#67: SJ lạnh.
Mọi thứ đến thật nhanh. Những phút giây bên nhau lặng lẽ, cùng nhau học, vui chơi, nằm ngắm mây trời, hát nghêu ngao vài bài hát không đầu không cuối.
Giờ đây mỗi đứa một nơi, cách nhau nửa vòng trái đất, cho dù mạng lưới thông tin có dày đặc đến đâu đi chăng nữa cũng không thể mang em đến bên anh lúc này, hay ít nhất là mang cái nắm tay, hơi thở của em về cạnh anh.
Nếu mọi thứ vẫn đều đặn xảy ra như một chuyện tình lãng mạn, thì có lẽ giờ này anh đang cùng em tất bật cho những ngày cuối năm, sẽ cùng nhau đón giao thừa, đi chúc tết, du xuân cùng bạn bè, luôn luôn có nhau...
Mong rằng, hai năm sẽ trôi qua nhanh, mình sẽ được gặp nhau - bất cứ đâu cũng được, nơi nào có em thì ở đó với anh là Nhà.
Thời gian ơi, trôi nhanh lên.
#68: Hai chữ "hồi xưa" thường đi kèm với cảm giác tiếc nuối, hoài niệm với nhiều sự việc hoàn cảnh.
Nói về Tết cũng thế. Hồi xưa gia đình còn khó khăn, chắt chiu tiết kiệm, cả năm ăn uống kham khổ, thì cái Tết là dịp được ăn sung sướng nhất cả năm. Nay cả năm ăn thừa mứa, của ngon vật lạ muốn ăn là có thì Tết cũng trở nên bình thường.
Rồi Tết còn được mẹ mua quần áo đẹp, cũng gần như dịp duy nhất trong năm được mua nên cũng cực kì mong chờ, háo hức.
Khi đó cũng chả biết internet là cái quỷ gì, vi tính cũng không, điện thoại cũng không, chỉ có mỗi cái tivi bầu bạn. Nên cực kì háo hức các chương trình tết, nhất là hài táo quân của HTV và các chương trình hài của VTV, rồi Tết lại còn chiếu bao nhiêu là phim hay, chưa có máy tính thì gần như nó là món ăn tinh thần duy nhất.
Rồi ngày 28 29 được cùng mẹ đi chợ Tết, mẹ phải đi đi lại lại rất nhiều lần, bởi trước, Tết các chợ đều nghỉ bán, nên phải mua để tích trữ, còn giờ thường chỉ nghỉ mỗi mồng một, mồng hai đã bán lại cả nên cũng chả phải tích trữ hay lo lắng. Vậy là mất đi 1 cảm giác.
Rồi những trò chơi ngày Tết giữa các anh em trong nhà, bầu cua tôm cá, đánh bài, đánh cờ, đô mi nô, cờ cá ngựa.... rộn ràng, xôm tụ. Nay thì những game điện thoai, game máy tính, game online đã thay thế phần nào đó, người ta đã ít có thời gian chơi những trò dân gian, người ngồi chơi với người.
Tết lúc trước còn nhỏ, rất chăm đi chơi nhà bạn bè, hàng xóm, anh em và cảm giác cực kì sung sướng khi nhận được lì xì, dù chỉ là 2 ngàn, 5 ngàn, 10 ngàn. Rồi háo hức bỏ ống heo để hết Tết đập ra lại gửi lại mẹ, không được dùng nhưng vẫn vui vô cùng. Nay thì đã vô cảm với tiền lì xì, dù 100 ngàn, 500 ngàn, hay cả triệu cũng vẫn không thấy háo hức khi nhận, chắc phải chục triệu, trăm triệu mới có cảm giác, nhưng khi đó lại là một cảm giác hoàn toàn khác, không thuần khiết.
Đôi khi mình nhận thấy cái khó khăn, thiếu thốn ở 1 mức độ nào đó đem lại cho ta nhiều trải nghiệm thú vị hơn, sống vui hơn.
Cuộc sống ngày càng đầy đủ, sung túc, dịch vụ chu đáo, gần như tất cả đều có thể dùng tiền mua, dùng máy làm thì con người ta cũng vô cảm đi ít nhiều. Đã thế cái Tết mới còn sinh nhiều lễ nghi phiền phức, người làm chủ thì lo chạy đôn chạy đáo lo thưởng tết cho người làm công, người bán hàng, nhân viên thì cũng tấp nập mua quà cáp biếu khách hàng, cấp trên. Cũng nhộn nhịp thật đấy nhưng là một cái nhộn nhịp ngoài vỏ, ẩn bên trong ruột là bao lo toan, suy tính. Tết có khi không còn là 1 dịp đáng mong đợi nữa, có chăng chỉ còn những em nhỏ vô tư mới còn được tận hưởng cái Tết đúng nghĩa phần nào.
Năm nay thì không kịp rồi, bởi Tết đã đến ngay đầu ngõ. Chỉ mong sao những năm tới, năm hết, tết đến mọi người có thể nói với nhau "Là Tết thôi mà, thư giãn đi!", bỏ đi những văn hoa, phô trương, hình thức, đem mọi người gần với nhau hơn, gia đình xum vầy, bạn bè vui vẻ.
May mắn là nhà mình vẫn giữ được thói quen gói bánh chưng, bánh tét, cực đó nhưng mong chờ, gì chứ cái này chả muốn ăn bánh mua, cảm giác được ăn cái bánh nóng hổi có công sức của mình trong từng công đoạn nó khác lắm ^^