Hoàn Xuyên qua thời không,ta thành vương phi

Mọi người nhanh chóng phi thân ra khỏi cái sọ người đang lăn lông lốc,ánh mắt hiện lên tia khủng hoảng .

“Là ai,tốt nhất đừng nên đùa giỡn bọn ta!”

Lại thêm một tiếng rống,nhưng không có ai trả lời. Không khí nhất thời im lặng đến đáng sợ,ngay cả cây kim rơi xuống khẳng định cũng có thể nghe thấy.

Ngay lúc không khí căng thẳng nhất,tiếng nói âm u ở đâu đột nhiên vang lên…

“Đầu ta đâu rồi?”
 
CHương 47-2

Thanh âm khàn đục nhẽo nhoẹt giống như âm hồn khiến cho đám hắc y nhân đông cứng tại chỗ.

Lúc này gió mạnh lại vô tình thổi tới mang theo tử khí nồng nặc,một cơn rùng mình nhanh chóng ập đến,th.ân thể từng người bắt đầu lạnh run,xương cốt giống như đông thanh đá. Muốn bước đi cũng trở nên khó khăn.

“A,đầu của ta…”
Gió từng cơn mạnh mẽ ập tới,một nữ nhân thân vận y phục trắng toát từ trong đêm đen đi ra,mái tóc dài lượn như rắn che khuất cả khuôn mặt,hình như…toàn là tóc? Phía sau ả là ngôi mộ đất còn mới,từng dòng lửa xanh đột ngột phun ra trên thân mộ khiến cả đám hắc y nhân gần như chết đứng,vội vàng muốn bỏ chạy.

(thông thường xương người chứa photpho,hiện tượng đó thưòng xảy ra ở các ngôi mộ mới chôn sau 6-7 tháng . Khi mà xương bắt đầu phân huỷ tạo thành PH3 hay gọi là phốtphin và P2O4. Khí được sinh ra tích tụ dần rồi bị thoát ra ngoài. Các khí này khi thoát ra ngoài sẽ bị cháy dưới tác dụng của oxi khong khí và tạo thành lửa như bạn đã thấy.

Nhưng vừa nhấc chân muốn chạy mới phát hiện…không chạy được,th.ân thể đông cứng lạnh tới thấu xương.

Từng ánh mắt khiếp sợ dần hiện rõ khi nhìn thấy nữ quỷ kia đang tiến lại gần bọn họ,bàn tay gầy gò nhẹ vươn ra nhặt lấy đầu lâu ôm vào lòng.

“Ôi,rốt cuộc cũng tìm được đầu của ta rồi”

Oành !!!

“Cứu…cứu mạng a~”

Giống như có hàng ngàn tia sét nổ vào đầu,đám hắc y nhân sùi bọt mép,th.ân thể đông cứng lần lượt ngã xuống đất ngất xỉu.

Mà hai kẻ còn cầm cự được,rõ ràng là hai kẻ mạnh nhất-tả hữu hộ pháp !

……
 
Qủa nhiên lão thiên không phụ lòng ta,chọn lúc thích hợp nhất mà nổi gió,hơn nữa còn làm cho ta tìm được ngôi mộ tỏa ra lửa xanh. Nga ahaha~,hiện tượng này lúc ta vừa vào trung cấp đã được nghe tới,không ngờ hôm nay lại có dịp tận mắt nhìn thấy,hơn nữa còn giúp ta hù dọa được một đám nam nhân không sợ chết,chỉ sợ…ma.

Dù sao bọn họ cũng là cổ nhân,những kiến thức cơ bản về xương người đương nhiên sẽ không biết,hơn nữa nơi này khoa học chưa phát triển,chuyện tin tưởng vào tâm linh ma quỷ là không thể tránh khỏi.

Nhưng mà điều đó hình như tác dụng không lớn đối với hai tên tả hữu chết tiệt kia, Nhìn thấy cảnh tượng ma quỷ mà vẫn chưa ngất xỉu hay la hét,quả thực làm cho ta bội phục.

Bất quá…như vậy càng thú vị,dù sao bọn chúng cũng bị dược của ta đông cứng trong năm canh giờ,muốn chạy? Nằm mơ đi !

“Tiểu đệ,tại sao lại đứng trước nhà của tỷ tỷ vậy?”

Ta ôm đầu lâu nhặt được lúc nãy ôm vào lòng,nhẹ nhàng lướt tới,đem mái tóc dài khéo léo che dấu khuôn mặt,bàn tay nhẹ nhàng vươn ra vuốt lên từng khuôn mặt.

“Ngươi…cút đi”

Che giấu bỗi sợ hãi đang lớn dần,tả hữu hộ pháp trong lòng không ngừng khấn niệm kinh phật. Thầm mong ả nữ nhân không rõ là người hay ma này nhanh chóng biến mất. Mặc dù ban đầu bọn họ cho rằng bộ dáng của ả khá giống với Mị Vũ Câu Hồn Ảnh,có thể là do ả giở trò dọa người.

Nhưng mà…giọng nói nhão nhoẹt,mái tóc không rõ màu sắc,thêm những hiện tượng quỷ dị kia…một người bình thường có thể tạo ra sao?

“Thật không lễ phép,xem ta như thế nào nào trừng phạt hai đứa nhỏ các ngươi”

Gỉa vờ vung phép,trên mặt của tả hữu hộ pháp bắt đầu lở loét,sau đó thối rữa dần.

“A…”

Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên,chỉ trong nửa khắc,khuôn mặt của tả hữu hộ pháp gần như đã huyết nhục mơ hồ.

“Hahaha…”

Từng trận tiếng cười ma quái vang lên,nữ quỷ nhanh như chớp đã biến mất,để lại cho một đám người khiếp sợ đến chết ngất cùng hai nam nhân vĩnh viễn mất đi khuôn mặt.
 
CHương 47-3

Sau khi giải quyết xong mọi chuyện,ta cùng Cổ Ngự Ly nhanh chóng rời đi…
Đã quá nửa đêm, khẳng định không có khách điếm nào chịu mở cửa, lại càng không thể trở lại khách điếm cũ,hai người không còn cách nào khác đành phải tìm miếu hoang trú tạm.

“Ngôi mộ phát ra lửa xanh kia là sao vậy?”

Ổn định được chỗ ngồi,Cổ Ngự Ly bắt đầu tò mò hỏi.

“Có nói ngươi cũng không hiểu !”

“Như thế nào chưa nói lại biết ta không hiểu?”

Ta lén trề môi,ngươi hiểu được thì ta sẽ gọi ngươi bằng nhà khoa học cổ đại đầu tiên.

“Những ngôi mộ được chôn trong khoảng thởi gian nửa năm xương cốt sẽ bắt đầu phân hủy,tạo thành một loại khí bay ra khỏi mộ,khí này gặp oxi…um…cụ thể hơn là không khí xung quanh ngươi ấy”

“Hai luồng khí này gặp nhau thì sẽ phát sinh ra hiện tượng lửa xanh như ngươi thấy”

Ta diễn giải một cách đơn giản,nếu Cổ Ngự Ly còn không hiểu…thì ta cũng hết cách,bởi vì ta vốn không rành vấn đề này lắm,khí gì đụng khí gì ta một chút cũng không biết,chỉ nhớ mang máng đó là hiện tượng tự nhiên của những ngôi mộ.

“Ta hiểu rồi!”

Cổ Ngự Ly gật đầu,ta định hỏi hắn hiểu thật không,bất quá nếu như hắn tò mò hỏi ta khí bay ra từ ngôi mộ là khí gì thì ta chỉ còn có nước đập đầu vào đậu hũ.

“Hiểu thì tốt !”

Ta cười cười,sau đó vội vàng tìm một nơi sạch sẽ để ngả lưng. Hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra,ta mệt mỏi nhắm mắt lại,trong đầu không tự chủ lại hiện lên hình ảnh của Thượng Quan Tán Lý.

Trước kia,mỗi khi ta ngủ đều được vòng tay của hắn ôm lấy.
 
Cuộc sống mỗi ngày đều là tự do tự tại,lại có thể được cùng hắn ở cùng một chỗ,ta vì sao lại ngu ngốc rời đi vương phủ làm nhiệm vụ?

Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại,ta nhất định ở yên trong vương phủ,lại càng không bao giờ đồng ý làm trâu ngựa cho Thượng Quan Cách.

Nhưng mà rất tiếc,bây giờ cho dù muốn cũng ta cũng không có cách nào quay lại từ đầu.

Nếu có thể,ta chỉ muốn lập tức trở về Ngôn quốc ngay lúc này,được ở bên cạnh nam nhân của ta vĩnh viễn. Nhưng nếu làm như vậy,ta có chết cũng sẽ không thể đi xuống hoàng tuyền gặp sư phụ.

Bời vì nàng đem hết nội lực cùng bảo vật trao cho ta cho nên mới chết dưới tay Hỏa Diễm,chỉ cần nghĩ tới vì ta mà nàng mới chết,ta liền nhức nhối không yên.

“Ngủ rồi sao?”

Cổ Ngự Ly bước tới gần,nhìn thấy mi tâm của nàng vẫn đang cau lại mới lên tiếng mở miệng hỏi.

“Vẫn chưa ngủ được”

‘Sao vậy?”

“Cổ Ngự Ly,nếu ta nói ta muốn giết Hỏa Diễm,ngươi có giúp ta không?”

Ta ngồi dậy,nhìn thẳng vào Cổ Ngự Ly,ánh mắt mang theo một cỗ hận thù không thể che giấu.

“Giúp !”

Cổ Ngự Ly kiên định nói,hắn cũng không thích con người của Hỏa Diễm,nếu như nàng đã có ý định đó,hắn nhất định giúp nàng. Hơn nữa…không phải bây giờ hắn cùng nàng đã đi chung một con thuyền rồi sao. Nếu như bỏ mặc nàng một mình,quả thức có chút không yên tâm.

“Vì cái gì lại giúp ta?”

“Bởi vì…”

Cổ Ngự Ly hơi khựng lại,sau đó tiếp tục nói,ánh mắt mang theo tia ảm đạm khó nhìn thấy.

“Bởi vì chúng ta là bằng hữu”

Hắn rất muốn nói,bởi vì ta thích nàng,cho nên nàng muốn làm gì ta cũng đều nguyện ý hỗ trợ. Nhưng mà hắn có tư cách gì để nói những lời đó?

“Cảm ơn ngươi”

Ta cười nhẹ,nam nhân này quả thật rất tốt. Có được bằng hữu như hắn cũng xem như là phúc khí của ta đi?

“Không cần khách sáo,nàng nếu mệt mỏi thì ngủ trước đi,ngày mai có lẽ Thiên Y sẽ tới hỗ trợ.”

“Ân”
 
Ta nằm xuống,nặng nề chìm vào giấc ngủ, đột nhiên thân người cảm nhận được có một cỗ khí tức ấp áp,lại mang theo mùi hương của nam nhân. Bất quá,ta thật sự mệt mỏi đến mức không mở nổi mi mắt.

Cổ Ngự Ly đem ngoại bào của mình khoác lên người nàng,ánh mắt tham lam nhìn trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế đang ngủ say.

Thở dài,ánh mắt dần lộ rõ sự bi thương

Có lẽ kiếp này hai người thật sự không có duyên phận.

Nhưng nếu như có kiếp sau,hắn nhất định sẽ không đến trễ,nhất định sẽ gặp nàng sớm hơn Thượng Quan Tán Lý,nhất định sẽ luôn cho nàng hạnh phúc.

Nhất định là như vậy…
 
Sau khi thay nữ trang cùng ăn một ít điểm tâm,ta cùng Cổ Ngự Ly đi tới chỗ hẹn Thiên Y,một canh giờ sau,rốt cuộc cái mặt mo của tên nhóc kia cũng xuất hiện. Nhưng là…càng lại gần càng thấy nhiều người,hơn nữa khuôn mặt kia khôn phải của Thiên Y,mà là Ma Y.

“Chủ nhân”

Ma Y gần như kích động,mà đám oanh yến đi theo phía sau hắn lại càng kích động hơn.

“Chủ nhân,rốt cuộc chúng ta cũng tìm được người rồi”

Nha Linh vội vàng chạy tới ôm ta,phía sau nàng còn có ‘tứ linh’.

“Nhóc con,khóc cái gì?”

Ta cười cười nhẹ vỗ đầu Linh nhi,ánh mắt trấn an mọi người.

“Ma Y,Thiên Y vì sao không tới? Còn có…Tiểu Tán Lý,hắn như thế nào rồi?”

Ta lo lắng hỏi,nam nhân của ta,hắn rốt cuộc ra sao? Một đao kia có nặng lắm không? Hoàn Hồn đan có giúp hắn giữ lại tính mạng không? Hay là hắn đã….

Lắc đầu,ta cố gắng giữ lại chút bình tĩnh.

Không,hắn tuyệt đối sẽ không chết. Nam nhân của ta là mạnh nhất,hắn nhất định sẽ không sao.

“Cái này…Thiên Y ở lại Ngôn quốc để theo dõi tình hình của Vương gia,không hiểu vì sao tới bây giờ hắn vẫn còn chưa tỉnh”

Ta nghe xong,tâm hồn đã bay về Ngôn quốc một nửa.

Sẽ không giống như phim truyền hình nam chính sau khi gặp tai nạn hôn mê bất tỉnh,sau đó sẽ có hai trường hợp xảy ra

một : Mất trí nhớ

Hai: Thành người thực vật

Còn trường hợp hi hữu nhất: đó chính là không tỉnh lại,vĩnh viễn làm xác ướp sống.

Đầu ta oanh một tiếng,mồ nhôi lạnh đổ trên mặt.

Sẽ không máu chó như vậy chứ?
 
Chương 48-2

Càng nghĩ càng thấy sợ,ta đóng chặt hai mắt,trấn an chính mình đừng kích động. Thù của sư phụ còn chưa trả,không thể trở về.

Thượng Quan Tán Lý,ngươi nhất định phải chờ ta,chúng ta rất nhanh sẽ được ở bên nhau.
“Chủ nhân yên tâm,hiện giờ tính mạng của Vương gia đã an toàn”

Ma Y vừa nói vừa nhìn ra phía sau,lôi kéo ánh nhìn của Nha Linh cùng tứ linh. Khi thấy Cổ Ngự Ly,mọi người đồng loạt hiện lên tia ngạc nhiên. Nam nhân tuấn mỹ kia…chủ nhân sẽ không hồng hạnh vượt tường cùng hắn đấy chứ?

“Nghĩ đi đâu vậy? Hắn là bằng hữu của ta”

Dập tắt ánh mắt mờ ám của mọi người,ta cốc đầu Nha Linh thêm cái nữa. Cổ Ngự Ly nhìn thấy hạ nhân của ta,hắn cũng cười đáp lễ.

“Uy…đừng xem đầu của người ta như cái mõ hòa thượng”

Nha Linh xoa xoa đầu,ánh mắt ủy khuất…ta nhìn thấy hai mắt của nàng chứa tơ máu,trong lòng càng thêm đau. Chỉ biết thần cảm thán:

‘nha đầu,ngươi rất kiên cường’.

Dù sao nữ tử thời này rất trọng tình yêu. Không phải xã hội yêu thoáng tình một đêm như hiện đại . Nếu an ủi bằng miệng,nàng nhất định sẽ thương tâm.

“Tốt lắm,không đùa nữa. Hôm nay ta định đi giết Hỏa Diễm,các ngươi đã tới đây rồi thì đi cùng ta…”

“Tốt nhất nên làm cho hắn chết thật đau đớn!”

Bạch Hổ giận dữ lên tiếng, nam nhân thối kia làm cho gia đình người ta chia rẽ thành như vậy, hẳn là nên chết sớm một chút.

“Nếu như nhân lực đã đầy đủ…vậy thì hôm nay chúng ta đường đường chính chính tiến vào Ma Giáo giết người”

Cười yêu mị,trên đầu ta hiện rõ hình bóng đèn (thông thường trên phim hoạt hình,mỗi khi nghĩ ra ý gì mới thường có bóng đèn hiện trên đầu nhân vật =)) )

Mọi người nhìn thấy nụ cười mang âm mưu kia,mồ hôi lạnh bất giác đổ đầy đầu. Đừng nói người ta nghĩ xấu nàng,bởi vì mỗi lần nàng cười như vậy nhất định không có chuyện gì tốt đẹp.

.

.

.
 
Qủa thật là như vậy…

Nhìn xem…bây giờ mọi người thành cái dạng gì?

Ma Y cùng Nha Linh bị dịch dung thành Tả Hữu hộ pháp,tứ linh bị biến thành hắc y nhân,thêm một đám người mà cổ Ngự Ly dẫn theo…hoàn hảo đóng trọn vai Tả Hữu hộ pháp dẫn ‘tù binh’ về.

Bọn người Nha Linh, Ma Y mặc dù chẳng hiểu đầu đuôi câu chuyện ra sao…bất quá vẫn chấp nhận dịch dung thành hai kẻ xấu xí Tả Hữu.

Tới khi mọi việc xong xuôi,ta bắt đầu kể đại khái về chuyện bị đưa vào ma giáo.

Càng nghe mọi người càng sôi máu,muốn nhanh chóng đem cái đầu trên cổ Hỏa Diễm chặt đứt.

‘Về giọng nói,hình như có một tên có giọng nói khá giống Ma Y,có điều hơi khàn một chút. Ma Y,khi vào đại môn,ngươi chỉ cần hạ thấp giọng,ta dùng mật âm giúp ngươi nói chuyện. Chỉ cần nói theo lời của ta là được. Còn những hắc y nhân…khi tới chỗ Hỏa Diễm lập tức tỏa ra xung quanh. Có động liền xuất hiện”

Phân phó nhiệm vụ cho từng người xong,ta vừa muốn bước đi lập tức bị người ngăn lại.

“Cái kia…hôm qua bọn người đó nàng vẫn chưa giết”

Cổ Ngự Ly là người thà giết nhầm còn hơn bỏ sót,mọi việc đều phải tính toán kĩ càng,một chút sơ hở cũng không được. Bởi vì hôm qua thấy Nam Yên không giết đám người kia…nếu như hôm nay cải trang đi vào,gặp phải hai tên kia về bẩm báo,như vậy chẳng phải là công sức dã tràng sao?

“Yên tâm,còn hơn ba canh giờ nữa dược mới hết tác dụng. Mà hai tên tả hữu kia…Hahaha…”

“Cổ Ngự Ly,dược của ta một là giết người,hai là hại người…với khuôn mặt bị thối rữa,ngươi nghĩ hai tên đó bây giờ còn sống nổi không,ân?

Mọi người nghe xong đồng loạt rùng mình,âm thầm thông cảm cho hai kẻ xấu số kia.

“Vậy thì không còn gì lo lắng nữa,đi thôi”

Cổ Ngự Ly thần thái trở nên nghiêm túc,nhưng câu nói tiếp theo của ai đó làm cho khuôn mặt tuấn tú của hắn lập tức vặn vẹo khó coi.

“Tướng công,không chờ người ta đi cùng nha~~~~”
 
48.3

Mọi người đồng loạt nổi da gà, cho dù biết nàng đang diễn kịch…nhưng mà,nghe thật sự rất quái dị.

Nếu như Thượng Quan Tán Lý ở đây,nàng mà dám gọi nam nhân kia như vậy nhất định sẽ có đầu rơi máu chảy.

Vương gia,chúng ta thật sự rất thương cảm với ngài,nữ nhân của ngài đang hồng hạnh,mau tỉnh lại để trị cho nàng một trận đi thôi.

……

Cổ Ngự Ly khóe miệng co rúm,thuộc hạ của hắn lại càng thái quá, một bộ dạng khiếp sợ cùng muốn cười nhưng cố nhịn.

"Lúc không cần thì đừng nên diễn,sẽ làm người khác hiểu lầm"

"Hiểu lầm cái gì nha?"

Ta giả bộ ngơ ngác,chọc ghẹo Cổ Ngự Ly quả thật rất thú vị,cũng khiến ta tạm thời quên đi sự lo lắng về tình trạng của Thượng Quan Tán Lý.

Bây giờ lo lắng cũng không có ích gì,việc cần thiết vẫn là nên nhanh chóng kết thúc sự việc trước mắt,sau đó trở về nhà. Vĩnh viễn không bao giờ dấn thân vào chuyện ân oán giang hồ .

Ta thật sự không muốn làm một oán phụ trẻ,lại càng không muốn thành oan hồn lần nữa đâu

"Đừng đùa nữa,đi thôi"

Cổ Ngự Ly tránh né xấu hổ,nhanh chóng dẫn cả đoàn người hùng hậu tiến vào Ma Giáo.

Đứng trước đại môn to lớn,ta bất giác nở nụ cười quỷ dị.

Hỏa Diễm,ngày chết của ngươi tới rồi.

"Các ngươi…"
 
Hai người canh gác mở cửa,nhìn thấy Tả Hữu Hộ Pháp cùng một đoàn hắc y nhân đi sau Tà Vương và một nữ nhân tóc tím, có chút không tiếp thu được tình huống.

Dù sao việc bắt được Mị Vũ Câu Hồn Ảnh là chuyện không thể tiết lộ,những kẻ đi chung với Hỏa Diễm hôm đó gần như chết sạch,mà nơi hắn đem nàng đi trị thương cũng coi như tuyệt mật. Nếu không phải vì Cổ Ngự Ly vô tình muốn đi theo…có lẽ hôm nay kết cục đã khác đi nhiều.

Vốn định dùng mật âm sai Ma Y trả lời, nhưng hai người gác cửa kia rõ ràng thông minh,vội vàng nhường đường mà không hỏi thêm gì nữa. Ma Y nhìn ta,ta ra hiệu cho hắn tiến thẳng vào.

Gần tới thư phòng của Hỏa Diễm,ta đột nhiên nghĩ lại,nhanh chóng quay sang điểm á huyệt của Nha Linh và Ma Y.

"Các ngươi không cần nói,để ta…hắn không có khả năng giải được á huyệt này đâu"

Ta trấn an hai người,nhanh chóng làm cho quần áo của bọn họ xốc xếch tơi tả một chút,Cổ Ngự Ly rõ ràng hiểu ý ta,hắn nhét hai viên dược vào trong miệng Ma Y và Nha Linh.

"Dược này giúp che dấu nội lực"

Ít lời nhiều nghĩa,mọi người đều ngầm hiểu được ý định trong việc này, càng thêm khiếp sợ thủ đoạn của hai người trước mặt.

Nhìn Nha Linh và Ma Y bộ dáng chật vật,qủa thật phải khâm phục sự tính toán chi ti,hoàn toàn không để lộ sơ hở của hai cái đầu độc ác kia.

"Các ngươi giải tán được rồi"

Đám hắc y nhân lĩnh mệnh xong nhanh chóng tản ra ẩn nấp,ta cùng Cổ Ngự Ly nhàn nhã đi vào,gần tới cửa,ta nhào vào trong lòng của hắn,khẽ gọi…

"Tướng công,mệt quá à,đỡ người ta vào đi~"

Cổ Ngự Ly khóe miệng lần nữa run rẩy,biết nàng có ý định giả vờ suy yếu để Hỏa Diễm nới lỏng cảnh giác,…nhưng mà có cần phải như thế này không?

"Để ta đỡ nàng"
 
Ngại ngùng đỡ lấy th.ân thể nhỏ xinh vào lòng,nội tâm Cổ Ngự Ly không ngừng chấn động,nếu mà cứ như vậy,e rằng hắn sẽ không kềm chế được mà yêu nàng sâu đậm mất.

"Sao còn chưa vào?"

Ta ngước đầu lên nhìn Cổ Ngự Ly,còn có sơ sót gì sao?

"Khụ…vào thôi"

Ho nhẹ một tiếng,Cổ Ngự Ly không khách khí đẩy cửa vào,cũng không cần hỏi bên trong có ai không,bởi vì hai người thừa biết,có hơi thở của người bên trong căn phòng kia.

"…các ngươi"

Hỏa Diễm kinh ngạc trừng mắt nhìn đám người tự tiện xông vào,sau khi thấy Tà Vương cùng Mị Vũ Câu Hồn Ảnh,hắn thu lại bộ dáng tức giận,nhanh chóng đi lên phía trên ghế chủ thượng. Nhìn qua hai tên hộ vệ của mình bị biến thành bộ dáng ăn mày có chút khó chịu.

"Giáo chủ,hôm qua hẳn là sung sướng nha~?"

Ta cười cười,bộ dáng suy yếu dựa vào Cổ Ngự Ly,ánh mắt châm chọc khiêu khích.

Hỏa Diễm nghe vậy,từng đợt lửa giận lại hiện lên,nếu như không phải thuộc hạ của hắn phát hiện sớm,giờ này có lẽ hắn đã bị đứt kinh mạch mà chết. Cố nén ý nghĩ muốn giết người lại,hắn gằn từng giọng

"Là hiểu lầm thôi,phu nhân có thể nghe ta giải thích?"

"Nga? Nói nghe thử xem"

Lần này là Cổ Ngự Ly lên tiếng,biểu hiện giống như ra lệnh làm cho Hỏa Diễm cực kì khó chịu. Nhưng vì không muốn gây chiến,hắn lần nữa nhịn xuống.

"Kia…ta xem nhầm,vốn nghĩ lọ dược đó có thể làm cho phu nhân nhanh tỉnh,nhưng không nghĩ tác dụng của nó lại gần giống như xuân dược cho nên mới gây ra sự việc đáng tiếc kia…"

Vội vàng lấp liếm,Hỏa Diễm bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng.

"Hahaha…"

Ta nghe xong không nhịn được mà cười phá lên,ánh mắt châm chọc nhìn về phía Hỏa Diễm.

Hôm nay…ta thật sự không có tâm trạng đùa,Tam Bảo Đại Sát cũng đã đầy đủ,lại thêm Cổ Ngự Ly một thân võ công siêu phàm…sợ gì không giết được tên khốn kiếp kia?

"Ngươi…cười cái gì?"

"Cười cái gì? Hỏa Diễm,ngươi nghĩ ta cười cái gì?"
 
Híp mắt nhìn Hỏa Diễm,ta ra hiệu cho Cổ Ngự Ly thải Ma Y và Nha Linh về phía Hỏa Diễm,sau đó tiếp tục cười nói

"Ngươi cho ta là đồ ngốc sao? Người chuyên về dược như ta,ngươi cũng muốn lừa?"

Hỏa Diễm đi tới 'Tả Hữu hộ pháp' giả,nhìn thấy hai người muốn nói gì đó nhưng lại không phát ra tiếng,hắn khẽ nhíu mày,đưa tay ra giải á huyệt.

"Các ngươi làm gì thuộc hạ của ta?"

"Bọn chúng lải nhải nhiều quá nên phu quân ta khó chịu"

Tiếp tục cười,ta không nghĩ nói nhảm nữa,nhanh chóng đứng lên

'Hỏa Diễm,nợ máu phải trả bằng máu,hôm nay ta chúc ngươi chết được toàn thây"

"Haha…cuồng vọng!"

Hỏa Diễm cũng cười to,không còn giả vờ khiêm nhường nữa,hắn không tin chỉ với hai người mà có thể đấu lại cả Ma Giáo.

"Cuồng hay không,ngươi tự mình xem thử"

Cổ Ngự Ly tỏa ra khí thế bức người,nhẹ nhàng rút kiếm…

Hỏa Diễm cũng không ngần ngại nữa,trực tiếp tiến lên chấp nhận khiêu chiến…

Không ngờ hắn vừa bước lên ba bước,phía sau đột nhiên xuất hiện hai đại chưởng đáp úp lại…

"Phốc…"

Máu tươi từ miệng phun ra không ngừng,Hỏa Diễm không thể tin được quay đầu lại…

"Các ngươi…"

Bởi vì không phòng bị,hai luồng nội lực gần như đánh thẳng vào ngũ tạng,Hỏa Diễm bắt đầu đứng không vững,ánh mắt hằn lên tơ máu trông vô cùng đáng sợ.

"Rốt cuộc cũng không cần cải trang nữa"

Nha Linh dỡ bỏ lớp da giả trên mặt,nhanh chóng đi tới phía ta,mà phía bên kia,Hỏa Diễm cũng đã sáng tỏ mọi việc.

"Các ngươi khá lắm…khụ"
 
Lại phun ra một ngụm máu,Hỏa Diễm bị Ma Y đá vào đầu gối,làm cho hắn phải quỳ xuống.

"Ngươi biết không,cái này gọi là tương kế tựu kế…không ngờ ngươi mà ngươi tin tưởng nhất lại hại ngươi,cảm giác này có phải rất đau khổ phải không?"

Ta đi tới trước mặt Hỏa Diễm ,cao ngạo nhìn xuống…

"Hừ…cho dù…ngươi giết được ta,khụ…cũng đừng mong còn sống mà thoát khỏi đây"

Hỏa Diễm ho khan không ngừng,không ngờ,thật sự không ngờ…hai người này lại có thể đưa người giả tới mà hắn không phát giác được.

"Haha…ngươi có biết cái gì gọi là không có người chỉ huy thì cũng như rắn mất đầu không?"

Đoạt lấy kiếm của Hỏa Diễm,ta nhẹ nhàng đặt vào cổ của hắn,cảm giác bị chính thanh kiếm của mình giết chết,có phải rất hạnh phúc không?

Ngay lúc định kết liễu mạng chó của Hỏa Diễm,không ngờ phía sau bình phong lại vang lên tiếng nói

"Dừng tay…"

Mọi người đều rõ ràng,giọng nói kia,là của Huyền Cát.
 
CHương 49
Hỏa Diễm nhìn thấy Huyền Cát bước ra,khóe miệng khẽ nhếch lên…không may hành động đó của hắn lại bị Cổ Ngự Ly nhìn thấy.

“Khụ…đại ca…”
Yếu ớt mở lời,Hỏa Diễm chật vật đứng lên, Huyền Cát nhìn thấy hoàn cảnh trước mặt khẽ mím môi,nhanh chóng đi lên phía trước chắn cho hắn.

“Vương phi, có thể tha cho hắn một mạng được không?”

“Khốn kiếp,ngươi còn dám mở miệng cầu xin?”

Nha Linh giận dữ nắm lấy vạt áo của Huyền Cát, khuôn mặt vì tức giận mà trở nên đỏ bừng. Huyền Cát nhìn thấy nàng hành động như vậy cũng không có phản ứng gì,tùy ý để cho nàng phát tiết.

Mà ta,từ khi nghe Hỏa Diễm gọi Huyền Cát là đại ca đã có chút ngộ ra ẩn tình,bất quá vẫn chưa thể kết luận cái gì.

“Nói đi,lý do gì khiến cho ngươi phản bội lại Thượng Quan Tán Lý?”

Trầm giọng hỏi, ta thật sự đang cố nén giận trong lòng. Nếu như Huyền Cát không phải là người Nha Linh thích,ta nhất định đã băm hắn ra thành trăm mảnh.

“Ta…”

Huyền Cát chần chờ,ánh mắt hiện lên tia quẫn bách,hắn phân vân,nói…hay là không?

Nếu nói, bao nhiêu người sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của hắn? Không nói…Hỏa Diễm khẳng định chết chắc…hắn phải làm sao đây?

“Hừ…nói ngươi là đại ca của ta là chuyện nhục nhã lắm sao? “

Hỏa Diễm cưởi châm chọc,bàn tay ở phía sau nắm chặt lại thành quyền.

Ta nghe xong cũng không có ngạc nhiên giống như Nha Linh,bởi vì…chuyện này không nằm ngoài dự đoán của ta . Thử hỏi nếu không có quan hệ thì việc gì Huyền Cát phải làm như vậy.

Cái mà ta muốn biết,chính là…vì sao hắn lại nghe theo Hỏa Diễm,rõ ràng hắn không phải hạng người tiểu nhân như vậy.

Nhìn thấy phản ứng của mọi người,Huyền Cát rũ mắt xuống,cười đau khổ…càng che giấu,chỉ càng thêm bế tắc mà thôi,nếu như Hỏa Diễm đã nói vậy,hắn cũng không ngại nói ra.

“Hắn là đệ đệ cùng cha khác mẹ của ta,nhưng không phải vì vậy mà ta giúp hắn. Bởi vì…lúc nhỏ mẫu thân của hắn từng cứu ta một mạng…”

Ta nghe được nửa chừng liền ra hiệu ngừng lại. Mẹ nó,loại chuyện máu chó như vậy không ngờ lại xuất hiện ở đây.

Không cần nói thêm cũng biết Huyền Cát làm như vậy là vì để trả ơn, bất quá,ta sẽ không vì chuyện này mà chùn tay. Oan có đầu,nợ có chủ…kẻ nào động ta,ta nhất định trả lại gấp mười.

“Ngươi…ngươi…”
 
Nha Linh không tin nổi trừng to mắt nhìn Huyền Cát,nàng vội vàng buông vạt áo của hắn ra,đôi mắt bắt đầu nhiễm một tầng mù sương.

“Nha Linh,đừng kích động”

Ta trấn an nàng một cái,sau đó nhìn về phía Huyền Cát.

“Đó là chuyện của ngươi,còn chuyện của ta…là phải giết hắn”

Chưa nói hết lời,ta nhanh chóng tung một chưởng về phía Hỏa Diễm… không ngờ tới hắn vẫn còn sức lực đem Huyền Cát thành lá chắn.

Chuyện này xảy ra quá nhanh,ta căn bản không đổi hướng tấn công được,lúc chưởng lực chỉ còn cách một cánh tay…Nha Linh lại bất ngờ kéo Huyền Cát ra xa,Hỏa Diễm không ngờ kinh công của Nha Linh lại có thể xuất quỷ nhập thần như vậy,hắn chỉ có thể mở to mắt lãnh lấy một chưởng.

“Hahahahaha…”

Ta cười dài một tiếng,quả nhiên,lão thiên gia không phụ lòng ta.

“Hỏa Diễm,ngươi…”

Huyền Cát không thể tin nổi, đệ đệ của hắn,lại đem hắn ra thành lá chắn,tình nghĩa cùng áy náy khổ sở bao nhiêu năm qua,trong phút chốc tan biến không còn dấu vết.

“Chậc…bây giờ ta mới biết đây là tình huynh đệ”

Cười châm chọc,ta cầm Thiên Địa kiếm đi tới chổ Hõa Diễm đang nằm hấp hối.

Hỏa Diễm cảm nhận được cái chết đang tới gần, giờ phút này hắn không còn lòng dạ nào giữ hình tượng lạnh lùng kiêu ngạo nữa. Lạnh lùng làm cái chó má gì, tính mạng mới là quan trọng nhất. Nhưng bây giờ hắn lâm vào đường cùng như vậy,còn có cách gì thoát chết?

“Hỏa Diễm,ta tới tiễn ngươi một đoạn”

Ta đặt Thiên Địa kiếm vào cổ Hỏa Diễm nhưng vẫn chưa động thủ, ra tay nhanh như vậy không thú vị, ta muốn từng chút từng chút một nhìn thấy hắn dãy dụa thống khổ.

Ta không ngại người khác nói ta ác độc, ta chỉ ngại mọi người trách ta nhân từ với ác nhân.

“Khụ…khụ…đại ca,cứu…cứu ta !”
 
Mâu quang của Hỏa Diễm hiện lên tia sợ hãi,hắn không muốn chết như vậy, thật sự rất kinh khủng,Thiên Địa kiếm nổi danh có thể lấy tim ra khỏi cơ thể mà nạn nhân vẫn còn nói chuyện được. Không ngờ hôm nay hắn lại chết dưới vũ khí của chính mình ,đây không phải là may mắn,mà là nhục nhã.

“Hỏa Diễm,từ lúc ngươi đem ta ra nhận lấy một chưởng thay ngươi,ta cùng ngươi đã hết nợ !”

Huyền Cát lạnh lùng nói,không có áy náy,chỉ có chán ghét cùng khinh bỉ. Người hắn nợ,là mẫu thân của Hỏa Diễm,bởi vì nàng đã chết, ân nghĩa lúc trước đều chuyển lên người đệ đệ này.

Không ngờ, việc Hoả Diễm muốn hắn làm để trả ơn lại là giết Mị Vũ Câu Hồn Ảnh.

Hắn thật sự đã sai rồi,đáng lẽ ra hắn không nên phản bội lại Thượng Quan Tán Lý, đáng lẽ ra hắn nên giết Hỏa Diễm ngay từ lúc đầu. Phụ thân đã nói cho dù có chung máu mủ làm việc ác cứ việc thẳng tay trừng trị. nhưng bởi vì áy náy với nhị nương,hắn đã bỏ qua.

Nếu hắn có thể quyết đoán được như Vương phi,có lẽ bây giờ chuyện đã không thành ra thế này.

“Ngươi…khụ…Huyền Cát,ngươi làm như vậy,mẫu thân ta ở dưới cửu tuyền nhất định sẽ không tha cho ngươi”

Hỏa Diễm lúc này đã thành cá nằm trên thớt,hắn chỉ còn biết tìm lý do trọng điểm để lôi kéo Huyền Cát.

“Ai nha…ta nghĩ vị mẫu thân kia đang mong ngươi nhanh nhanh xuống cửu tuyền để trừng trị ngươi thì đúng hơn. Hơn nữa,còn có sư phụ ta cũng đang muốn gặp ngươi ở dưới đó nha”

Cười châm chọc,ta rốt cuộc cũng động đao,nhẹ nhàng đem Thiên Địa kiếm cứa vào cổ Hỏa Diễm

“Không!!! “

Hỏa Diễm khiếp sợ,muốn tránh đi nhưng không có cách nào di chuyển.

“Sẽ nhanh thôi,đừng lo lắng.”

Hài lòng khi nhìn thấy bộ dạng trước khi chết của Hỏa Diễm,ta dứt khoát đem đầu của hắn chặt xuống. Máu tươi giống như dòng suối nhỏ phun ra không ngừng,ta vội vàng tránh ra xa,hài lòng nhìn thấy nam nhân kia chết thê thảm cùng với bộ mặt khiếp sợ của mọi người.

Ta đã nói rồi,ta thật sự không ngại người khác nói ta ác độc mà ~

“Chuẩn bị đi,chúng ta trở về Ngôn quốc. Nha Linh,đem đầu của hắn theo”

Lơ đãng nói,đột nhiên có chút ngoài ý muốn khi nhìn thấy Cổ Ngự Ly nhìn ta chăm chú. Ta không lảng tránh,vội cười đáp lại.

“Ngự Ly,đa tạ ngươi đã giúp ta. Nếu như không có ngươi,ta nhất định sẽ không thuận lợi trả thù như vậy !”

Cổ Ngự Ly lắc đầu,hắn căn bản không có giúp gì cho nàng. Nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve khuôn mặt phấn nộn,kiều nhan này,biết bao giờ hắn mới có thể nhìn lại?

“Không cần khách sáo,chuyện ở đây cứ để ta xử lý”

“Ân”
 
Ta vừa nói vừa đưa tay tìm cây chủy thủ giắt ở hông, cắt một chùm tóc nhỏ gói vào khăn gấm đưa cho Cổ Ngự Ly.

“Cái này tặng cho ngươi,tuyệt đối chỉ có một mình ta có…còn chuyện lúc trước ta trộm bản đồ,mong ngươi bỏ qua,ta nhất định sẽ không để cho Thượng Quan Cách chiếm Dạ Sát Tộc !”

Cổ Ngự Ly nắm chặt khăn gấm,không nói gì nữa,nhanh chóng nói lời từ biệt. Đợi cho đến khi đoàn người của nàng biến mất khỏi Ma Giáo,hắn đem khăn gấm mở ra,nhẹ nhàng hôn vào làn óc óng mượt ánh lên sắc tím kia.

Rõ ràng nàng biết,tình cảm của hắn,nàng rốt cuộc nhận thức được. Có thể xem đây là vật hứa hẹn không? Hắn có quyền hi vọng hay không?

“Tà Vương,Ma Giáo này xin giao lại cho ngươi”

Huyền Cát vội vàng nói,ánh mắt tập trung vào đoàn người đang rời đi. Cổ Ngự Ly không rõ ẩn tình, nhưng hắn cũng không cần để ý. Chuyện có lợi trước mắt,chỉ có kẻ ngốc mới từ chối.

“Được”

Thoải mái đáp ứng,Cổ Ngự Ly đem khăn gấm cất vào ngực , nhanh chóng phục hồi phong thái tao nhã ung dung. Huyền Cát thấy vậy nhẹ thở ra,cũng nhanh chóng cáo từ rồi vội vàng đi khỏi Ma Giáo.

………

“Vương phi”

Huyền Cát ở phía sau kêu to,ta nhìn thấy hắn cùng sự vui mừng thoáng qua trên mặt của Nha Linh,khóe miệng khẽ nâng.

Tên nhóc này,còn xài được a~

“Có gì sao?”

Cưởi cười trả lời,không nói thì ta cũng biết hắn muốn đi theo.

“Ta muốn theo người trở về Ngôn quốc,ta muốn tạ tội với Thượng Quan Tán Lý,còn có Nha Linh”

Huyền Cát hấp tấp nói,hắn nhất định vẫn còn cứu vãn tình thế được.

“Ta cái gì? Ngươi đi chết đi”

Nha Linh tức giận lên tiếng,có điều…trong mắt nàng đã không còn đau khổ như trước.

“Hahaha…nếu đã như vậy,thì lên đường thôi”

Không nói nhiều lời nữa,ta bây giờ,chỉ muốn nhanh chóng trở về, nhà của ta,nam nhân của ta…

Thượng Quan Tán Lý,ngươi nhất định phải đợi ta…
 
Chương 50

Qua ba ngày,rốt cuộc ta cũng đã trở về Bạch Mai Phủ, ba ngày trôi qua chậm chạp giống như ba mươi năm. Thật sự là hành hạ tinh thần của ta.

Mặc dù đám thủ hạ không ngừng trấn an,bọn họ nói rằng Thượng Quan Tán Lý bị một đao kia không có ảnh hưởng tới tính mạng. Nhưng ta vẫn không thể tránh khỏi lo lắng,nếu như hắn đã không sao,vì cái gì tới bây giờ vẫn chưa tỉnh?

Nhưng…nếu như ta rầu rĩ một,Huyền Cát lại rầu rĩ hơn ta gấp hai. Trên đường đi hắn không ngừng lải nhải tự trách mình gây ra chuyện. Nói nhiều đến mức ta không chịu nổi muốn một cước đá hắn xuống xe.

“Vương Phi,ngươi rốt cuộc cũng về a! “

Lục Quản gia nhận được bồ câu thông báo của Ma Y đã sớm chuẩn bị nghênh đón. Nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của nàng có chút lo lắng. Không biết trong thời gian vừa rồi Vương gia cùng nàng đã xảy ra chuyện gì. Bất quá,phận người hầu vẫn là nên im miệng thì tốt hơn.

“Quản gia không cần đa lễ !”

Nâng th.ân thể già yếu của Lục Quản gia dậy,ta vội vàng đi thẳng vào vấn đề.

“Thượng Quan Tán Lý,hắn như thế nào rồi?”

Lục quản gia nghe hỏi,khuôn mặt lộ rõ vẻ khó xử. Ta nhìn thấy ông ấy như vậy,trong lòng càng thêm chắc chắn là không có chuyện gì tốt rồi. Tay ta,bất giác trở nên run rẩy.

“Vương gia,không biết vì sao vẫn chưa tỉnh”

Đoán được ta đã biết Thượng Quan Tán Lý bị thương nên Lục quản gia cũng không dài dòng.

Chưa tỉnh? Có Thiên Y ở đây,vậy mà hắn vẫn chưa tỉnh?

“Bất quá,có một cô nô tì…”

Lục quản gia vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn…thì người đã không còn thấy đâu. Cái kia,nàng có kịp nghe hắn nói không vậy?

“Ngươi nói cô nô tì gì?”

Nha Linh ở đằng sau nói vọng lên làm cho Lục quản gia hoảng sợ,vội vàng vỗ ngực mấy cái.

“Tiểu gia hỏa,lần sau đừng có đột ngột hù dọa ta như vậy,lão già này…”

“Ông nói cô nô tì như thế nào?”

Nha Linh không nghĩ dài dòng,trực tiếp hỏi thẳng. Lục quản gia cũng không muốn giấu,hơn nữa ở đây đều là thuộc hạ của Vương phi,có nói cũng không vấn đề gì.

“A…Là như thế này…”

..
 
Ta dùng khinh công vội vàng bay tới Hồng Đào cư,không nghĩ tới bên ngoài lại có một đám thủ vệ canh gác. Nhẹ cau mày,rốt cuộc từ khi nào nơi riêng tư của vợ chồng ta lại có nhiều người canh gác như vậy?

“Ngươi là ai?”

Đám thủ vệ chặn ta lại,rất không có thiện ý. Ta mặc dù nôn nóng muốn vào trong,nhưng cũng còn lý trí để suy nghĩ.

Bọn họ không nhận ra ta là Vương phi, sở dĩ cũng bởi vì Thượng Quan Tán Lý không cho ta giao tiếp với hạ nhân, nói khó nghe,chính là đem ta giam trong Hồng đào cư.

Mà ta,muốn ra ngoài đều rất ít khi đi cửa chính,hoàn toàn dùng khinh công bay ở trên nóc nhà. Hạ nhân của Bạch Mai Phủ hiếm khi thấy được ta. Cho nên nói,Nhị Vương phi của Ngôn quốc,tiếng tăm thì có,nhưng người thì không thấy đâu.

“Tránh ra”

Ta đem lệnh bài Vương phi đưa ra trước mặt đám thủ vệ,lạnh nhạt mở miệng.

“Vương…Vương phi?”

Rốt cuộc không nhịn nổi đám người đang ngây ngốc kia,ta nhanh chóng bay lên đại môn,đi thẳng vào bên trong.

Người đã đi mất, nhưng đám thủ vệ ở bên ngoài vẫn còn khiếp sợ,không ngờ,hôm nay bọn họ lại gặp được vị vương phi tóc tím trong truyền thuyết kia a~.

……

Đi trên hành lang dẫn tới phòng riêng,mùi thuốc bắc sộc vào mũi làm ta khó chịu,vốn nghĩ thủ vệ canh ở ngoài nhiều như vậy,nhưng không ngờ bên trong lại không có ai.

Chuyện này…hình như có điểm quái dị?

Cho dù Hồng đào cư không cho phép hạ nhân bước vào khi chưa có sự cho phép,nhưng mà…Thượng Quan Tán Lý đang bị thương, chẳng lẽ không có thái y ở đây chăm sóc hắn?

Tới phòng riêng,tâm trạng của ta giống như ngồi trên chảo lửa,tâm tình giống như có hàng nghìn con kiến bò tới bò lui. Thượng Quan Tán Lý,ta rốt cuộc cũng trở về. Ngươi có cảm nhận được không?

Vội vàng mở cửa, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt ta là một nữ nhân xinh đẹp đang ngồi ở trên gi.ường của vợ chồng ta,mà ở phía trong của chiếc gi.ường, có một người đang nằm bất động.

Vốn nghĩ ta hoa mắt,nhưng cảnh tượng trước mắt không thể là giả. Người đang nằm chính là Thượng Quan Tán Lý.

Mà nữ nhân lạ mặt kia, nàng ta đang đưa tay vuốt ve khuôn mặt của hắn. Bởi vì bước chân của người có võ rất nhẹ,nàng ta căn bản không biết có người đang tiến vào.

Khuôn mặt của ta từ hồi hộp vui mừng chuyển sang âm trầm, Thượng Quan Tán Lý,ngươi được lắm. Bất tỉnh cũng có thể khiến cho ta ăn dấm chua. Con mẹ nó chứ…

“Chủ nhân…Lục quản gia nói…”
 
Quay lại
Top Bottom