- Tham gia
- 16/11/2011
- Bài viết
- 14.545
CHƯƠNG 79
Xào xạc...
Tiếng lá cây khẽ cựa mình trong gió mang theo những âm thanh vui tai cho một buổi nắng chiều dịu mát.
Đâu đó vang vọng tiếng đàn ghitar cùng tiếng hát trầm ấm của người con trai nào đó. Mãi mơ màng trong dòng chảy của cảm xúc từ bài hát, cô gái kia cũng quên đi mất khái niệm về thời gian.
Trở thành "bạn gái" của Duy đã được một tuần rồi, Xuân cũng quen dần với tin đồn và những lời bàn tán ganh ghét xung quanh. Không thể phủ nhận,sức ảnh hưởng của anh quả to lớn. Sau ngày anh tuyên bố là "bạn trai"của cô, mọi học sinh trong trường đều có chút kiêng dè hay e ngại nào đó. Ngay cả những người trước đây nói xấu hay đe dọa cô, giờ cũng quay ra nịnh nọt, đeo bám. Điều đó khiến cô không khỏi cười nhạo trước sự giả tạo đến lộ liễu của tầng lớp giàu có nơi đây.
Cô cũng quen dần với nó, như một cách để thông cảm với những "cậu chủ" của mình chăng?
Tiếng hát vừa dứt cũng là lúc Duy ngã mình về phía sau, dựa lưng vào tường, quay qua nhìn Xuân vẫn đang còn bay bổng suy nghĩ.
- Sao thế? – Duy cất tiếng hỏi, khẽ lấy tay xoa đầu cô thật nhẹ.
Hơi ái ngại vì cử chỉ quá mức ân cần ấy, cô hơi đỏ mặt. Dù đã một tuần rồi nhưng cô vẫn chưa tin là mình đang là "bạn gái" của anh, cho dù có lí do đó là gì đi chăng nữa.
- Không có gì, em chỉ đang suy nghĩ một vài điều thôi. – cô lắc đầu.
- Vậy sao?
- Nếu anh có bạn gái thì ngày nào anh cũng sẽ hát cho cô ấy nghe như thế này sao? – cô mỉm cười.
- Em là bạn gái của anh đó.
Cô khẽ đỏ mặt. Rõ ràng, cô trở thành bạn gái của anh cũng chỉ vì bất đắc dĩ thôi mà.
- Bạn gái trước của anh thì sao?
- Em là người thứ hai. – anh nheo mắt.
- Vậy sao? Em có biết về cô ấy không?
Duy khẽ cười. Xoa nhẹ mái đầu của cô.
- Ngốc, anh đùa đấy, em là người đầu tiên. Anh chỉ yêu...
- Âm nhạc. – cô buột miệng rồi ngay lập tức, che miệng lại vì nhận ra mình hơi lỡ lời.
- Sao em lại nói thế? – anh nhìn cô ngỡ ngàng.
- Em xin lỗi, em chỉ cảm thấy thế vì mỗi khi nghe anh hát, em thấy...hình như anh chỉ biết yêu âm nhạc thôi.
- Giờ anh biết yêu thêm em này. – anh trêu trọc.
- Anh đừng đùa nữa. Rõ ràng là không mà, phải không? – cô vội xua tay. Dù biết anh đang đùa nhưng cũng có chút bối rối.
Duy mỉm cười, nhìn cô chăm chú, trong lòng dậy lên một cảm xúc khó tả nào đó.
Một tuần tiếp xúc, cũng đủ để cho cô nhìn thấy được một phần cuộc sống của anh sao? Đã rất lâu rồi, mới có người hiểu và đồng cảm với anh. Cô ở bên anh, hoàn toàn không có ý định dựa dẫm hay dụ dỗ nào cả. Điều đó làm anh cảm thấy thoải mái hơn, an tâm hơn. Anh vẫn thầm cảm ơn cô không thúc dục cô quay về nhà Chính. Vì trong anh luôn bấp bênh giữa âm nhạc và gia đình. Anh sợ chỉ cần có người ngăn cản, anh sẽ không chịu nổi, sẽ khuất phục trước sự dằn vặt mà anh dành cho ông nội và gia đình mình.
- Xuân này. – anh bất giác lên tiếng.
- Dạ? – cô khẽ nói, quay qua nhìn anh.
- Chủ nhật tuần này, chúng ta hẹn hò đi.
Cô trợn mắt nhìn anh. Hẹn hò? Hai người sao?
- Nhưng...em...
- Quen nhau một tuần rồi, đã thế còn bỏ qua giai đoạn tìm hiểu nhau. Giờ là lúc bắt đầu đó. Chủ nhật tuần này nhé. – anh véo nhẹ má của cô.
- Em...
- Chẳng phải, đã đồng ý làm bạn gái của anh rồi sao? – anh nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo kia, khiến cô thoáng bối rối. Mặc dù là vậy nhưng đâu phải cô thích anh và chắc gì anh cũng thích cô chứ.
- Không nói nữa. Chủ nhật anh đợi em ở trước cổng trường. – giọng Duy trở nên trầm lại, có chút gì đó bắt buộc.
Im lặng nhìn khuôn mặt đanh lại của anh, khiến Xuân có chút khó xử. Cô không nỡ từ chối anh nhưng cũng không muốn đi đâu đó vào ngày chủ nhật.Vì có thể hôm đó là ngày duy nhất mà cô được ở nhà, được gặp mặt mọi người đông đủ.
Xào xạc...
Tiếng lá cây khẽ cựa mình trong gió mang theo những âm thanh vui tai cho một buổi nắng chiều dịu mát.
Đâu đó vang vọng tiếng đàn ghitar cùng tiếng hát trầm ấm của người con trai nào đó. Mãi mơ màng trong dòng chảy của cảm xúc từ bài hát, cô gái kia cũng quên đi mất khái niệm về thời gian.
Trở thành "bạn gái" của Duy đã được một tuần rồi, Xuân cũng quen dần với tin đồn và những lời bàn tán ganh ghét xung quanh. Không thể phủ nhận,sức ảnh hưởng của anh quả to lớn. Sau ngày anh tuyên bố là "bạn trai"của cô, mọi học sinh trong trường đều có chút kiêng dè hay e ngại nào đó. Ngay cả những người trước đây nói xấu hay đe dọa cô, giờ cũng quay ra nịnh nọt, đeo bám. Điều đó khiến cô không khỏi cười nhạo trước sự giả tạo đến lộ liễu của tầng lớp giàu có nơi đây.
Cô cũng quen dần với nó, như một cách để thông cảm với những "cậu chủ" của mình chăng?
Tiếng hát vừa dứt cũng là lúc Duy ngã mình về phía sau, dựa lưng vào tường, quay qua nhìn Xuân vẫn đang còn bay bổng suy nghĩ.
- Sao thế? – Duy cất tiếng hỏi, khẽ lấy tay xoa đầu cô thật nhẹ.
Hơi ái ngại vì cử chỉ quá mức ân cần ấy, cô hơi đỏ mặt. Dù đã một tuần rồi nhưng cô vẫn chưa tin là mình đang là "bạn gái" của anh, cho dù có lí do đó là gì đi chăng nữa.
- Không có gì, em chỉ đang suy nghĩ một vài điều thôi. – cô lắc đầu.
- Vậy sao?
- Nếu anh có bạn gái thì ngày nào anh cũng sẽ hát cho cô ấy nghe như thế này sao? – cô mỉm cười.
- Em là bạn gái của anh đó.
Cô khẽ đỏ mặt. Rõ ràng, cô trở thành bạn gái của anh cũng chỉ vì bất đắc dĩ thôi mà.
- Bạn gái trước của anh thì sao?
- Em là người thứ hai. – anh nheo mắt.
- Vậy sao? Em có biết về cô ấy không?
Duy khẽ cười. Xoa nhẹ mái đầu của cô.
- Ngốc, anh đùa đấy, em là người đầu tiên. Anh chỉ yêu...
- Âm nhạc. – cô buột miệng rồi ngay lập tức, che miệng lại vì nhận ra mình hơi lỡ lời.
- Sao em lại nói thế? – anh nhìn cô ngỡ ngàng.
- Em xin lỗi, em chỉ cảm thấy thế vì mỗi khi nghe anh hát, em thấy...hình như anh chỉ biết yêu âm nhạc thôi.
- Giờ anh biết yêu thêm em này. – anh trêu trọc.
- Anh đừng đùa nữa. Rõ ràng là không mà, phải không? – cô vội xua tay. Dù biết anh đang đùa nhưng cũng có chút bối rối.
Duy mỉm cười, nhìn cô chăm chú, trong lòng dậy lên một cảm xúc khó tả nào đó.
Một tuần tiếp xúc, cũng đủ để cho cô nhìn thấy được một phần cuộc sống của anh sao? Đã rất lâu rồi, mới có người hiểu và đồng cảm với anh. Cô ở bên anh, hoàn toàn không có ý định dựa dẫm hay dụ dỗ nào cả. Điều đó làm anh cảm thấy thoải mái hơn, an tâm hơn. Anh vẫn thầm cảm ơn cô không thúc dục cô quay về nhà Chính. Vì trong anh luôn bấp bênh giữa âm nhạc và gia đình. Anh sợ chỉ cần có người ngăn cản, anh sẽ không chịu nổi, sẽ khuất phục trước sự dằn vặt mà anh dành cho ông nội và gia đình mình.
- Xuân này. – anh bất giác lên tiếng.
- Dạ? – cô khẽ nói, quay qua nhìn anh.
- Chủ nhật tuần này, chúng ta hẹn hò đi.
Cô trợn mắt nhìn anh. Hẹn hò? Hai người sao?
- Nhưng...em...
- Quen nhau một tuần rồi, đã thế còn bỏ qua giai đoạn tìm hiểu nhau. Giờ là lúc bắt đầu đó. Chủ nhật tuần này nhé. – anh véo nhẹ má của cô.
- Em...
- Chẳng phải, đã đồng ý làm bạn gái của anh rồi sao? – anh nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo kia, khiến cô thoáng bối rối. Mặc dù là vậy nhưng đâu phải cô thích anh và chắc gì anh cũng thích cô chứ.
- Không nói nữa. Chủ nhật anh đợi em ở trước cổng trường. – giọng Duy trở nên trầm lại, có chút gì đó bắt buộc.
Im lặng nhìn khuôn mặt đanh lại của anh, khiến Xuân có chút khó xử. Cô không nỡ từ chối anh nhưng cũng không muốn đi đâu đó vào ngày chủ nhật.Vì có thể hôm đó là ngày duy nhất mà cô được ở nhà, được gặp mặt mọi người đông đủ.