- Tham gia
- 16/11/2011
- Bài viết
- 14.545
May mà Âm Ly thích nghiên cứu các mùi hương, cho nên nhân tiện tôi cũng học được không ít, bằng không quả là còn lâu mới tìm ra được nhược điểm của nàng.
Máu trong cơ thể bắt đầu sôi trào, hóa ra nữ nhi bên ngoài cũng có thể khiến tôi mong chờ như thế, khơi dậy mặt hiếu chiến trong con người tôi, hãy đợi xem tôi sẽ đấu ra sao với cô gái này.
Đẩy cửa bước vào, lập tức thu hút sự chú ý của mấy người Lãnh Tình đang thưởng thức múa hát, mà người đang múa trước mặt họ chính là Băng Mặc cùng với mấy cô nương đi theo vừa nãy.
“Nè! Sao Nguyệt đại phu lại về sớm thế.”
“Có đúng Như Yên cô nương giả bệnh không?”
“Bùi Nghĩa đâu?”
Tôi không trả lời thắc mắc của họ, mà đi thẳng vào vũ trường, thuận theo điệu múa nhẹ nhàng theo tiếng nhạc cùng với Băng Mặc. Đôi mắt hạnh của Băng Mặc lập tức mở to, cái miệng nhỏ nhắn màu hồng đào hơi hé mở, mang theo ánh sáng như châu ngọc mê người, kinh ngạc hệt như một chú thỏ trắng gặp người lạ vậy, khiến cho người ta nảy sinh ý xấu muốn có nàng.
Nhưng Băng Mặc cũng không dừng lại điệu múa uyển chuyển, nỗi kinh ngạc cũng mau chóng biến mất, ngược lại còn thay thế bằng vẻ khinh thường, có lẽ cho rằng tôi là một kẻ phóng đãng, kỹ viện lắm những kẻ có cử chỉ sỗ sàng với kỹ nữ là điều đương nhiên, đâu có gì hiếm thấy.
Tôi vẫn cho rằng kỹ nữ bên ngoài cũng chỉ múa thôi, hóa ra thiên hạ như một, nam nữ chẳng có gì khác biệt hết.
Máu trong cơ thể bắt đầu sôi trào, hóa ra nữ nhi bên ngoài cũng có thể khiến tôi mong chờ như thế, khơi dậy mặt hiếu chiến trong con người tôi, hãy đợi xem tôi sẽ đấu ra sao với cô gái này.
Đẩy cửa bước vào, lập tức thu hút sự chú ý của mấy người Lãnh Tình đang thưởng thức múa hát, mà người đang múa trước mặt họ chính là Băng Mặc cùng với mấy cô nương đi theo vừa nãy.
“Nè! Sao Nguyệt đại phu lại về sớm thế.”
“Có đúng Như Yên cô nương giả bệnh không?”
“Bùi Nghĩa đâu?”
Tôi không trả lời thắc mắc của họ, mà đi thẳng vào vũ trường, thuận theo điệu múa nhẹ nhàng theo tiếng nhạc cùng với Băng Mặc. Đôi mắt hạnh của Băng Mặc lập tức mở to, cái miệng nhỏ nhắn màu hồng đào hơi hé mở, mang theo ánh sáng như châu ngọc mê người, kinh ngạc hệt như một chú thỏ trắng gặp người lạ vậy, khiến cho người ta nảy sinh ý xấu muốn có nàng.
Nhưng Băng Mặc cũng không dừng lại điệu múa uyển chuyển, nỗi kinh ngạc cũng mau chóng biến mất, ngược lại còn thay thế bằng vẻ khinh thường, có lẽ cho rằng tôi là một kẻ phóng đãng, kỹ viện lắm những kẻ có cử chỉ sỗ sàng với kỹ nữ là điều đương nhiên, đâu có gì hiếm thấy.
Tôi vẫn cho rằng kỹ nữ bên ngoài cũng chỉ múa thôi, hóa ra thiên hạ như một, nam nữ chẳng có gì khác biệt hết.