Pháp sư vĩ đại và kẻ phản bội ngàn năm

bạn thấy nội dung tiểu thuyết này như thế nào?

  • Rất hay. Sáng tạo và mới lạ

  • Ổ, khá hay đấy

  • Tạm được

  • Dở tệ


Bạn chỉ được xem kết quả sau khi tham gia bình chọn.

Yupina Dolche

Đừng lại gần, tớ không bình thường đâu :))
Thành viên thân thiết
Tham gia
6/2/2015
Bài viết
284
Tên tác phẩm: Pháp sư vĩ đại và kẻ phản bội ngàn năm
Tên tác giả: _Yupina Dolche_
Thể loại: viễn tưởng, tâm linh, kinh dị
Giới hạn: 13+
Tình trạng: [drop] phiên bản chỉnh sửa là Irenal Rivorn


Cách đây 1000 năm, chính tại nơi đây đã xảy một cuộc chiến.
Thế giới của tưởng tượng, pháp thuật, ma quỷ đã được mở ra


Chương 1: https://kenhsinhvien.vn/t/phap-su-vi-dai-va-ke-phan-boi-ngan-nam.379617/

Chương 2: https://kenhsinhvien.vn/t/phap-su-vi-dai-va-ke-phan-boi-ngan-nam.379617/page-2

Chương 3: https://kenhsinhvien.vn/t/phap-su-vi-dai-va-ke-phan-boi-ngan-nam.379617/page-3

Chương 4: https://kenhsinhvien.vn/t/phap-su-vi-dai-va-ke-phan-boi-ngan-nam.379617/page-5

Chương 5: https://kenhsinhvien.vn/t/phap-su-vi-dai-va-ke-phan-boi-ngan-nam.379617/page-7




Chương 1: Lịch sử

Từ thuở xưa, khi Địa cầu chỉ mới được hình thành cách đó không lâu và mọi thứ xung quanh chỉ có hầu hết là đất đá và cát bụi. Sau hàng ngàn năm, từ một nơi đầy sỏi đá mà dần dần đã trở thành một lục địa đẹp vô cùng. Nơi đây muôn ngàn hoa lá nở rộ đua nhau tỏa sắc dưới ánh mặt trời, những rừng cây mọc um tùm và xanh biếc là nơi ở của biết bao loài thú lạ.

Cả lục địa lúc ấy tuy vậy đa phần lại là biển cả bao quanh, nơi đó lúc nào cũng chỉ có những cơn bão dữ dội nổi lên làm cho mặt biển không bao giờ được yên. Bầu trời thì luôn chỉ thấy mỗi một màu xám xịt và lâu lâu lại có vài tia chớp xẹt xuống làm mọi thứ càng gào thét ngày một dữ tợn hơn. Nó cứ như một con quái vật đang cố thoát khỏi xiềng xích một cách vô vọng.

Ngày qua ngày cho tới một hôm, một hiện tượng lạ xảy ra. Chẳng hiểu sao hôm đó mặt biển không nổi những cơn dông như ngày trước mà thay vào đấy là yên ắng một cách lạ thường, lại còn có một vệt sáng in hằn trên mặt biển một cách kỳ diệu. Theo con đường ánh sáng biển xuất hiện hai con trai khổng lồ đang trôi bồng bềnh trên mặt biển xanh dịu. Cứ như nó đang hướng dẫn cho hai vỏ trai đường đi vào bờ.

Vỏ của con trai không như những loại thông thường khác, chúng có một màu hồng dịu nhẹ và như được bao phủ bởi một lớp dạ quang, luôn phát ra ánh sáng hồng mờ ảo khi bóng tối đã bao trùm về đêm. Nó tỏa ra một sức hút ghê gớm với mọi sinh vật dưới biển, thu hút hàng ngàn đàn cá bơi vây quanh và mặc cho chúng có cố len lỏi như thế nào đi nữa thì cũng không tài nào lọt vào được đường sáng cho dù chỉ một milimeter.

Hai con trai phải mất đến tận ba ngày hai đêm mới có thể dạt vào được đất liền. Thời điểm khi chúng vừa vào bờ an toàn thì vệt sáng cũng biến mất ngay, có vẻ như là nó đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình. Hiển nhiên biển cả lập tức lại trở về trạng thái như lúc ban đầu, vẫn nổi những cơn dông không bao giờ dứt, những ngọn gió bất diệt thổi tạt vào tới tấp. Nhưng ngay lúc đó, một tia sấm từ trên khoảng không bỗng đánh thẳng xuống hai cái vỏ, tạo thành hình bộ não in rõ trên mặt vỏ của hai con trai khổng lồ.

Được một chốc thì thú vật cư ngụ nơi bờ biển bắt đầu tập trung lại, trước thì khá kiêng dè nhưng sau thì càng lúc càng đông hơn. Chúng tỏ vẻ tò mò rồi lại gần thì đột nhiên cả hai vỏ trai bỗng đồng loạt bật ra. Từ nơi đó, một đôi trai gái từ từ đứng dậy và bước ra ngoài. Bước đầu tiên của họ khi ra khỏi vỏ sò còn e ngại vì có lẽ họ chưa bao giờ thấy cát. Cả người họ được quấn tạm bợ bằng rong biển, nước da cả trai lẫn gái đều trắng ngần và óng ánh.

Họ chính là chủng loại của người Kim Cương (một chủng loại vô cùng quý hiếm). Đặc biệt rằng, khi thấy họ mọi sinh vật có mặt lúc đó đều không hề cảm thấy sợ hãi mà ngược lại còn mang một cảm giác kính trọng, nể phục. Chúng đồng nhất quỳ rạp ngay dưới chân họ và xem họ là “Tặng vật của thiên nhiên” (có truyền thuyết nói rằng họ chính là Adam và Eva, thôi thì gọi tên họ là vậy luôn nha). Thế hệ loài người được bắt đầu như thế đấy!

Với trí thông minh tuyệt vời do mẹ Thiên nhiên ban tặng mà họ không gặp quá khó khăn với việc xây dựng một nơi ở cho mình, cách làm ra lửa…. Hàng ngày họ vào rừng săn thú, lấy nước và đôi lúc còn đi khai phá thêm để mở rộng tầm hiểu biết (vì chủng tôc Kim Cương có tính tò mò, ham học hỏi). Không lâu sau họ hạ sinh một thằng bé kháu khỉnh, và đặt tên nó là Grown (trưởng thành). Đúng với cái tên, nó lớn nhanh khủng khiếp nên chỉ sau hai, ba năm đã cao hơn cả bố. Hiển nhiên Grown cũng thuộc tộc Kim Cương giống cha mẹ. Nhờ có một sức khỏe lạ thường, Grown đã giúp cha khám phá thêm nhiều vùng đất mới, nó còn dám ra biển bắt cá đem về cho họ có thể biết thêm nhiều mùi vị. Cuộc sống của họ từ ngày đó có lẽ đã dễ dàng hơn.

Rồi mọi chuyện cứ tuần tự như thế cho đến khi một lần nữa, biển lại im hơi lặng tiếng. Eva lúc đấy đang ở nhà, vì đang ở gần biển nhất nên bà chạy ra xem. Vệt sáng dẫn đường lại xuất hiện nhưng lần này là nhạt hơn lúc trước. Xa xa bà trông thấy một con sò đang trôi dạt về phía đất liền. Bà ấy ngồi đợi cả một buổi chiều và miệng thì ngân nga câu hát :

- “Trôi nào, trôi nhanh nào… Vỏ sò kia ơi ! Ngươi có nghe thấy ta nói không? Vào bờ nhanh nhé! Trôi nào,.....”



Vỏ sò vừa dạt vào bờ thì trời cũng đã chập tối, Eva liền chạy nhanh tới và xem Thiên nhiên lại ban tặng thêm gì nữa cho thế giới này. Và…Ôi! Thật bất ngờ, một cô gái trẻ cỡ tuổi Grown với một vẻ đẹp kiều diễm, kiêu sa đang nhìn Eva với một sự rụt rè đáng yêu. Eva niềm nở cầm tay cô gái và nói:

- Ta rất vui mừng khi mẹ Thiên nhiên gửi con tới, ta sẽ giúp con quen dần với cuộc sống ở đây. Đừng ngại! Nào…ta cùng về nhà thôi, ở đó có chồng ta và thằng Grown nữa. Con sẽ thích họ cho xem!

- Nhưng con sợ - Cô gái rụt tay lại và vẫn tỏ ra e dè.

Eva im lặng một đỗi, sau đó bà nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt mái tóc vàng óng ả của cô gái, nhìn cô với đôi mắt hiền rồi hát:

- “Con không có gì phải sợ khi có ta bên cạnh con. Con nên nhớ con không một mình. Con không bao giờ phải sợ khi có chúng ta kề bên… Nào về cùng ta con nhé …”

Câu hát của Eva vừa dứt thì trong thâm tâm cô gái len lỏi đâu đó sự dịu hiền và ấm áp. Cô quên ngay sự sợ hãi và nở nụ cười rất duyên với Eva:

- Con rất vui và thật may mắn khi được gặp cô. Cô làm con cảm thấy an toàn hơn so với lúc phải trôi dạt một mình trong cái vỏ sò lạnh lẽo ấy!

- Ta hiểu chứ! Nào, cùng đi nhé. - Eva vừa đáp vừa nhấc lấy tay cô gái bước đi.

Cô gái nhẹ nhàng đặt đôi bàn chân trắng muốt xuống mặt cát. Lúc đầu thì còn sợ đôi chút, nhưng sau thì dạn hẳn lên. Họ băng qua một con suối nhỏ, rồi qua một khu rừng. Ở đó, Eva xé một tàu lá dài rồi quấn quanh người cô gái:

- Giờ không thể để con trần như nhộng được nên con chịu khó quấn đỡ chiếc lá này nhé. Khi về tới nhà ta sẽ lấy cho con một bộ lông thú mà mặc.

Hình như lúng túng vì điều gì đó, cô gái thẹn thùng cứ đưa tay vặn vẹo mãi, nhưng cuối cùng cũng chịu cất tiếng:

- Con…con… gọi cô bằng…. mẹ được không?

- Ồ dĩ nhiên là được rồi, con cứ gọi ta bằng mẹ nếu con thấy thích!

-Vậy mẹ….đặt tên cho đứa con gái này nhé!

- Đặt tên? - Eva tròn xoe mắt - À…Ừm..để xem nào! Tên con từ nay sẽ là Shelly (tạm dịch : cô gái trong vỏ sò) được không ?

Mặt cô gái sáng bừng lên và gật đầu đồng ý một cách vô cùng mừng rỡ. Hai mẹ con cùng cười với nhau, chỉ gặp một chốc mà nhìn họ như hai người đã quen biết từ lâu lắm rồi. Bỗng “sột, soạt” - Tiếng động phát ra từ trong bụi rậm, đi kèm với đôi mắt sáng rực, sắc lẻm.

- Nơi đây không an toàn rồi. Nhanh đi nào, Shelly! Buổi tối ở trong rừng này đúng là ý kiến tồi đấy!

Giờ nhìn kĩ thì xung quanh mọi thứ đã tối om, hàng chục đôi mắt đỏ rực đang lấp ló phía sau hàng cây và bụi rậm.

- Nào, nắm tay mẹ nào Shelly. Ta nên nhanh chóng ra khỏi đây trước khi quá muộn - Vừa nói Eva vừa rút con dao nhỏ bằng đá ra và dáo dác dè chừng.

Eva và Shelly vượt rất nhanh qua cánh rừng rậm rạp. Mặc cho mọi ánh nhìn và tiếng hú ngày lúc càng to hơn. Cuối cùng họ cũng an toàn vượt qua được khu rừng tăm tối. Đi khoảng mươi phút là đến một vùng thảo nguyên đầy hoa cỏ. Ven rìa của thảm hoa là một hốc đá lớn có khói bốc lên từ bên trong.

- Từ bây giờ nơi ấy sẽ là nhà con.

Shelly nhìn quanh và cảm thấy khung cảnh nơi đây thật lãng mạng. Hương hoa thì thoảng qua thơm dịu, ánh trăng soi xuống cánh đồng làm cho chúng thật là huyền ảo. Từ xa đã thấy Adam vẫy tay gọi. Họ đi lướt qua đồng hoa, tới được hốc đá. Adam chạy nhanh ra đón vợ :

- Em đi đâu để anh tìm mệt bở hơi tai thế hả - Vừa nói vừa nhìn sang Shelly - Còn cô ta là ai thế ?

- À, đây là Shelly, từ nay nó sẽ ở chung với nhà mình, anh phải cư xử cho tốt đấy – Eva nói rồi quay sang cô gái - Nào con yêu, thứ lỗi cho sự đường đột của chồng ta, con cứ tự nhiên. Để ta đi lấy cho con bộ da sói của ta mà mặc nhé!

Shelly gật đầu nhẹ rồi quay sang Adam gật đầu chào duyên dáng. Eva dắt cô gái vào bên trong, trong khi Adam bận đóng cửa hang lại. Lúc đó Grown đang ngồi cạnh đống lửa nhìn ngọn lửa nhảy múa.

- Suy nghĩ gì thế con trai ?

Grown giật mình xoay qua: - Ơ, con không…. Chợt thấy Shelly, Grown cứ ngỡ một thiên thần đang đứng trước mặt mình. Cậu lắp bắp:

- Mẹ à, cô gái ấy là ai vậy ?

- À mẹ quên không giới thiệu. Đây là Shelly, mẹ Thiên nhiên đã ban tặng cô gái này cho chúng ta đấy. mẹ mong là con sẽ đối xử tốt với cô ấy.

- Dĩ nhiên rồi ạ! - Grown vừa nói vừa nhìn cô gái có khuôn mặt thánh thiện rồi gật đầu chào. Đáp lại ánh nhìn đó Shelly gật một cái chào rồi nhoẻn miệng cười thật tươi.



Thế là cô gái từ hôm đó đã bắt đầu chung sống với gia đình Adam &Eva. Cô đôi lúc có tính hơi thẹn thùng nhưng những đặc điểm đó càng làm cho Grown mê mẩn hơn nữa. Cả Shelly cũng ngưỡng mộ trí thông minh và sức khoẻ hơn người của anh ta.

Rồi thời gian trôi qua, năm năm sau họ cũng xưng vợ chồng, sau đó thì có con. Shelly sinh đôi. Tương truyền rằng khi sinh đứa thứ nhất khắp da nó tỏa ánh vàng rực rồi lặng đi. Đứa thứ hai cũng vậy nhưng là ánh sáng màu bạc. Thấy cảnh tượng đó Eva trầm ngâm đôi chút nhưng rồi bà im lặng không nói gì cả.

Ngốn mất sáu, bảy năm thì hai đứa bé đó mới nói chuyện được, nhưng từ khi biết nói chúng đã thể hiện rõ tính cách một trời một vực. Thằng nhóc Rody (đứa bé Vàng) thì luôn thích ra bãi hoa cỏ để chơi đùa cùng hoa và bướm, thích theo mẹ ra suối múc nước về. Còn Nevery (đứa bé Bạc) lại thích cùng cha vào rừng săn động vật, thích gây chuyện với anh trai mình. Dù cho Shelly đã mắng rất nhiều nhưng vẫn chứng nào tật ấy. Thấy việc như vậy, một hôm Eva nói nhỏ với chồng mình:

- Này Adam, sắp có chuyện rồi…

- Chuyện gì cơ? - Anh ta tròn xoe mắt ngạc nhiên.

- Về hai đứa cháu của mình ấy, em có linh cảm không tốt! Em ngờ rằng sau này dù sớm hay muộn thì thế hệ của chúng nó sẽ tàn sát lẫn nhau. Và có thể kẻ gây hấn sẽ là hậu duệ của thằng Nevery.

Nghe tới đây, Adam phì cười một cách rõ to:

- Đừng có suy nghĩ bậy bạ, chúng là anh em sao lại có thể như thế được. Dù rằng chúng có cãi nhau và người gây ra trước là Nevery. Nhưng sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu, em lo xa quá rồi.

Bà Eva im lặng một đỗi rồi nhìn chồng cười gượng :

- Nếu là lầm lẫn thì tốt, thôi anh vào rừng đi. Thằng Grown nó đang gọi kìa !

Adam nhẹ nhàng hôn lên gò trán cao của bà rồi chạy đi. Eva nhìn chồng với nỗi buồn và lo ngại sâu thẳm trong đôi mắt. Bà biết chồng mình là người phóng khoáng, không suy nghĩ sâu xa như mình. Nhưng đâu đó trong thâm tâm, mối lo về tương lai sau này của tộc Vàng và Bạc (ý nói Rody và Nevery) không thể làm bà ngủ một cách yên giấc. Càng ngày bà càng gặp nhiều ác mộng về việc đó khiến cho bà giựt dậy mỗi đêm. Cho tới hôm một tiếng la toáng vang lên khắp hang động, Shelly và Eva vội chạy tới thì thấy Rody nằm bất tỉnh với cái đầu bê bết máu, Nevery đang đứng trước anh trai nhìn cậu ta nằm sõng soài dưới nền đá lạnh mà vẻ mặt khinh khỉnh. Tay nó cầm cục đá dính đầy máu, khuôn mặt mang vẻ của kẻ đã dành thắng lợi. Shelly chạy tới ôm con mà khóc rồi liền lau máu cho thằng con đáng thương. Chỉ có Eva là bình tĩnh nhất, bà nắm vai Nevery hỏi:

- Tại sao con lại làm thế với Rody ?

- Nó lấy con bọ của con! - Nó trả lời giọng không có chút hối lỗi.


Eva sững sờ trước câu nói và vẻ mặt của thằng nhóc. Chỉ có như thế mà nó nỡ lòng nào đánh anh nó bị thương nghiêm trong như vậy! Tiên đoán của bà đang dần trở thành hiện thực! Ngấm trong máu tộc người Bạc là sự ích kỉ, nhỏ nhen, hiếu chiến và đặc biệt là thích máu me, bạo lực. Thằng anh lại quá hiền!


Sau khi Adam và Grown trở về thì biết chuyện. Họ đánh thằng bé một trận nhớ đời, dù vậy Rody vẫn còn bất tỉnh. Nghiêm trọng hơn là thằng bé sẽ không bao giờ thức dậy nữa vì Nevery do đánh quá tay mà dẫn đến tình trạng mất máu quá nhiều với đứa bé 12 tuổi. Suốt cả đêm Shelly ngồi rấm rức bên con nhưng cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ, chỉ có Eva là còn thức và ra ngoài ngắm trăng soi xuống đồng hoa. Không phải vì bà không muốn ngủ mà do đầu óc mình đang quay cuồng với sinh mạng của cháu trai, lời tiên tri của bản thân mình….Thế là do không thể tự giải quyết được, bà phải ra bờ suối ven bìa rừng để gặp thần nước.


Đứng trước bờ suối trong veo, Eva quì xuống và hô to:

- Ôi…..! Thưa Thủy thần, một trong bốn vị thần quyền uy nhất. Xin cho con ân huệ được diện kiến ngài, một sinh mạng đang trong vòng nguy kịch. Và kẻ đó không ai khác là cháu của con, người Kim Cương, tặng vật của Mẹ thiên nhiên!

Tới lúc này tiếng “róc rách” của nước ngừng hẳn. Một luồng nước tụ lại tạo thành cột nước cao thẳng tắp, từ đó Thủy thần hiện ra. Tiếng nói của vị thần nghe như dòng suối đổ từ thác xuống, giọng chậm rì:

- Ngươi…muốn…gì !

- Con muốn một liều thuốc chữa vết thương cho thằng cháu mà chắc Thần cũng đã biết. Thằng cháu vô tội bị chính em ruột nó báng một đòn hiểm vào thái dương! Và chính con cũng cần một lời tiên tri cho tương lai sau này ạ!!

- Vật…trao đổi…của…ngươi…là…gì?

Bà có suy nghĩ đôi chút, vì để đánh đổi một thứ gì đó cho thần nước thì ít nhất cũng là một linh hồn hoặc chính mạng sống của mình. Rốt cuộc, bà gỏn lọn trả lời:

- Thưa! Con nghĩ là sẽ đổi lại cho thần một giọt máu!

- Cái gì! - Ông ta gào lên - Chỉ một giọt máu mà ngươi nghĩ có thể đánh đổi một liều thuốc cho thằng nhóc sắp chết và lời tiên tri của ta à?

- Thưa! Con không muốn bất kính. Nhưng ngài nên nhớ rằng con là chủng tộc người Kim Cương - Chủng tộc quí hiếm nhất. Chỉ một giọt máu thôi cũng bằng cả 10 linh hồn quèn đấy ạ!

- Gừừừ! Thôi…cũng…được! - Ông ta đáp bằng cái giọng bất mãn - Nào hãy trao cho ta giọt máu đáng giá ấy đi, đừng có dại mà lừa ta đấy.

Eva không nói không rằng, lấy ra trong người con dao đá nhỏ rồi rạch nhẹ một đường lên ngón cái. Xong thả nhẹ một giọt xuống dòng suối.

- A…A…A! Sức mạnh của ta đã đạt đến đỉnh điểmmm. Thật là hay quá!

Ông ta la lên một cách khoan khoái rồi nói với vẻ thèm thuồng

- Chà! Máu của ngươi tốt quá nhỉ! Giá ta cũng có th.ân thể như ngươi, nhưng thân hình ta lúc nào cũng trong suốt. Được, giữ lời hứa ta sẽ giúp ngươi!

Nói rồi ông ta lặn đâu mất, khoảng mươi phút là quay trở lại. Trong tay thì cầm cái gầu nước với bọc vải. Thủy thần đưa cho Eva rồi nói:

- Về nhà nấu một ít nước,sau đó trộn một ít bột có trong túi này. Ngày ba bát, dùng đến lúc hết thì thôi! Nó sẽ giúp cho thằng nhóc qua cơn nguy kịch tức khắc. Còn về lời tiên đoán…

- Sao ạ? Ngài không đoán được ư?

- Coi thường ta thế à? Không đâu! Ta chỉ không biết rằng ngươi có chắc sẽ ngăn cản được điều khủng khiếp sắp tới đó không. - Ông ta kênh mặt xem xét Eva.

Không chút do dự, bà nói ngay:

- Nếu để bảo vệ loài người sau này, có hi sinh mạng sống này con cũng không màng!

- Hahaha! Được nếu ngươi đã quyết như thế thì nghe đây. Mỗi lời ta nói đều là những dữ liệu quan trọng đấy! Và không được để cho ai biết về điều này, vì nếu không ngươi sẽ gặp bất trắc không nhỏ đâu! Nào giờ thì nghe đây :


“Khi ánh trăng máu đổ xuống…


Những con quỷ từ địa ngục thích thú với máu và xương.


Đó là sự kết thúc của tộc Vàng


Duy… chỉ một đứa bé có thể sống… nhờ vào sự hi sinh


Nó chính là cứu tinh của cả thế giới…


Và cũng là người sẽ kết thúc sinh mạng của tên Quỷ Vương,


Ngôi đền chính là kim chỉ mai của nó


Nên nhớ…bảo vệ nó cho bằng được,


Không thì chúng ta sẽ chẳng biết thứ gọi là “ngày mai” .”


Eva chết lặng đi, không còn nghi ngờ gì nữa. Bà đã đúng!! Thần nước chợt nói làm bà tỉnh ngay trong cơn suy nghĩ của mình:

- À mà ta quên nhắc, máu của người Kim Cương các ngươi rất tốt. Nhưng ta e rằng mạng sống của các ngươi không kéo dài lâu như máu của mình đâu! Hahahahaha!

Nói xong ông ta hóa thành những cuộn nước rồi lặn mất tăm. Câu nói ấy chỉ thoáng một chốc mà Eva tưởng như là lâu đến hàng nghìn giờ. Vậy là thời gian của bà không còn nhiều, bà sẽ phải chuẩn bị để ngăn lời tiên tri ấy có cơ hội xảy ra. Và cái chính là làm sao để tìm ra ngôi đền ấy.

Bất giác, bà cảm thấy rằng như đang bị ai đó theo dõi. Nhanh như cắt bà quay ngoắt lại thì liền thấy một cái bóng đen lướt qua vội vã…

- Không xong rồi….. Mọi việc đã bị bại lộ, từ đây mọi thứ sẽ khó khăn đây!


(…Hết chương 1)

_Yupina Dolche_
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Thế là cuộc chiến kỳ lạ ấy bắt đầu, nhưng kết quả vô cùng đau đớn ấy là số dân sống sót sau trận chiến ấy tất cả chỉ có 1/3 dân số trước đây!
đoạn này đọc hơi vấp nha bạn
Họ phải sống như thế trong vòng 10 ngày cho tới hôm vào một buổi sáng thì có một âm thanh lạ rít lên sau đó thì im bặt.
cả đoạn này nữa
còn lại thì khá ổn nhưng chưa mượt mà lắm. Mà nếu ko muốn mượt mà (vì đây là truyện kinh dị nhỉ ) thì cũng nên mạnh hơn một chút. Với lại theo mình thấy thì nó còn hơi lan man thì phải, bạn đừng viết dài dòng quá, ngắn gọn thôi cũng được, cho nó hấp dẫn hơn ấy mà.
Mình góp ý vậy thôi :KSV@04:bạn cố gắng viết hay hơn nha
 
[Trận chiến này không hề đơn giản đâu vì nó đã làm chao đảo cả thế giới một cách trầm trọng mà đến tận bây giờ chúng ta vẫn phải chịu ảnh hưởng nhé…]

Phần này hơi vấp vì có chữ "nhé" cuối câu, theo mình thì bạn nên bỏ chữ "nhé" để câu văn mạch lạc hơn :) "Nhé" là từ cảm thán nên bạn chỉ nên dùng vào những câu đối thoại. Khi kể lại 1 câu chuyện rùng rợn hay bí hiểm, tác giả sẽ ít dùng từ này để làm rối cảm xúc của bạn đọc :D


[Và bỗng nhiên một âm thanh “Réeéeée..” dài vang lên từ tận trời xanh tiếp sau đó là hàng loạt vụ nổ gần như muốn xé toạc cả bầu trời…]

Chỗ này bạn nên ngắt câu ra nhé. Theo ý kiến của tớ thì câu này nên là : "Và bỗng nhiên một âm thanh “Réeéeée...” dài vang lên từ tận trời xanh. Tiếp sau đó là hàng loạt vụ nổ gần như muốn xé toạc cả bầu trời…" :)


[Thế là cuộc chiến kỳ lạ ấy bắt đầu, và hậu quả sau cùng ấy là số dân sống sót sau trận chiến ấy tất cả chỉ có 1/3 dân số trước đây!]

Câu này bị lặp lại 3 chữ "ấy" nên câu văn bị lủng củng, bạn có thể bỏ chữ "ấy" thứ 3 nhé


[Kỳ lạ thay mặt của họ lại bị rạch nát cả, còn động vật thì một nửa bị cắt lòi cả dạ dày ra nhưng không hề có một tí giọt máu nào còn sót lại trong cơ thể của những con vật đáng thương ấy cứ như chúng bị thứ gì đó hút sạch hết cả, một nửa còn lại thì chúng biến đâu mất.]

Câu này thì hơi dài, người đọc sẽ dễ bị rối. Mình nghĩ chỗ này cần ngắt câu, thêm dấu phẩy để các ý không bị rối, có thể thêm dấu 3 chấm để tạo cảm xúc cho người đọc : "Kỳ lạ thay, mặt của họ lại bị rạch nát cả. Còn động vật thì một nửa trong số chúng bị cắt lòi cả dạ dày, nhưng... không hề có một tí giọt máu nào còn sót lại trong cơ thể của những con vật đáng thương ấy. Cứ như máu của chúng đã bị thứ gì đó hút sạch hết cả! Nữa số động vật còn lại thì đã biến mất."


Chỉ là vài lỗi nhỏ thôi :) Bạn lần đầu viết mà được như thế này là quá giỏi rồi. Những người mới viết truyện thường sử dụng từ ngữ rất tự nhiên giống như văn nói nên bạn đừng lo, mấy lỗi nhỏ đó chỉ cần để ý tí xíu là bạn khắc phục được thôi :D Phần còn lại thì rất tốt, chú ý đừng sử dụng nhiều dấu chấm quá để câu văn không bị nát nhé :) Tiếp tục phát huy nha bạn :D
 
Yupina Dolche, với một người mới viết thì như vậy là quá tốt rồi đó, lối kể chuyện của bạn tự nhiên, nhẹ nhàng. Mình mong chờ những nút thắt sẽ dẫn đến cao trào trong truyện của bạn.
Chúc bạn thành công với bộ truyện đầu tay này nha ^^
 
:KSV@05: k có khả năng beta, thôi đặt gạch vậy, hy vọng chủ nhà tiếp đãi
 
em nghĩ về phần nội dung thì rất tốt chị cố lên nha
 
Chương 2: Tộc cuối cùng

Khi về tới hang, theo sự chỉ dẫn của thần Nước bà làm ngay một bát thuốc cho Rody. Shelly thì đã thức trước lúc bà quay về, khi biết con mình sẽ qua cơn nguy hiểm liền nhảy cẫng lên vì sung sướng. Nhẹ nhàng nâng thằng bé lên, bà chế thuốc vào miệng nó. Thuốc vừa qua cổ họng thì vết thương cũng tự liền lại ngay!

"Ra là thần diệu đến thế, may thật" - Eva thở phào nhẹ nhõm vì cháu mình đã thoát khỏi bàn tay tử thần.

Đến sáng hôm sau thì Rody mới tỉnh dậy, cả nhà đều vui mừng - trừ Nevery:

- Sao mày vẫn chưa chết đi, ăn một cú hôm đó chưa tởn à? - Nó nói một cách cay độc.

Thằng anh sợ hãi lấm lét nhìn nó, rồi thành ra sợ quá mà bật khóc thật to. Nevery liền nhận một cái thụi từ cha nó vào bụng. Anh gầm gừ:

- Bị ăn đòn như thế mà mày vẫn không chừa à? Có xin lỗi ngay không!

Nó hậm hực nhìn thằng anh rồi gượng nói: -"Hừ! Đồ mít ướt cho tao xin lỗi." - Rồi chạy đi.

Đến hết tuần thì Rody đã chơi đùa và đi lại như trước. Nhưng Eva thì khác, sáng sớm thì bà đã ra khỏi nhà và đến tối mới trở về. Không ai biết bà đi đâu và cũng không tiện hỏi vì lúc nào trở về, bà cũng trong trạng thái vô cùng mệt mỏi. Nhưng Adam đời nào chịu như thế, nhiều lần ông cố gặng hỏi bà nhưng kết quả lần nào cũng là những cái lắc đầu hoặc bà đã chìm vào giấc ngủ.

Đến một hôm, khi ông chợt thấy Eva đang sắp xếp đồ để đi như mọi khi, ông liền nảy ra một ý định. Khi bà vừa ra khỏi hang ông liền bám theo, ông theo bà đi đến một khu rừng lạ ở hướng Tây mà hình như trước đây ông chưa hề biết. Adam đi mãi, đi mãi cho tới khi Eva chợt dừng lại. Như nghi ngờ điều gì đó, Eva chợt quay lại , nhưng rất may rằng Adam ngay lúc ấy kịp thời núp gọn sau thân cây cổ thụ nên có lẽ không bị phát hiện. Ông lẩm bẩm, bụng dạ đã cảm thấy nơm nớm lo:

- Chết tiệt! Cô ấy biết mình ở đây rồi à?

Nói rồi Adam lén lút nhìn qua thân cây. Không thấy Eva đâu cả. Biến mất tăm! Ông dáo dát nhìn quanh:

"Quái thật, bà ấy đâu mất rồi?"

- Anh theo dõi em làm gì thế hả? - Một giọng nói nghe vô cùng quen thuộc.

Adam giữ được bình tĩnh, ông từ từ quay lại. Và người đó không ai khác chính là Eva. Ra bà ấy biết ông ở đây nên đã trốn và bắt quả tang từ phía sau.

- Ờ..ừm..ờ - ông ấp úng – anh chỉ tình cờ phát hiện ra khu rừng nên đi vào không ngờ lại gặp em!!

- Anh đừng có giấu em. Đây không phải là khu rừng bình thường để cho anh dễ mà phát hiện. Vả lại có bao giờ anh chịu thức dậy sớm như thế này chưa? Búa của anh đâu nhỉ? Ngày nào anh cũng giữ khư khư bên mình mà!

Adam nghẹn họng vì những câu hỏi hóc búa của vợ, rồi cuối cùng đành phải thú nhận:

- Phải, anh lén đi theo em đấy! Chỉ vì anh không thể chịu nổi việc mỗi ngày em đều giấu anh bí mật gì và phải chịu mệt mỏi như thế. Em hãy nói cho anh biết đi, không thì anh sẽ không bỏ qua chuyện này đâu!

Thấy thái độ cương quyết của chồng, Eva thở dài:

- Hừmm, em bó tay anh rồi! Đã bảo anh là chuyện này mình em lo liệu là đủ rồi, tính anh không hợp với những việc đâu. Anh về đi! Mau! Cho em còn làm việc của mình nữa.

- Không! Cho tới khi nào em nói đã có chuyện gì xảy ra thì anh mới đi! - Ông quyết liệt.

- Thôi được rồi! - Bà bực mình - Nhưng anh không được nói cho ai biết đấy, kể cả thằng Grown. Nó đã có gia đình để lo rồi, không cần phải cho nó biết những chuyện này để làm gì.

Thấy chồng gật gù, bà nói:

- Nếu anh đồng ý rồi thì đi theo em nào! Em sẽ cho anh thấy chuyện mà em đã giấu anh bao lâu nay.

Eva dắt tay chồng mình đi mãi, đi mãi cho tới khi dáng họ khuất hẳn sau hàng cây khô đang rụng lá rơi lả tả.

…..

- Này,cha mẹ đi đâu mà giờ này mới về thế ? - Grown hốt hoảng, mặt in hằn sự lo lắng.

-À cha mẹ đi đây chút mà, từ nay con không phải lo những chuyện như thế này đâu. -Eva cười rồi nhìn chồng-Mà cha con cũng mệt rồi nên có lẽ chúng ta sẽ đi ngủ trước vậy.

Grown không nói gì, lẳng lặng nhìn họ bước vào chỗ ngủ. Shelly thấy vậy hỏi ngay:

-Sao hôm nay cả cha cũng xử sự như thế nhỉ ? Có chuyện gì rồi chăng ?

-Anh cũng không biết nữa, nhưng…-Grown quay sang nhìn vợ và hai đứa con đang đùa nghịch rồi nói-…có lẽ chúng ta không nên biết làm gì. Chắc họ có lí do riêng, ngay cả một người phóng khoáng như cha mà còn thế thì quả thật chúng ta không nên xen vào. Thôi anh đi kiểm tra xung quanh đây!

Và mọi chuyện cứ thế mà diễn ra thật đều đặn. Eva không hành động một mình nữa vì Adam đã quyết định sẽ đi cùng, họ rời đi vào sáng sớm và trở về lúc chập tối. Việc này kéo dài đến khoảng nửa năm cho đến khi Eva thông báo một tin:

-Kể từ hôm nay cha mẹ sẽ đi một nơi xa, rất xa, và là nơi mà các con sẽ không được đặt chân tới. Nhưng lúc chúng ta đi các con chớ có mà đi theo, vì làm thế là không hay một chút nào đâu.

-Nhưng tại sao ạ, chúng ta đang sống vui vẻ mà? - Shelly chen ngang, thể hiện rõ sự bất bình.

-Con yêu à, việc đó phải gác qua một bên thôi, từ nay các con sẽ là một gia đình mà không có chúng ta rồi. Ta biết con sẽ không đồng ý nhưng điều này quả thực rất quan trọng cho tương lai sau này. Con phải mạnh mẽ lên mới được chứ!

Shelly ôm chầm lấy Eva mà khóc:

-Nhưng con không muốn mẹ đi, mẹ ở lại với con đi mà. Con năn nỉ mẹ đấy!

-Ta rất tiếc con ạ! Nhưng chúng ta không thể, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa. Trong cuộc sống này con phải học cách mất đi một thứ gì đó quan trọng thì con mới thấu hiểu và thực sự trưởng thành. Nhiệm vụ của mẹ và cha con rất cấp bách nên ta phải xa nhau thôi!

Nghe Eva nói rồi Shelly lặng thinh, cô chỉ biết ôm chầm bà mà khóc nức nở. Adam thì chỉ biết im lặng, cầm túi đồ mà tay ông run run. Hai đứa trẻ thì khỏi phải nói, tuy không khóc như mẹ nhưng mặt mày chúng xám ngoét và cũng chẳng buồn cãi nhau như mọi hôm. Chỉ có mỗi Grown là bình tĩnh nhất nhưng đâu đó trên mặt anh phảng phất nỗi buồn không thể nói ra.

-Ồ, có lẽ đã tới giờ rồi. Eva chúng ta đi nào! - Adam nói.

Shelly và hai thằng nhóc chạy lại giằn tay bà và khóc rống lên:

-Mẹ và cha đừng đi mà ở lại với chúng con đi!

-Đúng đó bà ạ! Chúng cháu hứa sẽ không cãi nhau nữa đâu, bà ở lại đi! -Chúng nói mà nước mắt nước mũi trào ra nhưng cũng chẳng buồn lau.

Eva nhìn ngay vào Grown, bà hi vọng rằng anh sẽ hiểu.

-Để họ đi đi em à!

Điều bà mong từ Grown cuối cùng cũng xuất hiện, chất giọng trầm lắng vang lên làm cho mọi thứ chìm trong sự im lặng một đỗi. Shelly nghe vậy quay lại chồng và nói:

-Anh nói cái gì thế, anh muốn họ đi ư! Rời xa chúng ta đấy! ..... Mãi mãi đó!

Grown không nói gì, anh bước lại Eva , nắm tay bà thật chặt và nhìn thẳng vào mắt bà:

-Con luôn tin tưởng vào quyết định của cha mẹ! Cha mẹ hãy đi đi, con sẽ bảo vệ gia đình con bằng cả tính mệnh mình! Dù con không biết cha mẹ định làm gì! Nhưng con sẽ không để công sức cha mẹ đổ sông biển đâu!

Chồng vừa dứt câu, Shelly đành từ từ buông lỏng tay bà ra. Rồi nói với Eva một cách như thể đang cố kiềm chế nước mắt hết sức có thể:

-Mẹ... híc... phải hứa... híc... với con phải sống... híc... thật tốt đấy!

Eva cười, lần lượt dành cho mỗi người những cái ôm cuối cùng chứa đầy tình cảm. Giây phút buổi chia tay thật bịn rịn và đầy nước mắt. Sau đó buộc phải tạm gác những phút giây này, bà đứng dậy và cùng chồng bước ra cửa hang, cả gia đình nhỏ cũng đi theo tiễn. Khi chuẩn bị đi, Eva rút ra trong túi một cuốn lá khô dài và to giao cho Grown và nói:

-Giữ nó và chắc chắn rằng hậu duệ của con cháu chúng ta sau này sẽ đọc được.

Grown không biết đây là gì và định mở ra xem nhưng Eva đặt nhẹ tay lên không cho anh mở. Ý bà muốn nói rằng:
"Chưa phải lúc này!"
Rồi Adam&Eva bắt đầu di chuyển xuống vách núi. Đến chân núi, bà chợt ngước lên la to:

-ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ LẦN CUỐI ĐÂU! CÓ THỂ CHÚNG TA SẼ GẶP LẠI NHAU ĐẤY!

Lời nói đó làm họ phấn khởi hẳn, họ vẫy tay tạm biệt ông bà đang khuất dần sau ánh tà chiều….

Nhưng… Rất tiếc phải nói rằng… họ đã không trở lại!

…….Và thời gian trôi qua thật nhanh, nỗi nhung nhớ họ cũng đã nguôi ngoai, Rody và Nevery đã lớn rồi lần lượt lập gia đình. Grown và Shelly đã già, sau cùng họ cũng nằm yên nghỉ dưới nền đất ngay trong hốc đá mà họ ở. Anh em họ tách nhau ra và đi tìm nơi ở mới, sinh ra con đàn cháu đống. Con cháu họ lại tiếp tục gia tăng sản lượng loài người, nên chẳng mấy chốc từ nơi hoang sơ không thấy bóng người đã trở thành một lục địa đâu đâu cũng thấy con người sinh sống. Và tất nhiên là họ cũng có giống loài riêng biệt là Vàng và Bạc do di truyền từ tổ tiên. Nhưng chỉ có tộc Bạc là chiếm ưu thế nhiều nhất, họ không sợ thú dữ hay phong ba bão táp, họ thành lập những vương quốc hùng mạnh, những đội quân hiếu chiến để rồi đè bẹp các chủng tộc Vàng. Khác với người Bạc, người Vàng không có kinh nghiệm chiến đấu nhiều, lần lượt đều bỏ mạng vì thời tiết hay thú dữ. Tộc Vàng chỉ đủ sức xây dựng những làng nhỏ, hằng ngày trồng rau cải chăm sóc những con vật hiền lành. Nhưng mẹ Thiên nhiên đã ưu ái với họ, bất cứ nơi nào họ chọn làm nơi ở là nơi ấy có đầy vàng bạc châu báu quí giá sâu trong mảnh đất đó dù họ cũng không thiết tha với đống của cải ấy. Chính vì thế mà không tránh được những cuộc chiến thảm sát của người Bạc với người Vàng để giành được những thứ đó. Vì liên tiếp diễn ra chuyện như vậy nên sau hàng nghìn năm, chỉ duy nhất một tộc Vàng còn tồn tại được… Tộc ấy nằm phía sau khu rừng phía Tây ven rìa lục địa - nơi mà Eva và chồng xưa kia đã đặt chân vào đây mà không hề trở về. Họ sống một cuộc sống vô cùng yên bình, ai cũng thỏa mãn với cuộc sống của mình và mong nó tồn tại mãi. Họ quyết định đặt tên cho làng ấy là làng Hạnh Phúc….

………......
Cô bé đang nhìn chằm chằm vào cái cổng làng, nhìn không chớp mắt. Nó đã ra đây nhìn cả hàng chục lần mà không biết chán là gì. Tốp bạn của nó chán ngán vì quá quen thuộc việc này nên chạy nhanh lại và móc:

-Này bồ ghiền tấm bảng này lắm hay sao mà ra đây ngắm nghía mãi thế? Nó có ngon lành gì đâu? Hay là để tụi tớ xin mọi người cho cậu để mà ăn thỏa thích nhé! Hihihi!

Nó nhăn mặt lại vì bị đám bạn trêu ghẹo là tham ăn:

-Xí có cho không tớ cũng chả thèm gì cái bảng mốc meo cũ kỹ như thế, chỉ là tớ không thể hiểu được, sao lại đặt tên là làng Hạnh Phúc chứ? Sao không đặt tên khác nhỉ? Như là Kẹo Dẻo, hoặc tệ lắm thì Bắp Non cũng được. À hay chúng ta đi gặp trưởng lành nói về việc này đi. - Rồi rảo bước nhanh.

Tụi nhóc giựt áo cô bé lại và nói:

-Ơ cậu này điên nhỉ, làng ta được đặt như vậy đã được cả trăm năm rồi. Bộ nói muốn đổi là đổi được hả. Mà đổi gì toàn là thức ăn thế? Thôi dẹp ý nghĩ đó đi, chơi tiếp nào !

-Híc, chơi thì chơi. Hỏi cũng không được nữa!?! - Nó vừa nói vừa phụng phịu, đôi má ửng hồng lên vì xấu hổ hay là bực mình (tôi cũng không rõ).

Tụi nhóc này bày đủ thứ trò tác quái nào là leo cây, nhổ củ thi trong vườn nhà... hàng xóm, đánh lộn gây náo loạn làm cho dân làng ai cũng phải xách cây ra đuổi và miệng thì thầm "Cái lũ quỷ con!" dù họ cũng rất vui vì những trò nghịch không biết hậu quả đó.

Nhưng cuộc chơi nào cũng phải có giờ tàn, khi mặt trời đã khuất sau đồi núi chúng mới sực nhận ra là đã muộn và sẽ có những cái cây đang đợi chúng trở về. Chúng nhăn nhó nhìn lại nhau rồi đành phải lê bước trở về với cái bụng cồn cào và tinh thần đã tôi luyện kĩ.“ Kẹẹẹttt…” tiếng cửa gỗ kêu lên thật dài và ngọt, người phụ nữ trong nhà nhìn ra và phì cười.

-Con xin lỗi con tưởng mẹ ngủ rồi!

-Sao mẹ ngủ được khi con còn lang thang ở ngoài hả, mà sao con đi chơi giờ này mới về! - Nói xong bà mới nhìn xuống cái váy đầy bùn bẩn của nó - Trời ạ, lại còn cả bùn đất bám đầy trên váy thế này? Thiệt mẹ hết lời với con rồi!

Nói rồi mẹ nó lấy khăn lau sạch cái mặt đầy bụi than và nhọ của nó rồi nói:

-Nào giờ thì đi thay đồ rồi ra ăn cơm nhé. Bùn trên váy con ghê chết đi được !

Cô bé lật đật chạy ngay vào phòng thay vội chiếc váy sờn cũ rồi mò ra gian bếp mà mẹ nó đang ngồi đợi cùng với bát thức ăn nóng hổi và vài lát bánh mì. Chỉ có vậy nó sì sụp ăn mà không để ý tứ gì cả. Mẹ nó liền mắng:

-Hannah! Ăn uống kiểu gì thế hả ?

-Hì, mẹ nấu ngon quá nên con không dừng được thôi. - Cô cười nhe cái răng khểnh trông yêu vô cùng.

-Cái con bé này chỉ giỏi cái miệng - Mẹ Hannah vừa cười vừa nói - Ăn no rồi thì đi ngủ sớm đi, ngày mai tới lượt mẹ con mình vào rừng thiêng rồi đấy!Trời ạ lại đi nữa à, sao mình lại phải vào đó nhổ cỏ mỗi tháng thế? Mệt lắm! - Mặt nó nhăn nhó.
-Cẩn thận cái miệng con đấy, ngôi đền trong rừng ấy là nơi thờ bốn vị thần bảo hộ, những người bảo vệ chúng ta khỏi thế lực bóng tối bên ngoài. Con không bao giờ được nói như thế nữa, nghe rõ chưa?

-Vâng, con xin lỗi. - Mặt Hannah xịu xuống.

-Nào giờ thì đi ngủ thôi, mẹ chuẩn bị gi.ường cho con rồi.

Khi nó đã chịu nằm yên trong chiếc gi.ường ấm áp còn mẹ nó thì ngồi kề bên chỉnh mền lại, nó nhanh miệng:

-Mẹ! Lâu rồi mẹ không kể chuyện cho con rồi! - Nó nhìn mẹ vẻ mặt tinh nghịch.

-Được rồi cô nương, thế giờ cô muốn kể chuyện gì?

-Chuyện "Chàng dũng sĩ" được không mẹ?

-Ồ câu chuyện đó ư! À..ừm đã lâu rồi mẹ không chắc mẹ còn nhớ không nữa.
-Kể đi mà mẹ! - Ánh mắt cô nhóc tỏ vẻ khẩn cầu.

-Rồi rồi! Mẹ kể đây! ...Từ xưa gần nơi đây đã có một ngôi làng. Người dân trong làng sống vô cùng hòa đồng và vui vẻ cũng như làng chúng ta. Nhưng họ lại đặt cho làng mình là làng Hòa Đồng. Rồi một hôm, chẳng hiểu từ đâu một đám quân đến đe dọa cướp bóc tàn sát nhiều người. Có vài người chống trả lại và kết cục là những cái chết. Như thế không hết đâu chúng còn quyết định đóng quân mãi ở đây, tự đặt cho làng thuế má phải nộp mỗi tháng, nên chẳng bao lâu nơi đây trở thành một thuộc địa của chúng. Thảm cảnh đối với làng ấy thật đáng thương: đi đâu cũng nghe tiếng than khóc, nhà cửa xập xệ, nhiều người phải nằm lạnh cóng bên ngoài...

Và việc cứ kéo dài đến độ một năm thì toàn bộ người dân đã không chịu nỗi những trò cướp bóc trắng trợn của chúng nên đã vùng dậy chống lại toán quân. Và đáng mừng là thắng lợi một cách vẻ vang, họ bắt giam và giết sạch đám quân, chỉ có mỗi tên cầm đầu là lanh trí trốn thoát. Yến tiệc mừng mọi việc đã qua kéo dài tới hai ngày. Nhưng - mọi việc không đơn giản thế, đến đêm thứ hai khi mọi người còn ngất ngưỡng hòa với cuộc vui thì bầu trời chợt đổi gió. Những ngọn cây bất ngờ đổ rạp về phía trước, theo sau đó là một thứ gì đó to lớn và còn đen hơn cả bầu trời không trăng và hình như có cả cánh - một đôi cánh rất lớn. Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là một CON RỒNG. Ra tên cầm đầu mà làng đó để sổng mất là một bộ phận nhỏ của một lãnh chúa đất nổi tiếng khắp vùng do sự bạo tàn và độc ác của mình. Nghe đâu cha mẹ ông ta lúc trước có rất quan hệ mật thiết với quỷ và con Hắc Long ấy cũng là ông ta tự đem về từ Cửa Tử của thế giới bên kia.

Khi nhận ra con vật ấy đang bay tới đây để phá vỡ cuộc vui, họ náo loạn la hét và chạy bán chết để thoát thân. Họ đạp nát lên mọi thứ chỉ mong tìm được nơi trốn khỏi cái con vật dữ tợn đầy tai họa đang tới đây. Nhưng nào kịp nữa, một tiếng "Gràààoooo..." vang lên dữ dội rồi từ miệng con rồng khẹt ra những đường lửa bay tới tấp vào ngôi làng. Xa xa trên lưng con rồng là tên bạo chúa đang ngồi chễm chệ đưa mắt khinh khỉnh nhìn đám người tội nghiệp chạy trong lửa đen. Thích thú quá ông ta la lớn:

"-Haha! Nhìn những sinh vật bé nhỏ ngu muội kìa, chúng thật đần độn khi chống lại ta! Haha"

Hắn cứ nói trong khi bao sinh linh đang phải chịu đau đớn trong biển lửa. Trong mắt hắn ta giờ chỉ có mỗi ngọn lửa bao trùm xung quanh, hắn chỉ xem đấy là trò tiêu khiển thú vị. Hắn giờ chẳng khác gì những tên lòng lang dạ sói, không có tình người. Nhưng chỉ có như vậy không thể khiến hắn thỏa mãn được. Hắn nói to:

"-Hừừmm! Thế này thì chưa đủ cho bọn chúng đâu. Nào cưng của ta, xuống tung hoành đi!

Hắc Long lượn vài vòng rồi mới đáp cái thân nặng trịch cả trăm tấn xuống. Khi vừa đặt chân, cả mặt đất rung chuyển, gió thổi dữ dội, và đất thì nứt đôi tạo thành những đường ngoằn vô cùng lớn. Tới lúc này người dân còn hoảng loạn hơn nữa, họ cuống cuồng chạy như điên dù biết rằng đằng nào họ cũng sẽ chết. Con rồng được thế nên cứ xông vào đạp nát những căn nhà, phun lửa nướng chín cây cối ruộng đất và cả...con người! Ngay lúc con rồng đang sung sức phá hoại thì bỗng một đứa bé chạy ra ngang chân Hắc Long. Nó đứng lại, đứa bé đã dồn mọi sự chú ý của nó, tiếp sau là bà mẹ hốt hoảng chạy theo, hình như thằng nhỏ lụm cái gì đó!

"-Á à hai con gián nhỏ này đang làm gì ở đây nhỉ?? Sao không đi mà trốn ?!?" - Vừa nói hắn vừa cho con rồng dồn bà mẹ đang ôm chặt đứa bé vào chân tường đổ nát.

"-Huhuhu! Xin... xin ông tha cho lần này đi, chúng tôi có làm gì nên tội đâu ạ."

Nghe tới đây mặt ông ta sầm lại, hắn rút ra từ cổ mình sợi dây chuyền nạm ngọc, nói thì thầm vào đó vài câu Cổ ngữ rồi mới leo xuống lưng con rồng. Hắn đi nhanh tới người đàn bà đang run rẩy rồi "-Bốp!" - Hắn ta đánh thẳng vào mặt bà rồi xốc cổ áo lên lườm nguýt:

"-Mày vừa nói "tha cho lần này à"! Mày không làm gì có tội à? Nực cười! - Hắn nhếch miệng cười đểu - Mày có biết rằng làng mày đã đánh tan tác toán quân giỏi nhất mà tao có không hả?

"-Huhu do họ đã ép chúng tôi đến mức đường cùng mà!"

Không nói không rằng, hắn liệng đứa trẻ ra rồi nhanh như cắt rút ngay cây kiếm sáng bóng kè sát cổ bà mẹ đáng thương đang khóc nấc lên.

"-Con tôi...! Sao ông nỡ làm thế với nó, ông giết tôi cũng được,
nhưng...nhưng đừng làm hại nó!

"-Được nếu mày muốn như thế thì tao cũng không cản!!!
Hắn liền giơ cao lưỡi gươm chực bổ đôi bà mẹ.

"-Yaaaaa...."

"-Keeng...!"

"-Cái quái gì thế ?!?"

Một lưỡi gươm khác xuất hiện cản ngay thanh kiếm của tên ác bá khi chuẩn bị chém cọng tóc đầu của người đàn bà! Đúng là ngàn cân treo sợi tóc! Một dũng sĩ đã cứu nguy cho bà ấy thoát khỏi lưỡi hái tử thần!

"-Ngươi... ngươi là ai mà dám! - tên lãnh chúa gào lên.

Chàng dũng sĩ hào hiệp ấy là Nickstarts Rumers, trận phản công lúc trước cũng chính do anh ta khởi xướng và chỉ huy. Vừa đỡ đòn xong Nick liền hất phăng cây kiếm khỏi tay tên ác ôn. Sau đó nhẹ nhàng đỡ người mẹ dậy:

"-Bà hãy mau dắt đứa bé chạy đi! Nhanh lên!"

Khi thấy hắn đã thả con mồi của mình đi, tên bạo chúa cắn răng và liền thụi một cú vào bụng của anh ta rồi liền lao nhanh tới người đàn bà. Bỗng - "-Xoẹttt" - lưỡi gươm bay ngang qua mặt hắn.

"-Đi đâu mà vội thế, ta mới là đối thủ của mi đây !!" - Nick nói mặc dù vẫn còn ôm bụng nhăn nhó.

Điên tiết lên hắn lao tới rút con dao nhỏ từ thắt lưng nhắm tới anh ta. Một cách nhanh lẹ anh tránh được và cũng nhanh trí nắm được cánh tay của hắn và bẻ ngoặt làm rơi con dao xuống đống đất đá. Tiếp đó Nick liền thụi ngay một gối vào bụng hắn, hắn "-Ốii" một tiếng rồi lại nhận thêm một cú vào mặt làm hắn ngất ngưỡng cần câu. Tên lãnh chúa loạng choạng đứng không nổi rồi cuối cùng là ngã khuỵa xuống. Nhận thấy thất bại đã rõ, hắn ta liền rút sợi dây chuyền ra và la lớn:

"-Chiến đấu đi!"

Tức thì con rồng đang đứng im lặng từ nãy giờ bỗng nhào tới giữ chặt Nick. Dù có cố giãy giụa cách mấy anh chàng cũng không thể thoát khỏi móng vuốt của Hắc Long.

"-Mi thật là hạng tồi tệ! Đánh không lại ta rồi dùng con rồng này à."
Lấy lại được ưu thế, hắn lồm cồm bò dậy và tỏ thái độ ngạo mạn như trước cười lớn:

"-Ta khuyên ngươi không nên mạnh miệng. Vì giờ mạng sống ngươi đang nằm trong tay ta đấy!"

"-Ngươi muốn làm gì ta thì làm ta không sợ đâu!"

"-Ái chà chà, cũng có khí phách đấy!" - Hắn chậm rãi đi xung quanh xem xét, tay gãi gãi bộ râu mọc cứng trên cái cằm nhọn hoắt - "À ra mi chính là người đã chỉ huy cái bọn bẩn thỉu ấy nổi dậy à ? Thú vị đấy!"

"-Họ không bẩn thỉu! Họ là những người bị áp bức đang cố thoát khỏi xiềng xích của kẻ tồi tệ như ngươi!"
Hắn ứa cả gan khi câu đó vừa lọt qua tai, hắn xốc áo Nick lên kênh mắt với anh ta:

"-Mi trân trọng bọn họ như thế cơ à? Cảm động nhỉ! Nhưng bọn chúng ở đâu trong khi mi thì mắc kẹt ở đây. Trong tướng tá mi cũng được ấy chứ, hay là thế này mi về làm đội trưởng quân ta đi rồi ta sẽ bỏ qua chuyện các ngươi chống lại ta. Còn bằng không thì... " - Hắn búng tay "tách" một cái rõ to - " Mi biết kết quả như thế nào rồi đấy!"

"-Hừ đừng hòng dọa ta, ta không sợ đâu! Có chết ta cũng không làm cho tên ác bá như mi!"

"-Mi chắc chứ, không muốn uống rượu mời lại muốn uống rượu phạt ư? Ta nói trước cho ngươi biết rằng rồng yêu của ta có thể làm một thứ đáng sợ lắm đấy! Giờ ta hỏi lại! Mi... có...tham...gia...không ??

"-Không! Có đánh chết thì câu trả lời của ta vẫn là KHÔNG !!!

Mặt hắn đỏ tía tai vì câu trả lời như tát nước đó. Hắn gầm lên:

"-Từ trước đến nay chưa ai dám cãi lệnh ta! Được... Được lắm, ta sẽ cho mi thấy để xem mi còn dám ngạo mạn nữa không !"

"-Hah! Ngươi làm gì cũng vô ích, họ đã trốn cả rồi. Ngươi có cả ngàn mắt cũng không tìm thấy đâu."

"-Để rồi xem!" -Hắn ta nhếch mép cười.

Nick không thể hiểu được hành động của tên lãnh chúa lúc ấy. Nhìn hắn tỏa lên sự nguy hiểm không thể lường trước được. Hắn ta leo lên lưng Hắc Long, giơ cao cây kiếm lên rồi hét:

"-SỨC MẠNH HẮC ÁM TỪ CỬA TỬ, HÃY TRIỆU HỒI VỀ ĐÂY!"

Tức thì một cơn sấm đánh xuống, ánh chớp ấy làm thay đổi vài thứ... Và thứ thay đổi chính là hình dạng con rồng, mắt nó dần dần biến thành màu đen kịt - màu của cái chết- hàm răng nanh dài ra nhìn rất tợn.

"-Tìm!"

Câu nói vừa dứt thì nhanh như chớp con vật ấy đã luồn lách khắp nơi với tốc độ nhanh gấp trăm lần trước.

"-Á á á!!"

Con vật khốn kiếp ấy bất ngờ tìm được đám người núp sau hàng cây rậm mà tưởng như không ai nhìn thấy.

"-Làm thế nào mà...??" - Nick run run không tin vào mắt mình.

"-Ngươi hối hận thì cũng muộn rồi, nào tiếp đi cưng của ta!"

Hắc Long cầm chắc nịch người đó rồi nhìn trừng trừng vào đôi mắt con người tội nghiệp. Sau vài khắc mắt của anh ta tan chảy ra rồi cuối cùng chỉ là cái xác không hồn. Thế là tuần tự mỗi người đều chết trong tay con vật, Nick run lên vì giận. Giá anh đồng ý trước đó thì sinh mạng của họ sẽ không tước mất. Và giờ cái giá phải trả là phải tận mắt chứng kiến cảnh giết người kì lạ và vô nhân đạo.

"-Lũ chó chếttt! Có giỏi thì giết ta đi, họ thì có tội tình gì chứ!" - Nick hét lên trong cơn đau xót đã lên đến đỉnh điểm. Nhìn thấy người cùng chiến đấu cùng sinh sống trong làng mà anh ta coi như đại gia đình chết trước mắt mình chẳng khác nào bị ngàn mũi dao đâm xuyên qua mình vậy. Anh cố gắng thoát ra cho bằng được, giãy giụa đến nỗi toét cả máu ra xung quanh nhưng vẫn không thoát được.

"-Chậc chậc!" - Hắn chắt lưỡi - "Hẳn ngươi cũng khá bất ngờ về việc rồng yêu của ta có thể làm gì rồi đúng không? Cũng chả lạ gì khi một con rồng từ địa ngục tước đi mạng sống của chúng dễ như trở bàn tay nhỉ?"

Người cuối cùng vừa ngã xuống thì con Hắc Long lại chuẩn bị đi săn người tiếp theo. Nó có vẻ sẽ chẳng dừng lại nếu không có lệnh của tên lãnh chúa. Chẳng mất quá nhiều thời gian để nó tìm thấy mục tiêu tiếp theo. Lần này là một đám trẻ con, hình như chúng được cha mẹ dặn phải trốn ở đây nên khi thấy con quái vật ấy chúng chỉ thét lên chứ không dám chạy. Nhưng lần này con rồng không giết người theo cách vừa rồi mà nó chỉ lần lượt bỏ tọt từng đứa vào cái miệng hôi thối ghê tởm của nó. Một đứa_hai đứa, con rồng đã ngốn cả ba đứa trẻ.

"-Máu trẻ con nguyên chất rất tốt vào việc tăng sức mạnh của Hắc Long! Nào, ăn nữa đi, ăn cho thỏa thích!"

Thấy tên lãnh chúa ngày càng biểu lộ sự độc ác của dã thú, chàng dũng sĩ đã không thể cầm được nước mắt. Chàng khóc ra máu rồi la lên:

"-Thả chúng raaaaaa!"

Và bằng cách kì diệu nào đó Nick thoát ra khỏi sự giam cầm! Anh chạy ngược lên cánh tay con rồng không một chút khó khăn. Tên lãnh chúa la lên vì sợ, và mặc cho con vật có lắc lư mình như thế nào đi nữa thì chân của Nick vẫn bám dính trên tay của nó. Khi chạy tới gần bả vai, Nick nhảy thoắt lên và rơi xuống bám chặt vào sừng. Anh ta bò dần dần tới con mắt phải của Hắc Long, cố bám chặt vào lông mi của nó. Do quá khó chịu, nó thả lũ trẻ xuống và dụi dụi con mắt. Nick không định để mất thời gian, anh nắm chặt hai bàn tay của mình lại và giơ cao lên.
"-Ê, ê mi định làm cái gì thế?" - tên lãnh chúa tròn mắt ngạc nhiên.
"-Này thì hút hồn người khácccccc!" - Anh hét lên còn to hơn cả tiếng sấm đang vang rền.

Cả bàn tay của anh đập mạnh vào con ngươi của con quái vật. Nó lập tức hét lên đau đớn, máu từ mắt nó rỉ ra không ngớt. Nó quằn quại dữ dội, tên lãnh chúa đã mất kiểm soát con rồng rồi! Nó quật ngược đầu xuống làm cho Nick tuột tay ra khỏi túm lông mi đang dính máu. Anh ta rớt xuống và bị con rồng chụp lại. Con quái vật điên cuồng cắn đứt hai cánh tay của anh ta, rồi phang thẳng xuống làng không thương tiếc. Thấy tình hình đang bất lợi cho con rồng của mình, tên lãnh chúa đành cho nó quay về và không hề có ý định sẽ quay trở lại đây.

Con Hắc Long bay đi để lại nhiều mất mát cho dân làng. Và buồn nhất chính là sự ra đi của anh chàng dũng sĩ - do bị thương nặng trong cú ném của con rồng mà anh ta đã sang thế giới bên kia trong sự tiếc nuối và biết ơn của mọi người. Chẳng bao lâu sau người dân trong làng đã tản đi xứ khác bỏ lại quá khứ phía sau, còn tên lãnh chúa thì bặt vô âm tín cùng con Hắc Long.
Một kết thúc có hậu nhưng cũng trộn chung với cái kết thật buồn!"

Câu chuyện đã hết! Hannah chìm sâu vào giấc ngủ, cô bé ngủ một giấc thật ngon và cũng chẳng biết mẹ cô đang hôn lên trán mình và thì thầm nói:
- Mơ giấc đẹp con nhé! - Rồi khép nhẹ cánh cửa lại...
(... Hết chương 2)
_Yupina Dolche_
 
Hiệu chỉnh:
mấy bạn xem xong cho mình ý kiến nhé.. :)
 
vì e mắc bệnh "lười mãn tính" nên đọc cũng ko kĩ nhưng mà thấy rất li kì*hồi đó e có xem một một phim thể loại viễn tượng ám ảnh quá nên cũng lâu rồi ko đụng đến thể loại này*^_^
mong những chương sau của chị sẽ có phần rùng rởn hơn!
 
Nhận xét hả :)), thôi xin cáo, nếu muốn thảo luận về ý tưởng thì Mí đầy mình
 
sao vừa cười, vừa bĩu môi thế. À mà chỗ này k spam linh tinh đc đâu, có j mình qua tin nhắn nói đi
 
Ankiko san truyện chị kjh dị nhẹ thuj nhưg mà cj sẽ cố gắg thêm phần rùg rợn nữa :3
 
×
Quay lại
Top