- Tham gia
- 16/11/2011
- Bài viết
- 14.545
Một viên đá được ném vào trong mặt hồ nước phẳng lặng, cả đất trời sẽ thay đổi từng chút từng chút một, từ lúc tôi thu nhận Cẩu Tử, cuộc sống của hắn, cuộc sống của tôi, cũng đã gắn liền với nhau…
Cẩu Tử này còn ngủ nhiều hơn cả chủ nhân như tôi, lúc tôi tỉnh lại thì hắn vẫn chưa dậy, có lẽ là do tôi dậy quá sớm, bởi vì toàn bộ sơn trại vẫn đang chìm vào yên tĩnh, à…họ là sơn tặc mà, hơn nữa còn là sơn tặc không bị ràng buộc bởi thứ gì, đương nhiên có thể ngủ đến khi nào muốn tỉnh thì thôi.
Tôi hít vào một hơi, mở miệng, khó nhọc phát ra một âm tiết duy nhất: “A….” Không nói gì, thật khó nghe, nhưng đây cũng là một khởi đầu tốt.
Tôi dang hai tay ra hứng lấy nắng sớm, nhắm mắt lại cảm nhận niềm hy vọng mới, trong đầu nghĩ tới việc làm hôm nay, chủ yếu là đi hái thuốc.
“Thần tiên…” Một giọng nói vang lên từ đằng sau, tôi xoay người lại nhìn Cẩu Tử đã thức dậy, rõ ràng Cẩu Tử là một mỹ nam nhưng lúc này lại đang ngây ra nhìn tôi.
Tôi mỉm cười, đi tới trước người Cẩu Tử, vươn tay xoa lên mặt hắn, dùng tiếng rít qua kẽ răng ra lệnh: “Ăn…” Rất nhỏ, nhưng Cẩu Tử có thể nghe thấy được, lập tức hai mắt hắn mở to, ôm tấm thảm vội vàng đứng lên: “Dạ! Tiểu nhân sẽ đi chuẩn bị ngay!”
Hắn vội vã chạy ra sân, sau đó lại vội vã chạy về, lấy thảm trả về lại phòng tôi, sau đó sắp xếp lại chăn đệm rồi mới ngượng ngùng chạy đi, tôi nhìn hắn chạy thì thắc mắc, tôi có làm cho hắn căng thẳng đến mức đấy không?
Cẩu Tử vẫn lủi lủi hết sau lưng rồi sang bên cạnh nhìn tôi ăn sáng, tôi cảm thấy rất khó chịu, đường đường là một nam tử mà lại đứng với tư thế hèn mọn như vậy, đây cũng không phải là Ảnh Nguyệt, hơn nữa mặt hắn lại bị bôi bẩn, tóc để tán loạn, quần áo cũng bẩn thỉu. Tôi vô cùng bất mãn.
Tôi lấy bút ra viết: “Sau này phải sạch sẽ, bằng không đừng có tới hầu hạ ta” rồi đặt ngay trước mặt hắn, hắn mù mờ nhìn vào, vò đầu bứt tai, mặt đỏ bừng ra vẻ quẫn bách: “Sạch…Ta…” Cơm trong miệng tôi lập tức phun ra, cậu nói cậu không biết chữ tôi chưa tính làm gì, lại chỉ biết được mỗi hai chữ, biết thì biết rồi, cậu còn đọc ra làm gì chứ!
Đọc xong mặt hắn lại càng đỏ hơn, trong ánh mắt vẫn là có lỗi và tự ti.
“Có việc gì thế?” Cứu tinh tới, Tào Phương Minh đi từ bên ngoài vào, tôi lập tức giơ tờ giấy ra trước mặt hắn, ra hiệu cho hắn là đọc lên cho Cẩu Tử nghe, Tào Phương Minh lớn tiếng nói: “Cẩu Tử, Nguyệt đại phu nói sau này cậu phải gọn gàng sạch sẽ, bằng không sẽ không cho cậu hầu hạ đại phu nữa, đã hiểu chưa?”
Cẩu Tử này còn ngủ nhiều hơn cả chủ nhân như tôi, lúc tôi tỉnh lại thì hắn vẫn chưa dậy, có lẽ là do tôi dậy quá sớm, bởi vì toàn bộ sơn trại vẫn đang chìm vào yên tĩnh, à…họ là sơn tặc mà, hơn nữa còn là sơn tặc không bị ràng buộc bởi thứ gì, đương nhiên có thể ngủ đến khi nào muốn tỉnh thì thôi.
Tôi hít vào một hơi, mở miệng, khó nhọc phát ra một âm tiết duy nhất: “A….” Không nói gì, thật khó nghe, nhưng đây cũng là một khởi đầu tốt.
Tôi dang hai tay ra hứng lấy nắng sớm, nhắm mắt lại cảm nhận niềm hy vọng mới, trong đầu nghĩ tới việc làm hôm nay, chủ yếu là đi hái thuốc.
“Thần tiên…” Một giọng nói vang lên từ đằng sau, tôi xoay người lại nhìn Cẩu Tử đã thức dậy, rõ ràng Cẩu Tử là một mỹ nam nhưng lúc này lại đang ngây ra nhìn tôi.
Tôi mỉm cười, đi tới trước người Cẩu Tử, vươn tay xoa lên mặt hắn, dùng tiếng rít qua kẽ răng ra lệnh: “Ăn…” Rất nhỏ, nhưng Cẩu Tử có thể nghe thấy được, lập tức hai mắt hắn mở to, ôm tấm thảm vội vàng đứng lên: “Dạ! Tiểu nhân sẽ đi chuẩn bị ngay!”
Hắn vội vã chạy ra sân, sau đó lại vội vã chạy về, lấy thảm trả về lại phòng tôi, sau đó sắp xếp lại chăn đệm rồi mới ngượng ngùng chạy đi, tôi nhìn hắn chạy thì thắc mắc, tôi có làm cho hắn căng thẳng đến mức đấy không?
Cẩu Tử vẫn lủi lủi hết sau lưng rồi sang bên cạnh nhìn tôi ăn sáng, tôi cảm thấy rất khó chịu, đường đường là một nam tử mà lại đứng với tư thế hèn mọn như vậy, đây cũng không phải là Ảnh Nguyệt, hơn nữa mặt hắn lại bị bôi bẩn, tóc để tán loạn, quần áo cũng bẩn thỉu. Tôi vô cùng bất mãn.
Tôi lấy bút ra viết: “Sau này phải sạch sẽ, bằng không đừng có tới hầu hạ ta” rồi đặt ngay trước mặt hắn, hắn mù mờ nhìn vào, vò đầu bứt tai, mặt đỏ bừng ra vẻ quẫn bách: “Sạch…Ta…” Cơm trong miệng tôi lập tức phun ra, cậu nói cậu không biết chữ tôi chưa tính làm gì, lại chỉ biết được mỗi hai chữ, biết thì biết rồi, cậu còn đọc ra làm gì chứ!
Đọc xong mặt hắn lại càng đỏ hơn, trong ánh mắt vẫn là có lỗi và tự ti.
“Có việc gì thế?” Cứu tinh tới, Tào Phương Minh đi từ bên ngoài vào, tôi lập tức giơ tờ giấy ra trước mặt hắn, ra hiệu cho hắn là đọc lên cho Cẩu Tử nghe, Tào Phương Minh lớn tiếng nói: “Cẩu Tử, Nguyệt đại phu nói sau này cậu phải gọn gàng sạch sẽ, bằng không sẽ không cho cậu hầu hạ đại phu nữa, đã hiểu chưa?”