Hoàn Xuyên qua thời không,ta thành vương phi

54.2 Gần một tuần trôi qua, rốt cuộc Thượng Quan Tán Lý cũng đã đi lại được, sức khỏe cũng trở lại bình thường. Việc đó đồng nghĩa với chuyện hắn sẽ ở trong cung suốt ngày, tranh thủ thu thập bằng chứng lật đổ An Tiêm Tế, sau đó chuẩn bị trao lại quyền Thượng Quan Cách để cùng ta ngao du sơn thủy. Ta vốn định bí mật giết luôn An Tiêm Tế cho xong chuyện, nhưng nghĩ lại chuyện này liên quan đến chính trị Ngôn quốc ,ta lại không muốn đính dáng gì tới hoàng cung nữa. Chi bằng để cho bọn họ tự giải quyết, với năng lực của huynh đệ bọn họ, chẳng lẽ không tiêu trừ nổi một tên tể tướng? … Không tham gia vào chuyện trong cung cho nên ta trở nên rãnh rỗi không có việc gì làm, âm thầm cho người tới Mỹ thành của Ngôn quốc xây một cái thôn nhỏ. Mỹ thành vốn dĩ là địa phận lúc trước của Ngọc quốc, lại tiếp giáp Chu quốc, bốn mùa hài hòa, ít gặp thiên tai, hơn nữa sống ở đây lâu lâu ta có thể trở về thăm phụ thân . Sở dĩ ta xây thôn, mà không phải xây nhà, bởi vì còn có một đám người nhất quyết đòi đi theo. Huyền Cát sau khi được Thượng Quan Tán Lý tha tội bắt đầu bám dính lấy Nha Linh, hai người bọn họ cách một tháng nữa là sẽ thành thân. Còn ma nữ Oanh Phí lại phải lòng Ma Y, hại hắn phải trốn đông trốn tây, cuối cùng chịu không nổi quyết định cùng bọn ta lén nàng đi ẩn cư. Kể ra chỉ còn một mình Thiên Y là vẫn chưa có người trong lòng. Nhưng hắn thân là hộ vệ của ta, vì vậy cùng đòi đi theo. 'Tứ linh' thì vẫn tiếp tục ở lại Thiên Ma lâu thay ta quản lý. Tóm lại mọi việc đã đâu vào đấy, bây giờ chỉ còn chờ Thượng Quan Tán Lý thu xếp xong xuôi là lên đường. … "Nương~ , con muốn ăn hè hạt sen" Thần nhi vui vẻ chạy tới ôm ta, ta cười nhẹ, đem nó bế lên, nhanh chóng đi tới tiểu viện bên trong Hồng Đào cư cùng ngắm cá chép, sủng nịnh nói. "Bảo bảo, con ăn nhiều quá rồi nha, không khéo sẽ thành con heo mất !" Đem thức ăn cho cá đặt vào tay Thần nhi, ta cùng nó cho cá ăn. Cũng may là còn có nó để nói chuyện, bằng không ta sẽ buồn chết a~ "Vậy con không được ăn nữa sao? Tỷ tỷ kia làm chè hạt sen thật sự rất ngon !" Thần nhi xụ mặt xuống, ngoan ngoãn đứng nép bên ta vừa cho cá ăn vừa chép miệng tiếc nuối. "Đợi tới buổi chiều phụ thân con về rồi chúng ta cùng nhau ăn, vả lại lúc nãy con mới ăn xong một đĩa lớn bánh quế hoa nha, nếu như con còn ăn nữa sẽ mập lên, lúc đó nương ôm con không nổi đâu a~" "Dạ" "Còn nữa, con bây giờ gọi là Thượng Quan Thần, là con của Thượng Quan Tán Lý cùng Nam Ngự Yên Yên, Yên Yên là tên của ta, con phải nhớ cho kĩ, sau này có người hỏi thì phải trả lời như vậy, biết chưa?" "Con biết rồi a~, tên của Nương thật là đẹp" Thần nhi rất nhanh vui vẻ trở lại,lại còn biết nịnh nọt…Ta cùng nó ngồi chơi một lúc thì Thượng Quan Tán Lý trở về, hắn nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ đang ngồi chơi ở tiểu viện thì trực tiếp đi sang đây, mà lúc này…Thần nhi lại bất ngờ làm nũng với ta. "Nương, ôm ~ ! con mỏi chân quá !" Ta không nghĩ ngợi gì nhiều, nhanh chóng ôm lấy Thần nhi đi tới nghênh đón đại gia trở về. "Sao hôm nay ngươi lại về sớm vậy?" Thượng Quan Tán Lý nhìn Thần nhi một cái, khóe miệng nhếch lên…sau đó mới từ tốn trả lời. "Đã chuẩn bị xong hết rồi, ngày mai thượng triều sẽ lật đổ An Tiêm Tế, tới lúc đó ta sẽ tuyên bố nhượng binh quyền lại cho Dĩnh nhi, cùng ngươi rời đi nơi khác" Ta nghe xong, tâm tình trở nên tốt hơn hẳn, cuối cùng cũng có thể rời đi rồi. "Lão công, ta biết ngươi tốt nhất. Tới, ta thưởng cho ngươi!" Hôn nhẹ lên má Thượng Quan Tán Lý một cái, ta cười hì hì, thật là hạnh phúc quá đi a~. "Ngươi đang mang thai, không nên ôm Thần nhi, như vậy sẽ ảnh hưởng tới đứa nhỏ trong bụng" Thượng Quan Tán Lý cười tà ác, cuối cùng cũng có cớ khiến cho xú tiểu tử kia không bám dính lấy lão bà của hắn rồi. "Thật vậy sao?" Ta hoài nghi nhìn cái bụng, còn chưa có to lắm mà. "Sáng nay ta vào triều hỏi thái y, ông ta nói như vậy. Còn dặn ngươi không nên làm việc nặng, chú ý bồi dưỡng cơ thể" "Uy…loại chuyện như vậy ngươi cũng đi hỏi sao?" Ta bất mãn lên tiếng, có thai mà cũng cần đi hỏi thái y sao? Thật là mất mặt. "Nếu không hỏi làm sao ta biết cách chăm sóc cho ngươi? Mau thả Thần nhi xuống đi !" "Nhưng mà…" Ta đang định nói thai chưa lớn, vẫn còn có thể ôm Thần nhi được, không ngờ Thượng Quan Tán Lý đã mở miệng trước. "Đưa Thần nhi đây,để ta bế nó !" Thượng Quan Tán Lý đón lấy Thần nhi, tựa tiếu phi tiếu, tiểu tử, xem ngươi còn có thể nói gì được nữa?
 
54.3 "Lúc nãy ta đã sai người sắc thuốc cho ngươi, hiện giờ có thể vào uống được rồi. Ta đem Thần nhi đi luyện võ" Thượng Quan Tán Lý một tay ôm Thần nhi, tay còn lại cẩn thận đỡ lấy eo ta, ý bảo trở về uống thuốc. Nhìn thấy hắn cũng yêu thương Thần nhi, ta trút bỏ nỗi lo lắng còn sót lại, thoải mái đi vào Hồng đào cư. " Thần nhi còn nhỏ, ngươi cẩn thận một chút. Còn nữa, ngươi cũng vừa mới khỏe lại…đừng làm quá sức mà tổn hại tới sức khỏe" "Đã biết" Thượng Quan Tán Lý phất tay, hai nha hoàn ở xa nhìn thấy liền vội vàng bước tới, cung kính cúi đầu chờ sai bảo. "Đỡ Vương phi vào trong" Hai nha hoàn cẩn thận đỡ lấy ta, nơm nớp lo sợ sẽ gây ra tai họa. Kháo, cho ta là bà già sao? "Không cần đỡ, ta tự đi được!" Khóe miệng ta run rẩy, bỏ mặc hai nha hoàn phía sau đang bối rối chạy theo , nhanh chóng đi vào cho xong việc. "Phụ thân, thả con xuống" Thần nhi kéo kéo vạt áo của Thượng Quan Tán Lý, khuôn mặt mũm mĩm lộ vẻ bất mãn. "Sao vậy? Không phải con rất thích được ôm sao?" Thượng Quan Tán Lý cười xấu xa, không hề có ý định bỏ Thần nhi xuống. "Nhưng phụ thân không phải nương, con không thích" Cười hề hề đáp trả lại, Thần nhi hoàn toàn không để ý tới khuôn mặt đang chuyển sang hắc ám trên đỉnh đầu mình. "Có thời gian bám theo nương, chi bằng để đó luyện võ đi. Hơn nữa nương của con bây giờ đang mang thai, mà con cũng đã lớn rồi, đừng bám váy nàng nữa" "Không phải phụ thân cũng bám theo nương sao?" Thượng Quan Tán Lý nghẹn, âm thầm mắng Thần nhi là xú tiểu tử. Mới năm tuổi mà đã nhanh miệng rồi. "Ta là phu quân của nàng, phu thê đương nhiên ở chung một chỗ" Thần nhi không chịu yếu thế, nhanh chóng phản bác. "Nhưng ta là con của nương a~, nương nói sẽ yêu thương chăm sóc ta" Thượng Quan Tán Lý nhìn Thần nhi khinh thường, nhanh chóng đặt nó xuống đất. "Hừ, đợi tới lúc ngươi lấy vợ, có hài tử liền biết !" Thần nhi nắm vạt áo của Thượng Quan Tán Lý cười hì hì. "Phụ thân, người không nên ghen tị với con. Con chỉ bám nương ban ngày, buổi tối không phải rất biết điều nhường lại cho người sao?" "Ai ghen tị? Tiểu quỷ!" Thượng Quan Tán Lý không cho là đúng nói, nhanh chóng đưa Thần nhi tới nơi luyện võ, hắn không nghĩ cãi nhau với một oa nhi. Hơn nữa còn là một tiểu quỷ. Nhưng mà…không ngờ như vậy lại làm cho hắn dỡ bỏ bài xích đối với Thần nhi. ……… Buổi tối, sau khi dỗ cho Thần nhi ngủ, ta nhanh chóng trèo lên gi.ường, rất tự giác ôm lấy Thượng Quan Tán Lý. "Đã chuẩn bị xong chưa?" Thượng Quan Tán Lý chống tay nhìn ta,bộ dáng hết sức nhàn nhã. Ta liếc hắn trắng mắt, không nhanh không chậm trả lời. "Xong rồi, chỉ còn đợi ngươi xong việc nữa thôi, Nhưng ngươi chắc sẽ lật đổ được An Tiêm Tế chứ?" "Yên tâm, bằng chứng đều đã đầy đủ" Ta thùy hạ mi mắt, trong lòng vẫn còn một chuyện muốn hỏi. "Sao vậy? Ngươi đang lo sợ cái gì?" Thượng Quan Tán Lý tinh mắt nhìn ra, hắn nắm lấy cằm ta, bắt ta phải đối diện với hắn. "Tiểu Tán Lý, ngươi thật sự từ bỏ giang sơn này, từ bỏ sự nghiệp ngươi đã vất vả gầy dựng nên sao?" Ta đang lo sợ, nếu như hắn chỉ là miễn cưỡng đồng ý rời đi cùng ta, như vậy mà nói…ta không khác gì giam cầm hắn. Mà ta, lại không thích như vậy. Chỉ có dỡ bỏ được mọi vướng bận, mới có thể thoải mái mà ở bên nhau, không sầu lo nghĩ ngợi. Nếu như hắn ở bên ta nhưng tâm hồn lúc nào cũng đặt ở hoàng cung. Thì ta thật sự chịu không nổi. "Ta cũng từng nghĩ…sự nghiệp mà ta vất vả gầy dựng nên, có thể vì một nữ nhân mà bỏ đi sao?" Thượng Quan Tán Lý cố ý dừng lại môt chút, nhìn thấy khuôn mặt đang từ từ ỉu xìu của ta, hắn cười khẽ một cái, bàn tay đưa tới tóc ta vuốt ve. "Nhưng đó là trước khi ta thành thân. Bây giờ nghĩ lại cảm thấy có chút buồn cười. " "Sau này khi ta già rồi, răng rụng mắt mờ, chẳng lẽ vẫn phải ngồi xem binh tướng, tấu chương? Hơn nữa bây giờ ta đã có nương tử, hài tử cũng đã có… ta không muốn nàng phải tiễn ta ra sa trường, không muốn con ta lớn lên mà không có cha dạy dỗ. " "Cái đáng sợ không phải là lìa xa nhau, mà đáng sợ nhất chính là sống trong cô độc cho đến già cũng không có người ta yêu bên cạnh" Thượng Quan Tán Lý nói đến đó, mắt ta đã không nhịn được mà phủ mù sương. Có lẽ…ta đã quá may mắn. Nếu như ta không chết đi, nếu như bây giờ ta vẫn còn ở hiện đại…thì liệu có được mấy người đàn ông sẵn sàng vì ta mà từ bỏ quyền lực cùng vinh hoa phú quý ? Bao nhiêu người để cho ta dựa dẫm cả đời? "Đồ ngốc! Không phải lúc giết người ngươi hung dữ lắm sao? Bây giờ tại sao lại khóc?" "Ô ~…ngươi mới hung, cả nhà ngươi đều hung!" Ta nhéo Thượng Quan Tán Lý một cái, nhanh chóng nhịn xuống nước mắt. Không thể để con ta sinh ra là một đứa trẻ khóc nhè được. "Tốt lắm, bây giờ thì ngủ đi, thức khuya không tốt cho con" Thượng Quan Tán Lý chủ động ôm ta, hai người nhanh chóng tiến vào mộng đẹp. ……… Không lâu sau… Nghe nói tể tướng của Ngôn quốc cấu kết hại Vương gia, âm mưu cướp ngôi, bị xử trảm treo đầu bêu rếu trên thành. Hoàng Hậu An Tiêm Nguyệt bị truất ngôi, cả đời phải sống trong lãnh cung. An Tiêm Như thì phát điên, cả ngày đi lang thang ở ngoài phố. Lại nghe nói…mỹ thành gần đây xuất hiện một đám người mới nhập cư, có hai người vô cùng khác người, môt tóc trắng một tóc tím…nhưng bộ dáng lại khiến đám tuấn nam mỹ nữ ở Mỹ thành chảy nước dãi. Trên giang hồ lại đồn đãi…ở mỹ thành xuất hiện một cái thôn mới, tên là An Thôn . Bên trong hình như toàn cao thủ. Thôn trưởng lại là Mị Vũ Câu Hồn Ảnh. Muốn vào thôn sinh sống phải nộp một vạn lượng Hoàng Kim. Muốn vào thôn giết người…thì chính là nộp mạng. An Thôn……buổi tối… Trong ngôi nhà nào đó vang lên tiếng than ảo não. "Tiểu Tán Lý, đều tại ngươi hại…làm cho ta biến thành trái dưa hấu. Xấu xí quá đi !! " Thượng Quan Tán Lý khóc không ra nước mắt, vội vàng an ủi. "Ngoan, đợi vài ngày nữa sẽ bình thường lại thôi" Thần nhi cũng phụ họa. "Thật ra con rất thích ăn dưa hấu. Bộ dạng của nương như vầy con càng thích !" Ta liếc nhìn hai cha con…khinh thường. "Đợi xem các ngươi lớn bụng giống như ta có thích nổi hay không!" Thần nhi nghe xong, biết là ta lại sắp sửa ca thán nên đã vội chuồn mất. Thượng Quan Tán Lý dở khóc dở cười, chỉ biết chịu trận. "Được rồi, ngươi trách cũng đã trách, mắng cũng đã mắng, bây giờ đi ngủ được chưa?" Không đợi ta đồng ý, Thượng Quan Tán Lý đã vội vàng dìu ta đi tới gi.ường ngủ, nhanh chóng chắp chăn đi ngủ. Đợi cho hắn sắp tiến vào mộng đẹp, ta mới lên tiếng thủ thỉ. "Lão công, ta nghĩ nói cho ngươi biết chuyện này…" "Ân!" Thượng Quan Tán Lý mơ mơ màng màng đáp trả, tâm hôn đã bay đi một nửa. "Kì thật ta đã muốn sớm nói cho ngươi biết!" "Ân!" "Ta nghĩ…ta sắp sinh!" "…"
 
55.1 Thượng Quan Tán Lý từ trong mộng hoàn hồn trở lại, nhanh chóng bật dậy, sắc mặt lúc xanh lúc tím nhìn ta. "Tiểu Nam, ngươi…đang đùa sao?" Ta nhìn hắn, nước mắt lưng tròng… "Con mẹ nó, nếu như sinh đẻ là chuyện đùa thì lão nương đây nguyện sinh cho ngươi một trăm đứa con" "…" …………… "A~…TMD đau quá, ta sắp chịu không nổi !!! " "Chủ nhân, chờ một chút ,bà đỡ rất nhanh sẽ tới! " Nha Linh cùng Song Y đầu đầy mồ hôi lạnh, Thượng Quan Tán Lý lại càng khẩn trương. Thật sự đau đến kêu cha gọi mẹ như vậy sao? "Hư…ta không muốn sinh nữa, đau, đau, đau, đauuuu !' "Thiên Y đại ca, ngươi không phải rành về dược sao? Mau tới đỡ đẻ cho nàng đi!" Nha Linh gấp đến độ nói bậy, nàng chỉ lo lau mồ hôi cho ta mà không hề nhìn tới mấy khuôn mặt đen thui đang trừng phía sau. Thiên Y sặc một cái, hắn là người chế dược, không phải bà đỡ. "Ta không biết đỡ đẻ ! " Bối rối xua tay, Thiên Y quay mặt sang chỗ khác. "Không phải bà đẻ nhưng ít nhất huynh cũng là thầy thuốc, tới xem thử xem, nhanh a~" Thượng Quan Tán Lý nghe xong mặt đã đen như *** nồi, âm trầm ra lệnh cảnh cáo. "Nếu như ngươi dám tới đỡ đẽ cho nàng, ta liền móc mắt ngươi! " Huyền Cát thở dài, thuận miệng châm chọc. "Đã là giờ phút nào rồi hả?" Ta nằm trên gi.ường, lệ không ngừng dâng trào. Một bọn ngốc, có thời gian cãi nhau chi bằng tới thỉnh bà đỡ dùm ta nhanh một chút. "Ta muốn chết, ta không muốn sống nữa, đau quá . Ô~ ô~ lão thiên, mau tới đem ta đi đi !!! " "Tiểu Nam, cố gắng chờ một chút! Ngoan!" Thượng Quan Tán Lý nắm lấy tay ta trấn an, khuôn mặt lo lắng , ta cũng nhìn hắn, dịu dàng nói. "Thượng Quan Tán Lý…" "Ân, có ta" Ta cố gắng mỉm cười, tràn đầy tình cảm… "Đồ ngựa đực! Nếu như dám để cho ta to bụng thêm lần nữa, ta liền đem ngươi đi thiến !" "…" Phụ nữ có thai là lớn nhất , nín nhịn a nín nhịn. Mọi người dùng ánh mắt đồng cảm hướng Thượng Quan Tán Lý, đồng chí, ngài gặp phải nữ nhân ngoài hành tinh rồi. "Nương, bà đỡ tới rồi nha !" Thần nhi rối rít nắm tay bà đỡ, bà đỡ bởi vì chạy quá nhanh, đầu tóc có chút hỗn loạn, vội vàng lấy khăn tay lau mồ hôi. Rất nhanh phân phó. "Phiền người nhà mang tới một chậu nước ấm, vải sạch cùng một khúc gổ nhỏ !" Mọi người răm rắp nghe theo, rất nhanh liền chuẩn bị xong. "Phiền các vị nam nhân ra ngoài một lát" Song Y cùng Huyền Cát rất có thứ tự lần lượt giải tán, chỉ còn có mình Thượng Quan Tán Lý là không chịu đi ra. "Vị này…" "Ta là phu quân của nàng, cần phải đi ra sao?" "…" Bà đỡ lau mồ hôi, tiếp tục phân trần. "Nhưng chuyện sinh nở không tiện để cho nam nhân nhìn thấy a" Không đợi bà đỡ nói tiếp , ta đã vội rống lên. "Ngươi nhanh ra ngoài để cho ta đẻ, con mẹ nó đau quá rồi !" Thượng Quan Tán Lý không thể làm gì khác, cau mày đi ra ngoài, bắt gặp Song Y cùng Huyền Cát đang đứng ngoài cửa . "Đại nhân, da mặt ngươi càng càng ngày càng dày" Huyền Cát vỗ vỗ bả vai Thượng Quan Tán Lý, cười xấu xa nói. "…" "Phu nhân, cắn chặt khúc gỗ này, đừng để cho mình ngất xỉu, rất nhanh đứa bé sẽ đi ra" Trong phòng, bà đỡ thành thục làm các thao tác giúp sản phụ dễ đẻ , qua hai canh giờ, rốt cuộc cũng đem được đứa nhỏ ra khỏi bụng. Tiếng khóc trẻ con vang lên, tần số lớn đến kinh thiên động địa. Bà đỡ lau trán, nhanh chóng cắt rốn rồi bọc đứa bé lại, đem ra cho Thượng Quan Tán Lý xem. "Chúc mừng công tử, là một bé trai!" Mọi người đều vui mừng đón lấy đứa bé, chưa kịp vào trong xem tình hình như thế nào thì Nha Linh đã vội vàng chạy ra, khuôn mặt xanh mét. "Bà đỡ, không xong a! Vì sao đứa bé ra rồi mà chủ nhân ta vẫn còn đau bụng như vậy?" Mọi người nhìn nhau, nhanh chóng chạy vào xem tình hình. Thượng Quan Tán Lý ôm lấy hài tử, khuôn mặt trắng bệch. Sẽ không có bất trắc gì đó chứ? "Hư…ta…ta còn đau quá !" Ta rũ rượi nằm trên gi.ường, giọng nói khàn khàn không thành tiếng. "Phu nhân, để ta xem xem" Bà đỡ cố gắng an ủi, sau khi nhìn rõ, khuôn mặt trở nên bối rối. "Làm sao vậy?" Thượng Quan Tán Lý gấp gáp hỏi. "Vẫn còn một đứa nữa !" Bà đỡ tiếp tục cúi xuống đỡ đẻ, để lại một đám người trợn to mắt, Huyền Cát nhìn chằm chằm Thượng Quan Tán Lý, hạ giọng bái phục. "Huynh đệ, mua một được hai nha.! " Mà ta, nghe xong chỉ biết nghiến răng nghiến lợi, dùng hết sức rống lên "Con mẹ nó, ta muốn chết…"
 
CHương 55-2 The and Một năm sau… Trong căn nhà nào đó không ngừng vang lên tiếng trẻ con khóc, thanh âm cực đại tới mức làm hàng xóm xung quanh đều nhanh chóng di tản đi nơi khác lánh nạn. “Tiểu Nam, làm sao bây giờ đây?” Thượng Quan Tán Lý tay trái ôm một đứa, tay phải ôm một đứa bối rối đi vào. Ta liếc mắt nhìn hắn, thong thả nói… “Ngươi cho bọn nó uống sữa đi ! “ Đáng đời, ta sinh một đứa là đã cực hạn, không ngờ tới nòng nọc của hắn quá mạnh, khuyến mãi cho ta thêm một đứa nữa. Kẻ nào là đầu cơ gây chuyện thì kẻ đó tự lãnh. “Ngươi càng ngày càng khó ưa! Ta làm sao có sữa?” Thượng Quan Tán Lý trừng mắt nhìn ta, khuôn mặt tuấn tú trở nên đỏ bừng. Ta cũng không nghĩ làm khó hắn nữa, nhanh chóng ôm hai bảo bối , vạch ngực ra cho bọn chúng ** sữa. …… Một năm trước ta sinh được một đôi long phượng, con trai tên là Thượng Quan Hi Mã, tóc trắng, con gái tên là Thượng Quan Bích San, tóc vàng. Hai cái đứa này lúc không quấy thì rất đáng yêu, nhưng khi giở chứng thì vô cùng kinh khủng. Làm cho hàng xóm không ngừng phàn nàn… … Đang chăm chú con **, ta lơ đãng ngước mặt lên, nhìn thấy Thượng Quang Tán Lý nhìn chằm chằm, ta thiếu chút nữa hết hồn, vội vàng trấn tĩnh lại. “Ngươi nhìn cái gì vậy?” Thượng Quan Tán Lý sờ cằm, không nhanh không chậm nói. “Ta đang nghĩ nên nhanh cho bọn nó cai sữa, ta không chịu được ngực ngươi có mùi lạ” “…” Đại nhân gia, bây giờ ta mới biết thì ra mặt của ngươi dày đến mức đạn bắn không thủng. Bĩu môi không nói, ta cho con uống sữa xong liền dỗ bọn nó ngủ, sau đó nhanh chóng cùng Thượng Quan Tán Lý ra ngoài hít không khí. Không nghĩ tới vừa ra khỏi cửa liền hít phải mùi gì đó khó ngửi, ta nhịn không nổi bắt đầu nôn một trận kinh thiên động địa “Oẹ…” “Làm sao vậy?” Thượng Quan Tán Lý lo lắng hỏi, mà ta…mặt đã bắt đầu chuyển xanh. Xưa nay ta chưa bao giờ nôn một cách vô lý như vậy,trừ khi… Vội vàng bắt mạch, mặt ta từ xanh chuyển sang trắng, căm phẫn hét lên. “Ngươi…con mẹ nó đồ ngựa đực…” “…” ……… Mười năm sau… Thượng Quan Thần mười sáu tuổi, Thượng Quan Hi Mã cùng Thượng Quan Bích San mười một tuổi, còn lại con gái Thượng Quan Di Lăng tóc trắng mười tuổi. Lúc này, Nha Linh cũng đã có một con gái mười tuổi , một con trai năm tuổi. Ma Y vẫn bị Oanh phí truy đuổi, nghe nói nàng hạ xuân dược hắn , bây giờ trong bụng chắc cũng đã có bảo bảo rồi. Thiên Y thì vẫn như cũ, một thân một mình, nữ nhân xung quanh thôn để ý hắn như hồ rình mồi, nhưng tới bây giờ hắn vẫn chưa có ai. Nhiều lúc ta nghĩ…hắn có phải đoạn tay áo hay không? Trong mười năm, chuyện không ngờ nhất là Cổ Ngự Ly tới thôn của ta ở, lại còn mang theo một tiểu tử nhỏ hơn Thần nhi một tuổi. Nghe nói là hắn nhặt được, sau đó thu nó làm con nuôi. Mọi chuyện vốn không có gì đặc biệt, nhưng tên họ Cổ kia lại xây nhà đối diện với nhà ta, làm cho hắn cùng Thượng Quan Tán Lý ba ngày thì cãi nhau một trận nhỏ, bảy ngày thì cãi nhau một trận lớn. Trong thôn lúc nào cũng ầm ĩ không chịu nổi. ……… Hai mươi năm sau… Trên giang hồ có thêm một Thần Y tên là Thượng Quan Thần, một Mị Vũ Câu Hồn Ảnh tên là Thượng Quan Bích San, một Mỹ công tử tên là Thượng Quan Hi Mã làm thành bộ ba huynh muội gây sóng gió cả thiên hạ. … Thượng Quan Thần lấy Thượng Quan Di Lăng có một con trai. Thượng Quan Bích San lấy con nuôi của Cổ Ngự Ly là Cổ Đào Nguyên, sinh ra một trai một gái. Thượng Quan Hi Mã lấy con gái của Nha Linh, tên là Huyền Mặc, được một con trai. Trong thôn từ vài ba người bây giờ đã lên tới mấy chục người. . Thêm hai mươi năm nữa… Thượng Quan Tán Lý qua đời, ta cũng cùng đi theo hắn. … Thế kỉ 21… Trung quốc… Thành phố Thượng Hải… “Mẹ kiếp, tại sao lão nương đây vừa mới làm việc có một tuần liền bị đuổi việc? Nhanh kêu tổng tài của các ngươi ra đây, hôm nay nếu nói không ra lý do tôi liền cùng hắn đồng quy vu tận! “ Trong công ty, một nữa nhân bốc lửa đang không ngừng túm cổ bảo vệ lắc qua lắc lại. Mọi người đều đổ mồ hôi lạnh, mỹ nữ này chẳng khác gì dã thú. Là ai thu thập cô ta vào công ty làm việc vậy ? “Tổng tài đang công tác ở Italy, phiền cô hôm khác tới được không?” Tiếp tân không ngừng hứa hẹn, mồ hôi đã chảy đầy mặt. “Cái gì Italy? Bây giờ cho dù hắn đang nằm trong quan tài tôi cũng phải lôi hắn dậy! “ Mỹ nữ phát hỏa, bảo vệ xông tới liền bị ăn đòn thảm thương. Ngay lúc dầu sôi lửa bỏng, một giọng nói tựa như băng sơn vang lên, thành công dập tắt không khí nóng bức. “Đây là chuyện gì?” “Tổng tài?” Tiếp tân vui mừng rơi lệ, rốt cuộc cũng được cứu sống rồi. “Anh ta là tổng tài? Tốt lắm!” Mỹ nữ cười lạnh, đi tới chỗ nam nhân được mọi người gọi bằng tổng tài. “Cô là ai?” “Tôi là ai? Thúi lắm, bà đây tốt nghiệp thạc sĩ loại giỏi, cư nhiên vào cái công ty của anh làm được một tuần liền bị đuổi việc, nguyên nhân là gì mau nói, bằng không tôi đem anh biến thành cái mền” Cô vừa nói vừa nắm lấy vạt áo của nam nhân trước mặt kéo xuống, trong đầu đột nhiên hiện lên một đoạn kí ức làm cho cô phải ngẩn ra . “Thượng Quan Tán Lý, nếu có kiếp sau ta nhất định sẽ đi tìm ngươi. Cho dù thể xác quên đi ngươi, nhưng trái tim ta tuyệt đối không bao giờ có thể quên được” Nam nhân bị nắm vạt áo, bắt đầu giận dữ, nhưng khi nhìn thẳng vào mắt cô gái, một loại cảm giác không thể diễn tả lan tràn, anh cũng ngẩn ra. “Tiểu Nam, cho dù ngươi không đi tìm ta…thì ta cũng sẽ đi tìm ngươi, quấn lấy ngươi cả đời. Tuyệt đối phải chờ ta , không được yêu nam nhân khác, có biết không?” Sau lời nói kia, cả hai đều nhìn thấy cảnh một nam một nữ nắm tay nhau đi qua cầu Nại Hà của Âm Phủ,chờ đợi hồi sinh… “Anh…” “Cô…” Hai người đồng loạt lên tiếng, trong mắt từ thù địch đã chuyển sang nồng đậm tình yêu. “Tìm được ngươi rồi! “ …… Trên đỉnh đầu hai người…một người mặc đồ đen rầu rĩ thở dài. “Không ngờ các ngươi thật sự có thể nhận ra nhau, kiếp sau ta lại phải tác hợp cho hai người các ngươi nữa rồi, thật là mệt a~. Lần sau không chơi cá cược kiểu này nữa!
 
PN1 Một ngày nọ, mọi người trong nhà đang cùng nhau ăn cơm, Thượng Quan Bích San khuôn mặt tức giận nói. "Mọi người nói xem, con với con nhỏ Diệp Linh đầu thôn ai đẹp hơn?" Ta nghe xong dở khóc dở cười, Diệp Linh là con gái của một vị cao thủ ở đầu thôn. Mấy năm trước gia đình bọn họ đến đây sinh sống, ta cũng không ngại cho bọn họ vào thôn. Nhưng khỗ nỗi Bích San nhìn thấy Diệp Linh giống như nhìn thấy kẻ thù, suốt ngày tìm người ta thi tài. "Con gái nương đương nhiên đẹp nhất" Ta cười cười dỗ cho nó vui. Trong lòng âm thầm đổ mồ hôi lạnh. Diệp Linh là dạng nữ nhi băng thanh ngọc khiết, còn Bích San lại là cái dạng nữ nhi bại hoại-dạng bình hoa kinh điển. "Chỉ có nương là hiểu con" Bích San ôm ta, khuôn mặt tươi cười như hoa nở. Thượng Quan Thần nhìn Bích San, chậm rì rì nói. "Ta thì thấy nương là đẹp nhất ! " "Haha…con thật là…!" Thượng Quan Bích San đang tươi cười chuyển sang tức giận. "Muội đang hỏi giữa muội với Diệp Linh ai đẹp hơn mà, Cha, Mã ca ca ,người nói coi, ai đẹp hơn?" Thượng Quan Tán Lý vuốt đầu Bích San, từ tốn nói. "Con ta đương nhiên đẹp hơn. Nhưng…trong mắt ta…nương con mới là đẹp nhất!" "Muội muội, ta cũng thấy vậy!" Thượng Quan Hi Mã yếu ớt nói, khuôn mặt xinh đẹp như hoa liên tục cúi xuống ăn cơm. "Haha…các người không nên khen ta như vậy chứ, ngượng ngùng a ngượng ngùng ! " Thượng Quan Bích San từ tức giận đã thăng cấp lên phẫn nộ. "Nương, giữa con với người ai đẹp hơn? !" Ta đang uống nước bỗng sặc một cái, nhìn một đám người đang xem trò vui, ta bắt đầu phẫn nộ giống như Bích San. Khen ta đẹp là muốn hai mẹ con ta cãi nhau sao? "Con đẹp hơn nương!" "Vậy mới được chứ!" Bích San nhảy lên người ta ngồi, tay nhỏ bé ôm lấy cổ ta bắt đầu làm nũng. Ta biết…có người khen nó thì nó sẽ như vậy. "Còn các ngươi…ăn xong thì cùng nhau đi rửa chén đi !" "Nương, nam nhân là người làm chuyện lớn, không thể rửa chén" Thượng Quan Thần phản bác, ta liếc nó một cái, chầm chậm nói. "Vậy thì tối ba cha con các ngươi đều cùng nhau ngủ ngoài sân đi. Nam nhân mà, ăn gió nằm sương thì có sá gì đâu!"
 
PN2 Lại nói về Thượng Quan Hi Mã, chẳng hiểu sao con trai ta lớn lên càng ngày càng xinh đẹp giống như nữ nhân . Đám tiểu nam hài mỗi lần nhìn thấy nó đều đỏ mặt, còn thường xuyên cho nó kẹo. Một ngày nào đó,Hi Mã nhào vào lòng ta, khuôn mặt phấn điêu ngọc mài tỏ vẻ vô cùng ấm ức. "Nương, con không chịu đâu! Tại sao Huyền Mặc cứ khen con xinh đẹp mà không khen con tuấn tú? Người ta không phải con gái, ô ~!" Ta cười cười vuốt ve đầu nó, an ủi! "Mã nhi ngoan, có nương khen con tuấn tú được rồi" Thượng Quan Tán Lý đang đọc sách, nghe xong liền đi tới chỗ bọn ta, cười tà ác. "Có muốn trả thù không?" Ta rùng mình,Hi Mã lại hưng phấn vô cùng, vội vàng gật đầu. "Lấy giấy ghi lại Huyền Mặc khen con xinh đẹp bao nhiêu lần, sau này lấy nó làm vợ, xx nó gấp đôi !" "…" Ta kháo, Thượng Quan Tán Lý, không cần dạy hư con ta. Ngươi mới XX, XX cái đầu ngươi Không ngờ Hi Mã lại ghi nhớ trong lòng. Sau này khi Huyền Mặc thành con dâu của ta rồi, trong lúc hứng chí…ta hỏi nó. "Lúc nhỏ ta thường xuyên nghe con khen Mã nhi xinh đẹp, sao bây giờ không thấy con khen như vậy nữa?" Huyền Mặc nghe xong, cười vô cùng khó coi, nhanh chóng kiếm cớ chuồn mất. Thượng Quan Tán Lý cười mãn nguyện. "Qủa nhiên hiệu quả!"
 
PN3 Thượng Quan Thần mười sáu tuổi, Thượng Quan Di Lăng chín tuổi. Một ngày kia…Thượng Quan Di Lăng bỏ thuốc bậy bạ vào dược mới chế của Thượng Quan Thần, làm cho công sức cả tháng của hắn đổ sông đổ biển. "Muội muội, có thể nói bậy, nhưng làm bậy với thuốc của ta thì…" Thượng Quan Thần khuôn mặt đen thui như đáy nổi, bắt đầu nỗi bão "Đại ca, không phải muội cố ý !" Thượng Quan Di Lăng cúi đầu tội nghiệp. Nếu nói Thượng Quan Bích San là nữ cường, thì Di Lăng chính là tiểu bạch thỏ chân chính. "Ta không biết, đền đi!" Thượng Quan Thần bắt đầu làm khó. "Tiền muội không có, muốn mạng muội có một cái mạng!" Thượng Quan Di Lăng vỗ ngực nói, cùng lắm thì bị đòn, sợ gì chứ? Thượng Quan Thần đảo mắt, cười vô cùng gian xảo. "Không cần mạng, chỉ cần muội ăn nhiều đồ bổ , nhanh lớn lên một chút." Thượng Quan Di Lăng ngẩn ra, chớp mắt hỏi. "Để làm chi" Thượng Quan Thần mặt không đổi sắc, xấu xa nói "Bán thân cho ta!" "…"
 
PN4 Thượng Quan Bích San náo loạn giang hồ một thời gian, rốt cuộc cũng gặp được đối thủ. Kẻ đó không ai khác chính là Cổ Đào Nguyên. Mà Cổ Đào Nguyên từ nhỏ đã nổi tiếng là kẻ dai như đỉa. Nếu như hắn muốn cái gì, thì tuyệt đối sẽ tìm cách chiếm được nó. Không may Thượng Quan Bích San lại trở thành mục tiêu hàng đầu của hắn] Rốt cuộc có ngày tiểu San San nhịn không nổi, bắt đầu bạo phát. "Ngươi con mẹ nó Đào Nguyên, làm ơn đừng có bám dính lấy ta!" Tiểu Đào Nguyên cười hết sức vui vẻ nói. "Phụ thân ta nói, hối tiếc của đời người là không lấy được mẹ ngươi, cho nên ta phải thay người hoàn thành tâm nguyện" "Vậy thì ngươi đi tìm mẹ ta, tại sao lại tìm ta?" Thượng Quan Bích San rống giận, Cổ Đào nguyên lại tỉnh bơ nói. "Cha ngươi mạnh quá, cho nên ta đổi mục tiêu thành con gái của người trong mộng của cha ta" Tiểu San San chóng mặt…mẹ, người hại chết con rồi nha. "Ngươi nằm mơ đi !" Nói xong liền chuồn mất. Lúc này kẻ đầu sỏ là ta lại xuất hiện, rất thân thiết vỗ vai Đào Nguyên. "Cách mạng chưa thành công, đồng chí còn cần phải cố gắng" "…"
 
PN đặc biệt Không hiểu sao dạo gần đây, lúc nào cũng liên tưởng tới hình ảnh dưa chuột xx cúc hoa. Máu hủ nữ trong người ta bắt đầu sôi trào, ta cực kì muốn xem nam x nam… Bất quá trong An Thôn lại rất ít người còn độc thân, trừ Thiên Y , Ma Y và Cổ Ngự Ly. Nói đến Thiên Y và Cổ Ngự Ly, hai tên này thật sự là cặp bài trùng. Mỗi lần Cổ Ngự Ly chế ra được loại độc dược gì mới, thì y như rằng Thiên Y sẽ có mặt ngay lập tức. Vốn dĩ ta muốn tác hợp cho Thiên Y cùng Ma Y, nhưng Oanh phí biết được, âm thầm bày cách hạ xuân dược Ma Y, làm cho hắn bị thất thân. Vì vậy…ta âm thầm nuôi kế hoạch bẻ thẳng thành cong, tẩy não Thiên Y cùng Cổ Ngự Ly. "Thiên Y, tới bây giờ ngươi vẫn chưa có ý định tìm nương tử à?" Thiên Y đang chế dược, nghe ta nói như vậy tay run rẩy xém chút nữa là làm dược bị đổ. "Chủ nhân, chuyện đó từ từ tính a!" Ta cười gian xảo, bắt đầu chiến dịch tẩy não. "Ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi? Theo ta thấy, ngươi nên tìm một nữ nhân, bắt nàng sinh con cho ngươi là vừa." "Nhưng mà…ta không…" Không đợi Thiên Y nói tiếp , ta vội vàng cướp lời. "Ta biết rồi, ngươi không thích nữ nhân phải không?" "…" "Mỗi lần có nữ nhân tới gần ngươi, ngươi đều tránh xa một trăm thước. Vậy mà Cổ Ngự Ly gọi ngươi một tiếng, ngươi đều tới ngay lập tức" Sự thật là Cổ Ngự Ly chế được độc dược mới, hắn gọi Thiên Y tới xem cách giải. "…" "Có phải mỗi lần ngươi tới gặp hắn đều hết sức phấn khích phải không?" Sau khi chế được giải dược, lúc nào mà hắn chẳng phấn khích đem khoe với tên họ Cổ "Cổ Ngự Ly nói cái gì ngươi nghe cái nấy, hơn nữa ta thấy mỗi lần ngươi đứng cạnh hắn mặt đều đỏ lên. " Cổ Ngự Ly nói cho hắn biết từng loại độc dược chế thành, hắn đương nhiên phải nghe. Với lại trong lúc đó đang nấu dược ở gần lò lửa, mặt không đỏ mới lạ. "…" Thiên Y bắt đầu dao động. "Còn nữa, có phải lâu ngày không gặp tên họ Cổ kia, ngươi cảm thấy rất…khó chịu phải không?" Lâu quá không có độc mới để giải, đương nhiên khó chịu. "…Hình như là vậy!" Ta trong lòng cười lớn, hạ một đòn quyết định. "Vậy thì ta biết rồi, Thiên Y, ngươi yêu Cổ Ngự Ly" "Hả?" Thiên Y mở lớn hai mắt , bộ dạng giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh. "Thử xem xét lại ta nói có đúng không?" Ta nhanh chóng chuồn đi, ngày hôm sau gặp Cổ Ngự Ly cũng nói giống như với Thiên Y. Vốn nghĩ đã thành công, không ngờ những ngày sau hai tên này nhìn thấy đối phương ở xa xa liền nhanh chóng biến mất tích. Ta buồn một thời gian dài… Ngay lúc sắp quên mất chuyện hoa cúc dưa leo, thì Thiên Y bất ngờ dọn vào nhà Cổ Ngự Ly ở. Cổ Ngự Ly ban đầu còn tỏ ra khó chịu, lúc sau đã để mặc cho Thiên Y muốn làm gì thì làm. Vốn dĩ Thiên Y yêu dược, nhưng bị ta tẩy não, đã chuyển sang yêu luôn Cổ Ngự Ly. Một ngày đẹp trời, Thiên Y cùng ta đi chợ, bởi vì Cổ Ngự Ly cùng Đào Nguyên đều không giỏi nấu ăn, cho nên hắn đành đảm nhiệm chức vụ nội trợ. Ta được một phen tròn mắt, Thụ nữ Vương thì ra còn có tài lẻ a~. "Ngự Ly, hôm nay ta làm canh cá nha?" Trở về nhà ta đã thấy Cổ Ngự Ly đứng ngoài cửa, Thiên Y vui vẻ đưa cho hắn xem con cá mới mua. "Các ngươi thân nhau quá nhỉ?" Cổ Ngự Ly cười cười, ta chảy mồ hôi lạnh, lửa gần rơm đã bắt đầu bén lên rồi, Công ghen rồi. "Haha…" Cười giả lả, Ta liếc Thiên Y một cái, vô tư nói. "Tỷ muội với nhau thôi mà…" "…" "…" TOÀN VĂN HOÀN
 
×
Quay lại
Top Bottom