- Tham gia
- 16/11/2011
- Bài viết
- 14.545
Trên mặt Ban Tiệp Thư dần dần nở nụ cười, “Hừ…..sao không đâm tiếp đi? Ngươi chính là mềm lòng như thế, bởi vì ngươi dễ mềm lòng nên mới thành ra như hiện tại! Cô Nguyệt Sa, ngươi sẽ không giết ta, ngươi chỉ dám giam cầm ta vĩnh viễn thôi, đây mới là ngươi, đây mới là ngươi! Ha ha ha ha…Người đâu! Người đâu mau tới đây!” Nàng hô to lên, không hay rồi, nàng đang gọi nam ảnh. Tay tôi dùng hết sức lực, cho dù tôi chết cũng không thể để cô ta gây ra họa diệt quốc.
Bỗng nhiên có người nắm lấy tay của tôi từ đằng sau, tôi chưa kịp phản ứng thì kiếm trong tay đã cắm sâu vào cơ thể Ban Tiệp Thư, chớp mắt mũi kiếm đã đâm vào tim khiến th.ân thể tôi giật mình, máu tươi liên tục chảy ra từ thanh kiếm, Ban Tiệp Thư kinh ngạc trừng mắt nhìn người ở phía sau tôi, tôi nhanh chóng xoay người lại nhìn nam nhân đằng sau, vẻ mặt lạnh nhạt của hắn không có chút biểu cảm nào. Chẳng lẽ bọn họ lại tiếp tay cho tôi, diệt trừ Ban Tiệp Thư!
“Cuối cùng đã kết thúc.” Ôn Quân từ từ đứng dậy, cứ như thể mới vừa rồi hắn chỉ là một khán giả đang theo dõi toàn bộ sự việc.
“Haizzz…chịu ấm ức mất một năm, cuối cùng đã kết thúc, Đông Lưu, ta đi gửi thư đây.” Hoa Tề Vân lau đi lớp trang điểm trên mặt rồi đi về phía cửa. Đông Lưu? Tôi nhìn nam nhân xa lạ phía sau này, gương mặt nghiêm túc của hắn mang một vẻ thâm trầm và kín đáo.
Khoảnh khắc cửa phòng mở ra, một cơn gió mát lạnh thổi vào làm hất lên vài sợi tóc đen của nam tử trước mắt, trông hắn thật xa lạ, thật âm trầm.
Ban Tiệp Thư! Tôi xoay người nhìn Ban Tiệp Thư đang nằm trên vũng máu, nhưng khóe môi nàng vẫn mỉm cười, tại sao? Rõ ràng nàng bị tôi giết chết, nhưng vẫn mỉm cười với tôi.
“Sa…” Nàng vươn tay ra, tôi ngồi xổm xuống nắm lấy bàn tay đang run rẩy đó, bàn tay không còn một chút hơi ấm, “Ta hận ngươi…khụ…” Máu tươi không ngừng tràn ra từ môi nàng, ngực của ta bị máu tươi đó dần dần rót vào, như hóa thành một tảng đá màu đỏ, đè lên ngực khiến ta không thở nổi.
Tiệp Thư, tôi biết, tôi biết từ lúc tôi lên làm nữ hoàng cô đã hận tôi, nhưng tại sao chứ? Mười năm, chẳng lẽ tình cảm mười năm vẫn không thay đổi được gì sao?
“Ta hận ngươi tại sao lại không yêu ta…” Lời nói khẽ bật ra khiến tôi giật mình, nàng…yêu tôi? Ban Tiệp Thư nắm chặt lấy tay tôi, dường như đang dùng toàn bộ sức lực cuối cùng để nắm: “Ta đâu có kém hơn Âm Ly? Ngươi nói cho ta biết…”
Tôi im lặng, thật ra tôi cũng chỉ coi Âm Ly như bạn thân, không có cái gì gọi là yêu cả, cho nên chính vì vậy tôi mới không quyết định lấy Âm Ly.
Bỗng nhiên có người nắm lấy tay của tôi từ đằng sau, tôi chưa kịp phản ứng thì kiếm trong tay đã cắm sâu vào cơ thể Ban Tiệp Thư, chớp mắt mũi kiếm đã đâm vào tim khiến th.ân thể tôi giật mình, máu tươi liên tục chảy ra từ thanh kiếm, Ban Tiệp Thư kinh ngạc trừng mắt nhìn người ở phía sau tôi, tôi nhanh chóng xoay người lại nhìn nam nhân đằng sau, vẻ mặt lạnh nhạt của hắn không có chút biểu cảm nào. Chẳng lẽ bọn họ lại tiếp tay cho tôi, diệt trừ Ban Tiệp Thư!
“Cuối cùng đã kết thúc.” Ôn Quân từ từ đứng dậy, cứ như thể mới vừa rồi hắn chỉ là một khán giả đang theo dõi toàn bộ sự việc.
“Haizzz…chịu ấm ức mất một năm, cuối cùng đã kết thúc, Đông Lưu, ta đi gửi thư đây.” Hoa Tề Vân lau đi lớp trang điểm trên mặt rồi đi về phía cửa. Đông Lưu? Tôi nhìn nam nhân xa lạ phía sau này, gương mặt nghiêm túc của hắn mang một vẻ thâm trầm và kín đáo.
Khoảnh khắc cửa phòng mở ra, một cơn gió mát lạnh thổi vào làm hất lên vài sợi tóc đen của nam tử trước mắt, trông hắn thật xa lạ, thật âm trầm.
Ban Tiệp Thư! Tôi xoay người nhìn Ban Tiệp Thư đang nằm trên vũng máu, nhưng khóe môi nàng vẫn mỉm cười, tại sao? Rõ ràng nàng bị tôi giết chết, nhưng vẫn mỉm cười với tôi.
“Sa…” Nàng vươn tay ra, tôi ngồi xổm xuống nắm lấy bàn tay đang run rẩy đó, bàn tay không còn một chút hơi ấm, “Ta hận ngươi…khụ…” Máu tươi không ngừng tràn ra từ môi nàng, ngực của ta bị máu tươi đó dần dần rót vào, như hóa thành một tảng đá màu đỏ, đè lên ngực khiến ta không thở nổi.
Tiệp Thư, tôi biết, tôi biết từ lúc tôi lên làm nữ hoàng cô đã hận tôi, nhưng tại sao chứ? Mười năm, chẳng lẽ tình cảm mười năm vẫn không thay đổi được gì sao?
“Ta hận ngươi tại sao lại không yêu ta…” Lời nói khẽ bật ra khiến tôi giật mình, nàng…yêu tôi? Ban Tiệp Thư nắm chặt lấy tay tôi, dường như đang dùng toàn bộ sức lực cuối cùng để nắm: “Ta đâu có kém hơn Âm Ly? Ngươi nói cho ta biết…”
Tôi im lặng, thật ra tôi cũng chỉ coi Âm Ly như bạn thân, không có cái gì gọi là yêu cả, cho nên chính vì vậy tôi mới không quyết định lấy Âm Ly.