần trả lời mình. Hãy dành câu trả lời đó cho Ran và cho cả Shin nữa.” Aoko vỗ vai Ran như muốn giúp cô bình tâm lại.
“ Nhưng Shin và Shiho là….” Ran vẫn chưa thoát khỏi câu hỏi.
“ Đừng nghĩ nhiều quá, mọi chuyện sẽ ổn thôi. KHuya rồi, ngủ đi. Mai đi học nữa. Ngủ ngon nhé.” Aoko nói rồi trở về gi.ường của mình.
“ Ngủ ngon.” Ran tắt đèn, kéo chăn lên, tâm trí ko thôi nghĩ về câu hỏi của Aoko. “ Anh nghĩ sao về chuyện này, anh hai?”
Trong phòng ngủ một căn biệt thự quận Beika, cậu thám tử tài hoa dường như cũng ko ngủ được. Cậu đang nhớ ai đó chăng? Hay đang suy nghĩ về tình cảm của mình? Có nhiều chuyện, tưởng chừng như đã rõ ràng, rào cản ngày nào đã được tháo dỡ, nhưng con đường phía trước thật ko biết bước đi thế nào. Như vậy, người ta gọi là thú vị hay rắc rối nhỉ?
--------------------------
Cuối tuần vui vẻ nhé.